Một thanh âm hơi già nua từ xa vọng tới:
- Bàn Sinh tiểu tử nói nhiều như vậy làm gì? Chỉ là một tiểu thú, thua thì phải nhận thua, đừng khiến Bàn Thạch nhất tộc của ngươi mất mặt!
- A?
Mọi người quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy phía xa trong đám người đứng xem có mười bóng người bay tới.
Dẫn đầu là một tinh tinh, và một lão nhân mắt mù. Tám người khác thì trông như thuộc hạ.
Diêm Xuyên nheo mắt nói:
- A? Khổng Hạt Tử?
Đại tinh tinh không phải người ngoài, chính là Khổng Ngạo Thiên năm xưa tại phong ấn giới muốn bắt Tử Tử kết quả bị nàng nguyền rủa thành tinh tinh.
Người mù dẫn đầu từng nói chuyện đôi câu với Diêm Xuyên lúc đại thọ của Hóa Tôn Thiên thánh nhân, cuối cùng còn hứa là chỉ cần Khổng Hạt Tử tìm ra Táng Thiên Đồng Quan thì sẽ trừ ân oán ngày xưa với Khổng Ngạo Thiên.
Từ đó đến nay, đây là lần thứ hai Khổng Hạt Tử tiến đến.
Nhưng giọng điệu của Khổng Hạt Tử làm Diêm Xuyên hơi bất ngờ.
Dù Bàn Sinh không ngăn được Bạch Khởi nhưng là cường giả không phải người như Mông Nghị chặn nổi.
Bây giờ Bàn Sinh bị Khổng Hạt Tử gọi là tiểu tử?
Bàn Sinh cũng trông thấy Khổng Hạt Tử dẫn đầu.
Mặt Bàn Sinh cứng đưo nói:
- Hạt lão tiền bối?
Khổng Hạt Tử từ từ bay tới trước mặt Diêm Xuyên.
Khổng Hạt Tử cười nói:
- Diêm đế, Khổng Hạt Tử lại đến quấy rầy.
Triệu A Phòng ở một nhíu mày, mắt nàng không thấy đường, giờ 'thấy' một người mù thì rất kinh dị.
Triệu A Phòng kinh ngạc nói:
- Các hạ, thuật soán mệnh thật lợi hại, tâm nhãn không mở, chỉ dựa vào suy tính thì đã tính ra mọi thứ xung quanh?
Khổng Hạt Tử mỉm cười nói:
- Chắc vị này là hoàng hậu của Đại Trăn thánh đình? Gọi ta là Khổng Hạt Tử được rồi. Khổng Hạt Tử ta đây khá lười cho nên không mở tâm nhãn.
Diêm Xuyên cảm thán rằng:
- Khổng Hạt Tử, đã nhiều năm không gặp.
Khổng Hạt Tử mỉm cười nói:
- Diêm đế, vị này là đời thứ tư của Bàn Thạch nhất tộc, Bàn Sinh, xem ra thiết khu luyện thành, chắc có thể thăng cấp đời thứ ba. Bản lĩnh không lớn nhưng tính tình rất nóng nảy. Chắc là lão tộc trưởng của Bàn Thạch nhất tộc kêu hắn đi ra rèn luyện, nhưng tiểu tử này không sửa tính xốc nổi, nếu không phải Diêm đế, Bạch đại nhân thủ hạ lưu tình, ngày hôm nay tiểu tử này sẽ chịu thiệt lớn.
Diêm Xuyên nhìn hướng Bàn Sinh:
- Đời thứ ba?
Mặt Bàn Sinh nhăn nhó nói:
- Tiền bối tuyệt đối đừng nói cho tộc trưởng biết, nếu không thì ta sẽ tiêu đời!
Đám người ở sau lưng Khổng Hạt Tử kêu lên:
- Kính chào thánh vương!
Diêm Xuyên nhìn Khổng Ngạo Thiên bộ dạng tinh tinh.
Khổng Hạt Tử hít sâu, nghiêm túc nói:
- Diêm đế, vì Táng Thiên Đồng Quan này mà ta chúng ta tốn chút thời gian, mong thánh vương thứ lỗi cho!
Diêm Xuyên nhìn Khổng Hạt Tử, gật đầu.
Chính lúc này, bên dưới, Chân Hùng bị Mông Nghị bắt giữ.
Chân Hùng gào thét:
- Grao! Chân Hùng, Diêm Xuyên, các ngươi thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt sao?
Két két két két két két két két két!
Chân Hùng bị Mông Điềm dùng xiềng xích khóa xương vai.
Diêm Xuyên lạnh lùng nói:
- Từ ngày ngươi hạ độc trẫm thì ngươi nên nghĩ tới kết cuộc này.
Mặt Chân Hùng lộ vẻ dữ tợn nói:
- Ha ha ha ha ha ha!
Chân Hùng gào thét:
- Không phải các ngươi muốn hỏi tung tích của thần thú sao? Nói cho các ngươi cũng được, thần thú đã bị luyện hóa, là lão sư trợ ta luyện hóa, cũng là một phân thân kách của ta. Thân thể này chết đi ta vẫn còn thân thể thần thú khác. Thần thú đúng là còn yếu nhưng rốt cuộc sẽ trưởng thành, các ngươi chờ, chờ ta và lão sư quay lại!
Diêm Xuyên lạnh lùng nói:
- Dùng hình!
Mông Nghị lên tiếng:
- Tuân lệnh!
Mặt Chân Hùng lạnh băng nói:
- Sắp chết còn muốn nhục nhã ta? Hừ, đừng mơ!
Chân Hùng gầm lên, thân thể trướng nổ.
Ầm ầm ầm ầm!
Thân thể Chân Hùng nổ tùn, chớp mắt thịt nát bay đầy trời, vô tận máu tươi tung tóe.
Hai binh mã dũng vệ áp giải Chân Hùng bị tạc văng ra.
Mông Nghị biến sắc mặt nói:
- Cái gì? Tự bạo, tự sát?
Bạch Khởi lạnh lùng nói:
- Chân Hùng này đúng là kẻ quyết tuyệt.
Triệu A Phòng khẽ thở dài:
- Ài.
Chân Hùng chết đi, tất cả nhân quả xem như kết thúc.
Lý Tư lạnh lùng nói:
- Coi như ngươi được lợi!
Diêm Xuyên sắc mặt âm trầm.
Chân Hùng tự bạo, nhưng gã còn có thân thể khác, cơ thể nhất mô nhất dạng thú bị luyện hóa. Từ nay Chân Hùng chính là nhất mô nhất dạng thú.
Diêm Xuyên hừ lạnh một tiếng:
- Hừ! Trẫm có thể bắt ngươi một lần thì vẫn bắt được lần nữa!
Bàn Sinh ở một bên gào khóc:
- Không có, Tiểu Quai Quai của ta đã bị luyện hóa? Khốn kiếp, trả Tiểu Quai Quai lại cho ta!
Diêm Xuyên không biết nên nói cái gì:
- …
Bạch Khởi không biết nên nói cái gì:
- …
Mông Nghị không biết nên nói cái gì:
- …
Trán mọi người nổi gân xanh nhìn Bàn Sinh gào khóc, Tiểu Quai Quai? Má ơi!
Khổng Hạt Tử hét lên:
- Đừng la nữa!
Nhưng Bàn Sinh vẫn làm vẻ mặt bi phẫn.
Khổng Hạt Tử cười khổ nhìn Diêm Xuyên.
Khổng Hạt Tử lấy ra một quan tài, nói:
- Diêm đế, đây là Táng Thiên Đồng Quan, xin hãy nhìn xem.
Táng Thiên Đồng Quan? Lại một cái nữa!
Diêm Xuyên vươn tay nhận lấy, hơi thúc đẩy pháp lực.
Vù vù vù vù!
Táng Thiên Đồng Quan rung lắc kịch liệt, sau đó tỏa ánh sáng xanh rực rỡ.
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
- Quả nhiên!
Diêm Xuyên hất tay áo, Táng Thiên Đồng Quan nhập vào ống tay áo.
Khổng Hạt Tử cười nói:
- Diêm đế cho rằng là thật sự thì không còn gì tốt hơn. Diêm đế, ngươi xem, mấy năm nay Ngạo Thiên biến thành tinh tinh coi như đã nhận ra mình sai lầm thế nào. Lần này vì quan tài này mà Khổng Ngạo Thiên suýt chết, xin Diêm đế có thể giải trừ nguyền rủa!
Diêm Xuyên nhìn đại tinh tinh.
Khổng Ngạo Thiên chua xót nói:
- Diêm đế, năm đó đắc tội nhiều, xin đừng trách.
Diêm Xuyên gật đầu.
Năm đó khi Tử Tử nguyền rủa có nói chỉ hai người giải phong được, một là Tử Tử, một là Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên hét to một tiếng:
- Nhân danh trẫm, Diêm Xuyên, trừ bỏ nguyền rủa Khổng Ngạo Thiên, chấp thuận cho hắn phục nguyên!
Chỉ một tiếng hét lớn nhưng vô hình như có ràng buộc. Diêm Xuyên dứt lời, trên người đại tinh tinh bỗng bắn ra nhiều khí đen.
Khói đen cuồn cuộn tuôn ra, Khổng Ngạo Thiên lộ vẻ cực kỳ hưng phấn.
Khổng Ngạo Thiên mừng như điên hét lên:
- Khí đen, khí đen chết tiệt này rốt cuộc tán, rốt cuộc tán!
Vù vù vù vù!
Trong khí đen, thân hình Khổng Ngạo Thiên xảy ra biến đổi to lớn.
Dần dần, thân hình tinh tinh biến mất, trở lại hình người.
Vù vù vù vù!
Khí đen tán theo gió, Khổng Ngạo Thiên biến thành hình người, y phục dán sát thân thể. Khổng Ngạo Thiên sốt ruột lấy ra một tấm gương.
Khổng Ngạo Thiên mừng như điên hét lên:
- Hồi phục, hồi phục rồi, rốt cuộc ta không còn là tinh tinh nữa!
Khổng Hạt Tử thỏ phào, nở nụ cười.
Khổng Hạt Tử kích động nói:
- Đa tạ Diêm đế!
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
- Ừm!
Khổng Hạt Tử cười nói:
- Chuyến này xem như Khổng Hạt Tử ta đã hoàn thành ủy thác của gia chủ. Còn về Vấn Thiên lệnh thì Khổng Hạt Tử ta sẽ không hỏi nhiều. Nếu Diêm đế có rảnh thì có thể trở về Khổng gia nhìn xem, dù gì huyết mạch trên người Diêm đế có một nửa là Khổng gia.
Diêm Xuyên ngoài ý muốn gật đầu, nói:
- Ừm!
- Bàn Sinh tiểu tử nói nhiều như vậy làm gì? Chỉ là một tiểu thú, thua thì phải nhận thua, đừng khiến Bàn Thạch nhất tộc của ngươi mất mặt!
- A?
Mọi người quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy phía xa trong đám người đứng xem có mười bóng người bay tới.
Dẫn đầu là một tinh tinh, và một lão nhân mắt mù. Tám người khác thì trông như thuộc hạ.
Diêm Xuyên nheo mắt nói:
- A? Khổng Hạt Tử?
Đại tinh tinh không phải người ngoài, chính là Khổng Ngạo Thiên năm xưa tại phong ấn giới muốn bắt Tử Tử kết quả bị nàng nguyền rủa thành tinh tinh.
Người mù dẫn đầu từng nói chuyện đôi câu với Diêm Xuyên lúc đại thọ của Hóa Tôn Thiên thánh nhân, cuối cùng còn hứa là chỉ cần Khổng Hạt Tử tìm ra Táng Thiên Đồng Quan thì sẽ trừ ân oán ngày xưa với Khổng Ngạo Thiên.
Từ đó đến nay, đây là lần thứ hai Khổng Hạt Tử tiến đến.
Nhưng giọng điệu của Khổng Hạt Tử làm Diêm Xuyên hơi bất ngờ.
Dù Bàn Sinh không ngăn được Bạch Khởi nhưng là cường giả không phải người như Mông Nghị chặn nổi.
Bây giờ Bàn Sinh bị Khổng Hạt Tử gọi là tiểu tử?
Bàn Sinh cũng trông thấy Khổng Hạt Tử dẫn đầu.
Mặt Bàn Sinh cứng đưo nói:
- Hạt lão tiền bối?
Khổng Hạt Tử từ từ bay tới trước mặt Diêm Xuyên.
Khổng Hạt Tử cười nói:
- Diêm đế, Khổng Hạt Tử lại đến quấy rầy.
Triệu A Phòng ở một nhíu mày, mắt nàng không thấy đường, giờ 'thấy' một người mù thì rất kinh dị.
Triệu A Phòng kinh ngạc nói:
- Các hạ, thuật soán mệnh thật lợi hại, tâm nhãn không mở, chỉ dựa vào suy tính thì đã tính ra mọi thứ xung quanh?
Khổng Hạt Tử mỉm cười nói:
- Chắc vị này là hoàng hậu của Đại Trăn thánh đình? Gọi ta là Khổng Hạt Tử được rồi. Khổng Hạt Tử ta đây khá lười cho nên không mở tâm nhãn.
Diêm Xuyên cảm thán rằng:
- Khổng Hạt Tử, đã nhiều năm không gặp.
Khổng Hạt Tử mỉm cười nói:
- Diêm đế, vị này là đời thứ tư của Bàn Thạch nhất tộc, Bàn Sinh, xem ra thiết khu luyện thành, chắc có thể thăng cấp đời thứ ba. Bản lĩnh không lớn nhưng tính tình rất nóng nảy. Chắc là lão tộc trưởng của Bàn Thạch nhất tộc kêu hắn đi ra rèn luyện, nhưng tiểu tử này không sửa tính xốc nổi, nếu không phải Diêm đế, Bạch đại nhân thủ hạ lưu tình, ngày hôm nay tiểu tử này sẽ chịu thiệt lớn.
Diêm Xuyên nhìn hướng Bàn Sinh:
- Đời thứ ba?
Mặt Bàn Sinh nhăn nhó nói:
- Tiền bối tuyệt đối đừng nói cho tộc trưởng biết, nếu không thì ta sẽ tiêu đời!
Đám người ở sau lưng Khổng Hạt Tử kêu lên:
- Kính chào thánh vương!
Diêm Xuyên nhìn Khổng Ngạo Thiên bộ dạng tinh tinh.
Khổng Hạt Tử hít sâu, nghiêm túc nói:
- Diêm đế, vì Táng Thiên Đồng Quan này mà ta chúng ta tốn chút thời gian, mong thánh vương thứ lỗi cho!
Diêm Xuyên nhìn Khổng Hạt Tử, gật đầu.
Chính lúc này, bên dưới, Chân Hùng bị Mông Nghị bắt giữ.
Chân Hùng gào thét:
- Grao! Chân Hùng, Diêm Xuyên, các ngươi thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt sao?
Két két két két két két két két két!
Chân Hùng bị Mông Điềm dùng xiềng xích khóa xương vai.
Diêm Xuyên lạnh lùng nói:
- Từ ngày ngươi hạ độc trẫm thì ngươi nên nghĩ tới kết cuộc này.
Mặt Chân Hùng lộ vẻ dữ tợn nói:
- Ha ha ha ha ha ha!
Chân Hùng gào thét:
- Không phải các ngươi muốn hỏi tung tích của thần thú sao? Nói cho các ngươi cũng được, thần thú đã bị luyện hóa, là lão sư trợ ta luyện hóa, cũng là một phân thân kách của ta. Thân thể này chết đi ta vẫn còn thân thể thần thú khác. Thần thú đúng là còn yếu nhưng rốt cuộc sẽ trưởng thành, các ngươi chờ, chờ ta và lão sư quay lại!
Diêm Xuyên lạnh lùng nói:
- Dùng hình!
Mông Nghị lên tiếng:
- Tuân lệnh!
Mặt Chân Hùng lạnh băng nói:
- Sắp chết còn muốn nhục nhã ta? Hừ, đừng mơ!
Chân Hùng gầm lên, thân thể trướng nổ.
Ầm ầm ầm ầm!
Thân thể Chân Hùng nổ tùn, chớp mắt thịt nát bay đầy trời, vô tận máu tươi tung tóe.
Hai binh mã dũng vệ áp giải Chân Hùng bị tạc văng ra.
Mông Nghị biến sắc mặt nói:
- Cái gì? Tự bạo, tự sát?
Bạch Khởi lạnh lùng nói:
- Chân Hùng này đúng là kẻ quyết tuyệt.
Triệu A Phòng khẽ thở dài:
- Ài.
Chân Hùng chết đi, tất cả nhân quả xem như kết thúc.
Lý Tư lạnh lùng nói:
- Coi như ngươi được lợi!
Diêm Xuyên sắc mặt âm trầm.
Chân Hùng tự bạo, nhưng gã còn có thân thể khác, cơ thể nhất mô nhất dạng thú bị luyện hóa. Từ nay Chân Hùng chính là nhất mô nhất dạng thú.
Diêm Xuyên hừ lạnh một tiếng:
- Hừ! Trẫm có thể bắt ngươi một lần thì vẫn bắt được lần nữa!
Bàn Sinh ở một bên gào khóc:
- Không có, Tiểu Quai Quai của ta đã bị luyện hóa? Khốn kiếp, trả Tiểu Quai Quai lại cho ta!
Diêm Xuyên không biết nên nói cái gì:
- …
Bạch Khởi không biết nên nói cái gì:
- …
Mông Nghị không biết nên nói cái gì:
- …
Trán mọi người nổi gân xanh nhìn Bàn Sinh gào khóc, Tiểu Quai Quai? Má ơi!
Khổng Hạt Tử hét lên:
- Đừng la nữa!
Nhưng Bàn Sinh vẫn làm vẻ mặt bi phẫn.
Khổng Hạt Tử cười khổ nhìn Diêm Xuyên.
Khổng Hạt Tử lấy ra một quan tài, nói:
- Diêm đế, đây là Táng Thiên Đồng Quan, xin hãy nhìn xem.
Táng Thiên Đồng Quan? Lại một cái nữa!
Diêm Xuyên vươn tay nhận lấy, hơi thúc đẩy pháp lực.
Vù vù vù vù!
Táng Thiên Đồng Quan rung lắc kịch liệt, sau đó tỏa ánh sáng xanh rực rỡ.
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
- Quả nhiên!
Diêm Xuyên hất tay áo, Táng Thiên Đồng Quan nhập vào ống tay áo.
Khổng Hạt Tử cười nói:
- Diêm đế cho rằng là thật sự thì không còn gì tốt hơn. Diêm đế, ngươi xem, mấy năm nay Ngạo Thiên biến thành tinh tinh coi như đã nhận ra mình sai lầm thế nào. Lần này vì quan tài này mà Khổng Ngạo Thiên suýt chết, xin Diêm đế có thể giải trừ nguyền rủa!
Diêm Xuyên nhìn đại tinh tinh.
Khổng Ngạo Thiên chua xót nói:
- Diêm đế, năm đó đắc tội nhiều, xin đừng trách.
Diêm Xuyên gật đầu.
Năm đó khi Tử Tử nguyền rủa có nói chỉ hai người giải phong được, một là Tử Tử, một là Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên hét to một tiếng:
- Nhân danh trẫm, Diêm Xuyên, trừ bỏ nguyền rủa Khổng Ngạo Thiên, chấp thuận cho hắn phục nguyên!
Chỉ một tiếng hét lớn nhưng vô hình như có ràng buộc. Diêm Xuyên dứt lời, trên người đại tinh tinh bỗng bắn ra nhiều khí đen.
Khói đen cuồn cuộn tuôn ra, Khổng Ngạo Thiên lộ vẻ cực kỳ hưng phấn.
Khổng Ngạo Thiên mừng như điên hét lên:
- Khí đen, khí đen chết tiệt này rốt cuộc tán, rốt cuộc tán!
Vù vù vù vù!
Trong khí đen, thân hình Khổng Ngạo Thiên xảy ra biến đổi to lớn.
Dần dần, thân hình tinh tinh biến mất, trở lại hình người.
Vù vù vù vù!
Khí đen tán theo gió, Khổng Ngạo Thiên biến thành hình người, y phục dán sát thân thể. Khổng Ngạo Thiên sốt ruột lấy ra một tấm gương.
Khổng Ngạo Thiên mừng như điên hét lên:
- Hồi phục, hồi phục rồi, rốt cuộc ta không còn là tinh tinh nữa!
Khổng Hạt Tử thỏ phào, nở nụ cười.
Khổng Hạt Tử kích động nói:
- Đa tạ Diêm đế!
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
- Ừm!
Khổng Hạt Tử cười nói:
- Chuyến này xem như Khổng Hạt Tử ta đã hoàn thành ủy thác của gia chủ. Còn về Vấn Thiên lệnh thì Khổng Hạt Tử ta sẽ không hỏi nhiều. Nếu Diêm đế có rảnh thì có thể trở về Khổng gia nhìn xem, dù gì huyết mạch trên người Diêm đế có một nửa là Khổng gia.
Diêm Xuyên ngoài ý muốn gật đầu, nói:
- Ừm!
/1446
|