Thấy hai người bỏ chạy, Kim Phi Dao liền hung tợn trừng đám người chung quanh, ai bảo bọn họ đều khô ráo, chỉ có mình nàng bị dính cả người nước miếng. Có thể dùng linh lực để hong khô hơi nước trên người nhưng nếu không tắm thì cứ cảm thấy ghê tởm làm sao.
Ngay lúc nàng đang do dự xem có nên trở về hay là hong khô người rồi tiếp tục du ngoạn thì phía sau truyền tới một thanh âm ôn nhu: “Ngươi cũng không mang ô theo, tới tiệm của ta gột rửa đi.”
“Hả?” Kim Phi Dao nhìn lại, nhất thời tâm sinh cách ý.
Thấy đối phương mỉm cười, nàng vuốt tóc một cái, nói: “Hóa ra là Ân đạo hữu, sao lại khéo như vậy, chỗ nào cũng gặp được ngươi?”
Ân Nguyệt đang cầm cái ô trắng của hắn, tựa tiếu phi tiếu nhìn Kim Phi Dao, “Đây mới là lần thứ hai chúng ta gặp mặt, cũng không tính là đi đâu cũng gặp chứ.”
“Là… là vậy sao?” Kim Phi Dao ấp a ấp úng nói, sao trong ấn tượng của nàng thì giống như nàng và hắn thường xuyên gặp mặt vậy, thiếu nợ người khác đúng là bị chột dạ nha.
“Đi, tới tiệm của ta rửa mặt đi.” Ân Nguyệt lại nói, trên mặt mang cười nhưng ngữ khí lại không cho phép nàng từ chối.
Kim Phi Dao đành phải cố mà ừ một tiếng, sau đó đi theo hắn, không tình nguyện tiến về phía trước.
Chỉ chốc lát đã tới trước cửa hàng của Ân Nguyệt, Kim Phi Dao còn tưởng rằng hắn tài đại khí thô, tu vi lại cao như vậy thì cửa hàng chắc chắn cũng hoa lệ vô cùng ở trên đảo nổi. Nhưng không ngờ lại chỉ là một tiểu lâu hai tầng nho nhỏ nằm ngay ven đường nổi, chỉ tốt hơn mấy cửa hàng một tầng bên cạnh một chút.
Bên ngoài vẫn một màu đen, chỉ có biển hiệu thay đổi, không phải là Âm Trạch mà là Nguyệt Trạch. Lá cờ bên cạnh cũng là lá cờ mà các tiệm tạp hóa thường dùng.
“Ân đạo hữu, sao cửa hàng của ngươi càng mở lại càng nhỏ vậy. Bằng vào tài lực và thân phận của ngươi thì cũng phải tới đảo nổi phía trước xây một tòa lớn chứ. Hơn nữa, tên cũng thay đổi, mất đi đặc thù của ngươi nha.” Kim Phi Dao nhìn tên cửa hàng, lắc đầu nói.
Ân Nguyệt nhàn nhạt cười, “Nơi này là chỗ của tu sĩ chính phái, treo biển hiệu như vậy thì chắc chắn không làm ăn được gì. Lát nữa vào trong thì đừng nói lung tung, người trông cửa hàng là ta thuê ở đây, không dùng người của mình.”
“Vậy sao!” Kim Phi Dao lên tiếng, trong lòng lại nghĩ đến một chuyện, người trong tiệm không phải là cương thi thì không phải hắn sẽ không tiện tính toán sổ sách với mình chứ? Kỳ thực tính ra thì việc đó căn bản không liên quan đến nàng, tuy lúc đó nàng cũng có mặt nhưng đâu phải do nàng làm.
Ân Nguyệt cười dẫn nàng vào trong, bố cục bên trong cũng giống với các cửa hàng khác, không có gì xuất sắc. Xem ra tâm tư của hắn không đặt ở chỗ này, tám phần là do chưa làm được cửa hàng to nên làm tạm một cái nhỏ để dùng. Tên tu sĩ Kết Đan trung kỳ hắn thuê thấy Ân Nguyệt trở về liền đi lên đón.
Dặn dò hắn đi pha trà, Ân Nguyệt liền đưa Kim Phi Dao lên lầu, sau đó tránh mặt. Thật ra không cần tránh mặt cũng được, Kim Phi Dao rửa mặt vô cùng đơn giản, chỉ cần dùng Linh Thủy thuật kết xuất ra nước là có thể tẩy rửa sạch sẽ. Bộ đồ Quạ Đen của nàng không ngấm nước, nước chỉ bị phun lên tóc, mặt và tay nàng, trên người không dính chút nào.
Dùng nước rửa sạch sẽ xong cũng là lúc Ân Nguyệt tự mình bưng trà và điểm tâm lên. Nhìn đĩa trái cây đủ ba màu trong đĩa, khóe miệng Kim Phi Dao tự nhiên giật giật, người này lại dùng mỹ thực kế. Hôm nay nhất định phải cứng rắn, không thể trả nợ thay người được.
Nàng nghênh ngang ngồi xuống, thò tay cầm một quả lên gặm, một quả mà có ba vị, Ân Nguyệt đúng là toàn tìm thứ tốt.
“Ăn ngon không? Đây là Lưu Vân Tam Sắc quả, số lượng không nhiều.” Ân Nguyệt nheo mắt cười nói.
“Ngon!” Kim Phi Dao vừa ăn vừa đưa tay còn lại ra cầm một quả khác, trái một miếng phải một miếng, tận lực muốn chặn miệng lại, chờ lát nữa sẽ đến lượt hỏi đáp, phải bình tĩnh nha.
Ân Nguyệt nâng tách trà lên, chậm rãi gạt lá trà bên trong, nói: “Các ngươi gây ra động tĩnh quá lớn, khiến cho rất nhiều thuộc hạ của ta không có chỗ ở, thi lâm để gieo trồng cũng bị hủy không ít. Tuy nhiên, ta có nghe nói ngươi bảo thuộc hạ của ta nói với ta một tiếng, nhắn ta tìm ngươi tính toán tổn thất.”
“Không phải chuyện của ta, là yêu long và tên Lang ma đầu kia làm. Đúng rồi, hắn còn nói đã từng gặp ngươi, ngươi cũng quen hắn à?” Kim Phi Dao căn bản không quản được miệng mình, còn ra sức nhồi trái cây, nói quanh nói co.
“A? Linh giới Du Cảnh kính là ở trên tay ngươi?”
“Coi như vậy đi…”
“Cởi bỏ Cửu Trọng Linh Áp trận cũng là ngươi?”
“Hẳn là… là ta.”
“Cuối cùng, mang Linh giới Du Cảnh kính ra phía sau núi của ta hình như cũng là ngươi?”
“…Uhm, bọn họ không biết đường, là ta mang.”
“Ngươi còn có gì muốn giải thích?”
Kim Phi Dao chớp mắt mấy cái, nói như vậy không phải vẫn là ta làm sao? Vì vậy, nàng vội vàng khoa tay múa chân, “Tuy những việc đó đều là ta làm nhưng kia là do yêu long quấy rối, không liên quan đến ta, ta còn tưởng rằng nó và ngươi có quan hệ rất tốt, không ngờ vừa thoát ra liền phá địa bàn của ngươi, thi lâm đều do nó tiêu hủy, không liên quan đến ta.”
“Nếu không phải ngươi ăn thịt của nó thì nó cũng không nháo như vậy.” Ân Nguyệt vẫn cười như trước, ánh mắt híp lại nhiều hơn.
“Được rồi, kỳ thực là do tên Lang ma đầu đi cùng ta kia kiếm được chút ưu việt ở chỗ Kính huynh, cũng chính là chủ nhân của Linh giới Du Cảnh kính. Hơn nữa, hắn là cha ta, phần tổn thất này ngươi tìm hắn đòi đi.” Kim Phi Dao gục đầu xuống, vẻ mặt bất đắc dĩ nói.
Lúc này rốt cục Ân Nguyệt không cười, có chút chất vấn nhìn Kim Phi Dao, nửa ngày không nói gì. Kim Phi Dao bị hắn nhìn có chút sợ hãi, chột dạ đáp: “Gì vậy? Nếu ngươi không tin thì cứ tìm hắn mà hỏi. Không phải các ngươi đã từng gặp sao, đi hỏi hắn một cái là được.”
Ân Nguyệt đột nhiên cười nói: “Con dại cái mang sao! Mọi người đều là tu sĩ, trưởng thành một chút đi. Ngươi đã mấy trăm tuổi rồi, chẳng lẽ còn muốn mang phiền toái cho phụ thân? Hơn nữa, ta nghĩ ngươi cũng không làm được loại chuyện này, vẫn nên khiêm tốn một chút, tự mình chịu trách nhiệm đi, đừng có gây phiền cho trưởng bối.”
Kim Phi Dao kinh hãi nhìn hắn, cảm giác bản thân lại bị Ân Nguyệt cho vào tròng. Người này thật sự quá lợi hại, hoàn toàn không bị nàng lừa. Chẳng lẽ nàng chỉ có thể khi dễ Hùng ca và Bạch Giản Trúc?
Lúc này nàng mới cảm thán, nam nhân thành thật đơn thuần làm sao có thể sống ở thế giới này chứ! Nơi này bốn phía tràn ngập các tu sĩ đáng sợ khủng bố, tâm cơ vạn biến, vậy mà hai người này không bị người ta nuốt cả da lẫn xương, thật đúng là quá may mắn.
“Vậy ngươi muốn đền bao nhiêu? Ta một nghèo hai trắng, không có của cải gì cả, ngươi là người rõ ràng tình hình của ta nhất.” Kim Phi Dao bày ra vẻ mặt đau thương giống như bị oan uổng lớn lao.
Kim Phi Dao muốn cược một phen, lần trước lúc chia tay Ân Nguyệt nàng có bao nhiêu tài sản Ân Nguyệt cũng biết đại khái. Hiện tại ra vẻ đáng thương một chút, chắc chắn có thể cắt được một món bồi thường lớn, không thể cho hắn biết nàng vừa khéo kiếm được món tài sản lớn.
Nhưng không ngờ Ân Nguyệt lại nói ra lời nói khiến nàng cảm thấy ngoài ý muốn: “Không phải ngươi vừa cướp sạch Bách Hoan các sao? Làm sao có thể một nghèo hai trắng? Ta lại không chiếm tiện nghi của ngươi, chỉ muốn lấy lại tổn thất, kể cả ta không đề cập tới thì ngươi hẳn là nên chủ động bồi thường tổn thất cho ta chứ.”
Kim Phi Dao chấn kinh, sao lại thế này? Vì sao hắn lại biết nàng cướp sạch Bách Hoan các? Người của Bách Hoan các gặp nàng cũng chỉ có Tạ Lập, những người khác chỉ biết nàng là tiểu hắc thú, kể cả sau này có nói nàng là ai thì ngoài những phục vụ ở nhà ăn ra căn bản không có bao nhiêu người từng chú ý tới nàng.
Mới có vài ngày, kể cả Tạ Lập có thời gian rỗi, lập tức khôi phục nguyên khí cũng không có khả năng vì tìm kiếm nàng mà chỉ tốn vài ngay đã khiến cho người người đều biết đến. Nếu không phải Tạ Lập truyền ra thì chẳng lẽ Ân Nguyệt hạ cái gì đó trên người nàng? Vậy cho nên hắn mới biết rõ nàng làm cái gì?
“Không cần đoán, ta không động tay động chân gì với ngươi cả.” thấy mắt nàng loạn chuyển, bất chợt hoài nghi nhìn chằm chằm thân thể, Ân Nguyệt liền đoán được nàng đang nghĩ gì, mím môi cười.
Kim Phi Dao hơi xấu hổ, tươi cười giải thích: “Ngươi hiểu lầm rồi, ta không có ý nghĩ như vậy.”
“Thế Đạo Kinh số mới nhất có ghi chuyện của Bách Hoan các, ta vừa xem là biết do ngươi làm.” Ân Nguyệt đưa qua một ngọc giản, cười tủm tỉm nói với nàng.
“Thế Đạo Kinh?” Kim Phi Dao thật sự không chịu nổi, chẳng lẽ Bố Tự Du đã nhàn tới mức này, ngay cả chỗ này cũng có Thế Đạo Kinh? Hơn nữa, cũng không dùng giấy mà trực tiếp dùng ngọc giản, bộ dáng rất khí phái.
Đón lấy ngọc giản, nàng rót thần thức vào xem, Thế Đạo Kinh quả có nói đến chuyện phi thiên thuyền Bách Hoan các bị hủy, đương nhiên là bao gồm cả thụ mẫu và cường đại Thiên cấp giới, mà viết giống như đúc, tựa như lúc đó bọn họ có mặt ở đó vậy.
Trận đánh nhau được viết rất tinh tế thì Kim Phi Dao có thể hiểu được nhưng chuyện nàng trộm đồ mà cũng có nói tới. Tuy chỉ đề cập đến một con yêu thú sừng cong cướp sạch Bách Hoan các, một thân lông dài màu đen nhưng lại quý ở bức tranh minh họa.
Không biết Thế Đạo Kinh tìm họa sĩ ở đâu mà bức họa Kim Phi Dao trong đó vẽ rất cẩn thận, giống nàng tới tám phần. Khiến Kim Phi Dao không biết nói gì không phải là bức họa mà là những tin tức râu ria, không chỉ chuyện hủy phi thiên thuyền, trộm đồ mà ngay cả đầu Hoa Uyển Ti cũng có viết. Nói nàng giết hại tu sĩ cực mỹ của Nhân tộc, còn ngược đãi thi thể, không có nhân tính, vô cùng xấu xa.
Trộm Bách Hoan các thì thôi, cái đầu Hoa Uyển Ti cũng có thể xem như một chuyện? Nếu chỉ đọc Thế Đạo Kinh thì đại bộ phận chuyện tốt này đều dừng trên người Kim Phi Dao.
Bảo sao Ân Nguyệt có thể nhận ra là nàng làm, trong bài còn nói đến quá trình từ người biến thành thú do các chủ Bách Hoan các thuật lại. Chỉ cần là người đã từng thấy nàng biến thân là lập tức biết là ai, hơn nữa Tạ Lập còn yêu cầu mọi người cung cấp manh mối trên Thế Đạo Kinh, nếu có thể tìm được Kim Phi Dao sẽ được phần thưởng lớn.
“Thật quá đáng! Bố Tự Du cũng không quản lý gì cả, thế này không phải là cố ý hãm hại ta hay sao. Gia hỏa đáng giận này, mới không gặp chưa bao lâu mà đã bán bạn cầu vinh. Biết rõ có bao nhiêu người đọc Thế Đạo Kinh mà còn dám viết loạn!” Kim Phi Dao ném ngọc giản lên bàn đánh bốp, nổi giận đùng đùng nói.
Ân Nguyệt lại cười nói: “Chủ nhân Thế Đạo Kinh ở Thần cấp giới không phải Bố Tự Du mà ngươi nói đâu, ngươi mắng sai người rồi. Ta đoán hắn căn bản không biết ngươi cho nên chỉ có thể thêm mắm thêm muối, nếu không thì người kia tuyệt đối không bỏ qua.”
Ngay lúc nàng đang do dự xem có nên trở về hay là hong khô người rồi tiếp tục du ngoạn thì phía sau truyền tới một thanh âm ôn nhu: “Ngươi cũng không mang ô theo, tới tiệm của ta gột rửa đi.”
“Hả?” Kim Phi Dao nhìn lại, nhất thời tâm sinh cách ý.
Thấy đối phương mỉm cười, nàng vuốt tóc một cái, nói: “Hóa ra là Ân đạo hữu, sao lại khéo như vậy, chỗ nào cũng gặp được ngươi?”
Ân Nguyệt đang cầm cái ô trắng của hắn, tựa tiếu phi tiếu nhìn Kim Phi Dao, “Đây mới là lần thứ hai chúng ta gặp mặt, cũng không tính là đi đâu cũng gặp chứ.”
“Là… là vậy sao?” Kim Phi Dao ấp a ấp úng nói, sao trong ấn tượng của nàng thì giống như nàng và hắn thường xuyên gặp mặt vậy, thiếu nợ người khác đúng là bị chột dạ nha.
“Đi, tới tiệm của ta rửa mặt đi.” Ân Nguyệt lại nói, trên mặt mang cười nhưng ngữ khí lại không cho phép nàng từ chối.
Kim Phi Dao đành phải cố mà ừ một tiếng, sau đó đi theo hắn, không tình nguyện tiến về phía trước.
Chỉ chốc lát đã tới trước cửa hàng của Ân Nguyệt, Kim Phi Dao còn tưởng rằng hắn tài đại khí thô, tu vi lại cao như vậy thì cửa hàng chắc chắn cũng hoa lệ vô cùng ở trên đảo nổi. Nhưng không ngờ lại chỉ là một tiểu lâu hai tầng nho nhỏ nằm ngay ven đường nổi, chỉ tốt hơn mấy cửa hàng một tầng bên cạnh một chút.
Bên ngoài vẫn một màu đen, chỉ có biển hiệu thay đổi, không phải là Âm Trạch mà là Nguyệt Trạch. Lá cờ bên cạnh cũng là lá cờ mà các tiệm tạp hóa thường dùng.
“Ân đạo hữu, sao cửa hàng của ngươi càng mở lại càng nhỏ vậy. Bằng vào tài lực và thân phận của ngươi thì cũng phải tới đảo nổi phía trước xây một tòa lớn chứ. Hơn nữa, tên cũng thay đổi, mất đi đặc thù của ngươi nha.” Kim Phi Dao nhìn tên cửa hàng, lắc đầu nói.
Ân Nguyệt nhàn nhạt cười, “Nơi này là chỗ của tu sĩ chính phái, treo biển hiệu như vậy thì chắc chắn không làm ăn được gì. Lát nữa vào trong thì đừng nói lung tung, người trông cửa hàng là ta thuê ở đây, không dùng người của mình.”
“Vậy sao!” Kim Phi Dao lên tiếng, trong lòng lại nghĩ đến một chuyện, người trong tiệm không phải là cương thi thì không phải hắn sẽ không tiện tính toán sổ sách với mình chứ? Kỳ thực tính ra thì việc đó căn bản không liên quan đến nàng, tuy lúc đó nàng cũng có mặt nhưng đâu phải do nàng làm.
Ân Nguyệt cười dẫn nàng vào trong, bố cục bên trong cũng giống với các cửa hàng khác, không có gì xuất sắc. Xem ra tâm tư của hắn không đặt ở chỗ này, tám phần là do chưa làm được cửa hàng to nên làm tạm một cái nhỏ để dùng. Tên tu sĩ Kết Đan trung kỳ hắn thuê thấy Ân Nguyệt trở về liền đi lên đón.
Dặn dò hắn đi pha trà, Ân Nguyệt liền đưa Kim Phi Dao lên lầu, sau đó tránh mặt. Thật ra không cần tránh mặt cũng được, Kim Phi Dao rửa mặt vô cùng đơn giản, chỉ cần dùng Linh Thủy thuật kết xuất ra nước là có thể tẩy rửa sạch sẽ. Bộ đồ Quạ Đen của nàng không ngấm nước, nước chỉ bị phun lên tóc, mặt và tay nàng, trên người không dính chút nào.
Dùng nước rửa sạch sẽ xong cũng là lúc Ân Nguyệt tự mình bưng trà và điểm tâm lên. Nhìn đĩa trái cây đủ ba màu trong đĩa, khóe miệng Kim Phi Dao tự nhiên giật giật, người này lại dùng mỹ thực kế. Hôm nay nhất định phải cứng rắn, không thể trả nợ thay người được.
Nàng nghênh ngang ngồi xuống, thò tay cầm một quả lên gặm, một quả mà có ba vị, Ân Nguyệt đúng là toàn tìm thứ tốt.
“Ăn ngon không? Đây là Lưu Vân Tam Sắc quả, số lượng không nhiều.” Ân Nguyệt nheo mắt cười nói.
“Ngon!” Kim Phi Dao vừa ăn vừa đưa tay còn lại ra cầm một quả khác, trái một miếng phải một miếng, tận lực muốn chặn miệng lại, chờ lát nữa sẽ đến lượt hỏi đáp, phải bình tĩnh nha.
Ân Nguyệt nâng tách trà lên, chậm rãi gạt lá trà bên trong, nói: “Các ngươi gây ra động tĩnh quá lớn, khiến cho rất nhiều thuộc hạ của ta không có chỗ ở, thi lâm để gieo trồng cũng bị hủy không ít. Tuy nhiên, ta có nghe nói ngươi bảo thuộc hạ của ta nói với ta một tiếng, nhắn ta tìm ngươi tính toán tổn thất.”
“Không phải chuyện của ta, là yêu long và tên Lang ma đầu kia làm. Đúng rồi, hắn còn nói đã từng gặp ngươi, ngươi cũng quen hắn à?” Kim Phi Dao căn bản không quản được miệng mình, còn ra sức nhồi trái cây, nói quanh nói co.
“A? Linh giới Du Cảnh kính là ở trên tay ngươi?”
“Coi như vậy đi…”
“Cởi bỏ Cửu Trọng Linh Áp trận cũng là ngươi?”
“Hẳn là… là ta.”
“Cuối cùng, mang Linh giới Du Cảnh kính ra phía sau núi của ta hình như cũng là ngươi?”
“…Uhm, bọn họ không biết đường, là ta mang.”
“Ngươi còn có gì muốn giải thích?”
Kim Phi Dao chớp mắt mấy cái, nói như vậy không phải vẫn là ta làm sao? Vì vậy, nàng vội vàng khoa tay múa chân, “Tuy những việc đó đều là ta làm nhưng kia là do yêu long quấy rối, không liên quan đến ta, ta còn tưởng rằng nó và ngươi có quan hệ rất tốt, không ngờ vừa thoát ra liền phá địa bàn của ngươi, thi lâm đều do nó tiêu hủy, không liên quan đến ta.”
“Nếu không phải ngươi ăn thịt của nó thì nó cũng không nháo như vậy.” Ân Nguyệt vẫn cười như trước, ánh mắt híp lại nhiều hơn.
“Được rồi, kỳ thực là do tên Lang ma đầu đi cùng ta kia kiếm được chút ưu việt ở chỗ Kính huynh, cũng chính là chủ nhân của Linh giới Du Cảnh kính. Hơn nữa, hắn là cha ta, phần tổn thất này ngươi tìm hắn đòi đi.” Kim Phi Dao gục đầu xuống, vẻ mặt bất đắc dĩ nói.
Lúc này rốt cục Ân Nguyệt không cười, có chút chất vấn nhìn Kim Phi Dao, nửa ngày không nói gì. Kim Phi Dao bị hắn nhìn có chút sợ hãi, chột dạ đáp: “Gì vậy? Nếu ngươi không tin thì cứ tìm hắn mà hỏi. Không phải các ngươi đã từng gặp sao, đi hỏi hắn một cái là được.”
Ân Nguyệt đột nhiên cười nói: “Con dại cái mang sao! Mọi người đều là tu sĩ, trưởng thành một chút đi. Ngươi đã mấy trăm tuổi rồi, chẳng lẽ còn muốn mang phiền toái cho phụ thân? Hơn nữa, ta nghĩ ngươi cũng không làm được loại chuyện này, vẫn nên khiêm tốn một chút, tự mình chịu trách nhiệm đi, đừng có gây phiền cho trưởng bối.”
Kim Phi Dao kinh hãi nhìn hắn, cảm giác bản thân lại bị Ân Nguyệt cho vào tròng. Người này thật sự quá lợi hại, hoàn toàn không bị nàng lừa. Chẳng lẽ nàng chỉ có thể khi dễ Hùng ca và Bạch Giản Trúc?
Lúc này nàng mới cảm thán, nam nhân thành thật đơn thuần làm sao có thể sống ở thế giới này chứ! Nơi này bốn phía tràn ngập các tu sĩ đáng sợ khủng bố, tâm cơ vạn biến, vậy mà hai người này không bị người ta nuốt cả da lẫn xương, thật đúng là quá may mắn.
“Vậy ngươi muốn đền bao nhiêu? Ta một nghèo hai trắng, không có của cải gì cả, ngươi là người rõ ràng tình hình của ta nhất.” Kim Phi Dao bày ra vẻ mặt đau thương giống như bị oan uổng lớn lao.
Kim Phi Dao muốn cược một phen, lần trước lúc chia tay Ân Nguyệt nàng có bao nhiêu tài sản Ân Nguyệt cũng biết đại khái. Hiện tại ra vẻ đáng thương một chút, chắc chắn có thể cắt được một món bồi thường lớn, không thể cho hắn biết nàng vừa khéo kiếm được món tài sản lớn.
Nhưng không ngờ Ân Nguyệt lại nói ra lời nói khiến nàng cảm thấy ngoài ý muốn: “Không phải ngươi vừa cướp sạch Bách Hoan các sao? Làm sao có thể một nghèo hai trắng? Ta lại không chiếm tiện nghi của ngươi, chỉ muốn lấy lại tổn thất, kể cả ta không đề cập tới thì ngươi hẳn là nên chủ động bồi thường tổn thất cho ta chứ.”
Kim Phi Dao chấn kinh, sao lại thế này? Vì sao hắn lại biết nàng cướp sạch Bách Hoan các? Người của Bách Hoan các gặp nàng cũng chỉ có Tạ Lập, những người khác chỉ biết nàng là tiểu hắc thú, kể cả sau này có nói nàng là ai thì ngoài những phục vụ ở nhà ăn ra căn bản không có bao nhiêu người từng chú ý tới nàng.
Mới có vài ngày, kể cả Tạ Lập có thời gian rỗi, lập tức khôi phục nguyên khí cũng không có khả năng vì tìm kiếm nàng mà chỉ tốn vài ngay đã khiến cho người người đều biết đến. Nếu không phải Tạ Lập truyền ra thì chẳng lẽ Ân Nguyệt hạ cái gì đó trên người nàng? Vậy cho nên hắn mới biết rõ nàng làm cái gì?
“Không cần đoán, ta không động tay động chân gì với ngươi cả.” thấy mắt nàng loạn chuyển, bất chợt hoài nghi nhìn chằm chằm thân thể, Ân Nguyệt liền đoán được nàng đang nghĩ gì, mím môi cười.
Kim Phi Dao hơi xấu hổ, tươi cười giải thích: “Ngươi hiểu lầm rồi, ta không có ý nghĩ như vậy.”
“Thế Đạo Kinh số mới nhất có ghi chuyện của Bách Hoan các, ta vừa xem là biết do ngươi làm.” Ân Nguyệt đưa qua một ngọc giản, cười tủm tỉm nói với nàng.
“Thế Đạo Kinh?” Kim Phi Dao thật sự không chịu nổi, chẳng lẽ Bố Tự Du đã nhàn tới mức này, ngay cả chỗ này cũng có Thế Đạo Kinh? Hơn nữa, cũng không dùng giấy mà trực tiếp dùng ngọc giản, bộ dáng rất khí phái.
Đón lấy ngọc giản, nàng rót thần thức vào xem, Thế Đạo Kinh quả có nói đến chuyện phi thiên thuyền Bách Hoan các bị hủy, đương nhiên là bao gồm cả thụ mẫu và cường đại Thiên cấp giới, mà viết giống như đúc, tựa như lúc đó bọn họ có mặt ở đó vậy.
Trận đánh nhau được viết rất tinh tế thì Kim Phi Dao có thể hiểu được nhưng chuyện nàng trộm đồ mà cũng có nói tới. Tuy chỉ đề cập đến một con yêu thú sừng cong cướp sạch Bách Hoan các, một thân lông dài màu đen nhưng lại quý ở bức tranh minh họa.
Không biết Thế Đạo Kinh tìm họa sĩ ở đâu mà bức họa Kim Phi Dao trong đó vẽ rất cẩn thận, giống nàng tới tám phần. Khiến Kim Phi Dao không biết nói gì không phải là bức họa mà là những tin tức râu ria, không chỉ chuyện hủy phi thiên thuyền, trộm đồ mà ngay cả đầu Hoa Uyển Ti cũng có viết. Nói nàng giết hại tu sĩ cực mỹ của Nhân tộc, còn ngược đãi thi thể, không có nhân tính, vô cùng xấu xa.
Trộm Bách Hoan các thì thôi, cái đầu Hoa Uyển Ti cũng có thể xem như một chuyện? Nếu chỉ đọc Thế Đạo Kinh thì đại bộ phận chuyện tốt này đều dừng trên người Kim Phi Dao.
Bảo sao Ân Nguyệt có thể nhận ra là nàng làm, trong bài còn nói đến quá trình từ người biến thành thú do các chủ Bách Hoan các thuật lại. Chỉ cần là người đã từng thấy nàng biến thân là lập tức biết là ai, hơn nữa Tạ Lập còn yêu cầu mọi người cung cấp manh mối trên Thế Đạo Kinh, nếu có thể tìm được Kim Phi Dao sẽ được phần thưởng lớn.
“Thật quá đáng! Bố Tự Du cũng không quản lý gì cả, thế này không phải là cố ý hãm hại ta hay sao. Gia hỏa đáng giận này, mới không gặp chưa bao lâu mà đã bán bạn cầu vinh. Biết rõ có bao nhiêu người đọc Thế Đạo Kinh mà còn dám viết loạn!” Kim Phi Dao ném ngọc giản lên bàn đánh bốp, nổi giận đùng đùng nói.
Ân Nguyệt lại cười nói: “Chủ nhân Thế Đạo Kinh ở Thần cấp giới không phải Bố Tự Du mà ngươi nói đâu, ngươi mắng sai người rồi. Ta đoán hắn căn bản không biết ngươi cho nên chỉ có thể thêm mắm thêm muối, nếu không thì người kia tuyệt đối không bỏ qua.”
/725
|