Thiết Hoành Giang lập tức nhảy dựng, giống như không hề bị thương, đôi tay to tướng của lão chộp lấy hai vai Vũ La, ánh mắt đỏ ngầu, hung quang tái hiện:
- Ngươi nói cái gì, ngươi có Tử Kim Ngọc Tinh ư?
Vũ La vẫn ngồi yên bất động. Tuy rằng dáng vẻ Thiết Hoành Giang dường như bừng bừng sức sống, trên thực tế thương thế trong cơ thể lão vẫn chưa biến chuyển. Tuy lão chế ngự hai vai Vũ La, nhưng không tạo ra chút uy hiếp nào.
Vũ La chỉ lạnh nhạt nói:
- Ủa, Tử Kim Ngọc Tinh là thứ gì vậy, dường như ta không nhớ ra...
Thiết Hoành Giang đùng đùng nổi giận:
- Tiểu tử thối, dám giở trò trêu chọc tổ gia gia ngươi sao?
Vũ La trợn trắng hai mắt:
- Thôi chết, thật sự quên mất, ta hoàn toàn không biết Tử Kim Ngọc Tinh là cái gì.
Thiết Hoành Giang tức tối nghiến răng nghiến lợi, hận không thể nuốt sống Vũ La ngay tức khắc. Vũ La vẫn tỏ ra ung dung nhàn nhã, mắt nhìn quang cảnh xung quanh.
Thiết Hoành Giang nghiến răng một cái, mười ngón tay run rẩy buông vai Vũ La ra, chậm rãi lui ra phía sau một bước, hít thật sâu một hoi, cố gắng áp chế lửa giận của mình:
- Bây giờ thì sao, có nhớ ra chưa?
Vũ La hừ một tiếng, chân bắt chéo, tiện tay bày ra một bộ trà cụ, giơ bình trà lên nói với Thiết Hoành Giang:
- Lấy chút nước vào đây.
Tuy rằng Thiết Hoành Giang trọng thương, nhưng dù sao lão cũng là Đại Thánh Yêu tộc, điều khiển Thủy Thần Lực ngưng tụ vô căn thủy, rót đầy bình trà đương nhiên không thành vấn đề. Nhưng dáng vẻ của Vũ La như vậy, rõ ràng coi Thiết Hoành Giang như một kẻ bưng nước rót trà.
Cả đời Thiết Hoành Giang chưa bao giờ bị người vênh mặt hất hàm sai khiến như vậy, thất thời tức giận đến nỗi hai mắt trừng trừng:
- Tiểu tử ngươi đừng được voi đòi tiên...
Vũ La không chút khách sáo:
- Nhanh lên, bằng không ta lại quên mất...
Thiết Hoành Giang giận tím mặt, hai vai run lên, hai cánh tay dài ngoằng giơ lên, đầu quyền nắm chặt to như cái bát, gân xanh nối lên trên lưng bàn tay. Nhưng cuối cùng lại ỉu xìu, điểm ra một chỉ, một luồng nước rót vào bình trà, không bao lâu sau đã đầy bình.
Vũ La bắn ra một ngọn lửa nấu nước, chậm rãi chuẩn bị trà cụ, miệng nói:
- Món nợ giữa hai ta cần phải chậm rãi tính tính toán. Đừng có gấp, ngồi xuống, trà của ta vô cùng quý hiếm, là mang tới từ Trung Châu. Nếu bỏ lỡ lần này, cả đòi này của lão chưa chắc đã uống được.
Thiết Hoành Giang cố nén lửa giận, đặt mông ngồi xuống. Bốp một tiếng vang lên, tảng đá dưới mông lão nứt ra một cái khe.
Vũ La nhìn lão một cái:
- Lão đường đường là một vị Đại Thánh Yêu tộc, không dám đi làm phiền Nhan Chi Tây và Hồng Phá Hải, lại lập kế với một tên vãn bối như ta, chẳng lẽ lão không biết xấu hố là gì?
Thiết Hoành Giang không phục, nhưng không thể phản bác. Chuyện này quả thật là lão ỷ mạnh hiếp yếu, nhưng hoàn toàn là vì thời gian cấp bách. Nếu lão đi tìm một trong hai người Hồng Phá Hải hay Nhan Chi Tây, đại chiến một trận mấy ngày mấy đêm cũng chưa chắc đã phân thắng bại.
- Lão đã sống mấy vạn năm, biết bao tâm cơ kinh nghiệm, ta không đánh lại cũng đành chịu. Nhưng vì sao lại bắt ta trả giá, có bản lãnh sao lão không tìm tới chính chù?
Bình trà sôi ùng ục, nghi ngút hơi nước. Vũ La rót trà cho hai người, mỗi người một chén, mình cầm lên trước, giơ tay ra hiệu mời, chậm rãi thường thức.
Thiết Hoành Giang bị lời của Vũ La làm cho á khẩu, mặt mũi sa sầm hớp một ngụm, cũng không biết mùi vị ngon dở.
Vũ La lắc đầu:
- Quả là Bát giới ăn đào.
Thiết Hoành Giang thình lình nhảy dựng:
- Tiểu tử thối kia, ngươi xong chưa vậy, mau nói chuyện Tử Kim Ngọc Tinh.
Vũ La làm y như thật, buồn bã gãi gãi đầu:
- Ôi chao, Tử Kim Ngọc Tinh rốt cục là cái quái gì vậy, vì sao ta lại không nhớ ra...
- Ngươi...
Xương cốt toàn thân Thiết Hoành Giang kêu lên răng rắc, khó lòng dằn được lửa giận, ngồi mạnh xuống một cái. Lúc này tảng đá dưới mông lão đã hoàn toàn vỡ nát, lão tung một cước đá bay đá vụn đi, sau đó xếp bằng ngồi xuống đất. Dáng vóc lão cao lớn vô cùng, dù ngồi như vậy cũng không thấp hơn Vũ La bao nhiêu.
Vũ La cười thầm, lão dám tính kế bản để Quân, bản để Quân thừa nhận chơi không lại đám lão bất tử các lão, nhưng bản để Quân không chơi trò này. Bản để Quân là Đa Bảo Đồng Tử, bảo bối rất nhiều, không phải lão cần Tử Kim Ngọc Tinh sao? Bản để Quân chỉ cần bằng vào điểm này đã có thể bóp chết lão, lão còn làm gì được?
- Thái độ như vậy cũng tạm được.
Vũ La gật gật đầu, lại rót một chén trà:
- Nào, uống trà đi.
Thiết Hoành Giang không thèm nhìn, dốc hết vào họng.
- Trước hết lão hãy cho ta biết, lão cần Tử Kim Ngọc Tinh để làm gì, cần bao nhiêu?
Thiết Hoành Giang cố nén lửa giận, thở ra một hơi trọc khí:
- Con ta luyện công đi vào đường rẽ, nguyên hồn ly thể khó về. Ta lấy thần công bảo vệ cho nó tạm thời không chết, chỉ cần tìm được Hoàn Hồn Thảo, có thể làm cho nguyên hồn của nó trở về vị trí cũ.
Nói tới đây, lão hung hăng trừng mắt nhìn Vũ La một cái, sau đó nói tiếp:
- Nhưng dù sao cũng không thể kéo dài. Mắt thấy con sắp chết, một tên đệ tử Thiết gia ta vân du bên ngoài trở về, mang theo một bộ pháp quyết, trên đó có ghi lại một loại pháp môn luyện chế Hồn Khí. Chỉ cần có thể tìm được một số Tử Kim Ngọc Tinh, có thể tạo ra Hồn Khí để cất chứa nguyên hồn. Có được Hồn Khí này, nguyên hồn con ta được giữ trong đó, ta sẽ có thời gian chậm rãi tìm thân thể mới cho nó.
Vũ La gật đầu, tuy rằng Đại sư luyện khí của Đông Thổ hiếm có, nhưng nếu Thiết Hoành Giang muốn tìm thật rất dễ dàng.
- Rốt cuộc cần bao nhiêu?
Vũ La hỏi.
Ảnh mắt Thiết Hoành Giang nhìn hắn tràn trề hy vọng:
- Tối thiểu cũng phải có ba cân.
Tử Kim Ngọc Tinh ở Trung Châu cũng là kim loại hiếm vô cùng ít ỏi, đừng nói là Đông Thổ. Trong cảm nhận của Thiết Hoành Giang, ba cân Tử Kim Ngọc Tinh là một con số rất
Vũ La nhẹ nhàng thở ra, quặng Ô Thiết của hắn từng sản xuất ra một khối Tử Kim Ngọc Tinh, khối ấy chỉ có hơn hai cân. Bất quá Vũ La đã trồng nó bên bờ suối trong Thiên Phủ Chi Quốc, có thể tự động sinh trường, có lẽ hiện tại khối Tử Kim Ngọc Tinh nọ không còn nhỏ
Hắn bèn mỉm cười:
- Được, ba cân Tử Kim Ngọc Tinh ta có thể có được, không hơn.
Thấy Thiết Hoành Giang tỏ ra mừng như điên dại, Vũ La vội vàng bồi thêm một câu:
- Bất quá giữa chúng ta chỉ có thâm cừu đại hận, lão bằng vào cái gì đòi ta cho lão Tử Kim Ngọc Tinh?
Thiết Hoành Giang im lặng một lúc lâu, sau đó gương mặt già nua chợt đỏ bừng, hít sâu một hoi, trầm giọng nói:
- Hãy cho ta xem Tử Kim Ngọc Tinh trước.
Với trạng thái hiện tại của lão, Vũ La cơ hồ không cần lo lắng lão sẽ động thù cướp đoạt, cho nên lấy khối Tử Kim Ngọc Tinh to bằng cây măng từ trong Thiên Phủ Chi Quốc ra, nhoáng qua một cái trước mặt Thiết Hoành Giang, sau đó thu vào trong Thiên Phủ Chi Quốc.
Ảnh sáng hy vọng bùng lên trong mắt Thiết Hoành Giang, một khối lớn như vậy chắc chắn là đủ.
Lão lại nghiến răng hỏi:
- Ngươi muốn thế nào?
- Ta ư?
Vũ La hừ lạnh một tiếng:
- Lúc trước lão hại chết ta, chẳng lẽ đã quên sao?
Thiết Hoành Giang ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng:
- Cũng được, nếu ngươi muốn lấy mạng già này, ta cho ngươi là được. Chỉ cần sau khi ta chết, ngươi phải tuân thù lời hứa, mang Tử Kim Ngọc Tinh về Thiết gia.
Vũ La nhe răng cười:
- Được, mạng của lão là của ta.
Đột nhiên hắn nở một nụ cười của ác ma:
- Bất quá ta cho lão một cơ hội, lão có thể bỏ tiền ra mua mạng của mình.
Thiết Hoành Giang hết sức bất ngờ, chớp chớp đôi mắt ti hí nhìn Vũ La. Đương nhiên Vũ La không cần khách sáo:
- Đừng nói lời thừa, lão đường đường là Đại Thánh Yêu tộc, chẳng lẽ không biết mạng mình đáng giá bao nhiêu?
Thiết Hoành Giang bất đắc dĩ lắc đầu:
- Trong nhà ta có một khối Thiên Sinh Thần Ngọc...
- Không đủ!
Vũ La không chút khách sáo, trên mặt tràn đầy vẻ tàn nhẫn khắc bạc.
Thiết Hoành Giang bất đắc dĩ nói:
- Hai khối!
- Vẫn không đủ.
- Thật sự không còn Thiên Sinh Thần Ngọc nữa!
Thiết Hoành Giang xấu hổ giận dữ không thôi. Lão đường đường là Đại Thánh Yêu tộc, lại rơi vào tĩnh cảnh phải bỏ tiền mua mạng. Người thường không có cảm giác gì, nhưng lão cảm thấy vô cùng nhục nhã.
- Có Thiên Sinh Thần Thạch hay Thiên Sinh Thần Mộc cũng được...
- Không còn thiên sinh thần vật...
Thiết Hoành Giang vạn phần bất đắc dĩ:
- Mấy thứ này phải trông vào cơ duyên, cho dù là ta cũng chỉ lấy được hai khối này.
Vũ La đảo tròn mắt:
- Vậy Vạn Niên Lão Sâm, Nhân Hình Hà Thù ô, Thất Quan Kim Chi gì gì đó, có bao nhiêu hay bấy nhiêu...
Rốt cục Thiết Hoành Giang không nhịn được nữa, đùng đùng nổi giận:
- Ngươi cho rằng thiên tài địa bảo đâu đâu cũng có, giơ tay ra là lấy được, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu sao?
Vũ La nhanh chóng lấy ra Tử Kim Ngọc Tinh ra nhoáng lên trước mặt lão một cái, Thiết Hoành Giang nhất thời ù rũ, cúi thấp đầu:
- Ta trở về kiểm tra lại bảo khố, có bao nhiêu cho ngươi hết là xong.
Vũ La hừ một tiếng:
- Như vậy còn tạm được.
Uất ức trong lòng đã voi đi, ích lợi cũng đã kiếm được, hắn lại rót một chén trà:
- Nào, uống trà đi.
Thiết Hoành Giang không muốn uống, nhưng nếu lão không uống, không biết Vũ La còn đưa ra điều kiện gì làm khó mình, đành phải buồn bực nốc một hơi cạn sạch.
- Lúc này bàn tới chuyện giá Tử Kim Ngọc Tinh được rồi.
Thiết Hoành Giang nhảy dựng:
- Còn đòi nữa sao?
Vũ La không lấy làm tức giận trước thái độ của lão, nở một nụ cười hết sức hiền lành:
- Vừa rồi chỉ là đàm phán tiền chuộc mạng già của lão. Hiện tại mới bàn tới giá Tử Kim Ngọc Tinh.
Tử Kim Ngọc Tinh là khoáng vật kim loại mười phần trân quý, cho dù là quặng Ô Thiết của Vũ La cũng sản xuất không được bao nhiêu, ở Trung Châu, Tử Kim Ngọc Tinh là khoáng vật mà đám Đại sư luyện bảo thích nhất. Trong quá trình luyện chế tuyệt đại đa số pháp bảo các loại, chỉ cần cho chút Tử Kim Ngọc Tinh vào, phẩm chất pháp bảo sẽ gia tăng không ít.
Nói cách khác, đây là thứ có thể nâng cao trình độ Đại sư luyện bảo, cho nên ai nấy ra sức tranh nhau.
Đến Đông Thổ, giá trị Tử Kim Ngọc Tinh tự nhiên là nước lên thì thuyền lên.
Trong lòng Thiết Giang hiểu rõ ràng, sắc mặt sa sầm ngồi xuống, bất đắc dĩ nói:
- Ta đã hứa cho ngươi Thiên Sinh Thần Ngọc cùng dược liệu trân quý, những thứ khác e rằng ngươi cũng không coi ra gì, ngươi còn muốn lấy gì nữa?
Vũ La liên tục xua tay:
- Tiền bối tích lũy mấy vạn năm, bảo khố nhất định tràn đầy, vãn bối nào dám xem thường? Hay là như vầy, tiền bối có dị bảo gì, nếu tiền bối cảm thấy giá trị không đù, không hơn được khối Tử Kim Ngọc Tinh này, một món không đủ có thể lấy ra hai món, hai món không đủ có thể lấy ra ba món, ba món không đủ có thể lấy ra mười món...
Thiết Hoành Giang ngạc nhiên, một hồi lâu mới ngửa mặt lên trời thở dài:
- Ngươi đường đường là cao thủ, hẳn không phải là loại người vô lại như vậy mới đúng...
Vũ La xác thực không giỏi bắt chẹt người khác, bị lão nói như vậy cũng cảm thấy da mặt nóng bừng, không nói gì thêm. Chuyện bên trong Toái Kim Mê Cốc làm cho Vũ La oán hận vô cùng.
Lúc trước hắn cứu Thiết Hoành Giang, tuy nói là hảo tâm, trong đó còn có suy nghĩ ‘nếu Thiết Hoành Giang chết đi, mình sẽ không thể trả thù’.
Hung quang trong đôi mắt ti hí của Thiết Hoành Giang thu liễm, quan sát Vũ La từ trên xuống dưới một lúc lâu, rốt cục lộ ra một nụ cười khổ:
- Thôi được, thôi được, ai bảo Thiết mỗ rơi vào tay ngươi, sớm biết có lúc này, lúc trước đừng làm như vậy. ôi... quả thật không nên chọc tới ngươi...
- Ngươi theo ta trở về đi, những dược liệu, dị bảo này ta không có mang theo trên người.
Lão cho tay vào lòng lấy ra hai khối Thiên Sinh Thần Ngọc, đưa cho Vũ La:
- Cầm đi.
Thiết Hoành Giang bị hắn ép buộc một phen, tuy rằng trong lòng không phục, nhưng ở ngoài mặt cũng không dám chống đối, dù sao trong tay Vũ La cũng đang nắm giữ tính mạng con lão.
Thiết Hoành Giang cả đòi kiên cường, thà gãy không cong, tính tĩnh khó chịu nổi tiếng trong đám Đại Thánh Yêu tộc. Không ngờ rằng cũng có ngày phải nhượng bộ người khác vì tính mạng con mình.
Trên người lão mang thương, Vũ La bèn dùng Ngọc Ấn Linh phù hóa thành cụm mây trắng, chở hai người bay đi. Thiết Hoành Giang vừa chữa thương vừa chỉ đường.
Lúc trước lão vô cùng kích động, bạo phát thần lực vô hạn, chẳng những phản chấn khiến cho bản thân bị trọng thương, hơn nữa một thân thần lực hầu như khô cạn. Đại Thánh Yêu tộc như vậy, thần lực tích lũy sâu không lường được. Mãi đến khi bay tới bên ngoài Huyền Nhạc Uyên của Thiết gia, vẫn chưa khôi phục lại được một phần của thời kỳ toàn thịnh.
Xung quanh Huyền Nhạc Uyên là dãy núi chập cùng, hai bên là vách đá đen hiểm trở chót vót. Nếu không đích thân tới đây nhìn tận mắt, thật khó tin rằng thiên nhiên tạo ra thế núi hùng vĩ đến bực này.
Chỉ là hai vách núi đen hai bên đã cao hơn hai ngàn trượng, cao hơn đại đa số núi ở Đông Thổ.
Dưới vực sâu đen ngòm, quanh năm không thấy ánh mặt trời, vô cùng u ám, bình quân đạt tới độ sâu sáu ngàn trượng. Nước lạnh như băng, cho dù thế chất Yêu tộc mạnh mẽ, cũng không dám khinh suất chạm nước.
Chiều sâu sáu ngàn trượng như vậy, cho dù ném cả một ngọn núi xuống đó cũng có thừa không gian để trôi nổi lơ lửng. Đây là lai lịch của cái tên Huyền Nhạc Uyên.
Thiết Hoành Giang hiện ra chân thân, hóa thành một con quái vật nửa người nửa cá sấu dài chừng ba trượng, mang theo Vũ La nhảy xuống.
Độ cao hai ngàn trượng rơi xuống tự do cũng phải mất một khoảng thời gian. Chỉ nghe bên tai gió lạnh thấu xương vù vù, cảm giác này giống như chim chóc phi hành, quả thật tuyệt vòi khó tả.
Mắt thấy mặt nước màu xanh càng ngày càng gần, Vũ La không nhịn được thét dài. Một tiếng nổ ầm vang, hai người rơi xuống nước, bọt nước bắn lên tung tóe.
Nếu không phải hai người một già một trẻ đều không tầm thường, lúc lặn xuống vài trăm trượng sẽ cảm thấy khó chịu.
Thiết Hoành Giang mang theo Vũ La lặn xuống đáy nước. Cả hai người đều có thể nhìn trong bóng tối, cho dù là đáy nước một mảng tối đen, cũng không gây trở ngại Vũ La qua sát cảnh sắc.
Càng đi xuống dưới, vóc dáng sinh vật càng khổng lồ, lẽ ra chuyện này không hợp với thường tình. Nhưng đại đa số những sinh vật hùng mạnh bên dưới Huyền Nhạc Uyên đều sống từ thời viễn cổ cho tới bây giờ, ẩn nấp trong này không hề xuất thế. với lực lượng hùng mạnh của chúng, tự nhiên không hề sợ hãi áp lực rất lớn sâu nơi đáy nước.
Đám cự quái này hữu hảo chung sống với Thiết gia, từ rất xa đã có thể ngửi thấy khí tức Thiết Hoành Giang, biết vị Đại Thánh Yêu tộc này xuất hành, thi nhau tiến tới bái kiến.
Dọc trên đường đi, Vũ La gặp phải mấy chục quái thú bộ dáng dữ tợn đứng ven đường hoan nghênh. Trong đó có không ít quái thú có thực lực không hề kém hơn cường giả như
Nguyễn Xạ Nhật, Khoái Tông.
Đám quái thú này cũng là thực lực ẩn giấu của Thiết gia. Nếu thật sự đến lúc nguy cấp, đột nhiên xuất hiện một mũi kỳ binh như vậy, nhất định có thể xoay chuyển tình thế.
Thủy phù Thiết gia nằm bên dưới một vách đá rất lớn. Trên cửa vào có một tảng đá to bằng ngọn núi nhỏ nằm ngang, dưới tảng đá này là một cánh cống trên khắc bốn chữ to: Cương Nha Thủy Phủ. (cương nha: răng thép)
Vũ La thấy cái tên này không nhịn được cười, Thiết Hoành Giang nhìn trừng trừng hắn, lên tiếng nói trong nước:
- Cười gì mà cười, lão nhân gia ta ít học, rồi sao?
Thủy Phủ này đã tồn tại mấy vạn năm, là do chính tay Thiết Hoành Giang khai phá vào thời Hồng Hoang. Lúc ấy lão nhân gia vẫn còn là một tên lỗ mãng liều lĩnh, cảm thấy danh hiệu Thiết Chùy Cương Nha có vẻ phù hợp với thân phận Thâm Uyên Huyết Ngạc của mình, cho nên đặt tên cho Thủy Phủ mình là Cương Nha Thủy Phủ. Bốn chữ to như giun bò xiêu vẹo này, cũng là tự tay Thiết Hoành Giang viết.
Sau này cao tuổi, tốt xấu gì cũng có chút kiến thức, bản thân cũng biết được cái tên này không khỏi quá mức thô bỉ. Chỉ là lão cương quyết không chịu nhận sai, đám vãn bối xin đối tên đều bị lão thóa mạ một trận, sau đó đuổi đi. Cho nên cái tên Cương Nha Thủy Phủ như giun bò này vẫn được sử dụng cho tới bây giờ.
- Ngươi nói cái gì, ngươi có Tử Kim Ngọc Tinh ư?
Vũ La vẫn ngồi yên bất động. Tuy rằng dáng vẻ Thiết Hoành Giang dường như bừng bừng sức sống, trên thực tế thương thế trong cơ thể lão vẫn chưa biến chuyển. Tuy lão chế ngự hai vai Vũ La, nhưng không tạo ra chút uy hiếp nào.
Vũ La chỉ lạnh nhạt nói:
- Ủa, Tử Kim Ngọc Tinh là thứ gì vậy, dường như ta không nhớ ra...
Thiết Hoành Giang đùng đùng nổi giận:
- Tiểu tử thối, dám giở trò trêu chọc tổ gia gia ngươi sao?
Vũ La trợn trắng hai mắt:
- Thôi chết, thật sự quên mất, ta hoàn toàn không biết Tử Kim Ngọc Tinh là cái gì.
Thiết Hoành Giang tức tối nghiến răng nghiến lợi, hận không thể nuốt sống Vũ La ngay tức khắc. Vũ La vẫn tỏ ra ung dung nhàn nhã, mắt nhìn quang cảnh xung quanh.
Thiết Hoành Giang nghiến răng một cái, mười ngón tay run rẩy buông vai Vũ La ra, chậm rãi lui ra phía sau một bước, hít thật sâu một hoi, cố gắng áp chế lửa giận của mình:
- Bây giờ thì sao, có nhớ ra chưa?
Vũ La hừ một tiếng, chân bắt chéo, tiện tay bày ra một bộ trà cụ, giơ bình trà lên nói với Thiết Hoành Giang:
- Lấy chút nước vào đây.
Tuy rằng Thiết Hoành Giang trọng thương, nhưng dù sao lão cũng là Đại Thánh Yêu tộc, điều khiển Thủy Thần Lực ngưng tụ vô căn thủy, rót đầy bình trà đương nhiên không thành vấn đề. Nhưng dáng vẻ của Vũ La như vậy, rõ ràng coi Thiết Hoành Giang như một kẻ bưng nước rót trà.
Cả đời Thiết Hoành Giang chưa bao giờ bị người vênh mặt hất hàm sai khiến như vậy, thất thời tức giận đến nỗi hai mắt trừng trừng:
- Tiểu tử ngươi đừng được voi đòi tiên...
Vũ La không chút khách sáo:
- Nhanh lên, bằng không ta lại quên mất...
Thiết Hoành Giang giận tím mặt, hai vai run lên, hai cánh tay dài ngoằng giơ lên, đầu quyền nắm chặt to như cái bát, gân xanh nối lên trên lưng bàn tay. Nhưng cuối cùng lại ỉu xìu, điểm ra một chỉ, một luồng nước rót vào bình trà, không bao lâu sau đã đầy bình.
Vũ La bắn ra một ngọn lửa nấu nước, chậm rãi chuẩn bị trà cụ, miệng nói:
- Món nợ giữa hai ta cần phải chậm rãi tính tính toán. Đừng có gấp, ngồi xuống, trà của ta vô cùng quý hiếm, là mang tới từ Trung Châu. Nếu bỏ lỡ lần này, cả đòi này của lão chưa chắc đã uống được.
Thiết Hoành Giang cố nén lửa giận, đặt mông ngồi xuống. Bốp một tiếng vang lên, tảng đá dưới mông lão nứt ra một cái khe.
Vũ La nhìn lão một cái:
- Lão đường đường là một vị Đại Thánh Yêu tộc, không dám đi làm phiền Nhan Chi Tây và Hồng Phá Hải, lại lập kế với một tên vãn bối như ta, chẳng lẽ lão không biết xấu hố là gì?
Thiết Hoành Giang không phục, nhưng không thể phản bác. Chuyện này quả thật là lão ỷ mạnh hiếp yếu, nhưng hoàn toàn là vì thời gian cấp bách. Nếu lão đi tìm một trong hai người Hồng Phá Hải hay Nhan Chi Tây, đại chiến một trận mấy ngày mấy đêm cũng chưa chắc đã phân thắng bại.
- Lão đã sống mấy vạn năm, biết bao tâm cơ kinh nghiệm, ta không đánh lại cũng đành chịu. Nhưng vì sao lại bắt ta trả giá, có bản lãnh sao lão không tìm tới chính chù?
Bình trà sôi ùng ục, nghi ngút hơi nước. Vũ La rót trà cho hai người, mỗi người một chén, mình cầm lên trước, giơ tay ra hiệu mời, chậm rãi thường thức.
Thiết Hoành Giang bị lời của Vũ La làm cho á khẩu, mặt mũi sa sầm hớp một ngụm, cũng không biết mùi vị ngon dở.
Vũ La lắc đầu:
- Quả là Bát giới ăn đào.
Thiết Hoành Giang thình lình nhảy dựng:
- Tiểu tử thối kia, ngươi xong chưa vậy, mau nói chuyện Tử Kim Ngọc Tinh.
Vũ La làm y như thật, buồn bã gãi gãi đầu:
- Ôi chao, Tử Kim Ngọc Tinh rốt cục là cái quái gì vậy, vì sao ta lại không nhớ ra...
- Ngươi...
Xương cốt toàn thân Thiết Hoành Giang kêu lên răng rắc, khó lòng dằn được lửa giận, ngồi mạnh xuống một cái. Lúc này tảng đá dưới mông lão đã hoàn toàn vỡ nát, lão tung một cước đá bay đá vụn đi, sau đó xếp bằng ngồi xuống đất. Dáng vóc lão cao lớn vô cùng, dù ngồi như vậy cũng không thấp hơn Vũ La bao nhiêu.
Vũ La cười thầm, lão dám tính kế bản để Quân, bản để Quân thừa nhận chơi không lại đám lão bất tử các lão, nhưng bản để Quân không chơi trò này. Bản để Quân là Đa Bảo Đồng Tử, bảo bối rất nhiều, không phải lão cần Tử Kim Ngọc Tinh sao? Bản để Quân chỉ cần bằng vào điểm này đã có thể bóp chết lão, lão còn làm gì được?
- Thái độ như vậy cũng tạm được.
Vũ La gật gật đầu, lại rót một chén trà:
- Nào, uống trà đi.
Thiết Hoành Giang không thèm nhìn, dốc hết vào họng.
- Trước hết lão hãy cho ta biết, lão cần Tử Kim Ngọc Tinh để làm gì, cần bao nhiêu?
Thiết Hoành Giang cố nén lửa giận, thở ra một hơi trọc khí:
- Con ta luyện công đi vào đường rẽ, nguyên hồn ly thể khó về. Ta lấy thần công bảo vệ cho nó tạm thời không chết, chỉ cần tìm được Hoàn Hồn Thảo, có thể làm cho nguyên hồn của nó trở về vị trí cũ.
Nói tới đây, lão hung hăng trừng mắt nhìn Vũ La một cái, sau đó nói tiếp:
- Nhưng dù sao cũng không thể kéo dài. Mắt thấy con sắp chết, một tên đệ tử Thiết gia ta vân du bên ngoài trở về, mang theo một bộ pháp quyết, trên đó có ghi lại một loại pháp môn luyện chế Hồn Khí. Chỉ cần có thể tìm được một số Tử Kim Ngọc Tinh, có thể tạo ra Hồn Khí để cất chứa nguyên hồn. Có được Hồn Khí này, nguyên hồn con ta được giữ trong đó, ta sẽ có thời gian chậm rãi tìm thân thể mới cho nó.
Vũ La gật đầu, tuy rằng Đại sư luyện khí của Đông Thổ hiếm có, nhưng nếu Thiết Hoành Giang muốn tìm thật rất dễ dàng.
- Rốt cuộc cần bao nhiêu?
Vũ La hỏi.
Ảnh mắt Thiết Hoành Giang nhìn hắn tràn trề hy vọng:
- Tối thiểu cũng phải có ba cân.
Tử Kim Ngọc Tinh ở Trung Châu cũng là kim loại hiếm vô cùng ít ỏi, đừng nói là Đông Thổ. Trong cảm nhận của Thiết Hoành Giang, ba cân Tử Kim Ngọc Tinh là một con số rất
Vũ La nhẹ nhàng thở ra, quặng Ô Thiết của hắn từng sản xuất ra một khối Tử Kim Ngọc Tinh, khối ấy chỉ có hơn hai cân. Bất quá Vũ La đã trồng nó bên bờ suối trong Thiên Phủ Chi Quốc, có thể tự động sinh trường, có lẽ hiện tại khối Tử Kim Ngọc Tinh nọ không còn nhỏ
Hắn bèn mỉm cười:
- Được, ba cân Tử Kim Ngọc Tinh ta có thể có được, không hơn.
Thấy Thiết Hoành Giang tỏ ra mừng như điên dại, Vũ La vội vàng bồi thêm một câu:
- Bất quá giữa chúng ta chỉ có thâm cừu đại hận, lão bằng vào cái gì đòi ta cho lão Tử Kim Ngọc Tinh?
Thiết Hoành Giang im lặng một lúc lâu, sau đó gương mặt già nua chợt đỏ bừng, hít sâu một hoi, trầm giọng nói:
- Hãy cho ta xem Tử Kim Ngọc Tinh trước.
Với trạng thái hiện tại của lão, Vũ La cơ hồ không cần lo lắng lão sẽ động thù cướp đoạt, cho nên lấy khối Tử Kim Ngọc Tinh to bằng cây măng từ trong Thiên Phủ Chi Quốc ra, nhoáng qua một cái trước mặt Thiết Hoành Giang, sau đó thu vào trong Thiên Phủ Chi Quốc.
Ảnh sáng hy vọng bùng lên trong mắt Thiết Hoành Giang, một khối lớn như vậy chắc chắn là đủ.
Lão lại nghiến răng hỏi:
- Ngươi muốn thế nào?
- Ta ư?
Vũ La hừ lạnh một tiếng:
- Lúc trước lão hại chết ta, chẳng lẽ đã quên sao?
Thiết Hoành Giang ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng:
- Cũng được, nếu ngươi muốn lấy mạng già này, ta cho ngươi là được. Chỉ cần sau khi ta chết, ngươi phải tuân thù lời hứa, mang Tử Kim Ngọc Tinh về Thiết gia.
Vũ La nhe răng cười:
- Được, mạng của lão là của ta.
Đột nhiên hắn nở một nụ cười của ác ma:
- Bất quá ta cho lão một cơ hội, lão có thể bỏ tiền ra mua mạng của mình.
Thiết Hoành Giang hết sức bất ngờ, chớp chớp đôi mắt ti hí nhìn Vũ La. Đương nhiên Vũ La không cần khách sáo:
- Đừng nói lời thừa, lão đường đường là Đại Thánh Yêu tộc, chẳng lẽ không biết mạng mình đáng giá bao nhiêu?
Thiết Hoành Giang bất đắc dĩ lắc đầu:
- Trong nhà ta có một khối Thiên Sinh Thần Ngọc...
- Không đủ!
Vũ La không chút khách sáo, trên mặt tràn đầy vẻ tàn nhẫn khắc bạc.
Thiết Hoành Giang bất đắc dĩ nói:
- Hai khối!
- Vẫn không đủ.
- Thật sự không còn Thiên Sinh Thần Ngọc nữa!
Thiết Hoành Giang xấu hổ giận dữ không thôi. Lão đường đường là Đại Thánh Yêu tộc, lại rơi vào tĩnh cảnh phải bỏ tiền mua mạng. Người thường không có cảm giác gì, nhưng lão cảm thấy vô cùng nhục nhã.
- Có Thiên Sinh Thần Thạch hay Thiên Sinh Thần Mộc cũng được...
- Không còn thiên sinh thần vật...
Thiết Hoành Giang vạn phần bất đắc dĩ:
- Mấy thứ này phải trông vào cơ duyên, cho dù là ta cũng chỉ lấy được hai khối này.
Vũ La đảo tròn mắt:
- Vậy Vạn Niên Lão Sâm, Nhân Hình Hà Thù ô, Thất Quan Kim Chi gì gì đó, có bao nhiêu hay bấy nhiêu...
Rốt cục Thiết Hoành Giang không nhịn được nữa, đùng đùng nổi giận:
- Ngươi cho rằng thiên tài địa bảo đâu đâu cũng có, giơ tay ra là lấy được, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu sao?
Vũ La nhanh chóng lấy ra Tử Kim Ngọc Tinh ra nhoáng lên trước mặt lão một cái, Thiết Hoành Giang nhất thời ù rũ, cúi thấp đầu:
- Ta trở về kiểm tra lại bảo khố, có bao nhiêu cho ngươi hết là xong.
Vũ La hừ một tiếng:
- Như vậy còn tạm được.
Uất ức trong lòng đã voi đi, ích lợi cũng đã kiếm được, hắn lại rót một chén trà:
- Nào, uống trà đi.
Thiết Hoành Giang không muốn uống, nhưng nếu lão không uống, không biết Vũ La còn đưa ra điều kiện gì làm khó mình, đành phải buồn bực nốc một hơi cạn sạch.
- Lúc này bàn tới chuyện giá Tử Kim Ngọc Tinh được rồi.
Thiết Hoành Giang nhảy dựng:
- Còn đòi nữa sao?
Vũ La không lấy làm tức giận trước thái độ của lão, nở một nụ cười hết sức hiền lành:
- Vừa rồi chỉ là đàm phán tiền chuộc mạng già của lão. Hiện tại mới bàn tới giá Tử Kim Ngọc Tinh.
Tử Kim Ngọc Tinh là khoáng vật kim loại mười phần trân quý, cho dù là quặng Ô Thiết của Vũ La cũng sản xuất không được bao nhiêu, ở Trung Châu, Tử Kim Ngọc Tinh là khoáng vật mà đám Đại sư luyện bảo thích nhất. Trong quá trình luyện chế tuyệt đại đa số pháp bảo các loại, chỉ cần cho chút Tử Kim Ngọc Tinh vào, phẩm chất pháp bảo sẽ gia tăng không ít.
Nói cách khác, đây là thứ có thể nâng cao trình độ Đại sư luyện bảo, cho nên ai nấy ra sức tranh nhau.
Đến Đông Thổ, giá trị Tử Kim Ngọc Tinh tự nhiên là nước lên thì thuyền lên.
Trong lòng Thiết Giang hiểu rõ ràng, sắc mặt sa sầm ngồi xuống, bất đắc dĩ nói:
- Ta đã hứa cho ngươi Thiên Sinh Thần Ngọc cùng dược liệu trân quý, những thứ khác e rằng ngươi cũng không coi ra gì, ngươi còn muốn lấy gì nữa?
Vũ La liên tục xua tay:
- Tiền bối tích lũy mấy vạn năm, bảo khố nhất định tràn đầy, vãn bối nào dám xem thường? Hay là như vầy, tiền bối có dị bảo gì, nếu tiền bối cảm thấy giá trị không đù, không hơn được khối Tử Kim Ngọc Tinh này, một món không đủ có thể lấy ra hai món, hai món không đủ có thể lấy ra ba món, ba món không đủ có thể lấy ra mười món...
Thiết Hoành Giang ngạc nhiên, một hồi lâu mới ngửa mặt lên trời thở dài:
- Ngươi đường đường là cao thủ, hẳn không phải là loại người vô lại như vậy mới đúng...
Vũ La xác thực không giỏi bắt chẹt người khác, bị lão nói như vậy cũng cảm thấy da mặt nóng bừng, không nói gì thêm. Chuyện bên trong Toái Kim Mê Cốc làm cho Vũ La oán hận vô cùng.
Lúc trước hắn cứu Thiết Hoành Giang, tuy nói là hảo tâm, trong đó còn có suy nghĩ ‘nếu Thiết Hoành Giang chết đi, mình sẽ không thể trả thù’.
Hung quang trong đôi mắt ti hí của Thiết Hoành Giang thu liễm, quan sát Vũ La từ trên xuống dưới một lúc lâu, rốt cục lộ ra một nụ cười khổ:
- Thôi được, thôi được, ai bảo Thiết mỗ rơi vào tay ngươi, sớm biết có lúc này, lúc trước đừng làm như vậy. ôi... quả thật không nên chọc tới ngươi...
- Ngươi theo ta trở về đi, những dược liệu, dị bảo này ta không có mang theo trên người.
Lão cho tay vào lòng lấy ra hai khối Thiên Sinh Thần Ngọc, đưa cho Vũ La:
- Cầm đi.
Thiết Hoành Giang bị hắn ép buộc một phen, tuy rằng trong lòng không phục, nhưng ở ngoài mặt cũng không dám chống đối, dù sao trong tay Vũ La cũng đang nắm giữ tính mạng con lão.
Thiết Hoành Giang cả đòi kiên cường, thà gãy không cong, tính tĩnh khó chịu nổi tiếng trong đám Đại Thánh Yêu tộc. Không ngờ rằng cũng có ngày phải nhượng bộ người khác vì tính mạng con mình.
Trên người lão mang thương, Vũ La bèn dùng Ngọc Ấn Linh phù hóa thành cụm mây trắng, chở hai người bay đi. Thiết Hoành Giang vừa chữa thương vừa chỉ đường.
Lúc trước lão vô cùng kích động, bạo phát thần lực vô hạn, chẳng những phản chấn khiến cho bản thân bị trọng thương, hơn nữa một thân thần lực hầu như khô cạn. Đại Thánh Yêu tộc như vậy, thần lực tích lũy sâu không lường được. Mãi đến khi bay tới bên ngoài Huyền Nhạc Uyên của Thiết gia, vẫn chưa khôi phục lại được một phần của thời kỳ toàn thịnh.
Xung quanh Huyền Nhạc Uyên là dãy núi chập cùng, hai bên là vách đá đen hiểm trở chót vót. Nếu không đích thân tới đây nhìn tận mắt, thật khó tin rằng thiên nhiên tạo ra thế núi hùng vĩ đến bực này.
Chỉ là hai vách núi đen hai bên đã cao hơn hai ngàn trượng, cao hơn đại đa số núi ở Đông Thổ.
Dưới vực sâu đen ngòm, quanh năm không thấy ánh mặt trời, vô cùng u ám, bình quân đạt tới độ sâu sáu ngàn trượng. Nước lạnh như băng, cho dù thế chất Yêu tộc mạnh mẽ, cũng không dám khinh suất chạm nước.
Chiều sâu sáu ngàn trượng như vậy, cho dù ném cả một ngọn núi xuống đó cũng có thừa không gian để trôi nổi lơ lửng. Đây là lai lịch của cái tên Huyền Nhạc Uyên.
Thiết Hoành Giang hiện ra chân thân, hóa thành một con quái vật nửa người nửa cá sấu dài chừng ba trượng, mang theo Vũ La nhảy xuống.
Độ cao hai ngàn trượng rơi xuống tự do cũng phải mất một khoảng thời gian. Chỉ nghe bên tai gió lạnh thấu xương vù vù, cảm giác này giống như chim chóc phi hành, quả thật tuyệt vòi khó tả.
Mắt thấy mặt nước màu xanh càng ngày càng gần, Vũ La không nhịn được thét dài. Một tiếng nổ ầm vang, hai người rơi xuống nước, bọt nước bắn lên tung tóe.
Nếu không phải hai người một già một trẻ đều không tầm thường, lúc lặn xuống vài trăm trượng sẽ cảm thấy khó chịu.
Thiết Hoành Giang mang theo Vũ La lặn xuống đáy nước. Cả hai người đều có thể nhìn trong bóng tối, cho dù là đáy nước một mảng tối đen, cũng không gây trở ngại Vũ La qua sát cảnh sắc.
Càng đi xuống dưới, vóc dáng sinh vật càng khổng lồ, lẽ ra chuyện này không hợp với thường tình. Nhưng đại đa số những sinh vật hùng mạnh bên dưới Huyền Nhạc Uyên đều sống từ thời viễn cổ cho tới bây giờ, ẩn nấp trong này không hề xuất thế. với lực lượng hùng mạnh của chúng, tự nhiên không hề sợ hãi áp lực rất lớn sâu nơi đáy nước.
Đám cự quái này hữu hảo chung sống với Thiết gia, từ rất xa đã có thể ngửi thấy khí tức Thiết Hoành Giang, biết vị Đại Thánh Yêu tộc này xuất hành, thi nhau tiến tới bái kiến.
Dọc trên đường đi, Vũ La gặp phải mấy chục quái thú bộ dáng dữ tợn đứng ven đường hoan nghênh. Trong đó có không ít quái thú có thực lực không hề kém hơn cường giả như
Nguyễn Xạ Nhật, Khoái Tông.
Đám quái thú này cũng là thực lực ẩn giấu của Thiết gia. Nếu thật sự đến lúc nguy cấp, đột nhiên xuất hiện một mũi kỳ binh như vậy, nhất định có thể xoay chuyển tình thế.
Thủy phù Thiết gia nằm bên dưới một vách đá rất lớn. Trên cửa vào có một tảng đá to bằng ngọn núi nhỏ nằm ngang, dưới tảng đá này là một cánh cống trên khắc bốn chữ to: Cương Nha Thủy Phủ. (cương nha: răng thép)
Vũ La thấy cái tên này không nhịn được cười, Thiết Hoành Giang nhìn trừng trừng hắn, lên tiếng nói trong nước:
- Cười gì mà cười, lão nhân gia ta ít học, rồi sao?
Thủy Phủ này đã tồn tại mấy vạn năm, là do chính tay Thiết Hoành Giang khai phá vào thời Hồng Hoang. Lúc ấy lão nhân gia vẫn còn là một tên lỗ mãng liều lĩnh, cảm thấy danh hiệu Thiết Chùy Cương Nha có vẻ phù hợp với thân phận Thâm Uyên Huyết Ngạc của mình, cho nên đặt tên cho Thủy Phủ mình là Cương Nha Thủy Phủ. Bốn chữ to như giun bò xiêu vẹo này, cũng là tự tay Thiết Hoành Giang viết.
Sau này cao tuổi, tốt xấu gì cũng có chút kiến thức, bản thân cũng biết được cái tên này không khỏi quá mức thô bỉ. Chỉ là lão cương quyết không chịu nhận sai, đám vãn bối xin đối tên đều bị lão thóa mạ một trận, sau đó đuổi đi. Cho nên cái tên Cương Nha Thủy Phủ như giun bò này vẫn được sử dụng cho tới bây giờ.
/862
|