Thiên uy hoảng sợ, quân lâm đại địa!
Một tiếng mèo kêu này, khiến Công Dương Thao Lược cả kinh tóc gáy đều dựng ngược.
Nhìn vô số sát khí bên trong sương lớn của Yến Kinh, cảm thụ một tiếng mèo kêu này, trong mắt Công Dương Thao Lược loé ra một chút hoảng hốt:
- Đi!
Quay đầu lại, Công Dương Thao Lược dẫn theo tất cả tiên nhân nhanh chóng bắn đi.
Công Dương Thao Lược bị doạ chạy?
Vô số quần thần mưu tính tại Yến Kinh, trong lúc nhất thời há hốc mồm ngạc nhiên.
Tiếp theo bọn họ cùng lúc nhìn về phía Miêu Miêu.
Giờ phút này Miêu Miêu đã trở lại trong lòng Tử Tử.
- Được rồi. Bọn chúng đã bị doạ chạy đi rồi!
Meo! Miêu Miêu đắc ý nói.
Quần thần:......... !
Ngày đó, tất cả Nam Thần Châu, Tây Thần Châu đều cảm nhận được tiếng mèo kêu.
Khổng Ma Kha nhíu mày nhìn lên trời. Khổng Đạo Khâu nhíu mày nhìn lên trời. Thậm chí Mộng Tam Sinh cũng cảm thấy mờ mịt không rõ nhìn lên không trung.
Yến Kinh.
Quần thần không làm sao hiểu rõ được, vì sao chỉ âm thanh của Miêu Miêu lại có thể khiến thiên địa hưởng ứng! Một tiếng mèo kêu, thiên địa hưởng ứng? Thậm chí bây giơ mọi người mới đột nhiên nghĩ ra, hình như, từ trước đến nay chưa từng thấy Miêu Miêu độ kiếp?
—————-
Tiên giới! Một chiến trường!
- Có ta vô địch, giết!
Sau khi giết chóc tàn bạo, đại quân một phương hoàn toàn thắng lợi, hưng phấn bái lạy một người thiếu niên khoảng hai mươi tuổi đang đứng trên đài.
- Đại soái, chúng ta thắng lợi rồi!
Một tướng quân hưng phấn nói.
Thiếu niên hai mươi tuổi kia gật đầu một cái:
- Không tồi. Các huynh đệ làm rất tốt. Ta sẽ vì mọi người thỉnh công. Đây mới chỉ là bắt đầu. Chúng ta còn có vô số công lao, chúng ta cũng muốn đứng hàng tiên ban!
- Đứng hàng tiên ban, đứng hàng tiên ban!
Một đám tướng sĩ hưng phấn hô to.
Thiếu niên hai mươi tuổi kia tất nhiên chính là Diêm Động Ân.
Diêm Động Ân nhìn dáng vẻ thủ hạ hưng phấn như vây, tâm tình nhất thời cũng cảm thấy vui mừng.
Sau khi khao thưởng ba quân, Diêm Động Ân lại tới một sơn cốc gặp Diêm Xuyên.
- Sư tôn!
Ánh mắt Diêm Động Ân lộ vẻ sợ sệt.
- Sư tôn phải đi. Sư tôn còn có chuyện của mình phải làm!
Diêm Xuyên khẽ mỉm cười.
- Động Ân không nỡ bỏ sư tôn!
Diêm Động Ân nhất thời quỳ xuống nói.
- Ha ha, thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn. Yên tâm đi. Sau này chúng ta sẽ còn gặp lại. Lần sau, ta hy vọng có thể nhìn thấy một Diêm Động Ân đỉnh thiên lập địa!
Diêm Xuyên cười nói.
- Vâng! Sư tôn yên tâm.
Trong mắt Diêm Động Ân không nhịn được ngân ngấn lệ.
- Ân nhi, có thể không lâu nữa chúng ta sẽ lại gặp mặt!
Diêm Xuyên cười nói.
- Thật vậy sao?
Diêm Động Ân nhất thời hưng phấn nói.
- Không sai. Sư phụ đã nói với con, thân thể này chỉ là người bị hồn phách của sư phụ bám thân. Lần sau, sư phụ sẽ lấy thân phận của những người khác bám thân, tiếp tục dạy con. Tiếp đó, phải xem bản thân con thế nào!
Diêm Xuyên khẽ mỉm cười.
- Vâng!
Diêm Động Ân gật đầu một cái.
- Trước khi sư phụ đi, ta lại tặng con một vật!
Diêm Xuyên hít sâu một cái nói.
Nói, Diêm Xuyên lấy trong tay ra một thứ có dáng dấp như hạt. Đây chính là Đằng Yêu ngày xưa đã từng đi theo Diêm Xuyên đồng thời chuyển thế. Đằng yêu có thể tuỳ theo hồn đi, tự nhiên có thể được phụ thể Diêm Xuyên mang tới.
Thần binh đứng thứ bảy trong thiên hạ, Đằng yêu!
- Đây là thần binh đứng thứ bảy trong thiên hạ. Đằng yêu sẽ là hậu chiêu cuối cùng cho con! Ở trên tay ta, nó vẫn chưa hoàn toàn hồi phục được lực lượng ngày xưa. Con hãy cố gắng chăm sóc cho nó.
Diêm Xuyên trịnh trọng nói.
- Thần binh thứ bảy trong thiên hạ? Đằng yêu?
Tat Diêm Động Ân khẽ run rẩy, linh ngạc nhìn về phía Diêm Xuyên.
- Sư tôn, người...người...
Diêm Động Ân cắn môi, không dám xác nhận.
- Con đã nhận ra sao?
Diêm Xuyên cười nói.
- Phụ thân, người là phụ thân ta sao?
Mắt Diêm Động Ân chợt đỏ ửng nói.
- Con phát hiện ra từ lúc nào?
Diêm Xuyên cười nói.
- Ta... phụ thân, người đúng là phụ thân sao? Ô ô, mười mấy năm trước hài nhi đã cảm giác được. Từ thái độ của mẫu thân, hài nhi phát hiện có khả năng bởi vì có phụ thân nên mẫu thân không lo lắng cho hài nhi nữa. Hơn nữa, Thanh Long thúc thúc đã từng nói với ta về những chuyện liên quan tới phụ thân, kể cả thần binh thứ bảy này!
Diêm Động Ân nhất thời khóc ròng nói.
Diêm Xuyên khẽ mỉm cười, xoa xoa đầu Diêm Động Ân. Tiếp theo hắn khe khẽ thở dài nói:
- Hiện tại cả nhà chúng ta vẫn còn quá yếu. Cái gì cũng không thể làm, chỉ có thể mặc cho vận mệnh xoay chuyển. Động Ân, lúc ta không có ở đây, con hãy cố gắng bảo hộ Vũ Hề!
- Vâng, vâng!
Diêm Động Ân khóc nói.
- Muốn thoát khỏi sự xoay chuyển của người khác, phải tự mình cường đại trước tiên. Động Ân, phụ thân rất vui mừng. Con thông minh như vậy, con cũng không khiến phụ phân phải thất vọng. Tiếp đó, phải nhờ vào chính bản thân con.
Diêm Xuyên khe khẽ thở dài nói.
- Phụ thân, hài nhi sẽ chuyên tâm!
Diêm Động Ân khẽ cắn răng trịnh trọng nói.
- Được. Động Ân, biết sỉ sau đó dũng mới là điêu chúng ta nên làm. Cuối cùng sẽ có một ngày, cả nhà chúng ta đoàn tụ. Cuối cùng sẽ có một ngày, bất kỳ ai cũng không thể lại xoay chuyển vận mệnh của chúng ta! Phụ thân và con cùng liều mạng với trời!
Diêm Xuyên hít sâu một cái nói.
- Vâng!
Trong lòng Diêm Động Ân liền cảm thấy ấm áp.
- Phụ thân đi. Phụ thân sẽ trở lại thăm con! Cố gắng bảo trọng!
Diêm Xuyên an ủi.
- Hài nhi đã nhớ. Hài nhi sẽ bảo trọng. Phụ thân, người cũng phải bảo trọng!
Diêm Động Ân đỏ cả mắt nói.
Khẽ mỉm cười, Diêm Xuyên gật đầu một cái.
Tiếp đó Diêm Xuyên đạp không bay vút lên trời, trong chớp mắt đã bay vào bên trong dãy nũi.
Diêm Động Ân nhìn phụ thân rời đi, nước mắt tràn mi.
...
Phong ấn giới!
Công Dương Thao Lược dẫn theo đám tiên nhân, nhanh chóng chạy trốn thật xa khỏi Yến Kinh.
Trên đường đi, tâm thần của tất cả đám tiên nhân đều run rẩy mãnh liệt.
Ngoại trừ sát khí lúc ban đầu, Yến Kinh chưa từng xuất hiện nhiều khí thế hơn nữa. Cho dù là âm thanh mèo kêu kia, cũng chỉ là âm thanh, không phải là khí thế.
Nhưng chính là âm thanh này đã khiến tâm thần của đám tiên nhân run rẩy mãnh liệt
Đặc biệt là Công Dương Thao Lược. Hắn có cảm xúc sâu nhất.
Một tiếng meo kêu kia lại đến từ trên cửu thiên. Một tiếng kia lại một tiếng bao trùm toàn thiên hạ.
Cho dù là mình cũng không thể làm nổi một chuyện khoa trương như vậy, nhưng Yến Kinh lại có người, hơn nữa còn lộ vẻ phẫn nộ đối với mình.
Tại sao Yến Kinh lại có thể có cường giả như vậy?
- Khốn kiếp!
Công Dương Thao Lược quay về phía một vị tiên nhân phía sau nổi giận nói.
- Đại nhân, ty chức thất trách!
Vẻ mặt tiên nhân kia sợ hãi.
- Thất trách? Thất trách? Ta bảo ngươi thu thập tất cả tư liệu Yến Kinh. Ngươi thu thập thế nào? Sát khí kia là do ai phát ra? Còn tiếng mèo kêu kia đến từ ai? Trong tư liệu ngươi thu thập có ghi chép sao?
Công Dương Thao Lược trừng mắt nói.
- Ty chức biết tội!
Tiên nhân kia kinh hoảng nói.
Công Dương Thao Lược nhìn tiên nhân kia, cuối cùng khe khẽ thở dài.
Một tiếng mèo kêu này, khiến Công Dương Thao Lược cả kinh tóc gáy đều dựng ngược.
Nhìn vô số sát khí bên trong sương lớn của Yến Kinh, cảm thụ một tiếng mèo kêu này, trong mắt Công Dương Thao Lược loé ra một chút hoảng hốt:
- Đi!
Quay đầu lại, Công Dương Thao Lược dẫn theo tất cả tiên nhân nhanh chóng bắn đi.
Công Dương Thao Lược bị doạ chạy?
Vô số quần thần mưu tính tại Yến Kinh, trong lúc nhất thời há hốc mồm ngạc nhiên.
Tiếp theo bọn họ cùng lúc nhìn về phía Miêu Miêu.
Giờ phút này Miêu Miêu đã trở lại trong lòng Tử Tử.
- Được rồi. Bọn chúng đã bị doạ chạy đi rồi!
Meo! Miêu Miêu đắc ý nói.
Quần thần:......... !
Ngày đó, tất cả Nam Thần Châu, Tây Thần Châu đều cảm nhận được tiếng mèo kêu.
Khổng Ma Kha nhíu mày nhìn lên trời. Khổng Đạo Khâu nhíu mày nhìn lên trời. Thậm chí Mộng Tam Sinh cũng cảm thấy mờ mịt không rõ nhìn lên không trung.
Yến Kinh.
Quần thần không làm sao hiểu rõ được, vì sao chỉ âm thanh của Miêu Miêu lại có thể khiến thiên địa hưởng ứng! Một tiếng mèo kêu, thiên địa hưởng ứng? Thậm chí bây giơ mọi người mới đột nhiên nghĩ ra, hình như, từ trước đến nay chưa từng thấy Miêu Miêu độ kiếp?
—————-
Tiên giới! Một chiến trường!
- Có ta vô địch, giết!
Sau khi giết chóc tàn bạo, đại quân một phương hoàn toàn thắng lợi, hưng phấn bái lạy một người thiếu niên khoảng hai mươi tuổi đang đứng trên đài.
- Đại soái, chúng ta thắng lợi rồi!
Một tướng quân hưng phấn nói.
Thiếu niên hai mươi tuổi kia gật đầu một cái:
- Không tồi. Các huynh đệ làm rất tốt. Ta sẽ vì mọi người thỉnh công. Đây mới chỉ là bắt đầu. Chúng ta còn có vô số công lao, chúng ta cũng muốn đứng hàng tiên ban!
- Đứng hàng tiên ban, đứng hàng tiên ban!
Một đám tướng sĩ hưng phấn hô to.
Thiếu niên hai mươi tuổi kia tất nhiên chính là Diêm Động Ân.
Diêm Động Ân nhìn dáng vẻ thủ hạ hưng phấn như vây, tâm tình nhất thời cũng cảm thấy vui mừng.
Sau khi khao thưởng ba quân, Diêm Động Ân lại tới một sơn cốc gặp Diêm Xuyên.
- Sư tôn!
Ánh mắt Diêm Động Ân lộ vẻ sợ sệt.
- Sư tôn phải đi. Sư tôn còn có chuyện của mình phải làm!
Diêm Xuyên khẽ mỉm cười.
- Động Ân không nỡ bỏ sư tôn!
Diêm Động Ân nhất thời quỳ xuống nói.
- Ha ha, thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn. Yên tâm đi. Sau này chúng ta sẽ còn gặp lại. Lần sau, ta hy vọng có thể nhìn thấy một Diêm Động Ân đỉnh thiên lập địa!
Diêm Xuyên cười nói.
- Vâng! Sư tôn yên tâm.
Trong mắt Diêm Động Ân không nhịn được ngân ngấn lệ.
- Ân nhi, có thể không lâu nữa chúng ta sẽ lại gặp mặt!
Diêm Xuyên cười nói.
- Thật vậy sao?
Diêm Động Ân nhất thời hưng phấn nói.
- Không sai. Sư phụ đã nói với con, thân thể này chỉ là người bị hồn phách của sư phụ bám thân. Lần sau, sư phụ sẽ lấy thân phận của những người khác bám thân, tiếp tục dạy con. Tiếp đó, phải xem bản thân con thế nào!
Diêm Xuyên khẽ mỉm cười.
- Vâng!
Diêm Động Ân gật đầu một cái.
- Trước khi sư phụ đi, ta lại tặng con một vật!
Diêm Xuyên hít sâu một cái nói.
Nói, Diêm Xuyên lấy trong tay ra một thứ có dáng dấp như hạt. Đây chính là Đằng Yêu ngày xưa đã từng đi theo Diêm Xuyên đồng thời chuyển thế. Đằng yêu có thể tuỳ theo hồn đi, tự nhiên có thể được phụ thể Diêm Xuyên mang tới.
Thần binh đứng thứ bảy trong thiên hạ, Đằng yêu!
- Đây là thần binh đứng thứ bảy trong thiên hạ. Đằng yêu sẽ là hậu chiêu cuối cùng cho con! Ở trên tay ta, nó vẫn chưa hoàn toàn hồi phục được lực lượng ngày xưa. Con hãy cố gắng chăm sóc cho nó.
Diêm Xuyên trịnh trọng nói.
- Thần binh thứ bảy trong thiên hạ? Đằng yêu?
Tat Diêm Động Ân khẽ run rẩy, linh ngạc nhìn về phía Diêm Xuyên.
- Sư tôn, người...người...
Diêm Động Ân cắn môi, không dám xác nhận.
- Con đã nhận ra sao?
Diêm Xuyên cười nói.
- Phụ thân, người là phụ thân ta sao?
Mắt Diêm Động Ân chợt đỏ ửng nói.
- Con phát hiện ra từ lúc nào?
Diêm Xuyên cười nói.
- Ta... phụ thân, người đúng là phụ thân sao? Ô ô, mười mấy năm trước hài nhi đã cảm giác được. Từ thái độ của mẫu thân, hài nhi phát hiện có khả năng bởi vì có phụ thân nên mẫu thân không lo lắng cho hài nhi nữa. Hơn nữa, Thanh Long thúc thúc đã từng nói với ta về những chuyện liên quan tới phụ thân, kể cả thần binh thứ bảy này!
Diêm Động Ân nhất thời khóc ròng nói.
Diêm Xuyên khẽ mỉm cười, xoa xoa đầu Diêm Động Ân. Tiếp theo hắn khe khẽ thở dài nói:
- Hiện tại cả nhà chúng ta vẫn còn quá yếu. Cái gì cũng không thể làm, chỉ có thể mặc cho vận mệnh xoay chuyển. Động Ân, lúc ta không có ở đây, con hãy cố gắng bảo hộ Vũ Hề!
- Vâng, vâng!
Diêm Động Ân khóc nói.
- Muốn thoát khỏi sự xoay chuyển của người khác, phải tự mình cường đại trước tiên. Động Ân, phụ thân rất vui mừng. Con thông minh như vậy, con cũng không khiến phụ phân phải thất vọng. Tiếp đó, phải nhờ vào chính bản thân con.
Diêm Xuyên khe khẽ thở dài nói.
- Phụ thân, hài nhi sẽ chuyên tâm!
Diêm Động Ân khẽ cắn răng trịnh trọng nói.
- Được. Động Ân, biết sỉ sau đó dũng mới là điêu chúng ta nên làm. Cuối cùng sẽ có một ngày, cả nhà chúng ta đoàn tụ. Cuối cùng sẽ có một ngày, bất kỳ ai cũng không thể lại xoay chuyển vận mệnh của chúng ta! Phụ thân và con cùng liều mạng với trời!
Diêm Xuyên hít sâu một cái nói.
- Vâng!
Trong lòng Diêm Động Ân liền cảm thấy ấm áp.
- Phụ thân đi. Phụ thân sẽ trở lại thăm con! Cố gắng bảo trọng!
Diêm Xuyên an ủi.
- Hài nhi đã nhớ. Hài nhi sẽ bảo trọng. Phụ thân, người cũng phải bảo trọng!
Diêm Động Ân đỏ cả mắt nói.
Khẽ mỉm cười, Diêm Xuyên gật đầu một cái.
Tiếp đó Diêm Xuyên đạp không bay vút lên trời, trong chớp mắt đã bay vào bên trong dãy nũi.
Diêm Động Ân nhìn phụ thân rời đi, nước mắt tràn mi.
...
Phong ấn giới!
Công Dương Thao Lược dẫn theo đám tiên nhân, nhanh chóng chạy trốn thật xa khỏi Yến Kinh.
Trên đường đi, tâm thần của tất cả đám tiên nhân đều run rẩy mãnh liệt.
Ngoại trừ sát khí lúc ban đầu, Yến Kinh chưa từng xuất hiện nhiều khí thế hơn nữa. Cho dù là âm thanh mèo kêu kia, cũng chỉ là âm thanh, không phải là khí thế.
Nhưng chính là âm thanh này đã khiến tâm thần của đám tiên nhân run rẩy mãnh liệt
Đặc biệt là Công Dương Thao Lược. Hắn có cảm xúc sâu nhất.
Một tiếng meo kêu kia lại đến từ trên cửu thiên. Một tiếng kia lại một tiếng bao trùm toàn thiên hạ.
Cho dù là mình cũng không thể làm nổi một chuyện khoa trương như vậy, nhưng Yến Kinh lại có người, hơn nữa còn lộ vẻ phẫn nộ đối với mình.
Tại sao Yến Kinh lại có thể có cường giả như vậy?
- Khốn kiếp!
Công Dương Thao Lược quay về phía một vị tiên nhân phía sau nổi giận nói.
- Đại nhân, ty chức thất trách!
Vẻ mặt tiên nhân kia sợ hãi.
- Thất trách? Thất trách? Ta bảo ngươi thu thập tất cả tư liệu Yến Kinh. Ngươi thu thập thế nào? Sát khí kia là do ai phát ra? Còn tiếng mèo kêu kia đến từ ai? Trong tư liệu ngươi thu thập có ghi chép sao?
Công Dương Thao Lược trừng mắt nói.
- Ty chức biết tội!
Tiên nhân kia kinh hoảng nói.
Công Dương Thao Lược nhìn tiên nhân kia, cuối cùng khe khẽ thở dài.
/1446
|