- Cho dù mất đi thiên đạo thì ta vẫn là tổ tiên! Ta không cam lòng, không cam lòng, tại sao?
Quỷ Cốc Tử thản nhiên nói:
- Lúc trước ta cũng là Tổ Tiên!
Ầm!
Tử Thần Vương nổ tung, thân thể tan nát.
Quỷ Cốc Tử thở ra hơi dài:
- Phù.
Đại thắng!
Vù vù!
Vô số tinh thần nhanh chóng thu lại trong lòng bàn tay của Diêm Xuyên.
Ầm ầm!
Thiên địa ầm vang, hư không mới nãy bị Diêm Xuyên đập vỡ tự động bổ khuyết.
Trán Diêm Xuyên toát mồ hôi lạnh, hiển nhiên mới này hành động làm hắn mệt mỏi.
Quỷ Cốc Tử cung kính nói:
- Đa tạ thánh vương!
Diêm Xuyên gật đầu, nhìn không trung hướng tây.
Phía tây, chỗ Thanh Thần cung.
Trên bầu trời Tru Tiên Tứ Kiếm, con mắt to cách cự ly xa xôi đối diện với Diêm Xuyên.
Con mắt to chậm rãi ẩn vào khói đen, rồi từ từ biến mất.
Trong Tru Tiên Tứ Kiếm.
Bạch Khởi, Bạch Đế Thiên, trước mặt hai người là một nam nhân bị chém hai chân, hai tay, chính là Thanh Thần Vương.
Thanh Thần Vương kinh kêu:
- Không, các ngươi không thể giết ta, các ngươi giết ta thì sẽ phải đối diện Tuyệt cung toàn diện truy sát. Các ngươi không thể giết ta!
Bạch Khởi trầm giọng nói:
- Cha, ra tay đi, nương chờ ngươi ở ngoài trận, hãy dùng cái đầu của Thanh Thần Vương đón nương trở về!
Chém Thanh Thần Vương? Trút giận cho thê tử?
Mắt Bạch Đế Thiên đỏ rực, hạn không thể một đao chém xuống, không, là băm vằm Thanh Thần Vương thành trăm mảnh.
Nhưng trong đôi mắt đỏ khó thế che giấy chút lý trí cuối cùng.
Bạch Đế Thiên nghiến răng nói:
- Không!
Bạch Khởi nhíu mày hỏi:
- Cái gì?
Bạch Đế Thiên lắc đầu, nói:
- Ta thiếu mẹ con các ngươi rất nhiều, ngươi càng cần tu vi Tổ Tiên hơn ta. Ngươi giết Thanh Thần Vương đi, phút cuối giao thi thể của hắn cho ta là được.
Bạch Khởi trầm giọng nói:
- Cha tới đi, oán khí, nộ khí trong lòng cha chỉ có tự tay giải quyết Thanh Thần Vương mới tiêu trừ được, ta không vội giết một Tổ Tiên.
Bạch Đế Thiên vẫn lắc đầu, nhìn nhi tử trước mắt, bỗng lộ nụ cười áy náy.
Bạch Đế Thiên nói với Tôn Ngộ Không đứng ở không xa:
- Đại Tề thánh vương, hãy cho ta đi ra ngoài!
Tôn Ngộ Không gật đầu, Bạch Đế Thiên đạp bước đi ra khỏi Tru Tiên Tứ Kiếm.
Bạch Khởi nhìn bóng lưng phụ thân rời đi, mắt chợt lóe tia ấm áp.
Bạch Khởi hồi phục lạnh lùng nhìn Thanh Thần Vương.
Thanh Thần Vương sợ hãi rống to:
- Không, ngươi không thể giết ta, ta...
Xoẹt phập!
Xác Thanh Thần Vương bị chém thành hai nửa.
Thanh Thần Vương mạnh mẽ chất ngay tại chỗ.
Tôn Ngộ Không đứng một bên nhìn Bạch Khởi, mắt lóe tia cảm thán.
Ầm!
Tru Tiên Tứ Kiếm bị thu lại.
Bên ngoài chiến đấu cũng đã kết thúc.
Tượng binh mã quân đoàn đại thắng, trên mặt đất xác nằm la liệt. Mặc dù binh mã dũng quân đoàn có tử thương nhưng số lượng không nhiều.
Mảnh đất rộng này ngổn ngang hai trăm vạn tu giả bị trói.
Tu giả bị trói lại lo lắng kêu lên:
- Chúng ta đã đầu hàng, hãy thả chúng ta đi!
Hai trăm vạn tu giả quỳ trên mặt đất bị binh mã dũng quân đoàn nhìn chằm chằm.
Bạch Khởi nhấc chân đi tới trước mặt đám binh mã dũng quân đoàn.
Một tướng lĩnh binh mã dũng quân đoàn trầm giọng nói:
- Đại nhân, những tên này bị chúng ta giết sợ, lại không trốn thoát nên đầu hàng. Đại nhân, xử lý như thế nào?
Bạch Khởi nheo mắt.
- Đại nhân, chúng ta đầu hàng, chúng ta sai rồi. Ta nguyện ý gia nhập Đại Trăn thánh đình, lập công chuộc tội!
- Đại nhân, chúng ta đầu hàng, xin tha thứ!
- Đại nhân...
......
...
Bạch Khởi nghe vô số tiếng vang xin, lạnh lùng nói:
- Đại Trăn thánh đình không nuôi kẻ rảnh rỗi, bắt nhốt bọn họ chỉ lãng phí tài nguyên nhà tù, giết hết đi.
- Không, đại nhân, chúng ta đầu hàng rồi, cầu xin đại nhân rộng lượng với tù binh!
- Đại nhân, chúng ta đầu hàng!
......
...
Bạch Khởi lạnh lùng nói:
- Giết!
Ầm ầm!
Binh mã dũng quân đoàn không chút lưu tình giết sạch.
Lại qua hai ngày.
Biên giới Tử Thanh cương vực.
Diêm Xuyên, Bạch Khởi hội hợp, gặp mặt Tống Thiên Tông.
Tống Thiên Tông hóa đá.
Diêm Xuyên nói:
- Tống giáo chủ, Tử Thần Vương, Thanh Thần Vương xâm phạm Hàm Dương, đã bị chúng ta chém giết. Hiện tại Tử Thanh cương vực tặng cho ngươi, để ngươi tiện quản lý, tổng bộ hai cung, tất cả đệ tử Tuyệt cung đều bị giết sạch, hãy mau thu lấy Tử Thanh cương vực đi!
Diêm Xuyên nói rồi dẫn theo mọi người rời đi, chỉ để lại một mình Tống Thiên Tông đồ mồ hôi hột tiêu hóa tin tức này.
Trong vòng mười ngày? Mười ngày? Ngươi đùa giỡn đi?
...
Tống Thiên Tông nhìn Diêm Xuyên rời đi, trong lòng kinh hãi một trận.
Cho đến khi Diêm Xuyên biến mất khỏi đường chân trời, sau lưng Tống Thiên Tông vẫn còn một trận mồ hôi lạnh.
Lúc đến, Tống Thiên Tông làm sao có thể nghĩ được, đám người Diêm Xuyên sẽ hung mãnh như thế?
Đáng lẽ hắn phải bị Tử Thần Vương, Thanh Thần Vương liên hiệp tru diệt mới đúng, làm sao có thể tru diệt ngược lại? Làm sao có thể như vậy?
Đưa cương vực Tử Thanh cho mình? Mình có dám nhận?
Tống Thiên Tông đột nhiên có dự cảm.
Thất hồn lạc phách, Tống Thiên Tông trở lại đạo trường Thiên Đao.
Vừa về tới đạo trường, đã nghe được bốn phương truyền đến tiếng kêu rên.
- Sư tôn, người chết thảm quá, đệ tử thề, nhất định phải báo thù cho người!
- Con ta, con ta…Rống… Cha thật xin lỗi con! Cha không bảo vệ tốt cho con!
…
Nghe tiếng kêu khóc truyền đến khắp xung quanh, Tống Thiên Tông biến sắc mặt, nhìn lại, nhất thời thấy trên quảng trường kê từng cỗ quan tài.
Rất nhiều đệ tử đạo trường Thiên Đao đang ôm quan tài khóc lóc.
- Giáo chủ !
Nhất thời một vị đao tu áo trắng cung kính nói.
- Chuyện gì xảy ra ?
Tống Thiên Tông trừng mắt hỏi.
- Giáo chủ, chúng ta giao chiến với Hắc Thần Vương, đại bại trở về.
Đao tu áo trắng trả lời, vẻ mặt bi thương.
- Vô liêm sỉ, vô liêm sỉ, không phải ta đã nói với các ngươi rồi sao ? Phục giết người Hắc Thần Cung, chẳng qua chỉ là làm bộ, không được xuất thủ, để mặc cho những người cương vực khác chiến đấu là tốt rồi ! Kẻ nào cho các ngươi xuất thủ ? Hả ?
Tống Thiên Tông gần như gào lên.
- Dạ, là phó giáo chủ !
Sắc mặt đao tu áo trắng quấn quýt hẳn lên.
- Thiên Nhân ? Tống Thiên Nhân ? Không thể nào ?
Tống Thiên Tông trợn mắt.
- Là phó giáo chủ, phó giáo chủ còn bị Hắc Thần Vương đả thương, đang ở Thiên Đao điện !
Đao tu áo trắng khổ sở hồi báo.
Sắc mặt Tống Thiên Tông rất khó coi, giẫm chân bay về phía Thiên Đao điện.
- Bái kiến giáo chủ !
Thủ vệ cổng điện cung lạy nói.
- Các ngươi lui xuống !
Tống Thiên Tông trầm giọng nói.
- Dạ !
Một đám thủ vệ rút đi, Tống Thiên Tông lập tức đi vào đại điện.
Bên trong đại điện, Tống Thiên Nhân khoanh chân ngồi, trên mặt vờn quanh hắc khí, thật giống như đang vận công ép một loại hắc khí trong người.
- Oanh !
Tống Thiên Tông vỗ một chưởng vào phía sau lưng y, nhanh chóng bức hắc khí ra.
Sau một nén nhang, hắc khí trên người Tống Thiên Nhân mới được bức ra toàn bộ.
- Hô ! Đa tạ đại ca !
Tống Thiên Nhân cười nói !
- Tại sao ? Lão Nhị, vì sao ngươi lại xuất thủ ? Không phải ta đã dặn trước rồi sao ? Hả ?
Tống Thiên Tông nổi giận đùng đùng, nói.
Tống Thiên Nhân lắc đầu, nói :
- Đại ca, bên phía ngươi sao rồi ?
Quỷ Cốc Tử thản nhiên nói:
- Lúc trước ta cũng là Tổ Tiên!
Ầm!
Tử Thần Vương nổ tung, thân thể tan nát.
Quỷ Cốc Tử thở ra hơi dài:
- Phù.
Đại thắng!
Vù vù!
Vô số tinh thần nhanh chóng thu lại trong lòng bàn tay của Diêm Xuyên.
Ầm ầm!
Thiên địa ầm vang, hư không mới nãy bị Diêm Xuyên đập vỡ tự động bổ khuyết.
Trán Diêm Xuyên toát mồ hôi lạnh, hiển nhiên mới này hành động làm hắn mệt mỏi.
Quỷ Cốc Tử cung kính nói:
- Đa tạ thánh vương!
Diêm Xuyên gật đầu, nhìn không trung hướng tây.
Phía tây, chỗ Thanh Thần cung.
Trên bầu trời Tru Tiên Tứ Kiếm, con mắt to cách cự ly xa xôi đối diện với Diêm Xuyên.
Con mắt to chậm rãi ẩn vào khói đen, rồi từ từ biến mất.
Trong Tru Tiên Tứ Kiếm.
Bạch Khởi, Bạch Đế Thiên, trước mặt hai người là một nam nhân bị chém hai chân, hai tay, chính là Thanh Thần Vương.
Thanh Thần Vương kinh kêu:
- Không, các ngươi không thể giết ta, các ngươi giết ta thì sẽ phải đối diện Tuyệt cung toàn diện truy sát. Các ngươi không thể giết ta!
Bạch Khởi trầm giọng nói:
- Cha, ra tay đi, nương chờ ngươi ở ngoài trận, hãy dùng cái đầu của Thanh Thần Vương đón nương trở về!
Chém Thanh Thần Vương? Trút giận cho thê tử?
Mắt Bạch Đế Thiên đỏ rực, hạn không thể một đao chém xuống, không, là băm vằm Thanh Thần Vương thành trăm mảnh.
Nhưng trong đôi mắt đỏ khó thế che giấy chút lý trí cuối cùng.
Bạch Đế Thiên nghiến răng nói:
- Không!
Bạch Khởi nhíu mày hỏi:
- Cái gì?
Bạch Đế Thiên lắc đầu, nói:
- Ta thiếu mẹ con các ngươi rất nhiều, ngươi càng cần tu vi Tổ Tiên hơn ta. Ngươi giết Thanh Thần Vương đi, phút cuối giao thi thể của hắn cho ta là được.
Bạch Khởi trầm giọng nói:
- Cha tới đi, oán khí, nộ khí trong lòng cha chỉ có tự tay giải quyết Thanh Thần Vương mới tiêu trừ được, ta không vội giết một Tổ Tiên.
Bạch Đế Thiên vẫn lắc đầu, nhìn nhi tử trước mắt, bỗng lộ nụ cười áy náy.
Bạch Đế Thiên nói với Tôn Ngộ Không đứng ở không xa:
- Đại Tề thánh vương, hãy cho ta đi ra ngoài!
Tôn Ngộ Không gật đầu, Bạch Đế Thiên đạp bước đi ra khỏi Tru Tiên Tứ Kiếm.
Bạch Khởi nhìn bóng lưng phụ thân rời đi, mắt chợt lóe tia ấm áp.
Bạch Khởi hồi phục lạnh lùng nhìn Thanh Thần Vương.
Thanh Thần Vương sợ hãi rống to:
- Không, ngươi không thể giết ta, ta...
Xoẹt phập!
Xác Thanh Thần Vương bị chém thành hai nửa.
Thanh Thần Vương mạnh mẽ chất ngay tại chỗ.
Tôn Ngộ Không đứng một bên nhìn Bạch Khởi, mắt lóe tia cảm thán.
Ầm!
Tru Tiên Tứ Kiếm bị thu lại.
Bên ngoài chiến đấu cũng đã kết thúc.
Tượng binh mã quân đoàn đại thắng, trên mặt đất xác nằm la liệt. Mặc dù binh mã dũng quân đoàn có tử thương nhưng số lượng không nhiều.
Mảnh đất rộng này ngổn ngang hai trăm vạn tu giả bị trói.
Tu giả bị trói lại lo lắng kêu lên:
- Chúng ta đã đầu hàng, hãy thả chúng ta đi!
Hai trăm vạn tu giả quỳ trên mặt đất bị binh mã dũng quân đoàn nhìn chằm chằm.
Bạch Khởi nhấc chân đi tới trước mặt đám binh mã dũng quân đoàn.
Một tướng lĩnh binh mã dũng quân đoàn trầm giọng nói:
- Đại nhân, những tên này bị chúng ta giết sợ, lại không trốn thoát nên đầu hàng. Đại nhân, xử lý như thế nào?
Bạch Khởi nheo mắt.
- Đại nhân, chúng ta đầu hàng, chúng ta sai rồi. Ta nguyện ý gia nhập Đại Trăn thánh đình, lập công chuộc tội!
- Đại nhân, chúng ta đầu hàng, xin tha thứ!
- Đại nhân...
......
...
Bạch Khởi nghe vô số tiếng vang xin, lạnh lùng nói:
- Đại Trăn thánh đình không nuôi kẻ rảnh rỗi, bắt nhốt bọn họ chỉ lãng phí tài nguyên nhà tù, giết hết đi.
- Không, đại nhân, chúng ta đầu hàng rồi, cầu xin đại nhân rộng lượng với tù binh!
- Đại nhân, chúng ta đầu hàng!
......
...
Bạch Khởi lạnh lùng nói:
- Giết!
Ầm ầm!
Binh mã dũng quân đoàn không chút lưu tình giết sạch.
Lại qua hai ngày.
Biên giới Tử Thanh cương vực.
Diêm Xuyên, Bạch Khởi hội hợp, gặp mặt Tống Thiên Tông.
Tống Thiên Tông hóa đá.
Diêm Xuyên nói:
- Tống giáo chủ, Tử Thần Vương, Thanh Thần Vương xâm phạm Hàm Dương, đã bị chúng ta chém giết. Hiện tại Tử Thanh cương vực tặng cho ngươi, để ngươi tiện quản lý, tổng bộ hai cung, tất cả đệ tử Tuyệt cung đều bị giết sạch, hãy mau thu lấy Tử Thanh cương vực đi!
Diêm Xuyên nói rồi dẫn theo mọi người rời đi, chỉ để lại một mình Tống Thiên Tông đồ mồ hôi hột tiêu hóa tin tức này.
Trong vòng mười ngày? Mười ngày? Ngươi đùa giỡn đi?
...
Tống Thiên Tông nhìn Diêm Xuyên rời đi, trong lòng kinh hãi một trận.
Cho đến khi Diêm Xuyên biến mất khỏi đường chân trời, sau lưng Tống Thiên Tông vẫn còn một trận mồ hôi lạnh.
Lúc đến, Tống Thiên Tông làm sao có thể nghĩ được, đám người Diêm Xuyên sẽ hung mãnh như thế?
Đáng lẽ hắn phải bị Tử Thần Vương, Thanh Thần Vương liên hiệp tru diệt mới đúng, làm sao có thể tru diệt ngược lại? Làm sao có thể như vậy?
Đưa cương vực Tử Thanh cho mình? Mình có dám nhận?
Tống Thiên Tông đột nhiên có dự cảm.
Thất hồn lạc phách, Tống Thiên Tông trở lại đạo trường Thiên Đao.
Vừa về tới đạo trường, đã nghe được bốn phương truyền đến tiếng kêu rên.
- Sư tôn, người chết thảm quá, đệ tử thề, nhất định phải báo thù cho người!
- Con ta, con ta…Rống… Cha thật xin lỗi con! Cha không bảo vệ tốt cho con!
…
Nghe tiếng kêu khóc truyền đến khắp xung quanh, Tống Thiên Tông biến sắc mặt, nhìn lại, nhất thời thấy trên quảng trường kê từng cỗ quan tài.
Rất nhiều đệ tử đạo trường Thiên Đao đang ôm quan tài khóc lóc.
- Giáo chủ !
Nhất thời một vị đao tu áo trắng cung kính nói.
- Chuyện gì xảy ra ?
Tống Thiên Tông trừng mắt hỏi.
- Giáo chủ, chúng ta giao chiến với Hắc Thần Vương, đại bại trở về.
Đao tu áo trắng trả lời, vẻ mặt bi thương.
- Vô liêm sỉ, vô liêm sỉ, không phải ta đã nói với các ngươi rồi sao ? Phục giết người Hắc Thần Cung, chẳng qua chỉ là làm bộ, không được xuất thủ, để mặc cho những người cương vực khác chiến đấu là tốt rồi ! Kẻ nào cho các ngươi xuất thủ ? Hả ?
Tống Thiên Tông gần như gào lên.
- Dạ, là phó giáo chủ !
Sắc mặt đao tu áo trắng quấn quýt hẳn lên.
- Thiên Nhân ? Tống Thiên Nhân ? Không thể nào ?
Tống Thiên Tông trợn mắt.
- Là phó giáo chủ, phó giáo chủ còn bị Hắc Thần Vương đả thương, đang ở Thiên Đao điện !
Đao tu áo trắng khổ sở hồi báo.
Sắc mặt Tống Thiên Tông rất khó coi, giẫm chân bay về phía Thiên Đao điện.
- Bái kiến giáo chủ !
Thủ vệ cổng điện cung lạy nói.
- Các ngươi lui xuống !
Tống Thiên Tông trầm giọng nói.
- Dạ !
Một đám thủ vệ rút đi, Tống Thiên Tông lập tức đi vào đại điện.
Bên trong đại điện, Tống Thiên Nhân khoanh chân ngồi, trên mặt vờn quanh hắc khí, thật giống như đang vận công ép một loại hắc khí trong người.
- Oanh !
Tống Thiên Tông vỗ một chưởng vào phía sau lưng y, nhanh chóng bức hắc khí ra.
Sau một nén nhang, hắc khí trên người Tống Thiên Nhân mới được bức ra toàn bộ.
- Hô ! Đa tạ đại ca !
Tống Thiên Nhân cười nói !
- Tại sao ? Lão Nhị, vì sao ngươi lại xuất thủ ? Không phải ta đã dặn trước rồi sao ? Hả ?
Tống Thiên Tông nổi giận đùng đùng, nói.
Tống Thiên Nhân lắc đầu, nói :
- Đại ca, bên phía ngươi sao rồi ?
/1446
|