Mộc Dịch Trạc nhìn chằm chằm đám tu sĩ đang ra ra vào vào chỗ của Vũ La, ghen tị như điên cuồng, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Cho ngươi kiêu ngạo thêm một ngày nữa, buổi tối chính là giờ chết của ngươi.
Vũ La hết sức bất đắc dĩ, cố gắng tiễn bước những người này, Sau khi đại đội nhân mã cuồn cuộn rời đi, Vũ La buông tiếng than dài:
- Mẹ ơi, luyện chế mấy chục đạo linh phù giải độc cũng không vất vả thế này...
Tiểu nha đầu Diệp Thanh Quả phì cười.
Chu Thanh Băng nói với giọng bất đắc dĩ:
- Ai cũng nói tu sĩ thanh tâm quả dục, ta thấy những tu sĩ này còn hám lợi hơn cả phàm phu tục tử. Trước giờ Ngọ, ta cùng Thanh Quả hầu như không thể tới gần phòng đệ, Đến giữa trưa, vốn ta muốn tới hỏi xem đệ có ăn gì không, rốt cục bị người ta đẩy ra ngoài.
Diệp Thanh Quả gật gật cái đầu nhỏ nhắn:
- Không chỉ có như vậy, Chu tỷ tỷ không gặp được ngươi, bèn chuẩn bị cho ngươi mỗi thứ một chút mang tới. Hai ta cố gắng xông vào mấy lần, đều thất bại đáng xấu hổ, bắt buộc phải lui về.
Vũ La lập tức tỉnh táo tinh thần:
- Thức ăn đâu?
Diệp Thanh Quả cười mỉm, vỗ vỗ vào bụng:
- ở trong này...
Vũ La: .....
Diệp Thanh Quả liếm liếm môi:
- Nhắc tới mới nhớ, không biết vì sao ta cảm thấy hơi đói...
Lúc này ngay cả Chu Thanh Băng cũng muốn phát điên, tranh thủ trước khi nàng nói ra câu ‘người ta là loại người ăn bao nhiêu cũng không béo’, bịt kín lấy miệng nàng.
Tay Chu Thanh Băng đặt trên miệng Diệp Thanh Quả, Diệp Thanh Quả thè lưỡi ra liếm một cái, Chu Thanh Băng vội vàng rụt tay lại, ánh mắt Diệp Thanh Quả chợt rực sáng:
- Chu tỷ tỷ, vì sao tay của tỷ ngọt như vậy, mùi vị rất thơm ngon.
Chu Thanh Băng dở khóc dở cười:
- Trưa nay vì đưa thức ăn cho muội, toàn thân ta đầy mồ hôi. Vừa rồi ta tắm một cái, thoa chút Tuyết Ngầu Lê Hoa Cao do Giang nam quận tiến cống.
Diệp Thanh Quả lộ vẻ tò mò:
- Chu tỷ tỷ, thứ ngon như vậy vì sao lại thoa trên tay, thật là lãng phí.
Chu Thanh Băng cùng Vũ La nhìn nhau, lộ vẻ khó tin, Chu Thanh Băng lắp bắp hỏi:
- Quả Quả, chẳng lẽ muội không biết Tuyết Ngầu Lê Hoa Cao để làm gì sao?
Diệp Thanh Quả hất đầu, hai tay chống nạnh:
- Các ngươi đừng khinh thường người khác như vậy có được chăng? Đương nhiên người ta thừa biết, thứ thơm ngọt như vậy đương nhiên là thức ăn vặt rồi.
Vũ La có cảm giác như trời sập, không biết nói gì cho phải,
Chu Thanh Băng có hơi run rẩy:
- Quả Quả, mỗi ngày sau khi muội tắm hay rửa mặt, muội xoa thứ gì lên mặt vậy?
- Thoa gì chứ, sau khi rửa mặt còn phải thoa thứ gì sao?
Diệp Thanh Quả ngơ ngác.
- Muội chưa từng thoa thứ gì ư?
- Không có.
Chu Thanh Băng nhìn da mặt Diệp Thanh Quả mịn màng như lòng trắng trứng, đố kị muốn chết người. Vì sao Diệp Thanh Quả này ăn bao nhiêu cũng không béo, không dùng thứ gì lại có được da thịt mịn màng như vậy... Chu Thanh Băng hít sâu một hơi, Vũ La đã vội vàng lên tiếng khuyên bảo:
- Bình tĩnh, bình tĩnh lại, tẩu chính là hoàng tộc cao quý...
Chu Thanh Băng khoát tay một cái, tỏ ra phong độ vô cùng:
- bản cung, không ngại...
Nàng lại hất hàm cùng Vũ La và Diệp Thanh Quả:
- bản cung, cáo lui trong chốc lát.
Chu Thanh Băng ung dung đi vào phòng trống gần đó, quay đầu lại bình thản cười với hai người, sau đó đóng cửa phòng lại,
Sau đó một tràng tiếng đập phá rầm rầm vang lên trong phòng, Diệp Thanh Quả vô cùng nghi hoặc hỏi:
- Chu tỷ tỷ làm sao vậy?
Vũ La nhìn nàng thật sâu:
- Có lẽ là... đau bụng...
Đến lúc trời chạng vạng, Thác Bạt Thao Thiên xuất quan, bốn người tụ tập cùng nhau, thời gian chia tay đã đến, Ba người Vũ La tự nhiên phải trở về Nhược Lô Ngục, Chu Thanh Băng phải ở lại.
- Mã Long đã bẩm báo với ta, hôm trước mặt chỉ của phụ hoàng đã tới Đương Dương thành, bảo ta lập tức trở về.
Giọng Chu Thanh Băng có vẻ bất đắc dĩ, thật ra nàng rất muốn đi thăm chỗ sinh sống của tình lang mình ở Nhược Lô Ngục ra sao. Hiện tại Vũ La chính là Tổng Lãnh Ban Đầu, mang người vào thăm một chút không thành vấn đề.
- Nếu ta không đi, e rằng ngày mai sẽ có hoàng huynh tới đây, phụng chỉ bắt ta trở về.
Chu Thanh Băng nói đùa một câu.
Trên thực tế chỉ Huy Sứ Kim ngư Vệ là Tam hoàng huynh của Chu Thanh Băng, hiện tại đang đợi trong một thành lớn ngoài hai trăm dặm.
Thác Bạt Thao Thiên lưu luyến vô cùng, tên mãng phu này không biết cách biểu lộ tình cảm của mình, cũng không biết nói gì để an ủi Chu Thanh Băng. Y chỉ biết cầm lấy bàn tay mềm mại của nàng, tỏ vẻ quan tâm, lặng yên cảm nhận sự ấm áp.
Tay Thác Bạt Thao Thiên siết thật chặt, trong lòng Chu Thanh Băng cảm thấy tin tưởng vô cùng.
- Nàng hãy chờ, ta sẽ nhanh chóng cầu hôn với Nhân Hoàng.
Chu Thanh Băng mỉm cười tươi tắn, nhưng mắt hơi ửng đỏ, gật mạnh đầu ra vẻ hạnh phúc.
Rốt cục ba người Vũ La cũng đi rồi, Chu Thanh Băng theo nhìn bọn họ lên đường, trạch viện vốn vô cùng nhiệt náo hiện tại trở nên lạnh lùng hoang vắng, tựa như cuối thu. Cũng khiến cho trái tim Chu Thanh Băng tạm thời yên tĩnh lại.
-Người đâu...
Mã Long lập tức xuất hiện, Chu Thanh Băng thản nhiên dặn dò:
- Chuẩn bị phượng liễn loan giá, bản cung hồi triều.
Ba người Vũ La vừa ra khỏi Đương Dương thành đã cảm thấy khác thường, Diệp Thanh Quả có cảm giác đứng ngồi không yên, Thác Bạt Thao Thiên nghi hoặc nhìn lại phía sau:
- Không biết vì sao ta cứ cảm thấy có thứ gì đó đang nhìn chúng ta...
Vũ La vẫn ngồi yên bất động, khí độ Đế Quân thoáng hiện, lạnh lùng nói:
- Không cần kinh sợ, vào vùng núi phía trước rồi hãy nói.
Nơi đây quá gần Đương Dương thành. nếu như xảy ra động thủ rất dễ liên lụy tới cư dân Đương Dương thành. Đến lúc ấy sát nghiệt tày trời, tổn thương thiên lý.
Vũ La liếc nhìn bầu trời trống trải phía sau một cái, hừ lạnh một tiếng.
chỉ là Dâm Ma Thiên Thị đại pháp nho nhỏ, chỉ là múa rìu qua mắt thợ trước mặt bản Đế Quân mà thôi.
Vũ La chỉ cảm thấy kỳ quái, với tính tình của Quỷ Lệ Danh, sao có thể mạo hiểm phái người xâm nhập Trung Châu đuổi giết như vậy. Hơn nữa lại hết sức trùng hợp, đuổi tới vào đúng lúc ba người mình vừa tách ra.
Vào vùng núi, Vũ La điều khiển pháp khí thuyền ba lá bay thêm một lúc. Quay đầu nhìn lại chỉ thấy núi non trùng điệp, sắc chiều mênh mang, không còn nhìn thấy Đương Dương thành đâu nữa.
Hắn tìm một ngọn núi cao lớn đáp xuống đó, quay sang nói với Thác Bạt Thao Thiên:
- Thao Thiên, ngươi đưa Thanh Quả đi trước một bước...
Bất kể hắn nói thế nào, Thác Bạt Thao Thiên cũng xua tay lia lịa, không thèm nghe, kiên quyết nói:
-Hồ đồ!
Giữa hai người không cần phải nói cái gì huynh đệ đồng mệnh, sống chết có nhau, Thác Bạt Thao Thiên cũng không nói, y chỉ kiên quyết đứng cạnh Vũ La, bất kể mọi người sắp sửa đối mặt với chuyện gì.
Vũ La cũng đành cười, cảm thấy mình cũng hơi quá cẩn thận, bèn gật gật đầu:
- Cũng được.
Hắn tìm một tảng đá, định đặt mông ngồi lên, chợt Diệp Thanh Quả tung một cước đá bay tảng đá, Cũng may Vũ La đứng tấn vững vàng, dừng lại ở một tư thế vô cùng bất nhã, lấy làm kỳ nhìn Diệp Thanh Quả:
- Thanh Quả, nàng làm gì vậy?
Diệp Thanh Quả khẽ bĩu môi, lấy từ trong không gian trữ vật của mình ra ba chiếc Thái Sư ỷ bằng hồng mộc màu đỏ sẫm, kiểu dáng cổ xưa, nhìn qua biết ngay không phải là vật nơi thế tục.
Sau khi bày ba chiếc ghế ra, Vũ La hiểu ý mỉm cười, đường hoàng ngồi xuống ghế giữa, Diệp Thanh Quả và Thác Bạt Thao Thiên ngồi hai bên.
Bọn họ không phải chờ lâu, trên bầu trời chợt có một tia chớp màu đen xẹt qua, Rắc một tiếng, cây cối trên núi lay động ào ào, lá khô rơi xuống như mưa.
Lập tức một tia chớp màu đen nữa lóe lên rồi biến mất, một đám nhân vật phe Ma đạo xuất hiện thân hình.
Vũ La cau mày, cảm thấy có chút khó giải quyết, không ngờ là Thập Nhị Ma Ưng Vệ, thủ hạ của Quỷ Lệ Danh.
Thập Nhị Ma Ưng Vệ này là hộ vệ bên mình Quỷ Lệ Danh, trung thành và tận tâm, thực lực không phải tầm thường, Quỷ Lệ Danh khác với Vũ La, lúc nào y cũng nghi thần nghi quỷ, chẳng những bố trí thật nhiều cấm chế trận pháp trong Ma Diễm cốc, hơn nữa hộ vệ nhiều như mây.
/862
|