Từng đệ tử của Hóa Tôn Thiên thánh nhân lạnh lùng nhìn Hóa Thê Lương phía đối diện.
Công tử từng được yêu thương nhất Tôn Thiên cương vực, Hóa Thê Lương hiện tại mang theo người ngoài muốn san bằng Tôn Thiên giáo tràng?
Hóa Thê Lương lạnh lùng nhìn phía đối diện:
- Mọi người nghe đây!
Hóa Thê Lương lạnh lùng nói:
- Hóa Tôn Thiên thánh nhân xâm nhập đô triều của Đại Trăn thánh đình, bản quân đoàn trưởng, dẫn quân tiến đến bình diệt, mọi người bó tay chịu trói, chờ đợi Đại Trăn thánh đình giải quyết!
- Đồ tiểu nhân vong ân phụ nghãi!
- Khốn kiếp, Hóa Thê Lương, ngươi nghĩ mình đang nói chuyện với ai?
- Hóa Thê Lương, đây là nơi sinh ra, nuôi ngơi đến lớn, ngươi muốn phá hủy nó sao?
- Mấy năm nay đã uổng công lão tổ tông thương ngươi!
.... .... .... ....
.... ....
....
Xung quanh vang vô số tiếng quở trách.
Mắt Hóa Thê Lương lóe tia đau khổ, nhưng giờ phút này chỉ có thể cứng rắn trái tim. Họ rơi vào tay Hóa Thê Lương còn được che chở, nhưng tiếp theo kẻ thù của Hóa Tôn Thiên thánh nhân từ khắp nơi tiến đến thì khó mà nói.
- Hóa Băng đại tổ, liều mạng với hắn đi!
- Đại tổ, hãy để ta chém thứ tiểu nhân vong ơn phụ nghĩa này!
- Đại tổ!
.... .... .... ....
.... ....
....
Một đám người nhìn hướng Hóa Băng.
Mắt Hóa Băng lóe tia âm trầm, Tây Môn thánh nhân từng nói khiến Hóa Thê Lương làm gia chủ, cái này Hóa Băng có thể chấp nhận, nhưng hôm nay Hóa Thê Lương muốn phá hủy Tôn Thiên giáo tràng? Hóa Băng không thể chấp nhận điều này được.
Đây là nhà của mình, tôn nghiêm của mình, hy vọng của mình, sắp bị phá hủy hoàn toàn sao?
Mọi người đều nghe theo lời Hóa Băng, chờ gã ra lệnh chiến đấu, gã sẽ ra lệnh như thế sao?
Mắt Hóa Băng lóe tia phân vân, lòng cực kỳ áp lực, kiềm không được ngẩng đầu, muốn thở một hơi.
Nhưng Hóa Băng ngẩng đầu thì mơ hồ thấy có bóng người đứng trong mây mù.
Hóa Băng lập tức nhận ra đây là kẻ thù ngày xưa Hóa Tôn Thiên thánh nhân truy sát.
Những kẻ thù rất giỏi ẩn núp, thực lực mạnh mẽ. Lúc Hóa Tôn Thiên thánh nhân còn sống không thấy tung tích của bọn họ, lão tổ tông mới xảy ra chuyện thì họ đã đến rồi?
Hóa Băng cảm giác da đầu mát lạnh.
Mắt Hóa Thê Lương lóe tia phức tạp:
- Hóa Băng!
Hóa Băng cắn môi, nói:
- Phút cuối lão tổ tông có ra một mệnh lệnh.
Mệnh lệnh?
Mọi người yên tĩnh lại.
Hóa Băng trầm giọng quát:
- Lão tổ tông từng nói nếu lão nhân có bất trắc gì thì Hóa Thê Lương sẽ là gia chủ của Hóa gia!
Hóa Thê Lương kinh ngạc nói:
- Cái gì?
Xung quanh một số người biết nhưng không tuyên bố ra ngoài.
Có nhiều người không hay biết tình hình, xôn xao ầm ĩ.
- Cái gì? Hóa Thê Lương làm gia chủ?
- Hắn? Tiểu nhân phản bội lão tổ tông này cung xứng?
.... .... ....
.... ....
....
Hóa Băng trịnh trọng hành lễ với Hóa Thê Lương:
- Hóa Băng tuân theo lệnh của lão tổ tông, bái kiến gia chủ!
Hóa Thê Lương kinh sợ:
- Không, đại tổ, ngươi không ....
Nhưng Hóa Thê Lương ngăn tới một nửa thì ngừng, bình tĩnh nhận lễ của Hóa Băng.
Lúc này không phải thời điểm cãi cộ, nếu có thể tổn thất nhỏ nhận tiếp nhận Tôn Thiên giáo tràng là không còn gì tốt hơn.
Những người khác cũng nghe theo mệnh lệnh hành lễ:
- Bái kiến gia chủ!
Xung quanh ầm ĩ.
Một đệ tử của gia tộc không phục nói:
- Đại tổ, làm sao có thể là lệnh của lão tổ tông được? Lão tổ tông không biết sao? Hóa Thê Lương ....
Hóa Băng lạnh lùng hỏi:
- Ngươi đang nghi ngờ ta hay nghi ngờ lão tổ tông?
Người đó sững sờ.
Hóa Băng trầm giọng quát:
- Mệnh lệnh của lão tổ tông có ý nghãi riêng, sao ngươi có thể đoán được? Ngươi nhìn xa hơn lão tổ tông sao? Đây là mệnh lệnh cuôi cùng của lão tổ tông, ai nghe theo lệnh của lão tổ tông thì lập téc bái kiến gia chủ. Ai không muốn, thiên hạ to lớn, Tôn Thiên giáo tràng tuyệt không ngăn cản các ngươi!
- A?
Xung quanh nóng nảy, xôn xao.
- Ta không tin, ta mới không thèm bái Hóa Thê Lương!
- Hừ! Ta đi tìm lão tổ tông!
.... ....
....
- Bái kiến gia chủ!
- Bái kiến gia chủ!
.... ....
....
Trong phút chốc quảng trường Tôn Thiên điện chia thành hai phái. Một phái la hét ầm ĩ bay đi, phái khác thì lựa chọn tin tưởng lão tổ tông, tin tưởng Hóa Băng.
Hóa Thê Lương nghiêm túc nói:
- Đa tạ đại tổ phối hợp!
Hóa Băng nìn Hóa Thê Lương, nhíu mày, cuối cùng thở dày.
Âm phủ, Đại Tần thành.
Thượng thư phòng của Diêm Xuyên.
Lưu Cương, đứng trước bàn, Diêm Xuyên cương thi ngồi đằng sau cái bàn, tay cầm một phần tấu chương.
Diêm Xuyên cương thi nghiêm túc hỏi:
- Hóa Tôn Thiên bị bắt?
Lưu Cương, nghiêm túc nói:
- Đúng vậy. Không chỉ có thể, Tây Ngoại Châu âm phủ truyền tin Ngô Thiên thánh nhân tiến vào đất âm phủ xảy ra đại chiến kinh thế, tiếp theo Ngô Thiên thánh nhân cũng biến mất.
Lưu Cương, tiếp tục bảo:
- Có khả năng rất lớn do Đại Hình Thiên Đế, Minh Thiên Hàn làm. Không chỉ như vậy, đoạn thời gian trước, thần so sánh hình ảnh, hình như lúc thánh vương đối chiến với Hóa Tôn Thiên thì có bóng dáng của Đại Hình Thiên Đế, Minh Thiên Hàn.
- Đại Hình Thiên Đế, Minh Thiên Hàn?
Ngón tay Diêm Xuyên nhẹ gõ bàn học, nhíu mày.
Lưu Cương, nhíu mày nói:
- Đúng vậy. Đại Hình Thiên Đế, Minh Thiên Hàn này ra tay thật lớn, nếu suy đoán tiếp theo chiều hướng này thì hắn đã nhốt hai Thánh nhân? Rốt cuộc Đại Hình Thiên Đế, Minh Thiên Hàn muốn làm cái gì?
Diêm Xuyên cương thi hít sâu, trầm giọng nói:
- Chắc chắn Đại Hình Thiên Đế, Minh Thiên Hàn có kế hoạch lớn, tăng số người đi Tây Ngoại Châu Âm phủ, thu thập tất cả tư liệu về Đại Hình Thiên Đế, Minh Thiên Hàn. Còn nữa, cố gắng thưeo dõi động tĩnh Tây Ngoại Châu Âm phủ.
- Tuân lệnh!
Diêm Xuyên cương thi trầm giọng nói:
- Đi xuống đi.
- Tuân lệnh!
Lưu Cương, lui ra khỏi thượng thư phòng.
Khi Lưu Cương, ra khỏi thượng thư phòng thì có một bóng người áo đen từ thanh xà ngang đáp xuống, quỳ một gối trước bàn học.
Người áo đen cung kính nói:
- Bổ Thiên các vệ bái kiến thánh vương!
Diêm Xuyên cương thi trầm giọng hỏi:
- Điều tra ra manh mối chưa?
Người áo đen cung kính nói:
- Vâng, trước khi Lý Tư đại nhân mất tích thì từ âm phủ đi Dương gian, khi đó hướng đi thông tới chỗ Quỷ Cốc Tử, đi rồi không thấy về nữa.
Diêm Xuyên cương thi nheo mắt nói:
- Quỷ Cốc Tử?
- Đúng vậy.
Diêm Xuyên cương thi nhíu mày nói:
- Không có khả năng, Quỷ Cốc Tử không có khả năng phản bội trẫm, nhất định là có nguyên nhân gì khác.
Người áo đen lại hỏi:
- Thánh vương, đây là sự thật thuộc hạ tra được, có phái người điều tra Quỷ Cốc Tử không?
Diêm Xuyên cương thi trầm giọng nói:
- Không, đi xuống đi, trẫm cần yên lặng một chút!
- Tuân lệnh!
Dương gian, Trung Thiên Châu.
Long liễn bốn long kéo rầm rộ đi vào cương vực Trung Thiên Châu, trên đại hải mênh mông từ xa có thấy lục địa.
Doãn Hận Thiên nói:
- Thánh vương, phía trước là cương vực lớn nhất Trung Thiên Châu, Trung Ương cương vực, cũng là cương vực lớn nhất toàn thiên hạ.
Miêu Miêu đứng trên vai Diêm Xuyên, hưng phấn nói:
- Meo! Trung Thiên Châu, trung ương của toàn thiên hạ?
Diêm Xuyên mỉm cười, gật đầu, nói:
- Đúng vậy. Trung Thiên Châu là trung ương của toàn thiên hạ.
Miêu Miêu tò mò hỏi:
- Thế giới thụ gì đó, ngươi nói có một hoàng hậu tên là Triệu A Phòng cũng ở đây?
Công tử từng được yêu thương nhất Tôn Thiên cương vực, Hóa Thê Lương hiện tại mang theo người ngoài muốn san bằng Tôn Thiên giáo tràng?
Hóa Thê Lương lạnh lùng nhìn phía đối diện:
- Mọi người nghe đây!
Hóa Thê Lương lạnh lùng nói:
- Hóa Tôn Thiên thánh nhân xâm nhập đô triều của Đại Trăn thánh đình, bản quân đoàn trưởng, dẫn quân tiến đến bình diệt, mọi người bó tay chịu trói, chờ đợi Đại Trăn thánh đình giải quyết!
- Đồ tiểu nhân vong ân phụ nghãi!
- Khốn kiếp, Hóa Thê Lương, ngươi nghĩ mình đang nói chuyện với ai?
- Hóa Thê Lương, đây là nơi sinh ra, nuôi ngơi đến lớn, ngươi muốn phá hủy nó sao?
- Mấy năm nay đã uổng công lão tổ tông thương ngươi!
.... .... .... ....
.... ....
....
Xung quanh vang vô số tiếng quở trách.
Mắt Hóa Thê Lương lóe tia đau khổ, nhưng giờ phút này chỉ có thể cứng rắn trái tim. Họ rơi vào tay Hóa Thê Lương còn được che chở, nhưng tiếp theo kẻ thù của Hóa Tôn Thiên thánh nhân từ khắp nơi tiến đến thì khó mà nói.
- Hóa Băng đại tổ, liều mạng với hắn đi!
- Đại tổ, hãy để ta chém thứ tiểu nhân vong ơn phụ nghĩa này!
- Đại tổ!
.... .... .... ....
.... ....
....
Một đám người nhìn hướng Hóa Băng.
Mắt Hóa Băng lóe tia âm trầm, Tây Môn thánh nhân từng nói khiến Hóa Thê Lương làm gia chủ, cái này Hóa Băng có thể chấp nhận, nhưng hôm nay Hóa Thê Lương muốn phá hủy Tôn Thiên giáo tràng? Hóa Băng không thể chấp nhận điều này được.
Đây là nhà của mình, tôn nghiêm của mình, hy vọng của mình, sắp bị phá hủy hoàn toàn sao?
Mọi người đều nghe theo lời Hóa Băng, chờ gã ra lệnh chiến đấu, gã sẽ ra lệnh như thế sao?
Mắt Hóa Băng lóe tia phân vân, lòng cực kỳ áp lực, kiềm không được ngẩng đầu, muốn thở một hơi.
Nhưng Hóa Băng ngẩng đầu thì mơ hồ thấy có bóng người đứng trong mây mù.
Hóa Băng lập tức nhận ra đây là kẻ thù ngày xưa Hóa Tôn Thiên thánh nhân truy sát.
Những kẻ thù rất giỏi ẩn núp, thực lực mạnh mẽ. Lúc Hóa Tôn Thiên thánh nhân còn sống không thấy tung tích của bọn họ, lão tổ tông mới xảy ra chuyện thì họ đã đến rồi?
Hóa Băng cảm giác da đầu mát lạnh.
Mắt Hóa Thê Lương lóe tia phức tạp:
- Hóa Băng!
Hóa Băng cắn môi, nói:
- Phút cuối lão tổ tông có ra một mệnh lệnh.
Mệnh lệnh?
Mọi người yên tĩnh lại.
Hóa Băng trầm giọng quát:
- Lão tổ tông từng nói nếu lão nhân có bất trắc gì thì Hóa Thê Lương sẽ là gia chủ của Hóa gia!
Hóa Thê Lương kinh ngạc nói:
- Cái gì?
Xung quanh một số người biết nhưng không tuyên bố ra ngoài.
Có nhiều người không hay biết tình hình, xôn xao ầm ĩ.
- Cái gì? Hóa Thê Lương làm gia chủ?
- Hắn? Tiểu nhân phản bội lão tổ tông này cung xứng?
.... .... ....
.... ....
....
Hóa Băng trịnh trọng hành lễ với Hóa Thê Lương:
- Hóa Băng tuân theo lệnh của lão tổ tông, bái kiến gia chủ!
Hóa Thê Lương kinh sợ:
- Không, đại tổ, ngươi không ....
Nhưng Hóa Thê Lương ngăn tới một nửa thì ngừng, bình tĩnh nhận lễ của Hóa Băng.
Lúc này không phải thời điểm cãi cộ, nếu có thể tổn thất nhỏ nhận tiếp nhận Tôn Thiên giáo tràng là không còn gì tốt hơn.
Những người khác cũng nghe theo mệnh lệnh hành lễ:
- Bái kiến gia chủ!
Xung quanh ầm ĩ.
Một đệ tử của gia tộc không phục nói:
- Đại tổ, làm sao có thể là lệnh của lão tổ tông được? Lão tổ tông không biết sao? Hóa Thê Lương ....
Hóa Băng lạnh lùng hỏi:
- Ngươi đang nghi ngờ ta hay nghi ngờ lão tổ tông?
Người đó sững sờ.
Hóa Băng trầm giọng quát:
- Mệnh lệnh của lão tổ tông có ý nghãi riêng, sao ngươi có thể đoán được? Ngươi nhìn xa hơn lão tổ tông sao? Đây là mệnh lệnh cuôi cùng của lão tổ tông, ai nghe theo lệnh của lão tổ tông thì lập téc bái kiến gia chủ. Ai không muốn, thiên hạ to lớn, Tôn Thiên giáo tràng tuyệt không ngăn cản các ngươi!
- A?
Xung quanh nóng nảy, xôn xao.
- Ta không tin, ta mới không thèm bái Hóa Thê Lương!
- Hừ! Ta đi tìm lão tổ tông!
.... ....
....
- Bái kiến gia chủ!
- Bái kiến gia chủ!
.... ....
....
Trong phút chốc quảng trường Tôn Thiên điện chia thành hai phái. Một phái la hét ầm ĩ bay đi, phái khác thì lựa chọn tin tưởng lão tổ tông, tin tưởng Hóa Băng.
Hóa Thê Lương nghiêm túc nói:
- Đa tạ đại tổ phối hợp!
Hóa Băng nìn Hóa Thê Lương, nhíu mày, cuối cùng thở dày.
Âm phủ, Đại Tần thành.
Thượng thư phòng của Diêm Xuyên.
Lưu Cương, đứng trước bàn, Diêm Xuyên cương thi ngồi đằng sau cái bàn, tay cầm một phần tấu chương.
Diêm Xuyên cương thi nghiêm túc hỏi:
- Hóa Tôn Thiên bị bắt?
Lưu Cương, nghiêm túc nói:
- Đúng vậy. Không chỉ có thể, Tây Ngoại Châu âm phủ truyền tin Ngô Thiên thánh nhân tiến vào đất âm phủ xảy ra đại chiến kinh thế, tiếp theo Ngô Thiên thánh nhân cũng biến mất.
Lưu Cương, tiếp tục bảo:
- Có khả năng rất lớn do Đại Hình Thiên Đế, Minh Thiên Hàn làm. Không chỉ như vậy, đoạn thời gian trước, thần so sánh hình ảnh, hình như lúc thánh vương đối chiến với Hóa Tôn Thiên thì có bóng dáng của Đại Hình Thiên Đế, Minh Thiên Hàn.
- Đại Hình Thiên Đế, Minh Thiên Hàn?
Ngón tay Diêm Xuyên nhẹ gõ bàn học, nhíu mày.
Lưu Cương, nhíu mày nói:
- Đúng vậy. Đại Hình Thiên Đế, Minh Thiên Hàn này ra tay thật lớn, nếu suy đoán tiếp theo chiều hướng này thì hắn đã nhốt hai Thánh nhân? Rốt cuộc Đại Hình Thiên Đế, Minh Thiên Hàn muốn làm cái gì?
Diêm Xuyên cương thi hít sâu, trầm giọng nói:
- Chắc chắn Đại Hình Thiên Đế, Minh Thiên Hàn có kế hoạch lớn, tăng số người đi Tây Ngoại Châu Âm phủ, thu thập tất cả tư liệu về Đại Hình Thiên Đế, Minh Thiên Hàn. Còn nữa, cố gắng thưeo dõi động tĩnh Tây Ngoại Châu Âm phủ.
- Tuân lệnh!
Diêm Xuyên cương thi trầm giọng nói:
- Đi xuống đi.
- Tuân lệnh!
Lưu Cương, lui ra khỏi thượng thư phòng.
Khi Lưu Cương, ra khỏi thượng thư phòng thì có một bóng người áo đen từ thanh xà ngang đáp xuống, quỳ một gối trước bàn học.
Người áo đen cung kính nói:
- Bổ Thiên các vệ bái kiến thánh vương!
Diêm Xuyên cương thi trầm giọng hỏi:
- Điều tra ra manh mối chưa?
Người áo đen cung kính nói:
- Vâng, trước khi Lý Tư đại nhân mất tích thì từ âm phủ đi Dương gian, khi đó hướng đi thông tới chỗ Quỷ Cốc Tử, đi rồi không thấy về nữa.
Diêm Xuyên cương thi nheo mắt nói:
- Quỷ Cốc Tử?
- Đúng vậy.
Diêm Xuyên cương thi nhíu mày nói:
- Không có khả năng, Quỷ Cốc Tử không có khả năng phản bội trẫm, nhất định là có nguyên nhân gì khác.
Người áo đen lại hỏi:
- Thánh vương, đây là sự thật thuộc hạ tra được, có phái người điều tra Quỷ Cốc Tử không?
Diêm Xuyên cương thi trầm giọng nói:
- Không, đi xuống đi, trẫm cần yên lặng một chút!
- Tuân lệnh!
Dương gian, Trung Thiên Châu.
Long liễn bốn long kéo rầm rộ đi vào cương vực Trung Thiên Châu, trên đại hải mênh mông từ xa có thấy lục địa.
Doãn Hận Thiên nói:
- Thánh vương, phía trước là cương vực lớn nhất Trung Thiên Châu, Trung Ương cương vực, cũng là cương vực lớn nhất toàn thiên hạ.
Miêu Miêu đứng trên vai Diêm Xuyên, hưng phấn nói:
- Meo! Trung Thiên Châu, trung ương của toàn thiên hạ?
Diêm Xuyên mỉm cười, gật đầu, nói:
- Đúng vậy. Trung Thiên Châu là trung ương của toàn thiên hạ.
Miêu Miêu tò mò hỏi:
- Thế giới thụ gì đó, ngươi nói có một hoàng hậu tên là Triệu A Phòng cũng ở đây?
/1446
|