Ánh mắt Khổng Ngạo Thiên lạnh như băng nói:
- Phế vật? Thiên hạ này trừ phụ thân ta ra, bất kỳ ai cũng không có tư cách mắng ta là phế vật! Phụ thân ta còn chưa từng nói, chỉ bằng vào ngươi cũng dám nói sao?
Sắc mặt ba Thần điện chủ Kỷ Canh Tân nhất thời trầm xuống.
- Đồng loạt ra tay!
Một người trong đó kêu lên.
- Được!
Ba người gần như cùng lúc đó, giơ kiếm chém về phía Khổng Ngạo Thiên.
Khổng Ngạo Thiên cười lạnh:
- Định!
Chỉ thấy hắn cầm quạt giấy trong tay chỉ về phía ba người. Ba người lập tức dừng lại ở trên không trung.
Xung quanh nhất thời xuất hiện những tiếng hít khí lạnh.
- Có thể như vậy sao? Bốn đại điện chủ Mậu Kỷ Canh Tân đều là thượng Hư Cảnh. Bọn họ đều là thượng Hư Cảnh đấy?
- Lần này Ngạo Thiên Thánh Tử trở về, tại sao lại biến thành kinh khủng như vậy?
- Hắn dùng pháp thuật gì vậy?
............
Xung quanh nhất thời vang lên những tiếng nghị luận sôi nổi.
Lúc này, phía sau Khổng Ngạo Thiên cũng xuất hiện một đám tu giả. Những tu giả này đều là thành viên của Quý thần điện ngày trước. Thời điểm Khổng Huyền Thủy chết, bọn họ phụ trách bảo hộ Khổng Ngạo Thiên, đi theo Khổng Ngạo Thiên rời đi. Giờ phút này, tất cả đã trở về.
- Trói tất cả lại!
Khổng Ngạo Thiên trầm giọng nói.
- Vâng!
Một đám cường giả Quý thần điện lên tiếng trả lời.
Rất nhanh, một đám cường giả bị trói lại.
Mà giờ phút này, trên quảng trường đều yên lặng như tờ. Tất cả đồng thời nhìn về phía Khổng Ngạo Thiên.
Không ai biết mấy trăm năm qua Khổng Ngạo Thiên đã đi đâu. Cũng không ai biết mấy trăm năm qua Khổng Ngạo Thiên có những kỳ ngộ gì. Nhưng tất cả đều nhìn thấu, Khổng Ngạo Thiên trở về đã trở nên cường thế!
———–
Tại một trang viên gần Thánh địa Thần Tông.
Giữa trang viên, giờ phút ngày có bốn thân ảnh đang ngồi vây quanh một cái bàn tròn.
Diêm Xuyên, Tử Tử, Nhâm Thử và Đông Phương Chính Phái.
Tử Tử rót trà cho ba người. Ngoại trừ vẻ mặt Diêm Xuyên giống như được nếm mật, vẻ mặt Đông Phương Chính Phái và Nhâm Thử đều tỏ ra khẩn trương.
Dù sao, tuy rằng Tử Tử quốc sắc thiên hương, nhưng, phần nguyền rủa trên người nàng, vẫn khiến hai người hoảng sợ. Bọn họ không thể không sợ. Chỉ cần tới gần Tử Tử sẽ gặp phải chuyện xui xẻo, còn là những xui xẻo vô duyên vô cớ. Ai có thể không sợ được?
Nhưng sợ thì sợ, Nhâm Thử vẫn nhìn Đông Phương Chính Phái không nói gì.
- Đông Phương huynh, huynh cố ý sao?
Nhâm Thử khó chịu nói.
- Nhâm huynh, huynh quá khách khí. Ta làm điều này cũng vì muốn tốt cho huynh thôi!
Đông Phương Chính Phái cười nói.
- Dối trá!
Nhâm Thử khó chịu nói.
- Có thể được Nhâm huynh khen như vậy, ta cũng cảm thấy xấu hổ!
Đông Phương Chính Phái đắc ý nói.
Nhâm Thử:...
- Nhâm huynh có cảm tưởng gì?
- Tìm một cơ hội, lừa ngươi một trận!
Nhâm Thử nói thẳng nói.
Đông Phương Chính Phái:......
Hai người mắng chửi một hồi, lúc này mới dừng lại.
Trong lúc chờ đợi, Diêm Xuyên vẫn thản nhiên uống trà.
Cuối cùng, mắng nửa ngày, cũng không ai mắng hơn ai. Nhâm Thử chỉ có thể nhìn về phía Diêm Xuyên.
- Diêm đế, cảm ơn sự ưu ái của ngươi. Chí tôn quốc thú của Thiên triều Đại Trăn? Ha ha ha, tại hạ không dám làm!
Nhâm Thử cự tuyệt nói.
- Tại sao không dám làm? Trẫm sẽ không ràng buộc ngươi. Ngươi vẫn được tự do! Có thể gặp trẫm mà không cần bái lạy! Hơn nữa khí vận Đại Trăn sẽ theo ngươi?
Diêm Xuyên cười hỏi.
- Diêm đế không biết. Cho dù là thánh địa Thần Tông, nếu như không phải vì ước định, ta cũng không muốn lưu lại. Ta thích tự do, không có bất kỳ lo lắng nào!
Nhâm Thử lắc đầu một cái.
- Tự do? Thời khắc Liên Thần trở về chốn cũ, toàn thiên hạ sẽ rơi vào hỗn loạn. Ngươi làm sao có tự do được nữa? Đến Tiên giới cũng không thể nào có tự do!
Diêm Xuyên lắc đầu một cái.
- Không, ta là người như vậy. Ha ha, ta không thích bất kỳ lo lắng nào. Cuộc sống chính là vì tiêu dao. Chuyện sau này, để sau này hãy nói!
Nhâm Thử nhất thời cự tuyệt nói.
Diêm Xuyên khẽ nhíu mày.
Đông Phương Chính Phái đứng bên cạnh nhất thời nói:
- Nhâm huynh, huynh ngốc rồi sao? Quên đi, cho dù huynh không nghĩ tới chuyện làm quốc thú chí tôn Đại Trăn, vậy huynh làm thủ hạ của ta đi, vào ngoại sự bộ. Thế nào? Ta sẽ là Xử trưởng của huynh!
- Ngoại sự bộ? Ngươi có bao nhiêu người?
Nhâm Thử hơi kinh ngạc.
- Thêm huynh nữa là hai người!
Đông Phương Chính Phái cười nói.
Nhâm Thử:...... !
Nhâm Thử lần từ chối.
- Ngươi có nghĩ tới hay không? Một mình ở bên ngoài, có lúc chung quy sẽ gặp phải tình cảnh thế đơn lực bạc? Tuy rằng tiêu dao tự tại, nhưng rất nhiều lúc lại thân bất do kỷ?
Diêm Xuyên cười nói.
- Ách?
Nhâm Thử hơi kinh ngạc.
- Thiên triều Đại Trăn ta thành tâm muốn kết minh cùng ngươi. Đại Trăn ta sẽ không can thiệp tới bất cứ chuyện gì của ngươi. Hơn nữa, thời điểm ngươi gặp phải thế đơn lực bạc, Đại Trăn cũng sẽ đứng ra giúp ngươi giải quyết tất cả. Nhìn như có vẻ vướng bận, nhưng so với suy nghĩ của ngươi, lại càng tiêu dao, càng tự do hơn!
Diêm Xuyên lại khuyên.
Lông mày Nhâm Thử nhíu chặt.
Mọi người lại kiên nhẫn chờ đợi.
Qua một hồi lâu, lông mày Nhâm Thử mới giãn ra. Hắn khe khẽ thở dài nói:
- Ta thừa nhận, Diêm đế ngươi nói có lý. Nhưng ta vẫn muốn suy nghĩ thêm. Ta vẫn chưa từng gặp phải chuyện như vậy. Chờ sau này ta gặp được rồi nói sau!
- Được, vậy thì chờ lúc ngươi gặp phải phiền phức đi!
Diêm Xuyên gật đầu một cái, cũng không tiếp tục dây dưa nữa.
- Đa tạ Diêm đế thông cảm!
Nhâm Thử trịnh trọng nói.
- Ừm!
Diêm Xuyên gật đầu một cái.
Đang lúc này, chân mày Tử Tử bỗng nhiên nhíu lại.
Trong cơ thể Tử Tử dường như có một phong ấn nào đó được mở ra.
Ầm!
Khí tức trong cơ thể của Tử Tử đột nhiên tăng vọt lên.
- Hả? Chuyện gì xảy ra vậy?
Mọi người nghi hoặc nhìn về phía Tử Tử.
Tử Tử nhắm mắt cảm thụ một hồi, sau đó nàng lắc đầu một cái:
- Ta cũng không biết! Lực lượng của ta tăng vọt.
Vèo!
Một đạo lưu quang từ phía xa phóng tới.
Lại là Vương Tiễn nhanh chóng đến gần:
- Thánh thượng, giờ phút này thánh địa Thần Tông xuất hiện số lượng độ kiếp rất lớn! Rất nhiều người bỗng nhiên độ kiếp!
- Ồ?
Thần sắc Diêm Xuyên thoáng động.
- Đi! Đi tới thánh địa Thần Tông!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Vâng!
Mọi người gật đầu một cái.
Không bao lâu sâu, Công Dương Thao Lược dẫn theo đám tiên nhân, đã tới thánh địa Thần Tông.
Công Dương Thao Lược đứng ở trên không, lạnh lùng nhìn công đức che kín bầu trời.
Sau khi Khổng Ngạo Thiên ra tay, giờ phút này cuộc nổi loạn trong thánh địa Thần Tông đã được dẹp yên. Những người độ kiếp khắp nơi cũng gần như đã kết thúc.
Tiếp đó đại cục sẽ do Mộng Hồng Anh chủ trì.
Tuy rằng Mộng Hồng Anh kinh ngạc về sự quỷ dị của Khổng Ngạo Thiên, nhưng lực chú ý của nàng lại tập trung về phía tám mươi tiên nhân đang đứng trên không trung.
- Đã đến. Đúng là cuối cùng vẫn đến!
Thần sắc Mộng Hồng Anh nhất thời cứng lại nói.
Mộng Hồng Anh dẫn đầu. Giờ phút này vẻ mặt tất cả đệ tử thánh địa Thần Tông đều rất nghiêm túc!
Mọi người vây quanh ở lối vào Thần giới, dường như muốn bảo vệ Thần giới không bị phá hoại.
- Phế vật? Thiên hạ này trừ phụ thân ta ra, bất kỳ ai cũng không có tư cách mắng ta là phế vật! Phụ thân ta còn chưa từng nói, chỉ bằng vào ngươi cũng dám nói sao?
Sắc mặt ba Thần điện chủ Kỷ Canh Tân nhất thời trầm xuống.
- Đồng loạt ra tay!
Một người trong đó kêu lên.
- Được!
Ba người gần như cùng lúc đó, giơ kiếm chém về phía Khổng Ngạo Thiên.
Khổng Ngạo Thiên cười lạnh:
- Định!
Chỉ thấy hắn cầm quạt giấy trong tay chỉ về phía ba người. Ba người lập tức dừng lại ở trên không trung.
Xung quanh nhất thời xuất hiện những tiếng hít khí lạnh.
- Có thể như vậy sao? Bốn đại điện chủ Mậu Kỷ Canh Tân đều là thượng Hư Cảnh. Bọn họ đều là thượng Hư Cảnh đấy?
- Lần này Ngạo Thiên Thánh Tử trở về, tại sao lại biến thành kinh khủng như vậy?
- Hắn dùng pháp thuật gì vậy?
............
Xung quanh nhất thời vang lên những tiếng nghị luận sôi nổi.
Lúc này, phía sau Khổng Ngạo Thiên cũng xuất hiện một đám tu giả. Những tu giả này đều là thành viên của Quý thần điện ngày trước. Thời điểm Khổng Huyền Thủy chết, bọn họ phụ trách bảo hộ Khổng Ngạo Thiên, đi theo Khổng Ngạo Thiên rời đi. Giờ phút này, tất cả đã trở về.
- Trói tất cả lại!
Khổng Ngạo Thiên trầm giọng nói.
- Vâng!
Một đám cường giả Quý thần điện lên tiếng trả lời.
Rất nhanh, một đám cường giả bị trói lại.
Mà giờ phút này, trên quảng trường đều yên lặng như tờ. Tất cả đồng thời nhìn về phía Khổng Ngạo Thiên.
Không ai biết mấy trăm năm qua Khổng Ngạo Thiên đã đi đâu. Cũng không ai biết mấy trăm năm qua Khổng Ngạo Thiên có những kỳ ngộ gì. Nhưng tất cả đều nhìn thấu, Khổng Ngạo Thiên trở về đã trở nên cường thế!
———–
Tại một trang viên gần Thánh địa Thần Tông.
Giữa trang viên, giờ phút ngày có bốn thân ảnh đang ngồi vây quanh một cái bàn tròn.
Diêm Xuyên, Tử Tử, Nhâm Thử và Đông Phương Chính Phái.
Tử Tử rót trà cho ba người. Ngoại trừ vẻ mặt Diêm Xuyên giống như được nếm mật, vẻ mặt Đông Phương Chính Phái và Nhâm Thử đều tỏ ra khẩn trương.
Dù sao, tuy rằng Tử Tử quốc sắc thiên hương, nhưng, phần nguyền rủa trên người nàng, vẫn khiến hai người hoảng sợ. Bọn họ không thể không sợ. Chỉ cần tới gần Tử Tử sẽ gặp phải chuyện xui xẻo, còn là những xui xẻo vô duyên vô cớ. Ai có thể không sợ được?
Nhưng sợ thì sợ, Nhâm Thử vẫn nhìn Đông Phương Chính Phái không nói gì.
- Đông Phương huynh, huynh cố ý sao?
Nhâm Thử khó chịu nói.
- Nhâm huynh, huynh quá khách khí. Ta làm điều này cũng vì muốn tốt cho huynh thôi!
Đông Phương Chính Phái cười nói.
- Dối trá!
Nhâm Thử khó chịu nói.
- Có thể được Nhâm huynh khen như vậy, ta cũng cảm thấy xấu hổ!
Đông Phương Chính Phái đắc ý nói.
Nhâm Thử:...
- Nhâm huynh có cảm tưởng gì?
- Tìm một cơ hội, lừa ngươi một trận!
Nhâm Thử nói thẳng nói.
Đông Phương Chính Phái:......
Hai người mắng chửi một hồi, lúc này mới dừng lại.
Trong lúc chờ đợi, Diêm Xuyên vẫn thản nhiên uống trà.
Cuối cùng, mắng nửa ngày, cũng không ai mắng hơn ai. Nhâm Thử chỉ có thể nhìn về phía Diêm Xuyên.
- Diêm đế, cảm ơn sự ưu ái của ngươi. Chí tôn quốc thú của Thiên triều Đại Trăn? Ha ha ha, tại hạ không dám làm!
Nhâm Thử cự tuyệt nói.
- Tại sao không dám làm? Trẫm sẽ không ràng buộc ngươi. Ngươi vẫn được tự do! Có thể gặp trẫm mà không cần bái lạy! Hơn nữa khí vận Đại Trăn sẽ theo ngươi?
Diêm Xuyên cười hỏi.
- Diêm đế không biết. Cho dù là thánh địa Thần Tông, nếu như không phải vì ước định, ta cũng không muốn lưu lại. Ta thích tự do, không có bất kỳ lo lắng nào!
Nhâm Thử lắc đầu một cái.
- Tự do? Thời khắc Liên Thần trở về chốn cũ, toàn thiên hạ sẽ rơi vào hỗn loạn. Ngươi làm sao có tự do được nữa? Đến Tiên giới cũng không thể nào có tự do!
Diêm Xuyên lắc đầu một cái.
- Không, ta là người như vậy. Ha ha, ta không thích bất kỳ lo lắng nào. Cuộc sống chính là vì tiêu dao. Chuyện sau này, để sau này hãy nói!
Nhâm Thử nhất thời cự tuyệt nói.
Diêm Xuyên khẽ nhíu mày.
Đông Phương Chính Phái đứng bên cạnh nhất thời nói:
- Nhâm huynh, huynh ngốc rồi sao? Quên đi, cho dù huynh không nghĩ tới chuyện làm quốc thú chí tôn Đại Trăn, vậy huynh làm thủ hạ của ta đi, vào ngoại sự bộ. Thế nào? Ta sẽ là Xử trưởng của huynh!
- Ngoại sự bộ? Ngươi có bao nhiêu người?
Nhâm Thử hơi kinh ngạc.
- Thêm huynh nữa là hai người!
Đông Phương Chính Phái cười nói.
Nhâm Thử:...... !
Nhâm Thử lần từ chối.
- Ngươi có nghĩ tới hay không? Một mình ở bên ngoài, có lúc chung quy sẽ gặp phải tình cảnh thế đơn lực bạc? Tuy rằng tiêu dao tự tại, nhưng rất nhiều lúc lại thân bất do kỷ?
Diêm Xuyên cười nói.
- Ách?
Nhâm Thử hơi kinh ngạc.
- Thiên triều Đại Trăn ta thành tâm muốn kết minh cùng ngươi. Đại Trăn ta sẽ không can thiệp tới bất cứ chuyện gì của ngươi. Hơn nữa, thời điểm ngươi gặp phải thế đơn lực bạc, Đại Trăn cũng sẽ đứng ra giúp ngươi giải quyết tất cả. Nhìn như có vẻ vướng bận, nhưng so với suy nghĩ của ngươi, lại càng tiêu dao, càng tự do hơn!
Diêm Xuyên lại khuyên.
Lông mày Nhâm Thử nhíu chặt.
Mọi người lại kiên nhẫn chờ đợi.
Qua một hồi lâu, lông mày Nhâm Thử mới giãn ra. Hắn khe khẽ thở dài nói:
- Ta thừa nhận, Diêm đế ngươi nói có lý. Nhưng ta vẫn muốn suy nghĩ thêm. Ta vẫn chưa từng gặp phải chuyện như vậy. Chờ sau này ta gặp được rồi nói sau!
- Được, vậy thì chờ lúc ngươi gặp phải phiền phức đi!
Diêm Xuyên gật đầu một cái, cũng không tiếp tục dây dưa nữa.
- Đa tạ Diêm đế thông cảm!
Nhâm Thử trịnh trọng nói.
- Ừm!
Diêm Xuyên gật đầu một cái.
Đang lúc này, chân mày Tử Tử bỗng nhiên nhíu lại.
Trong cơ thể Tử Tử dường như có một phong ấn nào đó được mở ra.
Ầm!
Khí tức trong cơ thể của Tử Tử đột nhiên tăng vọt lên.
- Hả? Chuyện gì xảy ra vậy?
Mọi người nghi hoặc nhìn về phía Tử Tử.
Tử Tử nhắm mắt cảm thụ một hồi, sau đó nàng lắc đầu một cái:
- Ta cũng không biết! Lực lượng của ta tăng vọt.
Vèo!
Một đạo lưu quang từ phía xa phóng tới.
Lại là Vương Tiễn nhanh chóng đến gần:
- Thánh thượng, giờ phút này thánh địa Thần Tông xuất hiện số lượng độ kiếp rất lớn! Rất nhiều người bỗng nhiên độ kiếp!
- Ồ?
Thần sắc Diêm Xuyên thoáng động.
- Đi! Đi tới thánh địa Thần Tông!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Vâng!
Mọi người gật đầu một cái.
Không bao lâu sâu, Công Dương Thao Lược dẫn theo đám tiên nhân, đã tới thánh địa Thần Tông.
Công Dương Thao Lược đứng ở trên không, lạnh lùng nhìn công đức che kín bầu trời.
Sau khi Khổng Ngạo Thiên ra tay, giờ phút này cuộc nổi loạn trong thánh địa Thần Tông đã được dẹp yên. Những người độ kiếp khắp nơi cũng gần như đã kết thúc.
Tiếp đó đại cục sẽ do Mộng Hồng Anh chủ trì.
Tuy rằng Mộng Hồng Anh kinh ngạc về sự quỷ dị của Khổng Ngạo Thiên, nhưng lực chú ý của nàng lại tập trung về phía tám mươi tiên nhân đang đứng trên không trung.
- Đã đến. Đúng là cuối cùng vẫn đến!
Thần sắc Mộng Hồng Anh nhất thời cứng lại nói.
Mộng Hồng Anh dẫn đầu. Giờ phút này vẻ mặt tất cả đệ tử thánh địa Thần Tông đều rất nghiêm túc!
Mọi người vây quanh ở lối vào Thần giới, dường như muốn bảo vệ Thần giới không bị phá hoại.
/1446
|