Edit: MNMC
"Chợ?" Hoà Thuận đang chải tóc, tò mò nhìn Thư Lan.
Mấy hôm nay nàng ta ăn mặc rất đặc biệt, còn cài hai bông hoa dại nhỏ màu vàng nhạt trên tóc.
Thấy Hoà Thuận nhìn lên đầu mình, Thư Lan ngượng ngùng cười: "Lâm sư tỷ, ngươi cũng biết y phúc của chúng ta quá xấu, cho nên ta cắm hai bông hoa vào chơi chơi thôi."
"Quan nhật đài không phải ở bên trong cửa ngọc trên đỉnh núi sao, sao có thể mở chợ được? Mà ngươi hôm nay không đi dược điền à?"
Tiên Linh Môn này làm sao có thể hào phóng như vậy, thậm chí còn đồng ý tổ chức cả phiên chợ ngay trong cổng, điều này nằm ngoài dự đoán của nàng.
"Lâm sư tỷ, chúng ta sáng sớm đi chơi nửa ngày, buổi chiều rồi trở về. Đến đã hơn một năm, cả ngày chỉ ở dược điền canh thuốc, canh đến chết ngạt luôn rồi. Ngươi bồi bọn ta đi đi mà." Thư Lan kéo tay Hòa Thuận, không ngừng loạng choạng.
"Còn ai đi chung?" Hòa Thuận hỏi.
"Lâm sư tỷ." Theo cửa lại vươn ba đầu nhỏ, đồng loạt kêu lên.
Hoà Thuận vừa nhìn thì thấy bọn họ chính là ba tiểu dược đồng cùng lớp mới đây, bọn họ đều nhỏ hơn Thư Lan một hai tuổi, suốt ngày đi theo Thư Lan, tạo thành một nhóm nhỏ chăm sóc lẫn nhau.
Vốn dĩ họ muốn Hoà Thuận làm trưởng nhóm, nhưng Hoà Thuận hiểu thân phận của nàng, lo lắng rằng sau này sự việc bị lộ ra, những người quá thân thiết với nàng chắc chắn sẽ bị liên lụy.
Cho nên trong ngày thường sẽ không cùng nàng các thân thiết quá nhiều, có mấy lần gặp phải bất trắc cũng không phiền tới các nàng.
"Lâm sư tỷ, ngươi dẫn chúng ta đi chơi đi. Ta nghe các sư huynh cùng người khác nói ở đó rất vui. Người của các phe phái đã dựng sạp hàng trên đài ngắm, bán rất nhiều thứ, thậm chí cả anh chàng béo trong bếp của chúng ta cũng ở đó, họ mở một quầy chuyên về bánh hoa đỏ, việc kinh doanh rất tốt nữa." Tuyết Tình cao hứng đếm ngón tay, nói cho Hoà Thuận nghe.
Bên này Tuyết Tình hào hứng đếm xem có cái gì tốt để ăn ngon không, bên kia Thư Lan và Bình Huỷ cùng Hương Khéo một mặt lôi kéo nàng, chính là quấn quít không chịu tha.
Hòa Thuận bị các nàng quấn lấy chịu không nổi, chỉ đáp ứng cùng các nàng cùng đi một hồi, chờ nàng đi ra dược điền, đột nhiên mới tỉnh ngộ.
"Các ngươi đây là đánh chủ ý lên linh thạch của ta? Thảo nào sống chết muốn kéo ta đi chung."
Bốn người nhìn thấy mưu kế bị phát hiện, đỏ mặt không dám lên tiếng.
Các nàng cũng biết một khối linh thạch ở môn trung có bao nhiêu quý báu, ngay cả những thứ bên trong cánh cửa luyện khí, một năm cũng mới phân nhận được 2 khối hạ phẩm linh thạch, còn lại toàn phải dựa vào thảo được, lâu lâu sư thúc sư bá vui thì thưởng cho mấy khối linh thạch.
Nhìn bốn người nhát gan ở trên đường, mặt đỏ hồng nhìn chằm chằm mặt đất không dám nhìn nàng.
Thôi thì vẫn là mấy đứa nhỏ, tuổi còn nhỏ liền bị tống tới chỗ này, rời xa cha mẹ, mỗi ngày còn phải làm việc cực nhọc. Hòa Thuận liền cười một chút nói: "Không cần sợ hãi, không phải chỉ là mấy viên linh thạch thôi sao. Lát nữa các ngươi thích gì ta mua cho."
"Wow, thật sao?" Bốn người kinh ngạc vui mừng đối nhìn Hoà Thuận, nhào tới liền ôm nàng."Cảm ơn sư tỷ, sư tỷ là tốt nhất."
Hòa Thuận đành phải bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cười khổ một cái.
Bởi vì cây non của nàng quá tốt lại nhiều, nên có một số dược đồng bất mãn, còn có người muốn âm thầm giở trò chơi xấu.
Thế nhưng trên dược điền có cấm chế, cho nên không thể phá hoại dược điền, có vài người sẽ nghĩ biện pháp khác.
Sau đó Hoà Thuận bắt đầu cảm thấy bồn chồn, có khi từ dược điền về, nàng thấy chăn ga gối đệm của mình bị nước tạt vào, hoặc đang ăn thì bị gọi đi, khi về lại phát hiện cơm bị trộn cùng cát. Tuy rằng đều là những chuyện nhỏ nhưng thực sự rất khó chịu.
Nàng liền chủ động tìm Lý sư bá, đem mình bí quyết mình phát hiện nói cho hắn.
Bởi vì chỉ có dược đồng mới có thể học Dưỡng Tâm Kinh, cho nên Lý sư bá cũng không biết làm thế nào để tăng sản lượng linh thảo. Mà kể cả các dược đồng khác biết, vì lợi ích cá nhân cũng chưa chắc chịu nói ra.
Cho nên Lý sư bá nghe xong hết sức cao hứng, sai người đi tìm tất cả các dược đồng, để những dược đồng hàng tháng nợ một bó linh thảo mà chưa bao giờ dùng đến đầu óc có thể chăm chỉ luyện tập làm theo.
Đúng như dự đoán, hiệu quả còn rất tốt, Lý sư bá vui mừng liền thưởng cho Hòa Thuận một viên thuốc điều hoà đan và một viên linh thạch hạ phẩm.
Bằng cách này, địch ý đối với Hoà Thuận đều biến mất. Nàng làm điều này không phải vì sợ họ mà vì nàng nghĩ sau này mình sẽ trộm đi bảo vật của họ, nên cũng cần thiết bù đắp gì đó.
Việc này ít nhiều cũng có thể giúp cuộc sống của mấy dược đồng có đầu óc không linh hoạt trở nên dễ dàng hơn, nếu không hàng loạt trẻ em sẽ trở thành ông già, bà già ở đây mất.
Hơn nữa dược đồng ở Tiểu Miêu Viên đều có chút nghèo, ngoại trừ một số người thỉnh thoảng nhận được một vài linh thạch làm phần thưởng, còn lại thì không một xu dính túi. Mà có tiền lại chịu chi như Hoà Thuận, trong mắt người khác quả là hiếm có.
Không nghĩ đến Hòa Thuận vậy mà nguyện ý mua đồ cho các nàng, Thư Lan cực kỳ cao hứng, nàng ta kéo Hòa Thuận nhanh chóng hướng quan nhật đài chạy đi.
"Vì sao lại có môn phái đến bày hàng?" Hòa Thuận theo các nàng đi về phía quan nhật đài, có chút hiếu kỳ hỏi.
nghe nói là để tạo điều kiện cho đệ tử của mỗi tông môn giải quyết chuyện trong tay, cho nên sáu tông phái xung quanh đều liên kết với nhau. Hàng năm đều dựng một quán ngoài trời. Ở một trong các giáo phái, tổng cộng được tổ chức trong bảy ngày, để đệ tử của mỗi giáo phái bán đồ của họ, chẳng hạn như Lý sư bá của chúng ta yêu cầu cô gái mập trong bếp bán bánh hoa đỏ nè."
Tuyết Tình tính cách rất rộng rãi, người lại linh hoạt, luôn luôn có thể nghe được rất nhiều tin tức.
Hoà Thuận mỉm cười, có lẽ vì sợ đệ tử của mình luôn bị nhốt trong môn phái nên tìm việc gì đó để cho họ làm.
Các đệ tử trong tông môn tình hình khá hơn, thỉnh thoảng có thể đảm nhận một số nhiệm vụ và đi Phàm Giới, nhưng Dược Đồng cả đời sẽ không bao giờ có thể rời đi.
Dược Đồng chỉ có thể dự hội chợ này khi đến phiên môn phái của mình tổ chức, nếu do môn phái khác tổ chức thì cũng không được đi.
Mà hôm nay quan nhật đài vô cùng đông đúc và sôi động. Hoà Thuận và nhóm năm người chen chúc trước một gian hàng bán phụ kiện, đây là gian hàng do một đệ tử của Kiếm phái thành lập.
Các mặt hàng được bán đều là đồ trang trí do chính họ chạm khắc từ gỗ có linh khí.
Hoà Thuận nhặt lên một chiếc kẹp tóc có hình, tuy là làm bằng gỗ nhưng nét chạm khắc đặc biệt tinh xảo, con phượng hoàng trên chiếc kẹp tóc trông rất sống động và đẹp mắt.
Vị tiền bối Kiếm Giáo này cũng không có khinh thường bọn họ, nhiệt tình chào hỏi: "Các sư muội, chiếc trâm cài tóc này đều là do ta tự mình khắc ra, đều là gỗ tinh linh, đối với các ngươi đều có giá trị rất lớn. Ngươi luyện tập, hấp thu linh khí rất có ích, những sư muội này vốn đã rất xinh đẹp, nếu đeo trâm cài tóc sẽ càng giống khí chất hơn."
Vị sư huynh này nói không kém Hoà Thuận tí nào, nói ra mọi người đều được một phen cười, Thư Lan mặc dù rất muốn chiếc kẹp tóc này, nhưng bọn họ không có một xu dính túi, không đủ tiền mua nên chỉ cười rồi cất lại.
Chỉ có Tuyết Tình nắm chặt chiếc kẹp tóc háo hức nhìn Hoà Thuận.
Nhìn tình huống này, mọi người đều biết Hoà Thuận sẽ là người trả tiền, sư huynh bán chiếc kẹp tóc cười nói với nàng: "Tiểu muội à, chiếc kẹp tóc của ta không đắt, ngươi có thể mua một chiếc với giá hai trăm hạt linh thạch."
Hoà Thuận mỉm cười nói với Thư Lan cùng những người khác: "Các ngươi thích thì chọn đi, sư tỷ sẽ tặng."
Bốn người vui vẻ nói: "Cảm ơn Lâm tỷ tỷ." Sau đó họ chọn quầy hàng, cố gắng tìm ra món mình thích.
Một lúc sau, bốn người chọn xong, Thư Lan chọn một chiếc kẹp tóc hoa lan đơn giản, giống với tên của nàng, nàng thích hoa lan hơn.
Đương nhiên, Tuyết Tình lấy chiếc trâm hoa mẫu đơn, hai ngươi còn lại trẻ hơn, mỗi người chọn một chuỗi hạt gỗ thơm và một chiếc vòng tay bằng gỗ.
"Tổng cộng tám trăm hạt linh châu. Sư huynh, đây là linh thạch hạ phẩm, phiền ngươi trả lại ta hai trăm." Hòa Thuận đưa linh thạch, sau khi lấy tiền thừa, nàng giữ luôn ở trong ngực.
"Sư muội, ngươi không tự mình chọn một cái à? Như vậy không cần đưa tiền lẻ."
Hoà Thuận cười nói: "Không cần, ta chỉ có một viên linh thạch này, nên giữ lại một ít để mua sắm."
Mọi người nghe vậy đều có chút xấu hổ, Hương Khéo kéo tay áo Hoà Thuận, đỏ mặt nói: "Lâm tỷ, chúng ta cũng không mua."
Thư Lan và những người khác cũng không đành lòng đặt đồ đạc trở lại quầy hàng, chắp tay đứng sang một bên, đáng thương nhìn nhìn.
"Thật là, ta chỉ là muốn mua thứ khác, các ngươi nhanh cầm lên đi. Sư huynh, ngươi vội vàng thối tiền lẻ làm gì." Hòa Thuận cười.
"Lâm sư tỷ, ngươi mua gì vậy?" Thư Lan trên đầu cắm trâm hoa lan, tò mò hỏi.
Hòa Thuận không trả lời câu hỏi của nàng, chỉ là cười híp mắt kéo các nàng đi quầy hàng ăn vặt, đem hai trăm linh thạc đổi thành các loại ăn vặt, mỗi người trong tay đều một xiên.
Bốn đứa trẻ kể từ khi đến Tiên Linh Môn chưa bao giờ vui vẻ đến vậy, ăn nhiều đến mức miệng đầy nước đường, không khỏi cười vui vẻ.
Tuyết Tình đang ăn một miếng bánh đường, vui vẻ trêu chọc Hương Khéo, không cẩn thận liền đụng phải một đám người.
"Ngươi đi kiểu gì vậy, làm y phục của ta dơ hết rồi."
Tuyết Tình ngây người, chiếc kẹo trong tay rơi xuống đất, đối diện là một thiếu nữ xinh đẹp với khuôn mặt trắng bệch. Váy bị dính một vết đường nâu dài.
"Chợ?" Hoà Thuận đang chải tóc, tò mò nhìn Thư Lan.
Mấy hôm nay nàng ta ăn mặc rất đặc biệt, còn cài hai bông hoa dại nhỏ màu vàng nhạt trên tóc.
Thấy Hoà Thuận nhìn lên đầu mình, Thư Lan ngượng ngùng cười: "Lâm sư tỷ, ngươi cũng biết y phúc của chúng ta quá xấu, cho nên ta cắm hai bông hoa vào chơi chơi thôi."
"Quan nhật đài không phải ở bên trong cửa ngọc trên đỉnh núi sao, sao có thể mở chợ được? Mà ngươi hôm nay không đi dược điền à?"
Tiên Linh Môn này làm sao có thể hào phóng như vậy, thậm chí còn đồng ý tổ chức cả phiên chợ ngay trong cổng, điều này nằm ngoài dự đoán của nàng.
"Lâm sư tỷ, chúng ta sáng sớm đi chơi nửa ngày, buổi chiều rồi trở về. Đến đã hơn một năm, cả ngày chỉ ở dược điền canh thuốc, canh đến chết ngạt luôn rồi. Ngươi bồi bọn ta đi đi mà." Thư Lan kéo tay Hòa Thuận, không ngừng loạng choạng.
"Còn ai đi chung?" Hòa Thuận hỏi.
"Lâm sư tỷ." Theo cửa lại vươn ba đầu nhỏ, đồng loạt kêu lên.
Hoà Thuận vừa nhìn thì thấy bọn họ chính là ba tiểu dược đồng cùng lớp mới đây, bọn họ đều nhỏ hơn Thư Lan một hai tuổi, suốt ngày đi theo Thư Lan, tạo thành một nhóm nhỏ chăm sóc lẫn nhau.
Vốn dĩ họ muốn Hoà Thuận làm trưởng nhóm, nhưng Hoà Thuận hiểu thân phận của nàng, lo lắng rằng sau này sự việc bị lộ ra, những người quá thân thiết với nàng chắc chắn sẽ bị liên lụy.
Cho nên trong ngày thường sẽ không cùng nàng các thân thiết quá nhiều, có mấy lần gặp phải bất trắc cũng không phiền tới các nàng.
"Lâm sư tỷ, ngươi dẫn chúng ta đi chơi đi. Ta nghe các sư huynh cùng người khác nói ở đó rất vui. Người của các phe phái đã dựng sạp hàng trên đài ngắm, bán rất nhiều thứ, thậm chí cả anh chàng béo trong bếp của chúng ta cũng ở đó, họ mở một quầy chuyên về bánh hoa đỏ, việc kinh doanh rất tốt nữa." Tuyết Tình cao hứng đếm ngón tay, nói cho Hoà Thuận nghe.
Bên này Tuyết Tình hào hứng đếm xem có cái gì tốt để ăn ngon không, bên kia Thư Lan và Bình Huỷ cùng Hương Khéo một mặt lôi kéo nàng, chính là quấn quít không chịu tha.
Hòa Thuận bị các nàng quấn lấy chịu không nổi, chỉ đáp ứng cùng các nàng cùng đi một hồi, chờ nàng đi ra dược điền, đột nhiên mới tỉnh ngộ.
"Các ngươi đây là đánh chủ ý lên linh thạch của ta? Thảo nào sống chết muốn kéo ta đi chung."
Bốn người nhìn thấy mưu kế bị phát hiện, đỏ mặt không dám lên tiếng.
Các nàng cũng biết một khối linh thạch ở môn trung có bao nhiêu quý báu, ngay cả những thứ bên trong cánh cửa luyện khí, một năm cũng mới phân nhận được 2 khối hạ phẩm linh thạch, còn lại toàn phải dựa vào thảo được, lâu lâu sư thúc sư bá vui thì thưởng cho mấy khối linh thạch.
Nhìn bốn người nhát gan ở trên đường, mặt đỏ hồng nhìn chằm chằm mặt đất không dám nhìn nàng.
Thôi thì vẫn là mấy đứa nhỏ, tuổi còn nhỏ liền bị tống tới chỗ này, rời xa cha mẹ, mỗi ngày còn phải làm việc cực nhọc. Hòa Thuận liền cười một chút nói: "Không cần sợ hãi, không phải chỉ là mấy viên linh thạch thôi sao. Lát nữa các ngươi thích gì ta mua cho."
"Wow, thật sao?" Bốn người kinh ngạc vui mừng đối nhìn Hoà Thuận, nhào tới liền ôm nàng."Cảm ơn sư tỷ, sư tỷ là tốt nhất."
Hòa Thuận đành phải bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cười khổ một cái.
Bởi vì cây non của nàng quá tốt lại nhiều, nên có một số dược đồng bất mãn, còn có người muốn âm thầm giở trò chơi xấu.
Thế nhưng trên dược điền có cấm chế, cho nên không thể phá hoại dược điền, có vài người sẽ nghĩ biện pháp khác.
Sau đó Hoà Thuận bắt đầu cảm thấy bồn chồn, có khi từ dược điền về, nàng thấy chăn ga gối đệm của mình bị nước tạt vào, hoặc đang ăn thì bị gọi đi, khi về lại phát hiện cơm bị trộn cùng cát. Tuy rằng đều là những chuyện nhỏ nhưng thực sự rất khó chịu.
Nàng liền chủ động tìm Lý sư bá, đem mình bí quyết mình phát hiện nói cho hắn.
Bởi vì chỉ có dược đồng mới có thể học Dưỡng Tâm Kinh, cho nên Lý sư bá cũng không biết làm thế nào để tăng sản lượng linh thảo. Mà kể cả các dược đồng khác biết, vì lợi ích cá nhân cũng chưa chắc chịu nói ra.
Cho nên Lý sư bá nghe xong hết sức cao hứng, sai người đi tìm tất cả các dược đồng, để những dược đồng hàng tháng nợ một bó linh thảo mà chưa bao giờ dùng đến đầu óc có thể chăm chỉ luyện tập làm theo.
Đúng như dự đoán, hiệu quả còn rất tốt, Lý sư bá vui mừng liền thưởng cho Hòa Thuận một viên thuốc điều hoà đan và một viên linh thạch hạ phẩm.
Bằng cách này, địch ý đối với Hoà Thuận đều biến mất. Nàng làm điều này không phải vì sợ họ mà vì nàng nghĩ sau này mình sẽ trộm đi bảo vật của họ, nên cũng cần thiết bù đắp gì đó.
Việc này ít nhiều cũng có thể giúp cuộc sống của mấy dược đồng có đầu óc không linh hoạt trở nên dễ dàng hơn, nếu không hàng loạt trẻ em sẽ trở thành ông già, bà già ở đây mất.
Hơn nữa dược đồng ở Tiểu Miêu Viên đều có chút nghèo, ngoại trừ một số người thỉnh thoảng nhận được một vài linh thạch làm phần thưởng, còn lại thì không một xu dính túi. Mà có tiền lại chịu chi như Hoà Thuận, trong mắt người khác quả là hiếm có.
Không nghĩ đến Hòa Thuận vậy mà nguyện ý mua đồ cho các nàng, Thư Lan cực kỳ cao hứng, nàng ta kéo Hòa Thuận nhanh chóng hướng quan nhật đài chạy đi.
"Vì sao lại có môn phái đến bày hàng?" Hòa Thuận theo các nàng đi về phía quan nhật đài, có chút hiếu kỳ hỏi.
nghe nói là để tạo điều kiện cho đệ tử của mỗi tông môn giải quyết chuyện trong tay, cho nên sáu tông phái xung quanh đều liên kết với nhau. Hàng năm đều dựng một quán ngoài trời. Ở một trong các giáo phái, tổng cộng được tổ chức trong bảy ngày, để đệ tử của mỗi giáo phái bán đồ của họ, chẳng hạn như Lý sư bá của chúng ta yêu cầu cô gái mập trong bếp bán bánh hoa đỏ nè."
Tuyết Tình tính cách rất rộng rãi, người lại linh hoạt, luôn luôn có thể nghe được rất nhiều tin tức.
Hoà Thuận mỉm cười, có lẽ vì sợ đệ tử của mình luôn bị nhốt trong môn phái nên tìm việc gì đó để cho họ làm.
Các đệ tử trong tông môn tình hình khá hơn, thỉnh thoảng có thể đảm nhận một số nhiệm vụ và đi Phàm Giới, nhưng Dược Đồng cả đời sẽ không bao giờ có thể rời đi.
Dược Đồng chỉ có thể dự hội chợ này khi đến phiên môn phái của mình tổ chức, nếu do môn phái khác tổ chức thì cũng không được đi.
Mà hôm nay quan nhật đài vô cùng đông đúc và sôi động. Hoà Thuận và nhóm năm người chen chúc trước một gian hàng bán phụ kiện, đây là gian hàng do một đệ tử của Kiếm phái thành lập.
Các mặt hàng được bán đều là đồ trang trí do chính họ chạm khắc từ gỗ có linh khí.
Hoà Thuận nhặt lên một chiếc kẹp tóc có hình, tuy là làm bằng gỗ nhưng nét chạm khắc đặc biệt tinh xảo, con phượng hoàng trên chiếc kẹp tóc trông rất sống động và đẹp mắt.
Vị tiền bối Kiếm Giáo này cũng không có khinh thường bọn họ, nhiệt tình chào hỏi: "Các sư muội, chiếc trâm cài tóc này đều là do ta tự mình khắc ra, đều là gỗ tinh linh, đối với các ngươi đều có giá trị rất lớn. Ngươi luyện tập, hấp thu linh khí rất có ích, những sư muội này vốn đã rất xinh đẹp, nếu đeo trâm cài tóc sẽ càng giống khí chất hơn."
Vị sư huynh này nói không kém Hoà Thuận tí nào, nói ra mọi người đều được một phen cười, Thư Lan mặc dù rất muốn chiếc kẹp tóc này, nhưng bọn họ không có một xu dính túi, không đủ tiền mua nên chỉ cười rồi cất lại.
Chỉ có Tuyết Tình nắm chặt chiếc kẹp tóc háo hức nhìn Hoà Thuận.
Nhìn tình huống này, mọi người đều biết Hoà Thuận sẽ là người trả tiền, sư huynh bán chiếc kẹp tóc cười nói với nàng: "Tiểu muội à, chiếc kẹp tóc của ta không đắt, ngươi có thể mua một chiếc với giá hai trăm hạt linh thạch."
Hoà Thuận mỉm cười nói với Thư Lan cùng những người khác: "Các ngươi thích thì chọn đi, sư tỷ sẽ tặng."
Bốn người vui vẻ nói: "Cảm ơn Lâm tỷ tỷ." Sau đó họ chọn quầy hàng, cố gắng tìm ra món mình thích.
Một lúc sau, bốn người chọn xong, Thư Lan chọn một chiếc kẹp tóc hoa lan đơn giản, giống với tên của nàng, nàng thích hoa lan hơn.
Đương nhiên, Tuyết Tình lấy chiếc trâm hoa mẫu đơn, hai ngươi còn lại trẻ hơn, mỗi người chọn một chuỗi hạt gỗ thơm và một chiếc vòng tay bằng gỗ.
"Tổng cộng tám trăm hạt linh châu. Sư huynh, đây là linh thạch hạ phẩm, phiền ngươi trả lại ta hai trăm." Hòa Thuận đưa linh thạch, sau khi lấy tiền thừa, nàng giữ luôn ở trong ngực.
"Sư muội, ngươi không tự mình chọn một cái à? Như vậy không cần đưa tiền lẻ."
Hoà Thuận cười nói: "Không cần, ta chỉ có một viên linh thạch này, nên giữ lại một ít để mua sắm."
Mọi người nghe vậy đều có chút xấu hổ, Hương Khéo kéo tay áo Hoà Thuận, đỏ mặt nói: "Lâm tỷ, chúng ta cũng không mua."
Thư Lan và những người khác cũng không đành lòng đặt đồ đạc trở lại quầy hàng, chắp tay đứng sang một bên, đáng thương nhìn nhìn.
"Thật là, ta chỉ là muốn mua thứ khác, các ngươi nhanh cầm lên đi. Sư huynh, ngươi vội vàng thối tiền lẻ làm gì." Hòa Thuận cười.
"Lâm sư tỷ, ngươi mua gì vậy?" Thư Lan trên đầu cắm trâm hoa lan, tò mò hỏi.
Hòa Thuận không trả lời câu hỏi của nàng, chỉ là cười híp mắt kéo các nàng đi quầy hàng ăn vặt, đem hai trăm linh thạc đổi thành các loại ăn vặt, mỗi người trong tay đều một xiên.
Bốn đứa trẻ kể từ khi đến Tiên Linh Môn chưa bao giờ vui vẻ đến vậy, ăn nhiều đến mức miệng đầy nước đường, không khỏi cười vui vẻ.
Tuyết Tình đang ăn một miếng bánh đường, vui vẻ trêu chọc Hương Khéo, không cẩn thận liền đụng phải một đám người.
"Ngươi đi kiểu gì vậy, làm y phục của ta dơ hết rồi."
Tuyết Tình ngây người, chiếc kẹo trong tay rơi xuống đất, đối diện là một thiếu nữ xinh đẹp với khuôn mặt trắng bệch. Váy bị dính một vết đường nâu dài.
/103
|