Kim Phi Dao đưa tay sờ pháp đài, tùy tiện cầm một viên linh thạch hạ phẩm lên nhìn rồi đi quanh pháp đài một vòng.
Linh thạch này đang được sử dụng, không còn trong suốt như lúc đầu, có lấy cũng không sử dụng như tiền được nữa. Nàng liền bỏ ý định lấy hết linh thạch trên đài, quyết định hủy diệt toàn bộ.
Nàng vươn tay, Minh hỏa tối đen như mực xuất hiện, không ngừng biến hóa theo sự khống chế của nàng. Cuối cùng, Kim Phi Dao giơ tay lên, Minh hỏa thoát ra, vây quanh cả sáu pháp đài.
Pháp đài gặp Minh hỏa tựa như giấy mỏng, bắt đầu bị đốt đen, linh thạch hóa thành tro tàn. Pháp đài bắt đầu hư hao, từng cột sáng lần lượt biến mất, cuối cùng không duy trì được quầng sáng nữa, sáu pháp đài bị hủy diệt, quầng sáng cũng biến mất, toàn bộ khống thuyền thất tối đen một mảnh, chỉ có chút ánh sáng chiếu vào từ cái lỗ mà Kim Phi Dao đào ra.
Phi thiên thuyền đang chậm rãi phi hành lại đột nhiên dừng lại. Tạ Lập lúc này đang xử lý những khách nhân nháo sự, sau khi nhận thấy thuyền dừng lại thì nhướng mày quát lớn: “Khống thuyền thất đã xảy ra chuyện!”
Tiếng nói vừa dứt, thâm mình hắn liền biến mất tại chỗ, ngay sau đó đã xuất hiện trong khoang thuyền. Những phục vụ canh gác ở lối vào khoang thuyền cũng phát hiện thuyền ngừng bay, còn đang nghi hoặc có phải thuyền đổi phương hướng không thì thấy các chủ xuất hiện ngay phía sau.
“Tham kiến các chủ!” sáu người nhanh chóng hô lên.
Tạ Lập căn bản không nhìn bọn hắn, lao thẳng tới khống thuyền thất, hắn lấy ra một tấm ngọc giản, dán lên cửa mà vào. Rõ ràng có thể lập tức di động, không chịu ngoại vật ảnh hưởng nhưng khi nhìn thấy cửa thì hắn vẫn xuất ngọc giản ra theo quán tính.
Cấm chế cửa biến mất, hắn vừa định đẩy cửa đi vào thì phi thiên thuyền lại chấn động rồi đột nhiên rơi thẳng xuống. Vì thể tích quá lớn, phi thiên thuyền rơi rất nhanh khiến cho người trên thuyền đều có cảm giác người sắp bay lên.
Kim Phi Dao đang chuẩn bị hủy diệt cả khoang thuyền hòng làm cho tình hình càng loạn càng tốt thì cửa khống thuyền thất bị đại lực đá văng ra, Tạ Lập xuất hiện ở cửa.
Không ngờ hắn lại tới nhanh như vậy, Kim Phi Dao chớp mắt mấy cái, cứ thế lăng lăng nhìn hắn. Trong lòng nàng nghĩ, hiện tại ngàn vạn lần không được động, chỉ cần vừa động sẽ dẫn tới việc hắn ra tay giết người. Ông trời phù hộ, cầu mong tên các chủ này có tính tò mò, mau hỏi ta vì sao lại làm như vậy, là ai phái tới nha, mau hỏi mau hỏi đi.
“Là ngươi…” Tạ Lập thấy rõ người bên trong, nhíu mày lạnh giọng nói.
Kim Phi Dao cố gắng bày ra vẻ mặt trấn định, đáp: “Uhm, là ta!”
Lúc này Nhâm Ngân đang đứng ở cửa sổ nhìn phi thiên thuyền đang lao nhanh xuống, vẻ mặt tức giận. Hắn vừa mới cảm thấy đủ say, đuổi hết đám người không liên quan ra ngoài, chỉ để lại hai người này, quyết định chơi nam trước sau đó tới nữ, cuối cùng nhìn nam ngoạn nữ, rồi cả hắn tới cùng nhau ngoạn. Lúc hắn vừa kéo tên mỹ nam Kim Khôn Nhi kia tới, nhìn thấy một tia hoảng loạn xen lẫn e ngại trong mắt hắn, cảm thấy tâm tình rất tốt thì thuyền lại rớt xuống.
Phòng ở sắp bị nát bét rồi, kể cả hắn có là lão thủ trong phương diện này thì cũng không thể làm chuyện đó trong hoàn cảnh như thế. Hắn buông Hùng Thiên Khôn ra, bước đến cửa sổ, hừ lạnh một tiếng: “Tên Tạ Lập này đang làm cái gì vậy? Ngay cả phi thiên thuyền cũng bị rơi. Hôm nay coi như ngươi may mắn, ta sẽ ra tay giúp ngươi một phen.”
Sau đó, hắn quay đầu nhìn Hoa Uyển Ti và Hoa Uyển Ti, dâm đãng cười nói: “Các ngươi chờ ta, ta đi một lát sẽ trở lại, đừng quá nóng vội.”
Nói xong, cũng không quản hai người có mong hắn không, hắn lập tức phi thân ra ngoài, định xuống đáy thuyền nâng thuyền lên, ngăn cản lực rơi của phi thiên thuyền.
Thấy Nhâm Ngân phá cửa sổ rời đi, Hoa Uyển Ti nói với Hùng Thiên Khôn: “Chúng ta mau mau rời khỏi đây, hẳn là tiểu Kim đã đắc thủ, chắc chắn thuyền bị nàng phá hỏng.”
“Ngươi là ai?” Hùng Thiên Khôn không ngờ người này lại nói ra lời này với mình, ánh mắt biến lạnh, đầy hàn ý nhìn nàng.
Hoa Uyển Ti tức giận nói: “Ta đương nhiên là người có quan hệ thân mật với tiểu Kim. Còn thất thần làm gì, nếu Nhâm Ngân trở về thì ngươi sẽ thực sự phải ngủ với hắn đấy.”
Hùng Thiên Khôn cắn môi, tạm thời tin tưởng nàng, liền tính toán chạy ra ngoài tìm Kim Phi Dao.
Mà Kim Phi Dao lúc này thì đang nhìn Tạ Lập, vẻ mặt sợ hãi, miệng buông ra lời cầu xin tha thứ: “Các chủ, ta bị ép buộc. Lúc trước không phải ta mua Bách Tiêu Kim Lộ vì trên người trúng cự độc sao, ta bị người ta cưỡng bức mà tới. Lúc đó ta đang đi trên đường thì đột nhiên có một nam nhân mặc áo choàng kín mít xuất hiện, cũng là tu sĩ Luyện Hư kỳ, hắn bỗng nhiên giơ tay đánh ta một chưởng, hạ độc ta.”
“Hắn bảo ta đến Bách Hoan các, phá thuyền của ngươi, như vậy sẽ cho ta một đường sống. Không chỉ mình ta trúng độc mà cả song tu đạo lữ của ta cũng bị hắn bắt làm con tin, nếu ta không làm thì hắn sẽ trừu hồn chế thi, làm hắn cả đời không được siêu sinh. Ta là bị hiếp bức, nếu không thì dù có cho ta mười lá gan, không, một trăm lá gan ta cũng không dám làm như vậy.” Kim Phi Dao tỏ vẻ thành khẩn, diễn rất sống động.
Tạ Lập không biểu cảm gì, chỉ lạnh lùng nói: “Là thật hay là giả, sưu hồn là biết.”
“Sưu hồn?” Kim Phi Dao nghe vậy thì vội vàng lắc đầu: “Đừng sư hồn, không cần làm phiền ngươi ra tay, ta sẽ nói hết cho ngươi. Tuy ta không thấy diện mạo người nọ nhưng lúc đó hắn có nói một câu. Hắn nói: cũng dám tranh giành việc làm ăn với ta, lần này phải cho ngươi thuyền hủy nhân vong.”
Kim Phi Dao cảm thấy người như hắn chắc chắn có cừu gia, hơn nữa là ăn buôn bán thì khẳng định sẽ có người cạnh tranh, tốt nhất là thực sự có người như vậy để hắn có thể nghĩ lại một cái, bản thân thừa dịp hắn phân thần lập tức chạy đi.
Tạ Lập nghe xong lời nàng thì có chút nghi hoặc, việc làm ăn của hắn dường như chưa có ai tranh giành, không có ai cùng đường cả. Quên đi, cứ sưu thần trước rồi nói, không nói tới việc nàng trộm khố phòng, chỉ riêng việc dám hủy phi thiên thuyền của ta cũng đã là tử tội. Kẻ đứng sau sai khiến nàng chắc chắn sẽ còn xuất hiện.
Thấy ánh mắt hắn thay đổi, Kim Phi Dao đã muốn đi nhưng thân hình nàng vừa nhoáng lên một cái là Tạ Lập cũng lập tức di động theo, giống như đã sớm chờ nàng, hắn xuất hiện phía trước nàng, đưa tay đánh lại, linh khí màu vàng chớp động, một luồng lực lượng khiến người ta không thể hô hấp liền ập đến.
Kim Phi Dao nhướng mày, định hóa thân thành Thao Thiết, mượn lực lượng để tránh một kiếp này, nhưng nàng vừa định động thì phi thiên thuyền đột nhiên như bị cái gì đó đụng phải, kịch liệt rung lên, hai người bị cú va chạm bất thình lình làm cho loạng choạng.
Đúng lúc này, ngoài thuyền truyền đến tiếng nói thoải mái do linh lực phát ra; “Mượn thuyền này dùng một chút.” Kim Phi Dao cảm thấy thanh âm này rất quen thuộc nhưng lại như có gì đó khang khác.
Tạ Lập lại tưởng kẻ đứng phía sau nàng xuất hiện, cũng dùng linh lực truyền lời nói lạnh như băng ra ngoài: “Ngươi là ai?”
Nhưng người bên ngoài không định để ý đến hắn, đang lúc Tạ Lập cảm thấy thẹn quá hóa giận thì bên ngoài truyền tới linh lực cường đại phô thiên cái địa, sắc mặt hắn lập tức biến đổi.
Kim Phi Dao thấy hắn đột nhiên biến sắc, há mồm định nói gì đó, nhưng không đợi hắn nói
“A” Kim Phi Dao hô to một tiếng, cả người dán lên vách tường, bị xung lượng vĩ đại ép cho không thể động đậy. Tạ Lập cũng giống nàng, cũng bị xung lượng cực lớn kia ép vào vách tường, không sử dụng được cả phép thuấn di.
Không biết người bên ngoài là ai, Kim Phi Dao chỉ cảm thấy tim trong ngực cũng sắp bay ra, phi thiên thuyền bị đánh bay với tốc độ cực nhanh. Tốc độ này nhanh hơn lúc nàng dùng Minh hỏa độn cả chục lần, ngay cả Luyện Hư kỳ Tạ Lập cũng bị tốc độ ép cho không thở nổi.
Hai người bọn họ ở bên trong nên không biết, còn những người ở phía trên thì nhìn thấy nhất thanh nhị sở. Hoa Uyển Ti và Hùng Thiên Khôn vừa định chạy đi liền cảm giác được luồng linh lực cường đại này, sau đó thì rầm một tiếng, Nhâm Ngân bị người ném từ không trung xuống dưới, phá tràng lâu thành hai nửa.
Điều này làm cho tất cả mọi người sợ tới mức trợn mắt há mồm, đây là tu sĩ Luyện Hư hậu kỳ nha, là người có thể đi ngang Thần cấp giới, thế mà lại bị người ta đánh cho không có lực hoàn thủ. Đây là tồn tại cường đại đến mức nào chứ? Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn lên trời, chỉ thấy một đạo lam quang ở rất xa, không thấy rõ là người phương nào.
Mà người nọ chỉ nói câu mượn thuyền dùng một chút rồi xuất thủ luôn.
Phía ngoài phi thiên thuyền đột nhiên kết xuất một linh quang che phủ, từ chỗ lam quang có một luồng thanh quang bay tới, đánh vào linh quang che phủ, cả phi thiên thuyền chấn động, oanh một tiếng rồi vụt bay ra ngoài. Lực đánh lớn chấn cho tràng lâu vừa bị Nhâm Ngân phá làm đôi kia vỡ tan thành vô số mảnh nhỏ, Hoa Uyển Ti và Hùng Thiên Khôn cùng các tu sĩ khác thì bị vọt lên không trung, nện vào màn hào quang.
Sau đó, bọn họ cứ thế dán người vào màn hào quang nhìn phi thiên thuyền lao đi như lưu tinh, cảnh sắc chung quanh trôi vùn vụt ra sau, tin gan phèo phổi mọi người cơ hồ sắp không chịu nổi nữa.
Vì tốc độ quá nhanh cho nên phía ngoài màn hào quang còn dấy lên một tầng ánh lửa màu cam, kéo theo cái đuôi thật dài vun vút lao đi.
Tất cả mọi người chỉ có thể gồng mình lên, kể cả có muốn chạy trốn cũng không thể di động nửa phẩn, các tu sĩ từ Nguyên Anh kỳ trở xuống đã sớm chết ngất, không ít người trước khi ngất còn há miệng, trợn mắt, dán mặt lên màn hào quang giống như đã chết.
Mọi người ở đây đều không biết đã xảy ra chuyện gì, Kim Phi Dao cũng không rõ có chuyện gì nhưng nàng sẽ không bỏ qua cơ hội này, kể cả lực đánh có mạnh như vậy, tay chân không thể động đậy, linh lực cũng không sử dụng trơn tru, nàng vẫn nỗ lực truyền âm cho Tạ Lập bên cạnh: “Các chủ, đây chính là người phía sau mà ta nói, ngươi vẫn nên thu tay lại, thả ta đi đi thôi, ngươi thấy hắn lợi hại thế nào rồi đấy.”
Tạ Lập dữ tợn nhìn nàng, cũng rất khó khăn truyền âm lại: “Thối lắm, người này căn bản không phải người ở Thần cấp giới, lúc này tất cả đều phải chết, không ai có thể chạy thoát.”
“Không đâu, ta da dày thịt béo, kể cả có bị ngã xuống cũng vẫn có thể còn sống.” Kim Phi Dao ngay cả đầu cũng không nghiêng sang một bên được mà vẫn cười nói.
“Hừ!” Tạ Lập hừ lạnh một tiếng, không quan tâm nàng nữa mà mau chóng dùng hết sức khống chế linh lực bao phủ toàn thân. Nhưng hắn cũng chỉ dùng thêm mấy thứ như Kim Cương quyết gì đó, nếu phóng linh quang che phủ ra cũng lập tức bị nổ.
Kim Phi Dao thì không để ý ánh mắt Tạ Lập, toàn thân dài ra hắc mao, đầu biến thành Thao Thiết, trực tiếp mượn lực lượng của Thao Thiết. Hoa Uyển Ti và Hùng Thiên Khôn thì Kim Phi Dao chỉ có thể hi vọng hai người bọn họ ôm được cây cột nào đó, đừng có dán vào trên mặt, sẽ bị đập thành bột phấn.
Linh thạch này đang được sử dụng, không còn trong suốt như lúc đầu, có lấy cũng không sử dụng như tiền được nữa. Nàng liền bỏ ý định lấy hết linh thạch trên đài, quyết định hủy diệt toàn bộ.
Nàng vươn tay, Minh hỏa tối đen như mực xuất hiện, không ngừng biến hóa theo sự khống chế của nàng. Cuối cùng, Kim Phi Dao giơ tay lên, Minh hỏa thoát ra, vây quanh cả sáu pháp đài.
Pháp đài gặp Minh hỏa tựa như giấy mỏng, bắt đầu bị đốt đen, linh thạch hóa thành tro tàn. Pháp đài bắt đầu hư hao, từng cột sáng lần lượt biến mất, cuối cùng không duy trì được quầng sáng nữa, sáu pháp đài bị hủy diệt, quầng sáng cũng biến mất, toàn bộ khống thuyền thất tối đen một mảnh, chỉ có chút ánh sáng chiếu vào từ cái lỗ mà Kim Phi Dao đào ra.
Phi thiên thuyền đang chậm rãi phi hành lại đột nhiên dừng lại. Tạ Lập lúc này đang xử lý những khách nhân nháo sự, sau khi nhận thấy thuyền dừng lại thì nhướng mày quát lớn: “Khống thuyền thất đã xảy ra chuyện!”
Tiếng nói vừa dứt, thâm mình hắn liền biến mất tại chỗ, ngay sau đó đã xuất hiện trong khoang thuyền. Những phục vụ canh gác ở lối vào khoang thuyền cũng phát hiện thuyền ngừng bay, còn đang nghi hoặc có phải thuyền đổi phương hướng không thì thấy các chủ xuất hiện ngay phía sau.
“Tham kiến các chủ!” sáu người nhanh chóng hô lên.
Tạ Lập căn bản không nhìn bọn hắn, lao thẳng tới khống thuyền thất, hắn lấy ra một tấm ngọc giản, dán lên cửa mà vào. Rõ ràng có thể lập tức di động, không chịu ngoại vật ảnh hưởng nhưng khi nhìn thấy cửa thì hắn vẫn xuất ngọc giản ra theo quán tính.
Cấm chế cửa biến mất, hắn vừa định đẩy cửa đi vào thì phi thiên thuyền lại chấn động rồi đột nhiên rơi thẳng xuống. Vì thể tích quá lớn, phi thiên thuyền rơi rất nhanh khiến cho người trên thuyền đều có cảm giác người sắp bay lên.
Kim Phi Dao đang chuẩn bị hủy diệt cả khoang thuyền hòng làm cho tình hình càng loạn càng tốt thì cửa khống thuyền thất bị đại lực đá văng ra, Tạ Lập xuất hiện ở cửa.
Không ngờ hắn lại tới nhanh như vậy, Kim Phi Dao chớp mắt mấy cái, cứ thế lăng lăng nhìn hắn. Trong lòng nàng nghĩ, hiện tại ngàn vạn lần không được động, chỉ cần vừa động sẽ dẫn tới việc hắn ra tay giết người. Ông trời phù hộ, cầu mong tên các chủ này có tính tò mò, mau hỏi ta vì sao lại làm như vậy, là ai phái tới nha, mau hỏi mau hỏi đi.
“Là ngươi…” Tạ Lập thấy rõ người bên trong, nhíu mày lạnh giọng nói.
Kim Phi Dao cố gắng bày ra vẻ mặt trấn định, đáp: “Uhm, là ta!”
Lúc này Nhâm Ngân đang đứng ở cửa sổ nhìn phi thiên thuyền đang lao nhanh xuống, vẻ mặt tức giận. Hắn vừa mới cảm thấy đủ say, đuổi hết đám người không liên quan ra ngoài, chỉ để lại hai người này, quyết định chơi nam trước sau đó tới nữ, cuối cùng nhìn nam ngoạn nữ, rồi cả hắn tới cùng nhau ngoạn. Lúc hắn vừa kéo tên mỹ nam Kim Khôn Nhi kia tới, nhìn thấy một tia hoảng loạn xen lẫn e ngại trong mắt hắn, cảm thấy tâm tình rất tốt thì thuyền lại rớt xuống.
Phòng ở sắp bị nát bét rồi, kể cả hắn có là lão thủ trong phương diện này thì cũng không thể làm chuyện đó trong hoàn cảnh như thế. Hắn buông Hùng Thiên Khôn ra, bước đến cửa sổ, hừ lạnh một tiếng: “Tên Tạ Lập này đang làm cái gì vậy? Ngay cả phi thiên thuyền cũng bị rơi. Hôm nay coi như ngươi may mắn, ta sẽ ra tay giúp ngươi một phen.”
Sau đó, hắn quay đầu nhìn Hoa Uyển Ti và Hoa Uyển Ti, dâm đãng cười nói: “Các ngươi chờ ta, ta đi một lát sẽ trở lại, đừng quá nóng vội.”
Nói xong, cũng không quản hai người có mong hắn không, hắn lập tức phi thân ra ngoài, định xuống đáy thuyền nâng thuyền lên, ngăn cản lực rơi của phi thiên thuyền.
Thấy Nhâm Ngân phá cửa sổ rời đi, Hoa Uyển Ti nói với Hùng Thiên Khôn: “Chúng ta mau mau rời khỏi đây, hẳn là tiểu Kim đã đắc thủ, chắc chắn thuyền bị nàng phá hỏng.”
“Ngươi là ai?” Hùng Thiên Khôn không ngờ người này lại nói ra lời này với mình, ánh mắt biến lạnh, đầy hàn ý nhìn nàng.
Hoa Uyển Ti tức giận nói: “Ta đương nhiên là người có quan hệ thân mật với tiểu Kim. Còn thất thần làm gì, nếu Nhâm Ngân trở về thì ngươi sẽ thực sự phải ngủ với hắn đấy.”
Hùng Thiên Khôn cắn môi, tạm thời tin tưởng nàng, liền tính toán chạy ra ngoài tìm Kim Phi Dao.
Mà Kim Phi Dao lúc này thì đang nhìn Tạ Lập, vẻ mặt sợ hãi, miệng buông ra lời cầu xin tha thứ: “Các chủ, ta bị ép buộc. Lúc trước không phải ta mua Bách Tiêu Kim Lộ vì trên người trúng cự độc sao, ta bị người ta cưỡng bức mà tới. Lúc đó ta đang đi trên đường thì đột nhiên có một nam nhân mặc áo choàng kín mít xuất hiện, cũng là tu sĩ Luyện Hư kỳ, hắn bỗng nhiên giơ tay đánh ta một chưởng, hạ độc ta.”
“Hắn bảo ta đến Bách Hoan các, phá thuyền của ngươi, như vậy sẽ cho ta một đường sống. Không chỉ mình ta trúng độc mà cả song tu đạo lữ của ta cũng bị hắn bắt làm con tin, nếu ta không làm thì hắn sẽ trừu hồn chế thi, làm hắn cả đời không được siêu sinh. Ta là bị hiếp bức, nếu không thì dù có cho ta mười lá gan, không, một trăm lá gan ta cũng không dám làm như vậy.” Kim Phi Dao tỏ vẻ thành khẩn, diễn rất sống động.
Tạ Lập không biểu cảm gì, chỉ lạnh lùng nói: “Là thật hay là giả, sưu hồn là biết.”
“Sưu hồn?” Kim Phi Dao nghe vậy thì vội vàng lắc đầu: “Đừng sư hồn, không cần làm phiền ngươi ra tay, ta sẽ nói hết cho ngươi. Tuy ta không thấy diện mạo người nọ nhưng lúc đó hắn có nói một câu. Hắn nói: cũng dám tranh giành việc làm ăn với ta, lần này phải cho ngươi thuyền hủy nhân vong.”
Kim Phi Dao cảm thấy người như hắn chắc chắn có cừu gia, hơn nữa là ăn buôn bán thì khẳng định sẽ có người cạnh tranh, tốt nhất là thực sự có người như vậy để hắn có thể nghĩ lại một cái, bản thân thừa dịp hắn phân thần lập tức chạy đi.
Tạ Lập nghe xong lời nàng thì có chút nghi hoặc, việc làm ăn của hắn dường như chưa có ai tranh giành, không có ai cùng đường cả. Quên đi, cứ sưu thần trước rồi nói, không nói tới việc nàng trộm khố phòng, chỉ riêng việc dám hủy phi thiên thuyền của ta cũng đã là tử tội. Kẻ đứng sau sai khiến nàng chắc chắn sẽ còn xuất hiện.
Thấy ánh mắt hắn thay đổi, Kim Phi Dao đã muốn đi nhưng thân hình nàng vừa nhoáng lên một cái là Tạ Lập cũng lập tức di động theo, giống như đã sớm chờ nàng, hắn xuất hiện phía trước nàng, đưa tay đánh lại, linh khí màu vàng chớp động, một luồng lực lượng khiến người ta không thể hô hấp liền ập đến.
Kim Phi Dao nhướng mày, định hóa thân thành Thao Thiết, mượn lực lượng để tránh một kiếp này, nhưng nàng vừa định động thì phi thiên thuyền đột nhiên như bị cái gì đó đụng phải, kịch liệt rung lên, hai người bị cú va chạm bất thình lình làm cho loạng choạng.
Đúng lúc này, ngoài thuyền truyền đến tiếng nói thoải mái do linh lực phát ra; “Mượn thuyền này dùng một chút.” Kim Phi Dao cảm thấy thanh âm này rất quen thuộc nhưng lại như có gì đó khang khác.
Tạ Lập lại tưởng kẻ đứng phía sau nàng xuất hiện, cũng dùng linh lực truyền lời nói lạnh như băng ra ngoài: “Ngươi là ai?”
Nhưng người bên ngoài không định để ý đến hắn, đang lúc Tạ Lập cảm thấy thẹn quá hóa giận thì bên ngoài truyền tới linh lực cường đại phô thiên cái địa, sắc mặt hắn lập tức biến đổi.
Kim Phi Dao thấy hắn đột nhiên biến sắc, há mồm định nói gì đó, nhưng không đợi hắn nói
“A” Kim Phi Dao hô to một tiếng, cả người dán lên vách tường, bị xung lượng vĩ đại ép cho không thể động đậy. Tạ Lập cũng giống nàng, cũng bị xung lượng cực lớn kia ép vào vách tường, không sử dụng được cả phép thuấn di.
Không biết người bên ngoài là ai, Kim Phi Dao chỉ cảm thấy tim trong ngực cũng sắp bay ra, phi thiên thuyền bị đánh bay với tốc độ cực nhanh. Tốc độ này nhanh hơn lúc nàng dùng Minh hỏa độn cả chục lần, ngay cả Luyện Hư kỳ Tạ Lập cũng bị tốc độ ép cho không thở nổi.
Hai người bọn họ ở bên trong nên không biết, còn những người ở phía trên thì nhìn thấy nhất thanh nhị sở. Hoa Uyển Ti và Hùng Thiên Khôn vừa định chạy đi liền cảm giác được luồng linh lực cường đại này, sau đó thì rầm một tiếng, Nhâm Ngân bị người ném từ không trung xuống dưới, phá tràng lâu thành hai nửa.
Điều này làm cho tất cả mọi người sợ tới mức trợn mắt há mồm, đây là tu sĩ Luyện Hư hậu kỳ nha, là người có thể đi ngang Thần cấp giới, thế mà lại bị người ta đánh cho không có lực hoàn thủ. Đây là tồn tại cường đại đến mức nào chứ? Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn lên trời, chỉ thấy một đạo lam quang ở rất xa, không thấy rõ là người phương nào.
Mà người nọ chỉ nói câu mượn thuyền dùng một chút rồi xuất thủ luôn.
Phía ngoài phi thiên thuyền đột nhiên kết xuất một linh quang che phủ, từ chỗ lam quang có một luồng thanh quang bay tới, đánh vào linh quang che phủ, cả phi thiên thuyền chấn động, oanh một tiếng rồi vụt bay ra ngoài. Lực đánh lớn chấn cho tràng lâu vừa bị Nhâm Ngân phá làm đôi kia vỡ tan thành vô số mảnh nhỏ, Hoa Uyển Ti và Hùng Thiên Khôn cùng các tu sĩ khác thì bị vọt lên không trung, nện vào màn hào quang.
Sau đó, bọn họ cứ thế dán người vào màn hào quang nhìn phi thiên thuyền lao đi như lưu tinh, cảnh sắc chung quanh trôi vùn vụt ra sau, tin gan phèo phổi mọi người cơ hồ sắp không chịu nổi nữa.
Vì tốc độ quá nhanh cho nên phía ngoài màn hào quang còn dấy lên một tầng ánh lửa màu cam, kéo theo cái đuôi thật dài vun vút lao đi.
Tất cả mọi người chỉ có thể gồng mình lên, kể cả có muốn chạy trốn cũng không thể di động nửa phẩn, các tu sĩ từ Nguyên Anh kỳ trở xuống đã sớm chết ngất, không ít người trước khi ngất còn há miệng, trợn mắt, dán mặt lên màn hào quang giống như đã chết.
Mọi người ở đây đều không biết đã xảy ra chuyện gì, Kim Phi Dao cũng không rõ có chuyện gì nhưng nàng sẽ không bỏ qua cơ hội này, kể cả lực đánh có mạnh như vậy, tay chân không thể động đậy, linh lực cũng không sử dụng trơn tru, nàng vẫn nỗ lực truyền âm cho Tạ Lập bên cạnh: “Các chủ, đây chính là người phía sau mà ta nói, ngươi vẫn nên thu tay lại, thả ta đi đi thôi, ngươi thấy hắn lợi hại thế nào rồi đấy.”
Tạ Lập dữ tợn nhìn nàng, cũng rất khó khăn truyền âm lại: “Thối lắm, người này căn bản không phải người ở Thần cấp giới, lúc này tất cả đều phải chết, không ai có thể chạy thoát.”
“Không đâu, ta da dày thịt béo, kể cả có bị ngã xuống cũng vẫn có thể còn sống.” Kim Phi Dao ngay cả đầu cũng không nghiêng sang một bên được mà vẫn cười nói.
“Hừ!” Tạ Lập hừ lạnh một tiếng, không quan tâm nàng nữa mà mau chóng dùng hết sức khống chế linh lực bao phủ toàn thân. Nhưng hắn cũng chỉ dùng thêm mấy thứ như Kim Cương quyết gì đó, nếu phóng linh quang che phủ ra cũng lập tức bị nổ.
Kim Phi Dao thì không để ý ánh mắt Tạ Lập, toàn thân dài ra hắc mao, đầu biến thành Thao Thiết, trực tiếp mượn lực lượng của Thao Thiết. Hoa Uyển Ti và Hùng Thiên Khôn thì Kim Phi Dao chỉ có thể hi vọng hai người bọn họ ôm được cây cột nào đó, đừng có dán vào trên mặt, sẽ bị đập thành bột phấn.
/725
|