Trên bầu trời xuất hiện vô số tường vân. Ba đại thánh nhân quan sát Diêm Xuyên đang đứng ở phía dưới.
- Ha ha ha ha, Diêm Xuyên, ban đầu ta còn muốn tìm cách đưa ngươi đi ra. Thật không nghĩ tới ngươi lại tự mình chui đầu vào lưới!
Công Dương Tử cười to nói.
- Diêm Xuyên, ngươi còn nhớ Ngô Thiên ta không?
- Diêm Xuyên, ngươi nhớ Thiên Cơ Tử ta không?
Ba đại thánh nhân gầm thét một trận.
Một phía khác, Mạnh Dung Dung đã bắt đầu cảm thấy kinh sợ hoảng hốt.
Lúc trước nàng còn có một vài tâm tư khác, nhất thời đã không còn sót lại chút gì.
- Ca, ca đừng cản muội!
Mạnh Dung Dung lo lắng kêu lên.
Mạnh Văn Nhược lại lắc đầu nói:
- Thánh Vương đã có chuẩn bị. Muội không cần lo lắng!
- Hả?
…
- Ngô Thiên, Thiên Cơ Tử, Công Dương Tử?
Hai mắt Diêm Xuyên thoáng nheo lại nói.
- Sau chuyện lớn tại Bắc Ngoại Châu, ta đã biết ngươi sẽ rời khỏi Hàm Dương. Một khi ngươi đã rời khỏi Hàm Dương, ngươi sẽ không bao giờ tiếp tục mượn lực lượng được nữa. Lần này, thật đúng là cơ hội trời cho. Diêm Xuyên, ngươi cho rằng ngươi còn có thể sống được nữa sao?
Công Dương Tử cười to nói.
- Sống? Trẫm tất nhiên sẽ sống. Chỉ có điều ngươi, Công Dương Tử, ngươi không biết trẫm là mạng kiếp của Công Dương gia ngươi sao? Ngươi lại tự mình đến đối phó với trẫm. Ngươi không biết mạng kiếp đáng sợ thế nào sao? Ha ha ha ha!
Diêm Xuyên nhất thời cười nói.
- Mạng kiếp? Ngươi... ngươi.. làm sao ngươi biết được?
Công Dương Tử đột nhiên kinh ngạc nói.
- Hừ! Diêm Xuyên cười lạnh một tiếng.
Hắn lại nhìn về phía Ngô Thiên, Thiên Cơ Tử.
- Hai vị tìm trẫm báo thù, trẫm đã sớm có dự liệu. Chỉ có điều hai vị không cảm thấy làm như vậy quá long trọng sao? Trẫm bây giờ là Tổ tiên thất trọng thiên, lại cần phải phiền ba thánh nhân đồng thời vây giết trẫm sao?
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
Thiên Cơ Tử cười lạnh nói:
- Tổ tiên thất trọng thiên? Thật sự đặt trên người những người khác, chúng ta chưa thành thánh đều khinh thường cùng người hợp tác giết. Nhưng ngươi lại không giống bọn họ. Diêm Xuyên, ngươi che giấu quá sâu!
- Diêm Xuyên, làm phiền ba thánh nhân ta đồng thời vây giết, ngươi cũng coi như quá vinh hạnh rồi!
Ngô Thiên lạnh lùng nói.
Hai mắt Diêm Xuyên thoáng nheo lại nhìn chằm chằm vào ba thánh nhân nói:
- Hừ, một khi đã như vậy, tất cả đến đây đi!
Ầm!
Biển máu lại tăng vọt. Huyết vụ vờn quanh thân thể của Diêm Xuyên. Biển máu ngập trời, trực tiếp lan về phía ba đại thánh nhân.
Diêm Xuyên thẳng thắn như vậy, trái lại khiến ba vị thánh nhân bỗng nhiên cảm thấy có chút ngưng trọng.
Bởi vì thực lực của Diêm Xuyên, cho dù có yêu nghiệt đến mấy cũng không thể nào so sánh được với một thánh nhân. Nhưng hôm nay là ba thánh nhân, hắn cũng dám ứng chiến sao? Điều này rõ ràng không hợp lý.
Không phải Diêm Xuyên nên quay đầu lại bỏ chạy, sau đó bị ba người mình giống như mèo bắt chuột đùa bỡn trong tay, để phát tiết mối hận trong lòng sao?
Đối chiến?
Ba đại thánh nhân có chút do dự.
- Thế nào? Ba vị sợ rồi sao?
Diêm Xuyên lạnh lùng nói.
Sợ?
Ánh mắt ba thánh nhân ánh lên ngọn lửa tức giận.
- Các vị cẩn thận!
Thiên Cơ Tử bỗng nhiên kêu lên.
- Hả?
Công Dương Tử, Ngô Thiên nhìn tới.
- Diêm Xuyên, hắn làm vậy là cố ý gạt chúng ta. Biển máu của Diêm Xuyên có một năng lực quỷ dị. Ta nhớ ra rồi. Không, ta khẳng định, biển máu quỷ dị này gặp mạnh càng mạnh hơn. Mỗi lần trọng thương, Diêm Xuyên không chỉ sẽ không bị thương, trái lại có thể nhờ vào đó để đột phá. Diêm Xuyên muốn lợi dụng lực lượng của chúng ta giúp tu vi của hắn được đột phá!
Thiên Cơ Tử trầm giọng nói.
- Cái gì?
Công Dương Tử cả kinh kêu lên.
- Không sai!
Ngô Thiên bỗng nhiên kêu lên.
- Ta cũng nghĩ tới. Lần trước khi Phượng đế đối chiến cùng Diêm Xuyên. Sau khi cùng đánh, biển máu của Diêm Xuyên không những không bị diệt, tu vi của Diêm Xuyên còn nâng lên một trọng thiên!
Ngô Thiên nói.
Công Dương Tử bỗng nhiên nói:
- Ta cũng nghĩ tới. Lần trước tại cương vực trung ương, Diêm Xuyên trúng một đòn nặng nề của chúng ta, tu vi của hắn cũng đột phá một trọng thiên!
- Diêm Xuyên càng chiến càng mạnh. Hắn muốn dẫn dụ chúng ta chiến đấu, để bản thân hắn càng mạnh hơn!
Thiên Cơ Tử trầm giọng nói.
Ba đại thánh nhân nhất thời hoảng sợ nhìn về phía Diêm Xuyên.
- Thật là thần thông quỷ dị!
- Thần thông thật là bá đạo!
Ba người lạnh lùng nói.
Sắc mặt Diêm Xuyên cũng trầm xuống nói:
- Thế nào? Ba vị không chuẩn bị ra tay sao?
Ba đại thánh nhân nhìn nhau một cái.
- Tuyệt đối không thể khoan dung cho Diêm Xuyên tiếp tục cường đại. Tên yêu nghiệt như hắn nếu còn mạnh hơn nữa, mối thù của chúng ta sẽ không bao giờ có cơ hội báo được nữa!
Thiên Cơ Tử lạnh lùng nói.
- Vậy… vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?
Công Dương Tử nghi ngờ nói.
- Biện pháp chỉ có một. Biển máu thần thông? Thu nạp lực lượng công kích? Ở trong phạm vi có thể chịu đựng được đều có thể hấp thu. Nhưng nếu như nằm ngoài phạm vi chịu đựng của nó thì sao?
Ngô Thiên bỗng nhiên nói.
- Theo ta thấy biển máu của Diêm Xuyên nhiều nhất chỉ chịu đựng được lực lượng của một thánh nhân. Để bảo đảm chúng ta đồng thời ra tay, một đòn đánh tan tất cả biển máu. Như vậy Diêm Xuyên chắc chắn sẽ biến thành tro bụi!
Ngô Thiên lại nói.
Ba cái thánh nhân nhìn nhau, mỗi người đều khẳng định với đối phương.
Tiếp theo, bọn họ đồng thời nhìn về phía Diêm Xuyên đang đứng phía trên biển máu.
Giờ phút này, sắc mặt Diêm Xuyên âm trầm, thật giống như đang lo lắng bị người nhìn thấu âm mưu của mình.
- Ha ha ha ha, các vị, xuất thủ một lượt đi. Diêm Xuyên không chết, mối hận của ta không thể diệt trừ!
Ngô Thiên cười to nói.
- Được!
Hai đại thánh nhân đồng loạt đồng ý.
Ầm!
Trong nháy mắt, phía sau ba thánh nhân đều xuất hiện hư ảnh cảu ba nghìn thiên đạo. Thiên địa lay động, lực lượng cuồn cuộn bị ba đại thánh nhân triệu tập.
Sắc mặt Diêm Xuyên trầm xuống:
- Tiền!
Ầm!
Tiền chi thiên mạch đột nhiên xuất hiện, nối thẳng với bên trên cửu tiêu. Trong lúc nhất thời, lực lượng của biển máu lại tăng vọt.
Sắc mặt Diêm Xuyên ngưng trọng muốn chống đỡ ba đại thánh nhân.
- A!
Cách đó không xa Mạnh Dung Dung lo lắng kêu lên.
Ba đại thánh nhân điều động đại thế lực thiên địa. Hư không đông ứng, không cho Diêm Xuyên trốn chạy.
Ba cự chưởng giống như ba ngọn núi lớn từ trên trời giáng xuống. Nơi ba cự chưởng đi qua, hư không thi nhau bị nghiền nát. Ba cỗ uy thế hủy diệt lao về phía biển máu.
- Chết đi!
Công Dương Tử hưng phấn kêu to.
Ào ào ào!
Ba cự chưởng chưa tới, biển máu đã nhấc lên sóng lớn ngập trời, mạnh mẽ chống đỡ ba đại cự chưởng với uy thế hủy diệt kia.
Mạnh Văn Nhược vô cùng lo lắng. Nhưng giờ phút này hắn chỉ có thể xiết chặt nắm đấm.
Mặc dù Diêm Xuyên thao túng Tiền chi thiên mạch, nhưng trước cỗ khí thế này cũng có phần không bằng.
Thân thể Diêm Xuyên hợp với thiên mạch. Trong mắt hắn loé ra một tia ngưng trọng, dường như đang chờ đợi điều gì.
Trong chớp mắt ba đại cự chưởng đã sắp đến phía trên biển máu. Sóng lớn trùng thiên vừa nãy chợt biến mất. Nó đã bị cỗ khí thế hủy diệt kia áp chế, ép tới mức biển máu trở nên bình tĩnh, sợ hãi không thể di chuyển được.
- Ha ha ha ha, Diêm Xuyên, ban đầu ta còn muốn tìm cách đưa ngươi đi ra. Thật không nghĩ tới ngươi lại tự mình chui đầu vào lưới!
Công Dương Tử cười to nói.
- Diêm Xuyên, ngươi còn nhớ Ngô Thiên ta không?
- Diêm Xuyên, ngươi nhớ Thiên Cơ Tử ta không?
Ba đại thánh nhân gầm thét một trận.
Một phía khác, Mạnh Dung Dung đã bắt đầu cảm thấy kinh sợ hoảng hốt.
Lúc trước nàng còn có một vài tâm tư khác, nhất thời đã không còn sót lại chút gì.
- Ca, ca đừng cản muội!
Mạnh Dung Dung lo lắng kêu lên.
Mạnh Văn Nhược lại lắc đầu nói:
- Thánh Vương đã có chuẩn bị. Muội không cần lo lắng!
- Hả?
…
- Ngô Thiên, Thiên Cơ Tử, Công Dương Tử?
Hai mắt Diêm Xuyên thoáng nheo lại nói.
- Sau chuyện lớn tại Bắc Ngoại Châu, ta đã biết ngươi sẽ rời khỏi Hàm Dương. Một khi ngươi đã rời khỏi Hàm Dương, ngươi sẽ không bao giờ tiếp tục mượn lực lượng được nữa. Lần này, thật đúng là cơ hội trời cho. Diêm Xuyên, ngươi cho rằng ngươi còn có thể sống được nữa sao?
Công Dương Tử cười to nói.
- Sống? Trẫm tất nhiên sẽ sống. Chỉ có điều ngươi, Công Dương Tử, ngươi không biết trẫm là mạng kiếp của Công Dương gia ngươi sao? Ngươi lại tự mình đến đối phó với trẫm. Ngươi không biết mạng kiếp đáng sợ thế nào sao? Ha ha ha ha!
Diêm Xuyên nhất thời cười nói.
- Mạng kiếp? Ngươi... ngươi.. làm sao ngươi biết được?
Công Dương Tử đột nhiên kinh ngạc nói.
- Hừ! Diêm Xuyên cười lạnh một tiếng.
Hắn lại nhìn về phía Ngô Thiên, Thiên Cơ Tử.
- Hai vị tìm trẫm báo thù, trẫm đã sớm có dự liệu. Chỉ có điều hai vị không cảm thấy làm như vậy quá long trọng sao? Trẫm bây giờ là Tổ tiên thất trọng thiên, lại cần phải phiền ba thánh nhân đồng thời vây giết trẫm sao?
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
Thiên Cơ Tử cười lạnh nói:
- Tổ tiên thất trọng thiên? Thật sự đặt trên người những người khác, chúng ta chưa thành thánh đều khinh thường cùng người hợp tác giết. Nhưng ngươi lại không giống bọn họ. Diêm Xuyên, ngươi che giấu quá sâu!
- Diêm Xuyên, làm phiền ba thánh nhân ta đồng thời vây giết, ngươi cũng coi như quá vinh hạnh rồi!
Ngô Thiên lạnh lùng nói.
Hai mắt Diêm Xuyên thoáng nheo lại nhìn chằm chằm vào ba thánh nhân nói:
- Hừ, một khi đã như vậy, tất cả đến đây đi!
Ầm!
Biển máu lại tăng vọt. Huyết vụ vờn quanh thân thể của Diêm Xuyên. Biển máu ngập trời, trực tiếp lan về phía ba đại thánh nhân.
Diêm Xuyên thẳng thắn như vậy, trái lại khiến ba vị thánh nhân bỗng nhiên cảm thấy có chút ngưng trọng.
Bởi vì thực lực của Diêm Xuyên, cho dù có yêu nghiệt đến mấy cũng không thể nào so sánh được với một thánh nhân. Nhưng hôm nay là ba thánh nhân, hắn cũng dám ứng chiến sao? Điều này rõ ràng không hợp lý.
Không phải Diêm Xuyên nên quay đầu lại bỏ chạy, sau đó bị ba người mình giống như mèo bắt chuột đùa bỡn trong tay, để phát tiết mối hận trong lòng sao?
Đối chiến?
Ba đại thánh nhân có chút do dự.
- Thế nào? Ba vị sợ rồi sao?
Diêm Xuyên lạnh lùng nói.
Sợ?
Ánh mắt ba thánh nhân ánh lên ngọn lửa tức giận.
- Các vị cẩn thận!
Thiên Cơ Tử bỗng nhiên kêu lên.
- Hả?
Công Dương Tử, Ngô Thiên nhìn tới.
- Diêm Xuyên, hắn làm vậy là cố ý gạt chúng ta. Biển máu của Diêm Xuyên có một năng lực quỷ dị. Ta nhớ ra rồi. Không, ta khẳng định, biển máu quỷ dị này gặp mạnh càng mạnh hơn. Mỗi lần trọng thương, Diêm Xuyên không chỉ sẽ không bị thương, trái lại có thể nhờ vào đó để đột phá. Diêm Xuyên muốn lợi dụng lực lượng của chúng ta giúp tu vi của hắn được đột phá!
Thiên Cơ Tử trầm giọng nói.
- Cái gì?
Công Dương Tử cả kinh kêu lên.
- Không sai!
Ngô Thiên bỗng nhiên kêu lên.
- Ta cũng nghĩ tới. Lần trước khi Phượng đế đối chiến cùng Diêm Xuyên. Sau khi cùng đánh, biển máu của Diêm Xuyên không những không bị diệt, tu vi của Diêm Xuyên còn nâng lên một trọng thiên!
Ngô Thiên nói.
Công Dương Tử bỗng nhiên nói:
- Ta cũng nghĩ tới. Lần trước tại cương vực trung ương, Diêm Xuyên trúng một đòn nặng nề của chúng ta, tu vi của hắn cũng đột phá một trọng thiên!
- Diêm Xuyên càng chiến càng mạnh. Hắn muốn dẫn dụ chúng ta chiến đấu, để bản thân hắn càng mạnh hơn!
Thiên Cơ Tử trầm giọng nói.
Ba đại thánh nhân nhất thời hoảng sợ nhìn về phía Diêm Xuyên.
- Thật là thần thông quỷ dị!
- Thần thông thật là bá đạo!
Ba người lạnh lùng nói.
Sắc mặt Diêm Xuyên cũng trầm xuống nói:
- Thế nào? Ba vị không chuẩn bị ra tay sao?
Ba đại thánh nhân nhìn nhau một cái.
- Tuyệt đối không thể khoan dung cho Diêm Xuyên tiếp tục cường đại. Tên yêu nghiệt như hắn nếu còn mạnh hơn nữa, mối thù của chúng ta sẽ không bao giờ có cơ hội báo được nữa!
Thiên Cơ Tử lạnh lùng nói.
- Vậy… vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?
Công Dương Tử nghi ngờ nói.
- Biện pháp chỉ có một. Biển máu thần thông? Thu nạp lực lượng công kích? Ở trong phạm vi có thể chịu đựng được đều có thể hấp thu. Nhưng nếu như nằm ngoài phạm vi chịu đựng của nó thì sao?
Ngô Thiên bỗng nhiên nói.
- Theo ta thấy biển máu của Diêm Xuyên nhiều nhất chỉ chịu đựng được lực lượng của một thánh nhân. Để bảo đảm chúng ta đồng thời ra tay, một đòn đánh tan tất cả biển máu. Như vậy Diêm Xuyên chắc chắn sẽ biến thành tro bụi!
Ngô Thiên lại nói.
Ba cái thánh nhân nhìn nhau, mỗi người đều khẳng định với đối phương.
Tiếp theo, bọn họ đồng thời nhìn về phía Diêm Xuyên đang đứng phía trên biển máu.
Giờ phút này, sắc mặt Diêm Xuyên âm trầm, thật giống như đang lo lắng bị người nhìn thấu âm mưu của mình.
- Ha ha ha ha, các vị, xuất thủ một lượt đi. Diêm Xuyên không chết, mối hận của ta không thể diệt trừ!
Ngô Thiên cười to nói.
- Được!
Hai đại thánh nhân đồng loạt đồng ý.
Ầm!
Trong nháy mắt, phía sau ba thánh nhân đều xuất hiện hư ảnh cảu ba nghìn thiên đạo. Thiên địa lay động, lực lượng cuồn cuộn bị ba đại thánh nhân triệu tập.
Sắc mặt Diêm Xuyên trầm xuống:
- Tiền!
Ầm!
Tiền chi thiên mạch đột nhiên xuất hiện, nối thẳng với bên trên cửu tiêu. Trong lúc nhất thời, lực lượng của biển máu lại tăng vọt.
Sắc mặt Diêm Xuyên ngưng trọng muốn chống đỡ ba đại thánh nhân.
- A!
Cách đó không xa Mạnh Dung Dung lo lắng kêu lên.
Ba đại thánh nhân điều động đại thế lực thiên địa. Hư không đông ứng, không cho Diêm Xuyên trốn chạy.
Ba cự chưởng giống như ba ngọn núi lớn từ trên trời giáng xuống. Nơi ba cự chưởng đi qua, hư không thi nhau bị nghiền nát. Ba cỗ uy thế hủy diệt lao về phía biển máu.
- Chết đi!
Công Dương Tử hưng phấn kêu to.
Ào ào ào!
Ba cự chưởng chưa tới, biển máu đã nhấc lên sóng lớn ngập trời, mạnh mẽ chống đỡ ba đại cự chưởng với uy thế hủy diệt kia.
Mạnh Văn Nhược vô cùng lo lắng. Nhưng giờ phút này hắn chỉ có thể xiết chặt nắm đấm.
Mặc dù Diêm Xuyên thao túng Tiền chi thiên mạch, nhưng trước cỗ khí thế này cũng có phần không bằng.
Thân thể Diêm Xuyên hợp với thiên mạch. Trong mắt hắn loé ra một tia ngưng trọng, dường như đang chờ đợi điều gì.
Trong chớp mắt ba đại cự chưởng đã sắp đến phía trên biển máu. Sóng lớn trùng thiên vừa nãy chợt biến mất. Nó đã bị cỗ khí thế hủy diệt kia áp chế, ép tới mức biển máu trở nên bình tĩnh, sợ hãi không thể di chuyển được.
/1446
|