Diêm Xuyên nhìn chằm chằm Tử cô nương, im lặng một lúc sau, hỏi:
- Ta vẫn chưa biết tên nàng là gì?
Tử cô nương cười gượng.
Tử cô nương khép mắt, nói:
- Tên ta là Tử Tử, ngươi viết đi!
Diêm Xuyên không nhận bút, nhẹ lắc đầu, nói:
- Ta sẽ không biết.
Tử Tử mở to mắt.
- Tại sao?
Tử Tử khó hiểu nhìn Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên nhìn chăm chú vào Tử Tử, nói:
- Ta không nhớ chuyện trước kia nhưng biết nàng là vị hôn thê của Diêm Xuyên ta. Ta không biết lúc trước phụ mẫu nghĩ như thế nào, nhưng ta biết, bắt đầu từ khi đó, vận mệnh của chúng ta liên kết cùng nhau. Đây là một phần trách nhiệm, không phải ta nói bỏ thì bỏ được, trong đó còn trút xuống tình cảm mười sáu năm của nàng.
- Mặc kệ là tự tìm hay phụ mẫu cho ta, trách nhiệm chính là trách nhiệm, muốn vỗ mông phủi sạch, chuyện này Diêm Xuyên ta làm không được, cũng không muốn làm!
- Trong ấn tượng của ta thì Tinh La sơn trang là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, trong lòng ta giờ này không có chút cảm tình.
- Không có cảm tình, Diêm Xuyên ta không ép buộc nàng, nhưng có một phần trách nhiệm, ít nhất thì ta không thể ghét bỏ nàng.
Tử Tử nhíu mày nói:
- Nhưng mà...
Diêm Xuyên ngắt lời Tử Tử, nói:
- Không, nàng hãy nghe ta nói xong.
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Tà môn mà họ nói, mấy ngày nay ta cẩn thận ngẫm nghĩ, đoán được một loại khả năng, có lẽ nàng trúng nguyền rủa cường đại nào đó. Ta nghe nói một số thiên phú yêu tộc có thuật nguyền rủa, có lẽ nàng trúng thứđó.
Tử Tử ngạc nhiên hỏi:
- Nguyền rủa?
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Đúng vậy. Rất có thể là một loại nguyền rủa, còn là đại nguyền rủa. Loại đại nguyền rủa này cấu kết thiên địa, thậm chí phải hy sinh yêu tiên mới nguyền rủa thành công.
Giọng Tử Tử run run:
- Thật sự?
Diêm Xuyên hít sâu, nói:
- Đúng vậy. Trước khi giải nguyền rủa cho nàng thì nàng sẽ luôn là vị hôn thê của ta. Có ta ở, không có người dám khinh thường nàng, nàng sẽ không cô đơn như vậy nữa.
Tử Tử sợ hãi nói:
- Nhưng mà... Ngươi không biết sao? Ai đều nói ta là thiên sát cô tinh, ai đối xử tốt với ta thì nhanh chóng chết. Mẫu thân sinh ra ta xong thì chết, lúc mười tuổi ta khắc chết phụ thân. Có lẽ phụ mẫu của ngươi cũng là bị ta khắc chết. Giải khai nguyền rủa? Không biết phải đợi đến khi nào, ngươi cũng sẽ...
Diêm Xuyên cười nói:
- Không phải ta vẫn tốt lành ngồi đây sao? Yên tâm, ta phúc lớn mạng lớn, mới rồi ta chưa nói hết.
- Ngươi nói tiếp đi.
Diêm Xuyên nghiêm túc nói:
- Ta sẽ nghĩ cách giải nguyền rủa của nàng, nghĩ mọi cách. Trước khi ta giải thì nàng là vị hôn thê của ta, luôn luôn là vậy. Sau kh igiair trừ, nàng sẽ không là thiên sát cô tinh bị người chỉ trích, khi đó nếu nàng muốn có thể tùy thời đến gặp ta. Chỉ cần nàng nói với ta một tiếc, ta sẽ giải trừ hôn ước, thả nàng tìm kiếm hạnh phúc cho mình.
- Ngươi nói cái gì?
Tử Tử nhìn chằm chằm Diêm Xuyên không chớp mắt, không thể tin.
Diêm Xuyên trầm ngâm nói:
- Lúc trước, ta nhìn thấy nàng cô độc, ta cũng có thể cảm nhận được, hai mươi mấy năm, không có bằng hữu, không có thân nhân, người gặp người trốn, đó là loại tuyệt vọng bị toàn thế giới vứt bỏ.
Tử Tử nhìn Diêm Xuyên trân trân:
- Sao... Sao ngươi biết?
Diêm Xuyên cười nói:
- Bởi vì ta là vị hôn phu của nàng, đừng sợ, sau này nàng không là một mình, còn có ta. Dù toàn thế giới ghét bỏ nàng thì còn có ta cùng nàng.
Nhìn nụ cười của Diêm Xuyên, Tử Tử cắn môi sắp chảy máu.
Diêm Xuyên đứng dậy, cười nói:
- Cứ như vậy đi, không nói nhiều, bên ngoài ta còn có việc phải xử lý, lát nữa chúng ta sẽ quay vềĐại Hà tông.
Tử Tử nhìn Diêm Xuyên, không lên tiếng.
Diêm Xuyên cười nói:
- Phải rồi, rượu của nàng rất ngon.
Diêm Xuyên quay đầu đi hướng cửa viện.
Tử Tử nhìn bóng lưng bình tĩnh của Diêm Xuyên, không biết khi nào thì hai vệt ngấn lệ xẹt qua mặt nạ.
Trong tửu lâu, Túy Kiếm Sinh, Thất kiếm hiệp bước tới bước lui, mặt đầy số ruột.
Vèo!
Diêm Xuyên bước chân vào.
Túy Kiếm Sinh lập tức chạy tới:
- Diêm Xuyên, ngươi ra thì tốt rồi!
- Diêm Xuyên, ngươi có sao không?
Tam kiếm hiệp bắt lấy Diêm Xuyên, làm như muốn kiểm tra hắn có thiếu tay, thiếu chân gì không.
- Đúng vậy. Nàng chính là thiên sát cô tinh, Diêm Xuyên, ngươi hãy tránh xa nàng một chút.
- Tai tinh chuyển thế, Diêm Xuyên, lần này ngươi xui xẻo rồi.
... ... ... ...
... ... ...
...
Mọi người không ngừng nói xấu Tử Tử, Diêm Xuyên nhướng mày.
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Các vị!
- A?
Cảđám kinh ngạc.
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Cảm tạ các vị lần trước trợ giúp Diêm Xuyên, nhưng ta phải nhấn mạnh một điều.
- A?
Diêm Xuyên lạnh lùng nói:
- Tử cô nương trong miệng các ngươi là vị hôn thê của Diêm Xuyên ta, chỉ cần ta còn sống, nếu có ai lại gọi nàng là 'Thiên sát cô tinh', 'Tai tinh chuyển thế', 'Ôn thần tại thế' vân vân thì sẽ là kẻ thù của Diêm Xuyên ta! Đến chết mới thôi!
Tám người há hốc mồm.
- A?
Túy Kiếm Sinh, Thất kiếm hiệp biểu tình quái dị.
Cuối cùng, Túy Kiếm Sinh lên tiếng trước:
- Được rồi, về sau, ai cũng không được nói.
Diêm Xuyên thế mới mỉm cười nói:
- A?
Trong tiểu viện hậu phương, Tử cô nương bỗng ngẩng đầu, ban đầu đôi mắt đen bỗng biến thành màu tím, bước tường trước mặt nàng như biến trong suốt. Tử cô nương cách vài bức tường nhìn thấu trong tửu lâu.
'Nghe' Diêm Xuyên nói, Tử cô nương ngơ ngác nhìn chăm chú, mũi khụt khịt, mau nước mắt trên mặt nạ.
Yến Kinh, giáo trường.
Nhìn văn võ bá quan đứng sau lưng Yến đế, Diêm Xuyên nghiêm túc nói:
- Diêm Thu Vũ, tối đa mấy năm, ta sẽ trở về. Mấy năm nay ngươi hãy cố gắng.
Diêm Thu Vũ gật đầu, nói:
- Ta chờ ngươi.
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
- Ừm.
Diêm Xuyên phất tay, nói:
- Đúng rồi, ta cho ngươi một khối biến.
Đám cẩm y quân nhanh chóng đưa lên một tấm biển gỗ, trên biển có hàng chữ to.
[Tu giả phạm Đại Yên, ngô sẽ tru]
Một bên hàng chữ viết hai cái tên 'Diêm Xuyên', 'Túy Kiếm Sinh', còn có một phương ấn đồ, trong ấn có chữ 'tử'.
Yến đế mắt sáng lên, nói:
- Cái này... Có cái này là sẽ hù dọa, không sợ lão tổ tông Sở, Hàn, Ngụy tam quốc trả thù?
Túy Kiếm Sinh xen lời cười nói:
- Ha ha ha, hù? Tên của ta và Diêm Xuyên không tính cái gì, mấu chốt ở tiểu tấn 'tử' này. Đừng nói là tam quốc lão tổ tông, dù tông môn bọn họ giết tới, thấy ấn thì chắc là bị hù đái dầm.
Diêm Thu Vũ cực kỳ vừa lòng nói:
- A? Tốt, tốt, tốt!
- Được rồi, cứ như vậy.
Diêm Xuyên cầm lên ly rượu.
Cả triều văn võ cung kính nói:
- Cung tiễn Nhất Tịnh Tự Kiên Vương!
- Ừm.
Diêm Xuyên gật đầu, uống một hơi cạn chén rượu.
Yến đế và trăm quan cũng giơ rượu uống cạn.
Diêm Xuyên ngoái đầu nhìn hướng ba ngàn cẩm y quân.
- Đi!
Diêm Xuyên cưỡi ngựa to.
Túy Kiếm Sinh, Thất kiếm hiệp, Tử Tử cũng lên ngựa, một đám người đi hướng ngoài thành.
Trên đường đi, Túy Kiếm Sinh biểu tình là lạ hỏi:
- Diêm Xuyên, ngươi thật sự muốn mang nhiều người như vậy về tông?
Diêm Xuyên cười hỏi:
- Như thế nào? Không cho phép?
- Ta vẫn chưa biết tên nàng là gì?
Tử cô nương cười gượng.
Tử cô nương khép mắt, nói:
- Tên ta là Tử Tử, ngươi viết đi!
Diêm Xuyên không nhận bút, nhẹ lắc đầu, nói:
- Ta sẽ không biết.
Tử Tử mở to mắt.
- Tại sao?
Tử Tử khó hiểu nhìn Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên nhìn chăm chú vào Tử Tử, nói:
- Ta không nhớ chuyện trước kia nhưng biết nàng là vị hôn thê của Diêm Xuyên ta. Ta không biết lúc trước phụ mẫu nghĩ như thế nào, nhưng ta biết, bắt đầu từ khi đó, vận mệnh của chúng ta liên kết cùng nhau. Đây là một phần trách nhiệm, không phải ta nói bỏ thì bỏ được, trong đó còn trút xuống tình cảm mười sáu năm của nàng.
- Mặc kệ là tự tìm hay phụ mẫu cho ta, trách nhiệm chính là trách nhiệm, muốn vỗ mông phủi sạch, chuyện này Diêm Xuyên ta làm không được, cũng không muốn làm!
- Trong ấn tượng của ta thì Tinh La sơn trang là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, trong lòng ta giờ này không có chút cảm tình.
- Không có cảm tình, Diêm Xuyên ta không ép buộc nàng, nhưng có một phần trách nhiệm, ít nhất thì ta không thể ghét bỏ nàng.
Tử Tử nhíu mày nói:
- Nhưng mà...
Diêm Xuyên ngắt lời Tử Tử, nói:
- Không, nàng hãy nghe ta nói xong.
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Tà môn mà họ nói, mấy ngày nay ta cẩn thận ngẫm nghĩ, đoán được một loại khả năng, có lẽ nàng trúng nguyền rủa cường đại nào đó. Ta nghe nói một số thiên phú yêu tộc có thuật nguyền rủa, có lẽ nàng trúng thứđó.
Tử Tử ngạc nhiên hỏi:
- Nguyền rủa?
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Đúng vậy. Rất có thể là một loại nguyền rủa, còn là đại nguyền rủa. Loại đại nguyền rủa này cấu kết thiên địa, thậm chí phải hy sinh yêu tiên mới nguyền rủa thành công.
Giọng Tử Tử run run:
- Thật sự?
Diêm Xuyên hít sâu, nói:
- Đúng vậy. Trước khi giải nguyền rủa cho nàng thì nàng sẽ luôn là vị hôn thê của ta. Có ta ở, không có người dám khinh thường nàng, nàng sẽ không cô đơn như vậy nữa.
Tử Tử sợ hãi nói:
- Nhưng mà... Ngươi không biết sao? Ai đều nói ta là thiên sát cô tinh, ai đối xử tốt với ta thì nhanh chóng chết. Mẫu thân sinh ra ta xong thì chết, lúc mười tuổi ta khắc chết phụ thân. Có lẽ phụ mẫu của ngươi cũng là bị ta khắc chết. Giải khai nguyền rủa? Không biết phải đợi đến khi nào, ngươi cũng sẽ...
Diêm Xuyên cười nói:
- Không phải ta vẫn tốt lành ngồi đây sao? Yên tâm, ta phúc lớn mạng lớn, mới rồi ta chưa nói hết.
- Ngươi nói tiếp đi.
Diêm Xuyên nghiêm túc nói:
- Ta sẽ nghĩ cách giải nguyền rủa của nàng, nghĩ mọi cách. Trước khi ta giải thì nàng là vị hôn thê của ta, luôn luôn là vậy. Sau kh igiair trừ, nàng sẽ không là thiên sát cô tinh bị người chỉ trích, khi đó nếu nàng muốn có thể tùy thời đến gặp ta. Chỉ cần nàng nói với ta một tiếc, ta sẽ giải trừ hôn ước, thả nàng tìm kiếm hạnh phúc cho mình.
- Ngươi nói cái gì?
Tử Tử nhìn chằm chằm Diêm Xuyên không chớp mắt, không thể tin.
Diêm Xuyên trầm ngâm nói:
- Lúc trước, ta nhìn thấy nàng cô độc, ta cũng có thể cảm nhận được, hai mươi mấy năm, không có bằng hữu, không có thân nhân, người gặp người trốn, đó là loại tuyệt vọng bị toàn thế giới vứt bỏ.
Tử Tử nhìn Diêm Xuyên trân trân:
- Sao... Sao ngươi biết?
Diêm Xuyên cười nói:
- Bởi vì ta là vị hôn phu của nàng, đừng sợ, sau này nàng không là một mình, còn có ta. Dù toàn thế giới ghét bỏ nàng thì còn có ta cùng nàng.
Nhìn nụ cười của Diêm Xuyên, Tử Tử cắn môi sắp chảy máu.
Diêm Xuyên đứng dậy, cười nói:
- Cứ như vậy đi, không nói nhiều, bên ngoài ta còn có việc phải xử lý, lát nữa chúng ta sẽ quay vềĐại Hà tông.
Tử Tử nhìn Diêm Xuyên, không lên tiếng.
Diêm Xuyên cười nói:
- Phải rồi, rượu của nàng rất ngon.
Diêm Xuyên quay đầu đi hướng cửa viện.
Tử Tử nhìn bóng lưng bình tĩnh của Diêm Xuyên, không biết khi nào thì hai vệt ngấn lệ xẹt qua mặt nạ.
Trong tửu lâu, Túy Kiếm Sinh, Thất kiếm hiệp bước tới bước lui, mặt đầy số ruột.
Vèo!
Diêm Xuyên bước chân vào.
Túy Kiếm Sinh lập tức chạy tới:
- Diêm Xuyên, ngươi ra thì tốt rồi!
- Diêm Xuyên, ngươi có sao không?
Tam kiếm hiệp bắt lấy Diêm Xuyên, làm như muốn kiểm tra hắn có thiếu tay, thiếu chân gì không.
- Đúng vậy. Nàng chính là thiên sát cô tinh, Diêm Xuyên, ngươi hãy tránh xa nàng một chút.
- Tai tinh chuyển thế, Diêm Xuyên, lần này ngươi xui xẻo rồi.
... ... ... ...
... ... ...
...
Mọi người không ngừng nói xấu Tử Tử, Diêm Xuyên nhướng mày.
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Các vị!
- A?
Cảđám kinh ngạc.
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Cảm tạ các vị lần trước trợ giúp Diêm Xuyên, nhưng ta phải nhấn mạnh một điều.
- A?
Diêm Xuyên lạnh lùng nói:
- Tử cô nương trong miệng các ngươi là vị hôn thê của Diêm Xuyên ta, chỉ cần ta còn sống, nếu có ai lại gọi nàng là 'Thiên sát cô tinh', 'Tai tinh chuyển thế', 'Ôn thần tại thế' vân vân thì sẽ là kẻ thù của Diêm Xuyên ta! Đến chết mới thôi!
Tám người há hốc mồm.
- A?
Túy Kiếm Sinh, Thất kiếm hiệp biểu tình quái dị.
Cuối cùng, Túy Kiếm Sinh lên tiếng trước:
- Được rồi, về sau, ai cũng không được nói.
Diêm Xuyên thế mới mỉm cười nói:
- A?
Trong tiểu viện hậu phương, Tử cô nương bỗng ngẩng đầu, ban đầu đôi mắt đen bỗng biến thành màu tím, bước tường trước mặt nàng như biến trong suốt. Tử cô nương cách vài bức tường nhìn thấu trong tửu lâu.
'Nghe' Diêm Xuyên nói, Tử cô nương ngơ ngác nhìn chăm chú, mũi khụt khịt, mau nước mắt trên mặt nạ.
Yến Kinh, giáo trường.
Nhìn văn võ bá quan đứng sau lưng Yến đế, Diêm Xuyên nghiêm túc nói:
- Diêm Thu Vũ, tối đa mấy năm, ta sẽ trở về. Mấy năm nay ngươi hãy cố gắng.
Diêm Thu Vũ gật đầu, nói:
- Ta chờ ngươi.
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
- Ừm.
Diêm Xuyên phất tay, nói:
- Đúng rồi, ta cho ngươi một khối biến.
Đám cẩm y quân nhanh chóng đưa lên một tấm biển gỗ, trên biển có hàng chữ to.
[Tu giả phạm Đại Yên, ngô sẽ tru]
Một bên hàng chữ viết hai cái tên 'Diêm Xuyên', 'Túy Kiếm Sinh', còn có một phương ấn đồ, trong ấn có chữ 'tử'.
Yến đế mắt sáng lên, nói:
- Cái này... Có cái này là sẽ hù dọa, không sợ lão tổ tông Sở, Hàn, Ngụy tam quốc trả thù?
Túy Kiếm Sinh xen lời cười nói:
- Ha ha ha, hù? Tên của ta và Diêm Xuyên không tính cái gì, mấu chốt ở tiểu tấn 'tử' này. Đừng nói là tam quốc lão tổ tông, dù tông môn bọn họ giết tới, thấy ấn thì chắc là bị hù đái dầm.
Diêm Thu Vũ cực kỳ vừa lòng nói:
- A? Tốt, tốt, tốt!
- Được rồi, cứ như vậy.
Diêm Xuyên cầm lên ly rượu.
Cả triều văn võ cung kính nói:
- Cung tiễn Nhất Tịnh Tự Kiên Vương!
- Ừm.
Diêm Xuyên gật đầu, uống một hơi cạn chén rượu.
Yến đế và trăm quan cũng giơ rượu uống cạn.
Diêm Xuyên ngoái đầu nhìn hướng ba ngàn cẩm y quân.
- Đi!
Diêm Xuyên cưỡi ngựa to.
Túy Kiếm Sinh, Thất kiếm hiệp, Tử Tử cũng lên ngựa, một đám người đi hướng ngoài thành.
Trên đường đi, Túy Kiếm Sinh biểu tình là lạ hỏi:
- Diêm Xuyên, ngươi thật sự muốn mang nhiều người như vậy về tông?
Diêm Xuyên cười hỏi:
- Như thế nào? Không cho phép?
/1446
|