Sắc mặt Quỷ Như Lai cũng hoàn toàn thay đổi nói:
- Đầu tiên là phái người nói xấu U Minh Hải. Lại thông đồng với Trần Bái Thiên diễn kịch, giết chết La Sát Như Lai, dẫn động Đông Ngoại Châu đại loạn. tiếp đó tập hợp lực lượng, mai phục đợt tấn công thứ nhất của U Minh Hải. Hiện tại lại dùng kế kim thiền thoát xác, xông về phía U Minh Hải? Được lắm Diêm Xuyên, liên hoàn kế hay lắm!
- Giáo chủ, chúng ta làm sao bây giờ?
Man Ma Như Lai lo lắng nói.
- U Minh Hải có nội gian, có nội gian. Khốn kiếp!
Sắc mặt Quỷ Như Lai hoàn toàn thay đổi.
Trong lòng hắn cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh:
- Bản tôn nhất định phải lập tức trở về U Minh Hải, không thể để cho hắn phá hỏng thiên mệnh luân hồi. Các ngươi, bây giờ Đại Tần Thành đang rất yếu. Các ngươi đi san bằng Đại Tần Thành thành bình địa cho ta!
- Vâng!
Mọi người đáp ứng nói.
- Còn ngươi nữa. Người cầm đầu bốn đạo đại quân Đại Trăn đã đi rồi. Lúc này, nếu như vẫn không thể phản công, sau này cũng đừng tới gặp ta nữa!
Quỷ Như Lai trầm giọng nói.
- Vâng!
Ầm!
Một nhóm người nhanh chóng phân tán bay đi.
Quỷ Như Lai quay đầu lại tiến thẳng về phía U Minh Hải.
Man Ma Như Lai dẫn theo hai mươi lăm Tổ tiên, xông thẳng đến Đại Tần Thành của Đại Trăn với lực lượng cường đại, trong lòng nhất định muốn san bằng Đại Tần Thành thành bình địa
…
U Minh Hải. Như Lai Thành.
Vô số tu giả kinh ngạc nhìn phía ngoài thành. Mắt tất cả đều trợn từng nhìn cảnh tượng khó tin.
Giờ phút này, đám người Diêm Xuyên, Miêu Miêu, Bạch Khởi, Vương Tiễn, Mông Điềm, Mông Nghị, Kim Đại Vũ đang bị hàng ngàn hàng tỉ quỷ tu vây quanh.
Những quỷ tu này không tính là gì. Chủ yếu vẫn là Như Lai thành trước mắt đang bị một trận pháp bao phủ.
Trận pháp cường đại như vậy cho dù là Miêu Miêu cũng không oanh kích được.
- Meo, sao trận pháp này lại lợi hại như vậy? Liền với thông đạo luân hồi nên ta không phá ra được sao?
Miêu Miêu lo lắng nói.
Coong!
Thần Hoàng Chuông của Kim Đại Vũ phát ra một tiếng động rất lớn.
Nhất thời vô số quỷ tu ngã trái ngã phải.
- Người nào dám phản kháng, giết không tha!
Kim Đại Vũ quát lên.
Nhưng những quỷ tu này lại không để ý tới Kim Đại Vũ.
Hai mắt Bạch Khởi thoáng nheo lại nói:
- Cái này cũng là một phần sát nghiệt. Các vị, nếu đã đi vào Sát đạo, vậy lấy sát nghiệt luyện thân đi, giết!
- Được!
Ầm!
Một đám sát thần ầm ầm điên cuồng giết chóc.
Diêm Xuyên dẫn theo Miêu Miêu bay đến bên cạnh trận pháp lớn.
Bên trong trận pháp, ba Đại Như Lai dẫn theo một đám cường giả sắc mặt vô cùng khó coi.
- Kim Quang Như Lai, thả kết giới ra đi. Chúng ta cùng xông ra. Đây là sân nhà của chúng ta. Diêm Xuyên hắn không làm gì được chúng ta đâu!
Một tu giả kêu lên.
- Không, phải chờ giáo chủ trở về!
Kim Quang Như Lai có chút khủng hoảng nói.
Dù thế nào hắn cũng không ngờ được Diêm Xuyên lại dám xông vào U Minh Hải. Sao hắn dám? Sao hắn dám làm như vậy?
- Đã thông báo cho giáo chủ chưa?
Một Như Lai khác lo lắng nói.
- Đã thông báo. Đã thông báo rồi!
Một đám thuộc hạ lo lắng nói.
Sắc mặt mọi người càng thêm khó coi. Kiêu ngạo ngày xưa ngạo thị Đông Ngoại Châu đã không còn.
Bị Diêm Xuyên giết chóc, hoàn toàn không thể làm gì được?
Ngày xưa bọn họ tự kiêu vì mình là Tổ tiên thập trọng thiên. Nhưng bọn họ đã bị Diêm Xuyên giết chết bốn người. Hiện tại chỉ còn lại cái Như Lai? Tám Đại Như Lai Tổ tiên tương đối kém có thể ngăn cản được hắn sao? Có thể làm được sao?
Cương thi Diêm Xuyên bay tới phía trước đại trận, nhìn các Như Lai bên trong đang vô cùng hoảng sợ, khóe miệng cong lên, lộ ra một nụ cười lạnh lùng.
Cõi âm, Đông Ngoại Châu, U Minh Hải!
Vô cùng vô tận quỷ tu từ bốn phương tám hướng hội tụ đến.
Vương Tiễn, Mông Điềm, Mông Nghị, Kim Đại Vũ vẫn đang điên cuồng giết chóc.
Ba Đại Như Lai lấy công đức lực vô lượng tại sân nhà, bố trí một đạo đại trận trùng thiên. Cho dù là Miêu Miêu cũng không có cách nào lay chuyển được nó.
Nhưng thường thường những loại phòng ngự vô địch như vậy đều dễ đàng tan rã từ bên trong.
- Cái U Vương, tại sao? Tại sao ngươi lại muốn phản bội U Minh Hải? Chỉ cần qua mười năm nữa, sau khi luân hồi gột rửa, ngươi cũng sẽ có phù văn vạn thiên. Hơn nữa lấy thiên phú của ngươi, chuyện trở thành Như Lai kế tiếp, cũng chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Tại sao? Tại sao ngươi lại làm vậy?
Kim Quang Như Lai gào thét nói.
Sau khi Cái U Vương đả thương ba Tổ tiên, hít sâu một cái nói:
- Thật có lỗi. Từ đầu đến cuối, ta đều là người do Đại Trăn phái tới!
- Gian tế?
Một Như Lai cả kinh kêu lên.
- Không thể nào. Ngươi ở trong lãnh địa của ta tăng nhanh như gió. Ta đã nhìn ngươi trưởng thành. Nội tình của ngươi cực kỳ thuần khiết!
Lại một Như Lai cả kinh kêu lên.
- Một khô lâu bình thường nhất, mấy ngàn năm đạt tới Tổ tiên. Ngươi không cảm thấy cổ quái sao? Khô lâu thiên phú không cao, tu hành từ từ, không có tài nguyên vô cùng vô tận để bổ khuyết, có thể nhanh chóng đạt tới Tổ tiên như vậy sao?
Cái U Vương lại nói.
- Cái gì?
Ầm!
Một đao của Bạch Khởi lại ầm ầm đánh xuống.
Đại trận đã phá. Cuộc giết chóc nổi lên bốn phía!
…
Quỷ Như Lai toàn lực chạy về phía U Minh Hải.
- U Minh Hải có công đức vô tận. Ba Đại Như Lai điều động công đức lực, lẽ ra có thể ngăn cản Diêm Xuyên. Hẳn là có thể!
Quỷ Như Lai phân tích với vẻ vô cùng mong đợi.
Đại Trăn công phạt bốn đại cương vực. Trước kia người cầm đầu rời khỏi, hiện tại đã thay đổi người cầm đầu chỉ huy đại quân, nhưng đại quân vẫn không hề có một tia suy yếu.
Bốn đại cương vực theo thứ tự là Doãn Hận Thiên, Hóa Thê Lương, Dịch Phong, Lý Tư tiếp quản. Đồng thời mỗi người lại dẫn theo rất nhiều binh lực. Cuộc chiến đấu tại bốn đại cương vực càng lúc càng hung mãnh.
Bởi vì có người biết, giờ phút này, cuộc chiến gần như có thể quyết định thắng bại trong cuộc chiến tranh tại Đông Ngoại Châu.
Cũng không ai dám bất cẩn. Đại Trăn gần như đã dốc toàn lực.
Một phía khác, Man Ma Như Lai dẫn theo hai mươi lăm Tổ tiên, trải qua tám ngày phong trần mệt mỏi mới chạy tới Đại Tần Thành.
Ầm!
Trong nháy mắt hai mươi sáu người đã đến bên ngoài Đại Tần Thành, mang ra một trận gió bão trực tiếp thổi về phía Đại Tần Thành.
Dường như đã đoán được bọn họ sẽ đến đây, Mặc Vũ Hề đầu đội mũ phượng, toàn thân mặc hậu bào đứng chờ sẵn ở trước điện trung tâm.
Đi theo phía sau nàng còn có một đám thần tử Đại Trăn.
Trong đó một hàng, chính là đám người Tổ tiên của Đại Trăn, Bạch Đế Thiên, Ngao Đông, Trĩ Hậu, Cẩu Thần, Mã vương, còn cả Ngũ Long, và tám Tổ tiên không bị trọng thương trong ngày đối chiến với bốn đại Như Lai lúc trước.
Tổng cộng mười tám Tổ tiên, đứng ở phía sau Mặc Vũ Hề.
- Ba vị Cương vực chủ, các ngươi kết minh cùng Đại Trăn đối kháng U Minh Hải. Tại sao đột nhiên lại quay giáo cấu kết với người của U Minh Hải?
Mặc Vũ Hề trầm giọng nói.
- Chúng ta sao?
Một Cương vực chủ nhất thời biến sắc.
- Lâm trận phản chiến, là các ngươi ruồng bỏ liên minh, không trách được Đại Trăn!
Mặc Vũ Hề lạnh lùng nói.
- Đầu tiên là phái người nói xấu U Minh Hải. Lại thông đồng với Trần Bái Thiên diễn kịch, giết chết La Sát Như Lai, dẫn động Đông Ngoại Châu đại loạn. tiếp đó tập hợp lực lượng, mai phục đợt tấn công thứ nhất của U Minh Hải. Hiện tại lại dùng kế kim thiền thoát xác, xông về phía U Minh Hải? Được lắm Diêm Xuyên, liên hoàn kế hay lắm!
- Giáo chủ, chúng ta làm sao bây giờ?
Man Ma Như Lai lo lắng nói.
- U Minh Hải có nội gian, có nội gian. Khốn kiếp!
Sắc mặt Quỷ Như Lai hoàn toàn thay đổi.
Trong lòng hắn cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh:
- Bản tôn nhất định phải lập tức trở về U Minh Hải, không thể để cho hắn phá hỏng thiên mệnh luân hồi. Các ngươi, bây giờ Đại Tần Thành đang rất yếu. Các ngươi đi san bằng Đại Tần Thành thành bình địa cho ta!
- Vâng!
Mọi người đáp ứng nói.
- Còn ngươi nữa. Người cầm đầu bốn đạo đại quân Đại Trăn đã đi rồi. Lúc này, nếu như vẫn không thể phản công, sau này cũng đừng tới gặp ta nữa!
Quỷ Như Lai trầm giọng nói.
- Vâng!
Ầm!
Một nhóm người nhanh chóng phân tán bay đi.
Quỷ Như Lai quay đầu lại tiến thẳng về phía U Minh Hải.
Man Ma Như Lai dẫn theo hai mươi lăm Tổ tiên, xông thẳng đến Đại Tần Thành của Đại Trăn với lực lượng cường đại, trong lòng nhất định muốn san bằng Đại Tần Thành thành bình địa
…
U Minh Hải. Như Lai Thành.
Vô số tu giả kinh ngạc nhìn phía ngoài thành. Mắt tất cả đều trợn từng nhìn cảnh tượng khó tin.
Giờ phút này, đám người Diêm Xuyên, Miêu Miêu, Bạch Khởi, Vương Tiễn, Mông Điềm, Mông Nghị, Kim Đại Vũ đang bị hàng ngàn hàng tỉ quỷ tu vây quanh.
Những quỷ tu này không tính là gì. Chủ yếu vẫn là Như Lai thành trước mắt đang bị một trận pháp bao phủ.
Trận pháp cường đại như vậy cho dù là Miêu Miêu cũng không oanh kích được.
- Meo, sao trận pháp này lại lợi hại như vậy? Liền với thông đạo luân hồi nên ta không phá ra được sao?
Miêu Miêu lo lắng nói.
Coong!
Thần Hoàng Chuông của Kim Đại Vũ phát ra một tiếng động rất lớn.
Nhất thời vô số quỷ tu ngã trái ngã phải.
- Người nào dám phản kháng, giết không tha!
Kim Đại Vũ quát lên.
Nhưng những quỷ tu này lại không để ý tới Kim Đại Vũ.
Hai mắt Bạch Khởi thoáng nheo lại nói:
- Cái này cũng là một phần sát nghiệt. Các vị, nếu đã đi vào Sát đạo, vậy lấy sát nghiệt luyện thân đi, giết!
- Được!
Ầm!
Một đám sát thần ầm ầm điên cuồng giết chóc.
Diêm Xuyên dẫn theo Miêu Miêu bay đến bên cạnh trận pháp lớn.
Bên trong trận pháp, ba Đại Như Lai dẫn theo một đám cường giả sắc mặt vô cùng khó coi.
- Kim Quang Như Lai, thả kết giới ra đi. Chúng ta cùng xông ra. Đây là sân nhà của chúng ta. Diêm Xuyên hắn không làm gì được chúng ta đâu!
Một tu giả kêu lên.
- Không, phải chờ giáo chủ trở về!
Kim Quang Như Lai có chút khủng hoảng nói.
Dù thế nào hắn cũng không ngờ được Diêm Xuyên lại dám xông vào U Minh Hải. Sao hắn dám? Sao hắn dám làm như vậy?
- Đã thông báo cho giáo chủ chưa?
Một Như Lai khác lo lắng nói.
- Đã thông báo. Đã thông báo rồi!
Một đám thuộc hạ lo lắng nói.
Sắc mặt mọi người càng thêm khó coi. Kiêu ngạo ngày xưa ngạo thị Đông Ngoại Châu đã không còn.
Bị Diêm Xuyên giết chóc, hoàn toàn không thể làm gì được?
Ngày xưa bọn họ tự kiêu vì mình là Tổ tiên thập trọng thiên. Nhưng bọn họ đã bị Diêm Xuyên giết chết bốn người. Hiện tại chỉ còn lại cái Như Lai? Tám Đại Như Lai Tổ tiên tương đối kém có thể ngăn cản được hắn sao? Có thể làm được sao?
Cương thi Diêm Xuyên bay tới phía trước đại trận, nhìn các Như Lai bên trong đang vô cùng hoảng sợ, khóe miệng cong lên, lộ ra một nụ cười lạnh lùng.
Cõi âm, Đông Ngoại Châu, U Minh Hải!
Vô cùng vô tận quỷ tu từ bốn phương tám hướng hội tụ đến.
Vương Tiễn, Mông Điềm, Mông Nghị, Kim Đại Vũ vẫn đang điên cuồng giết chóc.
Ba Đại Như Lai lấy công đức lực vô lượng tại sân nhà, bố trí một đạo đại trận trùng thiên. Cho dù là Miêu Miêu cũng không có cách nào lay chuyển được nó.
Nhưng thường thường những loại phòng ngự vô địch như vậy đều dễ đàng tan rã từ bên trong.
- Cái U Vương, tại sao? Tại sao ngươi lại muốn phản bội U Minh Hải? Chỉ cần qua mười năm nữa, sau khi luân hồi gột rửa, ngươi cũng sẽ có phù văn vạn thiên. Hơn nữa lấy thiên phú của ngươi, chuyện trở thành Như Lai kế tiếp, cũng chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Tại sao? Tại sao ngươi lại làm vậy?
Kim Quang Như Lai gào thét nói.
Sau khi Cái U Vương đả thương ba Tổ tiên, hít sâu một cái nói:
- Thật có lỗi. Từ đầu đến cuối, ta đều là người do Đại Trăn phái tới!
- Gian tế?
Một Như Lai cả kinh kêu lên.
- Không thể nào. Ngươi ở trong lãnh địa của ta tăng nhanh như gió. Ta đã nhìn ngươi trưởng thành. Nội tình của ngươi cực kỳ thuần khiết!
Lại một Như Lai cả kinh kêu lên.
- Một khô lâu bình thường nhất, mấy ngàn năm đạt tới Tổ tiên. Ngươi không cảm thấy cổ quái sao? Khô lâu thiên phú không cao, tu hành từ từ, không có tài nguyên vô cùng vô tận để bổ khuyết, có thể nhanh chóng đạt tới Tổ tiên như vậy sao?
Cái U Vương lại nói.
- Cái gì?
Ầm!
Một đao của Bạch Khởi lại ầm ầm đánh xuống.
Đại trận đã phá. Cuộc giết chóc nổi lên bốn phía!
…
Quỷ Như Lai toàn lực chạy về phía U Minh Hải.
- U Minh Hải có công đức vô tận. Ba Đại Như Lai điều động công đức lực, lẽ ra có thể ngăn cản Diêm Xuyên. Hẳn là có thể!
Quỷ Như Lai phân tích với vẻ vô cùng mong đợi.
Đại Trăn công phạt bốn đại cương vực. Trước kia người cầm đầu rời khỏi, hiện tại đã thay đổi người cầm đầu chỉ huy đại quân, nhưng đại quân vẫn không hề có một tia suy yếu.
Bốn đại cương vực theo thứ tự là Doãn Hận Thiên, Hóa Thê Lương, Dịch Phong, Lý Tư tiếp quản. Đồng thời mỗi người lại dẫn theo rất nhiều binh lực. Cuộc chiến đấu tại bốn đại cương vực càng lúc càng hung mãnh.
Bởi vì có người biết, giờ phút này, cuộc chiến gần như có thể quyết định thắng bại trong cuộc chiến tranh tại Đông Ngoại Châu.
Cũng không ai dám bất cẩn. Đại Trăn gần như đã dốc toàn lực.
Một phía khác, Man Ma Như Lai dẫn theo hai mươi lăm Tổ tiên, trải qua tám ngày phong trần mệt mỏi mới chạy tới Đại Tần Thành.
Ầm!
Trong nháy mắt hai mươi sáu người đã đến bên ngoài Đại Tần Thành, mang ra một trận gió bão trực tiếp thổi về phía Đại Tần Thành.
Dường như đã đoán được bọn họ sẽ đến đây, Mặc Vũ Hề đầu đội mũ phượng, toàn thân mặc hậu bào đứng chờ sẵn ở trước điện trung tâm.
Đi theo phía sau nàng còn có một đám thần tử Đại Trăn.
Trong đó một hàng, chính là đám người Tổ tiên của Đại Trăn, Bạch Đế Thiên, Ngao Đông, Trĩ Hậu, Cẩu Thần, Mã vương, còn cả Ngũ Long, và tám Tổ tiên không bị trọng thương trong ngày đối chiến với bốn đại Như Lai lúc trước.
Tổng cộng mười tám Tổ tiên, đứng ở phía sau Mặc Vũ Hề.
- Ba vị Cương vực chủ, các ngươi kết minh cùng Đại Trăn đối kháng U Minh Hải. Tại sao đột nhiên lại quay giáo cấu kết với người của U Minh Hải?
Mặc Vũ Hề trầm giọng nói.
- Chúng ta sao?
Một Cương vực chủ nhất thời biến sắc.
- Lâm trận phản chiến, là các ngươi ruồng bỏ liên minh, không trách được Đại Trăn!
Mặc Vũ Hề lạnh lùng nói.
/1446
|