Tuy rằng các tu sĩ bất mãn, nhưng ai bảo người ta là đệ tử Cửu Đại Thiên Môn? Thân phận như vậy không phải tán tu bình thường có thể trêu chọc, cho nên mọi người cũng chỉ có thể nén giận.
Quan Bạch Phượng không thèm để ý tới suy nghĩ của những tán tu này, liếc nhìn mọi người một cái, sau đó nói tiếp:
- Các ngươi hãy chờ một chút, hiện tại thực lực vẫn chưa đủ, ta sẽ đi tìm thêm người.
Dứt lời hóa thành một đạo hồng quang phá không mà đi.
Nàng coi thường thực lực của mọi người, chuyện này khiến cho mọi người chỉ có thể nhẫn nhịn, tức giận mà không dám nói gì.
Tán tu có địa vị thấp nhất trên toàn Tu Chân Giới, đơn thân độc mã không có môn phái nương tựa, Đừng nói là Cửu Đại Thiên Môn, cho dù là môn phái nhị, tam lưu, bọn họ cũng không dám đắc tội.
Vũ La chưa từng nghe qua tên Quan Bạch Phượng, đừng nói là đám tán tu này. Hơn nữa tuổi hắn còn trẻ, mọi người cho rằng tu vi hắn cũng không cao, cũng không xem hắn ra gì, bởi vậy cũng không ai tìm tới bắt chuyện với hắn.
Vũ La được yên tĩnh mừng rỡ vô cùng, đang tính toán chuyện Thiên Sinh Thần Thạch, chợt một tên tán tu trung niên bên cạnh nở một nụ cười khổ, cất tiếng khuyên giải:
- Tiểu tử ngươi đừng tức giận làm gì, ở dưới mái nhà thấp thì phải cúi đầu, ai bảo chúng ta không có chỗ dựa, ôi...
Vũ La quan sát y, người này có tướng mạo dễ nhìn, mặt vuông chữ Quốc, mày rậm mắt to, miệng rộng mũi cao, râu đen dài tới ngực.
- Tại hạ Lý Nguyên Hồng.
Tu sĩ trung niên nọ ôm quyền tự giới thiệu.
Vũ La cười đáp:
- Đa tạ lão ca khuyên bảo, yên tâm đi, ta đã hiểu rõ ràng.
Lý Nguyên Hồng vui mừng gật gật đầu:
- Vậy là tốt rồi. Thứ cho ta nói thẳng, lúc ta bằng tuổi lão đệ cũng tỏ ra không phục như vậy. Ai cũng là do thiên sinh thiên dưỡng, vì sao tán tu chúng ta lúc nào cũng bị đệ tử các đại môn phái đè đầu cưỡi cổ? ôi, nhưng bao nhiêu năm trôi qua, nếm trải biết bao thiệt thòi, tất cả hùng tâm tráng chí cũng đều phai nhạt, Cho dù không phục, sự thật vẫn là như vậy.
Y ngừng một chút, liếc nhìn Vũ La với vẻ thiện ý, lại tiếp tục khuyên giải:
- Lão đệ, thật ra ngươi còn may mắn hơn ta, tuổi còn trẻ mà đã gặp được Quan Bạch Phượng, Nếu cẩn thận hầu hạ một phen, nói không chừng Quan tiên tử cao hứng, chỉ điểm cho ngươi chút đỉnh, còn hữu dụng hơn bọn già chúng ta nỗ lực trong mấy chục năm, Tuy rằng hiện tại chịu chút thiệt thòi, nhưng thật ra là cơ duyên không nhỏ...
Vũ La có thể cảm giác được Lý Nguyên Hồng thật sự nếm qua không ít thiệt thòi, cho nên nói những lời này với mình tỏ ra hết sức chân thành, tuy rằng không dễ nghe, nhưng rõ ràng là thiện ý. Hắn mỉm cười gật gật đầu:
- Lão ca yên tâm, ta đã biết.
Lý Nguyên Hồng cũng hài lòng gật gật đầu.
Hai người vừa nói xong, bên cạnh chợt có người kêu lên:
- Lão Lý, đưa tiểu tử kia lại đây đi, mọi người cùng nói ra sở trường của mình.
Lý Nguyên Hồng dẫn Vũ La bước qua, đại đa số đám tán tu kia ôm quyền thi lễ cùng Lý Nguyên Hồng vô cùng thân thiết, đối với Vũ La lại kém hơn nhiều, Tối đa cũng chỉ khẽ gật đầu, đại đa số không thèm nhìn tới Vũ La theo sau Lý Nguyên Hồng.
Tu sĩ vừa gọi Lý Nguyên Hồng nhìn qua cũng hơn bốn mươi tuổi, dáng người cao gầy, liếc mắt một cái nhìn Vũ La sau lưng Lý Nguyên Hồng, cười khẩy:
- Lão Lý ngươi lại dài dòng thương cảm rồi...
Lý Nguyên Hồng khẽ cười:
- Có duyên gặp gỡ nơi đây, có thể giúp được thì giúp. Ta cũng không có bản lãnh gì lớn, chỉ là chỉ điểm cho hắn đỡ phải đi đường vòng.
Tu sĩ cao gầy cười hắc hắc:
- ngươi che chở hắn không thành vấn đề, đừng để liên lụy chúng ta là được. Mọi người đều biết lần này là một cơ duyên, bao nhiêu qua chúng ta mới có được một cơ hội như vậy, kết giao với Cửu Đại Thiên Môn.
Lý Nguyên Hồng thản nhiên nói:
- Yên tâm đi, ta tự có cân nhắc.
Tu sĩ cao gầy không nhiều lời nữa, bắt đầu kêu gọi mọi người kể ra pháp thuật, pháp bảo sở trường của mình. Chuyện này vốn là bí mật cá nhân, thế nhưng khi nãy Quan Bạch Phượng lại không chút khách sáo bắt mọi người nói ra, đã phạm vào kiêng kị, nhưng mọi người không dám từ chối, vạn nhất thật sự vì phối hợp không tốt mà làm hỏng việc, khi ấy đừng nói là kết giao Cửu Đại Thiên Môn, Quan Bạch Phượng sẽ là người đầu tiên không bỏ qua.
Mọi người nói xong xuôi, Lý Nguyên Hồng cũng tiết lộ pháp thuật, pháp bảo sở trường của mình. Duy chỉ có Vũ La không ai thèm hỏi tới.
Vũ La nhỏ tuổi nhất trong số những người ở đây, chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, trong mắt mọi người, tán tu ở tuổi này hầu như không có chiến lực gì đáng kể.
Trong số mọi người, có người sắc mặt trở nên hết sức khó coi: chúng ta ở phía trước liều mạng, chỉ được một chút ích lợi, còn phải chia cho một kẻ thêm vào cho đủ số như hắn.
Cũng có kẻ ác độc hơn, thầm nghĩ tiểu tử này trắng trẻo dễ coi, nói không chừng là kẻ mà Quan Bạch Phượng hài lòng. Tuy rằng không có bản lãnh gì, nhưng sau này hầu hạ bên rèm Quan Bạch Phượng, hưởng thụ lợi ích còn hơn cả chúng ta, ông trời quả thật bất công.
Vũ La hiểu rất rõ ràng, người đáng thương trên đời này cũng có chỗ đáng giận. Đám tán tu này đáng thương hay không? quả thật đáng thương, trong mắt đệ tử các đại môn phái, bọn họ chỉ là con kiến, có thể tùy ý sử dụng, có thể tùy ý hy sinh.
nhưng bản thân những người này cũng có vấn đề, người khác khinh thường bọn họ, bọn họ lại khinh thường những kẻ yếu hơn mình.
Chuyện mình không muốn, đừng làm với người khác, chỉ riêng điều này, bọn họ cũng không làm được.
Mọi người trao đổi chưa được bao lâu, Quan Bạch Phượng đã quay trở lại. Lần này nàng dẫn theo bốn tên tán tu trở về, thêm vào trước đó, tổng cộng đã có mười ba tên tán tu.
Quan Bạch Phượng vung tay lên:
- Tốt, lập tức xuất phát. Sau khi sự thành, bản tọa sẽ không quên ích lợi của mọi người.
Vũ La thầm cười khẩy trong lòng, nàng bất quá chỉ là một đệ tử bình thường, vậy mà cũng dám xung là bản tọa.
Mọi người nhanh chóng theo sau Quan Bạch Phượng, Vũ La rơi lại ở sau cùng, cũng chậm rãi đi theo.
- Lát nữa đi theo bên cạnh ta, có gì nguy hiểm ta cũng có thể chiếu cố cho ngươi.
Lý Nguyên Hồng khẽ dặn dò Vũ La ở phía sau.
Vũ La lặng lẽ gật đầu:
- Đa tạ.
Phía trước xuất hiện nhiều dãy núi nối tiếp nhau, nhìn qua chợt xa chợt gần, nếu là phàm phu tục tử bất chợt xông vào, tự nhiên sẽ cảm thấy đầu óc choáng váng. Bất quá ảo cảnh đơn giản như vậy tự nhiên là không làm khó được mọi người. Không cần Quan Bạch Phượng ra tay, một tên tán tu vừa rồi báo với mọi người mình sở trường ào trận đã tự động tiến lên, dáng vẻ khoe khoang, dễ dàng hóa giải ào cảnh nọ, lộ ra chân diện mục của Xà Long sơn,
- hảo thủ đoạn!
Xung quanh nhất thời vang lên tiếng trầm trồ khen ngợi, Ngay cả Quan Bạch Phượng cũng hài lòng gật gật đầu, tên tán tu kia càng tự đắc, cũng gật gật đầu hết sức oai phong.
Quan Bạch Phượng cũng cảm thấy thoải mái trong lòng, tuy rằng đám tán tu này chiến lực không tốt lắm, nhưng có bọn họ đi theo làm trợ thủ cho mình, không cần bất cứ chuyện gì mình cũng phải ra tay. Cũng giống như tiểu thư con nhà giàu có ra khỏi cửa, tất cả mọi chuyện đều có người lo liệu an bài, cũng là mười phần thư thái.
Tên tán tu kia nhìn nhìn Vũ La đi ở sau cùng, tuy rằng không nói thẳng ra, nhưng ý trong lời y cũng khá rõ ràng:
- Quan tiên tử, theo ta thấy, chúng ta làm việc này cũng phải luận công chia thường mới phải, những người căn bản không hề góp sức, cũng không đáng để Cửu Đại Thiên Môn coi trọng, theo ngài có phải không?
Mọi người tự nhiên kích động, về phần ai là ‘người căn bản không hề góp sức' trong lòng mọi người cũng hiểu rõ, đương nhiên chính là Vũ La.
Quan Bạch Phượng bắt Vũ La tới, vốn lúc ấy còn lo lắng nhân thủ không đũ dùng, Sau nàng lại tìm được bốn người, hơn nữa người nào người nấy thực lực không tầm thường, hiện tại có Vũ La hay không cũng đã không còn ý nghĩa.
Đương nhiên nàng cũng không phải coi trọng diện mạo Vũ La, tuy rằng hắn cao ráo trắng trẻo, nhưng cũng không anh tuấn tới mức người thần đều oán, thậm chí trong số tán tu ở đây, còn có nhiều người ‘nhan sắc’ không kém hắn.
/862
|