Edit: Mỹ Nữ & Mỳ Cay
Vịt quay, gà trắng, thịt lợn chiên, hạt sen và nấm trắng. Triệu Liễu Diệp nhìn một bàn đầy những món ăn thịnh soạn trước mắt không biết nên đặt đũa từ đâu.
Kể từ khi cha mẹ nàng qua đời đến nay, nàng chưa từng được ăn một bữa như vậy. Triệu Liễu Diệp vui mừng nhìn Lâm Hoà Thuận.
"Một bàn ăn này rốt cuộc tốn bao nhiêu bạc a?"
"Nhiều nhất một hai thôi, hơn nữa chúng ta cũng không gọi tổ yến cùng vi cá. Ngươi yên tâm, đây là những món ăn bình thường có thể mua được, ăn đùi gà đi nè." Hoà Thuận gắp một cái đùi gà vào bát Triệu Liễu Diệp.
Triệu Liễu Diệp chỉ cắn hai miếng, đột nhiên lo lắng hỏi: "Nếu chúng ta ra ngoài ăn đồ ăn ngon mà không mời đạo trưởng, liệu có ổn không?"
"Yên tâm, đạo trưởng bọn họ đều hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, sẽ không ăn mấy loại tạp chất này đâu." Hòa Thuận tháng này gấp rút lên đường vậy nên phải tiết kiệm, đồ ăn chỉ có chút bánh cùng lương khô ngay cả chút thịt cũng không có, đã sớm thèm thuồng.
"Làm sao ngươi biết? Hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt mà sống, chả nhẽ bọn họ đều là yêu quái biến thành?"Triệu Liễu Diệp nghe xong khá ngạc nhiên.
"Ngươi không biết đâu, hôm nay ta nhìn thấy Thành Côn Tử thi triển tiên thuật, hắn vừa vung tay, trên mặt đất cỏ dại đều bị chặt sạch, nhất định đã sớm tu luyện thành tiên, ta trước đây đọc qua tạp văn ghi chép, viết là tiên nhân không ăn uống, chỉ cần hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt mà sống, từ nay về sau không thể gọi là đạo trưởng nữa, nên gọi là tiên sư." Hoà Thuận trịnh trọng nói với nàng.
"Thành Côn Tử, chính là vị đạo trưởng chột mắt kia à? Không biết tại sao, ta thật có một chút sợ hắn." Triệu Liễu Diệp sợ hãi cười cười.
Hòa Thuận nhấp một ngụm trà, rất khoái trá nói: "Ngươi yên tâm, hắn mặc dù lớn lên trông đáng sợ một chút, thế nhưng sẽ không dám làm gì đâu. Hôm nay hắn còn một chưởng làm hỏng cửa tiểu viện, bị Nguyên Chân tiên sư mắng cho té tát. Ngươi không thấy lúc đó mặt hắn nhìn như vừa giết người xong lại làm bộ mình uỷ khuất lắm, chọc ta cười suýt ngất."
Triệu Liễu Diệp cũng bị Hòa Thuận làm cho vui vẻ, hai người liền trò chuyện một hồi. Hòa Thuận cùng nàng nói về mấy chuyện đã xảy ra trong tháng, lúc nhắc tới gia đình nàng chỉ nói sơ có chút chuyện, cũng không kể chi tiết lắm.
Cơm nước no nê, hai người đem đồ ăn thừa dọn dẹp, còn mua một bó lá ngải cứu trở lại tiểu viện.
Vừa vào sân liền nhìn thấy Nguyên Chân Tử mang theo hai đồ đệ ngồi trong phòng uống trà, căn bếp hỏng bên cạnh Hoà Thuận còn chưa dọn dẹp, dụng cụ làm bếp cũng chưa mua. Không biết ba người bọn họ lấy đâu ra nước nóng, một người đang uống trà bằng tách làm từ đá cẩm thạch.
Sau khi hai người tiến vào, cung kính đứng sang một bên hành lễ với Nguyên Chân Tử, Nguyên Chân Tử hài lòng đặt chén trà lên bàn, từ trong tay áo lấy ra một chiếc túi vải trơn xấu xí.
Hắn đem túi ném lên bàn nói với Hòa Thuận: " Đây là ba trăm lượng bạc, ngày mai ngươi mang theo nàng ta đi tìm người môi giới mua hai mươi nữ hài về, nhớ kỹ không được mua người cũ, tất cả đều phải là xử nữ."
Hoà Thuận sửng sốt một chút, hỏi Nguyên Chân Tử: "Hai chúng ta sao có thể làm chuyện này, Tiên sư chọn người hái quả sao?"
Nguyên Chân Tử tức giận nói: "Ta vừa đi thử, cũng không biết thế tục này lắm quy củ như vậy. Khi nghe bọn ta định mua 20 nữ hài thì mọi người đều ra vẻ như ta đã làm chuyện thất đức lắm, có người còn dám trực tiếp gọi bọn ta là đạo sĩ cặn bã, nói bọn ta không biết xấu hổ."
"Nếu như không phải lần này có chuyện cần làm, ta mới không cùng đám phàm nhân đó giao tiếp." Nguyên Chân Tử phẫn nộ oán trách, làm cho Hoà Thuận cảm thấy có chút mát mát, không biết đó là sát khí, Hoà Thuận chỉ cho là Nguyên Chân Tử rất tức giận.
Hoà Thuận vội vàng nói: "Tiên sư ngài cứ yên tâm, ta bảo đảm sẽ chọn cho ngươi chọn mấy xử nữ xinh đẹp động lòng người."
Lời này vừa nói ra, Nguyên Chân Tử sửng sốt một chút, bên cạnh Tiêu Vân Tử cũng không nhịn được cười, Thành Côn Tử quay mặt đi không nhìn sư phụ.
Nguyên Chân Tử đầu tiên là xanh mặt, sau đó lại đột nhiên bắt đầu cười ha hả khiến Hoà Thuận bị doạ toát mồ hôi lạnh một phen.
Mấy nhân vật này tính cách thật bất thường, khiến nàng một khắc cũng không thể thả lỏng.
"Ai bảo ngươi tìm người đẹp, ngươi nhớ kỹ cho ta, nhất định phải tìm người thân thể cường tráng một chút. Tìm bao lâu cũng được miễn là nữ hài, hơn nữa phải thông minh vào, mấy loại ngu xuẩn kia ta chịu không nổi." Cười to xong Nguyên Chân Tử liền biến thành dáng vẻ giễu cợt cùng kiêu ngạo.
Hòa Thuận lần này không dám nói nhiều, nàng nghiêm túc gật đầu.
Dặn dò xong công chuyện, Nguyên Chân Tử lại dẫn hai đồ đệ đi, chỉ thấy Tiêu Vân Tử vung tay một cái, nước trà cùng chén liền biến mất không thấy đâu.
Ba người đi rồi, Hòa Thuận và Triệu Liễu Diệp bởi vì nhìn thấy tiên thuật mà kích động vô cùng, dẫn đến một không ngủ.
Sáng sớm hôm sau, ăn qua loa xong mấy cái bánh bao, hai người ra ngoài tìm người môi giới.
Triệu Liễu Diệp chưa từng gặp qua ai làm nghề này mà Lâm Hoà Thuận cũng "mù" tịt nên hai nàng không còn cách nào khác phải đi hỏi thăm.
Hai người dựa theo địa chỉ hỏi thăm được mà đi không xa tới đường Thuỷ Hạng, tìm được một gian nhà trồng cây hồng trước cửa.Liễu Diệp không dám đi lên gõ cửa vì vậy Lâm Hoà Thuận chỉ còn cách dẫn đầu. Nàng đập vào vòng sắt trên cửa, thật lâu sau mới nghe thấy tiếng bước chân đi tới.
Cạch cạch một tiếng cửa mở ra, chỉ thấy nữ hài tử gầy gò thò đầu ra, cảnh giác hỏi: "Các ngươi tìm ai?"
Hoà Thuận cười nói: "Đây là nhà của dì Vương phải không, Tụi ta muốn gặp dì Vương."
Nữ tử rụt rè nhìn nàng rồi đáp: "Vậy cô nương đợi một chút." Sau đó đóng cửa chạy đi báo cáo.
Một lúc sau cửa lại mở ra, lần này là một phụ nhân trạc ba mươi, khuôn mặt tròn được thoa một làn phấn mỏng, mặc trên người một chiếc váy sa tanh, trên tóc cài hai chiếc trâm một vàng một bạc. Bà đứng ở cửa nở nụ cười đắc ý nhìn hai nàng, khí chất không thua gì mấy nữ tử nhà giàu, nữ hài vừa mở cửa rụt rè đứng sau lưng.
Hoà Thuận còn tưởng rằng nàng sẽ nhìn thấy loại nữ nhân thô tục giống mấy người từng đến nhà mình trước đây. Không ngờ người ở Minh Hàng thành này lại tao nhã như vậy, chắc là thường xuyên giao thiệp với người giàu có, tính tình cũng theo đó mà thay đổi đi.
Nhìn thấy trước mắt là hai tiểu cô nương, Vương di nương khẽ cười hỏi: "Hai cô nương tìm Vương Hỉ Nhi ta chắc là muốn ta giúp hai muội đây tìm một nhà giàu có đúng không? Biết ta quen nhiều quan lớn nên tự mình tới đây à?"
Hòa Thuận lúc này làm ra tính cách đại tiểu, ngẩng đầu nhìn chằm chằm đối phương, cười cười đáp: "Bọn ta đúng là nghe nói Dì Vương người quen biết nhiều, lúc này mới tìm tới. Bất quá không phải là vì bán mình, mà là muốn mua mấy hạ nhân."
"Ồ?" Vương Hỉ Nhi từ trên nhìn xuống hai nữ tử nhỏ bé, người phía sau ăn mặc xốc xếch, lại rụt rè lảng tránh, cho nên không đề cập tới.
Cô nương phía trước ăn mặc cũng khá tốt, tư chất cũng không tệ, mặc dù không đeo bất kỳ món trang sức nào, có vẻ giống đại nha hoàn gia đình giàu có nào hơn, nhưng chưa nghe qua người nào không muốn lấy chồng lại đi mua người khác?
Vương Hỉ Nhi suy nghĩ một chút, sau đó cười nói với hai nàng: "Vậy mời hai vị tiểu thư vào phòng, từ từ nói."
Hai người đi theo Vương Hỉ Nhi.
Vương Hỉ Nhi lên tiếng trước: "Không biết hai vị muốn mua người như thế nào? tiểu nha đầu thô lỗ hay là người có kinh nghiệm?"
Hòa Thuận nhấp một ngụm trà mới chậm rãi nói: "Ta là thay phu nhân nhà ta tới, phu nhân nhà ta ở góa đã nhiều năm, hiện đang chuẩn bị về nhà dưới quê sinh sống, nghĩ tới mua mấy nha hoàn giúp việc cho đỡ cực nhọc. Nam tử thì cũng được đấy, nhưng phu nhân nhà ta ở goá nhiều năm, sợ lại không quen, tốt nhất là chọn mấy nữ tử cho lành."
Vương Hỉ Nhi nghe vậy thì rất phấn khích:" Các vị muốn mua bao nhiêu người, chỗ của ta có rất nhiều nha đầu thông minh lanh lợi."
Hoà Thuận duỗi ra hai ngón tay, Vương Hỉ Nhi thất vọng nói: "Hai người?"
"Hai mươi, tất cả đều có một điều kiện."
Đây là chuyện lớn, Vương Hi Nhi sốt sắng hỏi: "Không biết phu nhân các vị muốn chọn loại người như thế nào?"
Lâm Hoà Thuận cười nói: "Điều kiện thì không hà khắc, tuổi tác như nào cũng được, chỉ cần là xử nữ. Hơn ba mươi tuổi cũng không sao, mà già quá thì không cần tìm. Mấy người đẹp đẹp thì ngươi cứ giữ lại mà bán cho nhà khác, ta chỉ cần làm việc chăm chỉ, chân tay lành lặn, thân thể khoẻ mạnh là được.
Vương Hỉ Nhi thầm nghĩ trong lòng:"Chủ nhân đại nha đầu này thật ghê gớm, biết mấy đứa xấu xấu bán không được lại chọn mấy đứa bình thường để chênh lệch giá"
Nghĩ nghĩ bà liền hỏi: "Không biết quý phủ ở nơi nào, ta dẫn theo người lập tức đưa đến quý phủ để phu nhân các ngươi tự chọn."
Hòa Thuận nhíu mày nói: " Phu nhân nhà ta không tiếp khách lạ, người thì tự ta sẽ chọn. Có điều đã lên kế hoạch đủ cả rồi, hai mươi ngày nữa sẽ cần mua đủ số nha hoàn."
Vương Hỉ Nhi có chút khó khăn nói: "Vị cô nương này, ngươi cũng biết bán mình làm nha hoàn cũng đều tầm mười mấy tuổi. Một hai đứa còn có chứ nhiều như vậy, thời gian lại gấp quá a."
"Nếu dì Vương cảm thấy thời gian eo hẹp, tìm không được nhiều người, vậy ta cho ngươi tìm 5 người thôi, 15 người còn lại ta sẽ nhờ người khác."
Dừng một chút, Hòa Thuận lại nói một câu: "Phu nhân nhà ta biết thời gian gấp gáp, cho nên trả 8 lượng để mua một người."
"Tám lượng?" Vương Hỉ Nhi sáng mắt lên tính toán, một cô nương dung mạo bình thường có thể bán mười mấy lượng. Những người dung mạo không được tốt hay quá già chỉ có thể cho làm nô tỳ thô thiển, nhiều nhất có thể bán năm sáu lượng.
Mặc dù không thể tìm được nhiều như vậy cùng một lúc, nhưng ta có thể đến chỗ người quen mua một ít, có thể kiếm được chênh lệch hai ba lượng.
"Cô nương, ta hứa trong vòng 20 ngày sẽ tìm được tất cả cho ngươi, hiện tại trong tay ta có một ít, không bằng ngươi chọn trước đi. Việc này sẽ mất một khoảng thời gian, hay là ta mời hai vị cô nương ăn trưa ở chỗ ta nhẽ."
"Vậy làm phiền dì Vương." Hoà Thuận nhìn Triệu Liễu Diệp đang sững sờ gật đầu, sau đó đồng ý. Có bữa trưa miễn phí, tại sao lại không ăn!
"Phúc Tài, đi Khách Tiên quán gọi một ít đồ ăn thức uống mang về đây." Vương Hỉ Nhi đi ra ngoài sảnh gọi một thiếu niên, sai hắn đi mua đồ ăn trong tửu lâu, rồi bà gọi hai trung niên nữ tử đi đón những cô nương đã được bà đặt tên nhưng vẫn còn ế khách.
p/s: Người môi giới ở đây mình ko edit là tú bà hay bà mai vì bà Vương Hỉ Nhi này cung cấp cả nữ nhân để làm vợ, nữ hài trẻ làm nha hoàn, có vẻ khá hợp pháp nên gọi tạm là người môi giới nhé ????
Vịt quay, gà trắng, thịt lợn chiên, hạt sen và nấm trắng. Triệu Liễu Diệp nhìn một bàn đầy những món ăn thịnh soạn trước mắt không biết nên đặt đũa từ đâu.
Kể từ khi cha mẹ nàng qua đời đến nay, nàng chưa từng được ăn một bữa như vậy. Triệu Liễu Diệp vui mừng nhìn Lâm Hoà Thuận.
"Một bàn ăn này rốt cuộc tốn bao nhiêu bạc a?"
"Nhiều nhất một hai thôi, hơn nữa chúng ta cũng không gọi tổ yến cùng vi cá. Ngươi yên tâm, đây là những món ăn bình thường có thể mua được, ăn đùi gà đi nè." Hoà Thuận gắp một cái đùi gà vào bát Triệu Liễu Diệp.
Triệu Liễu Diệp chỉ cắn hai miếng, đột nhiên lo lắng hỏi: "Nếu chúng ta ra ngoài ăn đồ ăn ngon mà không mời đạo trưởng, liệu có ổn không?"
"Yên tâm, đạo trưởng bọn họ đều hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, sẽ không ăn mấy loại tạp chất này đâu." Hòa Thuận tháng này gấp rút lên đường vậy nên phải tiết kiệm, đồ ăn chỉ có chút bánh cùng lương khô ngay cả chút thịt cũng không có, đã sớm thèm thuồng.
"Làm sao ngươi biết? Hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt mà sống, chả nhẽ bọn họ đều là yêu quái biến thành?"Triệu Liễu Diệp nghe xong khá ngạc nhiên.
"Ngươi không biết đâu, hôm nay ta nhìn thấy Thành Côn Tử thi triển tiên thuật, hắn vừa vung tay, trên mặt đất cỏ dại đều bị chặt sạch, nhất định đã sớm tu luyện thành tiên, ta trước đây đọc qua tạp văn ghi chép, viết là tiên nhân không ăn uống, chỉ cần hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt mà sống, từ nay về sau không thể gọi là đạo trưởng nữa, nên gọi là tiên sư." Hoà Thuận trịnh trọng nói với nàng.
"Thành Côn Tử, chính là vị đạo trưởng chột mắt kia à? Không biết tại sao, ta thật có một chút sợ hắn." Triệu Liễu Diệp sợ hãi cười cười.
Hòa Thuận nhấp một ngụm trà, rất khoái trá nói: "Ngươi yên tâm, hắn mặc dù lớn lên trông đáng sợ một chút, thế nhưng sẽ không dám làm gì đâu. Hôm nay hắn còn một chưởng làm hỏng cửa tiểu viện, bị Nguyên Chân tiên sư mắng cho té tát. Ngươi không thấy lúc đó mặt hắn nhìn như vừa giết người xong lại làm bộ mình uỷ khuất lắm, chọc ta cười suýt ngất."
Triệu Liễu Diệp cũng bị Hòa Thuận làm cho vui vẻ, hai người liền trò chuyện một hồi. Hòa Thuận cùng nàng nói về mấy chuyện đã xảy ra trong tháng, lúc nhắc tới gia đình nàng chỉ nói sơ có chút chuyện, cũng không kể chi tiết lắm.
Cơm nước no nê, hai người đem đồ ăn thừa dọn dẹp, còn mua một bó lá ngải cứu trở lại tiểu viện.
Vừa vào sân liền nhìn thấy Nguyên Chân Tử mang theo hai đồ đệ ngồi trong phòng uống trà, căn bếp hỏng bên cạnh Hoà Thuận còn chưa dọn dẹp, dụng cụ làm bếp cũng chưa mua. Không biết ba người bọn họ lấy đâu ra nước nóng, một người đang uống trà bằng tách làm từ đá cẩm thạch.
Sau khi hai người tiến vào, cung kính đứng sang một bên hành lễ với Nguyên Chân Tử, Nguyên Chân Tử hài lòng đặt chén trà lên bàn, từ trong tay áo lấy ra một chiếc túi vải trơn xấu xí.
Hắn đem túi ném lên bàn nói với Hòa Thuận: " Đây là ba trăm lượng bạc, ngày mai ngươi mang theo nàng ta đi tìm người môi giới mua hai mươi nữ hài về, nhớ kỹ không được mua người cũ, tất cả đều phải là xử nữ."
Hoà Thuận sửng sốt một chút, hỏi Nguyên Chân Tử: "Hai chúng ta sao có thể làm chuyện này, Tiên sư chọn người hái quả sao?"
Nguyên Chân Tử tức giận nói: "Ta vừa đi thử, cũng không biết thế tục này lắm quy củ như vậy. Khi nghe bọn ta định mua 20 nữ hài thì mọi người đều ra vẻ như ta đã làm chuyện thất đức lắm, có người còn dám trực tiếp gọi bọn ta là đạo sĩ cặn bã, nói bọn ta không biết xấu hổ."
"Nếu như không phải lần này có chuyện cần làm, ta mới không cùng đám phàm nhân đó giao tiếp." Nguyên Chân Tử phẫn nộ oán trách, làm cho Hoà Thuận cảm thấy có chút mát mát, không biết đó là sát khí, Hoà Thuận chỉ cho là Nguyên Chân Tử rất tức giận.
Hoà Thuận vội vàng nói: "Tiên sư ngài cứ yên tâm, ta bảo đảm sẽ chọn cho ngươi chọn mấy xử nữ xinh đẹp động lòng người."
Lời này vừa nói ra, Nguyên Chân Tử sửng sốt một chút, bên cạnh Tiêu Vân Tử cũng không nhịn được cười, Thành Côn Tử quay mặt đi không nhìn sư phụ.
Nguyên Chân Tử đầu tiên là xanh mặt, sau đó lại đột nhiên bắt đầu cười ha hả khiến Hoà Thuận bị doạ toát mồ hôi lạnh một phen.
Mấy nhân vật này tính cách thật bất thường, khiến nàng một khắc cũng không thể thả lỏng.
"Ai bảo ngươi tìm người đẹp, ngươi nhớ kỹ cho ta, nhất định phải tìm người thân thể cường tráng một chút. Tìm bao lâu cũng được miễn là nữ hài, hơn nữa phải thông minh vào, mấy loại ngu xuẩn kia ta chịu không nổi." Cười to xong Nguyên Chân Tử liền biến thành dáng vẻ giễu cợt cùng kiêu ngạo.
Hòa Thuận lần này không dám nói nhiều, nàng nghiêm túc gật đầu.
Dặn dò xong công chuyện, Nguyên Chân Tử lại dẫn hai đồ đệ đi, chỉ thấy Tiêu Vân Tử vung tay một cái, nước trà cùng chén liền biến mất không thấy đâu.
Ba người đi rồi, Hòa Thuận và Triệu Liễu Diệp bởi vì nhìn thấy tiên thuật mà kích động vô cùng, dẫn đến một không ngủ.
Sáng sớm hôm sau, ăn qua loa xong mấy cái bánh bao, hai người ra ngoài tìm người môi giới.
Triệu Liễu Diệp chưa từng gặp qua ai làm nghề này mà Lâm Hoà Thuận cũng "mù" tịt nên hai nàng không còn cách nào khác phải đi hỏi thăm.
Hai người dựa theo địa chỉ hỏi thăm được mà đi không xa tới đường Thuỷ Hạng, tìm được một gian nhà trồng cây hồng trước cửa.Liễu Diệp không dám đi lên gõ cửa vì vậy Lâm Hoà Thuận chỉ còn cách dẫn đầu. Nàng đập vào vòng sắt trên cửa, thật lâu sau mới nghe thấy tiếng bước chân đi tới.
Cạch cạch một tiếng cửa mở ra, chỉ thấy nữ hài tử gầy gò thò đầu ra, cảnh giác hỏi: "Các ngươi tìm ai?"
Hoà Thuận cười nói: "Đây là nhà của dì Vương phải không, Tụi ta muốn gặp dì Vương."
Nữ tử rụt rè nhìn nàng rồi đáp: "Vậy cô nương đợi một chút." Sau đó đóng cửa chạy đi báo cáo.
Một lúc sau cửa lại mở ra, lần này là một phụ nhân trạc ba mươi, khuôn mặt tròn được thoa một làn phấn mỏng, mặc trên người một chiếc váy sa tanh, trên tóc cài hai chiếc trâm một vàng một bạc. Bà đứng ở cửa nở nụ cười đắc ý nhìn hai nàng, khí chất không thua gì mấy nữ tử nhà giàu, nữ hài vừa mở cửa rụt rè đứng sau lưng.
Hoà Thuận còn tưởng rằng nàng sẽ nhìn thấy loại nữ nhân thô tục giống mấy người từng đến nhà mình trước đây. Không ngờ người ở Minh Hàng thành này lại tao nhã như vậy, chắc là thường xuyên giao thiệp với người giàu có, tính tình cũng theo đó mà thay đổi đi.
Nhìn thấy trước mắt là hai tiểu cô nương, Vương di nương khẽ cười hỏi: "Hai cô nương tìm Vương Hỉ Nhi ta chắc là muốn ta giúp hai muội đây tìm một nhà giàu có đúng không? Biết ta quen nhiều quan lớn nên tự mình tới đây à?"
Hòa Thuận lúc này làm ra tính cách đại tiểu, ngẩng đầu nhìn chằm chằm đối phương, cười cười đáp: "Bọn ta đúng là nghe nói Dì Vương người quen biết nhiều, lúc này mới tìm tới. Bất quá không phải là vì bán mình, mà là muốn mua mấy hạ nhân."
"Ồ?" Vương Hỉ Nhi từ trên nhìn xuống hai nữ tử nhỏ bé, người phía sau ăn mặc xốc xếch, lại rụt rè lảng tránh, cho nên không đề cập tới.
Cô nương phía trước ăn mặc cũng khá tốt, tư chất cũng không tệ, mặc dù không đeo bất kỳ món trang sức nào, có vẻ giống đại nha hoàn gia đình giàu có nào hơn, nhưng chưa nghe qua người nào không muốn lấy chồng lại đi mua người khác?
Vương Hỉ Nhi suy nghĩ một chút, sau đó cười nói với hai nàng: "Vậy mời hai vị tiểu thư vào phòng, từ từ nói."
Hai người đi theo Vương Hỉ Nhi.
Vương Hỉ Nhi lên tiếng trước: "Không biết hai vị muốn mua người như thế nào? tiểu nha đầu thô lỗ hay là người có kinh nghiệm?"
Hòa Thuận nhấp một ngụm trà mới chậm rãi nói: "Ta là thay phu nhân nhà ta tới, phu nhân nhà ta ở góa đã nhiều năm, hiện đang chuẩn bị về nhà dưới quê sinh sống, nghĩ tới mua mấy nha hoàn giúp việc cho đỡ cực nhọc. Nam tử thì cũng được đấy, nhưng phu nhân nhà ta ở goá nhiều năm, sợ lại không quen, tốt nhất là chọn mấy nữ tử cho lành."
Vương Hỉ Nhi nghe vậy thì rất phấn khích:" Các vị muốn mua bao nhiêu người, chỗ của ta có rất nhiều nha đầu thông minh lanh lợi."
Hoà Thuận duỗi ra hai ngón tay, Vương Hỉ Nhi thất vọng nói: "Hai người?"
"Hai mươi, tất cả đều có một điều kiện."
Đây là chuyện lớn, Vương Hi Nhi sốt sắng hỏi: "Không biết phu nhân các vị muốn chọn loại người như thế nào?"
Lâm Hoà Thuận cười nói: "Điều kiện thì không hà khắc, tuổi tác như nào cũng được, chỉ cần là xử nữ. Hơn ba mươi tuổi cũng không sao, mà già quá thì không cần tìm. Mấy người đẹp đẹp thì ngươi cứ giữ lại mà bán cho nhà khác, ta chỉ cần làm việc chăm chỉ, chân tay lành lặn, thân thể khoẻ mạnh là được.
Vương Hỉ Nhi thầm nghĩ trong lòng:"Chủ nhân đại nha đầu này thật ghê gớm, biết mấy đứa xấu xấu bán không được lại chọn mấy đứa bình thường để chênh lệch giá"
Nghĩ nghĩ bà liền hỏi: "Không biết quý phủ ở nơi nào, ta dẫn theo người lập tức đưa đến quý phủ để phu nhân các ngươi tự chọn."
Hòa Thuận nhíu mày nói: " Phu nhân nhà ta không tiếp khách lạ, người thì tự ta sẽ chọn. Có điều đã lên kế hoạch đủ cả rồi, hai mươi ngày nữa sẽ cần mua đủ số nha hoàn."
Vương Hỉ Nhi có chút khó khăn nói: "Vị cô nương này, ngươi cũng biết bán mình làm nha hoàn cũng đều tầm mười mấy tuổi. Một hai đứa còn có chứ nhiều như vậy, thời gian lại gấp quá a."
"Nếu dì Vương cảm thấy thời gian eo hẹp, tìm không được nhiều người, vậy ta cho ngươi tìm 5 người thôi, 15 người còn lại ta sẽ nhờ người khác."
Dừng một chút, Hòa Thuận lại nói một câu: "Phu nhân nhà ta biết thời gian gấp gáp, cho nên trả 8 lượng để mua một người."
"Tám lượng?" Vương Hỉ Nhi sáng mắt lên tính toán, một cô nương dung mạo bình thường có thể bán mười mấy lượng. Những người dung mạo không được tốt hay quá già chỉ có thể cho làm nô tỳ thô thiển, nhiều nhất có thể bán năm sáu lượng.
Mặc dù không thể tìm được nhiều như vậy cùng một lúc, nhưng ta có thể đến chỗ người quen mua một ít, có thể kiếm được chênh lệch hai ba lượng.
"Cô nương, ta hứa trong vòng 20 ngày sẽ tìm được tất cả cho ngươi, hiện tại trong tay ta có một ít, không bằng ngươi chọn trước đi. Việc này sẽ mất một khoảng thời gian, hay là ta mời hai vị cô nương ăn trưa ở chỗ ta nhẽ."
"Vậy làm phiền dì Vương." Hoà Thuận nhìn Triệu Liễu Diệp đang sững sờ gật đầu, sau đó đồng ý. Có bữa trưa miễn phí, tại sao lại không ăn!
"Phúc Tài, đi Khách Tiên quán gọi một ít đồ ăn thức uống mang về đây." Vương Hỉ Nhi đi ra ngoài sảnh gọi một thiếu niên, sai hắn đi mua đồ ăn trong tửu lâu, rồi bà gọi hai trung niên nữ tử đi đón những cô nương đã được bà đặt tên nhưng vẫn còn ế khách.
p/s: Người môi giới ở đây mình ko edit là tú bà hay bà mai vì bà Vương Hỉ Nhi này cung cấp cả nữ nhân để làm vợ, nữ hài trẻ làm nha hoàn, có vẻ khá hợp pháp nên gọi tạm là người môi giới nhé ????
/103
|