Đám tiên nhân đi qua các thành trì lớn, một khí thế lớn đè ép xuống khiến vô số tu giả nhất thời sợ hãi không thể giải thích. Nhưng khi bọn họ ngẩng đầu lên nhìn, lại chẳng thấy gì cả. Áp lực cũng biến mất.
Bọn họ một đường đi qua, lưu lại một đám tu giả mờ mịt, tiến thẳng đến Ngôi Thành!
Đại Ngạc Thiên Triều, Ngôi Thành, trong triều đình.
Cái U Vương đang theo biết.
Đột nhiên, một khí tức khủng bố đè ép xuống.
Kim Long Khí Vận Thiên Triều Đại Ngạc, đột nhiên phẫn nộ rít gào một tiếng.
- Người nào, lớn mật!
Thị vệ hoàng cung nhất thời gầm lên lên.
Ầm!
Thị vệ hoàng cung kia phóng lên trời, lập tức bị một lực lượng khổng lồ trùng kích xuống.
Đùng!
Trên mặt đất bị đập vỡ tạo thành một hố to.
Trong triều đình, trong hốc mắt của Cái U Vương lóe lên u quang. Hắn đứng dậy, đi ra khỏi triều điện.
Văn võ quan viên trong triều cũng theo sát phía sau, nhanh chóng đi ra khỏi triều điện.
Đứng ở cửa triều điện, mọi người theo Cái U Vương nhìn về phía không trung.
Trong nhất thời, một thân hình với hào quang vờn quanh xuất hiện ở trước mặt quần thần.
- Tiên nhân?
Quần thần có người la to.
Từng hào quang nhanh chóng phóng tới. Trong chớp mắt bọn họ đã đứng trên bầu trời của triều điện.
Tổng cộng sáu trăm đạo hào quang. Trong mỗi đạo hào quang có một người.
- Tiên nhân?
Quân thần Thiên Triều Đại Ngạc há hốc mồm ngạc nhiên nhìn lên không trung.
Tiên nhân. Nhìn qua có không ít tiên nhân. Không phải khoa trương như vậy chứ?
Sáu trăm? Sáu trăm tiên nhân?
Sáu trăm tiên nhân quan sát phía dưới, dáng vẻ cao cao tại thượng, giống như đang nhìn một đám kiến.
Trong quân thần Đại Ngạc Thiên Triều có gần một nửa hoảng hốt lo sợ. Nhưng có gần một nửa số quần thần lại nhìn về phía Cái U Vương.
Hốc mắt của Cái U Vương lại phát ra u quang lập lòe.
…
Hai mươi năm sau! Thiên triều Đại Trăn! Yến Kinh!
Dịch Phong nắm quốc chính trong tay, vô cùng cẩn trọng. Hắn đang ở trong thư phòng, xem một vài tấu chương trong quyền hạn của mình.
Lưu Cẩn ngồi bên cạnh, đang uống trà, cười nói:
- Đã hai trăm năm. Lần này thánh thượng bọn họ đi, không biết phải bao nhiêu năm nữa mới thức tỉnh!
- Hai trăm năm, chờ lần này trở về, mệnh cách lực chắc chắn phải tăng thêm bốn mươi ngàn năm tu hành. Những người khác thật may. Lần này gặp may mắn nhất vẫn tượng binh mã quân đoàn. Đám hài đồng này vừa mới gia nhập Đại Trăn mười năm, giờ phút này đã được thu hoạch. Ha ha...
Dịch Phong cảm thán một hồi cười.
- Dịch đại nhân ước ao sao?
- Ai không ước ao? Tuy nhiên, ta cũng không thiếu cơ hội. Ta tin tưởng, sau này vẫn có cơ hội!
Dịch Phong cười nói.
Ngay thời điểm hai người đang nói chuyện phiếm, ngoài điện đột nhiên truyền đến một tiếng hô to.
- Cấp báo!
- Vào đi!
Dịch Phong nhất thời kêu lên.
Cấp báo? Đó là từ chỉ khi chuyện lớn phát sinh mới có thể xuất hiện. Hai trăm năm qua, đây lại là lần đầu tiên.
Rất nhanh, một người thị vệ chạy vào đại điện, quỳ một chân trên đất, đưa ra một bức thư.
Dịch Phong khẽ nhíu mày, nhanh chóng tiếp nhận. Sau đó hắn mở ra xem.
Lưu Cẩn đang uống trà, chợt thấy Dịch Phong nhất thời biến sắc.
- Sao vậy?
Lưu Cẩn hiếu kỳ nói.
- Sắp xảy ra chuyện lớn!
Dịch Phong đưa bức thư cho Lưu Cẩn.
Lưu Cẩn cũng mở ra xem.
- Sáu trăm tiên nhân?
Lưu Cẩn cả kinh kêu lên.
Toàn thiên hạ mới có bao nhiêu tiên nhân? Lần nàyNam Thần Châu lại một lần xuất hiện sáu trăm người? Quá khoa trương đi?
- Đi! Việc này nhất định phải báo cáo với thánh thượng!
Dịch Phong lập tức nói.
Lưu Cẩn cũng gật đầu một cái.
Sáu trăm tiên nhân. Đây là số lượng tiên nhân khổng lồ chưa từng có trong giới này.
Sáu trăm người? Đó là số lượng có thể tùy ý hủy diệt một Thánh địa, Thiên triều.
Hai người không dám dừng lại, nhanh chóng đi tới Hàm Dương Cung.
- Canh phòng cẩn mật, không cho bất cứ người nào tới quấy nhiễu!
Dịch Phong căn dặn.
- Vâng!
Phía ngoài cung, rất nhiều cường giả liền đáp lại.
Hai người tiến vào Hàm Dương Cung, đồng thời nhanh chóng đóng cửa lớn lại.
Bên trong Hàm Dương Cung là một cảnh tượng tối đen, âm phong tàn phá bừa bãi. Giờ phút này bên trong Hàm Dương Cung để hơn ba ngàn quan tài. Tất cả đều được đậy nắp.
Bên cạnh một quan tài lớn dẫn đầu là một cây cờ đen.
Dịch Phong cầm cây cờ đen lên, lắc mạnh.
- Hồn trở về!
Khi cờ đen vung lên, âm khí xung quanh dường như chỉ chờ đợi hiệu lệnh như thế. Chúng nhanh chóng xoay tròn, hình thành hơn ba ngàn vòng xoáy nhỏ, dừng lại phía trên mỗi chiếc quan tài.
Tiên giới.
Trên một chiến trường, một tướng quân mặc áo giáp hồng đang cầm một thanh trường kiếm đầm đìa máu một đường chém giết xông qua vạn quân. Hắn đi qua nơi nào, quân địch kinh sợ bỏ trốn.
Bỗng nhiên, thân hình của tướng quân mặc áo giáp hồng dừng lại. Bên tai hắn truyền tới một âm thanh ngân vang!
- Hồn trở về!
Trong một sơn cốc, một đôi nam nữ dẫn theo một con mèo nhỏ, đang uống trà ngắm cảnh, bỗng nhiên bên tai truyền đến một tiếng gọi hồn trở về!
- Meo?
.........
Cường giả Đại Trăn đi tới Tiên giới đều nghe được âm thanh của Dịch Phong, thân hình đều run lên, hồn quay trở về Hàm Dương Cung.
Người trở về trước hết, tất nhiên là Diêm Xuyên.
Quan tài chứa Diêm Xuyên từ từ mở ra, lộ ra thân hình của Diêm Xuyên bên trong.
Vèo! Vèo! Vèo!...
Từng hồn phách đột nhiên xuất hiện, nhanh chóng chui vào trong cơ thể Diêm Xuyên.
Ngoại trừ quan tài của Diêm Xuyên ra, trong đại điện, từng chiếc quan tài từ từ mở ra. Hồn phách của mỗi người nhanh chóng tụ lại, nhanh chóng tiến vào thân thể mỗi người.
Bên trong Hàm Dương Cung, âm khí đại thịnh. Trong lúc nhất thời, đại thịnh âm khí, thậm chí giống như muốn phá tan Hàm Dương Cung.
Bên ngoài Hàm Dương Cung, âm khí trùng thiên. Thủ vệ bên ngoài đều kinh hãi dị thường.
Hai mắt Diêm Xuyên mở ra, thần sắc hơi dại. Dường như đang dung hợp hai trăm phần ký ức này.
Mãi sau mười lần hít thở, Diêm Xuyên mới hít sâu một cái, hai mắt nhất thời cứng lại.
- Bái kiến thánh thượng!
Dịch Phong, Lưu Cẩn lập tức cung kính nói.
Diêm Xuyên thở phào một hơi, gật đầu.
- Dịch Phong, có chuyện lớn phát sinh sao?
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Vâng, cần thánh thượng định đoạt!
Dịch Phong gật đầu một cái.
- Meo!
Cách đó không xa, trong một cái quan tài, truyền đến một tiếng kêu của Miêu Miêu.
Tử Tử và Miêu Miêu đã tỉnh lại.
Không chỉ có hai người, trong hơn ba ngàn quan tài, từng người một đều lần lượt ngồi dậy.
Bỗng nhiên, trong năm mươi quan tài đó, nhảy ra năm mươi đạo thân ảnh mặc áo bào đen.
Năm mươi bóng người rơi xuống trước mặt Diêm Xuyên, quỳ một chân trên đất.
- Thánh thượng, chúng ta trở về trước!
Một người cầm đầu nói.
- Được!
Diêm Xuyên gật đầu một cái.
Năm mươi người này nhanh chóng mở cửa lớn ra, hóa thành năm mươi đạo bóng đen, biến mất khỏi Hàm Dương Cung.
Dịch Phong, Lưu Cẩn đều lộ vẻ ngoài ý muốn. Bởi vì cho dù là hai người cũng không rõ năm mươi bóng người này là ai. Bọn họ là ai? Đại Trăn còn có lực lượng nào mà mình không biết sao?
Năm mươi người không phải là người bên ngoài. Đó chính là người của Bổ Thiên Các. Lần này mộng nhập thiên cơ, Diêm Xuyên bảo Độc Cô Vô Địch dẫn theo một đám cường nhân kiếm đạo đi cùng.
Lần này lực lượng tập thể Đại Trăn tăng mạnh!
Bọn họ một đường đi qua, lưu lại một đám tu giả mờ mịt, tiến thẳng đến Ngôi Thành!
Đại Ngạc Thiên Triều, Ngôi Thành, trong triều đình.
Cái U Vương đang theo biết.
Đột nhiên, một khí tức khủng bố đè ép xuống.
Kim Long Khí Vận Thiên Triều Đại Ngạc, đột nhiên phẫn nộ rít gào một tiếng.
- Người nào, lớn mật!
Thị vệ hoàng cung nhất thời gầm lên lên.
Ầm!
Thị vệ hoàng cung kia phóng lên trời, lập tức bị một lực lượng khổng lồ trùng kích xuống.
Đùng!
Trên mặt đất bị đập vỡ tạo thành một hố to.
Trong triều đình, trong hốc mắt của Cái U Vương lóe lên u quang. Hắn đứng dậy, đi ra khỏi triều điện.
Văn võ quan viên trong triều cũng theo sát phía sau, nhanh chóng đi ra khỏi triều điện.
Đứng ở cửa triều điện, mọi người theo Cái U Vương nhìn về phía không trung.
Trong nhất thời, một thân hình với hào quang vờn quanh xuất hiện ở trước mặt quần thần.
- Tiên nhân?
Quần thần có người la to.
Từng hào quang nhanh chóng phóng tới. Trong chớp mắt bọn họ đã đứng trên bầu trời của triều điện.
Tổng cộng sáu trăm đạo hào quang. Trong mỗi đạo hào quang có một người.
- Tiên nhân?
Quân thần Thiên Triều Đại Ngạc há hốc mồm ngạc nhiên nhìn lên không trung.
Tiên nhân. Nhìn qua có không ít tiên nhân. Không phải khoa trương như vậy chứ?
Sáu trăm? Sáu trăm tiên nhân?
Sáu trăm tiên nhân quan sát phía dưới, dáng vẻ cao cao tại thượng, giống như đang nhìn một đám kiến.
Trong quân thần Đại Ngạc Thiên Triều có gần một nửa hoảng hốt lo sợ. Nhưng có gần một nửa số quần thần lại nhìn về phía Cái U Vương.
Hốc mắt của Cái U Vương lại phát ra u quang lập lòe.
…
Hai mươi năm sau! Thiên triều Đại Trăn! Yến Kinh!
Dịch Phong nắm quốc chính trong tay, vô cùng cẩn trọng. Hắn đang ở trong thư phòng, xem một vài tấu chương trong quyền hạn của mình.
Lưu Cẩn ngồi bên cạnh, đang uống trà, cười nói:
- Đã hai trăm năm. Lần này thánh thượng bọn họ đi, không biết phải bao nhiêu năm nữa mới thức tỉnh!
- Hai trăm năm, chờ lần này trở về, mệnh cách lực chắc chắn phải tăng thêm bốn mươi ngàn năm tu hành. Những người khác thật may. Lần này gặp may mắn nhất vẫn tượng binh mã quân đoàn. Đám hài đồng này vừa mới gia nhập Đại Trăn mười năm, giờ phút này đã được thu hoạch. Ha ha...
Dịch Phong cảm thán một hồi cười.
- Dịch đại nhân ước ao sao?
- Ai không ước ao? Tuy nhiên, ta cũng không thiếu cơ hội. Ta tin tưởng, sau này vẫn có cơ hội!
Dịch Phong cười nói.
Ngay thời điểm hai người đang nói chuyện phiếm, ngoài điện đột nhiên truyền đến một tiếng hô to.
- Cấp báo!
- Vào đi!
Dịch Phong nhất thời kêu lên.
Cấp báo? Đó là từ chỉ khi chuyện lớn phát sinh mới có thể xuất hiện. Hai trăm năm qua, đây lại là lần đầu tiên.
Rất nhanh, một người thị vệ chạy vào đại điện, quỳ một chân trên đất, đưa ra một bức thư.
Dịch Phong khẽ nhíu mày, nhanh chóng tiếp nhận. Sau đó hắn mở ra xem.
Lưu Cẩn đang uống trà, chợt thấy Dịch Phong nhất thời biến sắc.
- Sao vậy?
Lưu Cẩn hiếu kỳ nói.
- Sắp xảy ra chuyện lớn!
Dịch Phong đưa bức thư cho Lưu Cẩn.
Lưu Cẩn cũng mở ra xem.
- Sáu trăm tiên nhân?
Lưu Cẩn cả kinh kêu lên.
Toàn thiên hạ mới có bao nhiêu tiên nhân? Lần nàyNam Thần Châu lại một lần xuất hiện sáu trăm người? Quá khoa trương đi?
- Đi! Việc này nhất định phải báo cáo với thánh thượng!
Dịch Phong lập tức nói.
Lưu Cẩn cũng gật đầu một cái.
Sáu trăm tiên nhân. Đây là số lượng tiên nhân khổng lồ chưa từng có trong giới này.
Sáu trăm người? Đó là số lượng có thể tùy ý hủy diệt một Thánh địa, Thiên triều.
Hai người không dám dừng lại, nhanh chóng đi tới Hàm Dương Cung.
- Canh phòng cẩn mật, không cho bất cứ người nào tới quấy nhiễu!
Dịch Phong căn dặn.
- Vâng!
Phía ngoài cung, rất nhiều cường giả liền đáp lại.
Hai người tiến vào Hàm Dương Cung, đồng thời nhanh chóng đóng cửa lớn lại.
Bên trong Hàm Dương Cung là một cảnh tượng tối đen, âm phong tàn phá bừa bãi. Giờ phút này bên trong Hàm Dương Cung để hơn ba ngàn quan tài. Tất cả đều được đậy nắp.
Bên cạnh một quan tài lớn dẫn đầu là một cây cờ đen.
Dịch Phong cầm cây cờ đen lên, lắc mạnh.
- Hồn trở về!
Khi cờ đen vung lên, âm khí xung quanh dường như chỉ chờ đợi hiệu lệnh như thế. Chúng nhanh chóng xoay tròn, hình thành hơn ba ngàn vòng xoáy nhỏ, dừng lại phía trên mỗi chiếc quan tài.
Tiên giới.
Trên một chiến trường, một tướng quân mặc áo giáp hồng đang cầm một thanh trường kiếm đầm đìa máu một đường chém giết xông qua vạn quân. Hắn đi qua nơi nào, quân địch kinh sợ bỏ trốn.
Bỗng nhiên, thân hình của tướng quân mặc áo giáp hồng dừng lại. Bên tai hắn truyền tới một âm thanh ngân vang!
- Hồn trở về!
Trong một sơn cốc, một đôi nam nữ dẫn theo một con mèo nhỏ, đang uống trà ngắm cảnh, bỗng nhiên bên tai truyền đến một tiếng gọi hồn trở về!
- Meo?
.........
Cường giả Đại Trăn đi tới Tiên giới đều nghe được âm thanh của Dịch Phong, thân hình đều run lên, hồn quay trở về Hàm Dương Cung.
Người trở về trước hết, tất nhiên là Diêm Xuyên.
Quan tài chứa Diêm Xuyên từ từ mở ra, lộ ra thân hình của Diêm Xuyên bên trong.
Vèo! Vèo! Vèo!...
Từng hồn phách đột nhiên xuất hiện, nhanh chóng chui vào trong cơ thể Diêm Xuyên.
Ngoại trừ quan tài của Diêm Xuyên ra, trong đại điện, từng chiếc quan tài từ từ mở ra. Hồn phách của mỗi người nhanh chóng tụ lại, nhanh chóng tiến vào thân thể mỗi người.
Bên trong Hàm Dương Cung, âm khí đại thịnh. Trong lúc nhất thời, đại thịnh âm khí, thậm chí giống như muốn phá tan Hàm Dương Cung.
Bên ngoài Hàm Dương Cung, âm khí trùng thiên. Thủ vệ bên ngoài đều kinh hãi dị thường.
Hai mắt Diêm Xuyên mở ra, thần sắc hơi dại. Dường như đang dung hợp hai trăm phần ký ức này.
Mãi sau mười lần hít thở, Diêm Xuyên mới hít sâu một cái, hai mắt nhất thời cứng lại.
- Bái kiến thánh thượng!
Dịch Phong, Lưu Cẩn lập tức cung kính nói.
Diêm Xuyên thở phào một hơi, gật đầu.
- Dịch Phong, có chuyện lớn phát sinh sao?
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Vâng, cần thánh thượng định đoạt!
Dịch Phong gật đầu một cái.
- Meo!
Cách đó không xa, trong một cái quan tài, truyền đến một tiếng kêu của Miêu Miêu.
Tử Tử và Miêu Miêu đã tỉnh lại.
Không chỉ có hai người, trong hơn ba ngàn quan tài, từng người một đều lần lượt ngồi dậy.
Bỗng nhiên, trong năm mươi quan tài đó, nhảy ra năm mươi đạo thân ảnh mặc áo bào đen.
Năm mươi bóng người rơi xuống trước mặt Diêm Xuyên, quỳ một chân trên đất.
- Thánh thượng, chúng ta trở về trước!
Một người cầm đầu nói.
- Được!
Diêm Xuyên gật đầu một cái.
Năm mươi người này nhanh chóng mở cửa lớn ra, hóa thành năm mươi đạo bóng đen, biến mất khỏi Hàm Dương Cung.
Dịch Phong, Lưu Cẩn đều lộ vẻ ngoài ý muốn. Bởi vì cho dù là hai người cũng không rõ năm mươi bóng người này là ai. Bọn họ là ai? Đại Trăn còn có lực lượng nào mà mình không biết sao?
Năm mươi người không phải là người bên ngoài. Đó chính là người của Bổ Thiên Các. Lần này mộng nhập thiên cơ, Diêm Xuyên bảo Độc Cô Vô Địch dẫn theo một đám cường nhân kiếm đạo đi cùng.
Lần này lực lượng tập thể Đại Trăn tăng mạnh!
/1446
|