Người nọ kéo theo vết máu thật dài chạy tới phía trên đồng san hô, Kim Phi Dao và Lá Cây trốn sau san hô, không nhúc nhích theo dõi hắn. Chỉ thấy một đường ánh sáng đen thùi từ phía sau bay tới, xẹt qua nước biển, gây ra một chuỗi bọt khí, đâm thẳng vào sau lưng người này. Máu tươi trào ra từ trước ngực hắn, hơi thở hắn nhanh chóng biến mất, sau mấy giây giãy dụa thì khí tuyệt bỏ mình.
Hắn tắt thở, một đoàn Nguyên thần chui ra khỏi thân thể, đang định tìm đường đào tẩu thì một đường ánh sáng đen thùi lại bay tới, đâm nguyên thần của hắn dập tắt. Sau đó, tu sĩ Ma tộc kia đuổi tới, không nói hai lời thu thi thể tu sĩ Nhân tộc rồi chạy đi, bỏ lại một chuỗi bọt khí.
Đợi hai người đi rồi, Kim Phi Dao nhìn sang Lá Cây, người không có chút biểu hiện kinh ngạc nào, hỏi: “Nơi này không phải là nơi mà tam tộc chung sống hòa bình sao? Vừa rồi là chuyện gì xảy ra?”
Lá Cây vẻ mặt vô tội nhìn nàng: “Ngoài Bách Hợp thành thì tam tộc ở những nơi khác đều đối địch lẫn nhau, gặp mặt không phải tức tốc rời đi thì là đánh nhau. Nơi này còn gần Bách Hợp thành cho nên tranh đấu không nhiều, nếu ở chỗ khác thì không giống đâu.”
“Nhưng không phải ngươi và tu sĩ Nhân tộc họ Trượng kia có quan hệ rất tốt sao? Nếu đúng như lời ngươi nói thì sao lại có nhiều tu sĩ của các tộc khác nhau đi ra ngoài như vậy?” Kim Phi Dao hỏi.
Lá Cây chớp mắt nói: “Cũng không phải người người đều có thù oán, ở trong thành chung sống lâu tự nhiên sẽ có giao tình. Tu sĩ kia đã ở đây hơn tám trăm năm, hồi đầu cũng ở phố Rong Biển nên quen biết cha ta. Hơn nữa, tu vi của ta thấp như vậy, hắn giết ta làm gì?”
Kim Phi Dao nghĩ thấy cũng đúng, đã ở chung tám trăm năm, đừng nói là con người, dù là hai tảng đá cũng có tình nghĩa. Những kẻ đánh nhau hẳn là không quá quen thân hoặc là có tranh chấp về lợi ích. Tuy nhiên, pháp trận của Bách Hợp thành rốt cục có bao nhiêu lợi hại mà có thể làm cho những người này ở bên ngoài thì đánh nhau, tiến vào liền bắt tay chứ.
“Kim tiền bối, hiện tại đã không sao rồi, chúng ta đi tới chỗ kia đi.” Lá Cây thấy bốn phía khôi phục bình tĩnh liền định đi săn động vật biển cấp năm, cấp sáu.
“Đi thôi.” Kim Phi Dao gật đầu đáp.
Vì đường hơi xa, Lá Cây lấy cá mè hoa ra, hai người liền đi về phía ngược với Bách Hợp thành.
Trước mắt là một rừng rong biển độc màu sắc rực rỡ, những cây rong này rộng tới hơn một trượng, cao tới mười trượng, đang chậm rãi đong đưa trong nước biển, chặn hết tầm mắt của người đi đường.
“Kim tiền bối, rong biển này có độc, không thể ăn. Bên trong có động vật biển cấp năm, cấp sáu, chúng ta gọi nơi này là Tả Nhị Độc Mang lâm.” Lá Cây thu hồi cá mè hoa, đứng cùng Kim Phi Dao bên ngoài rừng Tả Nhị Độc Mang, có chút khiếp đảm nói.
Trước kia nàng đã tới đây một lần nhưng không thu hoạch được gì, lại còn thiếu chút nữa mất cái mạng nhỏ, về bị cha mẹ mắng cho một trận, từ đó không dám tới nữa. Giờ đã là Kết Đan kỳ nhưng cha mẹ cũng yêu cầu nàng phải đi cùng những người khác mới được vào. Tuy nhiên, nàng vẫn không tìm được ai chịu đưa nàng đi cùng bởi vì hàng ngày nàng đều làm công việc kiếm trân châu, giết vài động vật biển nhỏ, không có kinh nghiệm gì. Người khác sợ mang nàng đi sẽ bị thương hoặc là mất mặt, không tiện giao đãi với người nhà Lá Cây.
Kể cả nhà nàng có nghèo nhưng cũng là người yêu tộc, không hề thiếu các đồng tộc có quan hệ huyết thống ở trong Bách Hợp thành, nếu thực sự xảy ra chuyện gì thì bọn họ không gánh nổi trách nhiệm.
“Vì sao lại gọi là Tả Nhị Độc Mang? Tên này thật sự rất cổ quái.” Lực chú ý của Kim Phi Dao đặt hết lên cái tên, làm sao lại có thể có loại tên kỳ lạ này, Tả Nhị là cái gì?
Lá Cây chỉ vào bốn phía, giải thích: “Cách nơi này không xa có một khu rừng rong biển độc, gọi là Tả Nhất Độc Mang. Bên kia có Hữu Thất Độc Mang lâm, Hữu Thập Bát Độc Mang lâm. Rừng rong độc hôm qua chúng ta nhìn thấy là Tả Lục Độc Mang lâm.”
“…”
Kim Phi Dao không nói gì nhìn nàng, hóa ra Tả Nhị có nghĩa là cái thứ hai bên trái, người nơi này không có chút trí tưởng tượng nào sao? Tuy nhiên, nghĩ kỹ thì không gọi là chữ Thiên Số Một, Tự Ngũ Hào cũng là được rồi, lại còn cho thêm phương hướng, chỉ cần nói tên là biết nằm ở bên trái hay bên phải Bách Hợp thành, quả thật là tiện.
“Ta đã biết, bên trong Tả Nhị Độc Mang lâm là động vật biển cấp năm, cấp sáu hả? Chúng ta đi vào thôi.” Nàng lên tiếng, gọi Lá Cây tiến vào Tả Nhị Độc Mang lâm.
Rong biển độc giống như từng bức tường mềm, ngăn nước biển thành vô số không gian nhỏ, mà những cây rong độc này lại còn có thể ngăn cản thần thức. Không biết có phải là vì bảo vệ động vật biển khỏi bị tu sĩ giết sạch nên mới có tác dụng kỳ lạ này hay không, dù sao tu sĩ muốn liệp sát động vật biển thì chỉ có thể bơi qua bơi lại trong rừng rong biển mà tìm.
Vào Tả Nhị Độc Mang lâm, Lá Cây liền dè dặt cẩn trọng bơi phía sau Kim Phi Dao, pháp bảo bản mạng cầm trên tay, đó là một cái xương cá rất dài. Kim Phi Dao liếc mắt nhìn, pháp bảo bản mạng này cũng quá thô sơ, cơ hồ chưa từng được gia công, chỉ là một cây xương cá có phẩm chất tốt.
Đi một hồi trong rừng rong biển, Kim Phi Dao dùng sức đẩy một mảng rong biển dày cộp phía trước, gặp ngay một con cá đang ở phía sau đám rong, mắt to trừng mắt nhỏ với nàng. Ngay trong nháy mắt đó, con cá kia quay đầu, xoay người vọt vào trong rừng rong không còn bóng dáng.
Mà trong nước biển, Kim Phi Dao có chút sững sờ khi ngửi thấy một mùi vị khác thường, nó xen lẫn trong nước biển, rất nhạt.
Kim Phi Dao có chút nghi hoặc, đột nhiên ý thức được một vấn đề, nàng không phải là cá, nước biển sẽ theo lỗ mũi tiến vào. Nàng từ trước vẫn nhịn thở, lấy linh lực có lẫn yêu khí che ngũ quan lại để không cho nước xông vào, thỉnh thoảng mới hơi lè lưỡi ra liếm nước biển để thử hương vị.
Mà mùi của thần thú thì phải thông qua mũi mới có thể ngửi thấy, hiện tại mùi xen lẫn trong nước biển, bản thân hoàn toàn không thể ngửi thấy hương vị của hậu duệ thần thú. Thứ mùi như canh thịt lúc nãy chẳng lẽ chính là mùi của hậu duệ thần thú hòa lẫn trong nước biển?
Lá Cây thấy cá chạy thì tiếc nuối nói: “Để Lăng ngư chạy mất rồi, đây là động vật biển cấp sáu, sau mắt nó có túi lệ, nước mắt trong đó có thể biến hóa thành châu, là tài liệu để luyện chế Long Ngâm đan tam phẩm.”
“Lăng ngư?” Kim Phi Dao nhanh chóng lấy ngọc giản đựng thông tin về thần thú ra xem. Quả nhiên nhớ không lầm, nàng đúng là đã nhìn thấy loại cá này, lần đầu nhìn bức tranh còn nói là sao lại có thứ khó coi như vậy cho nên có chút ấn tượng.
Thật đúng là tên quái dị này! Tâm tình Kim Phi Dao vô cùng vui sướng, nơi này có Lăng ngư, ta bắt đầu gặp may rồi.
“Tiền bối xem cái gì vậy?” Lá Cây thấy Kim Phi Dao không đuổi theo Lăng ngư mà lấy ngọc giản ra xem thì tò mò hỏi.
Kim Phi Dao cất ngọc giản, ha ha cười nói: “Không phải từ trước ta vẫn ở trong thâm sơn cùng cốc sao, vì thế sau khi rời núi liền mua một ngọc giản, bên trong ghi lại hình dáng của các tiểu thú thú, nếu không nhận ra thì quá mất mặt.”
Lá Cây nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, “Kim tiền bối nói cũng đúng, có cái này đúng là tiện hơn, yêu thú có quá nhiều chủng loại, ngay cả bản thân ta cũng thường xuyên không nhận ra.”
“Loại Lăng ngư này có rất nhiều trong rừng rong biển độc, nội đan của chúng có thể luyện chế đan dược khác. Chỉ vì trông quá khó coi cho nên nếu không phải vừa vặn gặp phải thì cũng không có ai nguyện ý đi bắt giết chúng nó.” Nàng nghĩ đến diện mạo của Lăng ngư liền nhịn không được chậc lưỡi.
Trong miệng yêu tộc, yêu đan yêu thú cũng không gọi yêu đan mà gọi là nội đan, bởi vì bản thân chúng nó cũng có yêu đan, nếu cũng gọi là yêu đan thì còn không phải là đang nói mình?
Đối với chuyện này thì Kim Phi Dao đồng ý, Lăng ngư của thật quá khó coi, thế nên vừa rồi liếc mắt nhìn một cái làm nàng sửng sốt. Rõ ràng là thân cá, thế mà lại mọc một cái đầu giống đầu người, hơn nữa trên người còn có hai tay và hai chân. Bộ dáng đó thực sự quá ghê tởm, nhìn cứ như là một nam nhân xấu xí mặc trường bào da cá lên người, đầu mọc mớ tóc rậm màu lục vậy.
Có lẽ Lăng ngư dùng chiêu thức này để tự bảo vệ, ghê tởm đến mức cả người lẫn thú đều không muốn ăn không muốn giết, đúng là lợi hại!
Nghe Lá Cây nói số lượng Lăng ngư nhiều, Kim Phi Dao đoán rằng nếu có mấy chục con thì bản thân tiến giai Hóa Thần kỳ không còn là chuyện ngoài tầm tay nữa, vì thế lại hỏi; “Có thể có bao nhiêu, đến năm mươi con không?”
Đương nhiên là nàng hi vọng càng nhiều càng tốt, dù sao nàng cũng không ăn thịt nó, có xấu cũng không sao, chỉ cần lấy túi lệ gì đó và thánh đan là được.
Lá Cây nghiêng đầu suy nghĩ thật lâu mới tỏ vẻ tiếc nuổi nói: “Kim tiền bối, ta không tính ra số lượng của đám Lăng ngư này, thế nào cũng có mấy chục vạn con đi.”
“Bao nhiêu?”
“Mấy chục vạn.” Lá Cây bị tiếng hét lớn của Kim Phi Dao làm cho phát hoảng, mờ mịt đáp: “Loại động vật này quanh Bách Hợp thành chỗ nào cũng có, có mấy lần còn vì số lượng quá nhiều, đi đâu cũng gặp phải gương mặt xấu xí của chúng nên trong thành còn tổ chức vài lần thanh lý. Rất nhiều tu sĩ ghét bỏ vẻ ngoài ghê tởm của chúng mà không đồng ý tham gia, cuối cùng còn phải nói không đi sẽ tăng tiền thuê nhà mới có người đi.”
Trong lòng Kim Phi Dao trăm mối cảm xúc ngổn ngang, đây là chỗ nào chứ…
Nghĩ lại bản thân ở Linh giới bên kia, liều mạng chạy chung quanh tìm kiếm mà cũng không tìm thấy được mấy con hậu duệ thần thú, nơi này lại nhiều đến mức chỗ nào cũng có. Hơn nữa, giết còn không có ai chịu giết, coi là rác còn cảm thấy vướng mắt, nơi này đúng là phúc địa của ta, những ngày hạnh phúc sắp đến rồi!
Trong lòng nàng dấy lên vô hạn sát ý, kéo Lá Cây đi: “Đi, chúng ta đi giết cho đã tay, Lăng ngư xấu thì sợ cái gì, chúng ta cũng đâu có cưới chúng nó về nhà.”
Lá Cây kinh ngạc nhìn Kim Phi Dao đột nhiên trở nên hưng phấn, nhịn không được biện giải: “Kim tiền bối, chúng ta là nữ, không cưới chúng nó được.”
“Ngươi quá nghiêm túc rồi.” Kim Phi Dao cười lớn, vọt vào trong đám rong độc, đi tìm Lăng ngư bảo bối.
Tuy nhiên, hai canh giờ sau, nàng ngơ ngác đứng ở ngoài rừng rong biển, vẻ mặt mờ mịt, trong lòng tràn đầy tư vị không nói nên lời.
Tiêu Cầu trong Hữu Thập Độc Mang lâm vì toàn từ cấp tám trở lên, vỏ lại cứng cho nên không có ai để ý tới. Hóa Xà nhiều như dã cẩu trên lục địa, từng đoàn từng đoàn nối đuôi nhau khiến người nhìn cũng phải phiền lòng. Lăng ngư an gia trong rừng rong biển, bộ mặt xấu xí của chúng đã khiến Kim Phi Dao ghê tởm. Xích Nhu cũng không coi ai ra gì mà bơi qua bơi lại. Hà La Ngư định làm gì mà lại muốn đến cắn tóc nàng đang phiêu trong nước biển?
Thần thú… Hậu duệ thần thú nhiều đến mức làm người ta buồn nôn a, Kim Phi Dao hét lớn trong lòng.
Hắn tắt thở, một đoàn Nguyên thần chui ra khỏi thân thể, đang định tìm đường đào tẩu thì một đường ánh sáng đen thùi lại bay tới, đâm nguyên thần của hắn dập tắt. Sau đó, tu sĩ Ma tộc kia đuổi tới, không nói hai lời thu thi thể tu sĩ Nhân tộc rồi chạy đi, bỏ lại một chuỗi bọt khí.
Đợi hai người đi rồi, Kim Phi Dao nhìn sang Lá Cây, người không có chút biểu hiện kinh ngạc nào, hỏi: “Nơi này không phải là nơi mà tam tộc chung sống hòa bình sao? Vừa rồi là chuyện gì xảy ra?”
Lá Cây vẻ mặt vô tội nhìn nàng: “Ngoài Bách Hợp thành thì tam tộc ở những nơi khác đều đối địch lẫn nhau, gặp mặt không phải tức tốc rời đi thì là đánh nhau. Nơi này còn gần Bách Hợp thành cho nên tranh đấu không nhiều, nếu ở chỗ khác thì không giống đâu.”
“Nhưng không phải ngươi và tu sĩ Nhân tộc họ Trượng kia có quan hệ rất tốt sao? Nếu đúng như lời ngươi nói thì sao lại có nhiều tu sĩ của các tộc khác nhau đi ra ngoài như vậy?” Kim Phi Dao hỏi.
Lá Cây chớp mắt nói: “Cũng không phải người người đều có thù oán, ở trong thành chung sống lâu tự nhiên sẽ có giao tình. Tu sĩ kia đã ở đây hơn tám trăm năm, hồi đầu cũng ở phố Rong Biển nên quen biết cha ta. Hơn nữa, tu vi của ta thấp như vậy, hắn giết ta làm gì?”
Kim Phi Dao nghĩ thấy cũng đúng, đã ở chung tám trăm năm, đừng nói là con người, dù là hai tảng đá cũng có tình nghĩa. Những kẻ đánh nhau hẳn là không quá quen thân hoặc là có tranh chấp về lợi ích. Tuy nhiên, pháp trận của Bách Hợp thành rốt cục có bao nhiêu lợi hại mà có thể làm cho những người này ở bên ngoài thì đánh nhau, tiến vào liền bắt tay chứ.
“Kim tiền bối, hiện tại đã không sao rồi, chúng ta đi tới chỗ kia đi.” Lá Cây thấy bốn phía khôi phục bình tĩnh liền định đi săn động vật biển cấp năm, cấp sáu.
“Đi thôi.” Kim Phi Dao gật đầu đáp.
Vì đường hơi xa, Lá Cây lấy cá mè hoa ra, hai người liền đi về phía ngược với Bách Hợp thành.
Trước mắt là một rừng rong biển độc màu sắc rực rỡ, những cây rong này rộng tới hơn một trượng, cao tới mười trượng, đang chậm rãi đong đưa trong nước biển, chặn hết tầm mắt của người đi đường.
“Kim tiền bối, rong biển này có độc, không thể ăn. Bên trong có động vật biển cấp năm, cấp sáu, chúng ta gọi nơi này là Tả Nhị Độc Mang lâm.” Lá Cây thu hồi cá mè hoa, đứng cùng Kim Phi Dao bên ngoài rừng Tả Nhị Độc Mang, có chút khiếp đảm nói.
Trước kia nàng đã tới đây một lần nhưng không thu hoạch được gì, lại còn thiếu chút nữa mất cái mạng nhỏ, về bị cha mẹ mắng cho một trận, từ đó không dám tới nữa. Giờ đã là Kết Đan kỳ nhưng cha mẹ cũng yêu cầu nàng phải đi cùng những người khác mới được vào. Tuy nhiên, nàng vẫn không tìm được ai chịu đưa nàng đi cùng bởi vì hàng ngày nàng đều làm công việc kiếm trân châu, giết vài động vật biển nhỏ, không có kinh nghiệm gì. Người khác sợ mang nàng đi sẽ bị thương hoặc là mất mặt, không tiện giao đãi với người nhà Lá Cây.
Kể cả nhà nàng có nghèo nhưng cũng là người yêu tộc, không hề thiếu các đồng tộc có quan hệ huyết thống ở trong Bách Hợp thành, nếu thực sự xảy ra chuyện gì thì bọn họ không gánh nổi trách nhiệm.
“Vì sao lại gọi là Tả Nhị Độc Mang? Tên này thật sự rất cổ quái.” Lực chú ý của Kim Phi Dao đặt hết lên cái tên, làm sao lại có thể có loại tên kỳ lạ này, Tả Nhị là cái gì?
Lá Cây chỉ vào bốn phía, giải thích: “Cách nơi này không xa có một khu rừng rong biển độc, gọi là Tả Nhất Độc Mang. Bên kia có Hữu Thất Độc Mang lâm, Hữu Thập Bát Độc Mang lâm. Rừng rong độc hôm qua chúng ta nhìn thấy là Tả Lục Độc Mang lâm.”
“…”
Kim Phi Dao không nói gì nhìn nàng, hóa ra Tả Nhị có nghĩa là cái thứ hai bên trái, người nơi này không có chút trí tưởng tượng nào sao? Tuy nhiên, nghĩ kỹ thì không gọi là chữ Thiên Số Một, Tự Ngũ Hào cũng là được rồi, lại còn cho thêm phương hướng, chỉ cần nói tên là biết nằm ở bên trái hay bên phải Bách Hợp thành, quả thật là tiện.
“Ta đã biết, bên trong Tả Nhị Độc Mang lâm là động vật biển cấp năm, cấp sáu hả? Chúng ta đi vào thôi.” Nàng lên tiếng, gọi Lá Cây tiến vào Tả Nhị Độc Mang lâm.
Rong biển độc giống như từng bức tường mềm, ngăn nước biển thành vô số không gian nhỏ, mà những cây rong độc này lại còn có thể ngăn cản thần thức. Không biết có phải là vì bảo vệ động vật biển khỏi bị tu sĩ giết sạch nên mới có tác dụng kỳ lạ này hay không, dù sao tu sĩ muốn liệp sát động vật biển thì chỉ có thể bơi qua bơi lại trong rừng rong biển mà tìm.
Vào Tả Nhị Độc Mang lâm, Lá Cây liền dè dặt cẩn trọng bơi phía sau Kim Phi Dao, pháp bảo bản mạng cầm trên tay, đó là một cái xương cá rất dài. Kim Phi Dao liếc mắt nhìn, pháp bảo bản mạng này cũng quá thô sơ, cơ hồ chưa từng được gia công, chỉ là một cây xương cá có phẩm chất tốt.
Đi một hồi trong rừng rong biển, Kim Phi Dao dùng sức đẩy một mảng rong biển dày cộp phía trước, gặp ngay một con cá đang ở phía sau đám rong, mắt to trừng mắt nhỏ với nàng. Ngay trong nháy mắt đó, con cá kia quay đầu, xoay người vọt vào trong rừng rong không còn bóng dáng.
Mà trong nước biển, Kim Phi Dao có chút sững sờ khi ngửi thấy một mùi vị khác thường, nó xen lẫn trong nước biển, rất nhạt.
Kim Phi Dao có chút nghi hoặc, đột nhiên ý thức được một vấn đề, nàng không phải là cá, nước biển sẽ theo lỗ mũi tiến vào. Nàng từ trước vẫn nhịn thở, lấy linh lực có lẫn yêu khí che ngũ quan lại để không cho nước xông vào, thỉnh thoảng mới hơi lè lưỡi ra liếm nước biển để thử hương vị.
Mà mùi của thần thú thì phải thông qua mũi mới có thể ngửi thấy, hiện tại mùi xen lẫn trong nước biển, bản thân hoàn toàn không thể ngửi thấy hương vị của hậu duệ thần thú. Thứ mùi như canh thịt lúc nãy chẳng lẽ chính là mùi của hậu duệ thần thú hòa lẫn trong nước biển?
Lá Cây thấy cá chạy thì tiếc nuối nói: “Để Lăng ngư chạy mất rồi, đây là động vật biển cấp sáu, sau mắt nó có túi lệ, nước mắt trong đó có thể biến hóa thành châu, là tài liệu để luyện chế Long Ngâm đan tam phẩm.”
“Lăng ngư?” Kim Phi Dao nhanh chóng lấy ngọc giản đựng thông tin về thần thú ra xem. Quả nhiên nhớ không lầm, nàng đúng là đã nhìn thấy loại cá này, lần đầu nhìn bức tranh còn nói là sao lại có thứ khó coi như vậy cho nên có chút ấn tượng.
Thật đúng là tên quái dị này! Tâm tình Kim Phi Dao vô cùng vui sướng, nơi này có Lăng ngư, ta bắt đầu gặp may rồi.
“Tiền bối xem cái gì vậy?” Lá Cây thấy Kim Phi Dao không đuổi theo Lăng ngư mà lấy ngọc giản ra xem thì tò mò hỏi.
Kim Phi Dao cất ngọc giản, ha ha cười nói: “Không phải từ trước ta vẫn ở trong thâm sơn cùng cốc sao, vì thế sau khi rời núi liền mua một ngọc giản, bên trong ghi lại hình dáng của các tiểu thú thú, nếu không nhận ra thì quá mất mặt.”
Lá Cây nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, “Kim tiền bối nói cũng đúng, có cái này đúng là tiện hơn, yêu thú có quá nhiều chủng loại, ngay cả bản thân ta cũng thường xuyên không nhận ra.”
“Loại Lăng ngư này có rất nhiều trong rừng rong biển độc, nội đan của chúng có thể luyện chế đan dược khác. Chỉ vì trông quá khó coi cho nên nếu không phải vừa vặn gặp phải thì cũng không có ai nguyện ý đi bắt giết chúng nó.” Nàng nghĩ đến diện mạo của Lăng ngư liền nhịn không được chậc lưỡi.
Trong miệng yêu tộc, yêu đan yêu thú cũng không gọi yêu đan mà gọi là nội đan, bởi vì bản thân chúng nó cũng có yêu đan, nếu cũng gọi là yêu đan thì còn không phải là đang nói mình?
Đối với chuyện này thì Kim Phi Dao đồng ý, Lăng ngư của thật quá khó coi, thế nên vừa rồi liếc mắt nhìn một cái làm nàng sửng sốt. Rõ ràng là thân cá, thế mà lại mọc một cái đầu giống đầu người, hơn nữa trên người còn có hai tay và hai chân. Bộ dáng đó thực sự quá ghê tởm, nhìn cứ như là một nam nhân xấu xí mặc trường bào da cá lên người, đầu mọc mớ tóc rậm màu lục vậy.
Có lẽ Lăng ngư dùng chiêu thức này để tự bảo vệ, ghê tởm đến mức cả người lẫn thú đều không muốn ăn không muốn giết, đúng là lợi hại!
Nghe Lá Cây nói số lượng Lăng ngư nhiều, Kim Phi Dao đoán rằng nếu có mấy chục con thì bản thân tiến giai Hóa Thần kỳ không còn là chuyện ngoài tầm tay nữa, vì thế lại hỏi; “Có thể có bao nhiêu, đến năm mươi con không?”
Đương nhiên là nàng hi vọng càng nhiều càng tốt, dù sao nàng cũng không ăn thịt nó, có xấu cũng không sao, chỉ cần lấy túi lệ gì đó và thánh đan là được.
Lá Cây nghiêng đầu suy nghĩ thật lâu mới tỏ vẻ tiếc nuổi nói: “Kim tiền bối, ta không tính ra số lượng của đám Lăng ngư này, thế nào cũng có mấy chục vạn con đi.”
“Bao nhiêu?”
“Mấy chục vạn.” Lá Cây bị tiếng hét lớn của Kim Phi Dao làm cho phát hoảng, mờ mịt đáp: “Loại động vật này quanh Bách Hợp thành chỗ nào cũng có, có mấy lần còn vì số lượng quá nhiều, đi đâu cũng gặp phải gương mặt xấu xí của chúng nên trong thành còn tổ chức vài lần thanh lý. Rất nhiều tu sĩ ghét bỏ vẻ ngoài ghê tởm của chúng mà không đồng ý tham gia, cuối cùng còn phải nói không đi sẽ tăng tiền thuê nhà mới có người đi.”
Trong lòng Kim Phi Dao trăm mối cảm xúc ngổn ngang, đây là chỗ nào chứ…
Nghĩ lại bản thân ở Linh giới bên kia, liều mạng chạy chung quanh tìm kiếm mà cũng không tìm thấy được mấy con hậu duệ thần thú, nơi này lại nhiều đến mức chỗ nào cũng có. Hơn nữa, giết còn không có ai chịu giết, coi là rác còn cảm thấy vướng mắt, nơi này đúng là phúc địa của ta, những ngày hạnh phúc sắp đến rồi!
Trong lòng nàng dấy lên vô hạn sát ý, kéo Lá Cây đi: “Đi, chúng ta đi giết cho đã tay, Lăng ngư xấu thì sợ cái gì, chúng ta cũng đâu có cưới chúng nó về nhà.”
Lá Cây kinh ngạc nhìn Kim Phi Dao đột nhiên trở nên hưng phấn, nhịn không được biện giải: “Kim tiền bối, chúng ta là nữ, không cưới chúng nó được.”
“Ngươi quá nghiêm túc rồi.” Kim Phi Dao cười lớn, vọt vào trong đám rong độc, đi tìm Lăng ngư bảo bối.
Tuy nhiên, hai canh giờ sau, nàng ngơ ngác đứng ở ngoài rừng rong biển, vẻ mặt mờ mịt, trong lòng tràn đầy tư vị không nói nên lời.
Tiêu Cầu trong Hữu Thập Độc Mang lâm vì toàn từ cấp tám trở lên, vỏ lại cứng cho nên không có ai để ý tới. Hóa Xà nhiều như dã cẩu trên lục địa, từng đoàn từng đoàn nối đuôi nhau khiến người nhìn cũng phải phiền lòng. Lăng ngư an gia trong rừng rong biển, bộ mặt xấu xí của chúng đã khiến Kim Phi Dao ghê tởm. Xích Nhu cũng không coi ai ra gì mà bơi qua bơi lại. Hà La Ngư định làm gì mà lại muốn đến cắn tóc nàng đang phiêu trong nước biển?
Thần thú… Hậu duệ thần thú nhiều đến mức làm người ta buồn nôn a, Kim Phi Dao hét lớn trong lòng.
/725
|