Một người khác ngồi cạnh y đang giơ tay ra hơ lửa lên tiếng nói:
- Cho dù không có những thế lực kia, cũng không dễ tiến vào Vũ Uyên sơn. Chúng ta vừa tới bên ngoài, hôm nay suýt chút nữa đã xảy ra chuyện, chuyến này quả thật không dễ dàng chút nào.
Sắc mặt bọn người này đều tỏ ra hết sức khó coi, trong lúc nhất thời ai nấy trở nên trầm ngâm.
Vũ La cũng cảm thấy bất ngờ. Hắn chỉ cảm thấy nếu mình cứ tùy tiện bay thẳng vào Vũ Uyên sơn như vậy, chắc chấn sẽ gập phải những thế lực đang tìm kiếm Hoàn Hồn Thảo. Hiện tại nghe những người này nói với nhau, quả thật Vũ Uyên sơn vô cùng nguy hiểm, lần này mình thật sự là may mắn, đi bừa không ngờ gập được bọn người này.
Vũ La quan sát những người này một chút. Y phục của Yêu tộc không có hình thức thống nhất, thật ra có liên quan chặt chẽ với thần lực của Thần Trũng. Tỷ như chiến sĩ Mộc Thần Trũng thích mặc quần cỏ, mà những người này vừa rồi tự xưng là người của Phượng Kim Thần Trũng, trên người bọn họ ai cũng mặc một chiếc áo giáp kim loại.
Trong đó có hai nữ nhân, áo giáp chỉ che ngực và mông, để lộ phần bụng thon thả bằng phẳng cùng đôi đùi sạm nấng thon dài rắn chắc, chập chờn ẩn hiện giữa ánh lửa đêm, trông có vẻ mê người.
Đông Thồ cũng không thiếu kim loại thông thường, chỉ thiếu kim loại hiếm để bố trí trận pháp, luyện chế dị bảo mà thôi.
Áo giáp trên thân thề những người này toàn là được chế bằng các loại kim loại bình thường như đồng, sắt... Đối với Yêu tộc, chỉ cần bằng vào lực lượng nhục thể là có thể xé rách. Tuy là áo giáp, trên thực tế chỉ là y phục thông thường.
Bất kể là áo giáp bằng đồng hay sắt, trên đó cũng không thấy vết hoen rỉ nào, có lẽ những người này quả thật sỡ trường Kim Thần Lực.
Vũ La thầm tính toán trong lòng một phen, quyết định gia nhập những người này, cùng bọn họ trà trộn vào Vũ Uyên sơn tìm cơ hội. Hoàn Hồn Thảo đã thu hút cả lực lượng Đông Thồ đồ xô về đây, hiện tại Vũ La thế đơn lực bạc, đi tìm Nhan lão cầu viện không phải là tính cách của hấn. Cho nên trước hết tạm ẩn nhẫn, chờ xem tình huống thế nào rồi hãy tính.
Hắn lui về phía sau một khoảng, sau đó cố ý làm ra chút động tĩnh, mới chậm rãi đi về phía đống lửa của bọn người kia.
Phượng Kim Thần Trũng cũng đường đường là Thần Trũng cấp hai, chẳng qua Hổ Báo chiến sĩ của bọn họ đã chết trong vụ nổ Hỏa Nham cốc. Thực lực của tân Hồ Báo chiến sĩ không bằng người trước, cho nên người của Phượng Kim Thần Trũng không đủ tự tin.
Vũ La vừa xuất hiện, người canh trên đỉnh đồi lập tức phát hiện, ra hiệu cho những người bên dưới, bốn tên Yêu tộc lặng lẽ không tiếng động hòa mình vào bóng tối.
Vũ La cảm nhận được rõ ràng có bốn người đang mai phục xung quanh mình, sau đó xuất hiện âm thầm lặng lẽ, bao vây xung quanh Vũ La. Bốn bóng người đứng thẳng giống như u linh, có khí thế hết sức dọa người. Nếu quả thật là người vô tình xâm nhập vào khu vực này, chắc chấn sẽ bị bọn họ dọa cho nhảy dựng.
Vũ La biểu diễn vô cùng hợp lý, giả vờ ngây người ra:
- Các ngươi...
Người đi đầu không hề động cước, thân hình đã nhẹ nhàng lướt tới, lạnh lùng hỏi:
- Ngươi là ai, vì sao âm thầm theo dõi chúng ta?
Vũ La vội xua tay:
- Không phải, ta chỉ là đi ngang qua noi đây, nói vậy các vị cũng muốn vào Vũ Uyên sơn sao? Ta nghe nói trong Vũ Uyên sơn hung hiểm vô cùng, chỉ bằng chúng ta kết bạn mà đi, thêm một người là thêm một phần lực lượng.
- Kết bạn mà đi?
Bên cạnh có người hừ lạnh một tiếng, người đầu tiên cũng nhìn chằm chằm Vũ La một hồi, chợt mỉm cười:
- Được, bất quá dọc đường ngươi phải nghe lời chúng ta.
- Nếu lấy được Hoàn Hồn Thảo, chắc chấn ngươi sẽ không được chia phần. Bất quá ngoại trừ Hoàn Hồn Thảo ra, thu hoạch khác có lẽ cũng không ít, ngươi có thế tùy tiện chọn một
Vũ La nhìn bốn người, tựa như hạ quyết tâm:
- Được!
Kẻ cầm đầu cười lớn:
- Cứ yên tâm, thế lực chúng ta rất lớn, thừa sức bảo vệ cho ngươi.
Vũ La vội vàng gật đầu:
- Được.
Bốn người vẫn hơi đề phòng, nửa như vô tình nửa như cố ý vây Vũ La vào giữa, chậm rãi đi về phía đống lửa.
Noi đó còn có một nam hai nữ, thấy bốn người trở về còn mang theo một người, ai nấy nghi hoặc vây lại. Người cầm đầu giới thiệu với mọi người:
- Đừng khẩn trương, có người muốn nhập bọn.
Y làm ra vẻ hào sàng nói với Vũ La:
- Này tiểu tử, ta là Kim Hà Hạo, ngươi tên là gì?
- Vũ La.
Sau chuyện Hỏa Nham cốc, vốn cái tên Vũ La của Mộc Thần Trũng đã vang danh thiên hạ. Đáng tiếc sau đó xảy ra đại kiếp nạn, lực chú ý của mọi người đều đồ dồn vào đó, không còn ai nhấc tới chuyện trước. Cho nên sau khi bọn Kim Hà Hạo nghe tên Vũ La cũng chỉ khẽ cau mày, không hỏi thêm aì nữa.
Kim Hà Hạo lại giới thiệu sơ qua những người còn lại cho Vũ La, sau đó vỗ vai hấn:
- Đi nghi ngơi đi, ngươi mới gia nhập, được ưu tiên không cần gác đêm. Sáng mai có thể chúng ta phải chiến đấu kịch liệt, nên nghi ngơi dưỡng sức.
Vũ La gật đầu cảm tạ, đi tới chân đồi nằm xuống.
Người của Phượng Kim Thần Trũng vần vây quanh đống lửa tán gẫu. Chỉ trong thoáng chốc, tiếng ngáy của Vũ La dần dần vang lên, lúc này bảy người mới nhìn nhau, nhẹ nhàng tập trung lại bàn tán.
- Lão Đại, vì sao huynh kéo tiểu tử này vào đây, chẳng lẽ không sợ hắn là gian tế của Thần Trũng khác?
Kim Hà Hạo mỉm cười:
- Nếu hắn là gian tế, vậy giữ bên cạnh chúng ta sẽ dễ dàng giám thị hơn, để hắn đi ngược lại không yên tâm.
Mọi người gật đầu khen phải:
- Đúng vậy.
- Huống chỉ tiểu tử này bất quá tu vi chỉ là chiến sĩ thất phẩm hạ, có thể làm được trò trống gì? Ngày mai để cho hắn đi trước dò đường, có chốt thí dâng lên tới cửa như vậy, không dùng thì uổng phí.
Vũ La ngáy ầm ầm, nhưng không bỏ sót lời nào của bọn họ.
Sáng sớm hôm sau, Kim Hà Hạo cười tươi chào hỏi Vũ La:
- Dậy rồi ư?
Vũ La cũng cười đáp lễ, nhìn qua không khí ôn hòa. Thêm vào người canh gác, bảy người còn lại của Phượng Kim Thần Trũng thu thập một chút, sau đó báo cáo với Kim Hà Hạo:
- Đại nhân, có thể xuất phát.
Kim Hà Hạo vỗ vai Vũ La:
- Vũ huynh đệ, ngươi đi trước làm thám báo cho chúng ta.
Y lại chỉ vào một nữ nhân:
- Kim A Na, nàng đi với hấn.
Nếu để một mình Vũ La đi trước trinh sát, người Phượng Kim Thần Trũng chắc chấn không yên lòng. Kim A Na chính là chiến sĩ Yêu tộc lục phẩm hạ, có nàng giám thị, Vũ La bất quá chỉ là cảnh giới thất phẩm hạ, tự nhiên bị khống chế gắt gao.
Nữ Yêu tộc nọ sắc mặt lạnh lùng, sửa sang hành trang một chút, sau đó tới cạnh Vũ La lên tiếng nói:
- Đi thôi.
Yêu tộc thiên phú hơn người, thân thể Kim A Na cũng cao tương đương Vũ La, đôi chân thon dài thẳng tắp, chân mang giày chiến bằng da, đế kim loại. Nửa thân trên khoác áo giáp che ngực và hai vai, thân dưới của có mành giáp đến đùi, toàn thân vô cùng hấp dẫn.
Bất quá theo vẻ mặt của nàng, hiển nhiên xem Vũ La là một kẻ chết rồi.
Nàng đi trước, Vũ La tụt lại nửa thân người, hai người cùng tiến vào cánh rừng trước mặt.
Vùng này chỉ là đồi núi thấp nhỏ, cây cối thưa thớt, theo lý không thể nào có hung thú cỡ lớn sinh sống. Nhưng sau khi rời đội ngũ, Kim A Na lại tỏ ra đặc biệt cẩn thận. Eo nàng dẻo vô cùng, thoăn thoắt xuyên qua rừng giống như một con báo. Chợt nàng quay đầu lại, chỉ thấy vẻ mặt Vũ La tỏ ra không có chuyện gì, vẫn bám sát theo sau, nhất thời cau mày tỏ vẻ không vui. Môi nàng mấp máy, dường như muốn nói gì, nhung rốt cục kềm lại, trong lòng thầm nhũ: tiểu tử ngốc này, chết đến nơi còn không tự biết, phải cho ngươi chịu chút đau khổ mới được..,
Đi thêm một lúc, chọt Kim A Na cảm ứng được trong rừng phía trước có một cỗ lực lượng hùng mạnh đang ẩn nấp. Nàng không thèm nhấc nhờ Vũ La, mà lén lút đi lệch khỏi hướng đi đã định.
Nàng rẽ sang một hướng khác, mặc cho Vũ La thẳng tiến vào cánh rừng phía trước.
Vũ La vần không hay biết gì, tiếp tục đi thẳng vào rừng.
- Cho dù không có những thế lực kia, cũng không dễ tiến vào Vũ Uyên sơn. Chúng ta vừa tới bên ngoài, hôm nay suýt chút nữa đã xảy ra chuyện, chuyến này quả thật không dễ dàng chút nào.
Sắc mặt bọn người này đều tỏ ra hết sức khó coi, trong lúc nhất thời ai nấy trở nên trầm ngâm.
Vũ La cũng cảm thấy bất ngờ. Hắn chỉ cảm thấy nếu mình cứ tùy tiện bay thẳng vào Vũ Uyên sơn như vậy, chắc chấn sẽ gập phải những thế lực đang tìm kiếm Hoàn Hồn Thảo. Hiện tại nghe những người này nói với nhau, quả thật Vũ Uyên sơn vô cùng nguy hiểm, lần này mình thật sự là may mắn, đi bừa không ngờ gập được bọn người này.
Vũ La quan sát những người này một chút. Y phục của Yêu tộc không có hình thức thống nhất, thật ra có liên quan chặt chẽ với thần lực của Thần Trũng. Tỷ như chiến sĩ Mộc Thần Trũng thích mặc quần cỏ, mà những người này vừa rồi tự xưng là người của Phượng Kim Thần Trũng, trên người bọn họ ai cũng mặc một chiếc áo giáp kim loại.
Trong đó có hai nữ nhân, áo giáp chỉ che ngực và mông, để lộ phần bụng thon thả bằng phẳng cùng đôi đùi sạm nấng thon dài rắn chắc, chập chờn ẩn hiện giữa ánh lửa đêm, trông có vẻ mê người.
Đông Thồ cũng không thiếu kim loại thông thường, chỉ thiếu kim loại hiếm để bố trí trận pháp, luyện chế dị bảo mà thôi.
Áo giáp trên thân thề những người này toàn là được chế bằng các loại kim loại bình thường như đồng, sắt... Đối với Yêu tộc, chỉ cần bằng vào lực lượng nhục thể là có thể xé rách. Tuy là áo giáp, trên thực tế chỉ là y phục thông thường.
Bất kể là áo giáp bằng đồng hay sắt, trên đó cũng không thấy vết hoen rỉ nào, có lẽ những người này quả thật sỡ trường Kim Thần Lực.
Vũ La thầm tính toán trong lòng một phen, quyết định gia nhập những người này, cùng bọn họ trà trộn vào Vũ Uyên sơn tìm cơ hội. Hoàn Hồn Thảo đã thu hút cả lực lượng Đông Thồ đồ xô về đây, hiện tại Vũ La thế đơn lực bạc, đi tìm Nhan lão cầu viện không phải là tính cách của hấn. Cho nên trước hết tạm ẩn nhẫn, chờ xem tình huống thế nào rồi hãy tính.
Hắn lui về phía sau một khoảng, sau đó cố ý làm ra chút động tĩnh, mới chậm rãi đi về phía đống lửa của bọn người kia.
Phượng Kim Thần Trũng cũng đường đường là Thần Trũng cấp hai, chẳng qua Hổ Báo chiến sĩ của bọn họ đã chết trong vụ nổ Hỏa Nham cốc. Thực lực của tân Hồ Báo chiến sĩ không bằng người trước, cho nên người của Phượng Kim Thần Trũng không đủ tự tin.
Vũ La vừa xuất hiện, người canh trên đỉnh đồi lập tức phát hiện, ra hiệu cho những người bên dưới, bốn tên Yêu tộc lặng lẽ không tiếng động hòa mình vào bóng tối.
Vũ La cảm nhận được rõ ràng có bốn người đang mai phục xung quanh mình, sau đó xuất hiện âm thầm lặng lẽ, bao vây xung quanh Vũ La. Bốn bóng người đứng thẳng giống như u linh, có khí thế hết sức dọa người. Nếu quả thật là người vô tình xâm nhập vào khu vực này, chắc chấn sẽ bị bọn họ dọa cho nhảy dựng.
Vũ La biểu diễn vô cùng hợp lý, giả vờ ngây người ra:
- Các ngươi...
Người đi đầu không hề động cước, thân hình đã nhẹ nhàng lướt tới, lạnh lùng hỏi:
- Ngươi là ai, vì sao âm thầm theo dõi chúng ta?
Vũ La vội xua tay:
- Không phải, ta chỉ là đi ngang qua noi đây, nói vậy các vị cũng muốn vào Vũ Uyên sơn sao? Ta nghe nói trong Vũ Uyên sơn hung hiểm vô cùng, chỉ bằng chúng ta kết bạn mà đi, thêm một người là thêm một phần lực lượng.
- Kết bạn mà đi?
Bên cạnh có người hừ lạnh một tiếng, người đầu tiên cũng nhìn chằm chằm Vũ La một hồi, chợt mỉm cười:
- Được, bất quá dọc đường ngươi phải nghe lời chúng ta.
- Nếu lấy được Hoàn Hồn Thảo, chắc chấn ngươi sẽ không được chia phần. Bất quá ngoại trừ Hoàn Hồn Thảo ra, thu hoạch khác có lẽ cũng không ít, ngươi có thế tùy tiện chọn một
Vũ La nhìn bốn người, tựa như hạ quyết tâm:
- Được!
Kẻ cầm đầu cười lớn:
- Cứ yên tâm, thế lực chúng ta rất lớn, thừa sức bảo vệ cho ngươi.
Vũ La vội vàng gật đầu:
- Được.
Bốn người vẫn hơi đề phòng, nửa như vô tình nửa như cố ý vây Vũ La vào giữa, chậm rãi đi về phía đống lửa.
Noi đó còn có một nam hai nữ, thấy bốn người trở về còn mang theo một người, ai nấy nghi hoặc vây lại. Người cầm đầu giới thiệu với mọi người:
- Đừng khẩn trương, có người muốn nhập bọn.
Y làm ra vẻ hào sàng nói với Vũ La:
- Này tiểu tử, ta là Kim Hà Hạo, ngươi tên là gì?
- Vũ La.
Sau chuyện Hỏa Nham cốc, vốn cái tên Vũ La của Mộc Thần Trũng đã vang danh thiên hạ. Đáng tiếc sau đó xảy ra đại kiếp nạn, lực chú ý của mọi người đều đồ dồn vào đó, không còn ai nhấc tới chuyện trước. Cho nên sau khi bọn Kim Hà Hạo nghe tên Vũ La cũng chỉ khẽ cau mày, không hỏi thêm aì nữa.
Kim Hà Hạo lại giới thiệu sơ qua những người còn lại cho Vũ La, sau đó vỗ vai hấn:
- Đi nghi ngơi đi, ngươi mới gia nhập, được ưu tiên không cần gác đêm. Sáng mai có thể chúng ta phải chiến đấu kịch liệt, nên nghi ngơi dưỡng sức.
Vũ La gật đầu cảm tạ, đi tới chân đồi nằm xuống.
Người của Phượng Kim Thần Trũng vần vây quanh đống lửa tán gẫu. Chỉ trong thoáng chốc, tiếng ngáy của Vũ La dần dần vang lên, lúc này bảy người mới nhìn nhau, nhẹ nhàng tập trung lại bàn tán.
- Lão Đại, vì sao huynh kéo tiểu tử này vào đây, chẳng lẽ không sợ hắn là gian tế của Thần Trũng khác?
Kim Hà Hạo mỉm cười:
- Nếu hắn là gian tế, vậy giữ bên cạnh chúng ta sẽ dễ dàng giám thị hơn, để hắn đi ngược lại không yên tâm.
Mọi người gật đầu khen phải:
- Đúng vậy.
- Huống chỉ tiểu tử này bất quá tu vi chỉ là chiến sĩ thất phẩm hạ, có thể làm được trò trống gì? Ngày mai để cho hắn đi trước dò đường, có chốt thí dâng lên tới cửa như vậy, không dùng thì uổng phí.
Vũ La ngáy ầm ầm, nhưng không bỏ sót lời nào của bọn họ.
Sáng sớm hôm sau, Kim Hà Hạo cười tươi chào hỏi Vũ La:
- Dậy rồi ư?
Vũ La cũng cười đáp lễ, nhìn qua không khí ôn hòa. Thêm vào người canh gác, bảy người còn lại của Phượng Kim Thần Trũng thu thập một chút, sau đó báo cáo với Kim Hà Hạo:
- Đại nhân, có thể xuất phát.
Kim Hà Hạo vỗ vai Vũ La:
- Vũ huynh đệ, ngươi đi trước làm thám báo cho chúng ta.
Y lại chỉ vào một nữ nhân:
- Kim A Na, nàng đi với hấn.
Nếu để một mình Vũ La đi trước trinh sát, người Phượng Kim Thần Trũng chắc chấn không yên lòng. Kim A Na chính là chiến sĩ Yêu tộc lục phẩm hạ, có nàng giám thị, Vũ La bất quá chỉ là cảnh giới thất phẩm hạ, tự nhiên bị khống chế gắt gao.
Nữ Yêu tộc nọ sắc mặt lạnh lùng, sửa sang hành trang một chút, sau đó tới cạnh Vũ La lên tiếng nói:
- Đi thôi.
Yêu tộc thiên phú hơn người, thân thể Kim A Na cũng cao tương đương Vũ La, đôi chân thon dài thẳng tắp, chân mang giày chiến bằng da, đế kim loại. Nửa thân trên khoác áo giáp che ngực và hai vai, thân dưới của có mành giáp đến đùi, toàn thân vô cùng hấp dẫn.
Bất quá theo vẻ mặt của nàng, hiển nhiên xem Vũ La là một kẻ chết rồi.
Nàng đi trước, Vũ La tụt lại nửa thân người, hai người cùng tiến vào cánh rừng trước mặt.
Vùng này chỉ là đồi núi thấp nhỏ, cây cối thưa thớt, theo lý không thể nào có hung thú cỡ lớn sinh sống. Nhưng sau khi rời đội ngũ, Kim A Na lại tỏ ra đặc biệt cẩn thận. Eo nàng dẻo vô cùng, thoăn thoắt xuyên qua rừng giống như một con báo. Chợt nàng quay đầu lại, chỉ thấy vẻ mặt Vũ La tỏ ra không có chuyện gì, vẫn bám sát theo sau, nhất thời cau mày tỏ vẻ không vui. Môi nàng mấp máy, dường như muốn nói gì, nhung rốt cục kềm lại, trong lòng thầm nhũ: tiểu tử ngốc này, chết đến nơi còn không tự biết, phải cho ngươi chịu chút đau khổ mới được..,
Đi thêm một lúc, chọt Kim A Na cảm ứng được trong rừng phía trước có một cỗ lực lượng hùng mạnh đang ẩn nấp. Nàng không thèm nhấc nhờ Vũ La, mà lén lút đi lệch khỏi hướng đi đã định.
Nàng rẽ sang một hướng khác, mặc cho Vũ La thẳng tiến vào cánh rừng phía trước.
Vũ La vần không hay biết gì, tiếp tục đi thẳng vào rừng.
/862
|