Rất nhanh, Nhâm Thử đã kịp phản ứng lại. Con mắt một chớp một cái nói:
- Muội ngươi mới khẩu vị nặng. Ta nói chính là cái này sao?
Nam tử mặt hồng:......... !
Bị Đông Phương Chính Phái làm lạc hướng, Nhâm Thử cũng không tiếp tục khách khí nữa. Hắn tỏ ra bệ vệ nói:
- Hồng Diện Tông chủ, ngươi đã bị ta hạn chế tu vi, nhanh toàn thân, lập tức dâng tất cả công đức ra!
- Phi, nằm mơ! Hồng Diện Chân Quân Ta vĩnh viễn sẽ không khuất phục đám chuột nhắt các ngươi. Lại dám đào động đi vào, đánh lén lão phu! Hừ, nói thật với các ngươi, ta đã sớm nghĩ đến việc thánh địa Thần Tông sẽ xuất thủ. Ta đã đưa thiên sách của mình cho người khác. Ngươi đừng hòng phá hủy được đạo cơ của tông ta!
Hồng Diện Tông chủ quật cường nói.
- Yêu, vẫn rất quật cường vậy sao? Ngươi có biết, tại sao chúng ta lại dẫn theo mười con lợn mẹ tới đây không?
Nhâm Thử bỗng nhiên lộ ra một tia cười gian.
- Tại sao?
Hồng Diện Tông chủ cau mày nói.
- Thấy không? Chúng nó gặm đến lõi của thân cây ngô. Chúng đã bị hạ xuân yêu cực mạnh! Nếu như ngươi không chịu giao ra công đức, chúng ta sẽ lột sạch quần áo ngươi!
Vẻ mặt Nhâm Thử đầy cười xấu xa nói.
Nét mặt Hồng Diện Tông chủ liền cứng đờ.
- Vừa nãy ta hạ dược cho ngươi, không phải là độc dược. Thật ra đó cũng là xuân yêu cực mạnh!
Nhâm Thử tiếp tục nói.
- Cái gì? Đê tiện vô sỉ! Hai người các ngươi đúng là tiểu nhân!
Hồng Diện Tông chủ nhất thời biến sắc.
- Đê tiện vô sỉ? Ta thích nghe. Thực sự là những từ ngữ ngọt như đường. Hay ta lại thay bằng một trò khác hoa lệ hơn, kích thích hơn vậy!
Vẻ mặt Nhâm Thử đầu hưởng thụ nói.
Hồng diện Tông chủ:...... !
- Nhâm huynh, bộ dáng này của ngươi thật thấp hèn!
Đông Phương Chính Phái cổ quái nói.
Nhâm Thử:...... !
- Nhâm huynh, ngươi làm như vậy, có phải quá không quang minh quang minh hay không?
Đông Phương Chính Phái cau mày nói.
- Quang minh lỗi lạc?
Nhâm Thử đưa ánh mắt mờ mịt nhìn về phía Đông Phương Chính Phái.
- Ý của ta là chúng ta hẳn nên hủy đi đại điện này, bố trí trận pháp phía bên ngoài, để đệ tử trung vị tông môn này đều nhìn thấy mọi chuyện sẽ phát sinh tiếp theo ở nơi đây. Đã làm, phải làm quang minh chính đại!
Đông Phương Chính Phái nói.
Nhâm Thử cười hì hì nói:
- Nói đúng. Không hổ danh là tử tôn của Đông Phương Bất Bại. Điều này đều có thể tiếp nhận được!
Trong lúc hai người hèn mọn một mập một gầy thương lượng, Hồng Diện Tông chủ ở bên cạnh khuôn mặt đột nhiên xám như đất.
Mình bị phong tỏa tu vi, bị bắt uống xuân yêu lại đặt trong một đám lợn mẹ, lại để toàn tông đệ tử chiêm ngưỡng?
Hồng Diện Tông chủ đột nhiên rùng mình một cái.
Cảm nhận được hạ thân có phản ứng, Hồng Diện Tông chủ nhất thời kinh hãi gần chết.
- Đừng, đừng. Ta đưa, ta đưa hết!
Hồng Diện Tông chủ không chịu nổi nữa.
Chặt đầu chẳng qua chỉ đau một lát. Thậm chí, Hồng Diện Tông chủ đã chuẩn bị tinh thân toàn tông hi sinh.
Nhưng, chết không phải là điều đáng sợ nhất. Đáng sợ nhất chính là chết một cách xấu hổ nhục nhã!
- Cho cái gì?
Nhâm Thử cười hì hì nói.
- Công đức, cho ngươi toàn bộ. Ta không cần, mau thả ta ra!
Hồng diện Tông chủ kêu lên.
- Ách, nhưng ta còn muốn xem thử tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì!
Nhâm Thử lắc đầu nói.
- Đúng vậy, Hồng Diện Tông chủ đại chiến với mười con lợn mẹ. Khung cảnh này khẳng định sẽ vô cùng chấn động. Ngày mai nhất định sẽ truyền khắp thiên hạ, làm người trong thiên hạ kính ngưỡng! Ta cũng rất chờ mong!
Đông Phương Chính Phái kích động nói.
- Đừng. Hai vị, ta đã sai. Cầu... cầu xin các ngươi mau thả ta ra đi. Ta không muốn bất kỳ cái gì nữa. Công đức gì đó ta cũng không muốn nữa!
Hồng Diện Tông chủ sắp phát khóc nói.
- Ngươi đang cầu chúng ta nhận lấy công đức của ngươi sao?
Nhâm Thử nói.
- Vâng, ta cầu xin thánh địa Thần Tông tiếp thu đi! Ta cầu xin các ngươi!
Nước mắt Hồng Diện Tông chủ tuôn trào nói.
- Được rồi, ôi, ta cũng quá yếu lòng rồi!
Nhâm Thử không biết xấu hổ thở dài.
Trong lòng Hồng diện Tông chủ không ngừng chửi bới hai người đê tiện vô sỉ, không biết xấu hổ! Nhưng ngoài miệng một câu cũng không dám nói.
——
Nơi giao tiếp giữa Đông Thần Châu và Trung Thần Châu, thiên địa đột nhiên phát ra một tiếng nổ vang.
Ầm!
Hư không xuất hiện một lỗ thủng cực lớn thông với Tiên giới.
Trong lúc nhất thời, mây đen cuồn cuộn kéo tới. Trong lỗ thủng lớn có hai mươi bóng người bay xuống.
Ba người dẫn đầu quay về phía lỗ hổng cung kính cúi đầu.
- Thánh Vương yên tâm!
- Ba vị ái khanh, ba vị đều là đại tiên. Giới này rất tà môn. Trẫm không muốn các ngươi tranh phách thiên hạ. Các ái khanh chỉ cần cố gắng, lặng lẽ điều tra thiên hạ này la được. Hãy nhớ kỹ, cẩn thận, cẩn thận!
Giọng nói của Thánh Vương Đại Tề truyền đến.
- Vâng, Thánh Vương yên tâm, chúng thần đã biết!
- Ừm!
Ầm ầm ầm!
Lỗ thủng cực lớn chậm rãi biến mất. Lôi vân cũng chậm rãi tan đi.
Hai mươi tiên nhân, trong đó có ba người dẫn đầu nhìn nhau, hít sâu một cái, đồng thời bay về phía thành trì gần đó.
—————-
Từng công đức đang nhanh chóng hội tụ về phía thánh địa Thần Tông! Trong lúc nhất thời, biển mây công đức của thánh địa Thần Tông không ngừng cuồn cuộn tuôn trào.
Gần như công đức của tất cả tông môn trong thiên hạ Trung Thần Châu đều hội tụ đến đây.
Tại lối vào Thần giới, Mộng Tam Sinh ngẩng đầu nhìn lên trời.
- Còn chưa đủ, còn thiếu chút nữa!
Mộng Tam Sinh cau mày nói.
- Thánh chủ, nhiều công đức như vậy còn chưa đủ sao?
Một người phía sau hiếu kỳ nói.
- Còn chưa đủ. Tiếp tục tìm. Lấy hết của trung vị tông môn, vậy chuyển sang tất cả công đức của hạ vị tông môn!
Mộng Tam Sinh trầm giọng nói.
- Vâng!
- Thiên triều Đại Trăn? Thiên triều Đại Phật? Thánh địa Thần Tông ta? A, cũng coi như là ba phần thiên hạ! Tiếp đó, bản tôn muốn hái đạo ấn! Đạo ấn? Thương thiên lưu lại nghiệp vị thiên địa tàn tạ, rốt cuộc còn có gì huyền diệu? Thiên đạo đã sụp đổ, vì sao còn có thể hữu dụng?
Mộng Tam Sinh nhíu mày suy tư.
…
Trung Thần châu, trải qua cuộc đại tẩy lễ Thần Tông thánh địa, tất cả công đức đều hội tụ đến.
Bên trên Thần Tông thánh địa, vân hải công đức cuồn cuộn lăn lộn.
Đám cường giả Mộng Hồng Anh, Nhâm Thử, Khổng Ngạo Thiên cũng toàn bộ khải hoàn trở về.
Trong Thần giới, trong tổ sơn.
Bảy mươi hai cường giả vẫn đang liên tục thúc đẩy quả trứng to lớn bảy sắc ở chính giữa.
Bảy người dẫn đầu cầm một hồ lô, đỏ, xanh, vàng, lục, thanh, lam, tím!
Mộng Tam Sinh nhìn quả trứng ở chính giữa, nhíu mày nói:
- Lần tới giải phong không biết phải đợi đến bao giờ!
mọi người gần đầu.
Mộng Tam Sinh nhìn hướng người đàn ông mang hồ lô đỏ, nói:
- Đại huynh, công đức đã tụ tpaạ hết, bên ngoài có một Thánh Đình nhìn chằm chằm giới này. Cứ tiếp ụtc kéo dào thời gian sẽ dẫn đến ngày càng nhiều thực lực, khi đó chúng ta chưa giải phong ấn lấy đạo ấn giới này thì sẽ ra tình huống. Ta cảm thấy bây giờ có thể lấy được rồi!
Mọi người cùng nhìn hướng người đàn ông mang hồ lô đỏ.
Người đàn ông mang hồ lô đỏ gật đầu, nói:
- Có thể, ngươi đi ra ngoài chuẩn bị lấy đi, do chúng ta tại Thần giới dùng Tổ Sơn trấn áp đại địa.
- Muội ngươi mới khẩu vị nặng. Ta nói chính là cái này sao?
Nam tử mặt hồng:......... !
Bị Đông Phương Chính Phái làm lạc hướng, Nhâm Thử cũng không tiếp tục khách khí nữa. Hắn tỏ ra bệ vệ nói:
- Hồng Diện Tông chủ, ngươi đã bị ta hạn chế tu vi, nhanh toàn thân, lập tức dâng tất cả công đức ra!
- Phi, nằm mơ! Hồng Diện Chân Quân Ta vĩnh viễn sẽ không khuất phục đám chuột nhắt các ngươi. Lại dám đào động đi vào, đánh lén lão phu! Hừ, nói thật với các ngươi, ta đã sớm nghĩ đến việc thánh địa Thần Tông sẽ xuất thủ. Ta đã đưa thiên sách của mình cho người khác. Ngươi đừng hòng phá hủy được đạo cơ của tông ta!
Hồng Diện Tông chủ quật cường nói.
- Yêu, vẫn rất quật cường vậy sao? Ngươi có biết, tại sao chúng ta lại dẫn theo mười con lợn mẹ tới đây không?
Nhâm Thử bỗng nhiên lộ ra một tia cười gian.
- Tại sao?
Hồng Diện Tông chủ cau mày nói.
- Thấy không? Chúng nó gặm đến lõi của thân cây ngô. Chúng đã bị hạ xuân yêu cực mạnh! Nếu như ngươi không chịu giao ra công đức, chúng ta sẽ lột sạch quần áo ngươi!
Vẻ mặt Nhâm Thử đầy cười xấu xa nói.
Nét mặt Hồng Diện Tông chủ liền cứng đờ.
- Vừa nãy ta hạ dược cho ngươi, không phải là độc dược. Thật ra đó cũng là xuân yêu cực mạnh!
Nhâm Thử tiếp tục nói.
- Cái gì? Đê tiện vô sỉ! Hai người các ngươi đúng là tiểu nhân!
Hồng Diện Tông chủ nhất thời biến sắc.
- Đê tiện vô sỉ? Ta thích nghe. Thực sự là những từ ngữ ngọt như đường. Hay ta lại thay bằng một trò khác hoa lệ hơn, kích thích hơn vậy!
Vẻ mặt Nhâm Thử đầu hưởng thụ nói.
Hồng diện Tông chủ:...... !
- Nhâm huynh, bộ dáng này của ngươi thật thấp hèn!
Đông Phương Chính Phái cổ quái nói.
Nhâm Thử:...... !
- Nhâm huynh, ngươi làm như vậy, có phải quá không quang minh quang minh hay không?
Đông Phương Chính Phái cau mày nói.
- Quang minh lỗi lạc?
Nhâm Thử đưa ánh mắt mờ mịt nhìn về phía Đông Phương Chính Phái.
- Ý của ta là chúng ta hẳn nên hủy đi đại điện này, bố trí trận pháp phía bên ngoài, để đệ tử trung vị tông môn này đều nhìn thấy mọi chuyện sẽ phát sinh tiếp theo ở nơi đây. Đã làm, phải làm quang minh chính đại!
Đông Phương Chính Phái nói.
Nhâm Thử cười hì hì nói:
- Nói đúng. Không hổ danh là tử tôn của Đông Phương Bất Bại. Điều này đều có thể tiếp nhận được!
Trong lúc hai người hèn mọn một mập một gầy thương lượng, Hồng Diện Tông chủ ở bên cạnh khuôn mặt đột nhiên xám như đất.
Mình bị phong tỏa tu vi, bị bắt uống xuân yêu lại đặt trong một đám lợn mẹ, lại để toàn tông đệ tử chiêm ngưỡng?
Hồng Diện Tông chủ đột nhiên rùng mình một cái.
Cảm nhận được hạ thân có phản ứng, Hồng Diện Tông chủ nhất thời kinh hãi gần chết.
- Đừng, đừng. Ta đưa, ta đưa hết!
Hồng Diện Tông chủ không chịu nổi nữa.
Chặt đầu chẳng qua chỉ đau một lát. Thậm chí, Hồng Diện Tông chủ đã chuẩn bị tinh thân toàn tông hi sinh.
Nhưng, chết không phải là điều đáng sợ nhất. Đáng sợ nhất chính là chết một cách xấu hổ nhục nhã!
- Cho cái gì?
Nhâm Thử cười hì hì nói.
- Công đức, cho ngươi toàn bộ. Ta không cần, mau thả ta ra!
Hồng diện Tông chủ kêu lên.
- Ách, nhưng ta còn muốn xem thử tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì!
Nhâm Thử lắc đầu nói.
- Đúng vậy, Hồng Diện Tông chủ đại chiến với mười con lợn mẹ. Khung cảnh này khẳng định sẽ vô cùng chấn động. Ngày mai nhất định sẽ truyền khắp thiên hạ, làm người trong thiên hạ kính ngưỡng! Ta cũng rất chờ mong!
Đông Phương Chính Phái kích động nói.
- Đừng. Hai vị, ta đã sai. Cầu... cầu xin các ngươi mau thả ta ra đi. Ta không muốn bất kỳ cái gì nữa. Công đức gì đó ta cũng không muốn nữa!
Hồng Diện Tông chủ sắp phát khóc nói.
- Ngươi đang cầu chúng ta nhận lấy công đức của ngươi sao?
Nhâm Thử nói.
- Vâng, ta cầu xin thánh địa Thần Tông tiếp thu đi! Ta cầu xin các ngươi!
Nước mắt Hồng Diện Tông chủ tuôn trào nói.
- Được rồi, ôi, ta cũng quá yếu lòng rồi!
Nhâm Thử không biết xấu hổ thở dài.
Trong lòng Hồng diện Tông chủ không ngừng chửi bới hai người đê tiện vô sỉ, không biết xấu hổ! Nhưng ngoài miệng một câu cũng không dám nói.
——
Nơi giao tiếp giữa Đông Thần Châu và Trung Thần Châu, thiên địa đột nhiên phát ra một tiếng nổ vang.
Ầm!
Hư không xuất hiện một lỗ thủng cực lớn thông với Tiên giới.
Trong lúc nhất thời, mây đen cuồn cuộn kéo tới. Trong lỗ thủng lớn có hai mươi bóng người bay xuống.
Ba người dẫn đầu quay về phía lỗ hổng cung kính cúi đầu.
- Thánh Vương yên tâm!
- Ba vị ái khanh, ba vị đều là đại tiên. Giới này rất tà môn. Trẫm không muốn các ngươi tranh phách thiên hạ. Các ái khanh chỉ cần cố gắng, lặng lẽ điều tra thiên hạ này la được. Hãy nhớ kỹ, cẩn thận, cẩn thận!
Giọng nói của Thánh Vương Đại Tề truyền đến.
- Vâng, Thánh Vương yên tâm, chúng thần đã biết!
- Ừm!
Ầm ầm ầm!
Lỗ thủng cực lớn chậm rãi biến mất. Lôi vân cũng chậm rãi tan đi.
Hai mươi tiên nhân, trong đó có ba người dẫn đầu nhìn nhau, hít sâu một cái, đồng thời bay về phía thành trì gần đó.
—————-
Từng công đức đang nhanh chóng hội tụ về phía thánh địa Thần Tông! Trong lúc nhất thời, biển mây công đức của thánh địa Thần Tông không ngừng cuồn cuộn tuôn trào.
Gần như công đức của tất cả tông môn trong thiên hạ Trung Thần Châu đều hội tụ đến đây.
Tại lối vào Thần giới, Mộng Tam Sinh ngẩng đầu nhìn lên trời.
- Còn chưa đủ, còn thiếu chút nữa!
Mộng Tam Sinh cau mày nói.
- Thánh chủ, nhiều công đức như vậy còn chưa đủ sao?
Một người phía sau hiếu kỳ nói.
- Còn chưa đủ. Tiếp tục tìm. Lấy hết của trung vị tông môn, vậy chuyển sang tất cả công đức của hạ vị tông môn!
Mộng Tam Sinh trầm giọng nói.
- Vâng!
- Thiên triều Đại Trăn? Thiên triều Đại Phật? Thánh địa Thần Tông ta? A, cũng coi như là ba phần thiên hạ! Tiếp đó, bản tôn muốn hái đạo ấn! Đạo ấn? Thương thiên lưu lại nghiệp vị thiên địa tàn tạ, rốt cuộc còn có gì huyền diệu? Thiên đạo đã sụp đổ, vì sao còn có thể hữu dụng?
Mộng Tam Sinh nhíu mày suy tư.
…
Trung Thần châu, trải qua cuộc đại tẩy lễ Thần Tông thánh địa, tất cả công đức đều hội tụ đến.
Bên trên Thần Tông thánh địa, vân hải công đức cuồn cuộn lăn lộn.
Đám cường giả Mộng Hồng Anh, Nhâm Thử, Khổng Ngạo Thiên cũng toàn bộ khải hoàn trở về.
Trong Thần giới, trong tổ sơn.
Bảy mươi hai cường giả vẫn đang liên tục thúc đẩy quả trứng to lớn bảy sắc ở chính giữa.
Bảy người dẫn đầu cầm một hồ lô, đỏ, xanh, vàng, lục, thanh, lam, tím!
Mộng Tam Sinh nhìn quả trứng ở chính giữa, nhíu mày nói:
- Lần tới giải phong không biết phải đợi đến bao giờ!
mọi người gần đầu.
Mộng Tam Sinh nhìn hướng người đàn ông mang hồ lô đỏ, nói:
- Đại huynh, công đức đã tụ tpaạ hết, bên ngoài có một Thánh Đình nhìn chằm chằm giới này. Cứ tiếp ụtc kéo dào thời gian sẽ dẫn đến ngày càng nhiều thực lực, khi đó chúng ta chưa giải phong ấn lấy đạo ấn giới này thì sẽ ra tình huống. Ta cảm thấy bây giờ có thể lấy được rồi!
Mọi người cùng nhìn hướng người đàn ông mang hồ lô đỏ.
Người đàn ông mang hồ lô đỏ gật đầu, nói:
- Có thể, ngươi đi ra ngoài chuẩn bị lấy đi, do chúng ta tại Thần giới dùng Tổ Sơn trấn áp đại địa.
/1446
|