Quần long nhanh chóng lùi ra xa, chỉ còn lại Tây Hải Long Hoàng, Thành Tổ, Đông Hải Long Hoàng, Ngao Đông đứng chính giữa đại hải.
Tây Hải Long Hoàng, Thành Tổ rống to:
- Grao!
Trong tiếng rống, biển dưới chân Tây Hải Long Hoàng, Thành Tổ vọt lên, xung quanh cuồng phong tàn phá mãnh liệt. Tây Hải Long Hoàng, Thành Tổ bỗng hóa thành cự long màu trắng to lớn dài cỡ ba ngàn trượng, vô số nước biển vòng quanh, như tùy theo tâm lý của bạch long mà động.
Đông Hải Long Hoàng, Ngao Đông cũng rống to:
- Grao!
Đông Hải Long Hoàng, Ngao Đông biến thành cự long màu xanh to lớn dài ba ngàn trượng, nước biển xong quanh chảy xiết.
Ầm ầm!
Xung quanh hai cự long bỗng hiện ra tám mươi thiên đạo.
Nước biển cả Đông Hải run rẩy.
Phía xa, Long Nhất kinh ngạc hỏi:
- Long Hoàng mạnh như vậy sao?
Song long rống to:
- Grao!
Một trăm sáu mươi thiên đạo va đụng vào nhau.
Ầm ầm!
Nước toàn Đông Hải khuếch tán bốn phía, hư không vặn vẹo, bị trùng kích mạnh mẽ vỡ nát.
- Grao!
- Grao!
Chiến trường của Tây Hải Long Hoàng, Thành Tổ, Đông Hải Long Hoàng, Ngao Đông, hư không biến mơ hồ, vô số nước biển bốc hơi thành sương. Khe hở không gian bao vây Tây Hải Long Hoàng, Thành Tổ, Đông Hải Long Hoàng, Ngao Đông vào trong, phút chốc khiến người bên ngoài không thể nhìn thấu.
Ầm ầm!
Ầm ầm!
Trong chiến trường, Tây Hải Long Hoàng, Thành Tổ, Đông Hải Long Hoàng, Ngao Đông cuồng bạo công kích nhau.
Ngực áo Diêm Xuyên mấp máy, từ bên trong thò ra đầu con mèo nhỏ.
Là Miêu Miêu!
Diêm Xuyên nhìn Miêu Miêu, không biết nên nói gì với nó:
- Chẳng phải đã kêu ngươi ở Hàm Dương sao?
Miêu Miêu đắc ý nói:
- Meo! Ta muốn nhìn xem. Ngươi không chạy thoát được, ta và ngươi có khế ước, ngươi đi đâu chỉ cần ta thông qua khế ước là có thể tới trước mặt ngươi.
Diêm Xuyên quái dị nói:
- Quy tắc của khế ước là không được ta đồng ý thì ngươi không thể truyền tống đến.
Miêu Miêu đắc ý nói:
- Meo! Điều này vô hiệu với ta!
Diêm Xuyên cười khổ.
Diêm Xuyên tò mò hỏi:
- Được rồi, hãy nhìn mệnh cách kia đi, không phải ngươi từng cho ta thập nhị địa chi mệnh cách sao? Không phải, là mệnh cách của quần hùng đã chết tại thượng cổ đại kiếp nạn sao? Thái tổ cự long, chỗ ta có một rồi vì sao nơi này còn có nữa?
Miêu Miêu lắc đầu, nói:
- Meo! Làm sao ta biết? Cái này ngươi hãy tự đoán đi, ta cũng không biết tại sao mấy mệnh cách đó ở trong mũ nỉ nhỏ của ta.
Diêm Xuyên:
- …
…
Trên một tòa hải đảo ở Đông Hải.
Công Dương Tiên khoanh tay sau lưng đứng, phái sau lưng gã là mười vạn thuộc hạ. ánh mắt Công Dương Tiên nghiêm túc nhìn chiến trường của Tây Hải Long Hoàng, Thành Tổ, Đông Hải Long Hoàng, Ngao Đông.
Sau lưng Công Dương Tiên có mấy tên thuộc hạ thân cận đứng kề bên.
Một thuộc hạ nhíu mày nói:
- Lão tổ tông, trước mắt cuộc chiến Long tộc này hình như không có chỗ cho chúng ta nhúng tay.
Công Dương Tiên con ngươi co rút nói:
- Cuộc chiến Long tộc? Ta không thèm quan tâm, ta chỉ cần kết quả.
- Kết quả?
Công Dương Tiên trầm giọng nói:
- Đông Hải có một chỗ kho bí ẩn, tên là hải nhãn của Đông Hải. Long tộc đời đời canh giữ hải nhãn của Đông Hải này, không ai biết bên trong có cái gì, cũng không có người biết nó ở đâu. Có tin đồn trên hải nhãn của Đông Hải có ấn ký của tổ long, trừ tổ long ra không ai mở được nó.
- A? Không thể mở được?
Công Dương Tiên trầm giọng nói:
- Đúng vậy. Nhưng không sao, có mệnh cách của thái cổ cự long này, chỉ cần luyện hóa mệnh cách của Long tộc thì cũng cùng loại như ấn ký của tổ long, dĩ nhiên có thể mở ra.
- Vậy sao?
Công Dương Tiên trầm giọng nói:
- Nhìn thấy Địch Nhân Kiệt không? Đường đường là tể tướng của thiên đình thật sự đến đây chỉ vì đưa phong thư cho Diêm Xuyên sao? Ha ha, ta chính mắt thấy Võ Chiếu kiêu ngạo như thế nào. Chắc chắn Võ Chiếu cũng muốn chỗ bí mật của Long tộc, hơn nữa dặn dò Tây Hải Long Hoàng, Thành Tổ mở ra, từ Địch Nhân Kiệt hộ pháp.
Đám thuộc hạ kinh ngạc hỏi:
- A?
Công Dương Tiên nhìn Diêm Xuyên ở phía xa, nheo mắt.
Công Dương Tiên hơi tức giận quát:
- Các ngươi sưu tầm tư liệu về Diêm Xuyên quá ít. Tại sao Địch Nhân Kiệt tôn sùng Diêm Xuyên như vậy? Thậm chí kiêu ngạo như Võ Chiếu cũng kính nể Diêm Xuyên? Tại sao các ngươi chỉ có bao nhiêu tư liệu đó?
- Lão tổ tông, đây, cái này chúng ta cũng không biết. Công Dương Bôn Lôi biết rõ ràng nhất, nhưng hắn đã bị trưởng lão mang đi âm phủ làm việc rồi.
- Công Dương Bôn Lôi? Trở về lập tức gọi hắn tới đây, ta phải tự mình hỏi mới được!
- Tuân lệnh!
- - - - - - - - - - - -
Hải đảo, nơi Địch Nhân Kiệt đứng.
Một thuộc hạ khó hiểu hỏi:
- Đại nhân, Diêm Xuyên kia chỉ là một thánh vương, tại sao khách sáo với hắn như vậy?
Địch Nhân Kiệt trầm giọng nói:
- Ngươi không hiểu, ngươi chỉ cần biết hắn là người duy nhất có thể sánh vai cùng Thiên Đế trong thiên địa này!
- A? Có thể sánh vai cùng Thiên Đế?
Địch Nhân Kiệt nhìn Diêm Xuyên ở phía xa, hít sâu, không nói gì nữa.
Diêm Xuyên đứng trên long liễn đang trò chuyện với Miêu Miêu.
Diêm Xuyên hỏi:
- Ngươi nhớ lại bao nhiêu rồi?
Miêu Miêu lắc lư cái đầu nói:
- Meo! Ta cũng không biết nữa, dù sao không có tiến triển gì, chẳng qua càng lợi hại hơn.
Diêm Xuyên mỉm cười nói:
- Ta còn tưởng rằng ngươi ngủ một giấc sẽ nhớ lại mọi chuyện ở kiếp trước.
Miêu Miêu lắc đầu, nói:
- Làm gì có chuyện dễ như vậy? Nhưng ta cảm giác chỉ cần ta có được loại đọa ấn thiên đạo thì sẽ nghĩ ra ngay.
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
- Được rồi, sau này có cơ hội ta sẽ tìm giúp ngươi.
Miêu Miêu gật đầu, nói:
- Meo! Vậy mới được chứ!
Mọi người tiếp tục xem chiến trường.
Quần long sốt ruột, trong đám thì Bắc Hải Long Hoàng, Miên Nhu lộ rõ vẻ lo lắng.
Ầm ầm!
Trận chiến này kéo dài ba ngày ba đêm, trùng kích mạnh mẽ đánh chết vô số sinh linh tại Đông Hải. Phút chốc bên trên Đông Hải trôi nổi vô số cái xác.
Chính giữa chiến trường bỗng vang tiếng rống ngập trời:
- Grao!
Trung tâm hỗn loạn chợt nổ tung.
Ầm ầm!
Trung tâm chiến trường, Đông Hải Long Hoàng, Ngao Đông, Tây Hải Long Hoàng, Thành Tổ đứng trên không trung, cực kỳ chân vật, y phục rách rưới.
- Phụt.
Đông Hải Long Hoàng, Ngao Đông hộc ngụm máu, chân mềm nhũn suýt té xuống Đông Hải.
Phía xa, mặt Tây Hải Long Hoàng, Thành Tổ đỏ rực nhưng đỡ hơn Đông Hải Long Hoàng, Ngao Đông nhiều:
- Ha ha ha ha ha! Ngao Đông đại ca, thắng bại đã định, ngươi đã già rồi, hơn nữa ta đã nói tuổi tác không đại biểu thực lực. Ta, Thành Tổ đã định sẽ trở thành tổ long, ta là tổ của vạn long trong thiên hạ!
Đông Hải Long Hoàng, Ngao Đông vẻ mặt thống khổ nhìn Tây Hải Long Hoàng, Thành Tổ ở phía xa, thù hận tăng thêm.
Đông Hải Long Hoàng, Ngao Đông bị trọng thương, nói:
- Tiểu nhân đắc chí! Khụ khụ khụ!
Tây Hải Long Hoàng, Thành Tổ cười to bảo:
- Hừ! Thua thì chịu thua, thắng chính là thắng, ta thắng, ta sắp nhận tất cả về Đông Hải Long tộc, mệnh cách của thái cổ cự long thuộc về ta!
Đông Hải Long Hoàng, Ngao Đông nhắm mắt lại, mặt lộ vẻ khổ sở, người lắc lư như tùy thời sẽ rớt xuống Đông Hải.
Tây Hải Long Hoàng, Thành Tổ rống to:
- Grao!
Trong tiếng rống, biển dưới chân Tây Hải Long Hoàng, Thành Tổ vọt lên, xung quanh cuồng phong tàn phá mãnh liệt. Tây Hải Long Hoàng, Thành Tổ bỗng hóa thành cự long màu trắng to lớn dài cỡ ba ngàn trượng, vô số nước biển vòng quanh, như tùy theo tâm lý của bạch long mà động.
Đông Hải Long Hoàng, Ngao Đông cũng rống to:
- Grao!
Đông Hải Long Hoàng, Ngao Đông biến thành cự long màu xanh to lớn dài ba ngàn trượng, nước biển xong quanh chảy xiết.
Ầm ầm!
Xung quanh hai cự long bỗng hiện ra tám mươi thiên đạo.
Nước biển cả Đông Hải run rẩy.
Phía xa, Long Nhất kinh ngạc hỏi:
- Long Hoàng mạnh như vậy sao?
Song long rống to:
- Grao!
Một trăm sáu mươi thiên đạo va đụng vào nhau.
Ầm ầm!
Nước toàn Đông Hải khuếch tán bốn phía, hư không vặn vẹo, bị trùng kích mạnh mẽ vỡ nát.
- Grao!
- Grao!
Chiến trường của Tây Hải Long Hoàng, Thành Tổ, Đông Hải Long Hoàng, Ngao Đông, hư không biến mơ hồ, vô số nước biển bốc hơi thành sương. Khe hở không gian bao vây Tây Hải Long Hoàng, Thành Tổ, Đông Hải Long Hoàng, Ngao Đông vào trong, phút chốc khiến người bên ngoài không thể nhìn thấu.
Ầm ầm!
Ầm ầm!
Trong chiến trường, Tây Hải Long Hoàng, Thành Tổ, Đông Hải Long Hoàng, Ngao Đông cuồng bạo công kích nhau.
Ngực áo Diêm Xuyên mấp máy, từ bên trong thò ra đầu con mèo nhỏ.
Là Miêu Miêu!
Diêm Xuyên nhìn Miêu Miêu, không biết nên nói gì với nó:
- Chẳng phải đã kêu ngươi ở Hàm Dương sao?
Miêu Miêu đắc ý nói:
- Meo! Ta muốn nhìn xem. Ngươi không chạy thoát được, ta và ngươi có khế ước, ngươi đi đâu chỉ cần ta thông qua khế ước là có thể tới trước mặt ngươi.
Diêm Xuyên quái dị nói:
- Quy tắc của khế ước là không được ta đồng ý thì ngươi không thể truyền tống đến.
Miêu Miêu đắc ý nói:
- Meo! Điều này vô hiệu với ta!
Diêm Xuyên cười khổ.
Diêm Xuyên tò mò hỏi:
- Được rồi, hãy nhìn mệnh cách kia đi, không phải ngươi từng cho ta thập nhị địa chi mệnh cách sao? Không phải, là mệnh cách của quần hùng đã chết tại thượng cổ đại kiếp nạn sao? Thái tổ cự long, chỗ ta có một rồi vì sao nơi này còn có nữa?
Miêu Miêu lắc đầu, nói:
- Meo! Làm sao ta biết? Cái này ngươi hãy tự đoán đi, ta cũng không biết tại sao mấy mệnh cách đó ở trong mũ nỉ nhỏ của ta.
Diêm Xuyên:
- …
…
Trên một tòa hải đảo ở Đông Hải.
Công Dương Tiên khoanh tay sau lưng đứng, phái sau lưng gã là mười vạn thuộc hạ. ánh mắt Công Dương Tiên nghiêm túc nhìn chiến trường của Tây Hải Long Hoàng, Thành Tổ, Đông Hải Long Hoàng, Ngao Đông.
Sau lưng Công Dương Tiên có mấy tên thuộc hạ thân cận đứng kề bên.
Một thuộc hạ nhíu mày nói:
- Lão tổ tông, trước mắt cuộc chiến Long tộc này hình như không có chỗ cho chúng ta nhúng tay.
Công Dương Tiên con ngươi co rút nói:
- Cuộc chiến Long tộc? Ta không thèm quan tâm, ta chỉ cần kết quả.
- Kết quả?
Công Dương Tiên trầm giọng nói:
- Đông Hải có một chỗ kho bí ẩn, tên là hải nhãn của Đông Hải. Long tộc đời đời canh giữ hải nhãn của Đông Hải này, không ai biết bên trong có cái gì, cũng không có người biết nó ở đâu. Có tin đồn trên hải nhãn của Đông Hải có ấn ký của tổ long, trừ tổ long ra không ai mở được nó.
- A? Không thể mở được?
Công Dương Tiên trầm giọng nói:
- Đúng vậy. Nhưng không sao, có mệnh cách của thái cổ cự long này, chỉ cần luyện hóa mệnh cách của Long tộc thì cũng cùng loại như ấn ký của tổ long, dĩ nhiên có thể mở ra.
- Vậy sao?
Công Dương Tiên trầm giọng nói:
- Nhìn thấy Địch Nhân Kiệt không? Đường đường là tể tướng của thiên đình thật sự đến đây chỉ vì đưa phong thư cho Diêm Xuyên sao? Ha ha, ta chính mắt thấy Võ Chiếu kiêu ngạo như thế nào. Chắc chắn Võ Chiếu cũng muốn chỗ bí mật của Long tộc, hơn nữa dặn dò Tây Hải Long Hoàng, Thành Tổ mở ra, từ Địch Nhân Kiệt hộ pháp.
Đám thuộc hạ kinh ngạc hỏi:
- A?
Công Dương Tiên nhìn Diêm Xuyên ở phía xa, nheo mắt.
Công Dương Tiên hơi tức giận quát:
- Các ngươi sưu tầm tư liệu về Diêm Xuyên quá ít. Tại sao Địch Nhân Kiệt tôn sùng Diêm Xuyên như vậy? Thậm chí kiêu ngạo như Võ Chiếu cũng kính nể Diêm Xuyên? Tại sao các ngươi chỉ có bao nhiêu tư liệu đó?
- Lão tổ tông, đây, cái này chúng ta cũng không biết. Công Dương Bôn Lôi biết rõ ràng nhất, nhưng hắn đã bị trưởng lão mang đi âm phủ làm việc rồi.
- Công Dương Bôn Lôi? Trở về lập tức gọi hắn tới đây, ta phải tự mình hỏi mới được!
- Tuân lệnh!
- - - - - - - - - - - -
Hải đảo, nơi Địch Nhân Kiệt đứng.
Một thuộc hạ khó hiểu hỏi:
- Đại nhân, Diêm Xuyên kia chỉ là một thánh vương, tại sao khách sáo với hắn như vậy?
Địch Nhân Kiệt trầm giọng nói:
- Ngươi không hiểu, ngươi chỉ cần biết hắn là người duy nhất có thể sánh vai cùng Thiên Đế trong thiên địa này!
- A? Có thể sánh vai cùng Thiên Đế?
Địch Nhân Kiệt nhìn Diêm Xuyên ở phía xa, hít sâu, không nói gì nữa.
Diêm Xuyên đứng trên long liễn đang trò chuyện với Miêu Miêu.
Diêm Xuyên hỏi:
- Ngươi nhớ lại bao nhiêu rồi?
Miêu Miêu lắc lư cái đầu nói:
- Meo! Ta cũng không biết nữa, dù sao không có tiến triển gì, chẳng qua càng lợi hại hơn.
Diêm Xuyên mỉm cười nói:
- Ta còn tưởng rằng ngươi ngủ một giấc sẽ nhớ lại mọi chuyện ở kiếp trước.
Miêu Miêu lắc đầu, nói:
- Làm gì có chuyện dễ như vậy? Nhưng ta cảm giác chỉ cần ta có được loại đọa ấn thiên đạo thì sẽ nghĩ ra ngay.
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
- Được rồi, sau này có cơ hội ta sẽ tìm giúp ngươi.
Miêu Miêu gật đầu, nói:
- Meo! Vậy mới được chứ!
Mọi người tiếp tục xem chiến trường.
Quần long sốt ruột, trong đám thì Bắc Hải Long Hoàng, Miên Nhu lộ rõ vẻ lo lắng.
Ầm ầm!
Trận chiến này kéo dài ba ngày ba đêm, trùng kích mạnh mẽ đánh chết vô số sinh linh tại Đông Hải. Phút chốc bên trên Đông Hải trôi nổi vô số cái xác.
Chính giữa chiến trường bỗng vang tiếng rống ngập trời:
- Grao!
Trung tâm hỗn loạn chợt nổ tung.
Ầm ầm!
Trung tâm chiến trường, Đông Hải Long Hoàng, Ngao Đông, Tây Hải Long Hoàng, Thành Tổ đứng trên không trung, cực kỳ chân vật, y phục rách rưới.
- Phụt.
Đông Hải Long Hoàng, Ngao Đông hộc ngụm máu, chân mềm nhũn suýt té xuống Đông Hải.
Phía xa, mặt Tây Hải Long Hoàng, Thành Tổ đỏ rực nhưng đỡ hơn Đông Hải Long Hoàng, Ngao Đông nhiều:
- Ha ha ha ha ha! Ngao Đông đại ca, thắng bại đã định, ngươi đã già rồi, hơn nữa ta đã nói tuổi tác không đại biểu thực lực. Ta, Thành Tổ đã định sẽ trở thành tổ long, ta là tổ của vạn long trong thiên hạ!
Đông Hải Long Hoàng, Ngao Đông vẻ mặt thống khổ nhìn Tây Hải Long Hoàng, Thành Tổ ở phía xa, thù hận tăng thêm.
Đông Hải Long Hoàng, Ngao Đông bị trọng thương, nói:
- Tiểu nhân đắc chí! Khụ khụ khụ!
Tây Hải Long Hoàng, Thành Tổ cười to bảo:
- Hừ! Thua thì chịu thua, thắng chính là thắng, ta thắng, ta sắp nhận tất cả về Đông Hải Long tộc, mệnh cách của thái cổ cự long thuộc về ta!
Đông Hải Long Hoàng, Ngao Đông nhắm mắt lại, mặt lộ vẻ khổ sở, người lắc lư như tùy thời sẽ rớt xuống Đông Hải.
/1446
|