Tất cả ba người đều gắt gao nhìn về phía Lý Thương Hải.
- Diêm Xuyên, ngươi... ngươi đê tiện!
Lý Thương Hải gào thét.
Giờ phút này một đám thần tử Đại Ngạc Thiên Triều cũng lộ vẻ nghi ngờ đối với Diêm Xuyên.
- Hừ!
Diêm Xuyên hừ lạnh một tiếng:
- Văn Nhược, khanh đã có thực lực báo thù. Trẫm không nhúng tay vào nữa!
- Tạ thánh thượng!
Mạnh Văn Nhược nhất thời cảm kích nói.
Khí thế của Mạnh Văn Nhược đột nhiên phát ra. Thượng Hư Cảnh thập nhị trọng. Nhất thời hắn đã khiến sắc mặt mọi người xung quanh trầm xuống. Chẳng ai có thể ngờ được, Mạnh Văn Nhược này chỉ là một văn thần, lại có thực lực như thế?
Lông mày Quyết khóa chặt. Tuy rằng hắn biết rõ Mạnh Văn Nhược không địch lại mình, nhưng vẫn kinh hãi trước thủ đoạn của Diêm Xuyên. Trước đây thực lực của Mạnh Văn Nhược thế nào? Tại sao sau khi hắn đến Đại Trăn, thực lực của hắn và quần thần lại đồng thời tăng vọt như vậy?
- Bệ hạ, bệ hạ đã đáp ứng ta, bệ hạ đáp ứng ta để ta vào đế triều Yêu tộc. Ta đồng ý. Bệ hạ, bệ hạ phải bảo vệ ta!
Lý Thương Hải nhất thời kêu lên.
- Sao?
Vừa nghe Lý Thương Hải nói vậy, một đám thần tử Đại Ngạc Thiên Triều nhất thời biến sắc.
Đặc biệt là Xà Hoàng. Giờ phút này sắc mặt hắn âm trầm một cách đáng sợ.
- Lý Thương Hải, lúc thánh thượng còn sống, ngươi đã có lòng không thần phục sao?
Ánh mắt Xà Hoàng lộ vẻ thâm độc nói.
quần thần Đại Ngạc trước kia còn thông cảm cho Lý Thương Hải, nhất thời lộ vẻ khinh thường. Thông cảm? Thông cảm cho tên gian thần này sao?
Tất cả các thần tử đều nhìn về phía Lý Thương Hải với vẻ thù hận.
Lý Thương Hải vừa nói ra khỏi miệng, đã biết hỏng rồi. Nhưng việc đã đến nước này, hắn chỉ có thể xông thẳng tới chỗ Quyết.
- Bệ hạ, cứu ta! Lý Thương Hải kêu lên.
Sắc mặt Quyết âm trầm nhìn Lý Thương Hải, hít sâu một cái, lắc đầu nói:
- Hiện tại trẫm đột nhiên cảm giác được, đế triều Yêu tộc không cần một thần tử như ngươi!
- A?
Lý Thương Hải kinh hãi ngây người trên không trung.
Trong nháy mắt, Lý Thương Hải bị chúng bạn xa lánh.
Trong nháy mắt Lý Thương Hải vội vàng lao về một hướng trốn chạy.
- Trốn chỗ nào!
Mạnh Văn Nhược gầm lên một tiếng.
Chỉ chớp mắt Mạnh Văn Nhược đã xuất hiện ở trước mặt Lý Thương Hải. Hắn ầm ầm đánh ra một chưởng vỗ vào trên đầu của Lý Thương Hải.
Ầm!
Thân hình Lý Thương Hải dừng lại, vẻ mặt trở nên si ngốc.
- Gian tặc, hoàn mạng sư tôn cho ta!
Tô Tam Nương đỏ mắt kêu lên.
Keng!
Tô Tam Nương đâm ra một kiếm, xuyên thủng trái tim của Lý Thương Hải. Lý Thương Hải vừa bị Mạnh Văn Nhược đập xuống một chưởng vào đâu, hắn giống như đã không còn ý thức. Tất nhiên lúc này hắn không có cách nào phản kháng trước một kiếm của Tô Tam Nương.
Đinh đinh đinh, tùng tùng tùng!
Tiếng đàn của Mạnh Dung Dung vang lên. Trong lúc nhất thời, trong sóng âm xuất hiện hàng ngàn hàng vạn tiểu quỷ màu đen, lao thẳng về phía thi thể của Lý Thương Hải.
- A ô! A ô!............
Tiểu quỷ điên cuồng gặm nuốt thi thể của Lý Thương Hải. Trong chớp mắt, ngay cả dây lưng của Lý Thương Hải cũng bị gặm nuốt sạch sẽ.
Tuy rằng trong lòng thần tử của Đại Ngạc Thiên Triều có phần không đành lòng, nhưng không có bất kỳ ai ngăn cản. Có lòng làm phải sau lưng chủ, không đáng để thông cảm.
Quyết, Mộng Tam Sinh lại bất ngờ nhìn về phía Mạnh Dung Dung.
Bởi vì bọn họ nhận ra cầm đạo của Mạnh Dung Dung đã đạt được một mức độ khiến mọi người khó có thể tin được. Tiếng đàn tạo ra ảo giác? Không chỉ có ảo giác, nàng còn lấy tiếng đàn sinh ra quỷ?
- Phụ thân, rốt cuộc hài nhi đã báo thù cho người rồi!
Mạnh Văn Nhược bỗng nhiên quỳ xuống, trong mắt ửng đỏ.
Tô Tam Nương cũng quỳ gối bên cạnh Mạnh Văn Nhược. Mạnh Dung Dung cũng quỳ xuống bên cạnh bọn họ.
Ba người nhìn lên trời dập đầu ba cái, sau đó mới chậm rãi đứng dậy.
Đại thù đã báo, trong lòng ba người đã cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Đồng thời bởi vì Mạnh Tử Thu đã chết, trong nháy mắt ba người đã trở nên thành thục hơn rất nhiều.
Mạnh Dung Dung quay đầu nhìn xung quanh một lượt, cuối cùng nhìn về phía Diêm Xuyên đang đứng một bên hộ tống cho mình.
Nhìn Diêm Xuyên, trong mắt Mạnh Dung Dung đột nhiên loé lên một chút khổ tâm.
Diêm Xuyên nhìn thấy ánh mắt Mạnh Dung Dung, trong lòng cũng đau xót. Nhưng hắn lại không biết phải mở miệng nói thế nào.
Mạnh Dung Dung ngửa đầu nhìn lên trời. Sau đó nàng nhắm mắt dường như đưa ra quyết định cuối cùng.
Phụng Âm Dương ở gần đó cũng đang dần thu trận. Trận pháp của Công Dương Đại Long mở ra. Quảng trường Đại Ngạc Điện nhất thời thu nhỏ lại với kích thước trước kia. Chỉ có điều giờ phút này quảng trưởng Đại Ngạc Điên đã trở thành một mảnh hỗn độn.
Trong Ngôi Thành, bách tính gần như đã bị giết chết hết. Một phía khác, Vương Tiễn, Kim Đại Vũ, đang đuổi giết hai tiên nhân.
- Chết!
Ầm!
Hai tiên nhân nhất thời ngã xuống dưới bàn tay của hai người này.
Sau khi hai người giết chết hết đám tiên nhân, liền nhanh chóng trở về.
Ngôi Thành trở nên hoàn toàn tĩnh mịch. Giờ phút này, một đám thần tử Đại Ngạc lại rên rỉ.
Vẻ mặt Xà Hoàng đầy cay đắng.
Đúng lúc này, hai mắt Mạnh Dung Dung chợt mở ra. Khí thế quanh thân nàng đột nhiên tăng vọt lên.
Khí thế tăng vọt, bay vút lên trời. Trên không trung, mây đen lập tức cuồn cuộn.
- Cửu Cửu Thiên kiếp?
Cách đó không xa Quyết thoáng nhướng mày nói.
- Độ kiếp? Dung Dung, nàng muốn làm gì?
Diêm Xuyên nhất thời cau mày nói.
Mạnh Dung Dung nhìn Diêm Xuyên, khẽ lắc đầu:
- Ta đi!
Ta đi?
Một câu ta đi dường như đã thể hiện tất cả sự chua xót trong lòng Mạnh Dung Dung. Sau khi nói xong, Mạnh Dung Dung bay vút lên trời, xông thẳng vào kiếp vân rời đi.
Mạnh Dung Dung chui vào trong kiếp vân.
Đinh đinh thùng thùng!
Trong kiếp vân đột nhiên truyền đến tiếng đàn của Mạnh Dung Dung. Mạnh Dung Dung ở trong thiên kiếp, độ kiếp.
Ta đi? Ta đi?......
Câu nói cuối cùng của Mạnh Dung Dung không ngừng vang vọng trong đầu Diêm Xuyên. Tuy hai người mến nhau cũng rất khổ, nhưng Diêm Xuyên sao có thể không có cảm giác?
Diêm Xuuyên hít sâu một cái:
- Mạnh Văn Nhược!
- Thần có mặt!
Mạnh Văn Nhược nhanh chóng tiến lên.
- Khanh lập tức cùng Tô Tam Nương độ kiếp phi thăng, bảo vệ cẩn thận Mạnh Dung Dung cho trẫm!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Vâng!
Mạnh Văn Nhược tất nhiên không có ý kiến.
Bảo vệ muội muội của mình? Không thể từ chối! Chỉ có điều nghi hoặc trong lòng hắn lại không có cách nào giải được.
Diêm Xuyên nhìn Mạnh Văn Nhược, hít sâu một cái, sau đó nói cho Mạnh Văn Nhược biết chân tướng:
- Mạnh Dung Dung đã là nữ nhân của trẫm. Tại Tiên giới, khanh hãy bảo hộ nàng cẩn thận. Trẫm sẽ tới tìm các khanh!
Thần sắc Mạnh Văn Nhược biến đổi, nhất thời đã hiểu được tất cả.
Mạnh Văn Nhược Thoáng cười khổ một hồi, sau đó gật đầu.
Mạnh Văn Nhược nhìn Tô Tam Nương, nắm chặt lấy tay của Tô Tam Nương, ngẩng đầu nhìn lên trời.
Ầm ầm ầm!
Kiếp vân trên bầu trời đột nhiên tăng vọt lên.
Mạnh Dung Dung chính là Cửu Cửu Thiên kiếp. Mạnh Văn Nhược lại là thập cửu thiên kiếp. Hai thiên kiếp kết hợp lại cùng một chỗ, uy lực hùng vĩ vô song.
- Đi thôi. Chúng ta cùng tiểu muội độ kiếp!
Mạnh Văn Nhược kéo tay Tô Tam Nương nói.
- Diêm Xuyên, ngươi... ngươi đê tiện!
Lý Thương Hải gào thét.
Giờ phút này một đám thần tử Đại Ngạc Thiên Triều cũng lộ vẻ nghi ngờ đối với Diêm Xuyên.
- Hừ!
Diêm Xuyên hừ lạnh một tiếng:
- Văn Nhược, khanh đã có thực lực báo thù. Trẫm không nhúng tay vào nữa!
- Tạ thánh thượng!
Mạnh Văn Nhược nhất thời cảm kích nói.
Khí thế của Mạnh Văn Nhược đột nhiên phát ra. Thượng Hư Cảnh thập nhị trọng. Nhất thời hắn đã khiến sắc mặt mọi người xung quanh trầm xuống. Chẳng ai có thể ngờ được, Mạnh Văn Nhược này chỉ là một văn thần, lại có thực lực như thế?
Lông mày Quyết khóa chặt. Tuy rằng hắn biết rõ Mạnh Văn Nhược không địch lại mình, nhưng vẫn kinh hãi trước thủ đoạn của Diêm Xuyên. Trước đây thực lực của Mạnh Văn Nhược thế nào? Tại sao sau khi hắn đến Đại Trăn, thực lực của hắn và quần thần lại đồng thời tăng vọt như vậy?
- Bệ hạ, bệ hạ đã đáp ứng ta, bệ hạ đáp ứng ta để ta vào đế triều Yêu tộc. Ta đồng ý. Bệ hạ, bệ hạ phải bảo vệ ta!
Lý Thương Hải nhất thời kêu lên.
- Sao?
Vừa nghe Lý Thương Hải nói vậy, một đám thần tử Đại Ngạc Thiên Triều nhất thời biến sắc.
Đặc biệt là Xà Hoàng. Giờ phút này sắc mặt hắn âm trầm một cách đáng sợ.
- Lý Thương Hải, lúc thánh thượng còn sống, ngươi đã có lòng không thần phục sao?
Ánh mắt Xà Hoàng lộ vẻ thâm độc nói.
quần thần Đại Ngạc trước kia còn thông cảm cho Lý Thương Hải, nhất thời lộ vẻ khinh thường. Thông cảm? Thông cảm cho tên gian thần này sao?
Tất cả các thần tử đều nhìn về phía Lý Thương Hải với vẻ thù hận.
Lý Thương Hải vừa nói ra khỏi miệng, đã biết hỏng rồi. Nhưng việc đã đến nước này, hắn chỉ có thể xông thẳng tới chỗ Quyết.
- Bệ hạ, cứu ta! Lý Thương Hải kêu lên.
Sắc mặt Quyết âm trầm nhìn Lý Thương Hải, hít sâu một cái, lắc đầu nói:
- Hiện tại trẫm đột nhiên cảm giác được, đế triều Yêu tộc không cần một thần tử như ngươi!
- A?
Lý Thương Hải kinh hãi ngây người trên không trung.
Trong nháy mắt, Lý Thương Hải bị chúng bạn xa lánh.
Trong nháy mắt Lý Thương Hải vội vàng lao về một hướng trốn chạy.
- Trốn chỗ nào!
Mạnh Văn Nhược gầm lên một tiếng.
Chỉ chớp mắt Mạnh Văn Nhược đã xuất hiện ở trước mặt Lý Thương Hải. Hắn ầm ầm đánh ra một chưởng vỗ vào trên đầu của Lý Thương Hải.
Ầm!
Thân hình Lý Thương Hải dừng lại, vẻ mặt trở nên si ngốc.
- Gian tặc, hoàn mạng sư tôn cho ta!
Tô Tam Nương đỏ mắt kêu lên.
Keng!
Tô Tam Nương đâm ra một kiếm, xuyên thủng trái tim của Lý Thương Hải. Lý Thương Hải vừa bị Mạnh Văn Nhược đập xuống một chưởng vào đâu, hắn giống như đã không còn ý thức. Tất nhiên lúc này hắn không có cách nào phản kháng trước một kiếm của Tô Tam Nương.
Đinh đinh đinh, tùng tùng tùng!
Tiếng đàn của Mạnh Dung Dung vang lên. Trong lúc nhất thời, trong sóng âm xuất hiện hàng ngàn hàng vạn tiểu quỷ màu đen, lao thẳng về phía thi thể của Lý Thương Hải.
- A ô! A ô!............
Tiểu quỷ điên cuồng gặm nuốt thi thể của Lý Thương Hải. Trong chớp mắt, ngay cả dây lưng của Lý Thương Hải cũng bị gặm nuốt sạch sẽ.
Tuy rằng trong lòng thần tử của Đại Ngạc Thiên Triều có phần không đành lòng, nhưng không có bất kỳ ai ngăn cản. Có lòng làm phải sau lưng chủ, không đáng để thông cảm.
Quyết, Mộng Tam Sinh lại bất ngờ nhìn về phía Mạnh Dung Dung.
Bởi vì bọn họ nhận ra cầm đạo của Mạnh Dung Dung đã đạt được một mức độ khiến mọi người khó có thể tin được. Tiếng đàn tạo ra ảo giác? Không chỉ có ảo giác, nàng còn lấy tiếng đàn sinh ra quỷ?
- Phụ thân, rốt cuộc hài nhi đã báo thù cho người rồi!
Mạnh Văn Nhược bỗng nhiên quỳ xuống, trong mắt ửng đỏ.
Tô Tam Nương cũng quỳ gối bên cạnh Mạnh Văn Nhược. Mạnh Dung Dung cũng quỳ xuống bên cạnh bọn họ.
Ba người nhìn lên trời dập đầu ba cái, sau đó mới chậm rãi đứng dậy.
Đại thù đã báo, trong lòng ba người đã cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Đồng thời bởi vì Mạnh Tử Thu đã chết, trong nháy mắt ba người đã trở nên thành thục hơn rất nhiều.
Mạnh Dung Dung quay đầu nhìn xung quanh một lượt, cuối cùng nhìn về phía Diêm Xuyên đang đứng một bên hộ tống cho mình.
Nhìn Diêm Xuyên, trong mắt Mạnh Dung Dung đột nhiên loé lên một chút khổ tâm.
Diêm Xuyên nhìn thấy ánh mắt Mạnh Dung Dung, trong lòng cũng đau xót. Nhưng hắn lại không biết phải mở miệng nói thế nào.
Mạnh Dung Dung ngửa đầu nhìn lên trời. Sau đó nàng nhắm mắt dường như đưa ra quyết định cuối cùng.
Phụng Âm Dương ở gần đó cũng đang dần thu trận. Trận pháp của Công Dương Đại Long mở ra. Quảng trường Đại Ngạc Điện nhất thời thu nhỏ lại với kích thước trước kia. Chỉ có điều giờ phút này quảng trưởng Đại Ngạc Điên đã trở thành một mảnh hỗn độn.
Trong Ngôi Thành, bách tính gần như đã bị giết chết hết. Một phía khác, Vương Tiễn, Kim Đại Vũ, đang đuổi giết hai tiên nhân.
- Chết!
Ầm!
Hai tiên nhân nhất thời ngã xuống dưới bàn tay của hai người này.
Sau khi hai người giết chết hết đám tiên nhân, liền nhanh chóng trở về.
Ngôi Thành trở nên hoàn toàn tĩnh mịch. Giờ phút này, một đám thần tử Đại Ngạc lại rên rỉ.
Vẻ mặt Xà Hoàng đầy cay đắng.
Đúng lúc này, hai mắt Mạnh Dung Dung chợt mở ra. Khí thế quanh thân nàng đột nhiên tăng vọt lên.
Khí thế tăng vọt, bay vút lên trời. Trên không trung, mây đen lập tức cuồn cuộn.
- Cửu Cửu Thiên kiếp?
Cách đó không xa Quyết thoáng nhướng mày nói.
- Độ kiếp? Dung Dung, nàng muốn làm gì?
Diêm Xuyên nhất thời cau mày nói.
Mạnh Dung Dung nhìn Diêm Xuyên, khẽ lắc đầu:
- Ta đi!
Ta đi?
Một câu ta đi dường như đã thể hiện tất cả sự chua xót trong lòng Mạnh Dung Dung. Sau khi nói xong, Mạnh Dung Dung bay vút lên trời, xông thẳng vào kiếp vân rời đi.
Mạnh Dung Dung chui vào trong kiếp vân.
Đinh đinh thùng thùng!
Trong kiếp vân đột nhiên truyền đến tiếng đàn của Mạnh Dung Dung. Mạnh Dung Dung ở trong thiên kiếp, độ kiếp.
Ta đi? Ta đi?......
Câu nói cuối cùng của Mạnh Dung Dung không ngừng vang vọng trong đầu Diêm Xuyên. Tuy hai người mến nhau cũng rất khổ, nhưng Diêm Xuyên sao có thể không có cảm giác?
Diêm Xuuyên hít sâu một cái:
- Mạnh Văn Nhược!
- Thần có mặt!
Mạnh Văn Nhược nhanh chóng tiến lên.
- Khanh lập tức cùng Tô Tam Nương độ kiếp phi thăng, bảo vệ cẩn thận Mạnh Dung Dung cho trẫm!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Vâng!
Mạnh Văn Nhược tất nhiên không có ý kiến.
Bảo vệ muội muội của mình? Không thể từ chối! Chỉ có điều nghi hoặc trong lòng hắn lại không có cách nào giải được.
Diêm Xuyên nhìn Mạnh Văn Nhược, hít sâu một cái, sau đó nói cho Mạnh Văn Nhược biết chân tướng:
- Mạnh Dung Dung đã là nữ nhân của trẫm. Tại Tiên giới, khanh hãy bảo hộ nàng cẩn thận. Trẫm sẽ tới tìm các khanh!
Thần sắc Mạnh Văn Nhược biến đổi, nhất thời đã hiểu được tất cả.
Mạnh Văn Nhược Thoáng cười khổ một hồi, sau đó gật đầu.
Mạnh Văn Nhược nhìn Tô Tam Nương, nắm chặt lấy tay của Tô Tam Nương, ngẩng đầu nhìn lên trời.
Ầm ầm ầm!
Kiếp vân trên bầu trời đột nhiên tăng vọt lên.
Mạnh Dung Dung chính là Cửu Cửu Thiên kiếp. Mạnh Văn Nhược lại là thập cửu thiên kiếp. Hai thiên kiếp kết hợp lại cùng một chỗ, uy lực hùng vĩ vô song.
- Đi thôi. Chúng ta cùng tiểu muội độ kiếp!
Mạnh Văn Nhược kéo tay Tô Tam Nương nói.
/1446
|