Edit: Mỹ Nữ & Mỳ Cay
Lão chưởng quỹ nhìn Hòa Thuận, biểu tình nghiêm túc nói: "Âm Chi đan là dùng để chuyển hoá dương khí trong người thường, sau khi uống vào, dương khí có thể bị tiêu trừ trong vòng bảy ngày và trở thành sinh vật giống Ma Giới, dựa vào âm khí để bảo vệ thân thể. Chỉ cần ngươi rời khỏi âm giới ngược lại sẽ bị dương khí của thế gian xâm phạm, tự bộc mà chết."
Hoà Thuận không thể tin được: "Ý của ngươi là, nếu như ta không phải tu sĩ, tiến vào Ma giới bất luận sống chết, cuối cùng cũng sẽ không thể trở về?"
"Không còn cách nào khác, cô nương cũng không cần ảo tưởng tu tiên, trong chốc lát ngươi không thể tu luyện được, hơn nữa ta cảm thấy cô nương căn bản không có linh căn, cũng không hấp thu được linh khí đất trời." Chưởng quỹ nói lời này đã đoạn tuyệt luôn ý nghĩ của Hòa Thuận.
Hòa Thuận bắt đầu do dự, Phạm Tử Nam nhìn nàng vô định chủ ý, liền nói với chưởng quỹ:"Lý Phúc, nếu như vị cô nương này nguyện ý uống Âm Chi đan, ngươi liền sắp xếp rồi đưa nào vào Phong Vô thành. Nếu nàng không muốn thì hãy cho nàng 1 ngàn lượng vàng để nàng tự rời đi."
"Ngươi suy nghĩ một đêm trước, ngày mai rồi đưa ra quyết định. Ta đã giải thích với Lý Phúc rồi, ngươi cứ yên tâm."
Hòa Thuận vô lực cám ơn Phạm Tử Nam, Phạm Tử Nam vì còn nhớ lò luyện đan Khôn Thọ, liền khống chế phi kiếm phá không mà đi.
Lý Phúc sắp xếp một căn phòng cho Hoà Thuận, sai một cô nương nhỏ trông nom nàng ấy rồi đi ra phía trước làm một số công việc.
Hoà Thuận ở trong phòng suy nghĩ hồi lâu mà không ngủ được, sáng sớm hôm sau đến gặp Lý Phúc với vẻ mặt phờ phạc.
Lý Phúc sai người bưng trà lên, hỏi: "Lâm cô nương, ngươi nghĩ kỹ chưa? ngươi muốn mang vàng về nhà, hay là muốn uống Âm Chi đan?"
Hoà Thuận cắn răng, dùng sức gật đầu nói: "Ta nguyện ý uống Âm Chi đan."
Tu tiên giả không bao giờ thích nhúng tay vào chuyện của người thường, nhìn thấy Hoà Thuận sẵn sàng mạo hiểm lấy viên Âm Chi này, Lý Phúc thậm chí không thèm hỏi tại sao, chỉ đi đến nhà kho và lấy ra một lọ nhỏ màu đỏ mà không nói một lời.
Sau khi đưa nó cho Hoà Thuận, hắn ta dặn dò: "Bắt đầu từ hôm nay, ngươi mỗi tối uống một viên. Nhớ kỹ, từ khi uống viên Âm Chi đan, cả ngày tuyệt đối không được ra khỏi phòng. Ta sẽ phái người dùng giấy đen đem cửa sổ che lại, thức ăn sẽ cho người đưa vào cho ngươi. Vừa vặn ta có một nhóm dược liệu muốn vận chuyển đi Phong Vô thành, hai ngày sau chúng ta liền lên đường."
Hoà Thuận nắm chặt lọ thuốc, mím chặt môi bước ra khỏi dược phường, cuối cùng cũng muốn đắm mình trong ánh nắng.
Ngước nhìn trời xanh mây trắng, nghĩ đến người nhà đang khổ cực, nàng nghiến răng nhốt mình trong phòng.
Nửa đêm Hoà Thuận ngồi trong phòng, dưới ánh nến run rẩy mở lọ thuốc, trong tay rót ra một viên đan dược màu đỏ nhạt. Nàng nhìn chằm chằm Âm Chi đan hồi lâu, hít một hơi thật mạnh lấy dũng khí rồi ném Âm Chi đan vào trong miệng.
Nuốt Âm Chi đan, Hòa Thuận rất khẩn trương ngồi ở đó chờ đợi phản ứng. Đợi một lát cũng không phát hiện thân thể có bất kỳ xảy ra gì, nàng có chút hoài nghi có phải hay không hàng để quá lâu đã mất hiệu lực.
Mới vừa nghĩ như thế, bỗng cảm giác được đan điền có chút mát mát. Sau đó cảm giác mát càng lúc càng rõ ràng, hơn nữa còn hướng toàn thân khuếch tán ra. Đến cuối cùng Hòa Thuận cảm giác được toàn thân như bị đông lạnh, toàn thân không ngừng run rẩy.
Nàng vội leo lên giường, quấn chăn quanh người nhưng vẫn không thấy ấm chút nào. Nàng lại nhảy xuống giường, khoác hết đồ ấm lên người rồi quấn chăn bông, co ro trong góc giường. Mãi đến rạng sáng, thân thể mới chậm rãi khôi phục nhiệt độ ban đầu.
"Lâm cô nương, ngươi không sao chứ?" Lý Phúc có chút không yên lòng với ngày đầu tiên uống thuốc của Hòa Thuận, sáng sớm liền tự mình đến đưa bữa ăn.
Hắn đem cửa phòng mở ra, để một giỏ trái cây vào. Thấy Hòa Thuận khoác khăn trải bàn, từ đầu tới chân bọc chăn lui ở góc giường không nhúc nhích, liền đi lên phía trước kiểm tra. Hắn nhẹ nhàng đẩy Hòa Thuận, Hòa Thuận vô lực mở mắt ra nhìn hắn, nhẹ nhàng cười cười nói câu: "Chưởng quỹ, lạnh quá."
Lý Phúc sửng sốt mở mắt ra, đôi đồng tử màu nâu sẫm của Hoà Thuận đã chuyển sang màu xanh đậm. Khi nàng di chuyển mái tóc xanh sẫm rũ xuống.
Hoà Thuận ngơ ngác nhìn mái tóc của mình, tự lẩm bẩm: "Không có Dương Khí thì thế này sao?"
Ở Phong Vô thành Lý Phúc đã nhìn qua những người sử dụng Âm Chi đan, nhưng không có ngoại lệ, những người đó có mái tóc bạc và đôi mắt gần như không thể nhìn thấy bất kỳ màu sắc nào, tất cả đều có màu xanh đậm như thế này, hắn thực sự chưa từng thấy.
Hắn đành phải nói: "Lâm tiểu thư, đây là ngày đầu tiên uống thuốc, bài xuất dương khí không thể ăn thức ăn nhưng có thể ăn chút hoa quả để no bụng."
Hoà Thuận lặng lẽ ngồi đó, toàn thân yếu ớt nhỏ giọng nói: "Cám ơn chưởng quỹ, có thể cho ta thêm chăn bông không?"
"Không vấn đề, lát nữa ta sẽ cho người mang đến. Chỉ là Lâm cô nương, từ nay về sau tuyệt đối không được bước ra khỏi phòng. Ngày mai buổi tối chúng ta liền xuất phát, ngươi đợi tới khi lên xe ra khỏi trấn rồi hẵng uống thuốc." Lý Phúc nói xong liền rời khỏi gian phòng, khép cửa lại.
Hòa Thuận ở trên giường ngồi một hồi, cảm thấy có chút tinh thần, liền đi tới bên cửa sổ. Nàng nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng mà đem cửa sổ đẩy ra một chút. Một tia nắng sớm chiếu vào, vừa vặn chiếu vào tay phải của nàng.
"A!" Hoà Thuận cảm thấy mu bàn tay phải đau nhói, một làn khói trắng bay lên, nàng vội vàng rút tay về phía sau. Khi nhìn lại nàng thấy trên mu bàn tay mình có một vết thương hình tròn do ánh nắng chiếu vào, đau đến phát khóc.
Bấy giờ nàng không dám thử lại nữa, Lâm Hoà Thuận tìm một chiếc lược gỗ rồi cẩn thận kéo cửa sổ lại.
Giữa thanh thiên bạch nhật, nàng ngồi trong nhà thắp nến gặm trái cây, gương cũng soi, dưới ánh nến, y hệt nữ quỷ. Nàng đoán nếu bây giờ dám chạy ra ngoài đường nhất định sẽ bị người ta bắt đi thiêu sống như một con quái vật.
Đêm hôm đó nàng ăn một viên nữa, sau đó quấn bốn cái chăn mà Lý Phúc gửi đến. Tuy rằng làm cho nàng ngạt thở, nhưng trên người lạnh lẽo cũng vô dụng, nàng đành phải run rẩy cả đêm.
Ngày hôm sau khi phát hiện màu tóc nàng lại trở nên phai nhạt hơn. Lý Phúc lúc này mới yên tâm, thuốc kia ném ở nhà kho mấy chục năm còn chưa có mất đi hiệu lực.
Đêm khởi hành Hoà Thuận ôm bốn chiếc chăn trải lên xe ngựa mà Lý Phúc đã chuẩn bị sẵn. Sau đó nàng trốn vào trong che kỹ mới phát hiện hai đệ tử đi theo Lý Phúc đến Phong Vô thành cũng trong xe.
Nàng sững người một lúc trước khi nhận ra người lái xe ngựa là chủ tiệm Lý Phúc. Nghe nói là vận chuyển hàng hóa đến Phong Vô thành nhưng thậm chí không có lấy một chiếc xe chở hàng nào.
Nàng đột nhiên nghĩ tới, những người tới Phong Vô thành đều là tiên tu, tự nhiên sẽ dùng túi trữ vật để đựng dược liệu. Nó không chiếm không gian và dễ dàng sử dụng, thực sự rất tiện lợi.
Nghĩ đến bọn họ là vì mình không thể thấy ánh nắng mới không dùng pháp bảo trực tiếp bay. Hoà Thuận thấy mình rất không có ý tứ, bèn đem đống chăn của mình thu gọn lại, nhường chỗ cho đám người kia.
Hai người ngồi trong xe cũng không có phản đối, lẳng lặng ngồi ở trong xe nhắm mắt nghỉ ngơi. Thấy cũng sắp đến lúc, nàng nuốt một viên Âm Chi đan, bắt đầu ở trong xe lăn qua lăn lại.
Khí hàn từ trên người nàng tỏa ra làm toàn bộ xe ngựa đông cứng lại thành một mảnh hỗn độn, trước đó hai đệ tử vẫn ngồi ở trong đó, tưởng tượng mình đang tu luyện ở một nơi cực lạnh.
Cuối cùng lạnh quá chịu không nổi đành phải tung chăn ra ngoài.
Lý Phúc không ngại ngồi ngoài lái xe, trên người cõng một khối hỏa ngọc, ấm áp vui vẻ.
Khi số lượng Âm Chi đan nàng uống tăng lên, phản ứng của Hoà Thuận trong xe ngày càng trở nên nghiêm trọng. Mặc dù khoang đã được bịt kín bằng nhiều lớp vải đen nhưng nàng vẫn cảm thấy nóng và đau vào ban ngày.
Sau khi uống hết bảy viên Âm Chi đan, Lâm Hoà Thuận tóc bạc trắng, đôi mắt trở nên trong veo không màu, chỉ khi nhìn kỹ vào mắt nàng mới thấy một màu lam nhạt.
Mấy ngày trước mặt trời khuất sau núi, nàng còn có được thoải mái. Hiện tại lại không phân ngày đêm, toàn thân tỏa ra khói trắng, trên người giống như bị liệt hỏa đốt đến nóng rực.
Lý Phúc nhìn bộ dạng nàng như vậy, sợ là đuổi không đến Ma Giới liền muốn quy thiên. Đành phải ném xuống xe ngựa, một người cõng nàng trên lưng rồi cùng khống chế pháp bảo xông thẳng núi Tường Vân mà đi.
Sau khi bay qua nửa đêm, cuối cùng họ đến được núi Tường Vân khi trời sắp sáng. Dưới chân núi có một con đường ranh giới bằng đá cao đến nửa người, trên đó có khắc một chữ "Tường Vân".
Lý Phúc đi tới kết giới thạch lấy ra một viên linh thạch cấp thấp đặt ở trên kết giới thạch, dùng lòng bàn tay ấn ở trên đó, thông qua linh thạch truyền linh lực đến kết giới thạch.
Khi viên đá trong lòng bàn tay Lý Phúc hoàn toàn biến mất trên viên đá kết giới, không gian bắt đầu vặn vẹo. Trước mặt bọn họ xuất hiện một cái lỗ đen cao hai người, Lý Phúc dẫn bọn họ đi vào.
Sau khi tiến vào, lỗ đen lại cùng nhau hòa tan, không gian bên cạnh viên đá kết giới trở về trạng thái ban đầu.
Hòa Thuận mơ mơ màng màng chỉ cảm thấy toàn thân đột nhiên nhẹ nhõm, luồng nóng rực kia cũng biến mất, thay vào đó là một loại nhẹ nhàng khoan khoái hơn.
Nàng mở mắt nhìn vầng trăng sáng màu bạc, cánh đồng lau sậy dài bất tận và con đường đất quen thuộc dẫn đến đó. Đây chẳng phải là nơi xuất hiện trong giấc mơ Lâm Hoà Thuận thấy tỷ tỷ mình xuất giá sao.
Hoà Thuận ngơ ngác nhìn xung quanh, xúc động rơi nước mắt, thầm nói trong lòng: "Cuối cùng con cũng đến rồi, cha nương, tỷ, đệ đệ, con đến cứu mọi người đây."
Mặc dù đã biết Hòa Thuận tỉnh táo không ít, thế nhưng Lý Phúc vẫn quyết định cho đệ tử mang nàng theo phi hành. Mọi người theo đường đất bay về phía Phong Vô thành, địa phương khác cũng có thể đi được nhưng phần lớn thời gian sẽ gặp phải ma thú công kích. Tiện ở chỗ những con đường đất đã được mở ra rất an toàn và hầu hết ma thú đều tránh xa nó.
Hoà Thuận nằm trên lưng đệ tử của Lý Phúc nhìn xung quanh, ngoại trừ một cánh đồng lau sậy rộng lớn, không còn gì khác. Sau đó, họ nhìn thấy một con chim lớn với bộ lông sặc sỡ bay qua đầu họ, cất tiếng tru dài khiến mọi người ù cả tai.
Mọi người cho rằng kia là ma thú, không khỏi khẩn trương. Lý Phúc đến là vội nói: "Không phải sợ, đó là vật để các tiền bối cưỡi thôi. Phía trước không xa chắc là muốn tới Phong Vô thành, mọi người chớ náo loạn miễn cho đối phương thấy khó chịu liền động thủ.
Sợ hai đệ tử không để ý, hắn bổ sung nói: "Nơi này tu sĩ Kim Đan nhiều như vậy, Nguyên Anh kỳ tiền bối cũng không ít."Điều này khiến hai đệ tử bị sốc, họ chỉ mới ở giai đoạn cuối của Luyện Khí Kỳ. Gặp phải những bậc thầy cao cấp như vậy, họ có thể bị xóa sổ chỉ bằng một ngón tay.
Lời edit: đọc chị nhà Kim Phi Dao bộ TVTL quen rồi qua đây thấy tính cách chị Lâm Hoà Thuận cũng khá giống nhưng không bựa bằng, chị này kiểu nhu mì hiền lành hơn, mà Lâm Hoà Thuận vì gia đình đến uống thuốc trở thành người âm cũng dám, đọc mà thấy tình cảm gia đình mãnh liệt thật.
Lão chưởng quỹ nhìn Hòa Thuận, biểu tình nghiêm túc nói: "Âm Chi đan là dùng để chuyển hoá dương khí trong người thường, sau khi uống vào, dương khí có thể bị tiêu trừ trong vòng bảy ngày và trở thành sinh vật giống Ma Giới, dựa vào âm khí để bảo vệ thân thể. Chỉ cần ngươi rời khỏi âm giới ngược lại sẽ bị dương khí của thế gian xâm phạm, tự bộc mà chết."
Hoà Thuận không thể tin được: "Ý của ngươi là, nếu như ta không phải tu sĩ, tiến vào Ma giới bất luận sống chết, cuối cùng cũng sẽ không thể trở về?"
"Không còn cách nào khác, cô nương cũng không cần ảo tưởng tu tiên, trong chốc lát ngươi không thể tu luyện được, hơn nữa ta cảm thấy cô nương căn bản không có linh căn, cũng không hấp thu được linh khí đất trời." Chưởng quỹ nói lời này đã đoạn tuyệt luôn ý nghĩ của Hòa Thuận.
Hòa Thuận bắt đầu do dự, Phạm Tử Nam nhìn nàng vô định chủ ý, liền nói với chưởng quỹ:"Lý Phúc, nếu như vị cô nương này nguyện ý uống Âm Chi đan, ngươi liền sắp xếp rồi đưa nào vào Phong Vô thành. Nếu nàng không muốn thì hãy cho nàng 1 ngàn lượng vàng để nàng tự rời đi."
"Ngươi suy nghĩ một đêm trước, ngày mai rồi đưa ra quyết định. Ta đã giải thích với Lý Phúc rồi, ngươi cứ yên tâm."
Hòa Thuận vô lực cám ơn Phạm Tử Nam, Phạm Tử Nam vì còn nhớ lò luyện đan Khôn Thọ, liền khống chế phi kiếm phá không mà đi.
Lý Phúc sắp xếp một căn phòng cho Hoà Thuận, sai một cô nương nhỏ trông nom nàng ấy rồi đi ra phía trước làm một số công việc.
Hoà Thuận ở trong phòng suy nghĩ hồi lâu mà không ngủ được, sáng sớm hôm sau đến gặp Lý Phúc với vẻ mặt phờ phạc.
Lý Phúc sai người bưng trà lên, hỏi: "Lâm cô nương, ngươi nghĩ kỹ chưa? ngươi muốn mang vàng về nhà, hay là muốn uống Âm Chi đan?"
Hoà Thuận cắn răng, dùng sức gật đầu nói: "Ta nguyện ý uống Âm Chi đan."
Tu tiên giả không bao giờ thích nhúng tay vào chuyện của người thường, nhìn thấy Hoà Thuận sẵn sàng mạo hiểm lấy viên Âm Chi này, Lý Phúc thậm chí không thèm hỏi tại sao, chỉ đi đến nhà kho và lấy ra một lọ nhỏ màu đỏ mà không nói một lời.
Sau khi đưa nó cho Hoà Thuận, hắn ta dặn dò: "Bắt đầu từ hôm nay, ngươi mỗi tối uống một viên. Nhớ kỹ, từ khi uống viên Âm Chi đan, cả ngày tuyệt đối không được ra khỏi phòng. Ta sẽ phái người dùng giấy đen đem cửa sổ che lại, thức ăn sẽ cho người đưa vào cho ngươi. Vừa vặn ta có một nhóm dược liệu muốn vận chuyển đi Phong Vô thành, hai ngày sau chúng ta liền lên đường."
Hoà Thuận nắm chặt lọ thuốc, mím chặt môi bước ra khỏi dược phường, cuối cùng cũng muốn đắm mình trong ánh nắng.
Ngước nhìn trời xanh mây trắng, nghĩ đến người nhà đang khổ cực, nàng nghiến răng nhốt mình trong phòng.
Nửa đêm Hoà Thuận ngồi trong phòng, dưới ánh nến run rẩy mở lọ thuốc, trong tay rót ra một viên đan dược màu đỏ nhạt. Nàng nhìn chằm chằm Âm Chi đan hồi lâu, hít một hơi thật mạnh lấy dũng khí rồi ném Âm Chi đan vào trong miệng.
Nuốt Âm Chi đan, Hòa Thuận rất khẩn trương ngồi ở đó chờ đợi phản ứng. Đợi một lát cũng không phát hiện thân thể có bất kỳ xảy ra gì, nàng có chút hoài nghi có phải hay không hàng để quá lâu đã mất hiệu lực.
Mới vừa nghĩ như thế, bỗng cảm giác được đan điền có chút mát mát. Sau đó cảm giác mát càng lúc càng rõ ràng, hơn nữa còn hướng toàn thân khuếch tán ra. Đến cuối cùng Hòa Thuận cảm giác được toàn thân như bị đông lạnh, toàn thân không ngừng run rẩy.
Nàng vội leo lên giường, quấn chăn quanh người nhưng vẫn không thấy ấm chút nào. Nàng lại nhảy xuống giường, khoác hết đồ ấm lên người rồi quấn chăn bông, co ro trong góc giường. Mãi đến rạng sáng, thân thể mới chậm rãi khôi phục nhiệt độ ban đầu.
"Lâm cô nương, ngươi không sao chứ?" Lý Phúc có chút không yên lòng với ngày đầu tiên uống thuốc của Hòa Thuận, sáng sớm liền tự mình đến đưa bữa ăn.
Hắn đem cửa phòng mở ra, để một giỏ trái cây vào. Thấy Hòa Thuận khoác khăn trải bàn, từ đầu tới chân bọc chăn lui ở góc giường không nhúc nhích, liền đi lên phía trước kiểm tra. Hắn nhẹ nhàng đẩy Hòa Thuận, Hòa Thuận vô lực mở mắt ra nhìn hắn, nhẹ nhàng cười cười nói câu: "Chưởng quỹ, lạnh quá."
Lý Phúc sửng sốt mở mắt ra, đôi đồng tử màu nâu sẫm của Hoà Thuận đã chuyển sang màu xanh đậm. Khi nàng di chuyển mái tóc xanh sẫm rũ xuống.
Hoà Thuận ngơ ngác nhìn mái tóc của mình, tự lẩm bẩm: "Không có Dương Khí thì thế này sao?"
Ở Phong Vô thành Lý Phúc đã nhìn qua những người sử dụng Âm Chi đan, nhưng không có ngoại lệ, những người đó có mái tóc bạc và đôi mắt gần như không thể nhìn thấy bất kỳ màu sắc nào, tất cả đều có màu xanh đậm như thế này, hắn thực sự chưa từng thấy.
Hắn đành phải nói: "Lâm tiểu thư, đây là ngày đầu tiên uống thuốc, bài xuất dương khí không thể ăn thức ăn nhưng có thể ăn chút hoa quả để no bụng."
Hoà Thuận lặng lẽ ngồi đó, toàn thân yếu ớt nhỏ giọng nói: "Cám ơn chưởng quỹ, có thể cho ta thêm chăn bông không?"
"Không vấn đề, lát nữa ta sẽ cho người mang đến. Chỉ là Lâm cô nương, từ nay về sau tuyệt đối không được bước ra khỏi phòng. Ngày mai buổi tối chúng ta liền xuất phát, ngươi đợi tới khi lên xe ra khỏi trấn rồi hẵng uống thuốc." Lý Phúc nói xong liền rời khỏi gian phòng, khép cửa lại.
Hòa Thuận ở trên giường ngồi một hồi, cảm thấy có chút tinh thần, liền đi tới bên cửa sổ. Nàng nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng mà đem cửa sổ đẩy ra một chút. Một tia nắng sớm chiếu vào, vừa vặn chiếu vào tay phải của nàng.
"A!" Hoà Thuận cảm thấy mu bàn tay phải đau nhói, một làn khói trắng bay lên, nàng vội vàng rút tay về phía sau. Khi nhìn lại nàng thấy trên mu bàn tay mình có một vết thương hình tròn do ánh nắng chiếu vào, đau đến phát khóc.
Bấy giờ nàng không dám thử lại nữa, Lâm Hoà Thuận tìm một chiếc lược gỗ rồi cẩn thận kéo cửa sổ lại.
Giữa thanh thiên bạch nhật, nàng ngồi trong nhà thắp nến gặm trái cây, gương cũng soi, dưới ánh nến, y hệt nữ quỷ. Nàng đoán nếu bây giờ dám chạy ra ngoài đường nhất định sẽ bị người ta bắt đi thiêu sống như một con quái vật.
Đêm hôm đó nàng ăn một viên nữa, sau đó quấn bốn cái chăn mà Lý Phúc gửi đến. Tuy rằng làm cho nàng ngạt thở, nhưng trên người lạnh lẽo cũng vô dụng, nàng đành phải run rẩy cả đêm.
Ngày hôm sau khi phát hiện màu tóc nàng lại trở nên phai nhạt hơn. Lý Phúc lúc này mới yên tâm, thuốc kia ném ở nhà kho mấy chục năm còn chưa có mất đi hiệu lực.
Đêm khởi hành Hoà Thuận ôm bốn chiếc chăn trải lên xe ngựa mà Lý Phúc đã chuẩn bị sẵn. Sau đó nàng trốn vào trong che kỹ mới phát hiện hai đệ tử đi theo Lý Phúc đến Phong Vô thành cũng trong xe.
Nàng sững người một lúc trước khi nhận ra người lái xe ngựa là chủ tiệm Lý Phúc. Nghe nói là vận chuyển hàng hóa đến Phong Vô thành nhưng thậm chí không có lấy một chiếc xe chở hàng nào.
Nàng đột nhiên nghĩ tới, những người tới Phong Vô thành đều là tiên tu, tự nhiên sẽ dùng túi trữ vật để đựng dược liệu. Nó không chiếm không gian và dễ dàng sử dụng, thực sự rất tiện lợi.
Nghĩ đến bọn họ là vì mình không thể thấy ánh nắng mới không dùng pháp bảo trực tiếp bay. Hoà Thuận thấy mình rất không có ý tứ, bèn đem đống chăn của mình thu gọn lại, nhường chỗ cho đám người kia.
Hai người ngồi trong xe cũng không có phản đối, lẳng lặng ngồi ở trong xe nhắm mắt nghỉ ngơi. Thấy cũng sắp đến lúc, nàng nuốt một viên Âm Chi đan, bắt đầu ở trong xe lăn qua lăn lại.
Khí hàn từ trên người nàng tỏa ra làm toàn bộ xe ngựa đông cứng lại thành một mảnh hỗn độn, trước đó hai đệ tử vẫn ngồi ở trong đó, tưởng tượng mình đang tu luyện ở một nơi cực lạnh.
Cuối cùng lạnh quá chịu không nổi đành phải tung chăn ra ngoài.
Lý Phúc không ngại ngồi ngoài lái xe, trên người cõng một khối hỏa ngọc, ấm áp vui vẻ.
Khi số lượng Âm Chi đan nàng uống tăng lên, phản ứng của Hoà Thuận trong xe ngày càng trở nên nghiêm trọng. Mặc dù khoang đã được bịt kín bằng nhiều lớp vải đen nhưng nàng vẫn cảm thấy nóng và đau vào ban ngày.
Sau khi uống hết bảy viên Âm Chi đan, Lâm Hoà Thuận tóc bạc trắng, đôi mắt trở nên trong veo không màu, chỉ khi nhìn kỹ vào mắt nàng mới thấy một màu lam nhạt.
Mấy ngày trước mặt trời khuất sau núi, nàng còn có được thoải mái. Hiện tại lại không phân ngày đêm, toàn thân tỏa ra khói trắng, trên người giống như bị liệt hỏa đốt đến nóng rực.
Lý Phúc nhìn bộ dạng nàng như vậy, sợ là đuổi không đến Ma Giới liền muốn quy thiên. Đành phải ném xuống xe ngựa, một người cõng nàng trên lưng rồi cùng khống chế pháp bảo xông thẳng núi Tường Vân mà đi.
Sau khi bay qua nửa đêm, cuối cùng họ đến được núi Tường Vân khi trời sắp sáng. Dưới chân núi có một con đường ranh giới bằng đá cao đến nửa người, trên đó có khắc một chữ "Tường Vân".
Lý Phúc đi tới kết giới thạch lấy ra một viên linh thạch cấp thấp đặt ở trên kết giới thạch, dùng lòng bàn tay ấn ở trên đó, thông qua linh thạch truyền linh lực đến kết giới thạch.
Khi viên đá trong lòng bàn tay Lý Phúc hoàn toàn biến mất trên viên đá kết giới, không gian bắt đầu vặn vẹo. Trước mặt bọn họ xuất hiện một cái lỗ đen cao hai người, Lý Phúc dẫn bọn họ đi vào.
Sau khi tiến vào, lỗ đen lại cùng nhau hòa tan, không gian bên cạnh viên đá kết giới trở về trạng thái ban đầu.
Hòa Thuận mơ mơ màng màng chỉ cảm thấy toàn thân đột nhiên nhẹ nhõm, luồng nóng rực kia cũng biến mất, thay vào đó là một loại nhẹ nhàng khoan khoái hơn.
Nàng mở mắt nhìn vầng trăng sáng màu bạc, cánh đồng lau sậy dài bất tận và con đường đất quen thuộc dẫn đến đó. Đây chẳng phải là nơi xuất hiện trong giấc mơ Lâm Hoà Thuận thấy tỷ tỷ mình xuất giá sao.
Hoà Thuận ngơ ngác nhìn xung quanh, xúc động rơi nước mắt, thầm nói trong lòng: "Cuối cùng con cũng đến rồi, cha nương, tỷ, đệ đệ, con đến cứu mọi người đây."
Mặc dù đã biết Hòa Thuận tỉnh táo không ít, thế nhưng Lý Phúc vẫn quyết định cho đệ tử mang nàng theo phi hành. Mọi người theo đường đất bay về phía Phong Vô thành, địa phương khác cũng có thể đi được nhưng phần lớn thời gian sẽ gặp phải ma thú công kích. Tiện ở chỗ những con đường đất đã được mở ra rất an toàn và hầu hết ma thú đều tránh xa nó.
Hoà Thuận nằm trên lưng đệ tử của Lý Phúc nhìn xung quanh, ngoại trừ một cánh đồng lau sậy rộng lớn, không còn gì khác. Sau đó, họ nhìn thấy một con chim lớn với bộ lông sặc sỡ bay qua đầu họ, cất tiếng tru dài khiến mọi người ù cả tai.
Mọi người cho rằng kia là ma thú, không khỏi khẩn trương. Lý Phúc đến là vội nói: "Không phải sợ, đó là vật để các tiền bối cưỡi thôi. Phía trước không xa chắc là muốn tới Phong Vô thành, mọi người chớ náo loạn miễn cho đối phương thấy khó chịu liền động thủ.
Sợ hai đệ tử không để ý, hắn bổ sung nói: "Nơi này tu sĩ Kim Đan nhiều như vậy, Nguyên Anh kỳ tiền bối cũng không ít."Điều này khiến hai đệ tử bị sốc, họ chỉ mới ở giai đoạn cuối của Luyện Khí Kỳ. Gặp phải những bậc thầy cao cấp như vậy, họ có thể bị xóa sổ chỉ bằng một ngón tay.
Lời edit: đọc chị nhà Kim Phi Dao bộ TVTL quen rồi qua đây thấy tính cách chị Lâm Hoà Thuận cũng khá giống nhưng không bựa bằng, chị này kiểu nhu mì hiền lành hơn, mà Lâm Hoà Thuận vì gia đình đến uống thuốc trở thành người âm cũng dám, đọc mà thấy tình cảm gia đình mãnh liệt thật.
/103
|