Người càng đi càng gần, chỉ chốc lát đã tới trước mặt. Người nọ ngừng lại cách nàng năm bước chân. Kim Phi Dao nhìn xuống đôi giày vải màu trắng của hắn, dù đi ngay trên thảm thịt thối mà vẫn trắng như tuyết, không có một chút ô uế.
Người nọ nâng ô lên, một gương mặt khiến người nhìn có chút kinh ngạc lộ ra.
Đó là một khuôn mặt trắng xanh, có vẻ không khỏe, mái tóc bạc thật dài được búi lên bởi một cây trâm gỗ, hai mắt một xám một đen, là mắt Âm Dương.
Trông hắn rất tuấn nhã, khóe mắt hơi nhướng lên, trên mặt mang theo ý cười hòa ái, nhẹ nhàng gật đầu với Kim Phi Dao, “A, Thao Thiết? Xin chào, lại gặp lại ngươi.”
Gật đầu chào một tiếng, hắn lại chống ô, lững thững bước đi.
Sao lại thế này? Kim Phi Dao lăng lăng nhìn hắn, không biết tại sao hắn lại chào hỏi nàng như người quen gặp nhau như vậy. Hơn nữa, lại chỉ gật đầu một cái rồi đi, đã quen thì không phải nên nói thêm mấy câu mới đúng hay sao?
“A, đạo hữu xin dừng bước.” Kim Phi Dao bước nhanh đuổi theo, gọi lại hắn.
Nam tử quay đầu, nghi hoặc hỏi: “Tìm ta có việc?”
Kim Phi Dao chà xát hai tay, tò mò nói: “Đạo hữu, ngươi biết ta?”
“Biết, chúng ta đã gặp mặt một lần.” nam tử gật đầu, ôn hòa đáp.
Người này rốt cục là ai? Kim Phi Dao chau mày, lần lại từng người quen biết nhưng lại không nghĩ ra đã gặp người này lúc nào. Trông đặc biệt như vậy, kể cả có muốn quên cũng không quên được, làm sao có thể hoàn toàn không có ấn tượng gì kia chứ?
“Nếu Kim đạo hữu không có việc gì thì ta đi trước.” nam tử đợi một hồi, thấy nàng nửa ngày không nghĩ ra liền cười nói.
“Đừng, ngươi không thể cứ thế bỏ đi được. Ngươi rốt cục là ai?” Kim Phi Dao gặp được người biết mình ở Thiên Đế Linh giới, làm sao có thể chưa làm rõ ràng đã để hắn đi được.
Nam tử lắc đầu cười nói: “Tại hạ còn có việc phải làm, trước hết không quấy rầy Kim đạo hữu.”
Thấy hắn định đi, Kim Phi Dao đi đến bên cạnh hắn, mặt dày mày dạn nói: “Ta vừa vặn nhàn rỗi không có việc gì, đạo hữu cứ làm việc, ta đồng hành cùng ngươi là được.”
Nam tử đăm chiêu nhìn nàng, sau đó khách khí nói: “Việc của ta cũng không có gì quan trọng, nếu Kim đạo hữu muốn đồng hành thì cùng đi thôi.”
“Vậy ta đây sẽ không khách khí.” Kim Phi Dao ha ha cười, dày mặt đi cùng hắn.
Kim Phi Dao muốn đi theo hắn, ngoại trừ tò mò xem người này là ai thì còn muốn biết hắn tới đây bằng cách nào, nếu không phải là giết hoàng tộc thì chắc chắn là theo đường biển mà tới, vì thế nàng liền tìm cách lại gần hắn, mượn Phá Lãng quy rời khỏi nơi này.
“Lần trước từ biệt tới giờ đã vài thập niên, không ngờ lại có thể gặp Kim đạo hữu ở đây, đạo hữu vẫn hoạt bát tự tại như vậy.” nam tử cầm ô, thanh âm rất ôn hòa, nghe vào khiến người ta thấy thoải mái.
“Vài thập niên?” Kim Phi Dao ngẩng đầu nghĩ, “Chúng ta quen biết ở Tinh La Linh giới sao? Có thể cho ta biết tên của đạo hữu không? Trí nhớ của ta thật tệ, không nghĩ ra được.”
“Lúc đó Kim đạo hữu rời đi vội vàng, ta vẫn chưa kịp nói tên, ngươi không cần để ý.” Nam tử nhàn nhạt cười nói.
Ta có thể không để ý sao? Kim Phi Dao không muốn để ý cũng không được, một người mà đến tên cũng không biết lại biết rõ mình là Thao Thiết, hơn nữa tu vi lại không nhìn thấu, chẳng phải là cao quá nhìn không thấu mà là căn bản không nhìn ra một chút tu vi nào, làm sao không để ý cho được?
Nhưng chỉ cần liếc mắt một cái là biết hắn không phải phàm nhân, chắc chắn là tu sĩ. Có điều, không biết hắn dùng cách gì mà lại ẩn giấu toàn bộ tu vi như thế. Càng làm cho Kim Phi Dao không an tâm là trên người hắn không có bất cứ mùi vị gì, ngay cả mùi thịt cũng không có, phảng phất như đi bên cạnh nàng không phải là người sống mà là một quỷ hồn vậy.
Nhìn bộ dáng vò đầu bứt tai của Kim Phi Dao, nam tử cảm thấy buồn cười, “Ta tên Ân Nguyệt.”
“Ân Nguyệt?” Kim Phi Dao cẩn thận suy nghĩ, thật sự nàng không biết người này nha.
Lại nghe Ân Nguyệt nói tiếp: “Chúng ta đã gặp mặt ở Âm Trạch ở Nam Phong Linh giới, ta chính là trạch chủ Âm Trạch.”
“A, là ngươi?” Kim Phi Dao đột nhiên phản ứng lại, hét lớn một tiếng, giơ tay tóm cổ áo Ân Nguyệt, mạnh mẽ kéo lại.
Cái ô trên tay Ân Nguyệt nhoáng một cái lệch đi, ánh mặt trời chiếu lên mặt hắn, hắn nhíu mắt lại, thuận tay kéo ô về, che cả Kim Phi Dao và hắn ở dưới ô.
“Làm gì vậy?” Kim Phi Dao hung thần ác sát mắng.
“Ta ghét mặt trời, sợ nóng!” Ân Nguyệt cười cười nhìn Kim Phi Dao đang tức giận tận trời.
“Ghét mặt trời?” Kim Phi Dao sửng sốt một chút rồi cười hắc hắc, sau đó thò tay kéo ô của hắn, miệng còn vui sướng khi người gặp họa: “Ta phơi chết tên đại hỗn đản nhà ngươi, ai bảo dám tham linh thạch của ta.”
“Đưa cái ô cho ta, nơi này nóng quá.”
“Không, cho tên tiểu bạch kiểm nhà ngươi phơi thành mặt đen.”
“Đừng náo loạn.”
Hai người lôi lôi kéo kéo ngay trong núi xác chết, mãi đến khi Kim Phi Dao vênh váo đắc ý vấp phải một thi thể, ngã sấp xuống, cái ô văng ra ngoài thì trận phân tranh này mới kết thúc.
Ân Nguyệt lấy lại cái ô, che lên đầu, sau đó cười nói: “Hai chúng ta thuận mua vừa bán, ngươi dây dưa với ta thế này thực không giống chuyện một tu sĩ Nguyên Anh có thể làm ra. Cái này cho ngươi, coi như ta bồi tội đi.” Khi nói chuyện, tay hắn xuất hiện một cái bình lưu ly, ném tới.
Kim Phi Dao đón lấy, là một lọ đầy những hạt châu trong suốt, nàng tò mò nhìn, hỏi; “Đây là cái gì? Ăn được không?”
“Băng Sương quả, ta hái ở sau núi trong môn phái, cho ngươi.” Ân Nguyệt híp mắt cười nói.
“Hái phía sau núi? Vừa nghe đã biết là dã quả ven đường, chắc chắn không ăn được.” Kim Phi Dao mở bình lưu ly, một luồng hàn khí nhẹ nhàng bay ra, mà lúc Băng Sương quả lăn ra tay, nàng nhất thời có cảm giác như có một hạt băng rơi xuống.”
Ân Nguyệt cũng lấy ra một lọ, đổ một quả ra, tao nhã cho vào miệng, “Ta sợ nóng cho nên thích mang Băng Sương quả theo người, vừa đi vừa ăn. Không phải ngươi thích ăn sao? Cho ngươi một bình đấy.”
Kim Phi Dao nhìn chằm chằm Băng Sương quả, sau đó ném vào miệng, quả nhiên là mát lạnh, còn hơi chua chua, chỉ là quá cứng, giống như ăn một viên băng vậy.
Cho Mập Mạp một viên, Kim Phi Dao ngậm Băng Sương quả, nói: “Sao ngươi lại ở đây? Mà tiếng nói của ngươi sao lại khác với lúc ở Âm Trạch như vậy, ngay cả tu vi cũng không nhìn thấu.”
“Thanh âm có thể ngụy trang, tu vi cũng vậy.” Ân Nguyệt không trả lời chuyện tu vi mà lại hòa ái dễ gần nói; “Nếu ta nói ta tới đây tìm ngươi, ngươi có tin không?”
“Không tin, thổi cho ai nghe vậy? Hai chúng ta không tính thân quen, lại càng gần đây không cừu, hôm qua không oán, ngươi tìm ta làm gì?” Kim Phi Dao từ chối cho ý kiến, hừ một tiếng, đồ ngốc mới tin lời đó.
Ân Nguyệt cười cười, “Không phải ta mở cửa hàng sao? Nghe nói nơi này có chiến tranh cho nên ta tới nhập hàng, không ngờ lại gặp Kim đạo hữu.”
“Nhập hàng? Một nơi nghèo kiết hủ lậu như thế này thì có cái gì mà nhập? Nếu tiện thì ngươi có thể nói cho ta biết trước khi ta tới Âm Trạch, ngươi có từng gặp ta hay chưa? Nếu chưa từng gặp thì sao ngươi lại biết tên của ta, còn cả chuyện Thao Thiết nữa?” Kim Phi Dao chớp mắt mấy cái, hỏi.
Ân Nguyệt cười cười, bắt đầu nói, hóa ra hắn tới là để thu hồn phách. Nơi này bộc phát chiến tranh, có rất nhiều người chết, rất thích hợp để thu hồn phách. Hắn vốn thị tiền như mạng, làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy, tự nhiên sẽ mang Thu Hồn Linh tới.
Sợi dây đầy những cái chuông nhỏ treo ở bàn tay phải hắn chính là Thu Hồn Linh, tiếng chuông vang lên là để thu hồn phách. Kim Phi Dao còn tưởng rằng lúc hắn di chuyển thì nó mới kêu, hóa ra kể cả hắn đứng bất động, chuông cũng sẽ tự động lay động, kêu vang không ngừng.
Còn chuyện vì sao Ân Nguyệt có thể biết tên Kim Phi Dao và chuyện Thao Thiết, Ân Nguyệt chỉ mỉm cười chỉ chỉ vào hai mắt của mình, không nói thêm một chữ.
Kim Phi Dao rất không vừa lòng, đã nói đến nhường này, trực tiếp nói xem mắt Âm Dương có thần thông gì không phải tốt hơn sao, lại còn giả thần giả quỷ.
Nàng có nghe nói đến mắt Âm Dương, chỉ là rất mơ hồ khiến người nghe không thể tin được. Nói người có mắt Âm Dương có thể nhìn thấu sinh tử của con người, còn cả đời phúc lộc phú quý… Đó đều là Kim Phi Dao nghe những phàm nhân trong phủ nói, nhưng tu sĩ đều đi con đường nghịch thiên, tu trường sinh, chuyện nhìn thấu sinh tử, phúc lộc gì đó thực khiến người ta cảm thấy buồn cười.
Lúc này, nhìn ánh mắt kia của Ân Nguyệt, nàng có chút do dự, chẳng lẽ mắt Âm Dương thật sự có thể nhìn thấu những cái đó? Vì thế, Kim Phi Dao xoa hai tay, hỏi: “Không biết Ân đạo hữu có thể nhìn giúp ta xem ta có thể sống bao lâu, đến khi nào thì phát tài hay không? Ta luôn cảm thấy ta rất nghèo.”
Ân Nguyệt sửng sốt một cái, lập tức cười nói: “Kim đạo hữu, ta cũng không phải đoán mạng, làm sao có thể biết ngươi khi nào thì phát tài. Nếu ta biết thì còn cần phải khắp nơi mở tiệm kiếm linh thạch sao? Mà Kim đạo hữu sống bao lâu thì ngươi còn rõ hơn ta mà.”
“Ta hỏi là ta có thể Hóa Thần hoặc Hợp Thể, phi thăng hay không, hiện tại sống lâu thì đương nhiên ta biết.” Kim Phi Dao ha ha cười, bản thân có thể sống lâu hơn năm trăm năm so với tu sĩ Nguyên Anh Nhân tộc bình thường, nếu không phải đám ngốc tử kia đâm chết Tô Đừng Mạt thì còn có thể thêm bốn ngàn năm nữa.
Ân Nguyệt hiền lành nhìn nàng, “Kim đạo hữu, ngươi có thể tiến giai hay không thì phải trông vào chính ngươi, ta không thể nhìn ra được. Nếu không, tự bản thân Kim đạo hữu thử cân nhắc xem, tại hạ còn có việc phải đi trước một bước.”
“Có rất nhiều người chết, không phải ngươi muốn thu hồn phách sao, cái này ta có thể giúp ngươi.” Kim Phi Dao không hề ngượng ngùng, không nhượng bộ nhìn hắn.
Lời của Ân Nguyệt đã rõ ràng như vậy, Kim Phi Dao vẫn dây dưa hắn, thật khiến người ta hoài nghi có phải nàng có chuyện gì khác hay không. Vì thế, Ân Nguyệt liền tò mò hỏi: “Kim đạo hữu, có phải ngươi có chuyện gì muốn ta giúp không? Nếu là việc ta có thể làm thì ngươi cứ việc nói.”
Hai mắt Kim Phi Dao sáng long lanh nhìn Ân Nguyệt, “Ân đạo hữu, ta đây nói thẳng, ngươi dùng cách gì để tới Thiên Đế Linh giới vậy?”
“A, ngươi hỏi chuyện này, chẳng lẽ là muốn theo đường của ta để rời khỏi Thiên Đế Linh giới?” Ân Nguyệt nhất thời minh bạch ý tứ của nàng, bảo sao cứ quấn quít lấy hắn không rời.
“Uh, đúng vậy.”
“Uhm…” Ân Nguyệt có chút do dự nghĩ nghĩ, nhìn nàng hỏi: “Kim đạo hữu muốn đi Thượng Diệp Linh giới hay Hoàng Tuyền Linh giới? Gần chỗ này nhất chính là hai Linh giới đó.”
“Không đi Thượng Diệp Linh giới!” vừa nghe thấy nơi gần nhất là Thượng Diệp Linh giới, Kim Phi Dao liền vội lắc đầu, hang ổ của Nhâm Hiên Chi ở ngay kia, nàng không muốn đi, “Vậy Ân đạo hữu nhập hàng xong sẽ đi đâu, Hoàng Tuyền Linh giới sao?”
“Ta muốn đi Du Vân Linh giới, đường có hơi xa, không biết có cùng đường với đạo hữu không?” Ân Nguyệt có chút không tình nguyện nói.
Du Vân Linh giới? Đó chính là nơi sản sinh ra da Ngọc Điệp trư, vừa khéo lấy làm da cho Hoa Uyển Ti. Kim Phi Dao nhanh chóng gật đầu đáp: “Ta đi, ta đang muốn đi Du Vân Linh giới!”
Người nọ nâng ô lên, một gương mặt khiến người nhìn có chút kinh ngạc lộ ra.
Đó là một khuôn mặt trắng xanh, có vẻ không khỏe, mái tóc bạc thật dài được búi lên bởi một cây trâm gỗ, hai mắt một xám một đen, là mắt Âm Dương.
Trông hắn rất tuấn nhã, khóe mắt hơi nhướng lên, trên mặt mang theo ý cười hòa ái, nhẹ nhàng gật đầu với Kim Phi Dao, “A, Thao Thiết? Xin chào, lại gặp lại ngươi.”
Gật đầu chào một tiếng, hắn lại chống ô, lững thững bước đi.
Sao lại thế này? Kim Phi Dao lăng lăng nhìn hắn, không biết tại sao hắn lại chào hỏi nàng như người quen gặp nhau như vậy. Hơn nữa, lại chỉ gật đầu một cái rồi đi, đã quen thì không phải nên nói thêm mấy câu mới đúng hay sao?
“A, đạo hữu xin dừng bước.” Kim Phi Dao bước nhanh đuổi theo, gọi lại hắn.
Nam tử quay đầu, nghi hoặc hỏi: “Tìm ta có việc?”
Kim Phi Dao chà xát hai tay, tò mò nói: “Đạo hữu, ngươi biết ta?”
“Biết, chúng ta đã gặp mặt một lần.” nam tử gật đầu, ôn hòa đáp.
Người này rốt cục là ai? Kim Phi Dao chau mày, lần lại từng người quen biết nhưng lại không nghĩ ra đã gặp người này lúc nào. Trông đặc biệt như vậy, kể cả có muốn quên cũng không quên được, làm sao có thể hoàn toàn không có ấn tượng gì kia chứ?
“Nếu Kim đạo hữu không có việc gì thì ta đi trước.” nam tử đợi một hồi, thấy nàng nửa ngày không nghĩ ra liền cười nói.
“Đừng, ngươi không thể cứ thế bỏ đi được. Ngươi rốt cục là ai?” Kim Phi Dao gặp được người biết mình ở Thiên Đế Linh giới, làm sao có thể chưa làm rõ ràng đã để hắn đi được.
Nam tử lắc đầu cười nói: “Tại hạ còn có việc phải làm, trước hết không quấy rầy Kim đạo hữu.”
Thấy hắn định đi, Kim Phi Dao đi đến bên cạnh hắn, mặt dày mày dạn nói: “Ta vừa vặn nhàn rỗi không có việc gì, đạo hữu cứ làm việc, ta đồng hành cùng ngươi là được.”
Nam tử đăm chiêu nhìn nàng, sau đó khách khí nói: “Việc của ta cũng không có gì quan trọng, nếu Kim đạo hữu muốn đồng hành thì cùng đi thôi.”
“Vậy ta đây sẽ không khách khí.” Kim Phi Dao ha ha cười, dày mặt đi cùng hắn.
Kim Phi Dao muốn đi theo hắn, ngoại trừ tò mò xem người này là ai thì còn muốn biết hắn tới đây bằng cách nào, nếu không phải là giết hoàng tộc thì chắc chắn là theo đường biển mà tới, vì thế nàng liền tìm cách lại gần hắn, mượn Phá Lãng quy rời khỏi nơi này.
“Lần trước từ biệt tới giờ đã vài thập niên, không ngờ lại có thể gặp Kim đạo hữu ở đây, đạo hữu vẫn hoạt bát tự tại như vậy.” nam tử cầm ô, thanh âm rất ôn hòa, nghe vào khiến người ta thấy thoải mái.
“Vài thập niên?” Kim Phi Dao ngẩng đầu nghĩ, “Chúng ta quen biết ở Tinh La Linh giới sao? Có thể cho ta biết tên của đạo hữu không? Trí nhớ của ta thật tệ, không nghĩ ra được.”
“Lúc đó Kim đạo hữu rời đi vội vàng, ta vẫn chưa kịp nói tên, ngươi không cần để ý.” Nam tử nhàn nhạt cười nói.
Ta có thể không để ý sao? Kim Phi Dao không muốn để ý cũng không được, một người mà đến tên cũng không biết lại biết rõ mình là Thao Thiết, hơn nữa tu vi lại không nhìn thấu, chẳng phải là cao quá nhìn không thấu mà là căn bản không nhìn ra một chút tu vi nào, làm sao không để ý cho được?
Nhưng chỉ cần liếc mắt một cái là biết hắn không phải phàm nhân, chắc chắn là tu sĩ. Có điều, không biết hắn dùng cách gì mà lại ẩn giấu toàn bộ tu vi như thế. Càng làm cho Kim Phi Dao không an tâm là trên người hắn không có bất cứ mùi vị gì, ngay cả mùi thịt cũng không có, phảng phất như đi bên cạnh nàng không phải là người sống mà là một quỷ hồn vậy.
Nhìn bộ dáng vò đầu bứt tai của Kim Phi Dao, nam tử cảm thấy buồn cười, “Ta tên Ân Nguyệt.”
“Ân Nguyệt?” Kim Phi Dao cẩn thận suy nghĩ, thật sự nàng không biết người này nha.
Lại nghe Ân Nguyệt nói tiếp: “Chúng ta đã gặp mặt ở Âm Trạch ở Nam Phong Linh giới, ta chính là trạch chủ Âm Trạch.”
“A, là ngươi?” Kim Phi Dao đột nhiên phản ứng lại, hét lớn một tiếng, giơ tay tóm cổ áo Ân Nguyệt, mạnh mẽ kéo lại.
Cái ô trên tay Ân Nguyệt nhoáng một cái lệch đi, ánh mặt trời chiếu lên mặt hắn, hắn nhíu mắt lại, thuận tay kéo ô về, che cả Kim Phi Dao và hắn ở dưới ô.
“Làm gì vậy?” Kim Phi Dao hung thần ác sát mắng.
“Ta ghét mặt trời, sợ nóng!” Ân Nguyệt cười cười nhìn Kim Phi Dao đang tức giận tận trời.
“Ghét mặt trời?” Kim Phi Dao sửng sốt một chút rồi cười hắc hắc, sau đó thò tay kéo ô của hắn, miệng còn vui sướng khi người gặp họa: “Ta phơi chết tên đại hỗn đản nhà ngươi, ai bảo dám tham linh thạch của ta.”
“Đưa cái ô cho ta, nơi này nóng quá.”
“Không, cho tên tiểu bạch kiểm nhà ngươi phơi thành mặt đen.”
“Đừng náo loạn.”
Hai người lôi lôi kéo kéo ngay trong núi xác chết, mãi đến khi Kim Phi Dao vênh váo đắc ý vấp phải một thi thể, ngã sấp xuống, cái ô văng ra ngoài thì trận phân tranh này mới kết thúc.
Ân Nguyệt lấy lại cái ô, che lên đầu, sau đó cười nói: “Hai chúng ta thuận mua vừa bán, ngươi dây dưa với ta thế này thực không giống chuyện một tu sĩ Nguyên Anh có thể làm ra. Cái này cho ngươi, coi như ta bồi tội đi.” Khi nói chuyện, tay hắn xuất hiện một cái bình lưu ly, ném tới.
Kim Phi Dao đón lấy, là một lọ đầy những hạt châu trong suốt, nàng tò mò nhìn, hỏi; “Đây là cái gì? Ăn được không?”
“Băng Sương quả, ta hái ở sau núi trong môn phái, cho ngươi.” Ân Nguyệt híp mắt cười nói.
“Hái phía sau núi? Vừa nghe đã biết là dã quả ven đường, chắc chắn không ăn được.” Kim Phi Dao mở bình lưu ly, một luồng hàn khí nhẹ nhàng bay ra, mà lúc Băng Sương quả lăn ra tay, nàng nhất thời có cảm giác như có một hạt băng rơi xuống.”
Ân Nguyệt cũng lấy ra một lọ, đổ một quả ra, tao nhã cho vào miệng, “Ta sợ nóng cho nên thích mang Băng Sương quả theo người, vừa đi vừa ăn. Không phải ngươi thích ăn sao? Cho ngươi một bình đấy.”
Kim Phi Dao nhìn chằm chằm Băng Sương quả, sau đó ném vào miệng, quả nhiên là mát lạnh, còn hơi chua chua, chỉ là quá cứng, giống như ăn một viên băng vậy.
Cho Mập Mạp một viên, Kim Phi Dao ngậm Băng Sương quả, nói: “Sao ngươi lại ở đây? Mà tiếng nói của ngươi sao lại khác với lúc ở Âm Trạch như vậy, ngay cả tu vi cũng không nhìn thấu.”
“Thanh âm có thể ngụy trang, tu vi cũng vậy.” Ân Nguyệt không trả lời chuyện tu vi mà lại hòa ái dễ gần nói; “Nếu ta nói ta tới đây tìm ngươi, ngươi có tin không?”
“Không tin, thổi cho ai nghe vậy? Hai chúng ta không tính thân quen, lại càng gần đây không cừu, hôm qua không oán, ngươi tìm ta làm gì?” Kim Phi Dao từ chối cho ý kiến, hừ một tiếng, đồ ngốc mới tin lời đó.
Ân Nguyệt cười cười, “Không phải ta mở cửa hàng sao? Nghe nói nơi này có chiến tranh cho nên ta tới nhập hàng, không ngờ lại gặp Kim đạo hữu.”
“Nhập hàng? Một nơi nghèo kiết hủ lậu như thế này thì có cái gì mà nhập? Nếu tiện thì ngươi có thể nói cho ta biết trước khi ta tới Âm Trạch, ngươi có từng gặp ta hay chưa? Nếu chưa từng gặp thì sao ngươi lại biết tên của ta, còn cả chuyện Thao Thiết nữa?” Kim Phi Dao chớp mắt mấy cái, hỏi.
Ân Nguyệt cười cười, bắt đầu nói, hóa ra hắn tới là để thu hồn phách. Nơi này bộc phát chiến tranh, có rất nhiều người chết, rất thích hợp để thu hồn phách. Hắn vốn thị tiền như mạng, làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy, tự nhiên sẽ mang Thu Hồn Linh tới.
Sợi dây đầy những cái chuông nhỏ treo ở bàn tay phải hắn chính là Thu Hồn Linh, tiếng chuông vang lên là để thu hồn phách. Kim Phi Dao còn tưởng rằng lúc hắn di chuyển thì nó mới kêu, hóa ra kể cả hắn đứng bất động, chuông cũng sẽ tự động lay động, kêu vang không ngừng.
Còn chuyện vì sao Ân Nguyệt có thể biết tên Kim Phi Dao và chuyện Thao Thiết, Ân Nguyệt chỉ mỉm cười chỉ chỉ vào hai mắt của mình, không nói thêm một chữ.
Kim Phi Dao rất không vừa lòng, đã nói đến nhường này, trực tiếp nói xem mắt Âm Dương có thần thông gì không phải tốt hơn sao, lại còn giả thần giả quỷ.
Nàng có nghe nói đến mắt Âm Dương, chỉ là rất mơ hồ khiến người nghe không thể tin được. Nói người có mắt Âm Dương có thể nhìn thấu sinh tử của con người, còn cả đời phúc lộc phú quý… Đó đều là Kim Phi Dao nghe những phàm nhân trong phủ nói, nhưng tu sĩ đều đi con đường nghịch thiên, tu trường sinh, chuyện nhìn thấu sinh tử, phúc lộc gì đó thực khiến người ta cảm thấy buồn cười.
Lúc này, nhìn ánh mắt kia của Ân Nguyệt, nàng có chút do dự, chẳng lẽ mắt Âm Dương thật sự có thể nhìn thấu những cái đó? Vì thế, Kim Phi Dao xoa hai tay, hỏi: “Không biết Ân đạo hữu có thể nhìn giúp ta xem ta có thể sống bao lâu, đến khi nào thì phát tài hay không? Ta luôn cảm thấy ta rất nghèo.”
Ân Nguyệt sửng sốt một cái, lập tức cười nói: “Kim đạo hữu, ta cũng không phải đoán mạng, làm sao có thể biết ngươi khi nào thì phát tài. Nếu ta biết thì còn cần phải khắp nơi mở tiệm kiếm linh thạch sao? Mà Kim đạo hữu sống bao lâu thì ngươi còn rõ hơn ta mà.”
“Ta hỏi là ta có thể Hóa Thần hoặc Hợp Thể, phi thăng hay không, hiện tại sống lâu thì đương nhiên ta biết.” Kim Phi Dao ha ha cười, bản thân có thể sống lâu hơn năm trăm năm so với tu sĩ Nguyên Anh Nhân tộc bình thường, nếu không phải đám ngốc tử kia đâm chết Tô Đừng Mạt thì còn có thể thêm bốn ngàn năm nữa.
Ân Nguyệt hiền lành nhìn nàng, “Kim đạo hữu, ngươi có thể tiến giai hay không thì phải trông vào chính ngươi, ta không thể nhìn ra được. Nếu không, tự bản thân Kim đạo hữu thử cân nhắc xem, tại hạ còn có việc phải đi trước một bước.”
“Có rất nhiều người chết, không phải ngươi muốn thu hồn phách sao, cái này ta có thể giúp ngươi.” Kim Phi Dao không hề ngượng ngùng, không nhượng bộ nhìn hắn.
Lời của Ân Nguyệt đã rõ ràng như vậy, Kim Phi Dao vẫn dây dưa hắn, thật khiến người ta hoài nghi có phải nàng có chuyện gì khác hay không. Vì thế, Ân Nguyệt liền tò mò hỏi: “Kim đạo hữu, có phải ngươi có chuyện gì muốn ta giúp không? Nếu là việc ta có thể làm thì ngươi cứ việc nói.”
Hai mắt Kim Phi Dao sáng long lanh nhìn Ân Nguyệt, “Ân đạo hữu, ta đây nói thẳng, ngươi dùng cách gì để tới Thiên Đế Linh giới vậy?”
“A, ngươi hỏi chuyện này, chẳng lẽ là muốn theo đường của ta để rời khỏi Thiên Đế Linh giới?” Ân Nguyệt nhất thời minh bạch ý tứ của nàng, bảo sao cứ quấn quít lấy hắn không rời.
“Uh, đúng vậy.”
“Uhm…” Ân Nguyệt có chút do dự nghĩ nghĩ, nhìn nàng hỏi: “Kim đạo hữu muốn đi Thượng Diệp Linh giới hay Hoàng Tuyền Linh giới? Gần chỗ này nhất chính là hai Linh giới đó.”
“Không đi Thượng Diệp Linh giới!” vừa nghe thấy nơi gần nhất là Thượng Diệp Linh giới, Kim Phi Dao liền vội lắc đầu, hang ổ của Nhâm Hiên Chi ở ngay kia, nàng không muốn đi, “Vậy Ân đạo hữu nhập hàng xong sẽ đi đâu, Hoàng Tuyền Linh giới sao?”
“Ta muốn đi Du Vân Linh giới, đường có hơi xa, không biết có cùng đường với đạo hữu không?” Ân Nguyệt có chút không tình nguyện nói.
Du Vân Linh giới? Đó chính là nơi sản sinh ra da Ngọc Điệp trư, vừa khéo lấy làm da cho Hoa Uyển Ti. Kim Phi Dao nhanh chóng gật đầu đáp: “Ta đi, ta đang muốn đi Du Vân Linh giới!”
/725
|