Khoảnh khắc Tôn Ngộ Không mất tập trung, Tử Thần Vương tìm được cơ hội vung trường kiếm màu tím.
Ầm!
Cương kiếm của Tru Tiên Kiếm, Lục Tiên Kiếm, Hãm Tiên Kiếm, Tuyệt Tiên Kiếm va chạm với trường kiếm màu tím, Tử Thần Vương bắn hướng huyết hải.
Tử Thần Vương vung kiếm chém huyết hải:
- Phá cho ta!
Ầm!
Huyết hải bị chém tách ra sóng lớn, lộ ra Diêm Xuyên và Thanh Thần Vương ở bên trong.
Táng Thiên Đồng Quan va chạm với trường kiếm, y phục của hai người bị rách vài chỗ, tay kia đối chưởng với nhau. Diêm Xuyên ánh mắt hung tợn, trong mắt Thanh Thần Vương thì tràn đầy kinh ngạc.
Ầm!
Huyết hải, biển lửa bị Tử Thần Vương phá ra.
Diêm Xuyên con ngươi co rút, tay phải đối chưởng bỗng biến thành trảo chộp cánh tay của Thanh Thần Vương.
Thanh Thần Vương biến sắc mặt nói:
- Nguy rồi!
Tử Thần Vương cũng la lên:
- Nguy!
Tử Thần Vương vung một chưởng đánh hướng Diêm Xuyên, muốn hắn từ bỏ một trảo tổn thương Thanh Thần Vương.
Nhưng làm sao Diêm Xuyên chịu bỏ qua?
Trảo phải càng tăng tốc phá cương chưởng của Thanh Thần Vương, chộp vào cánh tay phải của gã.
Xẹt!
Diêm Xuyên hung tợn xé rách.
Thanh Thần Vương thống khổ rống to:
- Grao!
Chưởng của Tử Thần Vương đã tới gần.
Chỉ mành treo chuông, Diêm Xuyên vung chưởng trái nghênh đón. Uy lực Táng Thiên Đồng Quan yếu đi nhưng vẫn đỡ được thanh kiếm.
Luồng sáng tím xông vào tay trái của Diêm Xuyên.
Ầm!
Diêm Xuyên khựng người, quay đầu, ánh mắt dữ tợn nhìn Tử Thần Vương.
Thanh Thần Vương thống khổ gào thét:
- Grao!
Chỉ tháy cánh tay phải của Thanh Thần Vương bị Diêm Xuyên xé xuống, máu làm ướt áo xanh.
Thanh Thần Vương rít gào:
- Diêm Xuyên!
Tử Thần Vương vỗ một chưởng xong lui ra, không muốn hiếu chiến.
Tử Thần Vương hét to một tiếng:
- Tình huống không đúng, đi về trước, Tử Thanh Hợp Lưu!
trường kiếm trong tay Tử Thần Vương đâm tới, thanh kiếm của Thanh Thần Vương cũng đâm đến.
Hai kiếm va nhau, chỗ mũi kiếm phát ra ánh sáng rực rỡ.
Ầm!
lực lượng mạnh mẽ bùng phát, huyết hải, biển lửa nổ tung. Tru Tiên kiếm trận lắc lư, lộ ra một khe nứt.
Vèo!
Tử Thần Vương và Thanh Thần Vương cụt một tay bay ra ngoài.
Tôn Ngộ Không nét mặt sa sầm:
- Nguy rồi!
Diêm Xuyên qua khe hở trông thấy bên ngoài.
Thanh Thần Vương che tay cụt rống hướng Diêm Xuyên:
- Diêm Xuyên, ta sẽ trở về, ta sẽ khiến Hàm Dương của ngươi trở thành địa ngục trần gian! Grao!
Đạo Thần bên ngoài đã không còn, hai người hiểu tại sao lại như vậy, không cam lòng chạy trốn hướng nam.
Diêm Xuyên giơ lên cánh tay gãy của Thanh Thần Vương, bóp nát.
Bùm!
Cánh tay gãy của hóa thành bột mịn.
Phía xa Thanh Thần Vương thù hận rống to:
- Grao!
Tử Thần Vương hét to:
- Diêm Xuyên đã trúng Tử Sát thần độc của ta, hắn không được yên lành. Cánh tay phải của ngươi thì quay về dùng pháp lực thúc đẩy mọc ra là được!
Thanh Thần Vương quay đầu, không cam lòng nhưng không nhìn Hàm Dương nữa.
Vèo!
Hai người biến thành luồng sáng biến mất không còn bóng dáng.
- Diêm đế, ngươi có sao không?
Tôn Ngộ Không nhìn cánh tay trái của Diêm Xuyên biến thành màu tím.
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Ta không có việc gì, triệt trận đi!
Tôn Ngộ Không gật đầu, nói:
- Ừm!
Trong lúc Tôn Ngộ Không triệt trận thì Diêm Xuyên ngẩng đầu nhìn khói đen bên trên trận pháp, ngẫm nghĩ.
Ầm ầm!
Đại trận rút đi.
Chớp mắt không trung lại là một mảnh sáng sủa.
Diêm Xuyên đứng trên k otrung, cánh tay càng ngày càng tím tái, ánh mắt hắn lạnh băng nhìn tay trái.
Két két két két!
Lòng bàn tay Diêm Xuyên toát ra nhiều đốm sáng như hàng ức tiểu tinh thần vây quanh hình thành lực nghiền nhanh chóng rút đi ánh sáng tím từ tay trái chạy tới lòng bàn tay.
Tử Sát thần độc?
Không lâu sau Tử Sát thần độc đã bị rút ra hết.
Diêm Xuyên hừ lạnh một tiếng:
- Hừ!
Diêm Xuyên co nắm tay, Tử Sát thần độc tán đi.
Diêm Xuyên đại bại Thanh Thần Vương?
Phía xa Tống Thiên Tông quan sát cuộc chiến, chuẩn bị ngư ông đắc lợi nay há hốc mồm kinh ngạc.
Tống Thiên Tông kinh ngạc hỏi:
- Ta không nhìn lầm đi? Diêm Xuyên không điều động đại thế thiên hạ của Đại Trăn thánh đình mà xé một tay của Thanh Thần Vương? Cuối cùng Tử Thần Vương và Thanh Thần Vương hoảng hốt bỏ chạy?
Không đúng, cái này hoàn toàn khác với điều Tống Thiên Tông đã đoán.
Trong đầu Tống Thiên Tông kịch bản nên là Thanh Thần Vương bẻ gãy, nghiền nát, hủy diệt Hàm Dương, nhưng tình hình trước mắt thì ngược lại?
Diêm Xuyên chỉ mới thành tựu Tổ Tiên, mới là Tổ Tiên nhất trọng thiên!
Xem Tử Thần Vương. Thanh Thần Vương thì là Tổ Tiên tứ trọng thiên rồi, cách biệt nhiều như vậy mà Diêm Xuyên có thể giải quyết hai người?
Không lẽ do Tru Tiên kiếm trận?
Tống Thiên Tông nhìn Tôn Ngộ Không đứng bên cạnh Diêm Xuyên, tim đập nhanh.
Ngư ông đắc lợi? Nguy rồi!
Mặc dù y phục của Diêm Xuyên rách rưới chút nhưng không ảnh hưởng bao nhiêu, còn Thanh Thần Vương thì mất một tay.
Diêm Xuyên bỗng quay đầu nhìn hướng tây, sơn cốc nơi Tống Thiên Tông đứng.
- Tống giáo chủ?
Tống Thiên Tông cơ mặt đông cứng, lại bị phát hiện? Diêm Xuyên làm sao phát hiện ra gã?
Nếu Diêm Xuyên đã phát hiện thì Tống Thiên Tông không tiện núp nữa.
Tống Thiên Tông bay ra, cười nói:
- Ha ha ha, chúc mừng Diêm đế, đại phát thần uy
Diêm Xuyên nhìn chằm chằm Tống Thiên Tông, không có nụ cười. Diêm Xuyên hiểu là nếu lần này hắn đại bại thì Tống Thiên Tông tuyệt đối sẽ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Diêm Xuyên chợt hỏi:
- Tống giáo chủ, ta định đi Tử Thanh cương vực tiêu diệt Tử Thần Vương, Thanh Thần Vương, Tống giáo chủ thấy sao?
- A?
Tống Thiên Tông ngạc nhiên, làm như không nghe rõ ràng.
Tống Thiên Tông kinh ngạc hỏi:
- Cái gì? Ngươi, ngươi chuẩn bị bình diệt Tử Thanh cương vực?
Diêm Xuyên nói thẳng:
- Ngay lập tức!
Tống Thiên Tông:
- ....
Bây giờ Tống Thiên Tông rốt cuộc cảm nhận được cái gì gọi là kẻ ngông cuồng. Thật là cuồng quá, Tử Thanh cương vực là mũi nhọn Tống Thiên Tông còn không dám đụng tới, Diêm Xuyên chỉ vừa mới thành tựu Tổ Tiên dám nói đi san bằng Tử Thanh cương vực?
Đùa giỡn cái gì?
Tống Thiên Tông cũng xem như là kẻ làm việc lớn, nhưng gã chưa từng thấy có ai cuồng vọng như vậy.
Tống Thiên Tông lập tức phủi hết mọi việc:
- Ngay lập tức? Diêm đế thật là khí phách, Tống ta chúc Diêm đế đắc thắng!
Diêm Xuyên nhìn Tống Thiên Tông, khóe môi cong lên, nụ cười làm gã đánh rùng mình.
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Ta biết Thiên Đao cương vực và bảy cương vực khác kết minh cộng đồng đối phó Tử Thanh cương vực, ta hy vọng ngươi lập tức thông báo chuẩn bị đồng thời xuất thủ, cùng nhau diệt Tuyệt cung!
Tống Thiên Tông biến sắc mặt nói:
- Cái gì?
Làm sao Diêm Xuyên biết được?
Diêm Xuyên nhìn chằm chằm Tống Thiên Tông, hắn không mấy thân thiện với gã.
Tống Thiên Tông lắc đầu, nói:
- Diêm đế nói đùa!
Trong mắt Diêm Xuyên tràn đầy bắt buộc:
- Nói đùa? Ta không giỡn cơi! Nhanh chóng báo cho bọn họ cùng nhau ra tay, ta không muốn khi đối chiến với Tử Thanh cương vực thì dẫn đến tất cả cung chủ ra mặt. Ta muốn sáu cương vực của Tuyệt cung bốn phía nở hoa, ta giết Tử Thần Vương, Thanh Thần Vương trừ hại cho ngươi, như thế nào?
Tống Thiên Tông lắc đầu cười nói:
- Ha ha ha ha ha! Diêm đế, ngươi hiểu lầm....
Diêm Xuyên nheo mắt nói:
- Đại Trăn thánh đình và Tử Thanh cương vực đã kết thù, Thiên Đao cương vực đứng chính giữa, nếu muốn làm chim sẻ thì tức là đối địch với Đại Trăn thánh đình!
Ầm!
Cương kiếm của Tru Tiên Kiếm, Lục Tiên Kiếm, Hãm Tiên Kiếm, Tuyệt Tiên Kiếm va chạm với trường kiếm màu tím, Tử Thần Vương bắn hướng huyết hải.
Tử Thần Vương vung kiếm chém huyết hải:
- Phá cho ta!
Ầm!
Huyết hải bị chém tách ra sóng lớn, lộ ra Diêm Xuyên và Thanh Thần Vương ở bên trong.
Táng Thiên Đồng Quan va chạm với trường kiếm, y phục của hai người bị rách vài chỗ, tay kia đối chưởng với nhau. Diêm Xuyên ánh mắt hung tợn, trong mắt Thanh Thần Vương thì tràn đầy kinh ngạc.
Ầm!
Huyết hải, biển lửa bị Tử Thần Vương phá ra.
Diêm Xuyên con ngươi co rút, tay phải đối chưởng bỗng biến thành trảo chộp cánh tay của Thanh Thần Vương.
Thanh Thần Vương biến sắc mặt nói:
- Nguy rồi!
Tử Thần Vương cũng la lên:
- Nguy!
Tử Thần Vương vung một chưởng đánh hướng Diêm Xuyên, muốn hắn từ bỏ một trảo tổn thương Thanh Thần Vương.
Nhưng làm sao Diêm Xuyên chịu bỏ qua?
Trảo phải càng tăng tốc phá cương chưởng của Thanh Thần Vương, chộp vào cánh tay phải của gã.
Xẹt!
Diêm Xuyên hung tợn xé rách.
Thanh Thần Vương thống khổ rống to:
- Grao!
Chưởng của Tử Thần Vương đã tới gần.
Chỉ mành treo chuông, Diêm Xuyên vung chưởng trái nghênh đón. Uy lực Táng Thiên Đồng Quan yếu đi nhưng vẫn đỡ được thanh kiếm.
Luồng sáng tím xông vào tay trái của Diêm Xuyên.
Ầm!
Diêm Xuyên khựng người, quay đầu, ánh mắt dữ tợn nhìn Tử Thần Vương.
Thanh Thần Vương thống khổ gào thét:
- Grao!
Chỉ tháy cánh tay phải của Thanh Thần Vương bị Diêm Xuyên xé xuống, máu làm ướt áo xanh.
Thanh Thần Vương rít gào:
- Diêm Xuyên!
Tử Thần Vương vỗ một chưởng xong lui ra, không muốn hiếu chiến.
Tử Thần Vương hét to một tiếng:
- Tình huống không đúng, đi về trước, Tử Thanh Hợp Lưu!
trường kiếm trong tay Tử Thần Vương đâm tới, thanh kiếm của Thanh Thần Vương cũng đâm đến.
Hai kiếm va nhau, chỗ mũi kiếm phát ra ánh sáng rực rỡ.
Ầm!
lực lượng mạnh mẽ bùng phát, huyết hải, biển lửa nổ tung. Tru Tiên kiếm trận lắc lư, lộ ra một khe nứt.
Vèo!
Tử Thần Vương và Thanh Thần Vương cụt một tay bay ra ngoài.
Tôn Ngộ Không nét mặt sa sầm:
- Nguy rồi!
Diêm Xuyên qua khe hở trông thấy bên ngoài.
Thanh Thần Vương che tay cụt rống hướng Diêm Xuyên:
- Diêm Xuyên, ta sẽ trở về, ta sẽ khiến Hàm Dương của ngươi trở thành địa ngục trần gian! Grao!
Đạo Thần bên ngoài đã không còn, hai người hiểu tại sao lại như vậy, không cam lòng chạy trốn hướng nam.
Diêm Xuyên giơ lên cánh tay gãy của Thanh Thần Vương, bóp nát.
Bùm!
Cánh tay gãy của hóa thành bột mịn.
Phía xa Thanh Thần Vương thù hận rống to:
- Grao!
Tử Thần Vương hét to:
- Diêm Xuyên đã trúng Tử Sát thần độc của ta, hắn không được yên lành. Cánh tay phải của ngươi thì quay về dùng pháp lực thúc đẩy mọc ra là được!
Thanh Thần Vương quay đầu, không cam lòng nhưng không nhìn Hàm Dương nữa.
Vèo!
Hai người biến thành luồng sáng biến mất không còn bóng dáng.
- Diêm đế, ngươi có sao không?
Tôn Ngộ Không nhìn cánh tay trái của Diêm Xuyên biến thành màu tím.
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Ta không có việc gì, triệt trận đi!
Tôn Ngộ Không gật đầu, nói:
- Ừm!
Trong lúc Tôn Ngộ Không triệt trận thì Diêm Xuyên ngẩng đầu nhìn khói đen bên trên trận pháp, ngẫm nghĩ.
Ầm ầm!
Đại trận rút đi.
Chớp mắt không trung lại là một mảnh sáng sủa.
Diêm Xuyên đứng trên k otrung, cánh tay càng ngày càng tím tái, ánh mắt hắn lạnh băng nhìn tay trái.
Két két két két!
Lòng bàn tay Diêm Xuyên toát ra nhiều đốm sáng như hàng ức tiểu tinh thần vây quanh hình thành lực nghiền nhanh chóng rút đi ánh sáng tím từ tay trái chạy tới lòng bàn tay.
Tử Sát thần độc?
Không lâu sau Tử Sát thần độc đã bị rút ra hết.
Diêm Xuyên hừ lạnh một tiếng:
- Hừ!
Diêm Xuyên co nắm tay, Tử Sát thần độc tán đi.
Diêm Xuyên đại bại Thanh Thần Vương?
Phía xa Tống Thiên Tông quan sát cuộc chiến, chuẩn bị ngư ông đắc lợi nay há hốc mồm kinh ngạc.
Tống Thiên Tông kinh ngạc hỏi:
- Ta không nhìn lầm đi? Diêm Xuyên không điều động đại thế thiên hạ của Đại Trăn thánh đình mà xé một tay của Thanh Thần Vương? Cuối cùng Tử Thần Vương và Thanh Thần Vương hoảng hốt bỏ chạy?
Không đúng, cái này hoàn toàn khác với điều Tống Thiên Tông đã đoán.
Trong đầu Tống Thiên Tông kịch bản nên là Thanh Thần Vương bẻ gãy, nghiền nát, hủy diệt Hàm Dương, nhưng tình hình trước mắt thì ngược lại?
Diêm Xuyên chỉ mới thành tựu Tổ Tiên, mới là Tổ Tiên nhất trọng thiên!
Xem Tử Thần Vương. Thanh Thần Vương thì là Tổ Tiên tứ trọng thiên rồi, cách biệt nhiều như vậy mà Diêm Xuyên có thể giải quyết hai người?
Không lẽ do Tru Tiên kiếm trận?
Tống Thiên Tông nhìn Tôn Ngộ Không đứng bên cạnh Diêm Xuyên, tim đập nhanh.
Ngư ông đắc lợi? Nguy rồi!
Mặc dù y phục của Diêm Xuyên rách rưới chút nhưng không ảnh hưởng bao nhiêu, còn Thanh Thần Vương thì mất một tay.
Diêm Xuyên bỗng quay đầu nhìn hướng tây, sơn cốc nơi Tống Thiên Tông đứng.
- Tống giáo chủ?
Tống Thiên Tông cơ mặt đông cứng, lại bị phát hiện? Diêm Xuyên làm sao phát hiện ra gã?
Nếu Diêm Xuyên đã phát hiện thì Tống Thiên Tông không tiện núp nữa.
Tống Thiên Tông bay ra, cười nói:
- Ha ha ha, chúc mừng Diêm đế, đại phát thần uy
Diêm Xuyên nhìn chằm chằm Tống Thiên Tông, không có nụ cười. Diêm Xuyên hiểu là nếu lần này hắn đại bại thì Tống Thiên Tông tuyệt đối sẽ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Diêm Xuyên chợt hỏi:
- Tống giáo chủ, ta định đi Tử Thanh cương vực tiêu diệt Tử Thần Vương, Thanh Thần Vương, Tống giáo chủ thấy sao?
- A?
Tống Thiên Tông ngạc nhiên, làm như không nghe rõ ràng.
Tống Thiên Tông kinh ngạc hỏi:
- Cái gì? Ngươi, ngươi chuẩn bị bình diệt Tử Thanh cương vực?
Diêm Xuyên nói thẳng:
- Ngay lập tức!
Tống Thiên Tông:
- ....
Bây giờ Tống Thiên Tông rốt cuộc cảm nhận được cái gì gọi là kẻ ngông cuồng. Thật là cuồng quá, Tử Thanh cương vực là mũi nhọn Tống Thiên Tông còn không dám đụng tới, Diêm Xuyên chỉ vừa mới thành tựu Tổ Tiên dám nói đi san bằng Tử Thanh cương vực?
Đùa giỡn cái gì?
Tống Thiên Tông cũng xem như là kẻ làm việc lớn, nhưng gã chưa từng thấy có ai cuồng vọng như vậy.
Tống Thiên Tông lập tức phủi hết mọi việc:
- Ngay lập tức? Diêm đế thật là khí phách, Tống ta chúc Diêm đế đắc thắng!
Diêm Xuyên nhìn Tống Thiên Tông, khóe môi cong lên, nụ cười làm gã đánh rùng mình.
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Ta biết Thiên Đao cương vực và bảy cương vực khác kết minh cộng đồng đối phó Tử Thanh cương vực, ta hy vọng ngươi lập tức thông báo chuẩn bị đồng thời xuất thủ, cùng nhau diệt Tuyệt cung!
Tống Thiên Tông biến sắc mặt nói:
- Cái gì?
Làm sao Diêm Xuyên biết được?
Diêm Xuyên nhìn chằm chằm Tống Thiên Tông, hắn không mấy thân thiện với gã.
Tống Thiên Tông lắc đầu, nói:
- Diêm đế nói đùa!
Trong mắt Diêm Xuyên tràn đầy bắt buộc:
- Nói đùa? Ta không giỡn cơi! Nhanh chóng báo cho bọn họ cùng nhau ra tay, ta không muốn khi đối chiến với Tử Thanh cương vực thì dẫn đến tất cả cung chủ ra mặt. Ta muốn sáu cương vực của Tuyệt cung bốn phía nở hoa, ta giết Tử Thần Vương, Thanh Thần Vương trừ hại cho ngươi, như thế nào?
Tống Thiên Tông lắc đầu cười nói:
- Ha ha ha ha ha! Diêm đế, ngươi hiểu lầm....
Diêm Xuyên nheo mắt nói:
- Đại Trăn thánh đình và Tử Thanh cương vực đã kết thù, Thiên Đao cương vực đứng chính giữa, nếu muốn làm chim sẻ thì tức là đối địch với Đại Trăn thánh đình!
/1446
|