Kim Phi Dao đoán đại hoàng tử hẳn là không tự lên đài, chủ yếu là do tu vi Quỷ vương đã bị hạn chế, căn bản không cần hắn ra tay. Thứ hai là vì mặt mũi hoàng gia, dù sao Quỷ vương cũng là nô lệ, nơi này lại là quyết đấu tràng, thật sự ra đánh quả có chút hạ giá.
Đợi đại hoàng tử và công chúa Bình An ngồi xuống, cho mọi người bình thân xong, hắn không nhiều lời, vươn tay ra chỉ một cái. Trị vương ngồi bên cạnh đại hoàng tử, gật đầu với Chu Chí, quyết đấu liền chính thức bắt đầu.
Lúc này, có ba người tiến lên sân quyết đấu. Bọn họ bước ra làm dậy lên một đợt hoan hô vang dội.
Ba người này mặc kim giáp, đầu đội kim khôi, toàn thân bảo hộ chặt chẽ, ba người cầm ba loại pháp bảo là thương, kiếm, đao, áo choàng kéo dài chạm đất, hùng dũng oai vệ đi tới. Hai bên còn có sáu thị nữ tay cầm lẵng hoa, vừa đi vừa tung cánh hoa, trông thực long trọng.
“Ba người này là ba vị tướng quân của quân Chiến Hoàng, trước kia ta đã từng giao thủ nhiều lần với bọn họ, đều là Nguyên Anh kỳ, ta là bị người cầm thương bắt được.” Quỷ vương sợ ma khí của Kim Phi Dao bị áp chế, không nhìn được tu vi của ba người mà chịu thiệt, liền thấp giọng nói.
Tình huống hiện tại khác với hai ngày trước, tu vi của ba người này không chênh lệch so với hắn là mấy, nếu ma khí không bị áp chế, hắn còn có thể nghênh chiến một người rồi đào tẩu trước hai người khác. Nhưng hiện tại hắn chỉ có khí lực, muốn đánh thắng được một người đã là rất khó, muốn bảo vệ Kim Phi Dao càng không có khả năng.
Dừng một chút, Quỷ vương mới phát hiện hắn còn không biết tên của ma nữ này, nghĩ hôm nay đã là cửu tử nhất sinh, lại hỏi: “Ngươi tên là gì?”
“Hả?” Kim Phi Dao sửng sốt, sau đó giống như cười nói: “Chẳng lẽ ngươi chuẩn bị sau này xây cho ta nấm mộ sao?”
“Hôm nay khả năng khó thoát chết, trước khi chết ta muốn biết tên của ngươi. Quỷ vương là danh hào Nhân tộc đặt cho ta, tên thật của ta là Mạnh, ma nhân đều gọi ta là Mạnh tướng quân.” Mạnh nhìn Kim Phi Dao qua tấm mặt nạ, tuy người này rất đáng giận nhưng cũng là ma nhân, hiện tại có khả năng phải chết cùng một chỗ, hắn liền muốn nói một vài câu.
Kim Phi Dao ha ha cười, “Ta tên Kim Phi Dao, ngươi yên tâm đi, ta sẽ không để ngươi chết đâu, kể cả phải ăn hết người trong hoàng thành, ta cũng sẽ giữ lại ngươi và công chúa Bình An.”
Mấy ngày nay Quỷ vương đã lĩnh giáo hồ ngôn loạn ngữ của nàng, không ngờ ở thời khắc này mà nàng vẫn còn không đứng đắn như thế.
“Đúng rồi, ta đã quên nói cho ngươi, ta không phải là Ma tộc, ta là Nhân tộc, hơn nữa còn là Nhân tộc ăn người. Ở giới khác, hai tộc nhân, ma nhìn thấy ta đều hận thấu xương, đã đến mức người người đòi giết rồi.” Kim Phi Dao cười rộ lên với hắn.
Quỷ vương sững sờ. Nhân tộc! Là Nhân tộc mà hắn hận nhất! Nhưng vì sao trên đầu lại có sừng, chẳng lẽ là sừng giả?
Giết, hay là không giết?
Hắn ngây ngẩn cả người, lại nhớ đến Kim Phi Dao nói nàng là Nhân tộc ăn người, điều này làm cho hắn thật khó hiểu, chẳng lẽ Nhân tộc đã điên cuồng đến tình trạng này? Vì lợi ích của bản thân, không chỉ hành hạ Ma tộc đến chết mà ngay cả chủng tộc của mình cũng không tha sao?
“Thất thần làm gì, lên!” Kim Phi Dao không để ý xem Quỷ vương nghĩ gì, Thông Thiên Như Ý hóa thành hai thanh đao, nàng cầm đao vọt tới ba gã tướng quân Nhân tộc.
“A” Quỷ vương dừng một cái, yên hỏa biểu thị bắt đầu quyết đấu còn chưa thả, sao lại đã nhảy ra?
Kim Phi Dao quay sang mắng “Đồ đầu đất nhà ngươi, không có tiếng pháo thì ngươi sẽ không giết người sao?”
Quỷ vương ở đây trăm năm đã sớm có thói quen pháo nổ mới động thủ, nhất thời không kị phản ứng, bị nàng rống lên mắng mới nhớ ra, bản thân mới bị nhốt trăm năm mà đã trở thành ngốc. Vì thế, hắn hét lớn một tiếng, cầm búa vọt lên.
Ba vị tướng quân lên sân khấu đã sớm có an bày. Theo như kịch bản của Trị vương, ba vị tướng quân lên sân khấu sẽ có mỹ nhân rải hoa đón đường, sau đó khi lên đến sân sẽ thả ra một pháp thuật thật uy phong ra cho dân chúng xem. An bày như vậy là để hợp khẩu vị của đại hoàng tử thích phô trương.
Các tướng quân cũng không để Quỷ vương và Kim Phi Dao trong mắt. Đối với bọn họ, Quỷ vương bị áp chế ma khí chỉ là một con yêu thú khỏe mạnh, căn bản không đáng để động thủ.
Lại càng không nói tới tướng quân Triệu Tử Dương, người đã tự tay bắt Quỷ vương. Hắn đã dùng cây linh thương trong tay đánh bại Quỷ vương lúc mạnh mẽ nhất. Hiện tại Quỷ vương đã là thủ hạ bại tướng, lại là nô lệ không có ma khí, không có gì đáng giá động thủ.
Vừa vặn có hai nô lệ, để hai người kia mỗi người một gã, bản thân hắn chỉ xuất trướng để thay hoàng tử tát một tát vào mặt nhị hoàng tử và lục hoàng tử.
Cho nên vừa thấy Kim Phi Dao và Quỷ vương còn chưa bắt đầu đã vọt tới, ba người bọn họ chỉ có cảm giác coi rẻ, còn trách bọn họ không hiểu quy củ. Nghi thức xuất trướng còn chưa làm xong, hai người này đã xông lên tìm chết.
Kim Phi Dao không dùng linh lực mà trực tiếp dùng lực lượng thân thể, kể cả nàng không cần giữ mạng Quỷ vương một tháng thì cũng phải bảo vệ hắn năm, sáu ngày.
Ba gã ma nhân bị giết kia trước khi chết đã nói với Mạnh, nàng cũng nghe nhất thanh nhị sở, quân phản loạn Ma tộc vì cứu hắn mà đã cắt sừng, nhuộm tóc trà trộn vào thành, dự định năm ngày sau sẽ gây hỗn loạn, tiến đến cứu Quỷ vương.
Trước đó cũng đã có không ít ma nhân trà trộn vào, nhân số tổng cộng có hơn một ngàn người. Sở dĩ bọn họ muốn mạo hiểm là vì hai gã tướng quân
Nguyên Anh kỳ của Ma tộc đã một chết một bị thương. Nếu không cứu được Mạnh về thì Ma tộc sẽ không có người nào Nguyên Anh kỳ nữa, chỉ còn lại có mười tên Kết Đan kỳ, có khả năng chút địa bàn nhỏ nhoi vùng biên giới cũng không giữ được. Cuối cùng một đám ma nhân tự do sẽ rơi vào vòng nô lệ, Ma tộc sẽ không còn bất cứ hy vọng nào.
Đây cũng là lý do mà sau khi Mạnh biết đã quyết tâm giết những ma nhân kia để có thể sống sót, chỉ vì sống sót, vì có thể làm cho càng nhiều ma nhân được tự do. Liều chết cũng phải còn sống rời khỏi hoàng thành, quân phản loạn còn cần hắn lãnh đạo, hắn không thể chết ở chỗ này.
Kim Phi Dao không biết bọn họ có cách gì có thể giải quyết pháp chú sau lưng Quỷ vương, nếu không cởi bó chú, giúp Quỷ vương quang minh chính đại trở về thì cũng không có bao nhiêu tác dụng, cùng lắm chỉ là kéo một thân thương thế, giết chết mười tên Nhân tộc Kết Đan kỳ phế vật, gặp phải Nguyên Anh kỳ khó nói lại bị bắt trở về.
Không có gì có thể làm nhục Ma tộc hơn là lại bắt giữ đầu lĩnh quân phản loạn về làm nô lệ, lại càng không nói đến chuyện Mạnh còn là ma nhân quý tộc.
Liếm liếm môi, Kim Phi Dao cũng muốn thử xem một thân xương cốt pháp bảo trung phẩm của mình có thể cứng rắn chống cự tu sĩ Nguyên Anh hay không. Giết chết ba gã tướng quân này, cắn nuốt Nguyên Anh của bọn họ chính là việc nàng muốn làm nhất bây giờ.
“AAAA” Kim Phi Dao hét lớn một tiếng, cầm đao bổ lên, khảm đao mang theo một trận gió xoáy, kéo theo dòng khí mắt thường có thể thấy được bổ về phía tướng quân cầm kiếm.
Người nọ là người có tu vi kém nhất trong ba người. Ý định của nàng là giết một người trước, vậy thì nên chọn quả hồng mềm. Chém chết người này xong, chỉ cần đối phó với hai người, nàng cũng chưa nảy sinh ý nghĩ tấn công gã tướng quân cầm thương đứng giữa kia. Chẳng phải vì nàng thấy tu vi Triệu Tử Dương là Nguyên Anh hậu kỳ cho nên sợ hãi mà là thông qua cảm xúc trong mắt người nọ, nàng có thể thấy được hắn đang khinh thường. Chỉ cần không trực tiếp động thủ với hắn thì hắn chắc chắn sẽ đứng một bên xem, có thể gặp được người như thế đúng là phúc khí. Nếu gặp phải kẻ không có cảm giác kiêu ngạo, mặc kệ ngươi là loại người nào đều xông lên chém thì mới phiền toái, hai đối ba cũng không phải chuyện đơn giản.
Vừa tấn công, Kim Phi Dao cũng không quản Quỷ vương có phát hiện ra điều đó không, nàng quăng một câu truyền âm cho hắn, “Đừng giết người cầm thương, tấn công kẻ cầm đao.”
Quỷ vương có thù cũ với Triệu Tử Dương, vốn đang hung thần ác sát chạy về phía hắn, bị câu truyền âm của Kim Phi Dao làm giật mình, thân mình nhất thời ngưng trụ. Nhân tộc giảo hoạt, không chỉ giả dạng làm Ma tộc mà còn làm bộ như không thể sử dụng pháp thuật. Tất cả đều là giả!
Tuy nhiên, Kim Phi Dao hiện tại đang đứng bên phe hắn cho nên Quỷ vương khẽ cắn môi, bất đắc dĩ nghe theo nàng. Bản thân còn có đại cừu, không thể chết ở chỗ này, nàng là Nhân tộc cũng mặc kệ, dù sao nàng cũng từ ngoại giới tới, chẳng phải là đám Nhân tộc hỗn đản ở nơi này.
Vì thế, hắn đổi mục tiêu, hướng về tên tướng quân Nguyên Anh sơ kỳ bên kia chạy qua.
“Keng!” Kim Phi Dao bổ đao lên, tên tướng quân cầm kiếm khinh miệt giơ kiếm ra chắn, đột nhiên liền cảm thấy cánh tay bị đè nặng.
Hắn nhướng mày, lực lượng trên khảm đao quá lớn, giống như một hòn núi nhỏ đè nặng lên, ép cho cánh tay hắn đau nhức. Điều này làm cho hắn có chút kinh ngạc, sức lực của nữ ma nhân này quá lớn, vì thế hắn thả linh lực ra, dồn vào thân kiếm, đón đỡ một đao của Kim Phi Dao.
Kim Phi Dao không dừng tay, thấy đối phương sử dụng linh lực lên thân kiếm, nàng khoát tay chém chiếc khảm đao khác xuống, thân kiếm lại vang lên thanh âm, dưới chân vị tướng quân kia nổ một tiếng, hắn đã bị đè lún xuống một tấc.
“Chém chết ngươi!” hai tay Kim Phi Dao vũ động hai thanh khảm đao, điên cuồng không ngừng chém lên kiếm.
Tướng quân Chu Bân Vân chưa từng gặp phải công kích như vậy, các tu sĩ chiến đấu đều đứng từ xa phóng pháp thuật và pháp bảo, thỉnh thoảng mới có những công kích gần người, mà bộ kim giáp trên người hắn được trang bị để tránh bị đánh lén gần người. Thân có kim giáp, công có phi kiếm, hắn chưa bao giờ đối mặt với loại công kích như bão táp này.
Dồn toàn bộ linh lực vào thân kiếm, hắn toàn lực chống đỡ khảm đao đầy trời, muốn sử dụng pháp thuật còn phải rảnh một tay mới được. Hiện giờ hắn không thể rảnh rỗi, chỉ có thể hết sức chống đỡ cơn mưa đao kia.
Chỉ cần Kim Phi Dao có một khe hở, Chu Bân Vân liền có thể thả pháp thuật ra, dồn nàng vào chỗ chết.
Đây đương nhiên là ý muốn của riêng Chu Bân Vân, trên tay Kim Phi Dao là hai cái Thông Thiên Như Ý, không phải là khảm đao. Chém chém, Chu Bân Vân cảm thấy sau lưng đau đớn tê dại, kim giáp phát ra tiếng rách chói tai, hắn biết mình đã bị thương.
“Cút!” hắn nổi giận gầm lên một tiếng, linh lực màu trắng trào ra tận trời, ngăn cản Kim Phi Dao và song đao. Sau đó hắn lùi lại vài bước, nhìn thấy kim giáp bị cắt ra một mảng lớn, trên lưng và mông xuất hiện hơn mười vết thương sâu tới xương.
Đầu đất, cho rằng sử dụng kiếm là có thể ngăn cản công kích của ta? Kim Phi Dao nhảy ra, cười lạnh, trên tay vẫn cầm hai thanh khảm đao như trước, không nhìn ra có gì khác thường.
Nhưng vừa rồi trong lúc nàng điên cuồng chém xuống, đao phong chỉ còn tàn ảnh, nàng liền thuận thế hóa khảm đao thành roi với gai nhọn, lặng lẽ lột một mảng kim giáp của Chu Bân Vân. Phạm vi công kích của roi lớn hơn đao, bay đến phía sau hắn đánh lén.
Hơn nữa, thương thế này còn khiến Chu Bân Vân thấy mịt mờ, không hiểu tại sao.
Đợi đại hoàng tử và công chúa Bình An ngồi xuống, cho mọi người bình thân xong, hắn không nhiều lời, vươn tay ra chỉ một cái. Trị vương ngồi bên cạnh đại hoàng tử, gật đầu với Chu Chí, quyết đấu liền chính thức bắt đầu.
Lúc này, có ba người tiến lên sân quyết đấu. Bọn họ bước ra làm dậy lên một đợt hoan hô vang dội.
Ba người này mặc kim giáp, đầu đội kim khôi, toàn thân bảo hộ chặt chẽ, ba người cầm ba loại pháp bảo là thương, kiếm, đao, áo choàng kéo dài chạm đất, hùng dũng oai vệ đi tới. Hai bên còn có sáu thị nữ tay cầm lẵng hoa, vừa đi vừa tung cánh hoa, trông thực long trọng.
“Ba người này là ba vị tướng quân của quân Chiến Hoàng, trước kia ta đã từng giao thủ nhiều lần với bọn họ, đều là Nguyên Anh kỳ, ta là bị người cầm thương bắt được.” Quỷ vương sợ ma khí của Kim Phi Dao bị áp chế, không nhìn được tu vi của ba người mà chịu thiệt, liền thấp giọng nói.
Tình huống hiện tại khác với hai ngày trước, tu vi của ba người này không chênh lệch so với hắn là mấy, nếu ma khí không bị áp chế, hắn còn có thể nghênh chiến một người rồi đào tẩu trước hai người khác. Nhưng hiện tại hắn chỉ có khí lực, muốn đánh thắng được một người đã là rất khó, muốn bảo vệ Kim Phi Dao càng không có khả năng.
Dừng một chút, Quỷ vương mới phát hiện hắn còn không biết tên của ma nữ này, nghĩ hôm nay đã là cửu tử nhất sinh, lại hỏi: “Ngươi tên là gì?”
“Hả?” Kim Phi Dao sửng sốt, sau đó giống như cười nói: “Chẳng lẽ ngươi chuẩn bị sau này xây cho ta nấm mộ sao?”
“Hôm nay khả năng khó thoát chết, trước khi chết ta muốn biết tên của ngươi. Quỷ vương là danh hào Nhân tộc đặt cho ta, tên thật của ta là Mạnh, ma nhân đều gọi ta là Mạnh tướng quân.” Mạnh nhìn Kim Phi Dao qua tấm mặt nạ, tuy người này rất đáng giận nhưng cũng là ma nhân, hiện tại có khả năng phải chết cùng một chỗ, hắn liền muốn nói một vài câu.
Kim Phi Dao ha ha cười, “Ta tên Kim Phi Dao, ngươi yên tâm đi, ta sẽ không để ngươi chết đâu, kể cả phải ăn hết người trong hoàng thành, ta cũng sẽ giữ lại ngươi và công chúa Bình An.”
Mấy ngày nay Quỷ vương đã lĩnh giáo hồ ngôn loạn ngữ của nàng, không ngờ ở thời khắc này mà nàng vẫn còn không đứng đắn như thế.
“Đúng rồi, ta đã quên nói cho ngươi, ta không phải là Ma tộc, ta là Nhân tộc, hơn nữa còn là Nhân tộc ăn người. Ở giới khác, hai tộc nhân, ma nhìn thấy ta đều hận thấu xương, đã đến mức người người đòi giết rồi.” Kim Phi Dao cười rộ lên với hắn.
Quỷ vương sững sờ. Nhân tộc! Là Nhân tộc mà hắn hận nhất! Nhưng vì sao trên đầu lại có sừng, chẳng lẽ là sừng giả?
Giết, hay là không giết?
Hắn ngây ngẩn cả người, lại nhớ đến Kim Phi Dao nói nàng là Nhân tộc ăn người, điều này làm cho hắn thật khó hiểu, chẳng lẽ Nhân tộc đã điên cuồng đến tình trạng này? Vì lợi ích của bản thân, không chỉ hành hạ Ma tộc đến chết mà ngay cả chủng tộc của mình cũng không tha sao?
“Thất thần làm gì, lên!” Kim Phi Dao không để ý xem Quỷ vương nghĩ gì, Thông Thiên Như Ý hóa thành hai thanh đao, nàng cầm đao vọt tới ba gã tướng quân Nhân tộc.
“A” Quỷ vương dừng một cái, yên hỏa biểu thị bắt đầu quyết đấu còn chưa thả, sao lại đã nhảy ra?
Kim Phi Dao quay sang mắng “Đồ đầu đất nhà ngươi, không có tiếng pháo thì ngươi sẽ không giết người sao?”
Quỷ vương ở đây trăm năm đã sớm có thói quen pháo nổ mới động thủ, nhất thời không kị phản ứng, bị nàng rống lên mắng mới nhớ ra, bản thân mới bị nhốt trăm năm mà đã trở thành ngốc. Vì thế, hắn hét lớn một tiếng, cầm búa vọt lên.
Ba vị tướng quân lên sân khấu đã sớm có an bày. Theo như kịch bản của Trị vương, ba vị tướng quân lên sân khấu sẽ có mỹ nhân rải hoa đón đường, sau đó khi lên đến sân sẽ thả ra một pháp thuật thật uy phong ra cho dân chúng xem. An bày như vậy là để hợp khẩu vị của đại hoàng tử thích phô trương.
Các tướng quân cũng không để Quỷ vương và Kim Phi Dao trong mắt. Đối với bọn họ, Quỷ vương bị áp chế ma khí chỉ là một con yêu thú khỏe mạnh, căn bản không đáng để động thủ.
Lại càng không nói tới tướng quân Triệu Tử Dương, người đã tự tay bắt Quỷ vương. Hắn đã dùng cây linh thương trong tay đánh bại Quỷ vương lúc mạnh mẽ nhất. Hiện tại Quỷ vương đã là thủ hạ bại tướng, lại là nô lệ không có ma khí, không có gì đáng giá động thủ.
Vừa vặn có hai nô lệ, để hai người kia mỗi người một gã, bản thân hắn chỉ xuất trướng để thay hoàng tử tát một tát vào mặt nhị hoàng tử và lục hoàng tử.
Cho nên vừa thấy Kim Phi Dao và Quỷ vương còn chưa bắt đầu đã vọt tới, ba người bọn họ chỉ có cảm giác coi rẻ, còn trách bọn họ không hiểu quy củ. Nghi thức xuất trướng còn chưa làm xong, hai người này đã xông lên tìm chết.
Kim Phi Dao không dùng linh lực mà trực tiếp dùng lực lượng thân thể, kể cả nàng không cần giữ mạng Quỷ vương một tháng thì cũng phải bảo vệ hắn năm, sáu ngày.
Ba gã ma nhân bị giết kia trước khi chết đã nói với Mạnh, nàng cũng nghe nhất thanh nhị sở, quân phản loạn Ma tộc vì cứu hắn mà đã cắt sừng, nhuộm tóc trà trộn vào thành, dự định năm ngày sau sẽ gây hỗn loạn, tiến đến cứu Quỷ vương.
Trước đó cũng đã có không ít ma nhân trà trộn vào, nhân số tổng cộng có hơn một ngàn người. Sở dĩ bọn họ muốn mạo hiểm là vì hai gã tướng quân
Nguyên Anh kỳ của Ma tộc đã một chết một bị thương. Nếu không cứu được Mạnh về thì Ma tộc sẽ không có người nào Nguyên Anh kỳ nữa, chỉ còn lại có mười tên Kết Đan kỳ, có khả năng chút địa bàn nhỏ nhoi vùng biên giới cũng không giữ được. Cuối cùng một đám ma nhân tự do sẽ rơi vào vòng nô lệ, Ma tộc sẽ không còn bất cứ hy vọng nào.
Đây cũng là lý do mà sau khi Mạnh biết đã quyết tâm giết những ma nhân kia để có thể sống sót, chỉ vì sống sót, vì có thể làm cho càng nhiều ma nhân được tự do. Liều chết cũng phải còn sống rời khỏi hoàng thành, quân phản loạn còn cần hắn lãnh đạo, hắn không thể chết ở chỗ này.
Kim Phi Dao không biết bọn họ có cách gì có thể giải quyết pháp chú sau lưng Quỷ vương, nếu không cởi bó chú, giúp Quỷ vương quang minh chính đại trở về thì cũng không có bao nhiêu tác dụng, cùng lắm chỉ là kéo một thân thương thế, giết chết mười tên Nhân tộc Kết Đan kỳ phế vật, gặp phải Nguyên Anh kỳ khó nói lại bị bắt trở về.
Không có gì có thể làm nhục Ma tộc hơn là lại bắt giữ đầu lĩnh quân phản loạn về làm nô lệ, lại càng không nói đến chuyện Mạnh còn là ma nhân quý tộc.
Liếm liếm môi, Kim Phi Dao cũng muốn thử xem một thân xương cốt pháp bảo trung phẩm của mình có thể cứng rắn chống cự tu sĩ Nguyên Anh hay không. Giết chết ba gã tướng quân này, cắn nuốt Nguyên Anh của bọn họ chính là việc nàng muốn làm nhất bây giờ.
“AAAA” Kim Phi Dao hét lớn một tiếng, cầm đao bổ lên, khảm đao mang theo một trận gió xoáy, kéo theo dòng khí mắt thường có thể thấy được bổ về phía tướng quân cầm kiếm.
Người nọ là người có tu vi kém nhất trong ba người. Ý định của nàng là giết một người trước, vậy thì nên chọn quả hồng mềm. Chém chết người này xong, chỉ cần đối phó với hai người, nàng cũng chưa nảy sinh ý nghĩ tấn công gã tướng quân cầm thương đứng giữa kia. Chẳng phải vì nàng thấy tu vi Triệu Tử Dương là Nguyên Anh hậu kỳ cho nên sợ hãi mà là thông qua cảm xúc trong mắt người nọ, nàng có thể thấy được hắn đang khinh thường. Chỉ cần không trực tiếp động thủ với hắn thì hắn chắc chắn sẽ đứng một bên xem, có thể gặp được người như thế đúng là phúc khí. Nếu gặp phải kẻ không có cảm giác kiêu ngạo, mặc kệ ngươi là loại người nào đều xông lên chém thì mới phiền toái, hai đối ba cũng không phải chuyện đơn giản.
Vừa tấn công, Kim Phi Dao cũng không quản Quỷ vương có phát hiện ra điều đó không, nàng quăng một câu truyền âm cho hắn, “Đừng giết người cầm thương, tấn công kẻ cầm đao.”
Quỷ vương có thù cũ với Triệu Tử Dương, vốn đang hung thần ác sát chạy về phía hắn, bị câu truyền âm của Kim Phi Dao làm giật mình, thân mình nhất thời ngưng trụ. Nhân tộc giảo hoạt, không chỉ giả dạng làm Ma tộc mà còn làm bộ như không thể sử dụng pháp thuật. Tất cả đều là giả!
Tuy nhiên, Kim Phi Dao hiện tại đang đứng bên phe hắn cho nên Quỷ vương khẽ cắn môi, bất đắc dĩ nghe theo nàng. Bản thân còn có đại cừu, không thể chết ở chỗ này, nàng là Nhân tộc cũng mặc kệ, dù sao nàng cũng từ ngoại giới tới, chẳng phải là đám Nhân tộc hỗn đản ở nơi này.
Vì thế, hắn đổi mục tiêu, hướng về tên tướng quân Nguyên Anh sơ kỳ bên kia chạy qua.
“Keng!” Kim Phi Dao bổ đao lên, tên tướng quân cầm kiếm khinh miệt giơ kiếm ra chắn, đột nhiên liền cảm thấy cánh tay bị đè nặng.
Hắn nhướng mày, lực lượng trên khảm đao quá lớn, giống như một hòn núi nhỏ đè nặng lên, ép cho cánh tay hắn đau nhức. Điều này làm cho hắn có chút kinh ngạc, sức lực của nữ ma nhân này quá lớn, vì thế hắn thả linh lực ra, dồn vào thân kiếm, đón đỡ một đao của Kim Phi Dao.
Kim Phi Dao không dừng tay, thấy đối phương sử dụng linh lực lên thân kiếm, nàng khoát tay chém chiếc khảm đao khác xuống, thân kiếm lại vang lên thanh âm, dưới chân vị tướng quân kia nổ một tiếng, hắn đã bị đè lún xuống một tấc.
“Chém chết ngươi!” hai tay Kim Phi Dao vũ động hai thanh khảm đao, điên cuồng không ngừng chém lên kiếm.
Tướng quân Chu Bân Vân chưa từng gặp phải công kích như vậy, các tu sĩ chiến đấu đều đứng từ xa phóng pháp thuật và pháp bảo, thỉnh thoảng mới có những công kích gần người, mà bộ kim giáp trên người hắn được trang bị để tránh bị đánh lén gần người. Thân có kim giáp, công có phi kiếm, hắn chưa bao giờ đối mặt với loại công kích như bão táp này.
Dồn toàn bộ linh lực vào thân kiếm, hắn toàn lực chống đỡ khảm đao đầy trời, muốn sử dụng pháp thuật còn phải rảnh một tay mới được. Hiện giờ hắn không thể rảnh rỗi, chỉ có thể hết sức chống đỡ cơn mưa đao kia.
Chỉ cần Kim Phi Dao có một khe hở, Chu Bân Vân liền có thể thả pháp thuật ra, dồn nàng vào chỗ chết.
Đây đương nhiên là ý muốn của riêng Chu Bân Vân, trên tay Kim Phi Dao là hai cái Thông Thiên Như Ý, không phải là khảm đao. Chém chém, Chu Bân Vân cảm thấy sau lưng đau đớn tê dại, kim giáp phát ra tiếng rách chói tai, hắn biết mình đã bị thương.
“Cút!” hắn nổi giận gầm lên một tiếng, linh lực màu trắng trào ra tận trời, ngăn cản Kim Phi Dao và song đao. Sau đó hắn lùi lại vài bước, nhìn thấy kim giáp bị cắt ra một mảng lớn, trên lưng và mông xuất hiện hơn mười vết thương sâu tới xương.
Đầu đất, cho rằng sử dụng kiếm là có thể ngăn cản công kích của ta? Kim Phi Dao nhảy ra, cười lạnh, trên tay vẫn cầm hai thanh khảm đao như trước, không nhìn ra có gì khác thường.
Nhưng vừa rồi trong lúc nàng điên cuồng chém xuống, đao phong chỉ còn tàn ảnh, nàng liền thuận thế hóa khảm đao thành roi với gai nhọn, lặng lẽ lột một mảng kim giáp của Chu Bân Vân. Phạm vi công kích của roi lớn hơn đao, bay đến phía sau hắn đánh lén.
Hơn nữa, thương thế này còn khiến Chu Bân Vân thấy mịt mờ, không hiểu tại sao.
/725
|