Mã Lăng Thiên cảm giác cổ họng có chút khô khan, khó nhọc nuốt một ngụm nước bọt, thanh âm khàn khàn hỏi:
- Đại ca, ngươi nghĩ có khả năng không?
Đừng nói huynh đệ bọn họ không thể tưởng tượng được, cho dù là những Đại sư chế khí ở đây đều cảm thấy khó có thể tin.
Vũ La cầm hai loại tài liệu trong tay bóp một cái, nan đề mấy ngàn năm đã được giải quyết, điều này nói ra chỉ sợ cũng không ai tin tưởng, thật sự là quá đà kích sự tự tin của các Đại sư chế khí.
Tu Chân Giới có một ít pháp bảo lưu truyền từ thời thượng cổ chính là dùng Bắc Hải Hàn Ngân và Nam Lĩnh Hỏa Kim dung hợp làm nguyên liệu cơ bản, nói cách khác hai loại tài liệu này có thể dung hợp, chỉ là tu sĩ hiện tại không biết phương pháp chính xác mà thôi.
Cũng chính là bởi vì sự tồn tại của những pháp bảo này, các Đại sư chế khí mới biết thuộc tính sau khi dung hợp hai loại tài liệu này, mới có thể xác định hợp kim mà Vũ La luyện chế ra chính là dung hợp hai loại tài liệu lại thật sự, mà không phải là giả mạo.
Bắc Hải Hàn Ngân và Nam Lĩnh Hỏa Kim thuộc tính tương khắc, khó có thể dung hợp, bởi vì phương pháp chế khí chính là dùng linh nguyên thôi động các loại hỏa diễm, trước tiên dung hóa hai loại tài liệu, sau đó dung hợp lẫn nhau.
Phương pháp này tồn tại khuyết điểm Tiên Thiên, căn bản không có khả năng thực hiện.
Bởi vì hai loại tài liệu này đều là tài liệu cao cấp, có tác dụng gia tăng đối với linh nguyên. Một khi có linh nguyên gia nhập, thuộc tính của hai loại tài liệu sẽ càng bài xích lẫn nhau, đương nhiên không có khả năng dung hợp.
Thế nhưng Bát Hoang Đoán Tạo lại không giống như vậy.
Vũ La trong thời gian cả buổi trưa, nhìn qua như đang uống trà, trên thực tế đang yên lặng suy nghĩ. trong lòng đã suy nghĩ một búa này vô số lần, thuận tiện còn có thời gian rảnh rỗi nhiều, suy nghĩ một trận pháp tự bạo ẩn giấu trong một búa này.
Hắn nắm hai hạt nguyên liệu lên, bởi vì tài liệu cực nhỏ căn bản không cần vận dụng búa lớn chân chính, ở trong lòng bàn tay, Kỳ Lân Tý hóa thành một chiếc búa lửa, giới tử nạp tu di, tương đương với một búa giáng xuống.
Đạo lý này nói ra rất huyền ào, kỳ thực chân chính thực hiện, đối với một tu sĩ tiêu chuẩn như Vũ La mà nói là vô cùng đơn giản.
Pháp môn Bát Hoang Đoán Tạo chính là phân giải hai loại tài liệu này, mỗi loại đều đạt tới trạng thái nguyên thủy nhất, thành những hạt nhỏ nhất, sau đó trộn lẫn vào nhau cũng như hỗn hợp gạo và cát, cuối cùng ngưng luyện mà thành.
Thời kỳ thượng cổ, còn có truyền thừa Bát Hoang Đoán Tạo, bởi vì một ít pháp bảo của thời kỳ đó lưu truyền đến này chính là dùng dung hợp hai loại tài liệu này chế tạo mà thành. Đến hiện tại, nan đề này lại làm khó Tu Chân Giới mấy ngàn năm không thể giải quyết.
Huynh đệ Mã Lăng Tiêu mặc dù khó có thể tin, thế nhưng nhìn thấy phản ứng của các Đại sư chế khí. rõ ràng chính là sự thật, sắc mặt của huynh đệ bốn người trở nên cực kỳ khó coi, bọn họ nhìn thoáng qua lẫn nhau, giọng Mã Lăng Thiên hết sức khó nghe:
- Đại ca, chúng ta, chúng ta làm sao bây giờ?
Đệ đệ Mã Lăng Hán vẫn một mực không nói, hiện tại hừ một tiếng:
- Hừ. còn có thể làm gì nữa. chỉ có thể cúi đầu với Mã Hồng.
Sắc mặt Mã Lăng Vân chợt sa sầm:
- Thế nhưng lúc trước chúng ta khinh thường bọn họ như vậy, chỉ sợ hiện tại cầu người ta chính là không dễ.
Huynh đệ mấy người đều có chút do dự. Mã Lăng Tiêu sắc mặt ngưng trọng:
- Vậy cũng không có biện pháp. Lúc trước chúng ta không biết, hiện tại đã hiểu được, nan đề này chỉ sợ cầu toàn bộ Đại sư chế khí của Tu Chân Giới cũng không ai có thể giải quyết được. Hiện tại gặp được một người có thể giải quyết thực sự là may mắn của chúng ta. Cho dù là Mã Hồng làm chúng ta mất mặt cũng phải nhẫn nhịn.
Ánh mắt sắc bén của Mã Lăng Tiêu liếc nhìn ba huynh đệ:
- Các ngươi cũng đừng quên, nếu như vấn đề này không thể giải quyết, chuyện gì sẽ chờ
đợi chúng ta?
Ba người Mã Lăng Thiên yên lặng, lập tức nói:
- Hiểu, hiểu rồi.
Huynh đệ bốn người thương lượng xong, cùng nhau đi xuống. Viên hợp kim kia cũng đã được tất cả Đại sư chế khí chuyền tay nhau xong, lại được để lại trên bàn.
Mã Lăng Tiêu vẻ mặt tươi cười, khiêm tốn hướng Vũ La ôm quyền cúi người:
- Đại sư...
Vũ La hừ lạnh một tiếng, tay đánh ra một pháp quyết:
- Bạo.
Chỉ nghe ầm một tiếng, viên hợp kim trên bàn kia nổ nát bấy. Mấy người Mã Lăng Tiêu trợn tròn mắt. đây là Vũ La đang biểu thị rõ thái độ.
Vũ La thuận tay lấy từ trong Thiên Phủ Chi Quốc ra một viên Ngọc Tủy để trên bàn:
- Đây là bồi thường tài liệu, hẳn là dư dả rồi.
Nói xong xoay người đi ra, căn bản không để ý huynh đệ Mã thị.
Vũ La trở lại phòng mình. Mã Hồng chờ đợi đã có chút sốt ruột, nhìn thấy Vũ La trở về vội vàng tiến tới hỏi:
- Vũ huynh đệ, thế nào?
Vũ La vỗ ngực cười giảo hoạt:
- Có ta xuất mã. ngươi còn không yên tâm sao?
Mã Hồng thư thái nở nụ cười:
- Ha ha ha tốt. chúng ta sẽ chờ xem đám khốn kiếp này từng tên một mất mặt thế nào ha ha ha...
Thời gian Mã Hồng chờ còn không đến một chén trà nhỏ, đã nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vội vã, người đến đây có vẻ không ít. Mã Hồng đại nộ, bàn tay vừa nhấc, Ngân Hoàn Phi Kiếm xoay động ở trên không cách lòng bàn tay ba ngón tay, linh quang chớp động:
- Đám gia hỏa này phát rồ rồi, lẽ nào muốn dùng sức mạnh bức chúng ta?
Vũ La vẫn ngồi bất động, nâng chén trà lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, trong miệng nhai một cuống lá trà, có vẻ hết sức ngon lành.
Rất nhanh tiếng bước chân rầm rập kia đã đi tới bên ngoài, Mã Hồng run cổ tay lên, Ngân Hoàn Phi Kiếm xoay động nhanh hơn. nhất thời trong toàn bộ căn phòng ngân quang đại trướng, chiếu lên khuôn mặt trầm tĩnh cực kỳ dữ tợn của Mã Hồng, vốn hắn muốn hung bạo giết người, lại không ngờ rằng một tiếng hỏi thăm cung kính ân cần vang lên:
- Tứ ca, ngươi đã ngủ chưa?
Mã Hồng nhướng mày, là Mã Lăng Hán.
Tính theo tuổi tác, Mã Hồng chỉ lớn hơn so với Mã Lăng Hán. so với ba huynh đệ khác đều kém. cho nên Mã Lăng Hán mới gọi hắn là “Tứ ca”. Mà trong bốn huynh đệ, nếu như muốn nói ai quan hệ hơi hòa hoãn một chút với Mã Hồng, thì chính là Mã Lăng Hán. Dù sao hắn nhỏ tuổi nhất, thời gian đó còn chưa hiểu chuyện.
Mã Lăng Tiêu cũng không phải đầu đất, tự nhiên phái tiểu đệ tới trước, vừa có thể thể hiện ra sự coi trọng, lại có thể hòa hoãn quan hệ.
Mã Hồng hừ một tiếng, pháp bảo trong tay thu lại, ngân quang đầy phòng nhất thời biến mất. lạnh nhạt nói:
- Vào đi.
Mã Lăng Hán đi vào, trước tiên mỉm cười hành lễ với Mã Hồng:
- Tứ ca.
Sau đó quay ra phía sau vung tay lên:
- Còn đứng đó làm gì, còn không mau hầu hạ Tứ gia mang đồ đạc đi.
Phía sau một đám thiếu nữ thanh tú, vóc người yểu điệu, khoảng mười bốn mười lăm tuổi, mặt mày vừa nảy nở, cực kỳ thanh tú, bị một tiếng quát lớn của Mã Lăng Hán vội vàng nuối đuôi nhau tiến đến. rất có quy củ phân biệt mang những đồ vật trong phòng lên muốn đi ra ngoài.
Kỳ thực trong phòng căn bản không có thứ gì của Vũ La và Mã Hồng, người tu chân không cần mang theo hành lý gì, mọi thứ đều được để trong không gian trữ vật.
Mã Lăng Hán mang đến nhiều thiếu nữ như vậy, chỉ là vì thể hiện sự coi trọng đối với hai người bọn họ mà thôi. Tiền cứ hậu cung (trước kiêu ngạo sau cung kính), lễ phép với người chắc chắn có việc nhờ, lần này thể diện thực sự là mất đi không ít.
- Được rồi.
Mã Hồng buồn bực khoát tay chặn lại:
- Mã Lăng Hán ngươi làm gì vậy?
Mã Lăng Hán cười hì hì:
- Tứ ca, ngươi nể mặt ta một chút có được hay không, Đại ca giao nhiệm vụ cho ta, nếu
như ngươi không giúp, hắn sẽ đánh gãy chân ta
Mã Hồng hừ một tiếng:
- Ta không giúp, ngươi trở về nói cho Mã Lăng Tiêu, đừng giở trò này với ta nữa. dám cho rằng ta tới đây vì muốn ăn uống của các ngươi sao?
Nắm tay Mã Hồng vỗ một cái trên bàn, không gian trữ vật mở ra, lộc cộc mấy chục viên Ngọc Tủy, hơn trăm viên Ngọc Túy Tinh Phách cùng rơi ra.
/862
|