Vũ La vẫn cảm thấy bên trong nụ cười của Nhan lão ẳn chứa ý sâu xa, có cảm giác như mình bị chơi khăm nhưng không biết vì lý do gì.
Vị lão bằng hữu của Nhan lão ở trên một đào nhỏ ngoài Thần Hoang hải, phía Đông Đông Thổ.
Tuy rằng đào này chỉ cách xa bờ biển hơn trăm dặm, nhưng Thần Hoang hải là địa bàn của Bán Yêu tộc, mà Bán Yêu tộc cùng Yêu tộc vốn không đội chung trời. Ân oán giữa hai tộc bắt đầu từ khi nào, không ai biết. Yêu tộc bắt nữ nhân Bán Yêu tộc về làm nữ nô, nhìn qua tàn nhẫn thật, nhưng Bán Yêu tộc bắt được Yêu tộc cũng kéo cả bộ tộc của mình tới, mỗi người một miếng ăn tươi ngay tại chỗ. Ai cướp được yêu đan, sẽ được xem là người may mắn trong tộc, trong kỳ giao phối sau sẽ được nhiều nữ nhân Bán Yêu tộc ưu ái hơn.
Quan hệ giữa hai tộc căng thẳng như vậy, nhưng vị lão bằng hữu của Nhan lão dám ở Thần Hoang hải, có thể tưởng tượng hùng mạnh tới mức nào.
Đến trăm dặm bên bờ Thần Hoang hải, không thể phi hành được nữa. Nhan Chỉ Vi dẫn dắt hai người đáp xuổng, giải thích:
- Đi tiếp về phía trước chính là vùng chiến sự, là địa giới Yêu tộc cùng Bán Yêu tộc chém giết lẫn nhau, không ai được tự tiện xông vào.
Bán Yêu tộc cũng có cường giả có thể phi hành, nếu xông bừa vào vùng chiến sự nguy hiểm kia, quả thật là một chuyện không sáng suốt chút nào.
Trước khi tới đây, Nhan Chỉ Vi cũng đã có chuẩn bị, nàng nhìn xung quanh, sau đó chỉ vào một ngọn sơn phong xa xa:
- Chúng ta hãy tới đó chờ.
- Yêu tộc hiểu rõ về Thần Hoang hải nhất chính là đám thợ săn nữ nhân Bán Yêu tộc. Hầu như mỗi tiểu đội thợ săn đều có một thông đạo bí mật của riêng mình, có thể vượt qua vùng chiến sự và vòng ngoài của Thần Hoang hải một cách an toàn, không bị ai phát giác. Ta sẽ liên hệ một tiểu đội thợ săn, đưa chúng ta vượt qua vùng chiến sự, tiến vào Thần Hoang hải.
Nhan Chỉ Vi ước hẹn với một tiểu đội thợ săn chờ ở một ngọn sơn phong, Vũ La lại cảm thấy như vậy có vẻ cẩn thận quá mức. Nhưng hắn cũng không nhiều lời, có thể là vì Cửu Vĩ Bạch Hồ nhất tộc đa mưu túc trí, trời sinh cũng có tính cẩn thận.
Đợi vài canh giờ, rốt cục xa xa cuối đường chân trời có vài Yêu tộc chậm rãi đi về phía này.
Lúc này Nhan Chỉ Vi lại mang mặt nạ màu xanh của nàng vào, che đi dung nhan kinh thế hãi tục.
Tiểu đội thợ săn này chủng tộc vô cùng hỗn độn, có tất cả bày người. Kẻ cầm đầu là một hán tử Yêu tộc có chiều cao tương đương Vũ La, trên cổ có một lớp lông sói màu xám, dáng người cường tráng mạnh mẽ, nhưng không có vẻ mập mạp. Trên má trái y có một vết sẹo đao, kéo dài từ dưới mắt cho tới cổ, toàn thân nhìn có vẻ vô cùng rắn rỏi mà mạnh mẽ.
Dáng vóc của Vũ La trong Nhân tộc đã là cao, nhưng ở trong Yêu tộc chỉ có thể xem như trung bình.
Sau lưng hán tử Yêu tộc này còn có hai Yêu tộc to lớn, còn cao hơn y một cái đầu.
Tên bên trái có nhiều đạo hổ văn trên cánh tay. Tên bên phải có một đôi mắt gấu, tóc đen đầy đầu dựng đứng như kim.
Hai tên Yêu tộc này trông như hai ngọn núi thịt, khiến cho người ta có cảm giác bị áp bức không nhỏ.
Bốn tên sau cùng, tên nào cũng có nét đặc sắc của riêng mình. Hiển nhiên những kẻ thường xuyên ra vào một địa phương nguy hiểm như Thần Hoang hải, toàn là hạng người có thân thủ bất phàm.
Trong bổn tên Yêu tộc phía sau, ngoài cùng bên trái là một nữ nhân dáng người tẩm thước, cân đổi vô cùng, trên cổ tay lộ ra lớp da mèo màu vàng nhạt.
Sau khi tiểu đội thợ săn này đi tới, hán tử Yêu tộc cầm đầu cảnh giác quan sát chăm chú ba người một lúc, sau đó mới hỏi:
- Phải chăng các vị là do Tăng Lục Bàn giới thiệu tới đây?
Nhan Chỉ Vi gật đầu:
- Đúng vậy.
Sau đó tiện tay ném ra một chiếc túi to, hán tử Yêu tộc kia nhận lấy, tay nắn nắn một chút, là hai khối quặng ô Thiết to bằng trứng chim câu. Y gật gật đầu tỏ vẻ hài lòng:
- Giá cả họp lý, thành giao.
Hán tử Yêu tộc vung tay lên, ra hiệu bào ba người bọn Vũ La đi theo y:
- Ta tên là Đao Lục Nhãn, hai tên to xác phía sau một tên là Hùng Lương, một tên là Hổ Ngũ, còn có Miêu Nữ A Đại xinh đẹp nhất trong tiểu đội ta, tên này là...
Y nhất nhất giới thiệu người trong tiểu đội mình, cuối cùng đột nhiên xoay người lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm ba người:
- Chúng ta thu tiền của các ngươi, tự nhiên sẽ đưa các ngươi tới nơi các ngươi muốn tới. Bất quá mất lòng trước, được lòng sau, ta xin nói thẳng, Thần Hoang hải không phải chỗ bình thường, một khi rơi vào tay Bán Yêu tộc, kết quả sẽ thê thảm hơn các ngươi tưởng tượng rất nhiều. Cho nên các ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời, ta bào các ngươi đi hướng Đông, các ngươi không thể đi hướng Tây, bằng không xảy ra chuyện gì, ta tuyệt đối sẽ không chút do dự bỏ lại các ngươi, tự mình chạy trước!
Đao Lục Nhãn liếc nhìn ba người một cái, ước chừng vì Vũ La là nam nhân duy nhất, cho nên y bước ra một bước tới trước mặt Vũ La, gần như hai mũi chạm nhau, hai mắt sát nhau, hung hăng quát lớn:
- Có nghe rõ chưa?
Vũ La có chút dở khóc dở cười, không thể không lui về phía sau một bước nói:
- Đao Lục Nhãn ôi, ngươi có thể chú ý vệ sinh răng miệng một chút được chăng, miệng ngươi thối tới mức làm cho ta buồn nôn.
Đao Lục Nhãn giận tím mặt, phía sau Hùng Lương và Hổ Ngũ chợt tiến lên một bước, đứng ở hai bên Đao Lục Nhãn, ánh mắt bất thiện nhìn Vũ La chằm chằm.
Vũ La cười lạnh một tiếng:
- Hay là để ta dạy cho ngươi một câu, nhận tiền của người thì phải tiêu tai giải nạn cho người. Ngươi đã thu tiền, vậy hãy ngoan ngoãn làm việc, đừng già thần già quỷ trước mặt gia chủ nữa.
Đao Lục Nhãn xấu hổ không thôi, Hùng Lương đã gầm lên một tiếng định xông lên, bên cạnh chợt có người bật cười:
- Có cá tính, ta thích người này. Lão Đao, chúng ta đưa bọn họ đi đi, hai khối quặng ô Thiết đó, cho dù chuyến này không có thu hoạch gì thêm, chúng ta cũng không bị thiệt thòi.
Miêu Nữ A Đại đứng ra, quan sát Vũ La với vẻ hứng thú.
Từ đầu đến cuối, Nhan Chỉ Vi không hề xen vào, đôi mắt nàng thăm dò hành động của những người này, lập tức hiểu rõ ràng.
Bọn Đao Lục Nhãn lăn lộn ở Thần Hoang hải đã lâu, quả thật đã trải qua không ít sóng gió, nhưng so với Vũ La vẫn còn non nớt vô cùng. Vừa gặp mặt đã lên tiếng dọa người, đáng tiếc Vũ La chỉ liếc mắt một cái đã khám phá ra, không bị y làm cho sợ hãi.
Miêu Nữ A Đại nọ nhìn qua như đoạt quyền thủ lãnh của Đao Lục Nhãn, trên thực tế là bắc thang cho Đao Lục Nhãn hạ đài, chuyện này e rằng bọn họ đã thương lượng với nhau từ trước.
Thù lao hai khối quặng ô Thiết, giống như lời Miêu Nữ A Đại nói, cho dù chuyến này không kiếm thêm được gì cũng đã có được một khoản. E rằng trước đó Đao Lục Nhãn đã tính toán kỹ càng, nếu uy hiếp không được, sẽ ngoan ngoãn hộ tống ba người đi một chuyến. Nhưng nếu có thể uy hiếp một chút, làm cho ba người ngoan ngoãn vâng lời, vậy chuyến đi này sẽ trở nên thoải mái hơn, nói không chừng thuận tiện trên đường còn có thể kiếm thêm một chút.
Mà Nhan Chỉ Vi cũng đã nhìn ra, dường như Miêu Nữ A Đại rất có hứng thú với Vũ La.
Chuyện giữa nam nữ Yêu tộc không nghiêm trọng như Nhân tộc, nhất là Miêu nữ, Thỏ nữ, hai loại này lại càng phóng đãng. Nhan Chỉ Vi không khỏi cười thầm: Nha đầu ngốc, nam nhân này ngay cả bản cung cũng không dám chắc có thể thu phục được, chỉ bằng vào ngươi ư... quả là không biết tự lượng sức mình.
Đao Lục Nhãn nhìn Vũ La một cái thật sâu, sau đó quay phắt người lại:
- Xuất phát!
Hùng Lương cùng Hổ Ngũ hung hăng trừng mắt nhìn Vũ La một cái, xoay người đuổi theo Đao Lục Nhãn. Hổ Ngũ có chút lo lắng, thấp giọng hỏi:
- Đại ca, chúng ta thật sự tiếp nhận mối làm ăn này ư?
Đao Lục Nhãn có chút bất đắc dĩ, buông tiếng than dài, hạ giọng nói:
- Hai khối quặng ô Thiết đó, cho dù chúng ta bắt được bày, tám Bán Yêu nữ nô cũng không bán được giá như vậy...
Hổ Ngũ lại nói:
- Nhưng đám người này...
Vị lão bằng hữu của Nhan lão ở trên một đào nhỏ ngoài Thần Hoang hải, phía Đông Đông Thổ.
Tuy rằng đào này chỉ cách xa bờ biển hơn trăm dặm, nhưng Thần Hoang hải là địa bàn của Bán Yêu tộc, mà Bán Yêu tộc cùng Yêu tộc vốn không đội chung trời. Ân oán giữa hai tộc bắt đầu từ khi nào, không ai biết. Yêu tộc bắt nữ nhân Bán Yêu tộc về làm nữ nô, nhìn qua tàn nhẫn thật, nhưng Bán Yêu tộc bắt được Yêu tộc cũng kéo cả bộ tộc của mình tới, mỗi người một miếng ăn tươi ngay tại chỗ. Ai cướp được yêu đan, sẽ được xem là người may mắn trong tộc, trong kỳ giao phối sau sẽ được nhiều nữ nhân Bán Yêu tộc ưu ái hơn.
Quan hệ giữa hai tộc căng thẳng như vậy, nhưng vị lão bằng hữu của Nhan lão dám ở Thần Hoang hải, có thể tưởng tượng hùng mạnh tới mức nào.
Đến trăm dặm bên bờ Thần Hoang hải, không thể phi hành được nữa. Nhan Chỉ Vi dẫn dắt hai người đáp xuổng, giải thích:
- Đi tiếp về phía trước chính là vùng chiến sự, là địa giới Yêu tộc cùng Bán Yêu tộc chém giết lẫn nhau, không ai được tự tiện xông vào.
Bán Yêu tộc cũng có cường giả có thể phi hành, nếu xông bừa vào vùng chiến sự nguy hiểm kia, quả thật là một chuyện không sáng suốt chút nào.
Trước khi tới đây, Nhan Chỉ Vi cũng đã có chuẩn bị, nàng nhìn xung quanh, sau đó chỉ vào một ngọn sơn phong xa xa:
- Chúng ta hãy tới đó chờ.
- Yêu tộc hiểu rõ về Thần Hoang hải nhất chính là đám thợ săn nữ nhân Bán Yêu tộc. Hầu như mỗi tiểu đội thợ săn đều có một thông đạo bí mật của riêng mình, có thể vượt qua vùng chiến sự và vòng ngoài của Thần Hoang hải một cách an toàn, không bị ai phát giác. Ta sẽ liên hệ một tiểu đội thợ săn, đưa chúng ta vượt qua vùng chiến sự, tiến vào Thần Hoang hải.
Nhan Chỉ Vi ước hẹn với một tiểu đội thợ săn chờ ở một ngọn sơn phong, Vũ La lại cảm thấy như vậy có vẻ cẩn thận quá mức. Nhưng hắn cũng không nhiều lời, có thể là vì Cửu Vĩ Bạch Hồ nhất tộc đa mưu túc trí, trời sinh cũng có tính cẩn thận.
Đợi vài canh giờ, rốt cục xa xa cuối đường chân trời có vài Yêu tộc chậm rãi đi về phía này.
Lúc này Nhan Chỉ Vi lại mang mặt nạ màu xanh của nàng vào, che đi dung nhan kinh thế hãi tục.
Tiểu đội thợ săn này chủng tộc vô cùng hỗn độn, có tất cả bày người. Kẻ cầm đầu là một hán tử Yêu tộc có chiều cao tương đương Vũ La, trên cổ có một lớp lông sói màu xám, dáng người cường tráng mạnh mẽ, nhưng không có vẻ mập mạp. Trên má trái y có một vết sẹo đao, kéo dài từ dưới mắt cho tới cổ, toàn thân nhìn có vẻ vô cùng rắn rỏi mà mạnh mẽ.
Dáng vóc của Vũ La trong Nhân tộc đã là cao, nhưng ở trong Yêu tộc chỉ có thể xem như trung bình.
Sau lưng hán tử Yêu tộc này còn có hai Yêu tộc to lớn, còn cao hơn y một cái đầu.
Tên bên trái có nhiều đạo hổ văn trên cánh tay. Tên bên phải có một đôi mắt gấu, tóc đen đầy đầu dựng đứng như kim.
Hai tên Yêu tộc này trông như hai ngọn núi thịt, khiến cho người ta có cảm giác bị áp bức không nhỏ.
Bốn tên sau cùng, tên nào cũng có nét đặc sắc của riêng mình. Hiển nhiên những kẻ thường xuyên ra vào một địa phương nguy hiểm như Thần Hoang hải, toàn là hạng người có thân thủ bất phàm.
Trong bổn tên Yêu tộc phía sau, ngoài cùng bên trái là một nữ nhân dáng người tẩm thước, cân đổi vô cùng, trên cổ tay lộ ra lớp da mèo màu vàng nhạt.
Sau khi tiểu đội thợ săn này đi tới, hán tử Yêu tộc cầm đầu cảnh giác quan sát chăm chú ba người một lúc, sau đó mới hỏi:
- Phải chăng các vị là do Tăng Lục Bàn giới thiệu tới đây?
Nhan Chỉ Vi gật đầu:
- Đúng vậy.
Sau đó tiện tay ném ra một chiếc túi to, hán tử Yêu tộc kia nhận lấy, tay nắn nắn một chút, là hai khối quặng ô Thiết to bằng trứng chim câu. Y gật gật đầu tỏ vẻ hài lòng:
- Giá cả họp lý, thành giao.
Hán tử Yêu tộc vung tay lên, ra hiệu bào ba người bọn Vũ La đi theo y:
- Ta tên là Đao Lục Nhãn, hai tên to xác phía sau một tên là Hùng Lương, một tên là Hổ Ngũ, còn có Miêu Nữ A Đại xinh đẹp nhất trong tiểu đội ta, tên này là...
Y nhất nhất giới thiệu người trong tiểu đội mình, cuối cùng đột nhiên xoay người lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm ba người:
- Chúng ta thu tiền của các ngươi, tự nhiên sẽ đưa các ngươi tới nơi các ngươi muốn tới. Bất quá mất lòng trước, được lòng sau, ta xin nói thẳng, Thần Hoang hải không phải chỗ bình thường, một khi rơi vào tay Bán Yêu tộc, kết quả sẽ thê thảm hơn các ngươi tưởng tượng rất nhiều. Cho nên các ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời, ta bào các ngươi đi hướng Đông, các ngươi không thể đi hướng Tây, bằng không xảy ra chuyện gì, ta tuyệt đối sẽ không chút do dự bỏ lại các ngươi, tự mình chạy trước!
Đao Lục Nhãn liếc nhìn ba người một cái, ước chừng vì Vũ La là nam nhân duy nhất, cho nên y bước ra một bước tới trước mặt Vũ La, gần như hai mũi chạm nhau, hai mắt sát nhau, hung hăng quát lớn:
- Có nghe rõ chưa?
Vũ La có chút dở khóc dở cười, không thể không lui về phía sau một bước nói:
- Đao Lục Nhãn ôi, ngươi có thể chú ý vệ sinh răng miệng một chút được chăng, miệng ngươi thối tới mức làm cho ta buồn nôn.
Đao Lục Nhãn giận tím mặt, phía sau Hùng Lương và Hổ Ngũ chợt tiến lên một bước, đứng ở hai bên Đao Lục Nhãn, ánh mắt bất thiện nhìn Vũ La chằm chằm.
Vũ La cười lạnh một tiếng:
- Hay là để ta dạy cho ngươi một câu, nhận tiền của người thì phải tiêu tai giải nạn cho người. Ngươi đã thu tiền, vậy hãy ngoan ngoãn làm việc, đừng già thần già quỷ trước mặt gia chủ nữa.
Đao Lục Nhãn xấu hổ không thôi, Hùng Lương đã gầm lên một tiếng định xông lên, bên cạnh chợt có người bật cười:
- Có cá tính, ta thích người này. Lão Đao, chúng ta đưa bọn họ đi đi, hai khối quặng ô Thiết đó, cho dù chuyến này không có thu hoạch gì thêm, chúng ta cũng không bị thiệt thòi.
Miêu Nữ A Đại đứng ra, quan sát Vũ La với vẻ hứng thú.
Từ đầu đến cuối, Nhan Chỉ Vi không hề xen vào, đôi mắt nàng thăm dò hành động của những người này, lập tức hiểu rõ ràng.
Bọn Đao Lục Nhãn lăn lộn ở Thần Hoang hải đã lâu, quả thật đã trải qua không ít sóng gió, nhưng so với Vũ La vẫn còn non nớt vô cùng. Vừa gặp mặt đã lên tiếng dọa người, đáng tiếc Vũ La chỉ liếc mắt một cái đã khám phá ra, không bị y làm cho sợ hãi.
Miêu Nữ A Đại nọ nhìn qua như đoạt quyền thủ lãnh của Đao Lục Nhãn, trên thực tế là bắc thang cho Đao Lục Nhãn hạ đài, chuyện này e rằng bọn họ đã thương lượng với nhau từ trước.
Thù lao hai khối quặng ô Thiết, giống như lời Miêu Nữ A Đại nói, cho dù chuyến này không kiếm thêm được gì cũng đã có được một khoản. E rằng trước đó Đao Lục Nhãn đã tính toán kỹ càng, nếu uy hiếp không được, sẽ ngoan ngoãn hộ tống ba người đi một chuyến. Nhưng nếu có thể uy hiếp một chút, làm cho ba người ngoan ngoãn vâng lời, vậy chuyến đi này sẽ trở nên thoải mái hơn, nói không chừng thuận tiện trên đường còn có thể kiếm thêm một chút.
Mà Nhan Chỉ Vi cũng đã nhìn ra, dường như Miêu Nữ A Đại rất có hứng thú với Vũ La.
Chuyện giữa nam nữ Yêu tộc không nghiêm trọng như Nhân tộc, nhất là Miêu nữ, Thỏ nữ, hai loại này lại càng phóng đãng. Nhan Chỉ Vi không khỏi cười thầm: Nha đầu ngốc, nam nhân này ngay cả bản cung cũng không dám chắc có thể thu phục được, chỉ bằng vào ngươi ư... quả là không biết tự lượng sức mình.
Đao Lục Nhãn nhìn Vũ La một cái thật sâu, sau đó quay phắt người lại:
- Xuất phát!
Hùng Lương cùng Hổ Ngũ hung hăng trừng mắt nhìn Vũ La một cái, xoay người đuổi theo Đao Lục Nhãn. Hổ Ngũ có chút lo lắng, thấp giọng hỏi:
- Đại ca, chúng ta thật sự tiếp nhận mối làm ăn này ư?
Đao Lục Nhãn có chút bất đắc dĩ, buông tiếng than dài, hạ giọng nói:
- Hai khối quặng ô Thiết đó, cho dù chúng ta bắt được bày, tám Bán Yêu nữ nô cũng không bán được giá như vậy...
Hổ Ngũ lại nói:
- Nhưng đám người này...
/862
|