Sau đó lại có một tràng tiếng trống đùng đùng vang lên, lại có chiến sĩ của một Thần Trủng khác xuất phát theo nhịp trống.
Trong vòng nửa canh giờ, tất cả người của Bát Đại Thần Trủng đã tiến vào Vũ Uyên sơn.
Bọn Hòa Sư Đà lại đợi thêm chốc lát, trong Vũ Uyên sơn có mấy bóng người chạy vội ra, tới gần Hỏa Sư Đà khẽ bấm báo. sắc mặt Hỏa Sư Đà ngưng trọng, đi tới nói với Vũ La:
- Đại nhân, đúng như dự liệu của ngài, chủ lực của Bát Đại Thần Trủng chạy tới Bách Thảo Tiên Điền, nhưng chia ra gần trăm người nửa đường rẽ sang Niên Luân Mộ Địa.
Vũ La đứng dậy phủi y phục:
- Chuyện này cũng không còn cách nào, cho mọi người xuất phát đi thôi, trận chiến này chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Hỏa Sư Đà gật đầu một cái, vung tay lên, cao giọng quát:
- Xuất phát!
Bên ngoài Vũ Uyên sơn có một vòng vách đá vây quanh, tấm vách dài nhất có chừng hơn ba mươi dậm. Giữa các vách đá với nhau sẽ có một khe núi thông từ dưới lên trên, vô cùng hiểm trò. Từng có Yêu tộc thống kê qua, khe núi giữa vách đá xung quanh Vũ Uyên sơn rộng nhất không quá trăm trượng, hẹp nhất chỉ có bảy trượng.
Hỏa Sư Đà làm theo kế hoạch đã định, dẫn theo mọi người tiến vào khe núi mà người Bát Đại Thần Trủng đã đi qua.
Thám báo lúc trước y phái ra giám thị động tĩnh của Bát Đại Thần Trủng bắt đầu tiến vào. Không ngờ bọn họ vừa vào khe núi, thình lình một tiếng kêu vang lên, một đạo hào quang từ trong khe núi bùng lên, sau đó rơi xuống dưới chân Hòa Sư Đà, thì ra là một thanh đoàn kiếm bằng xương màu trắng.
Ý thị uy của Bát Đại Thần Trủng hết sức rõ ràng.
Sắc mặt Hỏa Sư Đà khẽ biến, từ trong khe núi có hai người đi ra, cười lạnh nhìn Hỏa Sư Đà:
- Muốn kiếm chút lợi ích sao, lần này cũng không phải là chuyện đơn giàn. Nếu muốn tiến vào Vũ Uyên sơn, vậy phải dựa vào bản lãnh của các ngươi đi thôi, khe núi này đã bị Bát Đại Thần Trủng phong bế. Muốn ỷ mạnh xông qua, vậy hãy nghĩ tới chuyện sau này đối mặt với sự trả thù của Bát Đại Thần Trủng.
Bọn Hỏa Sư Đà nhất thời do dự. Hai tên nọ dương dương đắc ý, bắt đầu tự nói chuyện với nhau:
- Đám phế vật này cũng dám dòm ngó Hoàn Hồn Thảo sao?
- Đúng là không biết tự lượng sức mình, cho rằng mình có chút thông minh, cũng dám tính kế với Bát Đại Thần Trủng.
- Quả thật to gan chó!
Hai người nhìn bọn Hỏa Sư Đà, lạnh lùng nói:
- Huynh đệ chúng ta hôm nay đứng ở chỗ này là vì muốn nói với các ngươi, khe núi này chỉ có hai huynh đệ chúng ta canh gác. Chỉ cần giết chết chúng ta là các ngươi có thế đi qua, để xem các ngươi có được lá gan này không.
Vốn Hỏa Sư Đà muốn theo sau Bát Đại Thần Trủng, có Bát Đại Thần Trủng ở phía trước tảo thanh, đương nhiên bọn họ thoải mái hơn nhiều. Không ngờ đã bị Bát Đại Thần Trủng phá vỡ ý đồ này, e rằng thám báo lúc trước Hỏa Sư Đà phái ra đã làm kinh động bọn họ, khiến cho Bát Đại Thần Trủng nảy ra ý định ngăn chận, phái hai người này tới gác ở đây.
Tuy rằng bọn họ chỉ có hai người, nhưng Hỏa Sư Đà cũng không dám khinh thường vọng động. Bị hai người thóa mạ một trận, sắc mặt Hỏa Sư Đà trở nên hết sức khó coi, nhưng cũng không dám phát tác, chỉ đành quay lại khẽ nói với mọi người:
- Đi thôi, chúng ta không thể trêu vào Bát Đại Thần Trủng. Giết hai tên này vô cùng đơn giàn, nhưng chọc giận Bát Đại Thần Trủng, sau chuyện này, Bát Đại Thần Trủng nhất định sẽ tiêu diệt Thần Trủng chúng ta.
Tất cả mọi người hiểu rõ Hòa Sư Đà nói có lý, yên lặng xoay người. Gần trăm người trong lòng bị đè nén tới cực điẻm, không nói được một lời xoay người ấm ức rời đi.
- Ha ha ha!
Hai tên nọ ở phía sau cười to:
- Quả thật là một bọn không có lá gan, chỉ cần hai huynh đệ chúng ta đã có thể dọa cho bọn chúng co vòi bỏ chạy, ha ha ha...
Mọi người giận mà không dám nói gì, bước nhanh hơn rời khỏi nơi này, tránh ở lại chịu nhục.
Vũ La chậm rãi nói:
- Bọn họ không cho chúng ta đi, vậy chúng ta không đi. Chúng ta không thể giết hai người này, không có nghĩa là âm thú, hung thú không thế giết...
Mọi người sáng ngời đôi mắt. Hai tên này kiêu ngạo vô cùng, dáng vẻ thật sự làm cho người ta chán ghét. Huống chỉ ở đây có tám, chín Thần Trủng, gần trăm chiến sĩ Yêu tộc, cứ như vậy lầm lũi rời đi, ai cũng thấy ấm ức trong lòng.
Vũ La liếc nhìn mọi người, hỏi:
- Ai biết cách dẫn dụ âm thú, hung thú?
Quả nhiên người đông thế mạnh, lập tức có ba người lặng lẽ tới gần Vũ La. Vũ La thì thầm bên tai bọn họ một trận, sau đó vung tay lên, đại quân ung dung rời khỏi khe núi nọ. Phía sau hai tên nọ lại thóa mạ một tràng toàn là những lời ô uế khó nghe, ngay cả mẫu thân mọi người, bọn chúng cũng không tha, thật là quá đáng.
Mọi người cũng đã bình tĩnh lại, không thèm để ý tới hai người bọn chúng.
Mọi người vòng qua một đám cây rậm rạp, nấp ở xa xa nhìn lại, ba người lúc nãy Vũ La an bài đã rời đi. Không đầy nửa canh giờ sau, chợt nghe trong cánh rừng cách đó không xa có tiếng gào thét, một âm thú to bằng con voi tung bốn vó chạy nhanh tới.
Âm thú vừa mới xuất hiện, lập tức bị ánh mặt trời chiếu vào thân thể, bốc lên một luồng khói nhẹ.
Nhưng hiển nhiên âm thú này hùng mạnh vô cùng, chịu đựng ánh mặt trời thiêu đốt, vọt vào trong khe núi rất nhanh. Khe núi vốn hẹp, ánh mặt trời không thề chiếu tới, dù âm thú nọ có hơi uể oải, nhung vẫn hung hãn như trước, hai mắt chiếu ra lục quang âm u, bốn vó nện xuống đất thình thịch, xông về phía hai tên nọ.
Ngay sau đó lại có hai âm thú hùng mạnh khác lao tới, hai tên nọ rốt cục biến sắc. Mọi người nấp sau đám cây cối rậm rạp nọ quan sát, chỉ thấy ba âm thú gào thét liên tục, hai tên nọ tựa lưng vào nhau ra sức ngăn cản, sắc mặt trắng bệch. Không quá khoảng thời gian uống cạn chén trà, chỉ nghe hai tiếng kêu thám thiết vang lên, hai tên nọ đã bị ba âm thú hùng mạnh hút hết tinh huyết, biến thành thây khô.
- Ha ha ha!
Mọi người vô cùng vui sướng, ai nấy cười to.
Sau khi trải qua chuyện này, địa vị Vũ La lại lên cao trong lòng mọi người.
Vũ La cứu mọi người, mọi người cũng không tỏ ra tôn kính hắn giống như lần này. Đây là một hiện tượng kỳ quái, nhưng sự thật chính là như thế. Sau chuyện này, mọi người đều cảm thấy gần gũi với Vũ La hơn nhiều.
Hỏa Sư Đà vui mừng quá đỗi, vung tay lên:
- Đi, chúng ta không cần tới Bát Đại Thần Trủng, cũng có thể xông vào trong Vũ Uyên sơn.
Tuy rằng đã xử lý xong hai tên nọ, nhung vẫn không thể đi con đường này. Bát Đại Thần Trủng đã ngăn càn bọn họ quá rõ ràng, nếu hiện tại né tránh đi, rõ ràng là biểu hiện tôn trọng Bát Đại Thần Trủng. Coi như mỗi bên nhường một bước, hai người kia đã chết trong tay âm thú, cho dù là Bát Đại Thần Trủng nghi ngờ trong lòng cũng không tiện phát tác.
Hỏa Sư Đà dẫn người đi vòng quanh Vũ Uyên sơn chừng bảy, tám dậm, tới một khe núi khác. Y phóng xuất dị bảo của mình ra, làm gương cho mọi người, xông lên đầu tiên:
- Chúng ta vẫn lập trận hình như lần trước, bất quá lần này đừng ở xa nhau quá. Tiến vào Vũ Uyên sơn, không ai biết được nguy hiểm thế nào, trăm ngàn lần phải thật cẩn thận.
Hỏa Sư Đà có chút tài năng, bất quá lại không đạt tới cấp độ chù soái. Để cho y dẫn dắt những người này, quả thật là cử chỉ bất đắc dĩ, không có chanh lấy khế làm chua. Nếu không nhờ có Vũ La, dọc trên đường đi cả đám người này đã bị tiêu diệt từ sớm.
Cũng may Hỏa Sư Đà cũng có được một ưu điểm, tuy rằng bề ngoài y thô kệch, trong
lòng tinh tế, nhưng không tới mức gian xảo. Mỗi lần xông trận đều xông lên phía trước làm gương. cổ vũ sĩ khí không ít.
Mọi người xuyên qua khe núi rộng vài chục trượng. Khi tiến vào bóng râm của hai vách núi hai bên, tất cả mọi người đều cảm giác được một cỗ lực lượng vô cùng âm lãnh, khiến cho người ta không khôi giật nảy mình.
Bên trong Vũ Uyên sơn, thế núi vần chót vót hiểm trở, những ngọn sơn phong giống như những cây cột chống trời, lại không có liên hệ gì với nhau. Âm phong gào thét giữa những ngọn sơn phong, phát ra những tiếng kêu u ú, giống như tiếng gào khóc thám thiết.
Trong vòng nửa canh giờ, tất cả người của Bát Đại Thần Trủng đã tiến vào Vũ Uyên sơn.
Bọn Hòa Sư Đà lại đợi thêm chốc lát, trong Vũ Uyên sơn có mấy bóng người chạy vội ra, tới gần Hỏa Sư Đà khẽ bấm báo. sắc mặt Hỏa Sư Đà ngưng trọng, đi tới nói với Vũ La:
- Đại nhân, đúng như dự liệu của ngài, chủ lực của Bát Đại Thần Trủng chạy tới Bách Thảo Tiên Điền, nhưng chia ra gần trăm người nửa đường rẽ sang Niên Luân Mộ Địa.
Vũ La đứng dậy phủi y phục:
- Chuyện này cũng không còn cách nào, cho mọi người xuất phát đi thôi, trận chiến này chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Hỏa Sư Đà gật đầu một cái, vung tay lên, cao giọng quát:
- Xuất phát!
Bên ngoài Vũ Uyên sơn có một vòng vách đá vây quanh, tấm vách dài nhất có chừng hơn ba mươi dậm. Giữa các vách đá với nhau sẽ có một khe núi thông từ dưới lên trên, vô cùng hiểm trò. Từng có Yêu tộc thống kê qua, khe núi giữa vách đá xung quanh Vũ Uyên sơn rộng nhất không quá trăm trượng, hẹp nhất chỉ có bảy trượng.
Hỏa Sư Đà làm theo kế hoạch đã định, dẫn theo mọi người tiến vào khe núi mà người Bát Đại Thần Trủng đã đi qua.
Thám báo lúc trước y phái ra giám thị động tĩnh của Bát Đại Thần Trủng bắt đầu tiến vào. Không ngờ bọn họ vừa vào khe núi, thình lình một tiếng kêu vang lên, một đạo hào quang từ trong khe núi bùng lên, sau đó rơi xuống dưới chân Hòa Sư Đà, thì ra là một thanh đoàn kiếm bằng xương màu trắng.
Ý thị uy của Bát Đại Thần Trủng hết sức rõ ràng.
Sắc mặt Hỏa Sư Đà khẽ biến, từ trong khe núi có hai người đi ra, cười lạnh nhìn Hỏa Sư Đà:
- Muốn kiếm chút lợi ích sao, lần này cũng không phải là chuyện đơn giàn. Nếu muốn tiến vào Vũ Uyên sơn, vậy phải dựa vào bản lãnh của các ngươi đi thôi, khe núi này đã bị Bát Đại Thần Trủng phong bế. Muốn ỷ mạnh xông qua, vậy hãy nghĩ tới chuyện sau này đối mặt với sự trả thù của Bát Đại Thần Trủng.
Bọn Hỏa Sư Đà nhất thời do dự. Hai tên nọ dương dương đắc ý, bắt đầu tự nói chuyện với nhau:
- Đám phế vật này cũng dám dòm ngó Hoàn Hồn Thảo sao?
- Đúng là không biết tự lượng sức mình, cho rằng mình có chút thông minh, cũng dám tính kế với Bát Đại Thần Trủng.
- Quả thật to gan chó!
Hai người nhìn bọn Hỏa Sư Đà, lạnh lùng nói:
- Huynh đệ chúng ta hôm nay đứng ở chỗ này là vì muốn nói với các ngươi, khe núi này chỉ có hai huynh đệ chúng ta canh gác. Chỉ cần giết chết chúng ta là các ngươi có thế đi qua, để xem các ngươi có được lá gan này không.
Vốn Hỏa Sư Đà muốn theo sau Bát Đại Thần Trủng, có Bát Đại Thần Trủng ở phía trước tảo thanh, đương nhiên bọn họ thoải mái hơn nhiều. Không ngờ đã bị Bát Đại Thần Trủng phá vỡ ý đồ này, e rằng thám báo lúc trước Hỏa Sư Đà phái ra đã làm kinh động bọn họ, khiến cho Bát Đại Thần Trủng nảy ra ý định ngăn chận, phái hai người này tới gác ở đây.
Tuy rằng bọn họ chỉ có hai người, nhưng Hỏa Sư Đà cũng không dám khinh thường vọng động. Bị hai người thóa mạ một trận, sắc mặt Hỏa Sư Đà trở nên hết sức khó coi, nhưng cũng không dám phát tác, chỉ đành quay lại khẽ nói với mọi người:
- Đi thôi, chúng ta không thể trêu vào Bát Đại Thần Trủng. Giết hai tên này vô cùng đơn giàn, nhưng chọc giận Bát Đại Thần Trủng, sau chuyện này, Bát Đại Thần Trủng nhất định sẽ tiêu diệt Thần Trủng chúng ta.
Tất cả mọi người hiểu rõ Hòa Sư Đà nói có lý, yên lặng xoay người. Gần trăm người trong lòng bị đè nén tới cực điẻm, không nói được một lời xoay người ấm ức rời đi.
- Ha ha ha!
Hai tên nọ ở phía sau cười to:
- Quả thật là một bọn không có lá gan, chỉ cần hai huynh đệ chúng ta đã có thể dọa cho bọn chúng co vòi bỏ chạy, ha ha ha...
Mọi người giận mà không dám nói gì, bước nhanh hơn rời khỏi nơi này, tránh ở lại chịu nhục.
Vũ La chậm rãi nói:
- Bọn họ không cho chúng ta đi, vậy chúng ta không đi. Chúng ta không thể giết hai người này, không có nghĩa là âm thú, hung thú không thế giết...
Mọi người sáng ngời đôi mắt. Hai tên này kiêu ngạo vô cùng, dáng vẻ thật sự làm cho người ta chán ghét. Huống chỉ ở đây có tám, chín Thần Trủng, gần trăm chiến sĩ Yêu tộc, cứ như vậy lầm lũi rời đi, ai cũng thấy ấm ức trong lòng.
Vũ La liếc nhìn mọi người, hỏi:
- Ai biết cách dẫn dụ âm thú, hung thú?
Quả nhiên người đông thế mạnh, lập tức có ba người lặng lẽ tới gần Vũ La. Vũ La thì thầm bên tai bọn họ một trận, sau đó vung tay lên, đại quân ung dung rời khỏi khe núi nọ. Phía sau hai tên nọ lại thóa mạ một tràng toàn là những lời ô uế khó nghe, ngay cả mẫu thân mọi người, bọn chúng cũng không tha, thật là quá đáng.
Mọi người cũng đã bình tĩnh lại, không thèm để ý tới hai người bọn chúng.
Mọi người vòng qua một đám cây rậm rạp, nấp ở xa xa nhìn lại, ba người lúc nãy Vũ La an bài đã rời đi. Không đầy nửa canh giờ sau, chợt nghe trong cánh rừng cách đó không xa có tiếng gào thét, một âm thú to bằng con voi tung bốn vó chạy nhanh tới.
Âm thú vừa mới xuất hiện, lập tức bị ánh mặt trời chiếu vào thân thể, bốc lên một luồng khói nhẹ.
Nhưng hiển nhiên âm thú này hùng mạnh vô cùng, chịu đựng ánh mặt trời thiêu đốt, vọt vào trong khe núi rất nhanh. Khe núi vốn hẹp, ánh mặt trời không thề chiếu tới, dù âm thú nọ có hơi uể oải, nhung vẫn hung hãn như trước, hai mắt chiếu ra lục quang âm u, bốn vó nện xuống đất thình thịch, xông về phía hai tên nọ.
Ngay sau đó lại có hai âm thú hùng mạnh khác lao tới, hai tên nọ rốt cục biến sắc. Mọi người nấp sau đám cây cối rậm rạp nọ quan sát, chỉ thấy ba âm thú gào thét liên tục, hai tên nọ tựa lưng vào nhau ra sức ngăn cản, sắc mặt trắng bệch. Không quá khoảng thời gian uống cạn chén trà, chỉ nghe hai tiếng kêu thám thiết vang lên, hai tên nọ đã bị ba âm thú hùng mạnh hút hết tinh huyết, biến thành thây khô.
- Ha ha ha!
Mọi người vô cùng vui sướng, ai nấy cười to.
Sau khi trải qua chuyện này, địa vị Vũ La lại lên cao trong lòng mọi người.
Vũ La cứu mọi người, mọi người cũng không tỏ ra tôn kính hắn giống như lần này. Đây là một hiện tượng kỳ quái, nhưng sự thật chính là như thế. Sau chuyện này, mọi người đều cảm thấy gần gũi với Vũ La hơn nhiều.
Hỏa Sư Đà vui mừng quá đỗi, vung tay lên:
- Đi, chúng ta không cần tới Bát Đại Thần Trủng, cũng có thể xông vào trong Vũ Uyên sơn.
Tuy rằng đã xử lý xong hai tên nọ, nhung vẫn không thể đi con đường này. Bát Đại Thần Trủng đã ngăn càn bọn họ quá rõ ràng, nếu hiện tại né tránh đi, rõ ràng là biểu hiện tôn trọng Bát Đại Thần Trủng. Coi như mỗi bên nhường một bước, hai người kia đã chết trong tay âm thú, cho dù là Bát Đại Thần Trủng nghi ngờ trong lòng cũng không tiện phát tác.
Hỏa Sư Đà dẫn người đi vòng quanh Vũ Uyên sơn chừng bảy, tám dậm, tới một khe núi khác. Y phóng xuất dị bảo của mình ra, làm gương cho mọi người, xông lên đầu tiên:
- Chúng ta vẫn lập trận hình như lần trước, bất quá lần này đừng ở xa nhau quá. Tiến vào Vũ Uyên sơn, không ai biết được nguy hiểm thế nào, trăm ngàn lần phải thật cẩn thận.
Hỏa Sư Đà có chút tài năng, bất quá lại không đạt tới cấp độ chù soái. Để cho y dẫn dắt những người này, quả thật là cử chỉ bất đắc dĩ, không có chanh lấy khế làm chua. Nếu không nhờ có Vũ La, dọc trên đường đi cả đám người này đã bị tiêu diệt từ sớm.
Cũng may Hỏa Sư Đà cũng có được một ưu điểm, tuy rằng bề ngoài y thô kệch, trong
lòng tinh tế, nhưng không tới mức gian xảo. Mỗi lần xông trận đều xông lên phía trước làm gương. cổ vũ sĩ khí không ít.
Mọi người xuyên qua khe núi rộng vài chục trượng. Khi tiến vào bóng râm của hai vách núi hai bên, tất cả mọi người đều cảm giác được một cỗ lực lượng vô cùng âm lãnh, khiến cho người ta không khôi giật nảy mình.
Bên trong Vũ Uyên sơn, thế núi vần chót vót hiểm trở, những ngọn sơn phong giống như những cây cột chống trời, lại không có liên hệ gì với nhau. Âm phong gào thét giữa những ngọn sơn phong, phát ra những tiếng kêu u ú, giống như tiếng gào khóc thám thiết.
/862
|