Cổ Địa Liệp Long là một sự kiện lớn lao, nhưng vì được cử hành hàng năm, cho nên cũng không phải là quan trọng. Hơn nữa Bát Đại Thần Trủng thay nhau tọa trẩn, ai có nhu cầu thì người đó tổ chức, thông thường mà nói chỉ cần phái ra một vị Tế Ti chủ trì là đủ, nhiều nhất cũng chỉ là Thủ Tịch Tế Ti, rất hiếm khi Đại Tế Ti phải đích thân xuất động.
Lần này Khoái Tông tự mình ra trận, bày Thần Trủng còn lại cũng vui vẻ vô cùng, vốn nghĩ rằng đây là chuyện tốt, không ngờ rốt cục lại đưa tới kết quả như vậy.
Sau khi đám mây bụi bùng lên, y là người đầu tiên nhìn ra cơ duyên lớn lao, lập tức tiến vào trong đó. Nhưng không bao lâu sau, Ngôn Vô Bất Trung lập tức cảnh báo, Khoái Tông đành phải trở ra một cách không cam lòng, âm thầm lặng lẽ trở về Thanh Nguyệt Thần Trủng.
Sau đó, y biết rằng Ngôn Vô Bất Trung lại cứu mình một lần.
Ba ngày sau Khoái Cương cũng trở về, thân thọ trọng thương, bị một loại lực lượng tà dị lảm cho suy kiệt. Cho dù là đệ tử của y thỉnh Tổ Linh yêu đan ra tay, lấy Thanh Nguyệt Thần Lực chữa trị thân thể, nhưng tình trạng suy kiệt của Khoái Cương vẫn không thể nào ngăn nổi.
Bất quá dù sao Thanh Nguyệt Thần Lực cũng có chỗ bất phàm. Được Tổ Linh che chở, tốc độ suy kiệt chậm đi rất nhiều, nhưng theo Khoái Tông ước đoán, tối đa cũng chỉ có thể duy trì thời gian bày, tám ngày.
Dù sao Khoái Cương cũng là Hổ Báo chiến sĩ của Thanh Nguyệt Thần Trủng, vị trí này chính là ghế nóng, có rất nhiều đệ tử khác chăm chăm như hổ đói rình mồi. Cũng may Thanh Nguyệt Thần Trủng không phải là Mộc Thần Trủng, tích lũy hùng hậu, cho dù không còn Khoái Cương, cũng có thể bổ sung không ít chiến sĩ có thực lực không kém Khoái Cương.
Nhưng vấn đề là thực lực Thần Trủng quá sức hùng hậu, tích lũy quá sâu cũng là một chuyện phiền phức. Vì số người có thể đảm nhận chức Hổ Báo chiến sĩ quá nhiều, chia bè kết đảng như rừng, xảy ra tranh chấp nội bộ khiến cho Khoái Tông đau đầu nhức óc không thôi.
Nhưng Khoái Tông cũng cảm giác được dường như bản thân mình đã bị lực lượng tà dị kia ảnh hưởng. Tuy rằng vấn đề không lớn, nhưng mấy ngày gần đây cũng xảy ra dấu hiệu ù tai hoa mắt, khi thì choáng váng muốn nôn.
Chuyện này đổi với một vị Đại Tế Ti của Bát Đại Thần Trủng, quả thật là một bệnh trạng khiến cho người ta phải lo lắng.
Nhưng chuyện phiền phức của Khoái Tông còn chưa dứt. Trong lần cổ Địa Liệp Long này, dù sao chuyện cũng xảy ra trong khi Khoái Tông chủ trì, người của các đại Thần Trủng khác kéo nhau tới tìm y không dứt. Có kẻ vấn tội, người thì nghi ngờ, kẻ ra vẻ đáng thương, đóng kịch giở trò lừa gạt... thôi thì đủ kiểu, khiến cho đầu Khoái Tông gần muốn nổ tung.
Hôm nay Khoái Tông hết sức bực mình, mấy ngày qua hao tâm tổn lực, rất muốn nghỉ ngơi một chút. Y bèn dặn dò đệ tử thủ hạ của mình, không cho phép bất cứ kẻ nào quấy rầy mình. Sau đó Khoái Tông tiến vào trong Thanh Nguyệt Thần Trủng, nơi này chắc chắn không có ai dám quấy rầy mình. Khoái Tông lễ bái trước Tổ Linh yêu đan, kể lại bệnh trạng của mình cho Tổ Linh, sau đó nằm dài bên cạnh Tổ Linh, chuẩn bị ngủ một giấc, hy vọng Tổ Linh có thể chữa trị cho mình trong khi ngủ.
Gần đó là Khoái Cương đang nằm hôn mê bất tỉnh, một tia thần lực đang kết nối giữa Khoái Cương và Tổ Linh yêu đan.
Bất kể thế nào, Tổ Linh yêu đan của một Thần Trủng sẽ không từ chối lời khẩn cầu của Đại Tế Ti, huống chi lời khẩn cầu của Khoái Tông còn liên quan tới tính mạng của y.
Cho nên Khoái Tông vừa nằm xuống nhắm mắt lại, bên trong Tổ Linh yêu đan đã có một cỗ thần lực mỏng manh phát tán ra. Nhưng cỗ thần lực này còn chưa bao trùm lên Khoái Tông, thình lình có một tiếng rống giận như sấm vang vọng khắp cả Thanh Nguyệt Thần Trủng:
- Khoái Tông, ngươi đã bội bạc trước, đừng trách ta hủy ước sau! Ta đã lấy được Hỏa Hải San Hô, nhưng nó vĩnh viễn vô duyên cùng Thanh Nguyệt Thần Trủng. Nếu ngươi còn dám động tới người của ta, chớ trách Vũ La ta không nói tình cảm!
Trên một ngọn sơn phong đối diện Thanh Nguyệt Thần Trủng, một cỗ Mộc Thần Lực cường hãn phóng vút lên cao. Vũ La rót linh nguyên vào Thiên Phủ Chi Quốc, kích phát rừng Bồng Kinh Thần Mộc như điên cuồng. Linh nguyên chuyển hóa thành thần lực, hai thứ chồng lên, mức độ hùng mạnh chẳng kém gì khí tức của Khoái Cương khi trước.
Cả Thanh Nguyệt Thần Trủng giật mình kinh hãi, không biết Đại Tế Ti chuốc lấy một cường địch như vậy từ bao giờ.
Khoái Tông bị tiếng rống của Vũ La dựng dậy, Tổ Linh yêu đan cũng tỏ ra bất mãn, thu thần lực lại, tạm hoãn việc chữa trị cho Khoái Tông. Khoái Tông tức tối nghiến răng nghiến lợi, y biết vì sao Vũ La nói như vậy. Vũ La có thể sống sót sau trường hạo kiếp kia, hiển nhiên thực lực sâu không lường được. Tên ngốc Khoái Cương này chẳng những phá vỡ tất cả an bài của mình, còn làm cho mình có thêm một đại địch như vậy.
Nhưng Khoái Cương đã sắp chết, hiện tại cho dù Khoái Tông đập y một cái chết tươi cũng không hả giận.
Thần lực Vũ La mênh mông cuồn cuộn, Đông Thổ đã trên vạn năm không xuất hiện một vị cao thủ Yêu tộc nào có thể vận dụng Mộc Thần Lực. Tin này vừa lan truyền ra, các Thần Trủng Thào Mộc nhất mạch âm thầm vui mừng khôn xiết, bắt đầu dò hỏi móc nối với nhau, muốn tìm ra vị cao thủ nào có thể vận dụng Mộc Thần Lực như vậy.
Sau khi Vũ La đứng trước Thanh Nguyệt Thần Trủng rống lên như vậy, ra vẻ không có chuyện gì phất áo ra đi, nhưng không biết cả Đông Thổ đã chấn động.
Không riêng gì các Thần Trủng Thào Mộc nhất mạch, trong Thanh Nguyệt Thần Trủng cũng có người lăm le muốn động.
Thanh Nguyệt Thần Trủng đường đường là một trong Bát Đại Thần Trủng, danh tiếng nổi trội, lại bị người mắng vào mặt như vậy, không hoàn thủ được sao? Hiển nhiên không có chuyện như vậy được.
Nhưng Khoái Tông không muốn trở mặt với Vũ La. Trước tiên y hiện tại còn không lo nổi cho mình, không rảnh giằng co cùng Vũ La. Kế đó y thật sự rất cần Hỏa Hải San Hô trong tay Vũ La. Trên toàn Đông Thổ, ở nơi khác chắc chắn vẫn có Hỏa Hải San Hô, nhưng không thể nào tìm được trong một giờ nửa khắc. Thậm chí chờ sau khi Khoái Tông chết đi cũng chưa chắc có thể tìm được. Cho nên Khoái Tông muốn nói rõ tất cả mọi chuyện với Vũ La, làm dịu đi quan hệ, sau đó mua lại Hỏa Hải San Hô trong tay Vũ La.
Trong chuyện này có rất nhiều uẩn khúc mà những người khác ở Thanh Nguyệt Thần Trủng không biết, đám Yêu tộc đang nhao nhao tranh đoạt vị trí Hổ Báo chiến sĩ không khỏi thoáng động trong lòng.
Nếu có thể đánh chết Vũ La, chẳng phải là vãn hồi được thể diện của Thanh Nguyệt Thần Trủng, lập nên công lớn hay sao? Hơn nữa Vũ La chỉ vào mặt Khoái Tông mắng như vậy, giết chết Vũ La là có thể lấy lòng được Đại Tế Ti Khoái Tông.
Vì vậy không ít Yêu tộc lặng lẽ rời khỏi Thanh Nguyệt Thần Trủng, không thấy tung tích.
Sở dĩ Vũ La dám to gan nhục mạ Thanh Nguyệt Thần Trủng, là vì nghĩ rằng mình sắp rời Đông Thổ, Thanh Nguyệt Thần Trủng có thể làm gì được? Hắn dẫn theo Chu Nghiên tiếp tục chạy đi, buổi tối dừng lại, tìm một sơn động tránh gió nghỉ ngơi, dùng linh văn Thần Thú phong ấn xung quanh, có thể yên tâm ngủ một giấc.
Hai người đều là tu sĩ hùng mạnh, có ngủ hay không cũng không sao cả, bởi vì cô nam quả nữ ở cùng một chỗ, có hơi kiêng kị, cho nên cả hai đều ngồi đả tọa tu luyện.
Vũ La vận chuyển Cửu Long Thôn Nhật một đại chu thiên. Trong Minh Đường Cung, nước trong Long Hồ cuồn cuộn, Linh Long đang vui chơi trong đó.
Hiện tại mỗi lần Vũ La hành công, nếu như không có thiên tài địa bào nào khác, vậy cần tiêu hao năm miếng Ngọc Tủy, thật sự là xa xỉ đến cực điểm. Nhìn khắp cả Trung Châu, cũng không có tu sĩ nào lãng phí như vậy.
Cũng may linh khí năm miếng Ngọc Tủy này đều bị Linh Long luyện hóa, bằng không ắt Vũ La sẽ hết sức đau lòng.
Cửu Long Thôn Nhật vô cùng bá đạo, yêu cầu căn cơ đặc biệt vững chắc, cũng cần tích lũy linh nguyên rất nhiều. Chỉ là trước mắt còn chưa biểu hiện được, chờ sau khi Vũ La tăng thêm một cấp, đến cảnh giới Long Cung, có thể phóng xuất Linh Long ra ngoài cơ thể, lúc ấy sẽ nhìn ra lợi hại của nó.
Lần này Khoái Tông tự mình ra trận, bày Thần Trủng còn lại cũng vui vẻ vô cùng, vốn nghĩ rằng đây là chuyện tốt, không ngờ rốt cục lại đưa tới kết quả như vậy.
Sau khi đám mây bụi bùng lên, y là người đầu tiên nhìn ra cơ duyên lớn lao, lập tức tiến vào trong đó. Nhưng không bao lâu sau, Ngôn Vô Bất Trung lập tức cảnh báo, Khoái Tông đành phải trở ra một cách không cam lòng, âm thầm lặng lẽ trở về Thanh Nguyệt Thần Trủng.
Sau đó, y biết rằng Ngôn Vô Bất Trung lại cứu mình một lần.
Ba ngày sau Khoái Cương cũng trở về, thân thọ trọng thương, bị một loại lực lượng tà dị lảm cho suy kiệt. Cho dù là đệ tử của y thỉnh Tổ Linh yêu đan ra tay, lấy Thanh Nguyệt Thần Lực chữa trị thân thể, nhưng tình trạng suy kiệt của Khoái Cương vẫn không thể nào ngăn nổi.
Bất quá dù sao Thanh Nguyệt Thần Lực cũng có chỗ bất phàm. Được Tổ Linh che chở, tốc độ suy kiệt chậm đi rất nhiều, nhưng theo Khoái Tông ước đoán, tối đa cũng chỉ có thể duy trì thời gian bày, tám ngày.
Dù sao Khoái Cương cũng là Hổ Báo chiến sĩ của Thanh Nguyệt Thần Trủng, vị trí này chính là ghế nóng, có rất nhiều đệ tử khác chăm chăm như hổ đói rình mồi. Cũng may Thanh Nguyệt Thần Trủng không phải là Mộc Thần Trủng, tích lũy hùng hậu, cho dù không còn Khoái Cương, cũng có thể bổ sung không ít chiến sĩ có thực lực không kém Khoái Cương.
Nhưng vấn đề là thực lực Thần Trủng quá sức hùng hậu, tích lũy quá sâu cũng là một chuyện phiền phức. Vì số người có thể đảm nhận chức Hổ Báo chiến sĩ quá nhiều, chia bè kết đảng như rừng, xảy ra tranh chấp nội bộ khiến cho Khoái Tông đau đầu nhức óc không thôi.
Nhưng Khoái Tông cũng cảm giác được dường như bản thân mình đã bị lực lượng tà dị kia ảnh hưởng. Tuy rằng vấn đề không lớn, nhưng mấy ngày gần đây cũng xảy ra dấu hiệu ù tai hoa mắt, khi thì choáng váng muốn nôn.
Chuyện này đổi với một vị Đại Tế Ti của Bát Đại Thần Trủng, quả thật là một bệnh trạng khiến cho người ta phải lo lắng.
Nhưng chuyện phiền phức của Khoái Tông còn chưa dứt. Trong lần cổ Địa Liệp Long này, dù sao chuyện cũng xảy ra trong khi Khoái Tông chủ trì, người của các đại Thần Trủng khác kéo nhau tới tìm y không dứt. Có kẻ vấn tội, người thì nghi ngờ, kẻ ra vẻ đáng thương, đóng kịch giở trò lừa gạt... thôi thì đủ kiểu, khiến cho đầu Khoái Tông gần muốn nổ tung.
Hôm nay Khoái Tông hết sức bực mình, mấy ngày qua hao tâm tổn lực, rất muốn nghỉ ngơi một chút. Y bèn dặn dò đệ tử thủ hạ của mình, không cho phép bất cứ kẻ nào quấy rầy mình. Sau đó Khoái Tông tiến vào trong Thanh Nguyệt Thần Trủng, nơi này chắc chắn không có ai dám quấy rầy mình. Khoái Tông lễ bái trước Tổ Linh yêu đan, kể lại bệnh trạng của mình cho Tổ Linh, sau đó nằm dài bên cạnh Tổ Linh, chuẩn bị ngủ một giấc, hy vọng Tổ Linh có thể chữa trị cho mình trong khi ngủ.
Gần đó là Khoái Cương đang nằm hôn mê bất tỉnh, một tia thần lực đang kết nối giữa Khoái Cương và Tổ Linh yêu đan.
Bất kể thế nào, Tổ Linh yêu đan của một Thần Trủng sẽ không từ chối lời khẩn cầu của Đại Tế Ti, huống chi lời khẩn cầu của Khoái Tông còn liên quan tới tính mạng của y.
Cho nên Khoái Tông vừa nằm xuống nhắm mắt lại, bên trong Tổ Linh yêu đan đã có một cỗ thần lực mỏng manh phát tán ra. Nhưng cỗ thần lực này còn chưa bao trùm lên Khoái Tông, thình lình có một tiếng rống giận như sấm vang vọng khắp cả Thanh Nguyệt Thần Trủng:
- Khoái Tông, ngươi đã bội bạc trước, đừng trách ta hủy ước sau! Ta đã lấy được Hỏa Hải San Hô, nhưng nó vĩnh viễn vô duyên cùng Thanh Nguyệt Thần Trủng. Nếu ngươi còn dám động tới người của ta, chớ trách Vũ La ta không nói tình cảm!
Trên một ngọn sơn phong đối diện Thanh Nguyệt Thần Trủng, một cỗ Mộc Thần Lực cường hãn phóng vút lên cao. Vũ La rót linh nguyên vào Thiên Phủ Chi Quốc, kích phát rừng Bồng Kinh Thần Mộc như điên cuồng. Linh nguyên chuyển hóa thành thần lực, hai thứ chồng lên, mức độ hùng mạnh chẳng kém gì khí tức của Khoái Cương khi trước.
Cả Thanh Nguyệt Thần Trủng giật mình kinh hãi, không biết Đại Tế Ti chuốc lấy một cường địch như vậy từ bao giờ.
Khoái Tông bị tiếng rống của Vũ La dựng dậy, Tổ Linh yêu đan cũng tỏ ra bất mãn, thu thần lực lại, tạm hoãn việc chữa trị cho Khoái Tông. Khoái Tông tức tối nghiến răng nghiến lợi, y biết vì sao Vũ La nói như vậy. Vũ La có thể sống sót sau trường hạo kiếp kia, hiển nhiên thực lực sâu không lường được. Tên ngốc Khoái Cương này chẳng những phá vỡ tất cả an bài của mình, còn làm cho mình có thêm một đại địch như vậy.
Nhưng Khoái Cương đã sắp chết, hiện tại cho dù Khoái Tông đập y một cái chết tươi cũng không hả giận.
Thần lực Vũ La mênh mông cuồn cuộn, Đông Thổ đã trên vạn năm không xuất hiện một vị cao thủ Yêu tộc nào có thể vận dụng Mộc Thần Lực. Tin này vừa lan truyền ra, các Thần Trủng Thào Mộc nhất mạch âm thầm vui mừng khôn xiết, bắt đầu dò hỏi móc nối với nhau, muốn tìm ra vị cao thủ nào có thể vận dụng Mộc Thần Lực như vậy.
Sau khi Vũ La đứng trước Thanh Nguyệt Thần Trủng rống lên như vậy, ra vẻ không có chuyện gì phất áo ra đi, nhưng không biết cả Đông Thổ đã chấn động.
Không riêng gì các Thần Trủng Thào Mộc nhất mạch, trong Thanh Nguyệt Thần Trủng cũng có người lăm le muốn động.
Thanh Nguyệt Thần Trủng đường đường là một trong Bát Đại Thần Trủng, danh tiếng nổi trội, lại bị người mắng vào mặt như vậy, không hoàn thủ được sao? Hiển nhiên không có chuyện như vậy được.
Nhưng Khoái Tông không muốn trở mặt với Vũ La. Trước tiên y hiện tại còn không lo nổi cho mình, không rảnh giằng co cùng Vũ La. Kế đó y thật sự rất cần Hỏa Hải San Hô trong tay Vũ La. Trên toàn Đông Thổ, ở nơi khác chắc chắn vẫn có Hỏa Hải San Hô, nhưng không thể nào tìm được trong một giờ nửa khắc. Thậm chí chờ sau khi Khoái Tông chết đi cũng chưa chắc có thể tìm được. Cho nên Khoái Tông muốn nói rõ tất cả mọi chuyện với Vũ La, làm dịu đi quan hệ, sau đó mua lại Hỏa Hải San Hô trong tay Vũ La.
Trong chuyện này có rất nhiều uẩn khúc mà những người khác ở Thanh Nguyệt Thần Trủng không biết, đám Yêu tộc đang nhao nhao tranh đoạt vị trí Hổ Báo chiến sĩ không khỏi thoáng động trong lòng.
Nếu có thể đánh chết Vũ La, chẳng phải là vãn hồi được thể diện của Thanh Nguyệt Thần Trủng, lập nên công lớn hay sao? Hơn nữa Vũ La chỉ vào mặt Khoái Tông mắng như vậy, giết chết Vũ La là có thể lấy lòng được Đại Tế Ti Khoái Tông.
Vì vậy không ít Yêu tộc lặng lẽ rời khỏi Thanh Nguyệt Thần Trủng, không thấy tung tích.
Sở dĩ Vũ La dám to gan nhục mạ Thanh Nguyệt Thần Trủng, là vì nghĩ rằng mình sắp rời Đông Thổ, Thanh Nguyệt Thần Trủng có thể làm gì được? Hắn dẫn theo Chu Nghiên tiếp tục chạy đi, buổi tối dừng lại, tìm một sơn động tránh gió nghỉ ngơi, dùng linh văn Thần Thú phong ấn xung quanh, có thể yên tâm ngủ một giấc.
Hai người đều là tu sĩ hùng mạnh, có ngủ hay không cũng không sao cả, bởi vì cô nam quả nữ ở cùng một chỗ, có hơi kiêng kị, cho nên cả hai đều ngồi đả tọa tu luyện.
Vũ La vận chuyển Cửu Long Thôn Nhật một đại chu thiên. Trong Minh Đường Cung, nước trong Long Hồ cuồn cuộn, Linh Long đang vui chơi trong đó.
Hiện tại mỗi lần Vũ La hành công, nếu như không có thiên tài địa bào nào khác, vậy cần tiêu hao năm miếng Ngọc Tủy, thật sự là xa xỉ đến cực điểm. Nhìn khắp cả Trung Châu, cũng không có tu sĩ nào lãng phí như vậy.
Cũng may linh khí năm miếng Ngọc Tủy này đều bị Linh Long luyện hóa, bằng không ắt Vũ La sẽ hết sức đau lòng.
Cửu Long Thôn Nhật vô cùng bá đạo, yêu cầu căn cơ đặc biệt vững chắc, cũng cần tích lũy linh nguyên rất nhiều. Chỉ là trước mắt còn chưa biểu hiện được, chờ sau khi Vũ La tăng thêm một cấp, đến cảnh giới Long Cung, có thể phóng xuất Linh Long ra ngoài cơ thể, lúc ấy sẽ nhìn ra lợi hại của nó.
/862
|