Hạo nhiên chính khí xông hướng Hồng Liên nghiệp hỏa to nhất.
Ầm ầm ầm!
Hạo nhiên chính khí tán đi, nam nhân chậm rãi mở mắt ra, nhíu mày.
Công Dương Tiên cực kỳ cung kính nói:
- Gia chủ!
Gia chủ chủ Công Dương gia tộc, Công Dương Tử.
Công Dương Tử chắp tay sau lưng, lạnh nhạt nói:
- Công Dương Tiên, vết thương của ngươi ra sao rồi?
Công Dương Tiên chua xót nói:
- Bị tai nạn Diêm Xuyên làm bị thương, khí huyết hao mệt, đã hồi phục ba phần.
Công Dương Tử trầm giọng hỏi:
- Không lẽ Diêm Xuyên thật sự là mệnh kiếp của Công Dương gia tộc ta sao?
Công Dương Tiên chua xót nói:
- Lúc trước chỉ có sáu phần năm chắc, bây giờ đã là tám phần, nếu không thì rất khó giải thích chúng ta cách Diêm Xuyên có thể nói là ức vạn dặm mà vẫn bị phản phệ gần như toàn quân bị diệt!
Công Dương Tử mặt có vết đao nhíu mày.
Công Dương Tiên khó hiểu hỏi:
- Gia chủ, tại sao chúng ta đến đây? Tới bây giờ ta vẫn chưa biết được.
Công Dương Tử trầm giọng nói:
- Trung Ương cương vực sẽ xảy ra việc lớn, ta không thể không đến.
Mọi người nâng cơ tinh thần:
- A?
Công Dương Tử trầm giọng hỏi:
- Tông chủ của Thiên Cơ Tông, Độc Cô Đoạn Thiên, các ngươi có biết người đó không?
Công Dương Tiên nói:
- Biết, Thiên Cơ Tử tại Trung Ương cương vực, không, thậm chí là toàn Trung Thiên Châu có thuật Soán Mệnh lợi hại nhất. Mặc dù bình thường rất điệu thấp nhưng người trong thiên hạ, bao gồm thánh nhân, không ai dám khinh thường hắn!
Công Dương Tử trầm giọng nói:
- Đúng rồi, còn điệu thấp? Ta cũng luôn cho rằng hắn điệu thấp, nhưng không lâu trước đó một người phản Thiên Cơ Tông truyền ra tin tức Thiên Cơ Tông ở lại Trung Ương cương vực là vì tìm kiếm một thứ.
- Thứ gì?
Công Dương Tử trầm giọng nói:
- Một thứ có thể khiến Thiên Cơ Tông bá chủ thiên hạ!
- Cái gì?
Công Dương Tử trầm giọng nói:
- Chẳng qua Thiên Cơ Tông vẫn không tìm thấy. Nhưng Thiên Cơ Tử thôi diễn, hình như đoán ra thứ kia sắp xuất thế. Ngươi không thấy là cường giả cương vực khác ở Trung Thiên Châu đều liên tục tụ tập lại đây sao?
Công Dương Tiên khó hiểu hỏi:
- Đó là cái gì? Làm sao có thứ như vậy?
Công Dương Tử lắc đầu, nói:
- Không biết nữa, nhưng cuối cùng người phản Thiên Cơ Tông nói chắc đó là thứ đến từ kỷ đệ tam, do một bá chủ ở kỷ đệ tam để lại.
Công Dương Tiên khó hiểu hỏi:
- Thứ ở kỷ đệ tam? Nó là cái gì? Chỗ này chỉ là năm xưa Liên Thần tạo nghiệt, Liên Thần tan vỡ thiên đạo vào kỷ đệ tứ mới đúng!
Công Dương Tử trầm giọng nói:
- Ta biết, ta chỉ đến xem phòng ngừa bỏ sót. Nhưng ngươi nói đúng, nếu Thiên Cơ Tử tìm tòi lâu như vậy mà vẫn không tìm được thì hiển nhiên sẽ không dễ dàng gặp. Thời gian tiếp theo các ngươi cùng ta đi khắp nơi đặc biệt tại Trung Ương cương vực, phải tìm hiểu kỹ càng.
Mọi người đồng thanh kêu lên:
- Tuân lệnh!
Ngay lúc này, phía xa long liễn của Diêm Xuyên đã tới, cách nơi xa xôi nhìn, vừa vặn thấy đám người Công Dương Tiên vâng dạ với Công Dương Tử.
Phía xa, Diêm Xuyên nheo mắt lại.
Trung tâm sát nghiệt chiến trường, Công Dương Tử nhướng mày, cảm nhận ánh mắt từ phía xa, ngoái lại nhìn.
Nếu không phải có vết sẹo trên mặt thì trông Công Dương Tử khá là nho nhã.
Phía xa, Công Dương Tử nhìn Diêm Xuyên, hai người đối diện nhau.
Công Dương Bôn Lôi giật mình kêu lên:
- Diêm Xuyên, Diêm Xuyên, tại sao hắn chạy đến đây?
Đám người biến sắc mặt nói:
- Diêm Xuyên?
Công Dương Tiên cũng kinh sợ nói:
- Gia chủ, chính là hắn, Diêm Xuyên, là mệnh kiếp của Công Dương gia tộc ta!
Thiên hạ lớn như vậy, tại sao tình cờ gặp nhau?
Công Dương Tử nheo mắt nói:
- Diêm Xuyên?
Công Dương Tử vung tay áo, mang theo mọi người bay ra ngoài sát nghiệt chiến trường.
Đám người bay tới đằng trước long liễn của Diêm Xuyên.
Công Dương Tiên giật mình kêu lên:
- Diêm Xuyên, Diêm Xuyên, tại sao ngươi ở đây?
Diêm Xuyên quái dị nhìn Công Dương Tiên, hắn thấy sự kinh khủng trong mắt gã.
Kinh khủng? Có cần làm dữ vậy không? Công Dương Tiên dù gì cũng là một Tổ Tiên!
Giờ phút này, Diêm Xuyên không hay biết Công Dương Tiên đã cho rằng hắn là mệnh kiếp của gã. Diêm Xuyên thấy không hiểu ra sao.
Miêu Miêu quái dị hỏi:
- Meo! Diêm Xuyên, sao bọn họ thấy ngươi mà như thấy quỷ vậy?
Diêm Xuyên:
- …
Diêm Xuyên vỗ đầu Miêu Miêu một cái, nói:
- Cái gì mà như thấy quỷ!
Miêu Miêu co rụt đầu:
- Ui da!
Công Dương Tử do xét nhìn hướng Diêm Xuyên, nhíu mày, bởi vì gã không nhìn ra mệnh kiếp có gì lạ.
Công Dương Tử trịnh trọng nói:
- Sớm nghe đại danh của Diêm đế, Công Dương Tử hữu lễ!
Doãn Hận Thiên, Bạch Khởi nhìn nhau, không biết đường đường là gia chủ của Công Dương gia tộc thế nhưng khách sáo như vậy.
Diêm Xuyên quái dị đáp:
- Thì ra là Công Dương Tử, không biết có gì chỉ bảo?
Công Dương Tử thấy trong mắt Diêm Xuyên mờ mịt thì mắt gã sáng lên, không lẽ Diêm Xuyên chưa biết chuyện về Tây Ngoại Châu? Vậy là tốt nhất.
Công Dương Tử nói:
- Chỉ bỏa thì không dám, chẳng qua ngày xưa Công Dương gia tộc và Diêm đế có hiểu lầm, lần này nếu có gì không phải phép ta xin lỗi thay đám tiểu bối!
Vốn Diêm Xuyên không mấy để ý, nhưng nghe Công Dương Tử nói thì rõ ràng là có chuyện hắn không biết.
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
- Không sao, chuyện quá khứ hay cho nó qua đi.
Diêm Xuyên không quá khách sáo.
Công Dương Tử nghiêm túc nói:
- Diêm đế đại lượng, vậy ta không quấy rầy, cáo từ.
Diêm Xuyên nghi hoặc gật đầu, nói:
- Ừm!
Nói sao thì Công Dương Tử cũng là một gia chủ của gia tộc, tại sao khách sáo với Diêm Xuyên như vậy?
Công Dương Tử vung tay áo mang theo mọi người chớp mắt rời đi, để lại đoàn người Diêm Xuyên quái dị nhìn theo.
Miêu Miêu suy đoán:
- Meo! Công Dương Tử này thật là khách sáo, chắc là người tốt?
Diêm Xuyên ra lệnh:
- Chưa chắc, thái độ của Công Dương gia tộc thật là quái, ân oán ngày xưa toàn là trẫm giết đệ tử của Công Dương gia tộc, tại sao hắn ngược lại nhận lỗi với trẫm? Cần phải điều tra.
Doãn Hận Thiên lên tiếng
- Tuân lệnh!
Bên kia Công Dương Tử mang theo đám đệ tử của Công Dương gia tộc rời đi.
Công Dương Bôn Lôi tò mò hỏi:
- Gia chủ, chúng ta muốn hòa giải với Diêm Xuyên sao?
Công Dương Tử nét mặt sa sầm nói:
- Không phải!
- A?
Công Dương Tử trầm giọng nói:
- Nếu là mệnh kiếp thì chính là ngươi chết ta sống, không phải Diêm Xuyên chết chính là Công Dương gia tộc vong. Nhưng hình như Diêm Xuyên chưa biết chúng ta đối đầu với hắn, bởi vậy cố gắng ổn định hắn, chờ đợi thời cơ!
Mọi người đồng thanh kêu lên:
- Tuân lệnh!
Công Dương Tử trầm giọng nói:
- Công Dương Tiên, mấy người các ngươi ở bên ngoài quan sát, cố gắng giám thị mỗi hành động của Diêm Xuyên!
Công Dương Tiên lên tiếng
- Tuân lệnh!
Miêu Miêu tò mò hỏi:
- Meo! Mấy Hồng Liên nghiệp hỏa này có thể làm gì?
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Thiết Hồng Liên luyện ngục, cho Bạch Khởi hấp thu luyện 'Sát đạo kim thân'.
Miêu Miêu kinh ngạc hỏi:
- Meo! Hấp thu? Không phải không thể dính vào Hồng Liên nghiệp hỏa sao?
Diêm Xuyên cười nói:
- Đó là tại vì không trấn được những Hồng Liên nghiệp hỏa này chứ không phải không dính được. Ngươi có biết phật môn kim thân đã số là lấy nghiệp lực bản thân luyện?
Ầm ầm ầm!
Hạo nhiên chính khí tán đi, nam nhân chậm rãi mở mắt ra, nhíu mày.
Công Dương Tiên cực kỳ cung kính nói:
- Gia chủ!
Gia chủ chủ Công Dương gia tộc, Công Dương Tử.
Công Dương Tử chắp tay sau lưng, lạnh nhạt nói:
- Công Dương Tiên, vết thương của ngươi ra sao rồi?
Công Dương Tiên chua xót nói:
- Bị tai nạn Diêm Xuyên làm bị thương, khí huyết hao mệt, đã hồi phục ba phần.
Công Dương Tử trầm giọng hỏi:
- Không lẽ Diêm Xuyên thật sự là mệnh kiếp của Công Dương gia tộc ta sao?
Công Dương Tiên chua xót nói:
- Lúc trước chỉ có sáu phần năm chắc, bây giờ đã là tám phần, nếu không thì rất khó giải thích chúng ta cách Diêm Xuyên có thể nói là ức vạn dặm mà vẫn bị phản phệ gần như toàn quân bị diệt!
Công Dương Tử mặt có vết đao nhíu mày.
Công Dương Tiên khó hiểu hỏi:
- Gia chủ, tại sao chúng ta đến đây? Tới bây giờ ta vẫn chưa biết được.
Công Dương Tử trầm giọng nói:
- Trung Ương cương vực sẽ xảy ra việc lớn, ta không thể không đến.
Mọi người nâng cơ tinh thần:
- A?
Công Dương Tử trầm giọng hỏi:
- Tông chủ của Thiên Cơ Tông, Độc Cô Đoạn Thiên, các ngươi có biết người đó không?
Công Dương Tiên nói:
- Biết, Thiên Cơ Tử tại Trung Ương cương vực, không, thậm chí là toàn Trung Thiên Châu có thuật Soán Mệnh lợi hại nhất. Mặc dù bình thường rất điệu thấp nhưng người trong thiên hạ, bao gồm thánh nhân, không ai dám khinh thường hắn!
Công Dương Tử trầm giọng nói:
- Đúng rồi, còn điệu thấp? Ta cũng luôn cho rằng hắn điệu thấp, nhưng không lâu trước đó một người phản Thiên Cơ Tông truyền ra tin tức Thiên Cơ Tông ở lại Trung Ương cương vực là vì tìm kiếm một thứ.
- Thứ gì?
Công Dương Tử trầm giọng nói:
- Một thứ có thể khiến Thiên Cơ Tông bá chủ thiên hạ!
- Cái gì?
Công Dương Tử trầm giọng nói:
- Chẳng qua Thiên Cơ Tông vẫn không tìm thấy. Nhưng Thiên Cơ Tử thôi diễn, hình như đoán ra thứ kia sắp xuất thế. Ngươi không thấy là cường giả cương vực khác ở Trung Thiên Châu đều liên tục tụ tập lại đây sao?
Công Dương Tiên khó hiểu hỏi:
- Đó là cái gì? Làm sao có thứ như vậy?
Công Dương Tử lắc đầu, nói:
- Không biết nữa, nhưng cuối cùng người phản Thiên Cơ Tông nói chắc đó là thứ đến từ kỷ đệ tam, do một bá chủ ở kỷ đệ tam để lại.
Công Dương Tiên khó hiểu hỏi:
- Thứ ở kỷ đệ tam? Nó là cái gì? Chỗ này chỉ là năm xưa Liên Thần tạo nghiệt, Liên Thần tan vỡ thiên đạo vào kỷ đệ tứ mới đúng!
Công Dương Tử trầm giọng nói:
- Ta biết, ta chỉ đến xem phòng ngừa bỏ sót. Nhưng ngươi nói đúng, nếu Thiên Cơ Tử tìm tòi lâu như vậy mà vẫn không tìm được thì hiển nhiên sẽ không dễ dàng gặp. Thời gian tiếp theo các ngươi cùng ta đi khắp nơi đặc biệt tại Trung Ương cương vực, phải tìm hiểu kỹ càng.
Mọi người đồng thanh kêu lên:
- Tuân lệnh!
Ngay lúc này, phía xa long liễn của Diêm Xuyên đã tới, cách nơi xa xôi nhìn, vừa vặn thấy đám người Công Dương Tiên vâng dạ với Công Dương Tử.
Phía xa, Diêm Xuyên nheo mắt lại.
Trung tâm sát nghiệt chiến trường, Công Dương Tử nhướng mày, cảm nhận ánh mắt từ phía xa, ngoái lại nhìn.
Nếu không phải có vết sẹo trên mặt thì trông Công Dương Tử khá là nho nhã.
Phía xa, Công Dương Tử nhìn Diêm Xuyên, hai người đối diện nhau.
Công Dương Bôn Lôi giật mình kêu lên:
- Diêm Xuyên, Diêm Xuyên, tại sao hắn chạy đến đây?
Đám người biến sắc mặt nói:
- Diêm Xuyên?
Công Dương Tiên cũng kinh sợ nói:
- Gia chủ, chính là hắn, Diêm Xuyên, là mệnh kiếp của Công Dương gia tộc ta!
Thiên hạ lớn như vậy, tại sao tình cờ gặp nhau?
Công Dương Tử nheo mắt nói:
- Diêm Xuyên?
Công Dương Tử vung tay áo, mang theo mọi người bay ra ngoài sát nghiệt chiến trường.
Đám người bay tới đằng trước long liễn của Diêm Xuyên.
Công Dương Tiên giật mình kêu lên:
- Diêm Xuyên, Diêm Xuyên, tại sao ngươi ở đây?
Diêm Xuyên quái dị nhìn Công Dương Tiên, hắn thấy sự kinh khủng trong mắt gã.
Kinh khủng? Có cần làm dữ vậy không? Công Dương Tiên dù gì cũng là một Tổ Tiên!
Giờ phút này, Diêm Xuyên không hay biết Công Dương Tiên đã cho rằng hắn là mệnh kiếp của gã. Diêm Xuyên thấy không hiểu ra sao.
Miêu Miêu quái dị hỏi:
- Meo! Diêm Xuyên, sao bọn họ thấy ngươi mà như thấy quỷ vậy?
Diêm Xuyên:
- …
Diêm Xuyên vỗ đầu Miêu Miêu một cái, nói:
- Cái gì mà như thấy quỷ!
Miêu Miêu co rụt đầu:
- Ui da!
Công Dương Tử do xét nhìn hướng Diêm Xuyên, nhíu mày, bởi vì gã không nhìn ra mệnh kiếp có gì lạ.
Công Dương Tử trịnh trọng nói:
- Sớm nghe đại danh của Diêm đế, Công Dương Tử hữu lễ!
Doãn Hận Thiên, Bạch Khởi nhìn nhau, không biết đường đường là gia chủ của Công Dương gia tộc thế nhưng khách sáo như vậy.
Diêm Xuyên quái dị đáp:
- Thì ra là Công Dương Tử, không biết có gì chỉ bảo?
Công Dương Tử thấy trong mắt Diêm Xuyên mờ mịt thì mắt gã sáng lên, không lẽ Diêm Xuyên chưa biết chuyện về Tây Ngoại Châu? Vậy là tốt nhất.
Công Dương Tử nói:
- Chỉ bỏa thì không dám, chẳng qua ngày xưa Công Dương gia tộc và Diêm đế có hiểu lầm, lần này nếu có gì không phải phép ta xin lỗi thay đám tiểu bối!
Vốn Diêm Xuyên không mấy để ý, nhưng nghe Công Dương Tử nói thì rõ ràng là có chuyện hắn không biết.
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
- Không sao, chuyện quá khứ hay cho nó qua đi.
Diêm Xuyên không quá khách sáo.
Công Dương Tử nghiêm túc nói:
- Diêm đế đại lượng, vậy ta không quấy rầy, cáo từ.
Diêm Xuyên nghi hoặc gật đầu, nói:
- Ừm!
Nói sao thì Công Dương Tử cũng là một gia chủ của gia tộc, tại sao khách sáo với Diêm Xuyên như vậy?
Công Dương Tử vung tay áo mang theo mọi người chớp mắt rời đi, để lại đoàn người Diêm Xuyên quái dị nhìn theo.
Miêu Miêu suy đoán:
- Meo! Công Dương Tử này thật là khách sáo, chắc là người tốt?
Diêm Xuyên ra lệnh:
- Chưa chắc, thái độ của Công Dương gia tộc thật là quái, ân oán ngày xưa toàn là trẫm giết đệ tử của Công Dương gia tộc, tại sao hắn ngược lại nhận lỗi với trẫm? Cần phải điều tra.
Doãn Hận Thiên lên tiếng
- Tuân lệnh!
Bên kia Công Dương Tử mang theo đám đệ tử của Công Dương gia tộc rời đi.
Công Dương Bôn Lôi tò mò hỏi:
- Gia chủ, chúng ta muốn hòa giải với Diêm Xuyên sao?
Công Dương Tử nét mặt sa sầm nói:
- Không phải!
- A?
Công Dương Tử trầm giọng nói:
- Nếu là mệnh kiếp thì chính là ngươi chết ta sống, không phải Diêm Xuyên chết chính là Công Dương gia tộc vong. Nhưng hình như Diêm Xuyên chưa biết chúng ta đối đầu với hắn, bởi vậy cố gắng ổn định hắn, chờ đợi thời cơ!
Mọi người đồng thanh kêu lên:
- Tuân lệnh!
Công Dương Tử trầm giọng nói:
- Công Dương Tiên, mấy người các ngươi ở bên ngoài quan sát, cố gắng giám thị mỗi hành động của Diêm Xuyên!
Công Dương Tiên lên tiếng
- Tuân lệnh!
Miêu Miêu tò mò hỏi:
- Meo! Mấy Hồng Liên nghiệp hỏa này có thể làm gì?
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Thiết Hồng Liên luyện ngục, cho Bạch Khởi hấp thu luyện 'Sát đạo kim thân'.
Miêu Miêu kinh ngạc hỏi:
- Meo! Hấp thu? Không phải không thể dính vào Hồng Liên nghiệp hỏa sao?
Diêm Xuyên cười nói:
- Đó là tại vì không trấn được những Hồng Liên nghiệp hỏa này chứ không phải không dính được. Ngươi có biết phật môn kim thân đã số là lấy nghiệp lực bản thân luyện?
/1446
|