"Ồ, thứ gì?" Hòa Thuận tò mò hỏi.
Thật sự có những đồ vật có thể ra vào cung điện dưới lòng đất một cách an toàn, nhưng Hoà Thuận không tin những thứ đó có thể mua được ở cửa tiệm bình thường như vậy. Tuy nhiên hỏi một chút cũng không mất gì.
Lão ta thấy vậy thì yêu cầu nàng đợi một lúc rồi lục lọi ký ức, lấy xuống từ giá rất nhiều lọ ngọc. Một lát sau, mấy lọ thuốc chất đống trước mặt Hoà Thuận, cuối cùng lão từ phía sau lấy ra một túi đựng không biết tên, cũng đặt nó lên quầy.
Hoà Thuận nhìn những thứ trên quầy sau đó ngơ ngác nhìn ông lão, không còn cách nào nói: " Ông chủ, ta không phải tu sĩ, mấy thứ này đối với ta là vô dụng."
Lão ta bình tĩnh cầm một lọ màu xanh ngọc lục bảo lên nói: "Cô nương, đây không phải đan dược tăng tu vi mà là đan dược có công dụng đặc thù. Lấy lọ Kim Ngọc Lộ này làm ví dụ, rót một ít bôi lên người, muỗi độc sẽ tự tránh xa ngươi. Đừng có mà xem thường, cung điện ngầm đã bị chôn vùi hai trăm năm rồi, ai biết trong đó có những loại côn trùng gì."
Thấy Hoà Thuận nhìn chằm chằm lọ ngọc trong tay mình, ông lão nuốt nước bọt, cầm những lọ khác lên giới thiệu.
"Còn có một lọ tên Thông Khí Đan, tuy rằng tên không hay nhưng rất hữu dụng, ngư dân bọn ta đều thích mua thứ này."
Hoà Thuận có chút khó hiểu, không xác định hỏi: "Thuốc chữa suy nhược, chẳng lẽ trong cửa tiệm bán linh dược của các ngươi cũng bán sao?"
"Suy nhược?" Nghe được Hòa Thuận nói vậy, lão ta không hiểu sững sờ, lúc này mới chợt hiểu ra. Hắn cố nén cười điên cuồng giải thích: "Cô nương, đây không phải là khí thải hay suy nhược gì hết mà là một loại đan dược khiến người ta không cần hô hấp vẫn thở được. Nơi này ngư dân đều mua uống, một viên có thể ở trong nước nửa canh giờ."
"Tốt như vậy sao?" Hòa Thuận đối với thứ này rất có hứng thú. Trước đây nàng có chút ghen tị với những người dân địa phương biết bơi, có thể lặn xuống biển bắt sò và cá bất cứ lúc nào nhưng giờ thì khác rồi, nàng có thể giống họ.
Thấy Hoà Thuận quan tâm, lão ta nhanh chóng giới thiệu phần còn lại.
"Đây là Thanh Tâm đan, có thể giải độc, đây là bột mì, có thể ăn..."
"Đợi đã." Hoà Thuận dường như nghe thấy ông ta giới thiệu bột mì, vội vàng ngăn ông già sùi bọt mép lại.
Nàng chỉ vào nửa bao bột mì hỏi: "Ông chủ, thứ này hình như không phải đan dược nhỉ?"
Lão ta có chút ngượng ngùng nhưng vẫn kiên quyết nói: "Lấy thứ này nhất định có ích."
Hoà Thuận mặt trắng bệch nhìn lão: "Những viên đan dược kia đều có công dụng, mang theo tất nhiên hợp lý. Thế còn bột mì thì mang theo làm gì? Chẳng lẽ vào trong đó ta làm bánh bao, nướng bánh vừng à."
Ông lão có chút không thoải mái nhìn ánh mắt dò hỏi của nàng, thấy trong cửa tiệm không có ai, liền hạ giọng nói: "Nói thật với cô nương, tổ tiên ta có một vị tu sĩ Kim Đan Kỳ, hắn cũng đã hai lần tiến vào cung điện dưới lòng đất. Lần thứ nhất tay không trở về, lại còn bị trọng thương. Nhưng lần thứ hai mang theo bột mì lại bình an vô sự đi ra, hắn còn có tìm linh đan, tiến giai từ Kim Đan Sơ Kỳ tới Trung Kỳ luôn rồi."
"Rốt cuộc hắn mang bột mì vào để làm gì?" Hòa Thuận không tin, muốn hỏi kỹ càng một chút.
Ông lão xấu hổ lắc đầu: "Chuyện này ta cũng không biết, chỉ là nghe người lớn truyền lại. Những thứ này tổ tiên đều mang vào, đáng tiếc nhà ta không sinh ra được người nào có linh căn, không thì đã đi từ lâu."
" Việc này cũng có thể coi là gia tộc ngươi truyền xuống, sao ngươi dễ dàng nói cho ta biết như vậy? Nếu như ngươi bán tin tức cho đám tu sĩ kia không phải nhiều người mua đan dược hơn sao? Kiếm khối tiền còn gì." Hoà Thuận cũng không dễ bị lừa, nàng hỏi thẳng lại lão ta.
Lúc này sắc mặt lão trở nên có chút chán ghét, phẫn nộ nói: "Này, ngươi không thấy à, mấy vị tu sĩ ngoài kia kể cả Trúc Cơ hay Nguyên Anh, đến ngay cả Luyện Khí cũng nói không cần đan dược nhà ta. Họ kiêu ngạo như vậy sao ta bán được. Ngươi không mua thì thôi lại nói ta lừa gạt, hừ."
Hòa Thuận lúc này mới chợt hiểu hiểu ra, hoá ra là chỉ cần đi vào mua hàng hắn sẽ nói, chẳng qua không ai vào nên hắn không có cơ hội.
Bất quá mấy thứ này đối với Hòa Thuận đều có chút tác dụng, nàng có thể mua nên nàng cười cười với ông chủ.
" Mấy thứ kia ta lấy 2 viên đi, nhưng mà bột mì ta không trả tiền đâu, coi như ngươi khuyến mãi cho ta đi."
Nghe thấy Hòa Thuận chịu mua, ông lão rất hào phóng đồng ý đem bột mì coi như quà khuyến mãi cho nàng, dù sao cũng là nhà mình hôm qua làm bánh bao còn thừa lại, cũng chả đáng nhiêu tiền.
Hòa Thuận cất đan dược vào túi trữ vật. Nàng trước trở lại tửu lâu trả tiền cho ông chủ. Mặc dù tất cả thực khách đã bỏ chạy tán loạn nhưng ông chủ vẫn rất vui khi được chứng kiến cảnh tượng hai trăm năm mới có một lần này.
Nhìn thấy Hòa Thuận vậy mà chạy đến trả tiền, ông chủ rất cao hứng. Mặc dù chỉ là mấy viên linh châu giá gốc nhưng hắn lại đưa thêm cho Hoà Thuận 10 xiên cá viên.
Hoà Thuận cự tuyệt không được ý tốt của ông chủ, nàng đành nhận lấy, mang theo cá viên đi hướng Cầu Biển.
Trên bờ biển, tu sĩ cũng không còn quá nhiều, hơn nữa đại đa số đều đã trả phí đi qua cầu nhưng phóng tầm mắt vẫn có thể thấy, trên cầu chật ních người.
Thỉnh thoảng còn nhìn được cảnh có người bị cố ý đẩy xuống biển. Người đồng hành đi cùng sẽ đứng ra tranh cãi khiến trên cầu chửi bới không ngừng, hỗn loạn liên tục.
Hoà Thuận nhìn vậy thì lắc đầu, đây gọi là cảnh gì vậy. Mấy tu sĩ đó cũng đã sống mấy chục năm, có người hơn trăm năm mà vẫn thừa tinh lực như thời thiếu niên vậy.
Thấy Hoà Thuận đi về phía hũ báu với một xiên thức ăn trên tay và một con gà xương đen trên vai, các lính canh có chút khó hiểu. Tất nhiên Hoà Thuận đã yêu cầu Tiểu Hắc giấu tu vi đi để khỏi gặp rắc rối, chỉ cần không gặp tu sĩ Nguyên Anh, người ta sẽ chỉ thấy Tiểu Hắc là một con gà xương đen cấp 1 bình thường.
Dưới sự ánh mắt nghi ngờ của đám lính canh, Hoà Thuận đi đến cây cầu, lấy ra một túi trữ vật chứa hai nghìn viên linh thạch hạ phẩm rồi thả xuống.
Đám lính canh dùng thần thức quét qua thì biết là đủ nhưng thấy Hoà Thuận muốn lên cầu, bọn họ có chút muốn nhắc nhở nàng một phen. Thế nhưng nghĩ đến người này đi chịu chết thì liên quan gì tới họ, nên liền im miệng để Hòa Thuận đi qua Cầu Biển.
Hoà Thuận bước trên Cầu Biển, dù cây cầu đang trôi nổi trên biển nhưng nó lại không hề rung chuyển tí nào. Nó rất vững chắc, ngay cả khi đầy người đứng trên này nó cũng không có dấu hiệu bị chìm.
Nàng cũng không vội đi tìm tu sĩ khác cướp đồ gì cả, chỉ là đi chậm rì rì về phía Độn Lôn thành. Nhìn thấy thỉnh thoảng có tu sĩ vì cướp đồ mà rơi xuống biển, Hòa Thuận liền lấy ra một viên Thông Khí Đan dùng, chính mình không biết bơi, nếu như rơi xuống chết ở chỗ này thì thật oan uổng.
Đi chậm rãi khoảng một canh giờ mới đi tới nửa Cầu Biển. Ở đây đã xa bờ, hơn nữa gió biển có chút cổ quái, không ngừng thổi lớn hơn làm trên người xuất hiện vài chứng đau nhức. Có người còn không mở nổi mắt ra.
Tất cả các tu sĩ đã mở ra ra lớp phòng ngự, Hoà Thuận thấy vậy chỉ có thể mở lên lớp áo giáp, gió biển liền bị ngăn lại.
Vốn với người phàm như nàng các tu sĩ họ lười chú ý đến nhưng thấy Hoà Thuận cũng có thể làm ra một lớp phòng ngự, nhất thời vài ánh mắt tò mò hướng về phía nàng. Chỉ là phía trước có chuyện trọng yếu hơn, sau khi quan sát ánh mắt thì liền rời đi.
Kỳ thực Hòa Thuận lúc này gấp gáp vô cùng. Tiên Khấp đã được khởi động, có thể động thủ bất kì lúc nào.
Ngay nàng cảnh giác bốn phía thì đột nhiên nghe thấy phía sau có người gọi nàng.
"Lâm cô nương, không nghĩ đến chúng ta lại gặp mặt, thật đúng là khéo."
Hòa Thuận khẩn trương quay người nhìn lại, thấy phía sau có một đám người mà dẫn đầu là Trát Lạc. Chính là đám ở Hạ Tang trấn.
"Hoá ta là Trát Lạc công tử, không nghĩ đến các ngươi cũng tới nơi này."
Trát Lạc vẫn đeo người đầy trang sức, nhưng năm người nữ tử đi theo hắn đã mặc ít y phục hơn, ngoại trừ bộ ngực lộ ra một nửa và vòng eo thon như rắn nước, mơ hồ có thể thấy được dáng người thoắt ẩn thoắt hiện của họ.
Triển Lạc khẽ cười nói: "Nếu như ta biết Lâm tiểu thư cũng tới đây, thời điểm chúng ta ở Hạ Tang trấn đã mời ngươi đi cùng, đi cùng chúng ta có lẽ còn nhanh hơn cưỡi ngựa một mình."
"Công tử nói cũng đúng, chỉ là lúc đó vẫn không có thời gian cùng công tử tâm sự, cho nên đã bỏ lỡ. Không nghĩ ở chỗ này lại gặp được công tử, xem ra nhân sinh nơi nào không thể gặp a." Hòa Thuận thừa cơ tới gần Trát Lạc, hoà lẫn vào trong bọn họ làm bộ đi cùng nhau, như vậy có thể giảm bớt lòng hiếu kỳ của đám tu sĩ kia.
Nghe lời nàng nói, Trát Lạc cười cười khách khí nói: "Ta thấy Lâm cô nương cũng là một mình một người, không bằng đi cùng chúng ta một đoạn xuống cung điện, thế nào."
"Vậy làm phiền công tử, phiền phức các vị." Hòa Thuận vừa nghe vậy vội vàng cám ơn Trát Lạc, cũng không để ý 5 nữ tử kia bắn ánh mắt hung ác ánh mắt về phía mình, chỉ là mỉm cười liền cùng đi bên cạnh Trát Lạc.
Hòa Thuận không thèm sợ các nàng ta. Không rõ tình huống cung điện dưới lòng đất như thế nào, nàng định đi theo đám người Trát Lạc để thăm dò trước.
Thật sự có những đồ vật có thể ra vào cung điện dưới lòng đất một cách an toàn, nhưng Hoà Thuận không tin những thứ đó có thể mua được ở cửa tiệm bình thường như vậy. Tuy nhiên hỏi một chút cũng không mất gì.
Lão ta thấy vậy thì yêu cầu nàng đợi một lúc rồi lục lọi ký ức, lấy xuống từ giá rất nhiều lọ ngọc. Một lát sau, mấy lọ thuốc chất đống trước mặt Hoà Thuận, cuối cùng lão từ phía sau lấy ra một túi đựng không biết tên, cũng đặt nó lên quầy.
Hoà Thuận nhìn những thứ trên quầy sau đó ngơ ngác nhìn ông lão, không còn cách nào nói: " Ông chủ, ta không phải tu sĩ, mấy thứ này đối với ta là vô dụng."
Lão ta bình tĩnh cầm một lọ màu xanh ngọc lục bảo lên nói: "Cô nương, đây không phải đan dược tăng tu vi mà là đan dược có công dụng đặc thù. Lấy lọ Kim Ngọc Lộ này làm ví dụ, rót một ít bôi lên người, muỗi độc sẽ tự tránh xa ngươi. Đừng có mà xem thường, cung điện ngầm đã bị chôn vùi hai trăm năm rồi, ai biết trong đó có những loại côn trùng gì."
Thấy Hoà Thuận nhìn chằm chằm lọ ngọc trong tay mình, ông lão nuốt nước bọt, cầm những lọ khác lên giới thiệu.
"Còn có một lọ tên Thông Khí Đan, tuy rằng tên không hay nhưng rất hữu dụng, ngư dân bọn ta đều thích mua thứ này."
Hoà Thuận có chút khó hiểu, không xác định hỏi: "Thuốc chữa suy nhược, chẳng lẽ trong cửa tiệm bán linh dược của các ngươi cũng bán sao?"
"Suy nhược?" Nghe được Hòa Thuận nói vậy, lão ta không hiểu sững sờ, lúc này mới chợt hiểu ra. Hắn cố nén cười điên cuồng giải thích: "Cô nương, đây không phải là khí thải hay suy nhược gì hết mà là một loại đan dược khiến người ta không cần hô hấp vẫn thở được. Nơi này ngư dân đều mua uống, một viên có thể ở trong nước nửa canh giờ."
"Tốt như vậy sao?" Hòa Thuận đối với thứ này rất có hứng thú. Trước đây nàng có chút ghen tị với những người dân địa phương biết bơi, có thể lặn xuống biển bắt sò và cá bất cứ lúc nào nhưng giờ thì khác rồi, nàng có thể giống họ.
Thấy Hoà Thuận quan tâm, lão ta nhanh chóng giới thiệu phần còn lại.
"Đây là Thanh Tâm đan, có thể giải độc, đây là bột mì, có thể ăn..."
"Đợi đã." Hoà Thuận dường như nghe thấy ông ta giới thiệu bột mì, vội vàng ngăn ông già sùi bọt mép lại.
Nàng chỉ vào nửa bao bột mì hỏi: "Ông chủ, thứ này hình như không phải đan dược nhỉ?"
Lão ta có chút ngượng ngùng nhưng vẫn kiên quyết nói: "Lấy thứ này nhất định có ích."
Hoà Thuận mặt trắng bệch nhìn lão: "Những viên đan dược kia đều có công dụng, mang theo tất nhiên hợp lý. Thế còn bột mì thì mang theo làm gì? Chẳng lẽ vào trong đó ta làm bánh bao, nướng bánh vừng à."
Ông lão có chút không thoải mái nhìn ánh mắt dò hỏi của nàng, thấy trong cửa tiệm không có ai, liền hạ giọng nói: "Nói thật với cô nương, tổ tiên ta có một vị tu sĩ Kim Đan Kỳ, hắn cũng đã hai lần tiến vào cung điện dưới lòng đất. Lần thứ nhất tay không trở về, lại còn bị trọng thương. Nhưng lần thứ hai mang theo bột mì lại bình an vô sự đi ra, hắn còn có tìm linh đan, tiến giai từ Kim Đan Sơ Kỳ tới Trung Kỳ luôn rồi."
"Rốt cuộc hắn mang bột mì vào để làm gì?" Hòa Thuận không tin, muốn hỏi kỹ càng một chút.
Ông lão xấu hổ lắc đầu: "Chuyện này ta cũng không biết, chỉ là nghe người lớn truyền lại. Những thứ này tổ tiên đều mang vào, đáng tiếc nhà ta không sinh ra được người nào có linh căn, không thì đã đi từ lâu."
" Việc này cũng có thể coi là gia tộc ngươi truyền xuống, sao ngươi dễ dàng nói cho ta biết như vậy? Nếu như ngươi bán tin tức cho đám tu sĩ kia không phải nhiều người mua đan dược hơn sao? Kiếm khối tiền còn gì." Hoà Thuận cũng không dễ bị lừa, nàng hỏi thẳng lại lão ta.
Lúc này sắc mặt lão trở nên có chút chán ghét, phẫn nộ nói: "Này, ngươi không thấy à, mấy vị tu sĩ ngoài kia kể cả Trúc Cơ hay Nguyên Anh, đến ngay cả Luyện Khí cũng nói không cần đan dược nhà ta. Họ kiêu ngạo như vậy sao ta bán được. Ngươi không mua thì thôi lại nói ta lừa gạt, hừ."
Hòa Thuận lúc này mới chợt hiểu hiểu ra, hoá ra là chỉ cần đi vào mua hàng hắn sẽ nói, chẳng qua không ai vào nên hắn không có cơ hội.
Bất quá mấy thứ này đối với Hòa Thuận đều có chút tác dụng, nàng có thể mua nên nàng cười cười với ông chủ.
" Mấy thứ kia ta lấy 2 viên đi, nhưng mà bột mì ta không trả tiền đâu, coi như ngươi khuyến mãi cho ta đi."
Nghe thấy Hòa Thuận chịu mua, ông lão rất hào phóng đồng ý đem bột mì coi như quà khuyến mãi cho nàng, dù sao cũng là nhà mình hôm qua làm bánh bao còn thừa lại, cũng chả đáng nhiêu tiền.
Hòa Thuận cất đan dược vào túi trữ vật. Nàng trước trở lại tửu lâu trả tiền cho ông chủ. Mặc dù tất cả thực khách đã bỏ chạy tán loạn nhưng ông chủ vẫn rất vui khi được chứng kiến cảnh tượng hai trăm năm mới có một lần này.
Nhìn thấy Hòa Thuận vậy mà chạy đến trả tiền, ông chủ rất cao hứng. Mặc dù chỉ là mấy viên linh châu giá gốc nhưng hắn lại đưa thêm cho Hoà Thuận 10 xiên cá viên.
Hoà Thuận cự tuyệt không được ý tốt của ông chủ, nàng đành nhận lấy, mang theo cá viên đi hướng Cầu Biển.
Trên bờ biển, tu sĩ cũng không còn quá nhiều, hơn nữa đại đa số đều đã trả phí đi qua cầu nhưng phóng tầm mắt vẫn có thể thấy, trên cầu chật ních người.
Thỉnh thoảng còn nhìn được cảnh có người bị cố ý đẩy xuống biển. Người đồng hành đi cùng sẽ đứng ra tranh cãi khiến trên cầu chửi bới không ngừng, hỗn loạn liên tục.
Hoà Thuận nhìn vậy thì lắc đầu, đây gọi là cảnh gì vậy. Mấy tu sĩ đó cũng đã sống mấy chục năm, có người hơn trăm năm mà vẫn thừa tinh lực như thời thiếu niên vậy.
Thấy Hoà Thuận đi về phía hũ báu với một xiên thức ăn trên tay và một con gà xương đen trên vai, các lính canh có chút khó hiểu. Tất nhiên Hoà Thuận đã yêu cầu Tiểu Hắc giấu tu vi đi để khỏi gặp rắc rối, chỉ cần không gặp tu sĩ Nguyên Anh, người ta sẽ chỉ thấy Tiểu Hắc là một con gà xương đen cấp 1 bình thường.
Dưới sự ánh mắt nghi ngờ của đám lính canh, Hoà Thuận đi đến cây cầu, lấy ra một túi trữ vật chứa hai nghìn viên linh thạch hạ phẩm rồi thả xuống.
Đám lính canh dùng thần thức quét qua thì biết là đủ nhưng thấy Hoà Thuận muốn lên cầu, bọn họ có chút muốn nhắc nhở nàng một phen. Thế nhưng nghĩ đến người này đi chịu chết thì liên quan gì tới họ, nên liền im miệng để Hòa Thuận đi qua Cầu Biển.
Hoà Thuận bước trên Cầu Biển, dù cây cầu đang trôi nổi trên biển nhưng nó lại không hề rung chuyển tí nào. Nó rất vững chắc, ngay cả khi đầy người đứng trên này nó cũng không có dấu hiệu bị chìm.
Nàng cũng không vội đi tìm tu sĩ khác cướp đồ gì cả, chỉ là đi chậm rì rì về phía Độn Lôn thành. Nhìn thấy thỉnh thoảng có tu sĩ vì cướp đồ mà rơi xuống biển, Hòa Thuận liền lấy ra một viên Thông Khí Đan dùng, chính mình không biết bơi, nếu như rơi xuống chết ở chỗ này thì thật oan uổng.
Đi chậm rãi khoảng một canh giờ mới đi tới nửa Cầu Biển. Ở đây đã xa bờ, hơn nữa gió biển có chút cổ quái, không ngừng thổi lớn hơn làm trên người xuất hiện vài chứng đau nhức. Có người còn không mở nổi mắt ra.
Tất cả các tu sĩ đã mở ra ra lớp phòng ngự, Hoà Thuận thấy vậy chỉ có thể mở lên lớp áo giáp, gió biển liền bị ngăn lại.
Vốn với người phàm như nàng các tu sĩ họ lười chú ý đến nhưng thấy Hoà Thuận cũng có thể làm ra một lớp phòng ngự, nhất thời vài ánh mắt tò mò hướng về phía nàng. Chỉ là phía trước có chuyện trọng yếu hơn, sau khi quan sát ánh mắt thì liền rời đi.
Kỳ thực Hòa Thuận lúc này gấp gáp vô cùng. Tiên Khấp đã được khởi động, có thể động thủ bất kì lúc nào.
Ngay nàng cảnh giác bốn phía thì đột nhiên nghe thấy phía sau có người gọi nàng.
"Lâm cô nương, không nghĩ đến chúng ta lại gặp mặt, thật đúng là khéo."
Hòa Thuận khẩn trương quay người nhìn lại, thấy phía sau có một đám người mà dẫn đầu là Trát Lạc. Chính là đám ở Hạ Tang trấn.
"Hoá ta là Trát Lạc công tử, không nghĩ đến các ngươi cũng tới nơi này."
Trát Lạc vẫn đeo người đầy trang sức, nhưng năm người nữ tử đi theo hắn đã mặc ít y phục hơn, ngoại trừ bộ ngực lộ ra một nửa và vòng eo thon như rắn nước, mơ hồ có thể thấy được dáng người thoắt ẩn thoắt hiện của họ.
Triển Lạc khẽ cười nói: "Nếu như ta biết Lâm tiểu thư cũng tới đây, thời điểm chúng ta ở Hạ Tang trấn đã mời ngươi đi cùng, đi cùng chúng ta có lẽ còn nhanh hơn cưỡi ngựa một mình."
"Công tử nói cũng đúng, chỉ là lúc đó vẫn không có thời gian cùng công tử tâm sự, cho nên đã bỏ lỡ. Không nghĩ ở chỗ này lại gặp được công tử, xem ra nhân sinh nơi nào không thể gặp a." Hòa Thuận thừa cơ tới gần Trát Lạc, hoà lẫn vào trong bọn họ làm bộ đi cùng nhau, như vậy có thể giảm bớt lòng hiếu kỳ của đám tu sĩ kia.
Nghe lời nàng nói, Trát Lạc cười cười khách khí nói: "Ta thấy Lâm cô nương cũng là một mình một người, không bằng đi cùng chúng ta một đoạn xuống cung điện, thế nào."
"Vậy làm phiền công tử, phiền phức các vị." Hòa Thuận vừa nghe vậy vội vàng cám ơn Trát Lạc, cũng không để ý 5 nữ tử kia bắn ánh mắt hung ác ánh mắt về phía mình, chỉ là mỉm cười liền cùng đi bên cạnh Trát Lạc.
Hòa Thuận không thèm sợ các nàng ta. Không rõ tình huống cung điện dưới lòng đất như thế nào, nàng định đi theo đám người Trát Lạc để thăm dò trước.
/103
|