Lúc này vừa đúng sáng sớm, trên mật biển sương mù dày đặc, gió biển khi nhanh khi chậm, ngẫu nhiên thổi một đám sương mù dày đặc như mây tách ra, lộ ra một góc đào nhỏ đá ngầm cao chót vót trên mật biên, giống như một cái miệng khống lồ giấu ở dưới nước, chi lộ ra khỏi mật nước răng nanh sắc bén.
Trên mật biển aợn sóng cuồn cuộn, giống như bàn tay trắng xanh cực lớn từng chút một vuốt lên bờ cát.
Bôn ba mấy ngày, mọi người đều có chút mệt mỏi. Vũ La mặc dù lòng nóng như lửa đốt, nhưng vẫn thản nhiên nói:
- Nghỉ ngơi một chút đi, sau đó bắt đầu tìm kiếm manh mối.
Hắc Thủy Tiên tìm một chỗ đá ngầm bên bờ biển ngồi xuống tĩnh tọa điều tức. Hổ Mãnh tự nhiên tránh xa Chu Cẩn.
Chu Cẩn quay lưng về phía Vũ La bước đi.
Vũ La thở dài một tiếng, nói:
- Ngươi hà tất phải...
Chu Cẩn quay lưng về phía hắn nước mắt lại đảo quanh trong hốc mắt. Dường như sau khi gặp hắn. Chu Cẩn liền đặc biệt yếu đuối, muốn khóc nhiều hơn.
- Ta nguyện ý!
Nàng cắn răng nói, giày thêu chà trên bờ cát, giống như mũi khoan hung hăng đâm xuống bờ cát.
Xung quanh không có người khác, Vũ La yên lặng tiến lên, từ phía sau ôm lấy nàng.
Cỗ hương vị quen thuộc trên người Vũ La chui vào mũi Chu Cẩn, toàn thân ấm áp dào
dạt.
Hai người đêm đó chia tay, ký ức của Chu Cẩn vẫn còn mới mẻ. Mấy ngày nay, mình khát vọng không phải chính là cảm giác ôm này sao? Chu Cân bỗng nhiên cảm thấy, mình làm như vậy thật là đáng giá.
Vũ La thương tiếc nàng, bởi vì hắn biết Chu Cẩn đã có mang, tuy nói hiện tại còn không quan trọng, thế nhưng dù sao đối mặt Lệ Thương Hải đó là phải liều mạng.
Vũ La ôn nhu nói:
- Hắn cúi đầu nhẹ nhàng cắn *** tai Chu Cẩn, Chu Cẩn nhịn không được thân mình mềm nhũn, phó thác tất cả sức nặng lên người Vũ La, mềm mại giống như một mỹ nhân mãng, xoay xoay thân mình quấn ở trên người hắn.
- Đừng náo loạn! Hai người bọn họ còn chưa đi xa đâu.
Chu Cẩn dịu dàng một cách hiếm thấy nói:
- Ta chỉ nghĩ rằng nếu như ta cứu nàng, dù sao nàng cũng không tiện không chấp nhận ta. Vũ La nở nụ cười, vươn tay xoa bụng nàng:
- Ngươi cũng đã có cốt nhục của Vũ gia, Mục Thanh nhận biết đại thế, làm sao lại không cho ngươi qua cửa...
- Cái... cái gì?
Chu Cẩn hoảng sợ:
- Ta mang thai ư?
Nàng vẻ mặt mờ mịt:
- Ta, vì sao bản thân ta lại không biết? Ta ngốc đến vậy sao?
Vũ La hồi tưởng một chút, cảm thấy mình thực sự không có biện pháp gì đối với lão hồ ly Chu Thanh Giang này. Lúc trước Chu Thanh Giang rõ ràng là cố ý làm cho hắn hiểu lầm, nói với hắn Chu Cẩn đã chờ không kịp nữa, nhưng không hề nói Chu Cẩn mang thai, là tự mình ngộ nhận Chu Cẩn mang thai.
Vũ La tức giận nghiến răng nghiến lợi, Chu Cẩn đã biết ngọn nguồn sự tình cũng có chút dỡ khóc dỡ cười, thế nhưng nàng lại không thể trách lão tử của mình, bỗng nhiên trên mật đỏ lên:
- Thật ra... cũng không có gì, còn không phải chỉ là chuyện sớm muộn sao...
Vũ La vẫn vô cùng lo lắng như trước, chỉ là chuyện của Chu Cẩn vừa xen vào, hắn không hề biêu hiện ra ở ngoài mật mà thôi.
Hổ Mãnh lại dùng lệnh bài thần bộ liên hệ với Cốc Mục Thanh, vẫn như trước không nhận được hồi đáp. Hắn thở dài, nhìn lướt qua Vũ La bên cạnh. Vũ La sắc mặt đương nhiên âm trầm. Hổ Mãnh nói:
- Chuẩn bị hành động đi. Nơi này dù sao cũng là Man Hoang chi địa, cấp trên đã sớm chuẩn bị tốt giúp chúng ta rồi.
Hắn nói xong, từ trong không gian trữ vật của mình lấy ra ba tấm mặt nạ, một tấm lưu lại cho mình, hai tấm khác cho Vũ La và Hắc Thủy Tiên. Hắc Thủy Tiên nhận ra thứ này, Vũ La lại là lần đầu tiên nhìn thấy.
Cái mặt nạ này màu đen đậm, giống như mặt nạ trong tuồng kịch, hơn nữa vô cùng dày, cho dù không có trọng lượng gì cũng không có vẻ như có thể mang ở trên mặt.
Hơn nữa phía dưới mặt nạ còn có một cái “đuôi” thật dài.
Hắc Thủy Tiên đeo mặt nạ lên mặt, mặt nạ kia hóa thành một luồng hào quang kỳ dị, bao phủ nàng từ đỉnh đầu đến lòng bàn chân, lập tức mặt nạ biến mất không thấy, Vũ La nhìn lại Hắc Thủy Tiên chợt lắp bắp kinh hãi:
- Ngươi...
Hổ Mãnh cầm mặt nạ kia nói:
- Đây là Hồ Lô hộ diện. Hồ lô, hồ đồ, cho nên cũng gọi là Hồ Đồ diện cụ (mặt nạ hồ đồ), mặc dù tên không được hay lắm, thế nhưng là pháp bảo tam phẩm thượng hàng thật giá thật, chính là dùng Lão Đằng Hồ Lô ngàn năm ở khe sâu trong núi Chung Nam luyện chế mà thành. Có thể che giấu tất cả giác quan của người ngoài, làm cho người ta ngộ nhận chúng ta là người trong phe Ma đạo.
Hắn vừa nói vừa đeo mặt nạ, quả nhiên khí tức của Hổ Mãnh cũng biến thành giống như Hắc Thủy Tiên, đã thành một tên Ma tu.
Vũ La lúc trước cũng nghe nói qua bộ khoái phe Chính đạo có biện pháp tiến vào Nam Hoang mà không bị phát hiện, lại không biết thủ đoạn cụ thể, Cốc Mục Thanh hiển nhiên cũng sẽ không nói loại chuyện này cho Nam Hoang Đế Quân.
Hổ Mãnh cười nói:
- Mau đeo lên đi, thứ này cũng không nhiều, bộ khoái bình thường căn bản không có tư cách dùng.
Hổ Mãnh nhìn đến Chu Cẩn bên cạnh, lại bất đắc dĩ:
- Không biết ngươi cũng muốn đến, cấp trên chỉ cho ta ba chiếc mặt nạ hồ đồ...
Hắn còn chưa nói xong, Chu Cẩn đã tự mình lấy ra một chiếc mặt nạ hồ đồ đeo lên.
Hổ Mãnh vỗ ót:
- Thứ này sinh trưởng ở Chung Nam Sơn các ngươi, quả thật là ta quá lo xa.
Chu Cẩn không để ý đến hắn. bốn người ăn mặc sẵn sàng, Hổ Mãnh phóng ra một chiếc thuyền nhỏ, đợi mọi người lên thuyền, tay phải lấy ra một tấm bản đồ, trên mật đào nhỏ quả nhiên là chi chít như sao trên trời. Hổ Mãnh chỉ vào một hòn đào hơi lớn hơn một chút nói:
- Chúng ta hiện tại đi đào Long Mãng, lần cuối cùng Cốc thần bộ liên hệ với Hình Bộ Đài chính là ở đào Long Mãng.
Hổ Mãnh trời sinh là người dồi dào sức lực, một mình đứng ở đầu thuyền, dưới chân linh khí phun ra, xuyên qua thân thuyền, thúc giục nước biển dưới thuyền, thuyền nhỏ giống như tên rời cung, bay nhanh đi ra ngoài.
Mặt sau đuôi thuyền lưu lại dấu vết màu đen thật dài giống như nét mực, chậm rãi khuếch tán trong nước biển, giống như một con hắc long.
Đây chính là chỗ ưu việt của mặt nạ Hồ Đồ, ngay cả phóng ra ngoài cơ thể, không chịu linh khí khống chế cũng có thể ngụy trang, giống như ma khí.
Đào Long Mãng ở ngoại vi Tinh La Hải tuyệt đối xem như một đào lớn, hơn nữa địa vị của đào Long Mãng ở trong Tinh La Hải vô cùng quan trọng, nó chính là một hắc thị tu chân (chợ đen).
Mặc dù phe Chính đạo Trung Châu và phe Ma đạo Nam Hoang mấy vạn năm như nước với lửa. công phạt lẫn nhau, thế nhưng Nam Hoang có vô số thiên tài địa bảo, Trung Châu có Ngọc Tủy ngọc túy, hai bên thực sự có rất nhiều chỗ bù đắp cho nhau, lại nói mọi người đều là Nhân tộc, ngoại trừ đối lập trên ý thức, ngược lại cũng không có xung đột lợi ích bao nhiêu, cho nên ở một ít địa phương không ai quản lý, hắc thị tu chân cũng chầm chậm quật khởi.
Bất luận là Cửu Đại Thiên Môn, hay là Đế Quân Thôi Xán. đều mất nhắm mất mờ đối với những hắc thị tu chân này, dù sao mọi người đều có nhu cầu này.
Hắc thị trên đào Long Mãng có quy mô trung đẳng, thuế suất một phần mười, chẳng qua không có bao nhiêu người biết, người ở phía sau hắc thị đào Long Mãng này chính là Lệ Thương Hải.
Bốn người trên thuyền nhỏ tới gần đào Long Mãng liền nhìn thấy mấy chiếc thuyền nhỏ cũng từ những hướng khác nhau lên đào, có thể thấy được cho dù là hắc thị, nhưng cũng hết sức phồn hoa.
Thuyền nhỏ vừa cập bờ, đã có mấy người mặc áo đen tiến tới, trầm giọng nói:
- Các vị là lần đầu tiên đến đây? Quy củ trên đảo đã rõ ràng chưa?
Hổ Mãnh ôm quyền nói:
- Xin chỉ giáo.
Người áo đen kia sảng khoái nói:
- Không thể tự tiện giao đấu, nếu không giết không tha. thuế suất một phần mười. Không có đủ Ngọc Tủy, trên đảo nhận vật phẩm khác quy ra tiền, phí lên đảo mỗi người một miếng Ngọc Túy Tinh Phách.
Hổ Mãnh sớm có chuẩn bị, lấy ra bốn miếng Ngọc Túy Tinh Phách giao ra.
/862
|