Anh lên lầu, đi qua phòng của con gái thì lại thấy phía dưới cửa phòng lộ ra ánh sáng nhạt.
Ngôn Tử Ngự sửng sốt, chẳng lẽ Tâm Tâm không có ngủ ở nhà họ Quan?
Dừng bước lại, anh nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, ánh mắt bỗng ngẩn ra, anh nhẹ nhàng đi vào phòng, dùng ánh mắt nóng rực nhìn chăm chú vào cô gái trên giường. Quan Hướng Lam ngủ, ôm Tâm Tâm trong ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn yên ổn dịu dàng, hơi thở nhẹ nhàng, dưới ánh sáng vàng của đèn giống như một đóa hoa bách hợp tươi mát.
Không khí yên tĩnh vỗ về buồn phiền trong lòng, nhưng ánh mắt của anh lại không thể rời bỏ cô, ngực nặng nề giống như có đồ vật gì đó xông lên.
Dường như cảm nhận được anh nhìn chăm chú, lông mi khẽ run, Quan Hướng Lam từ từ mở mắt ra, vô tình chống lại một đôi tròng mắt đen.
Cô ngẩn ra, liền tỉnh táo, vội vàng ngồi dậy, cẩn thận đặt Tâm Tâm ngủ say xuống, mới hốt hoảng xuống giường."Anh, anh đã về rồi?"
Quan Hướng Lam nhỏ giọng nói xong, khó chịu vuốt tóc dài rối loạn, vuốt vuốt quần áo trên người, "Vậy tôi đi về trước."Nói xong, cô lập tức đi tới cửa phòng, từ đầu đến cuối ánh mắt cũng không nhìn anh.
Ngôn Tử Ngự nhếch mày, nhạy bén cảm thấy sự khác thường của cô. Trước kia dù cô ghét anh thế nào, nhưng lúc nói chuyện với anh thì ánh mắt luôn nhìn thẳng anh, ánh mắt thẳng thắn này luôn chói mắt như vậy, để anh ấn tượng thật sâu; đây là lần đầu tiên cô nói chuyện với anh mà tránh mắt.
"Sao vậy?" Lúc cô đi qua anh thì anh kéo tay của cô, "Em là lạ."
"Không có." Quan Hướng Lam cắn môi, hất tay của anh ra, "Buông tay ra! Tôi phải về ngủ."
Quan Hướng Lam đẩy Ngôn Tử Ngự ra, bước nhanh đi xuống lầu.
Ngôn Tử Ngự cau mày, lập tức đuổi theo, lúc cô đang muốn mở cửa rời đi thì anh vươn tay ngăn chặn cửa, khóa cô vào giữa cánh cửa và mình.
"Ngôn Tử Ngự, anh làm cái gì vậy?" Đưa lưng về phía anh, Quan Hướng Lam muốn kéo cửa ra, lại không bằng sức của anh, cô tức giận rống: "Cút ngay đi, chớ cản đường!"
Nhìn bóng lưng của cô, lông mày của Ngôn Tử Ngự nhíu lại càng chặt hơn."Sao nói chuyện không nhìn anh?"Anh dùng sức xoay người cô lại ép cô ngẩng đầu nhìn anh.
Quan Hướng Lam quật cường ngẩng đầu nhìn anh, mắt to tràn đầy cộc cằn."Nhìn anh làm gì?Anh có gì tốt mà nhìn?"
Ngôn Tử Ngự bình tĩnh nhìn cô, không bỏ qua lửa giận trong mắt cô ."Em đang tức giận, tại sao?Anh chọc tới em khi nào?"
"Anh... " Quan Hướng Lam há mồm, cũng không biết nên trả lời cái gì. Cô cũng không biết vì sao tức giận, từ lúc thấy bức ảnh của anh và vợ, cô có cái gì đó rất không ổn, cả người đều rất buồn bực, sau khi thấy anh càng buồn bực hơn.
"Tôi nhìn thấy anh liền nổi giận trong bụng!"Cô tức giận đẩy anh, giống như đứa trẻ đang cáu kỉnh."Tránh ra! Chó ngoan không cản đường, anh chưa từng nghe qua có phải không?"
Cô nhìn anh chằm chằm, rống to nói bừa: "Còn nữa, sau này anh cách xa tôi một chút, chớ đến gần hơn nữa tôi cũng không muốn có bất kỳ... " Toàn bộ lời nói còn lại đều bị chặn trong môi.
Không muốn nghe cô nói những lời đó nữa, Ngôn Tử Ngự làm chuyện muốn làm! Từ lúc mới vừa thấy cô thì anh liền muốn dùng sức, hung hăng hôn cô.
Giây phút khi đẩy cửa phòng ra thấy cô, anh mới phát hiện nhiều ngày không gặp, anh còn muốn cô hơn mình nghĩ...
Ngôn Tử Ngự không thể không thừa nhận, dường như anh thật sự động lòng với quả bom này! Ngoài dự tính của anh, nhưng anh lại không cách nào kháng cự.
"Ưm! Anh... " Quan Hướng Lam kêu rên, muốn tách khỏi môi của anh, nhưng cánh môi lại bị bao trùm chặt chẽ, đầu lưỡi nóng bỏng không khách khí cạy cái miệng nhỏ nhắn ra, dò tìm ngọt ngào trong miệng nhỏ.
Mà tay của anh cũng đi đến dưới váy, thăm dò vào viền quần lót, trực tiếp đụng chạm hai mảnh cánh hoa, ngón tay vân vê khe hở cánh hoa, khiêu khích nhạy cảm của cô.
"Ưm Ư -. . . " Cô trợn tròn con ngươi, lưỡi lại không chạy khỏi bị dây dưa mút lấy, ngón tay của anh rất tà ác không ngừng trêu chọc miệng hoa.
"Tiểu Lam, em mặc váy ngắn như vậy chính là thuận tiện cho đàn ông. . ." Lưỡi nóng mút lấy hương vị ngọt ngào, Ngôn Tử Ngự khàn giọng nói.
"Cũng không phải là vì thuận tiện... Ưm!"
Không để cho cô nói hết lời, Ngôn Tử Ngự lập tức chặn cái miệng nhỏ nhắn lại, anh cũng biết cô mở miệng thì sẽ không nói cái gì tốt.
Cắn môi dưới mềm mịn, ngón tay dài thăm dò vào đường mòn cánh hoa kéo ra đút vào mấy cái, dịch yêu lập tức thấm ướt ngón tay ra vào của anh.
"Ướt nhanh như vậy... Tiểu Lam, em chính là nhạy cảm như vậy." Anh nói nhỏ, khuôn mặt tuấn tú tà tứ mê người, mép hoa co rút và ướt át làm cho bụng dưới căng đau không dứt.
"Ừ a... " Quan Hướng Lam than nhẹ, lại không kháng cự được trêu đùa của anh, cái mông tròn lắc lắc nhẹ, bởi vì hưng phấn mà vách tường hoa co rúc lại, cũng kẹp chặt ngón tay anh hơn.
Ngôn Tử Ngự rút ngón tay ra, xoay người cô đưa lưng về phía anh, vén váy lên, kéo quần lót bên trong tới dưới mông, ngón tay nhanh chóng cởi quần, vật nam tính giữa hai chân đã dâng trào đứng thẳng từ lâu.
Đỉnh đầu vật nam tính ma sát hai mảnh cánh hoa mê người, eo dùng sức một cái, vật nam tính to lớn lập tức vùi vào giữa nhụy hoa tràn đầy chặt kín.
"A!" Quan Hướng Lam ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên, tay nhỏ bé dán vào cửa hàm răng khẽ cắn môi dưới."Quá, quá sâu... " Anh đi vào đột ngột như vậy, khiến cho cô không thích ứng được ngay.
"Em thích." Bàn tay đi xuống thăm dò vào áo, kéo áo lót ôm trọn ngực tròn lên, không có vải vóc bao bọc, hai bên mềm mại lập tức bắn ra, mà mỗi bàn tay nắm lấy một bên. Bàn tay vuốt ve ngực trắng mịn màng, đầu ngón tay chơi đùa kéo nụ hoa đã đứng thẳng, ở phía dưới ra vào đụng chạm nhụy hoa mềm mại cũng dâng trào tràn đầy nước trơn. Anh hiểu rõ thân thể của cô hơn chính cô, biết cô yêu thích vui sướng thế này, "Nhìn xem!Em hút anh chặt như vậy, chứng minh em rất thích, có đúng hay không?"
Anh tà ác nói, vật nam tính nóng bỏng không ngừng xỏ xuyên qua nhụy hoa, khuấy đảo ra chất lỏng vui sướng, cũng bắn ra tiếng vang tuyệt vời khi làm tình.
Lời của anh và tiếng vang xấu hổ này làm cho cả người Quan Hướng Lam tê dại, căn bản là không nói nên lời, cái miệng nhỏ nhắn chỉ có thể bật ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn.
"Ừ a... " Ngực nặng nề bị anh lấn ép thành hình dáng phóng túng, lửa nóng ra vào vách tường hoa, làm cho cả người cô căng chặt.
Trong phút giây này, ra vào dữ dội khiến cho cô đạt tới đỉnh cao, miệng nhỏ nhắn bật ra tiếng rên quyến rũ, dịch yêu cũng tuôn ra theo từ chỗ sâu .
Cảm thấy vách tường hoa rung động rất nhanh, eo hẹp di chuyển độ cong lớn hơn, hưởng thụ nhụy hoa co rúc lại, Ngôn Tử Ngự ngẩng đầu lên, bàn tay nắm thật chặt hai bên ngực mềm.
Anh rống to một tiếng, hung hăng cắm vào mấy cái trong nước, mới hài lòng để cho vật nam tính nóng rực bộc phát, vùi toàn bộ mật ngọt vui sướng vào nhụy hoa ẩm ướt...
Một lúc sau, hơi thở hai người vẫn dồn dập, thân thể nóng bỏng vẫn còn rung động, thỏa mãn vui sướng mãnh liệt vừa rồi.
Hơi thở của Quan Hướng Lam vẫn dồn dập, vật nam tính trong cơ thể còn chưa lui ra, vẫn vùi chôn ở trong nhụy hoa, loại cảm giác thân mật này làm cho cô không được tự nhiên.
"Anh đi ra ngoài!"Thở hổn hển, cô lắc lắc mông, muốn anh lui ra.
Ghê tởm, vậy mà cô lại làm tình với anh một lần nữa.
Ngôn Tử Ngự không có làm theo, ngược lại thân mật ôm lấy cô, môi mỏng dán vào bên tai cô, thầm hít sâu một hơi mới mở miệng, "Quan tiểu thư, dường như anh thích em."
Hả? Cái gì? Quan Hướng Lam sửng sốt, nâng chân lên lui thẳng về phía sau dùng sức đá bắp chân của anh.
"A!" Ngôn Tử Ngự đau kêu thành tiếng, bàn tay lập tức buông cô ra."Em làm -. . . "
"Ngôn Tử Ngự!"Quan Hướng Lam thở hổn hển mặc quần áo tử tế, lập tức quay đầu trừng anh."Anh cho rằng nói loại chuyện hoang đường này tôi sẽ tin?"Thích cô? Hừ! Anh nghĩ cô là đứa trẻ ba tuổi sao?
"Cái gì?"Phản ứng của cô cho Ngôn Tử Ngự sửng sốt.
"Yêu thích tôi?"Quan Hướng Lam nắm chặt quyền, lại thở phì phò mà đá anh một cái.
"Này!" Không nghĩ tới cô lại đá một lần nữa, căn bản là Ngôn Tử Ngự không kịp phòng bị, đùi lại bị đá trúng, lần này anh cũng nổi giận."Quan Hướng Lam, em đá đủ chưa?"
Là như thế nào?Anh cũng đã thừa nhận thích cô, đây là cái phản ứng gì chứ?
"Chưa đủ!" Cô rống, con ngươi xinh đẹp hung ác."Trước kia anh trêu cợt tôi thì thôi đi, đừng lấy chuyện yêu thích như vậy tới đùa bỡn tôi!"
Thích cô? Hừ! Anh đối với cô xấu xa như vậy, ánh mắt nhìn cô cũng không dịu dàng giống trong hình, anh đối với cô ngoài xấu xa ra, vẫn chỉ có xấu xa!
Nghe được lời của cô, Ngôn Tử Ngự không nhịn được cau mày, anh ở trong lòng cô cứ xấu xa như vậy sao? "Anh không lấy chuyện này... "
"Đủ rồi!"Cô cắt đứt lời của anh, "Nói cho anh biết, tốt nhất anh cách xa tôi một chút, cũng không cho anh gặp mặt tôi, lại càng không được nói thích đáng chết gì đó với tôi!"
Rống xong, Quan Hướng Lam đau thương trừng anh một cái, nhanh chóng xoay người rời đi.
Ngôn Tử Ngự sửng sốt, chẳng lẽ Tâm Tâm không có ngủ ở nhà họ Quan?
Dừng bước lại, anh nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, ánh mắt bỗng ngẩn ra, anh nhẹ nhàng đi vào phòng, dùng ánh mắt nóng rực nhìn chăm chú vào cô gái trên giường. Quan Hướng Lam ngủ, ôm Tâm Tâm trong ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn yên ổn dịu dàng, hơi thở nhẹ nhàng, dưới ánh sáng vàng của đèn giống như một đóa hoa bách hợp tươi mát.
Không khí yên tĩnh vỗ về buồn phiền trong lòng, nhưng ánh mắt của anh lại không thể rời bỏ cô, ngực nặng nề giống như có đồ vật gì đó xông lên.
Dường như cảm nhận được anh nhìn chăm chú, lông mi khẽ run, Quan Hướng Lam từ từ mở mắt ra, vô tình chống lại một đôi tròng mắt đen.
Cô ngẩn ra, liền tỉnh táo, vội vàng ngồi dậy, cẩn thận đặt Tâm Tâm ngủ say xuống, mới hốt hoảng xuống giường."Anh, anh đã về rồi?"
Quan Hướng Lam nhỏ giọng nói xong, khó chịu vuốt tóc dài rối loạn, vuốt vuốt quần áo trên người, "Vậy tôi đi về trước."Nói xong, cô lập tức đi tới cửa phòng, từ đầu đến cuối ánh mắt cũng không nhìn anh.
Ngôn Tử Ngự nhếch mày, nhạy bén cảm thấy sự khác thường của cô. Trước kia dù cô ghét anh thế nào, nhưng lúc nói chuyện với anh thì ánh mắt luôn nhìn thẳng anh, ánh mắt thẳng thắn này luôn chói mắt như vậy, để anh ấn tượng thật sâu; đây là lần đầu tiên cô nói chuyện với anh mà tránh mắt.
"Sao vậy?" Lúc cô đi qua anh thì anh kéo tay của cô, "Em là lạ."
"Không có." Quan Hướng Lam cắn môi, hất tay của anh ra, "Buông tay ra! Tôi phải về ngủ."
Quan Hướng Lam đẩy Ngôn Tử Ngự ra, bước nhanh đi xuống lầu.
Ngôn Tử Ngự cau mày, lập tức đuổi theo, lúc cô đang muốn mở cửa rời đi thì anh vươn tay ngăn chặn cửa, khóa cô vào giữa cánh cửa và mình.
"Ngôn Tử Ngự, anh làm cái gì vậy?" Đưa lưng về phía anh, Quan Hướng Lam muốn kéo cửa ra, lại không bằng sức của anh, cô tức giận rống: "Cút ngay đi, chớ cản đường!"
Nhìn bóng lưng của cô, lông mày của Ngôn Tử Ngự nhíu lại càng chặt hơn."Sao nói chuyện không nhìn anh?"Anh dùng sức xoay người cô lại ép cô ngẩng đầu nhìn anh.
Quan Hướng Lam quật cường ngẩng đầu nhìn anh, mắt to tràn đầy cộc cằn."Nhìn anh làm gì?Anh có gì tốt mà nhìn?"
Ngôn Tử Ngự bình tĩnh nhìn cô, không bỏ qua lửa giận trong mắt cô ."Em đang tức giận, tại sao?Anh chọc tới em khi nào?"
"Anh... " Quan Hướng Lam há mồm, cũng không biết nên trả lời cái gì. Cô cũng không biết vì sao tức giận, từ lúc thấy bức ảnh của anh và vợ, cô có cái gì đó rất không ổn, cả người đều rất buồn bực, sau khi thấy anh càng buồn bực hơn.
"Tôi nhìn thấy anh liền nổi giận trong bụng!"Cô tức giận đẩy anh, giống như đứa trẻ đang cáu kỉnh."Tránh ra! Chó ngoan không cản đường, anh chưa từng nghe qua có phải không?"
Cô nhìn anh chằm chằm, rống to nói bừa: "Còn nữa, sau này anh cách xa tôi một chút, chớ đến gần hơn nữa tôi cũng không muốn có bất kỳ... " Toàn bộ lời nói còn lại đều bị chặn trong môi.
Không muốn nghe cô nói những lời đó nữa, Ngôn Tử Ngự làm chuyện muốn làm! Từ lúc mới vừa thấy cô thì anh liền muốn dùng sức, hung hăng hôn cô.
Giây phút khi đẩy cửa phòng ra thấy cô, anh mới phát hiện nhiều ngày không gặp, anh còn muốn cô hơn mình nghĩ...
Ngôn Tử Ngự không thể không thừa nhận, dường như anh thật sự động lòng với quả bom này! Ngoài dự tính của anh, nhưng anh lại không cách nào kháng cự.
"Ưm! Anh... " Quan Hướng Lam kêu rên, muốn tách khỏi môi của anh, nhưng cánh môi lại bị bao trùm chặt chẽ, đầu lưỡi nóng bỏng không khách khí cạy cái miệng nhỏ nhắn ra, dò tìm ngọt ngào trong miệng nhỏ.
Mà tay của anh cũng đi đến dưới váy, thăm dò vào viền quần lót, trực tiếp đụng chạm hai mảnh cánh hoa, ngón tay vân vê khe hở cánh hoa, khiêu khích nhạy cảm của cô.
"Ưm Ư -. . . " Cô trợn tròn con ngươi, lưỡi lại không chạy khỏi bị dây dưa mút lấy, ngón tay của anh rất tà ác không ngừng trêu chọc miệng hoa.
"Tiểu Lam, em mặc váy ngắn như vậy chính là thuận tiện cho đàn ông. . ." Lưỡi nóng mút lấy hương vị ngọt ngào, Ngôn Tử Ngự khàn giọng nói.
"Cũng không phải là vì thuận tiện... Ưm!"
Không để cho cô nói hết lời, Ngôn Tử Ngự lập tức chặn cái miệng nhỏ nhắn lại, anh cũng biết cô mở miệng thì sẽ không nói cái gì tốt.
Cắn môi dưới mềm mịn, ngón tay dài thăm dò vào đường mòn cánh hoa kéo ra đút vào mấy cái, dịch yêu lập tức thấm ướt ngón tay ra vào của anh.
"Ướt nhanh như vậy... Tiểu Lam, em chính là nhạy cảm như vậy." Anh nói nhỏ, khuôn mặt tuấn tú tà tứ mê người, mép hoa co rút và ướt át làm cho bụng dưới căng đau không dứt.
"Ừ a... " Quan Hướng Lam than nhẹ, lại không kháng cự được trêu đùa của anh, cái mông tròn lắc lắc nhẹ, bởi vì hưng phấn mà vách tường hoa co rúc lại, cũng kẹp chặt ngón tay anh hơn.
Ngôn Tử Ngự rút ngón tay ra, xoay người cô đưa lưng về phía anh, vén váy lên, kéo quần lót bên trong tới dưới mông, ngón tay nhanh chóng cởi quần, vật nam tính giữa hai chân đã dâng trào đứng thẳng từ lâu.
Đỉnh đầu vật nam tính ma sát hai mảnh cánh hoa mê người, eo dùng sức một cái, vật nam tính to lớn lập tức vùi vào giữa nhụy hoa tràn đầy chặt kín.
"A!" Quan Hướng Lam ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên, tay nhỏ bé dán vào cửa hàm răng khẽ cắn môi dưới."Quá, quá sâu... " Anh đi vào đột ngột như vậy, khiến cho cô không thích ứng được ngay.
"Em thích." Bàn tay đi xuống thăm dò vào áo, kéo áo lót ôm trọn ngực tròn lên, không có vải vóc bao bọc, hai bên mềm mại lập tức bắn ra, mà mỗi bàn tay nắm lấy một bên. Bàn tay vuốt ve ngực trắng mịn màng, đầu ngón tay chơi đùa kéo nụ hoa đã đứng thẳng, ở phía dưới ra vào đụng chạm nhụy hoa mềm mại cũng dâng trào tràn đầy nước trơn. Anh hiểu rõ thân thể của cô hơn chính cô, biết cô yêu thích vui sướng thế này, "Nhìn xem!Em hút anh chặt như vậy, chứng minh em rất thích, có đúng hay không?"
Anh tà ác nói, vật nam tính nóng bỏng không ngừng xỏ xuyên qua nhụy hoa, khuấy đảo ra chất lỏng vui sướng, cũng bắn ra tiếng vang tuyệt vời khi làm tình.
Lời của anh và tiếng vang xấu hổ này làm cho cả người Quan Hướng Lam tê dại, căn bản là không nói nên lời, cái miệng nhỏ nhắn chỉ có thể bật ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn.
"Ừ a... " Ngực nặng nề bị anh lấn ép thành hình dáng phóng túng, lửa nóng ra vào vách tường hoa, làm cho cả người cô căng chặt.
Trong phút giây này, ra vào dữ dội khiến cho cô đạt tới đỉnh cao, miệng nhỏ nhắn bật ra tiếng rên quyến rũ, dịch yêu cũng tuôn ra theo từ chỗ sâu .
Cảm thấy vách tường hoa rung động rất nhanh, eo hẹp di chuyển độ cong lớn hơn, hưởng thụ nhụy hoa co rúc lại, Ngôn Tử Ngự ngẩng đầu lên, bàn tay nắm thật chặt hai bên ngực mềm.
Anh rống to một tiếng, hung hăng cắm vào mấy cái trong nước, mới hài lòng để cho vật nam tính nóng rực bộc phát, vùi toàn bộ mật ngọt vui sướng vào nhụy hoa ẩm ướt...
Một lúc sau, hơi thở hai người vẫn dồn dập, thân thể nóng bỏng vẫn còn rung động, thỏa mãn vui sướng mãnh liệt vừa rồi.
Hơi thở của Quan Hướng Lam vẫn dồn dập, vật nam tính trong cơ thể còn chưa lui ra, vẫn vùi chôn ở trong nhụy hoa, loại cảm giác thân mật này làm cho cô không được tự nhiên.
"Anh đi ra ngoài!"Thở hổn hển, cô lắc lắc mông, muốn anh lui ra.
Ghê tởm, vậy mà cô lại làm tình với anh một lần nữa.
Ngôn Tử Ngự không có làm theo, ngược lại thân mật ôm lấy cô, môi mỏng dán vào bên tai cô, thầm hít sâu một hơi mới mở miệng, "Quan tiểu thư, dường như anh thích em."
Hả? Cái gì? Quan Hướng Lam sửng sốt, nâng chân lên lui thẳng về phía sau dùng sức đá bắp chân của anh.
"A!" Ngôn Tử Ngự đau kêu thành tiếng, bàn tay lập tức buông cô ra."Em làm -. . . "
"Ngôn Tử Ngự!"Quan Hướng Lam thở hổn hển mặc quần áo tử tế, lập tức quay đầu trừng anh."Anh cho rằng nói loại chuyện hoang đường này tôi sẽ tin?"Thích cô? Hừ! Anh nghĩ cô là đứa trẻ ba tuổi sao?
"Cái gì?"Phản ứng của cô cho Ngôn Tử Ngự sửng sốt.
"Yêu thích tôi?"Quan Hướng Lam nắm chặt quyền, lại thở phì phò mà đá anh một cái.
"Này!" Không nghĩ tới cô lại đá một lần nữa, căn bản là Ngôn Tử Ngự không kịp phòng bị, đùi lại bị đá trúng, lần này anh cũng nổi giận."Quan Hướng Lam, em đá đủ chưa?"
Là như thế nào?Anh cũng đã thừa nhận thích cô, đây là cái phản ứng gì chứ?
"Chưa đủ!" Cô rống, con ngươi xinh đẹp hung ác."Trước kia anh trêu cợt tôi thì thôi đi, đừng lấy chuyện yêu thích như vậy tới đùa bỡn tôi!"
Thích cô? Hừ! Anh đối với cô xấu xa như vậy, ánh mắt nhìn cô cũng không dịu dàng giống trong hình, anh đối với cô ngoài xấu xa ra, vẫn chỉ có xấu xa!
Nghe được lời của cô, Ngôn Tử Ngự không nhịn được cau mày, anh ở trong lòng cô cứ xấu xa như vậy sao? "Anh không lấy chuyện này... "
"Đủ rồi!"Cô cắt đứt lời của anh, "Nói cho anh biết, tốt nhất anh cách xa tôi một chút, cũng không cho anh gặp mặt tôi, lại càng không được nói thích đáng chết gì đó với tôi!"
Rống xong, Quan Hướng Lam đau thương trừng anh một cái, nhanh chóng xoay người rời đi.
/19
|