Tây Môn kinh ngạc nói.
- Meo, ngươi nói đùa sao?
Miêu Miêu cũng kinh ngạc nói.
Cho dù là Diêm Xuyên, lúc này chấn động sâu sắc. Đến lúc này, Diêm Xuyên đối với các lão quái vật ẩn mình trong thiên hạ rốt cuộc đã có một nhận thức trực quan.
Đại thế giới, mọi người đều phấn đấu sinh ra một người siêu thoát, dẫn dắt toàn thiên hạ không bị những kẻ từ bên ngoài tới bắt nạt đã là hạnh phúc lớn lao.
Nhưng đời thứ nhất của giới này, ý nghĩ của đám lão quái vật kia lại dẫn dắt tất cả muôn dân thiên hạ siêu thoát?
Sau khi tiễn Mạnh Dung Dung đi, trong lòng Diêm Xuyên khe khẽ thở dài!
Hắn nhìn về phía Đông Phương Bất Bại đang đứng bên cạnh. Thực lực của Đông Phương Bất Bại đã vượt xa khỏi dự đoán của mình. Cắt phá hư không, nối thẳng Thiên Ma giới? Hơn nữa, trong Thiên Ma giới cũng có uy danh?
Dường như Đông Phương Bất Bại đã nhìn ra sự nghi hoặc của Diêm Xuyên. Hắn nhẹ nhàng gật đầu một cái.
- Diêm Xuyên, ngươi là một khối ngọc thô chưa được mài dũa. Ta có thể cảm nhận được tiềm lực dồi dào của ngươi. Chỉ mấy ngàn năm ngắn ngủi, ngươi đã có thành tựu thế này, ta có thể tiên đoán được, thời khắc quần hùng vùng lên, ngươi sẽ phát ra hào quang rực rỡ!
Đông Phương Bất Bại trầm giọng nói.
- Ồ?
Diêm Xuyên ngưng trọng nói.
- Đến lúc ngươi trở nên cường thịnh, có thể chiến đấu một trận với ta. Đông Phương Bất Bại ta sẽ chờ ngươi!
Đông Phương Bất Bại trịnh trọng nói.
- Ta cũng chờ tới ngày đó!
Trong mắt Diêm Xuyên chợt hiện lên một tia tinh quang.
- Vậy chờ gặp lại đi!
Đông Phương Bất Bại làm một lễ cáo từ.
Diêm Xuyên đáp lễ lại.
Đông Phương Bất Bại đạp không, quanh thân bị bạch quang bao phủ. Bạch quang trùng thiên. Trong chớp mắt Đông Phương Bất Bại đã biến mất không thấy.
Tây Môn ở bên cạnh thoáng cười khổ một hồi. Mặc dù Đông Phương Bất Bại đối với mình khách sáo, có vẻ như không hề đối xử ngang bằng với mình, giống như mình còn không bằng Diêm Xuyên vậy?
- Tây Môn, lần này đa tạ ngươi!
Diêm Xuyên lại trịnh trọng nói.
- Diêm đế khách khí. Người trong tộc ta còn phải cảm ơn ngươi đã che chở! Lần này ta cũng không làm cái gì! Huống hồ, lần này có Đông Phương Bất Bại, không cần mời ta.
Tây Môn lắc đầu nói.
- Không, ân tình giữa ta và Đông Phương Bất Bại, chỉ đáng giá để hắn đối kháng một thánh nhân!
Diêm Xuyên lắc đầu một cái.
- Được rồi. Tuy nhiên ta cũng nhìn ra được phong thái của Diêm đế, coi như đã thật sự gặp mặt một lần, thật sự khiến ta chấn động. Chẳng trách Đông Phương Bất Bại là người kiêu ngạo như vậy. Ta thật sự phải nhìn ngươi với cặp mắt khác xưa!
Tây Môn cười nói.
- Quá khen!
Diêm Xuyên cười nói.
- Diêm đế, Bắc Ngoại Châu, Thông Thiên giáo chủ nghênh chiến chín thánh nhân dương gian. Chúng ta đều nhận được yêu cầu của Thiên số. Chắc chắn tất cả phải đi tới đó. Diêm đế có muốn đi không?
Tây Môn hỏi.
- Đi!
Diêm Xuyên gật đầu một cái.
- Vậy chúng ta hẹn gặp mặt tại Bắc Ngoại Châu. Thứ lỗi ta còn có chuyện quan trọng phải đi trước!
- Được, hẹn gặp tại Bắc Ngoại Châu!
Diêm Xuyên gật đầu một cái.
Giống như Đông Phương Bất Bại vậy, Tây Môn cũng đạp không rời đi.
Mạnh Văn Nhược đi về một phía khác, căn dặn đám tướng sĩ một hồi mới đi tới trước mặt Diêm Xuyên.
- Thánh Vương, rốt cuộc thần đã có thể trở về Đại Trăn rồi!
Mạnh Văn Nhược cười nói.
- Đúng vậy. Đúng lúc, khanh hãy đi theo trẫm tới Bắc Ngoại Châu trước đã!
Diêm Xuyên gật đầu một cái.
- Vâng! Lần này Thánh Vương đến đây một mình sao?
Mạnh Văn Nhược cảm thấy hiếu kỳ nói.
- Trẫm theo lễ nghi đi tới Bắc Ngoại Châu. Trẫm một mình đến đây! Đi thôi!
Diêm Xuyên gật đầu một cái.
- Vâng!
Hai người đạp không, bắn nhanh về phía bắc.
Sau bốn tháng.
Bắc Ngoại Châu, cương vực Thông Thiên!
Tại một trang viên, Diêm Xuyên, Mạnh Văn Nhược, Kim Đại Vũ, Trương Nghi đứng ở trong sân.
Trong tay Diêm Xuyên cầm lấy một lá thư.
Thần sắc Mạnh Văn Nhược, Kim Đại Vũ đầy hiếu kỳ. Trong ánh mắt Trương Nghi chợt hiện lên một chút lo lắng.
- Thánh Vương, là lão sư. Không, là thư của Quỷ Cốc Tử hắc ám? Hắn có nói chuyện gì không?
Trương Nghi có chút lo lắng nói.
Tại Đại Trăn, có rất nhiều đệ tử của Quỷ Cốc Tử trước kia. Trương Nghi, Từ Phúc, Triệu A Phòng đều có trong danh sách. Nhưng bọn họ trung hiếu khó lưỡng toàn. Quỷ Cốc Tử hắc ám đột nhiên xuất hiện, khiến trung hiếu bị cắt đứt.
Mấy người Trương Nghi bị kẹp ở giữa, cảm thấy cực kỳ khó chịu.
- Meo!
Miêu Miêu không biết từ đâu nhảy ra. Bây giờ chỉ cần Diêm Xuyên đi ra, Miêu Miêu liền muốn đi theo. Dùng cách nói của Miêu Miêu, Diêm Xuyên tới chỗ nào đều gặp rắc rối. Mỗi khi gặp rắc rối, đều là một cơ hội tốt để chơi đùa.
- Meo, Quỷ Cốc Tử hắc ám? Hắn nói gì vậy? Tại sao hắn lại gửi thư cho ngươi?
Miêu Miêu ngạc nhiên nói.
Diêm Xuyên hít sâu một cái, đưa lá thư cho Trương Nghi.
Trương Nghi lập tức nhìn lại
——
Bách Ế, ta đã làm trọng tài cho Thông Thiên. Biển Thông Thiên, vạn yểm luyện tâm, hóa giải ân oán giữa ngươi và ta, ngươi có dám không?
——
- Vạn yểm luyện tâm?
Trương Nghi kinh ngạc nói.
- Meo, vạn yểm luyện tâm? Đó là cái gì?
Miêu Miêu không hiểu nói.
- Lấy trăm vạn ác mộng, luyện hóa đại trận, một trận nhắm thẳng vào bản tâm, tẩy tận duyên hoa, mộng trong lòng!
Diêm Xuyên ngưng trọng nói.
- Meo? Không hiểu. Vậy là có ý gì?
Miêu Miêu không hiểu nói.
- Chính là hai người cùng nằm mơ. Trong mộng không có thứ gì giả tạo, không có cách nào giống như mộng cảnh tùy ý tạo ra các chuyện không tồn tại. Ân oán ở chỗ này, chỉ có thể mộng hóa được thứ vốn có trong nội tâm của mình!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Vạn yểm luyện tâm cực kỳ nguy hiểm. Chỉ cần có chút bất cẩn, tính tình đều sẽ đại biến. Nhưng luyện trong tâm lại có thể nhìn thấy phần chân thật nhất của mình, phần chân thật nhất của đối phương, lấy tâm đấu tâm!
Trương Nghi giải thích.
- Chính là nói, Quỷ Cốc Tử hắc ám muốn đấu tâm cùng ngươi?
Miêu Miêu mở to mắt nhìn về phía Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên gật đầu một cái.
- Meo, đấu tâm? Cái gì gọi là đấu tâm? Tâm cũng có thể đấu sao?
Miêu Miêu hoàn toàn bối rối.
Trương Nghi trịnh trọng nói:
- Thánh Vương, không thể đáp ứng. Ngày xưa phàm là người vạn yểm luyện tâm, đều sẽ có sự thay đổi rất lớn về mặt tính tình. Cho dù là Bách gia ngày xưa, Bách Hoàng cũng đã liệt nó vào thuật cấm kỵ. Quỷ Cốc Tử hắc ám đã phát điên rồi. Thánh Vương vạn lần không thể đáp ứng!
- Thuật cấm kỵ? Meo, nguy hiểm như vậy sao?
Miêu Miêu kinh ngạc nói.
- Ngày xưa trong đại thế giới, người sử dụng thuật này không có một người nào may mắn thoát khỏi. Tính tình tất cả mọi người đều trở nên đại biến! Biến thành một người không phải là chính mình nữa! Cực kỳ nguy hiểm. Cho dù là người biết đến nó, cũng ít lại càng ít!
Trương Nghi ngưng trọng nói.
- Meo, nếu nguy hiểm như vậy, còn đấu làm gì?
Miêu Miêu cổ quái nói.
Diêm Xuyên hít sâu một cái, thoáng yên lặng một hồi.
- Meo? Diêm Xuyên, ngươi sẽ không tham gia chứ?
Miêu Miêu kinh ngạc nói.
Diêm Xuyên không nói gì, mà bưng chén trà bên cạnh lên, trầm tư suy nghĩ.
- Thánh Vương?
- Meo, Diêm Xuyên?
.........
......
...
Mọi người kinh ngạc nhìn về phía Diêm Xuyên. Qua một hồi lâu, Diêm Xuyên mới phục hồi lại tinh thần.
- Trương Nghi, ngươi là lão thần đời thứ nhất theo trẫm. Đời thứ nhất của trẫm thế nào?
- Meo, ngươi nói đùa sao?
Miêu Miêu cũng kinh ngạc nói.
Cho dù là Diêm Xuyên, lúc này chấn động sâu sắc. Đến lúc này, Diêm Xuyên đối với các lão quái vật ẩn mình trong thiên hạ rốt cuộc đã có một nhận thức trực quan.
Đại thế giới, mọi người đều phấn đấu sinh ra một người siêu thoát, dẫn dắt toàn thiên hạ không bị những kẻ từ bên ngoài tới bắt nạt đã là hạnh phúc lớn lao.
Nhưng đời thứ nhất của giới này, ý nghĩ của đám lão quái vật kia lại dẫn dắt tất cả muôn dân thiên hạ siêu thoát?
Sau khi tiễn Mạnh Dung Dung đi, trong lòng Diêm Xuyên khe khẽ thở dài!
Hắn nhìn về phía Đông Phương Bất Bại đang đứng bên cạnh. Thực lực của Đông Phương Bất Bại đã vượt xa khỏi dự đoán của mình. Cắt phá hư không, nối thẳng Thiên Ma giới? Hơn nữa, trong Thiên Ma giới cũng có uy danh?
Dường như Đông Phương Bất Bại đã nhìn ra sự nghi hoặc của Diêm Xuyên. Hắn nhẹ nhàng gật đầu một cái.
- Diêm Xuyên, ngươi là một khối ngọc thô chưa được mài dũa. Ta có thể cảm nhận được tiềm lực dồi dào của ngươi. Chỉ mấy ngàn năm ngắn ngủi, ngươi đã có thành tựu thế này, ta có thể tiên đoán được, thời khắc quần hùng vùng lên, ngươi sẽ phát ra hào quang rực rỡ!
Đông Phương Bất Bại trầm giọng nói.
- Ồ?
Diêm Xuyên ngưng trọng nói.
- Đến lúc ngươi trở nên cường thịnh, có thể chiến đấu một trận với ta. Đông Phương Bất Bại ta sẽ chờ ngươi!
Đông Phương Bất Bại trịnh trọng nói.
- Ta cũng chờ tới ngày đó!
Trong mắt Diêm Xuyên chợt hiện lên một tia tinh quang.
- Vậy chờ gặp lại đi!
Đông Phương Bất Bại làm một lễ cáo từ.
Diêm Xuyên đáp lễ lại.
Đông Phương Bất Bại đạp không, quanh thân bị bạch quang bao phủ. Bạch quang trùng thiên. Trong chớp mắt Đông Phương Bất Bại đã biến mất không thấy.
Tây Môn ở bên cạnh thoáng cười khổ một hồi. Mặc dù Đông Phương Bất Bại đối với mình khách sáo, có vẻ như không hề đối xử ngang bằng với mình, giống như mình còn không bằng Diêm Xuyên vậy?
- Tây Môn, lần này đa tạ ngươi!
Diêm Xuyên lại trịnh trọng nói.
- Diêm đế khách khí. Người trong tộc ta còn phải cảm ơn ngươi đã che chở! Lần này ta cũng không làm cái gì! Huống hồ, lần này có Đông Phương Bất Bại, không cần mời ta.
Tây Môn lắc đầu nói.
- Không, ân tình giữa ta và Đông Phương Bất Bại, chỉ đáng giá để hắn đối kháng một thánh nhân!
Diêm Xuyên lắc đầu một cái.
- Được rồi. Tuy nhiên ta cũng nhìn ra được phong thái của Diêm đế, coi như đã thật sự gặp mặt một lần, thật sự khiến ta chấn động. Chẳng trách Đông Phương Bất Bại là người kiêu ngạo như vậy. Ta thật sự phải nhìn ngươi với cặp mắt khác xưa!
Tây Môn cười nói.
- Quá khen!
Diêm Xuyên cười nói.
- Diêm đế, Bắc Ngoại Châu, Thông Thiên giáo chủ nghênh chiến chín thánh nhân dương gian. Chúng ta đều nhận được yêu cầu của Thiên số. Chắc chắn tất cả phải đi tới đó. Diêm đế có muốn đi không?
Tây Môn hỏi.
- Đi!
Diêm Xuyên gật đầu một cái.
- Vậy chúng ta hẹn gặp mặt tại Bắc Ngoại Châu. Thứ lỗi ta còn có chuyện quan trọng phải đi trước!
- Được, hẹn gặp tại Bắc Ngoại Châu!
Diêm Xuyên gật đầu một cái.
Giống như Đông Phương Bất Bại vậy, Tây Môn cũng đạp không rời đi.
Mạnh Văn Nhược đi về một phía khác, căn dặn đám tướng sĩ một hồi mới đi tới trước mặt Diêm Xuyên.
- Thánh Vương, rốt cuộc thần đã có thể trở về Đại Trăn rồi!
Mạnh Văn Nhược cười nói.
- Đúng vậy. Đúng lúc, khanh hãy đi theo trẫm tới Bắc Ngoại Châu trước đã!
Diêm Xuyên gật đầu một cái.
- Vâng! Lần này Thánh Vương đến đây một mình sao?
Mạnh Văn Nhược cảm thấy hiếu kỳ nói.
- Trẫm theo lễ nghi đi tới Bắc Ngoại Châu. Trẫm một mình đến đây! Đi thôi!
Diêm Xuyên gật đầu một cái.
- Vâng!
Hai người đạp không, bắn nhanh về phía bắc.
Sau bốn tháng.
Bắc Ngoại Châu, cương vực Thông Thiên!
Tại một trang viên, Diêm Xuyên, Mạnh Văn Nhược, Kim Đại Vũ, Trương Nghi đứng ở trong sân.
Trong tay Diêm Xuyên cầm lấy một lá thư.
Thần sắc Mạnh Văn Nhược, Kim Đại Vũ đầy hiếu kỳ. Trong ánh mắt Trương Nghi chợt hiện lên một chút lo lắng.
- Thánh Vương, là lão sư. Không, là thư của Quỷ Cốc Tử hắc ám? Hắn có nói chuyện gì không?
Trương Nghi có chút lo lắng nói.
Tại Đại Trăn, có rất nhiều đệ tử của Quỷ Cốc Tử trước kia. Trương Nghi, Từ Phúc, Triệu A Phòng đều có trong danh sách. Nhưng bọn họ trung hiếu khó lưỡng toàn. Quỷ Cốc Tử hắc ám đột nhiên xuất hiện, khiến trung hiếu bị cắt đứt.
Mấy người Trương Nghi bị kẹp ở giữa, cảm thấy cực kỳ khó chịu.
- Meo!
Miêu Miêu không biết từ đâu nhảy ra. Bây giờ chỉ cần Diêm Xuyên đi ra, Miêu Miêu liền muốn đi theo. Dùng cách nói của Miêu Miêu, Diêm Xuyên tới chỗ nào đều gặp rắc rối. Mỗi khi gặp rắc rối, đều là một cơ hội tốt để chơi đùa.
- Meo, Quỷ Cốc Tử hắc ám? Hắn nói gì vậy? Tại sao hắn lại gửi thư cho ngươi?
Miêu Miêu ngạc nhiên nói.
Diêm Xuyên hít sâu một cái, đưa lá thư cho Trương Nghi.
Trương Nghi lập tức nhìn lại
——
Bách Ế, ta đã làm trọng tài cho Thông Thiên. Biển Thông Thiên, vạn yểm luyện tâm, hóa giải ân oán giữa ngươi và ta, ngươi có dám không?
——
- Vạn yểm luyện tâm?
Trương Nghi kinh ngạc nói.
- Meo, vạn yểm luyện tâm? Đó là cái gì?
Miêu Miêu không hiểu nói.
- Lấy trăm vạn ác mộng, luyện hóa đại trận, một trận nhắm thẳng vào bản tâm, tẩy tận duyên hoa, mộng trong lòng!
Diêm Xuyên ngưng trọng nói.
- Meo? Không hiểu. Vậy là có ý gì?
Miêu Miêu không hiểu nói.
- Chính là hai người cùng nằm mơ. Trong mộng không có thứ gì giả tạo, không có cách nào giống như mộng cảnh tùy ý tạo ra các chuyện không tồn tại. Ân oán ở chỗ này, chỉ có thể mộng hóa được thứ vốn có trong nội tâm của mình!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Vạn yểm luyện tâm cực kỳ nguy hiểm. Chỉ cần có chút bất cẩn, tính tình đều sẽ đại biến. Nhưng luyện trong tâm lại có thể nhìn thấy phần chân thật nhất của mình, phần chân thật nhất của đối phương, lấy tâm đấu tâm!
Trương Nghi giải thích.
- Chính là nói, Quỷ Cốc Tử hắc ám muốn đấu tâm cùng ngươi?
Miêu Miêu mở to mắt nhìn về phía Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên gật đầu một cái.
- Meo, đấu tâm? Cái gì gọi là đấu tâm? Tâm cũng có thể đấu sao?
Miêu Miêu hoàn toàn bối rối.
Trương Nghi trịnh trọng nói:
- Thánh Vương, không thể đáp ứng. Ngày xưa phàm là người vạn yểm luyện tâm, đều sẽ có sự thay đổi rất lớn về mặt tính tình. Cho dù là Bách gia ngày xưa, Bách Hoàng cũng đã liệt nó vào thuật cấm kỵ. Quỷ Cốc Tử hắc ám đã phát điên rồi. Thánh Vương vạn lần không thể đáp ứng!
- Thuật cấm kỵ? Meo, nguy hiểm như vậy sao?
Miêu Miêu kinh ngạc nói.
- Ngày xưa trong đại thế giới, người sử dụng thuật này không có một người nào may mắn thoát khỏi. Tính tình tất cả mọi người đều trở nên đại biến! Biến thành một người không phải là chính mình nữa! Cực kỳ nguy hiểm. Cho dù là người biết đến nó, cũng ít lại càng ít!
Trương Nghi ngưng trọng nói.
- Meo, nếu nguy hiểm như vậy, còn đấu làm gì?
Miêu Miêu cổ quái nói.
Diêm Xuyên hít sâu một cái, thoáng yên lặng một hồi.
- Meo? Diêm Xuyên, ngươi sẽ không tham gia chứ?
Miêu Miêu kinh ngạc nói.
Diêm Xuyên không nói gì, mà bưng chén trà bên cạnh lên, trầm tư suy nghĩ.
- Thánh Vương?
- Meo, Diêm Xuyên?
.........
......
...
Mọi người kinh ngạc nhìn về phía Diêm Xuyên. Qua một hồi lâu, Diêm Xuyên mới phục hồi lại tinh thần.
- Trương Nghi, ngươi là lão thần đời thứ nhất theo trẫm. Đời thứ nhất của trẫm thế nào?
/1446
|