“Xem ra ngươi sống cũng không tệ nha, ếch đã biến thành như vậy, nhìn là biết được ăn rất nhiều. Con rối này là của ngươi?” Bố Tự Du đánh giá Kim Phi Dao và Mập Mạp, cuối cùng chuyển mắt sang Tiểu Uyển.
Kim Phi Dao ngồi lại vào đình, lười biếng đáp: “Uh, là của ta.”
“Trông thật xinh đẹp, nếu dùng để sắc dụ tu sĩ mà cướp bóc thì có thể thần không biết quỷ không hay, nguy hại một phương.” Bố Tự Du lập tức chậc lưỡi nói, về phương diện này hắn và Kim Phi Dao đúng là cùng một giuộc.
Kim Phi Dao liếc hắn một cái, sau đó nói khoác không biết ngượng: “Sao ngươi lại càng ngày càng tệ thế? Ai lại đi làm loại chuyện này, ta không phải hạng người đó. Mà ngươi tu luyện cũng nhanh nha, rõ ràng tư chất không khác ta lắm mà tốc độ tu luyện không hề chậm.”
“Ngươi cũng không chậm. Thấy tin tìm ngươi trên Thế Đạo Kinh mà lại không báo ta, ta đoán ngươi chắc hẳn là chạy đến Linh giới khác, nếu không thì nhiều năm như thế, không thể không có chút tin tức nào.” Bố Tự Du cười nói.
“Nói cho ta nghe một chút đi, trăm năm nay ngươi sống thế nào?” Kim Phi Dao cười, hỏi sang chuyện khác.
Ví thế, hai người liền ngồi trong đình Lưu Phong, nhìn theo từng cánh hoa không ngừng bị gió thổi đi, lần lượt nói về chuyện xảy ra trong trăm năm qua. Ngoại trừ chuyện Nhâm Hiên Chi và Linh giới Du Cảnh Kính, những chuyện khác đều được Kim Phi Dao kể ra.
Lúc Bố Tự Du nghe Kim Phi Dao nói nàng vô tình phát hiện ra truyền tống trận truyền tống đến Tinh La Linh giới, sau đó lại không giấu truyền tống trận đi, hắn lắc đầu nghĩ, người này đúng là may mắn, việc làm thì không biết phải nói nàng là ngốc hay thông minh.
Tuy nhiên, nhắc đến Thiên Địa môn ở sơn mạch Ô Vân, Bố Tự Du lại nhớ tới một chuyện, “Có phải ngươi để lại một đàn ếch màu trắng? Là loại ếch có bảo châu trên đầu, gọi là Thái Tử thú gì đó?”
Kim Phi Dao nghi hoặc hỏi: “Đúng vậy. Sao? Chẳng lẽ Thái Tử thú rất đáng giá?”
Nếu bị người khác phát hiện chuyện phân của Thái Tử thú có thể dùng cho kiến Giáp Tinh ăn thì thực quá tiện nghi người Thiên Địa môn rồi. Chuyện đầu tiên nàng nghĩ đến chính là chuyện này, ngoài điểm này ra thì Thái Tử thú không có gì đáng nhắc tới nữa.
“Giá trị cái gì, ngươi đúng là hại chết người mà.” Bố Tự Du ghét bỏ nhìn nàng một cái.
“Rốt cục là thế nào?” Kim Phi Dao vô cùng khó hiểu, sao lại hại người? Chẳng lẽ người Thiên Địa môn chuyên môn nuôi linh thú lại không nuôi nổi Thái Tử thú?
“Đám Thái Tử thú của ngươi được Thiên Địa môn phát cho đệ tử mới nhập môn, tuy lúc đầu có thể làm huyết khế nhưng chỉ cần trưởng thành thì huyết khế sẽ mất hiệu quả. Không ít đệ tử Thiên Địa môn bị Thái Tử thú đánh bị thương khiến cho Thiên Địa môn kêu khổ thấu trời. Hơn nữa, sức ăn của bọn nó không khác ngươi lắm, gặp cái gì ăn cái đó, giống như châu chấu, đi đến đâu cũng khiến người ta hoảng sợ.” Bố Tự Du lấy tẩu thuốc ra, vừa hút vừa nói.
Nhìn cái tẩu thuốc đã lâu không thấy, Kim Phi Dao cào cào tóc, có chút ngượng ngùng nói: “Sau đó thì sao? Không phải là đám Thái Tử thú đó bị nhân sĩ chính phái giết chết đó chứ? Đã ăn thành như vậy, chắc hẳn là kết cục không tốt được, hơn nữa, chúng nó lại sinh rất nhiều, tùy tiện một lần cũng ra một đám.”
Bố Tự Du nhìn chằm chằm Mập Mạp vài lần mới chậm rãi nói: “Nhân sĩ chính phái đúng là có quyết định này nhưng lại bị chiến sự trì hoãn, đợi sau này có thời gian thì lại không cần phải đi diệt nữa.”
“Vì sao?” Kim Phi Dao chớp mắt mấy cái, không biết đám tiểu Thái Tử thú đã xảy ra chuyện gì..
“Chúng nó đã sớm thoái hóa thành ếch Bàn Vân, căn bản không cần phải tiêu diệt, toàn bộ trở thành thức ăn của yêu thú khác.”
Nghe xong lời Bố Tự Du nói, Kim Phi Dao đầy mặt mờ mịt. Nàng hoàn toàn không hiểu vì sao Thái Tử thú cuối cùng lại biến thành ếch Bàn Vân, lúc sinh ra rõ ràng là Thái Tử thú màu trắng cấp ba mà.
Nói như vậy, có phải là sau khi Đại Nữu rời khỏi nàng cũng biến trở lại thành ếch Bàn Vân, sau đó bị yêu thú ăn? Vậy Mập Mạp thì sao? Nó có bị thoái hóa không? Hoặc là, kỳ thực chỉ có nó mới là chân chính tiến giai, còn Đại Nữu và đám tiểu Thái Tử thú chỉ là đột biến cho nên sau thời gian dài sẽ lui về?
Nhưng Kim Phi Dao lại nghĩ lại, có lẽ Mập Mạp trời sinh như vậy mà không phải là như nàng nghĩ là ăn linh thạch và tắm canh thuốc mới biến dị. Nếu là trời sinh, nó rốt cuộc là yêu thú gì?
Nàng cẩn thận nhìn Mập Mạp hồi lâu, cuối cùng dụi mắt lắc đầu, mặc kệ nó có phải trời sinh hay không, dù sao ngoài chuyện bán hàng và dỗ Tiểu Uyển ra thì cơ bản không có tác dụng gì khác.
Tuy nhiên, không biết Đại Nữu thế nào, vì thế Kim Phi Dao liền hỏi Bố Tự Du: “Vậy con Thái Tử thú đầu lĩnh, có tình thương rất lớn của mẹ, ngươi có biết không?”
“Chính là con ếch cái đi theo ngươi ngày trước hả? Không nghe nói, không biết chạy đi đâu.” Bố Tự Du lắc đầu, hắn chỉ có một chút xíu hứng thú với linh thú đã có chủ, còn hứng thú nhất vẫn là những việc tư mật của con người, linh thú vô chủ thì không có chút hứng thú nào.”
Không hỏi ra chuyện của Đại Nữu, Kim Phi Dao liền hỏi ngược lại những chuyện Bố Tự Du đã trải qua, nhưng Bố Tự Du lại chỉ dùng câu nói đầu tiên từ chối: “Một mảnh xót xa, nghĩ lại mà kinh, nhắc tới là khiến người ta thương tâm, đừng có nhắc đến nữa.”
Chuyện của mình thì không muốn nói, hắn lại phát huy sở trường khắp nơi rình coi, bắt đầu nói về đủ chuyện buồn cười của các đại nhân vật, nào Đông gia dài, Tây gia đoản, nói vô số chuyện thú vị cho Kim Phi Dao nghe.
Đã nói đến chuyện của người khác, Kim Phi Dao liền không khách khí, hỏi: “Ngươi có biết một người tên là Hùng Thiên Khôn không?”
Bố Tự Du không cần suy nghĩ mà đáp lời: “Đương nhiên là biết, đây là một nhân vật truyền kỳ, ngoại hình như vậy, lại quản lý một môn phái lớn như thế. Lần trước hắn nhân cơ hội liên thủ với Ma tộc, ngấm ngầm tiếp tay cho Ma tộc, cho nên sau này Nhân tộc mới rơi xuống hạ phong vì có quá nhiều mật thám.”
“Địa bàn Ma tộc khuếch đại không ít. Địa cấp giới cũng trực tiếp nhập vào linh cấp giới, việc này đem đến không ít ưu việt cho Hùng Thiên Khôn. Bên cạnh đó, với ngoại hình kia, hắn đã trở thành người trong mộng của vô số nữ tu sĩ. Tuy nhiên, những nữ nhân kia cũng không nghĩ lại mà xem, chỉ bằng vào ngoại hình xấu xí của mình, kể cả có được gả cho liệu có mặt mũi nào đứng trước mặt hắn không?” Bố Tự Du nói đến cao hứng, bắt đầu không ngừng lầm bầu lầu bầu.
Không ngờ Hùng ca càng ngày càng âm hiểm, ngay cả chuyện phản bội Nhân tộc cũng làm ra được, nói vậy cuộc sống hiện tại rất tốt. Kim Phi Dao vốn muốn hỏi Bố Tự Du xem liệu có phải rất thưởng thức hắn không, nhưng lời lên đến miệng lại biến thành thế này: “A Bố đại nhân, không phải là ngươi coi trọng hắn chứ? Hắn có ngoại hình rất đẹp nha.”
“Nói hươu nói vượn!” Bố Tự Du gõ tẩu thuốc vào đầu Kim Phi Dao một cái, “Ta không có hứng thú với loại đó, tuy nhiên Hồng đại nhân lại rất có hứng thú, quấn lấy Hùng Thiên Khôn đã nhiều năm.”
Nghe xong lời này, Kim Phi Dao thiếu chút nữa bị sặc nước miếng, thập phần khiếp sợ ngẩng đầu nhớ lại bộ dáng của Hồng ma đầu và Hùng Thiên Khôn. Càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ, bởi vì dường như thoạt nhìn hai người này thật sự rất xứng đôi.
Vội vàng lắc đầu, ném hai gia hỏa kia ra khỏi óc, Kim Phi Dao cảm thấy Bắc Thần Linh giới đúng là quá đáng ghét, may mà nàng đã rời đi nhiều năm.
Thấy Kim Phi Dao không hé răng, rốt cục tìm được người khiến hắn có thể thống thống khoái khoái nói ra hết những chuyện không thể kể cho người khác, hai mắt Bố Tự Du sáng long lanh nhìn Kim Phi Dao, thử nhắc tới việc mà hắn cảm thấy Kim Phi Dao có thể thấy hứng thú: “Ta còn nhớ ngươi từng có thời gian ở Đông Ngọc Hoàng phái, có muốn biết môn phái kia giờ ra sao không?”
Kim Phi Dao nhìn hắn một cái, không lên tiếng, Đông Ngọc Hoàng phái thế nào, nàng không có hứng thú. Nàng sớm đã đi con đường khác với những người đó, kể cả biết cũng không có ý nghĩa gì.
Bố Tự Du cũng mặc kệ nàng có hứng thú hay không có hứng thú, hắn nói như vậy chỉ là đưa ra lời dẫn để tiện phô lộ những điều phía sau thôi.
Quả nhiên, hắn bắt đầu mở máy: “Trưởng lão không có lý tưởng của Hư Thanh điện, tên Trúc Hư Vô đó, đã rời phái đi du lịch, cả trăm năm không có tin tức, kể cả chiến sự nhân ma mười năm cũng không thấy xuất hiện.”
“Người này tính tình ngây thơ, không thích bị quản, chạy trốn là bình thường, chỉ không ngờ lúc có chiến tranh hắn cũng không về.” Kim Phi Dao có chút bất ngờ nhưng vẫn có thể lý giải, người nọ chính là người như vậy.
“Khôi hài nhất là tên Bạch Giản Trúc có thù oán với ngươi kia, lần này ta đã gặp hắn trên đường tới Tinh La Linh giới, thoạt nhìn càng thêm trầm ổn, bộ dáng rất hạo nhiên chính khí. Ngươi có muốn biết ta gặp hắn ở đâu không?” Bố Tự Du ra vẻ thần bí nhìn về phía Kim Phi Dao, tựa tiếu phi tiếu nói.
Nhìn bộ dạng cười gian của hắn, Kim Phi Dao đành phải hỏi: “Được rồi, ngươi gặp hắn ở đâu?”
“Ở trên đảo truyền tống, đúng lúc hắn đang trông coi truyền tống đảo, làm nhiệm vụ cùng hắn còn có một ma nữ tên Cam.”
“Cam?” Kim Phi Dao suy nghĩ một chút, theo kinh nghiệm của nàng thì tên của quý tộc Ma tộc thường có tương liên, cái tên này khiến nàng nghĩ ngay đến một ma nhân khác, “Có phải là cùng gia tộc với một người tên là Mai không?”
“A, ngươi biết Mai? Các nàng đúng là cùng gia tộc.” Bố Tự Du đoán Kim Phi Dao gặp Mai lúc còn làm chó canh cửa, vì thế khoa tay múa chân nói: “Cam và Mai cùng gia tộc. Mai đã sớm không còn quấn quýt lấy bác ta mà gả cho một quý tộc khác. Tính tình của Cam không khác Mai lắm, hiện tại suốt ngày lợi dụng việc ở cùng đảo để quyến rũ Bạch Giản Trúc kia. Có mấy lần còn lớn mật xông vào phòng hắn, trên người không mặc gì hòng dụ hắn, nghe nói Bạch Giản Trúc đã đề xuất, yêu cầu được trở lại sư môn, không chịu trông coi truyền tống đảo nữa.”
Lúc Bố Tự Du nói lại chuyện này vẫn cảm thấy buồn cười cực kỳ, vừa nói vừa cười không ngừng, nhưng Kim Phi Dao lại không có chút phản ứng nào, chỉ nhìn Bố Tự Du ngồi kia cười một mình.
Có cái gì buồn cười đâu, loại chuyện này cũng phải đi rình coi, đúng là càng sống lâu càng biến thái. Kim Phi Dao lắc đầu, thở dài nói: “Ta có chính sự muốn mượn ngươi dùng vài ngày, loại chuyện không có gì buồn cười này ngươi bán cho Thế Đạo Kinh kiếm linh thạch đi.”
“Vì sao ngươi lại không có hứng thú với chuyện phong tình nam nữ vậy? Chẳng lẽ ngươi không biết, những tình báo này bán cho Thế Đạo Kinh được giá rất cao? Có rất nhiều tu sĩ mặt ngoài thì nghiêm chỉnh nhưng sau lưng đều lén xem mấy chuyện này, thích thú vô cùng.” Bố Tự Du khó hiểu hỏi.
Kim Phi Dao cũng nhìn lại hắn, “Có gì hay mà hứng thú, người khác thích không có nghĩa là ta cũng thích, xem mấy thứ này còn không bằng xem Độc Nhãn Cự Nhân.”
“Hả?”
Kim Phi Dao ngồi lại vào đình, lười biếng đáp: “Uh, là của ta.”
“Trông thật xinh đẹp, nếu dùng để sắc dụ tu sĩ mà cướp bóc thì có thể thần không biết quỷ không hay, nguy hại một phương.” Bố Tự Du lập tức chậc lưỡi nói, về phương diện này hắn và Kim Phi Dao đúng là cùng một giuộc.
Kim Phi Dao liếc hắn một cái, sau đó nói khoác không biết ngượng: “Sao ngươi lại càng ngày càng tệ thế? Ai lại đi làm loại chuyện này, ta không phải hạng người đó. Mà ngươi tu luyện cũng nhanh nha, rõ ràng tư chất không khác ta lắm mà tốc độ tu luyện không hề chậm.”
“Ngươi cũng không chậm. Thấy tin tìm ngươi trên Thế Đạo Kinh mà lại không báo ta, ta đoán ngươi chắc hẳn là chạy đến Linh giới khác, nếu không thì nhiều năm như thế, không thể không có chút tin tức nào.” Bố Tự Du cười nói.
“Nói cho ta nghe một chút đi, trăm năm nay ngươi sống thế nào?” Kim Phi Dao cười, hỏi sang chuyện khác.
Ví thế, hai người liền ngồi trong đình Lưu Phong, nhìn theo từng cánh hoa không ngừng bị gió thổi đi, lần lượt nói về chuyện xảy ra trong trăm năm qua. Ngoại trừ chuyện Nhâm Hiên Chi và Linh giới Du Cảnh Kính, những chuyện khác đều được Kim Phi Dao kể ra.
Lúc Bố Tự Du nghe Kim Phi Dao nói nàng vô tình phát hiện ra truyền tống trận truyền tống đến Tinh La Linh giới, sau đó lại không giấu truyền tống trận đi, hắn lắc đầu nghĩ, người này đúng là may mắn, việc làm thì không biết phải nói nàng là ngốc hay thông minh.
Tuy nhiên, nhắc đến Thiên Địa môn ở sơn mạch Ô Vân, Bố Tự Du lại nhớ tới một chuyện, “Có phải ngươi để lại một đàn ếch màu trắng? Là loại ếch có bảo châu trên đầu, gọi là Thái Tử thú gì đó?”
Kim Phi Dao nghi hoặc hỏi: “Đúng vậy. Sao? Chẳng lẽ Thái Tử thú rất đáng giá?”
Nếu bị người khác phát hiện chuyện phân của Thái Tử thú có thể dùng cho kiến Giáp Tinh ăn thì thực quá tiện nghi người Thiên Địa môn rồi. Chuyện đầu tiên nàng nghĩ đến chính là chuyện này, ngoài điểm này ra thì Thái Tử thú không có gì đáng nhắc tới nữa.
“Giá trị cái gì, ngươi đúng là hại chết người mà.” Bố Tự Du ghét bỏ nhìn nàng một cái.
“Rốt cục là thế nào?” Kim Phi Dao vô cùng khó hiểu, sao lại hại người? Chẳng lẽ người Thiên Địa môn chuyên môn nuôi linh thú lại không nuôi nổi Thái Tử thú?
“Đám Thái Tử thú của ngươi được Thiên Địa môn phát cho đệ tử mới nhập môn, tuy lúc đầu có thể làm huyết khế nhưng chỉ cần trưởng thành thì huyết khế sẽ mất hiệu quả. Không ít đệ tử Thiên Địa môn bị Thái Tử thú đánh bị thương khiến cho Thiên Địa môn kêu khổ thấu trời. Hơn nữa, sức ăn của bọn nó không khác ngươi lắm, gặp cái gì ăn cái đó, giống như châu chấu, đi đến đâu cũng khiến người ta hoảng sợ.” Bố Tự Du lấy tẩu thuốc ra, vừa hút vừa nói.
Nhìn cái tẩu thuốc đã lâu không thấy, Kim Phi Dao cào cào tóc, có chút ngượng ngùng nói: “Sau đó thì sao? Không phải là đám Thái Tử thú đó bị nhân sĩ chính phái giết chết đó chứ? Đã ăn thành như vậy, chắc hẳn là kết cục không tốt được, hơn nữa, chúng nó lại sinh rất nhiều, tùy tiện một lần cũng ra một đám.”
Bố Tự Du nhìn chằm chằm Mập Mạp vài lần mới chậm rãi nói: “Nhân sĩ chính phái đúng là có quyết định này nhưng lại bị chiến sự trì hoãn, đợi sau này có thời gian thì lại không cần phải đi diệt nữa.”
“Vì sao?” Kim Phi Dao chớp mắt mấy cái, không biết đám tiểu Thái Tử thú đã xảy ra chuyện gì..
“Chúng nó đã sớm thoái hóa thành ếch Bàn Vân, căn bản không cần phải tiêu diệt, toàn bộ trở thành thức ăn của yêu thú khác.”
Nghe xong lời Bố Tự Du nói, Kim Phi Dao đầy mặt mờ mịt. Nàng hoàn toàn không hiểu vì sao Thái Tử thú cuối cùng lại biến thành ếch Bàn Vân, lúc sinh ra rõ ràng là Thái Tử thú màu trắng cấp ba mà.
Nói như vậy, có phải là sau khi Đại Nữu rời khỏi nàng cũng biến trở lại thành ếch Bàn Vân, sau đó bị yêu thú ăn? Vậy Mập Mạp thì sao? Nó có bị thoái hóa không? Hoặc là, kỳ thực chỉ có nó mới là chân chính tiến giai, còn Đại Nữu và đám tiểu Thái Tử thú chỉ là đột biến cho nên sau thời gian dài sẽ lui về?
Nhưng Kim Phi Dao lại nghĩ lại, có lẽ Mập Mạp trời sinh như vậy mà không phải là như nàng nghĩ là ăn linh thạch và tắm canh thuốc mới biến dị. Nếu là trời sinh, nó rốt cuộc là yêu thú gì?
Nàng cẩn thận nhìn Mập Mạp hồi lâu, cuối cùng dụi mắt lắc đầu, mặc kệ nó có phải trời sinh hay không, dù sao ngoài chuyện bán hàng và dỗ Tiểu Uyển ra thì cơ bản không có tác dụng gì khác.
Tuy nhiên, không biết Đại Nữu thế nào, vì thế Kim Phi Dao liền hỏi Bố Tự Du: “Vậy con Thái Tử thú đầu lĩnh, có tình thương rất lớn của mẹ, ngươi có biết không?”
“Chính là con ếch cái đi theo ngươi ngày trước hả? Không nghe nói, không biết chạy đi đâu.” Bố Tự Du lắc đầu, hắn chỉ có một chút xíu hứng thú với linh thú đã có chủ, còn hứng thú nhất vẫn là những việc tư mật của con người, linh thú vô chủ thì không có chút hứng thú nào.”
Không hỏi ra chuyện của Đại Nữu, Kim Phi Dao liền hỏi ngược lại những chuyện Bố Tự Du đã trải qua, nhưng Bố Tự Du lại chỉ dùng câu nói đầu tiên từ chối: “Một mảnh xót xa, nghĩ lại mà kinh, nhắc tới là khiến người ta thương tâm, đừng có nhắc đến nữa.”
Chuyện của mình thì không muốn nói, hắn lại phát huy sở trường khắp nơi rình coi, bắt đầu nói về đủ chuyện buồn cười của các đại nhân vật, nào Đông gia dài, Tây gia đoản, nói vô số chuyện thú vị cho Kim Phi Dao nghe.
Đã nói đến chuyện của người khác, Kim Phi Dao liền không khách khí, hỏi: “Ngươi có biết một người tên là Hùng Thiên Khôn không?”
Bố Tự Du không cần suy nghĩ mà đáp lời: “Đương nhiên là biết, đây là một nhân vật truyền kỳ, ngoại hình như vậy, lại quản lý một môn phái lớn như thế. Lần trước hắn nhân cơ hội liên thủ với Ma tộc, ngấm ngầm tiếp tay cho Ma tộc, cho nên sau này Nhân tộc mới rơi xuống hạ phong vì có quá nhiều mật thám.”
“Địa bàn Ma tộc khuếch đại không ít. Địa cấp giới cũng trực tiếp nhập vào linh cấp giới, việc này đem đến không ít ưu việt cho Hùng Thiên Khôn. Bên cạnh đó, với ngoại hình kia, hắn đã trở thành người trong mộng của vô số nữ tu sĩ. Tuy nhiên, những nữ nhân kia cũng không nghĩ lại mà xem, chỉ bằng vào ngoại hình xấu xí của mình, kể cả có được gả cho liệu có mặt mũi nào đứng trước mặt hắn không?” Bố Tự Du nói đến cao hứng, bắt đầu không ngừng lầm bầu lầu bầu.
Không ngờ Hùng ca càng ngày càng âm hiểm, ngay cả chuyện phản bội Nhân tộc cũng làm ra được, nói vậy cuộc sống hiện tại rất tốt. Kim Phi Dao vốn muốn hỏi Bố Tự Du xem liệu có phải rất thưởng thức hắn không, nhưng lời lên đến miệng lại biến thành thế này: “A Bố đại nhân, không phải là ngươi coi trọng hắn chứ? Hắn có ngoại hình rất đẹp nha.”
“Nói hươu nói vượn!” Bố Tự Du gõ tẩu thuốc vào đầu Kim Phi Dao một cái, “Ta không có hứng thú với loại đó, tuy nhiên Hồng đại nhân lại rất có hứng thú, quấn lấy Hùng Thiên Khôn đã nhiều năm.”
Nghe xong lời này, Kim Phi Dao thiếu chút nữa bị sặc nước miếng, thập phần khiếp sợ ngẩng đầu nhớ lại bộ dáng của Hồng ma đầu và Hùng Thiên Khôn. Càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ, bởi vì dường như thoạt nhìn hai người này thật sự rất xứng đôi.
Vội vàng lắc đầu, ném hai gia hỏa kia ra khỏi óc, Kim Phi Dao cảm thấy Bắc Thần Linh giới đúng là quá đáng ghét, may mà nàng đã rời đi nhiều năm.
Thấy Kim Phi Dao không hé răng, rốt cục tìm được người khiến hắn có thể thống thống khoái khoái nói ra hết những chuyện không thể kể cho người khác, hai mắt Bố Tự Du sáng long lanh nhìn Kim Phi Dao, thử nhắc tới việc mà hắn cảm thấy Kim Phi Dao có thể thấy hứng thú: “Ta còn nhớ ngươi từng có thời gian ở Đông Ngọc Hoàng phái, có muốn biết môn phái kia giờ ra sao không?”
Kim Phi Dao nhìn hắn một cái, không lên tiếng, Đông Ngọc Hoàng phái thế nào, nàng không có hứng thú. Nàng sớm đã đi con đường khác với những người đó, kể cả biết cũng không có ý nghĩa gì.
Bố Tự Du cũng mặc kệ nàng có hứng thú hay không có hứng thú, hắn nói như vậy chỉ là đưa ra lời dẫn để tiện phô lộ những điều phía sau thôi.
Quả nhiên, hắn bắt đầu mở máy: “Trưởng lão không có lý tưởng của Hư Thanh điện, tên Trúc Hư Vô đó, đã rời phái đi du lịch, cả trăm năm không có tin tức, kể cả chiến sự nhân ma mười năm cũng không thấy xuất hiện.”
“Người này tính tình ngây thơ, không thích bị quản, chạy trốn là bình thường, chỉ không ngờ lúc có chiến tranh hắn cũng không về.” Kim Phi Dao có chút bất ngờ nhưng vẫn có thể lý giải, người nọ chính là người như vậy.
“Khôi hài nhất là tên Bạch Giản Trúc có thù oán với ngươi kia, lần này ta đã gặp hắn trên đường tới Tinh La Linh giới, thoạt nhìn càng thêm trầm ổn, bộ dáng rất hạo nhiên chính khí. Ngươi có muốn biết ta gặp hắn ở đâu không?” Bố Tự Du ra vẻ thần bí nhìn về phía Kim Phi Dao, tựa tiếu phi tiếu nói.
Nhìn bộ dạng cười gian của hắn, Kim Phi Dao đành phải hỏi: “Được rồi, ngươi gặp hắn ở đâu?”
“Ở trên đảo truyền tống, đúng lúc hắn đang trông coi truyền tống đảo, làm nhiệm vụ cùng hắn còn có một ma nữ tên Cam.”
“Cam?” Kim Phi Dao suy nghĩ một chút, theo kinh nghiệm của nàng thì tên của quý tộc Ma tộc thường có tương liên, cái tên này khiến nàng nghĩ ngay đến một ma nhân khác, “Có phải là cùng gia tộc với một người tên là Mai không?”
“A, ngươi biết Mai? Các nàng đúng là cùng gia tộc.” Bố Tự Du đoán Kim Phi Dao gặp Mai lúc còn làm chó canh cửa, vì thế khoa tay múa chân nói: “Cam và Mai cùng gia tộc. Mai đã sớm không còn quấn quýt lấy bác ta mà gả cho một quý tộc khác. Tính tình của Cam không khác Mai lắm, hiện tại suốt ngày lợi dụng việc ở cùng đảo để quyến rũ Bạch Giản Trúc kia. Có mấy lần còn lớn mật xông vào phòng hắn, trên người không mặc gì hòng dụ hắn, nghe nói Bạch Giản Trúc đã đề xuất, yêu cầu được trở lại sư môn, không chịu trông coi truyền tống đảo nữa.”
Lúc Bố Tự Du nói lại chuyện này vẫn cảm thấy buồn cười cực kỳ, vừa nói vừa cười không ngừng, nhưng Kim Phi Dao lại không có chút phản ứng nào, chỉ nhìn Bố Tự Du ngồi kia cười một mình.
Có cái gì buồn cười đâu, loại chuyện này cũng phải đi rình coi, đúng là càng sống lâu càng biến thái. Kim Phi Dao lắc đầu, thở dài nói: “Ta có chính sự muốn mượn ngươi dùng vài ngày, loại chuyện không có gì buồn cười này ngươi bán cho Thế Đạo Kinh kiếm linh thạch đi.”
“Vì sao ngươi lại không có hứng thú với chuyện phong tình nam nữ vậy? Chẳng lẽ ngươi không biết, những tình báo này bán cho Thế Đạo Kinh được giá rất cao? Có rất nhiều tu sĩ mặt ngoài thì nghiêm chỉnh nhưng sau lưng đều lén xem mấy chuyện này, thích thú vô cùng.” Bố Tự Du khó hiểu hỏi.
Kim Phi Dao cũng nhìn lại hắn, “Có gì hay mà hứng thú, người khác thích không có nghĩa là ta cũng thích, xem mấy thứ này còn không bằng xem Độc Nhãn Cự Nhân.”
“Hả?”
/725
|