Nam tử nhất thời im lặng, sững sờ đứng ở đó.
"Ngươi chắc là Hạng sư huynh của Kiếm phái đi. Ngày ấy ở quan nhật đài ta đã thấy ngươi, chỉ là không biết ngươi là Hạng Vũ hay là Hạng Huyên. Không biết hôm nay... Sư huynh đã nhìn thấy những gì?" Hòa Thuận mị cười nhìn hắn, mắt giảo hoạt nháy nháy.
Người tới chính là Hạng Huyên, hắn chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Lúc ngươi đang tiêu hủy thi thể, ta đã nhìn thấy tất cả, không ngờ ngươi lại to gan như vậy, dám giết đồng môn, còn muốn tiêu hủy thi thể, xóa bỏ dấu vết."
"Vậy ngươi là Hạng Vũ hay Hạng Huyên?"
Nghe thấy lời hắn, Hòa Thuận tò mò hỏi.
Đến là nghe nói, Tiểu Vận sẽ được gả cho đệ đệ Hạng Huyên, người này nhìn thấy Hoà Thuận hủy thi cũng không trực tiếp ra mặt, còn có thể đứng chờ xem kịch, có vẻ là huynh trưởng Hạng Vũ.
"Hừ."
Nhìn thấy Hòa Thuận bị phát hiện hủy thi cũng không có động tĩnh hay kinh hoảng, Hạng Huyên cảm thấy có chút ý tứ, liền hừ lạnh một tiếng, "Ta là Hạng Huyên."
Thì ra là vị hôn phu của Tiểu Vận, xét hành vi hiện tại của hắn ta thì có vẻ như tin đồn là sự thật.
Hoà Thuận lại mỉm cười vui vẻ nói: "Thì ra là Hạng Huyên sư huynh. Chuyện hôm nay huynh không cần phải cảm ơn ta."
"Cái gì? Ngươi giết vị hôn thê của ta. Dựa vào cái gì ta phải cảm ơn ngươi." Hạng Huyên nhướng mày cười lạnh một tiếng, một lần nữa quan sát tiểu dược đồng trước mắt.
Tuổi tác không tính là lớn, lá gan thì cũng không nhỏ, tu vi Luyện Khí tầng hai. Trên người pháp bảo sáng loáng, rõ ràng là thừa dịp Tiểu Vận khinh địch mà đánh thắng nàng ta.
Chỉ là một tiểu dược đồng mà sao lại có nhiều pháp bảo như thế?
Mặc dù Hạng Huyên vẫn lạnh mặt nhưng Hòa Thuận lại không cảm nhận được sát khí truyền đến, cho nên nàng sẽ không nghĩ đến việc giết người diệt khẩu. Nếu như theo nàng đoán, thì Hạng Huyên này cũng tới để giết người.
"Hạng sư huynh, ngươi đương nhiên phải cảm ơn ta. Ta cũng nghe nói rồi, vị sư tỷ này sang năm sẽ được gả cho ngươi, chỉ là nàng tính cách nóng nảy, ghen tị thiện tật. Nếu như sau gả đi, khẳng định sẽ đem động phủ của ngươi náo đến gà bay chó sủa, một ngày không được yên thân."
Nhìn Hạng Huyên vẫn chưa trở mặt, Hòa Thuận lại nói tiếp: "Đang nói ta chỉ là phòng vệ mà thôi, hôm nay sư tỷ không hiểu chạy tới tìm ta, trên đường liền muốn đoạt tính mạng, nguyên nhân chỉ vì ngày ấy ta có chống đối nàng mấy câu. Lòng dạ nàng hẹp hòi như vậy, làm sao xứng với sư huynh được."
Nhìn thấy Hòa Thuận vậy mà đem chuyện ném sang cho mình, Hạng Huyên bất mãn nói: "Bản tính của nàng thế nào thì cũng là chuyện của bọn ta. Mặc dù theo như lời ngươi nói, là nàng tới tìm ngươi gây phiền phức trước nhưng sự thực chính là nàng chết ở trong tay ngươi, một tính mạng thế nào có thể qua loa như vậy."
"Hạng sư huynh, người nào mà không biết ngươi cũng không thích hôn phối này. Vị sư tỷ này không được lòng ngươi. Bây giờ, sư huynh, ngươi có bằng chứng gì chứng minh ta giết người? Sẽ không ai tin một tiểu dược đồng Luyện Khí tầng hai như ta có thể giết chết một tu sĩ Trúc Cơ đâu." Hoà Thuận dang tay mỉm cười lãnh đạm, giả vờ là một kẻ lưu manh.
Điều này lại nhắc nhở Hạng Huyên một phen, hắn nhìn chằm chằm đống pháp bảo trên người Hoà Thuận, "Ngươi thân là dược đồng sao lại có nhiều pháp bảo như vậy, thật là rất cổ quái, ngươi lẫn vào Tiên Linh môn có mục đích gì?"
Hòa Thuận cười trả lời: "Pháp bảo đều là do nhà ta mấy trăm năm lưu lại, tuy ngự động chúng không cần nhiều linh lực nhưng lại cần dùng tuổi thọ đổi lấy. Chỉ là giữ ở bên người phòng cái thân mà thôi, ai dám dùng nhiều. Hôm nay ta dùng chúng, tốn ít nhất mười năm tuổi thọ của ta đây, ta còn muốn sống thêm mấy năm nữa cơ. Sư huynh ngươi chỉ cần làm bộ không thấy ta là được."
Hạng Huyên nghe lời nàng nói có chút hoài nghi thẳng sự tình. Thế nhưng Luyện Khí kỳ xác thực rất khó ngự động pháp bảo, thực sự làm cho người ta không thể không tin. Hắn không muốn để ý tới Tiên Linh môn xảy ra chuyện gì, thế nhưng cứ như vậy không minh bạch thả nàng đi, hình như lại có chút không cam lòng.
Mặc dù pháp bảo kia có chút sức hấp dẫn, nhưng mình không cần thiết phải đi cướp của một dược đồng, hơn nữa chúng còn rất cổ quái.
Đang lúc hắn suy nghĩ, Hòa Thuận lại nhẹ giọng nói: "Nơi này xa xôi như vậy, nhưng Hạng sư huynh lại đi theo sư tỷ, chẳng lẽ là bất mãn hôn phối, muốn tìm nơi giết người, lại bị ta giành mất sao?"
"Ta mới không cần làm việc đó. Ngươi đừng buộc tội linh tinh. Ta chỉ đi ngang qua thôi." Hạng Huyên trừng mắt nhìn Hoà Thuận.
Chuyện này Hoà Thuận thực sự đã đoán sai, Hạng Huyên đúng là vô tình đi ngang qua. Từ xa thấy một vệt đỏ nên tò mò bay tới, khi đến gần thì thấy Tiểu Vận đã ngã xuống đất.
Hắn ta không nhìn thấy Hoà Thuận giết nhưng chứng kiến được quá trình thủ tiêu thi thể.
Mà Hòa Thuận cũng lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan, nếu giết Hạng Huyên để bịt miệng, so với giết Tiểu Vận còn khó hơn. Tuy không nhận ra sát khí nhưng nàng vẫn cảnh giác nhìn xung quanh để đề phòng bị hắn tấn công.
Hơn nữa, tu vi của hắn đã gần đến Kim Đan, không thể dễ dàng giết hắn được.
Nếu động tĩnh quá nhiều, nhất định sẽ thu hút đệ tử trong môn phái, lúc đó lại càng không thể che giấu thân phận.
Nhưng cứ để hắn đi thế này, lỡ hắn quay ra nói sự thật thì sao?
Hạng Huyên tựa như đọc được suy nghĩ của Hoà Thuận, đột nhiên lãnh khí thối lui, trên mặt mang theo tươi cười nói: "Ngươi là đang lo lắng không biết phải làm thế nào đi, thả ta thì không yên lòng, không thả thì sợ đánh không lại."
Nghe hắn nói, Hoà Thuận hào phóng gật đầu.
Hạng Huyên cười nói: "Như ngươi nói, ta thật sự không thích vị sư muội Tiểu Vận này. Nhưng hôn phối của ta với nàng ấy là do sư phụ sắp đặt, ta không thể làm trái lệnh. Tình cờ đang lúc khó khăn ngươi lại giúp ta một phen. Yên tâm, ta không phải người của Tiên Linh môn, ta sẽ không nói ra."
Nhìn thấy Hà Thuận nghiêng đầu, trên mặt không thể tin nhìn chằm chằm hắn, Hạng Huyên lại nói: "Nếu ngươi không tin thì đi theo ta đi?"
"Đi theo ngươi?" Hoà Thuận bối rối hỏi.
Việc đưa một dược đồng từ giáo phái khác đi mà không được phép ở đây là một tội nghiêm trọng. Bởi vì dược đồng đối với tu tiên môn phái rất quan trọng, mỗi môn phái đều có quản lý rất nghiêm ngặt, dược nam cũng bị cấm kết hôn, thậm chí không được phép rời khỏi núi.
"Mặc dù Tiểu Vận đã chết, nhưng hôn nhân giữa hai giáo phái sẽ không thay đổi. Giáo phái sẽ chọn một nữ tử khác để kết hôn với ta. Và một trong những của hồi môn sẽ là 10 dược đồng giai đoạn Luyện Khí, hôm nay ta đi ngang qua đây chỉ là để nhìn đám của hồi môn được tuyển chọn mà thôi. Chỉ cần ta nhắc tới, cho dù ngươi không phải Luyện Khí Trung kỳ, ta cũng có thể nhân cơ hội này mang ngươi đi."
Nghe Hạng Huyên kiêu ngạo nói vậy, Hòa Thuận cảm thấy tức giận. "Chả ra làm sao cả. Ai cho ngươi lấy ta làm của hồi môn."
Nhìn thấy Hoà Thuận tức giận, Hạng Huyên cười lớn, sau đó thi triển Thuật Điều Gió vào tro cốt của Tiểu Vận trên đường núi.
Một cơn gió mạnh thổi qua, thổi bay hết tro cốt trên mặt đất, sau đó nói: "Như ngươi đã nói, ai có thể biết Tiểu Vận hiện giờ đang ở đâu."
"Hừ, ngươi không phải là để gió thổi bay tro cốt sao? Chuyện nhỏ như vậy ta sẽ không cảm ơn ngươi." Hoà Thuận đóng Tiên Khấp, trợn mắt nhìn Hạng Huyên.
Nàng khoác chiếc giỏ tre lên lưng, đánh cược trong đầu hắn ta sẽ không nói cho ai biết.
Nếu nói ra sự thật, nàng không còn cách nào khác là phải lấy Long Ngư Châu ra để đối phó.
Nhìn thấy Hòa Thuận xách giỏ tre định rời đi, Hạng Huyên lập tức tiến tới trước mặt ngăn cản nàng. Hoà Thuận cảnh giác giẫm lên Giày Mây trượt lùi lại ba trượng.
Hòa Thuận trừng mắt hạnh, quát: "Ngươi còn muốn cản ta làm gì?"
"Không có gì hết, chỉ cần nói cho ta biết tên của ngươi, ta sẽ để ngươi đi." Hạng Huyên nhìn chằm chằm Giày Mây, càng cảm thấy tiểu dược đồng này rất thú vị và đầy bí mật.
"Ngươi nên từ bỏ đi, ta sẽ không theo ngươi làm của hồi môn đâu." Hòa Thuận trợn mắt nhìn hắn, quả thực là mộng tưởng.
Hạng Huyên vừa định nói gì đó, một đạo truyền tin bỗng nhiên bay về phía hắn, ánh sáng vàng lóe lên, hắn đưa tay ra đón lấy.
Mà Hoà Thuận tranh thủ lúc hắn đang phân tâm để nhận tin báo, đạp Giày Mây lướt qua, Hạng Huyên vội vàng đưa tay ra chộp lấy nhưng vẫn trượt.
Hoà Thuận tụt lại phía sau hắn ta, lao lên đường núi rồi biến mất ngay lập tức.
Hạng Huyên chỉ có thể lắc đầu, truyền tống phù trong tay cũng truyền tin, nguyên lai Hạng Vũ bảo hắn trở về, Kiếm phái phái một vị đại bá tới.
Hắn chỉ có thể nhìn vào con đường núi, nhưng Hoà Thuận đã biến mất từ lâu.
Hạng Huyên không còn cách nào khác, giẫm lên phi kiếm bay đi.
Sau khi Hạng Huyên rời đi, Hoà Thuận thò đầu ra khỏi bụi cây phía xa.
Không phát hiện điều gì bất thường, nàng mới quay trở lại đường núi chửi bới một cách thô lỗ: "Có bệnh."
Khi nàng đến nơi thì đã muộn một chút. May mắn thay, sư huynh đang hưng phấn đào hang nên không trách móc.
Hắn ta chỉ vào một khoảng trống bên ngoài hang động và bảo nàng đi trồng cây giống ở đó.
Hoà Thuận nhìn qua thấy được không gian trống vẫn đầy cỏ dại và hoa, ngay từ đầu không có dược điền nào được đào lên.
Nàng đành phải đến gặp vị sư huynh này và giải thích nàng không mang theo dụng cụ để đào đất nên không thể đào đất thành ruộng được.
Không ngờ vị sư huynh cũng không quay đầu lại, chỉ vào túi vải ném ở đất rồi tiếp tục làm việc.
Hoà Thuận bước lại gần, thấy trên túi có một sợi dây quà màu đỏ buộc liền nên tò mò mở ra xem.
Mở ra rồi mới biết hóa ra lại là một bộ đầy đủ dụng cụ trồng trọt ruộng đất. Làm nàng không còn cách nào khác là phải lấy cuốc bắt đầu đào.
Hoà Thuận hiện tại đã đạt đến Luyện Khí tầng 2, mặc dù không có sách bùa chú để học, nhưng thể chất của nàng đã sớm khác biệt.
Chỉ cần đào dược điền bình thường cũng gần giống như cắt đậu phụ, động tác nhanh hơn rất nhiều so với lúc mới vô.
Nàng nhanh chóng đào cỏ dại và hoa dại, xới đất rồi đào ra một dược điền rộng khoảng một mẫu.
Sau đó, nàng cẩn thận lấy tất cả cây giống ra khỏi giỏ, cẩn thận trồng xuống đất rồi mang nước suối trên núi tưới lên từng cây.
Về phần quá trình trồng linh thảo, sư huynh vẫn luôn đứng nhìn, tạm thời còn chưa tiếp tục đào hang động yêu quý của mình.
Thấy Hoà Thuận đã trồng tất cả các loại linh thảo một cách rất khéo léo, hắn ta ném một viên đan lớn cho Hoà Thuận, mạnh mẽ yêu cầu nàng truyền linh lực vào các loại linh thảo.
Hoà Thuận lăn lộn trên dược điền đến nửa đêm mới được về Tiểu Miêu Viên.
"Ngươi chắc là Hạng sư huynh của Kiếm phái đi. Ngày ấy ở quan nhật đài ta đã thấy ngươi, chỉ là không biết ngươi là Hạng Vũ hay là Hạng Huyên. Không biết hôm nay... Sư huynh đã nhìn thấy những gì?" Hòa Thuận mị cười nhìn hắn, mắt giảo hoạt nháy nháy.
Người tới chính là Hạng Huyên, hắn chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Lúc ngươi đang tiêu hủy thi thể, ta đã nhìn thấy tất cả, không ngờ ngươi lại to gan như vậy, dám giết đồng môn, còn muốn tiêu hủy thi thể, xóa bỏ dấu vết."
"Vậy ngươi là Hạng Vũ hay Hạng Huyên?"
Nghe thấy lời hắn, Hòa Thuận tò mò hỏi.
Đến là nghe nói, Tiểu Vận sẽ được gả cho đệ đệ Hạng Huyên, người này nhìn thấy Hoà Thuận hủy thi cũng không trực tiếp ra mặt, còn có thể đứng chờ xem kịch, có vẻ là huynh trưởng Hạng Vũ.
"Hừ."
Nhìn thấy Hòa Thuận bị phát hiện hủy thi cũng không có động tĩnh hay kinh hoảng, Hạng Huyên cảm thấy có chút ý tứ, liền hừ lạnh một tiếng, "Ta là Hạng Huyên."
Thì ra là vị hôn phu của Tiểu Vận, xét hành vi hiện tại của hắn ta thì có vẻ như tin đồn là sự thật.
Hoà Thuận lại mỉm cười vui vẻ nói: "Thì ra là Hạng Huyên sư huynh. Chuyện hôm nay huynh không cần phải cảm ơn ta."
"Cái gì? Ngươi giết vị hôn thê của ta. Dựa vào cái gì ta phải cảm ơn ngươi." Hạng Huyên nhướng mày cười lạnh một tiếng, một lần nữa quan sát tiểu dược đồng trước mắt.
Tuổi tác không tính là lớn, lá gan thì cũng không nhỏ, tu vi Luyện Khí tầng hai. Trên người pháp bảo sáng loáng, rõ ràng là thừa dịp Tiểu Vận khinh địch mà đánh thắng nàng ta.
Chỉ là một tiểu dược đồng mà sao lại có nhiều pháp bảo như thế?
Mặc dù Hạng Huyên vẫn lạnh mặt nhưng Hòa Thuận lại không cảm nhận được sát khí truyền đến, cho nên nàng sẽ không nghĩ đến việc giết người diệt khẩu. Nếu như theo nàng đoán, thì Hạng Huyên này cũng tới để giết người.
"Hạng sư huynh, ngươi đương nhiên phải cảm ơn ta. Ta cũng nghe nói rồi, vị sư tỷ này sang năm sẽ được gả cho ngươi, chỉ là nàng tính cách nóng nảy, ghen tị thiện tật. Nếu như sau gả đi, khẳng định sẽ đem động phủ của ngươi náo đến gà bay chó sủa, một ngày không được yên thân."
Nhìn Hạng Huyên vẫn chưa trở mặt, Hòa Thuận lại nói tiếp: "Đang nói ta chỉ là phòng vệ mà thôi, hôm nay sư tỷ không hiểu chạy tới tìm ta, trên đường liền muốn đoạt tính mạng, nguyên nhân chỉ vì ngày ấy ta có chống đối nàng mấy câu. Lòng dạ nàng hẹp hòi như vậy, làm sao xứng với sư huynh được."
Nhìn thấy Hòa Thuận vậy mà đem chuyện ném sang cho mình, Hạng Huyên bất mãn nói: "Bản tính của nàng thế nào thì cũng là chuyện của bọn ta. Mặc dù theo như lời ngươi nói, là nàng tới tìm ngươi gây phiền phức trước nhưng sự thực chính là nàng chết ở trong tay ngươi, một tính mạng thế nào có thể qua loa như vậy."
"Hạng sư huynh, người nào mà không biết ngươi cũng không thích hôn phối này. Vị sư tỷ này không được lòng ngươi. Bây giờ, sư huynh, ngươi có bằng chứng gì chứng minh ta giết người? Sẽ không ai tin một tiểu dược đồng Luyện Khí tầng hai như ta có thể giết chết một tu sĩ Trúc Cơ đâu." Hoà Thuận dang tay mỉm cười lãnh đạm, giả vờ là một kẻ lưu manh.
Điều này lại nhắc nhở Hạng Huyên một phen, hắn nhìn chằm chằm đống pháp bảo trên người Hoà Thuận, "Ngươi thân là dược đồng sao lại có nhiều pháp bảo như vậy, thật là rất cổ quái, ngươi lẫn vào Tiên Linh môn có mục đích gì?"
Hòa Thuận cười trả lời: "Pháp bảo đều là do nhà ta mấy trăm năm lưu lại, tuy ngự động chúng không cần nhiều linh lực nhưng lại cần dùng tuổi thọ đổi lấy. Chỉ là giữ ở bên người phòng cái thân mà thôi, ai dám dùng nhiều. Hôm nay ta dùng chúng, tốn ít nhất mười năm tuổi thọ của ta đây, ta còn muốn sống thêm mấy năm nữa cơ. Sư huynh ngươi chỉ cần làm bộ không thấy ta là được."
Hạng Huyên nghe lời nàng nói có chút hoài nghi thẳng sự tình. Thế nhưng Luyện Khí kỳ xác thực rất khó ngự động pháp bảo, thực sự làm cho người ta không thể không tin. Hắn không muốn để ý tới Tiên Linh môn xảy ra chuyện gì, thế nhưng cứ như vậy không minh bạch thả nàng đi, hình như lại có chút không cam lòng.
Mặc dù pháp bảo kia có chút sức hấp dẫn, nhưng mình không cần thiết phải đi cướp của một dược đồng, hơn nữa chúng còn rất cổ quái.
Đang lúc hắn suy nghĩ, Hòa Thuận lại nhẹ giọng nói: "Nơi này xa xôi như vậy, nhưng Hạng sư huynh lại đi theo sư tỷ, chẳng lẽ là bất mãn hôn phối, muốn tìm nơi giết người, lại bị ta giành mất sao?"
"Ta mới không cần làm việc đó. Ngươi đừng buộc tội linh tinh. Ta chỉ đi ngang qua thôi." Hạng Huyên trừng mắt nhìn Hoà Thuận.
Chuyện này Hoà Thuận thực sự đã đoán sai, Hạng Huyên đúng là vô tình đi ngang qua. Từ xa thấy một vệt đỏ nên tò mò bay tới, khi đến gần thì thấy Tiểu Vận đã ngã xuống đất.
Hắn ta không nhìn thấy Hoà Thuận giết nhưng chứng kiến được quá trình thủ tiêu thi thể.
Mà Hòa Thuận cũng lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan, nếu giết Hạng Huyên để bịt miệng, so với giết Tiểu Vận còn khó hơn. Tuy không nhận ra sát khí nhưng nàng vẫn cảnh giác nhìn xung quanh để đề phòng bị hắn tấn công.
Hơn nữa, tu vi của hắn đã gần đến Kim Đan, không thể dễ dàng giết hắn được.
Nếu động tĩnh quá nhiều, nhất định sẽ thu hút đệ tử trong môn phái, lúc đó lại càng không thể che giấu thân phận.
Nhưng cứ để hắn đi thế này, lỡ hắn quay ra nói sự thật thì sao?
Hạng Huyên tựa như đọc được suy nghĩ của Hoà Thuận, đột nhiên lãnh khí thối lui, trên mặt mang theo tươi cười nói: "Ngươi là đang lo lắng không biết phải làm thế nào đi, thả ta thì không yên lòng, không thả thì sợ đánh không lại."
Nghe hắn nói, Hoà Thuận hào phóng gật đầu.
Hạng Huyên cười nói: "Như ngươi nói, ta thật sự không thích vị sư muội Tiểu Vận này. Nhưng hôn phối của ta với nàng ấy là do sư phụ sắp đặt, ta không thể làm trái lệnh. Tình cờ đang lúc khó khăn ngươi lại giúp ta một phen. Yên tâm, ta không phải người của Tiên Linh môn, ta sẽ không nói ra."
Nhìn thấy Hà Thuận nghiêng đầu, trên mặt không thể tin nhìn chằm chằm hắn, Hạng Huyên lại nói: "Nếu ngươi không tin thì đi theo ta đi?"
"Đi theo ngươi?" Hoà Thuận bối rối hỏi.
Việc đưa một dược đồng từ giáo phái khác đi mà không được phép ở đây là một tội nghiêm trọng. Bởi vì dược đồng đối với tu tiên môn phái rất quan trọng, mỗi môn phái đều có quản lý rất nghiêm ngặt, dược nam cũng bị cấm kết hôn, thậm chí không được phép rời khỏi núi.
"Mặc dù Tiểu Vận đã chết, nhưng hôn nhân giữa hai giáo phái sẽ không thay đổi. Giáo phái sẽ chọn một nữ tử khác để kết hôn với ta. Và một trong những của hồi môn sẽ là 10 dược đồng giai đoạn Luyện Khí, hôm nay ta đi ngang qua đây chỉ là để nhìn đám của hồi môn được tuyển chọn mà thôi. Chỉ cần ta nhắc tới, cho dù ngươi không phải Luyện Khí Trung kỳ, ta cũng có thể nhân cơ hội này mang ngươi đi."
Nghe Hạng Huyên kiêu ngạo nói vậy, Hòa Thuận cảm thấy tức giận. "Chả ra làm sao cả. Ai cho ngươi lấy ta làm của hồi môn."
Nhìn thấy Hoà Thuận tức giận, Hạng Huyên cười lớn, sau đó thi triển Thuật Điều Gió vào tro cốt của Tiểu Vận trên đường núi.
Một cơn gió mạnh thổi qua, thổi bay hết tro cốt trên mặt đất, sau đó nói: "Như ngươi đã nói, ai có thể biết Tiểu Vận hiện giờ đang ở đâu."
"Hừ, ngươi không phải là để gió thổi bay tro cốt sao? Chuyện nhỏ như vậy ta sẽ không cảm ơn ngươi." Hoà Thuận đóng Tiên Khấp, trợn mắt nhìn Hạng Huyên.
Nàng khoác chiếc giỏ tre lên lưng, đánh cược trong đầu hắn ta sẽ không nói cho ai biết.
Nếu nói ra sự thật, nàng không còn cách nào khác là phải lấy Long Ngư Châu ra để đối phó.
Nhìn thấy Hòa Thuận xách giỏ tre định rời đi, Hạng Huyên lập tức tiến tới trước mặt ngăn cản nàng. Hoà Thuận cảnh giác giẫm lên Giày Mây trượt lùi lại ba trượng.
Hòa Thuận trừng mắt hạnh, quát: "Ngươi còn muốn cản ta làm gì?"
"Không có gì hết, chỉ cần nói cho ta biết tên của ngươi, ta sẽ để ngươi đi." Hạng Huyên nhìn chằm chằm Giày Mây, càng cảm thấy tiểu dược đồng này rất thú vị và đầy bí mật.
"Ngươi nên từ bỏ đi, ta sẽ không theo ngươi làm của hồi môn đâu." Hòa Thuận trợn mắt nhìn hắn, quả thực là mộng tưởng.
Hạng Huyên vừa định nói gì đó, một đạo truyền tin bỗng nhiên bay về phía hắn, ánh sáng vàng lóe lên, hắn đưa tay ra đón lấy.
Mà Hoà Thuận tranh thủ lúc hắn đang phân tâm để nhận tin báo, đạp Giày Mây lướt qua, Hạng Huyên vội vàng đưa tay ra chộp lấy nhưng vẫn trượt.
Hoà Thuận tụt lại phía sau hắn ta, lao lên đường núi rồi biến mất ngay lập tức.
Hạng Huyên chỉ có thể lắc đầu, truyền tống phù trong tay cũng truyền tin, nguyên lai Hạng Vũ bảo hắn trở về, Kiếm phái phái một vị đại bá tới.
Hắn chỉ có thể nhìn vào con đường núi, nhưng Hoà Thuận đã biến mất từ lâu.
Hạng Huyên không còn cách nào khác, giẫm lên phi kiếm bay đi.
Sau khi Hạng Huyên rời đi, Hoà Thuận thò đầu ra khỏi bụi cây phía xa.
Không phát hiện điều gì bất thường, nàng mới quay trở lại đường núi chửi bới một cách thô lỗ: "Có bệnh."
Khi nàng đến nơi thì đã muộn một chút. May mắn thay, sư huynh đang hưng phấn đào hang nên không trách móc.
Hắn ta chỉ vào một khoảng trống bên ngoài hang động và bảo nàng đi trồng cây giống ở đó.
Hoà Thuận nhìn qua thấy được không gian trống vẫn đầy cỏ dại và hoa, ngay từ đầu không có dược điền nào được đào lên.
Nàng đành phải đến gặp vị sư huynh này và giải thích nàng không mang theo dụng cụ để đào đất nên không thể đào đất thành ruộng được.
Không ngờ vị sư huynh cũng không quay đầu lại, chỉ vào túi vải ném ở đất rồi tiếp tục làm việc.
Hoà Thuận bước lại gần, thấy trên túi có một sợi dây quà màu đỏ buộc liền nên tò mò mở ra xem.
Mở ra rồi mới biết hóa ra lại là một bộ đầy đủ dụng cụ trồng trọt ruộng đất. Làm nàng không còn cách nào khác là phải lấy cuốc bắt đầu đào.
Hoà Thuận hiện tại đã đạt đến Luyện Khí tầng 2, mặc dù không có sách bùa chú để học, nhưng thể chất của nàng đã sớm khác biệt.
Chỉ cần đào dược điền bình thường cũng gần giống như cắt đậu phụ, động tác nhanh hơn rất nhiều so với lúc mới vô.
Nàng nhanh chóng đào cỏ dại và hoa dại, xới đất rồi đào ra một dược điền rộng khoảng một mẫu.
Sau đó, nàng cẩn thận lấy tất cả cây giống ra khỏi giỏ, cẩn thận trồng xuống đất rồi mang nước suối trên núi tưới lên từng cây.
Về phần quá trình trồng linh thảo, sư huynh vẫn luôn đứng nhìn, tạm thời còn chưa tiếp tục đào hang động yêu quý của mình.
Thấy Hoà Thuận đã trồng tất cả các loại linh thảo một cách rất khéo léo, hắn ta ném một viên đan lớn cho Hoà Thuận, mạnh mẽ yêu cầu nàng truyền linh lực vào các loại linh thảo.
Hoà Thuận lăn lộn trên dược điền đến nửa đêm mới được về Tiểu Miêu Viên.
/103
|