Bên trong tử quang có một đóa sen bạch lục sắc bị tử lôi vờn quanh, bông sen đang chậm rãi mở ra. Kim Phi Dao nhất thời kinh ngạc: “Tài liệu lôi tính?”
Lấy hay là không lấy? Trong lòng nàng bắt đầu do dự. Thứ này là thứ mà tu sĩ Luyện Hư kỳ thích nhất, xem ra mục tiêu của trăm tên tu sĩ Hóa Thần kia đều là thứ này, mà tám phần cũng là vì hiến cho tu sĩ Luyện Hư kỳ, nếu không cũng sẽ không nói Nhật Nguyệt môn có quy củ không cho một mình tới gần nơi này.
Không ngờ lại là tài liệu lôi tính, Kim Phi Dao không dám khẳng định lấy đi thứ này có thể chạy thoát hay không, có lẽ có một tên Luyện Hư kỳ đang ở đâu đó nhìn chằm chằm cũng nên. Cắn răng một cái, nàng vô cùng đau đớn hô lên: “Hùng ca, chúng ta đi.”
Hùng Thiên Khôn sửng sốt, không ngờ nàng lại không cần vật ấy, muốn tay không rời đi. Trong lòng hắn đại hỉ, như vậy thì nàng sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng, vì thế hắn nhanh chóng theo nàng bay ra phía ngoài.
Vì hoa sen vẫn đang nở, Kim Phi Dao không tranh cướp gì, người người đều nhìn thấy cho nên không ai xuất thủ ngăn nàng. Ánh mắt mọi người đều tập trung trên hoa sen, chớp cũng không chớp.
Thấy căn bản không có người đến giết mình, Kim Phi Dao chạy ra khỏi vòng vây liền ngừng lại, lưu luyến không rời nhìn bông sen. Hùng Thiên Khôn chấn động nhìn nàng, vội vàng đưa tay kéo nàng một cái: “Muội định làm gì?”
Kim Phi Dao lạnh nhạt nhìn hắn, nói: “Dù sao cũng phải biết đây là thứ gì, nếu không có khả năng buổi tối ta sẽ không ngủ yên, cả ngày đều nhớ kỹ chuyện này.”
Hùng Thiên Khôn nhìn nàng, sốt ruột nói: “Muội căn bản không cần ngủ, chúng ta mau chạy đi thôi. Bọn họ có thể đang chờ bảo vật xuất thế, lát nữa chắc chắn sẽ có hỗn chiến, chúng ta hãy nhân lúc này mà rời đi.”
“Ta đã rời khỏi đường nổi, chỉ cần không tham gia cướp đoạt thì đứng nhìn hẳn là không có vấn đề gì.” Kim Phi Dao đúng lý hợp tình nói, mắt thấy bảo vật như vậy đã đặt ở dưới mông mình vài lần, làm sao có thể rời đi như vậy.
“Muội tuyệt đối không được tranh cướp, nhìn vài lần là phải đi.” Hùng Thiên Khôn không còn cách nào, chỉ phải đồng ý đứng cùng nàng xem náo nhiệt.
Đóa hoa sen kia đã hoàn toàn nở ra, từng tia tử lôi lóe lên không ngừng, chúng tu sĩ cũng chỉ quan khán, không thấy ai tiến lên động thủ. Kim Phi Dao nhìn trái nhìn phải một cái, không để ý Hùng Thiên Khôn ngăn cản, tha thiết chờ mong hỏi một gã tu sĩ: “Đạo hữu, xin hỏi đây là cái gì vậy?”
Người nọ cũng không quay đầu lại, mắng: “Không biết mà ngươi còn dám ngồi lên, mau mau cút đi, nếu lúc nãy không phải ngươi đi nhanh thì đã sớm bị mọi người đánh chết rồi.”
“Đừng có lãnh đạm như vậy chứ, ta chỉ xem náo nhiệt thôi, tuyệt đối sẽ không ra tay tranh cướp. Hơn nữa, ta cũng nhìn ra được đó là tài liệu lôi tính, chỉ là muốn biết tên, khỏi phải sau này nói ra cũng không biết mình ngồi lên cái gì.” Đối mặt với tu sĩ lạnh lùng kia, Kim Phi Dao không hề nổi giận, vẫn cười cười nói nói như trước.
Hùng Thiên Khôn lại sớm một bụng tức giận, bọn người kia cũng dám lạnh nhạt với nàng, hắn âm thầm nhớ kỹ diện mạo người kia, tìm được cơ hội sẽ cho hắn trả giá vì thái độ của mình.
“Phiền chết, đây là Tử Quang liên, có thể tránh ra chưa?” hiện tại là lúc Tử Quang liên xuất thế, hắn nhận mệnh của sư tôn, đến đây cướp Tử Quang liên. Hiện tại không thể phân tâm, hắn liền hung thần ác sát nói tên cho Kim Phi Dao, cảnh cáo không cho nàng tiếp tục phiền hà mình nữa.
Kim Phi Dao bĩu môi, bất mãn lui về phía sau, sau đó truyền âm cho Hùng Thiên Khôn: “Đây là Tử Quang liên, là hoa sen, huynh hiểu ý ta không?”
“Không hiểu, hoa sen thì sao?” Hùng Thiên Khôn mờ mịt nhìn nàng.
Kim Phi Dao bất đắc dĩ trừng mắt nhìn hắn, “Hoa sen đều sẽ kết hạt, huynh đã gặp bông hoa sen nào chỉ kết một hạt chưa?”
“Chưa từng!”
“Cho nên nói, lát nữa Tử Quang liên sẽ kết xuất rất nhiều hạt sen, ta đoán ít nhất cũng hơn ba hạt. Đến lúc đó chính là cơ hội nhặt tiện nghi, nhiều hạt sen để tranh đoạt như vậy, không có khả năng tất cả mọi người đều xông đến cướp của một người, đó chính là cơ hội của đôi ta. Lát nữa huynh hãy tự chăm sóc bản thân, ta sẽ rất bận.” Kim Phi Dao vui tươi hớn hở cười nói.
Hùng Thiên Khôn quả thực không biết phải nói gì, mới chưa được bao lâu nàng đã thay đổi chủ ý. Vậy còn không bằng vừa rồi cứ canh giữ ở dưới sân, hái toàn bộ Tử Quang liên đi, tiện hơn là chạy đi rồi quay lại cướp.
Hắn nói suy nghĩ trong lòng với Kim Phi Dao, muốn để nàng hiểu rõ, cả trăm người tới cướp mấy hạt sen, cơ hội vô cùng nhỏ, còn không bằng sớm rời đi một chút, lần nữa tìm một thần giới thưa người mà an tâm tu luyện.
Kim Phi Dao lườm, chỉ vào bình đài nói: “Bông hoa này bây giờ còn chưa nở hết, hạt sen còn chưa xuất hiện. Nếu cứ ở dưới đó chỉ sợ hiện tại đã sớm bị đám tu sĩ kia đánh cho một trận. Ta không có bản lĩnh chống lại công kích của nhiều người như vậy, huynh có sao?”
Hùng Thiên Khôn bị nàng hỏi cho không biết nói gì, chỉ ngóng trông nàng không có cơ hội lấy được hạt Tử Quang liên, như vậy sẽ không có nguy hiểm, sau đó hai người lại có thể tìm một địa phương không người ở mấy năm.
Nếu Vân lão biết ý nghĩ hiện tại của hắn thì chắc chắn sẽ tức chết đi được, nếu không cũng sẽ nhắc nhở hắn, tốt nhất hãy giết chết Kim Phi Dao, tránh nhiễu loạn tâm tư.
Tử Quang liên nở ra xinh đẹp lóa mắt, cũng biến mất rất nhanh, mới chỉ qua thời gian nửa chén trà, những cánh hoa màu trắng xanh lần lượt khô vàng rồi rơi xuống, ở giữa xuất hiện một đài sen có tử lôi vờn quanh. Khiến Kim Phi Dao thất vọng lại làm Hùng Thiên Khôn cao hứng là trong đài sen Tử Quang liên này lại chỉ có một hạt sen to bằng quả trứng gà.
Hạt sen lộ một nửa ra ngoài, trên mặt có hoa văn màu tìm, tản mát ra quang mang nhàn nhạt, phi thường xinh đẹp. Nó vừa xuất hiện, nhất thời không khí chung quanh trở nên căng thẳng, tất cả tu sĩ đều tiết linh lực ra ngoài, chuẩn bị cướp đoạt.
Thấy chỉ có một hạt sen, Kim Phi Dao mắng: “Hoa sen gì vậy, không chút thành thật làm tròn bổn phận gì cả, cứ kết một đống hạt sen là được, còn chỉ kết một hạt làm gì.”
Hùng Thiên Khôn cười thầm lôi kéo nàng lui về sau, hiện tại chỉ có một hạt sen, kể cả Kim Phi Dao có tham cũng không có cơ hội đi đoạt. Nhưng kéo vài cái, Kim Phi Dao vẫn còn tha thiết chờ mong nhìn chằm chằm đài sen, trong đầu tràn đầy ý nghĩ hạt Tử Quang liên này có thể đổi được bao nhiêu linh thạch, căn bản không có ý bỏ đi.
Đúng lúc này, đài sen bắt đầu từ trắng xanh biến thành vàng, hạt xen đột nhiên phá đài mà ra, kéo tử lôi vèo một cái bay ra ngoài. Tài liệu tuyệt phẩm đặc thù đều có linh tính mà không phải là vật chết.
Hạt sen bay tán loạn trong không trung, gặp tu sĩ tiến lên ngăn cản liền chuyển hướng, dị thường cơ trí. Mà các tu sĩ cũng đem hết các loại pháp bảo đã chuẩn bị từ trước ra, cả không trung nhoang nhoáng đủ màu đủ dạng, tất cả đều là pháp bảo đang phi vũ.
Vì không có người cướp được hạt sen nên tạm thời không có ai công kích nhau, mục đích của mọi người chỉ có một, đó là trước tiên cướp được hạt Tử Quang liên rồi nói.
Kim Phi Dao bị Hùng Thiên Khôn cứng rắn kéo ra ngoài, không cho nàng đi tham gia cướp đoạt. Kim Phi Dao phiền chán chỉ vào hạt sen, miệng không ngừng nói: “Huynh xem, lại đổi hướng rồi. Nếu không rời đi thì vị trí kia vừa khéo là chỗ ta đứng lúc trước, giơ tay là có thể nắm được. Hùng ca, lá gan huynh quá nhỏ, lấy ra dũng khí lúc đi giựt tiền người khác đi, nếu hiến thứ này cho tu sĩ Luyện Hư thì chắc chắn dù có làm phải chuyện có lỗi gì cũng được tha thứ.”
Hùng Thiên Khôn nỗ lực không nghe lời Kim Phi Dao, chỉ sợ nàng nói thêm vài câu là bản thân sẽ chiều theo, để nàng đi mạo hiểm.
Nhưng có vài việc dù có tận lực tránh cũng không tránh được. Hùng Thiên Khôn không muốn để Kim Phi Dao tham dự chuyện này, kéo nàng đi ra rất xa đám người. Ngay cả Kim Phi Dao cũng phải mếu, phi thường bất mãn buông tha, thoạt nhìn thì sự việc đã không còn quan hệ với hai người nữa.
Nhưng Tử Quang liên đang bay tán loạn trong đám người không biết có phải cảm thấy người chung quanh quá nhiều, không có chỗ nào có thể chạy thoát hay không mà đột nhiên nhanh chóng xuyên qua bên cạnh một gã tu sĩ, bay qua đám người, vụt một tiếng bay vội tới hướng Kim Phi Dao.
Kim Phi Dao khẽ nhếch iệng nhìn hạt Tử Quang liên đang thẳng tắp bay tới, hư không một trảo liền dùng linh lực bao vây hạt Tử Quang liên, hút về bên người. Hạt Tử Quang liên dùng sức giãy dụa, muốn đào thoát khỏi tay nàng, nhưng Kim Phi Dao lại nhanh nhẹn lấy ra một hộp ngọc, ném nó vào. Dùng linh lực khóa lại, thiếp một tấm phù giam cầm rồi ném hộp ngọc vào túi càn khôn.
Hùng Thiên Khôn ngây ra như phỗng nhìn nàng, hoàn toàn không ngờ còn có một màn này. Trăm tên tu sĩ kia cũng nhìn cảnh này, từ lúc Tử Quang liên rơi vào tay Kim Phi Dao, sau đó bị cất vào túi càn khôn chỉ mất thời gian hai hơi thở, ngay cả bộ dáng còn chưa thấy rõ đã bị nàng thu đi.
Điều này làm cho mọi người nhất thời sửng sốt, đợi thấy rõ hai người này thì lửa giận tron lòng bốc cao. Lại là hai người này, vừa rồi còn giả vờ không biết, quả nhiên là có chuẩn bị mà tới.
Kim Phi Dao theo phản xạ có điều kiện thu hạt Tử Quang liên vào túi càn khôn xong mới giật mình kinh hỉ, cười nói: “Đây là vận may cứt chó gì nha, vậy mà lại tự động đưa lên cửa. Ông trời đã định trước vật ấy là của ta, vừa rồi còn trốn cái gì, cứ đứng ở sân tao nhã lấy đi là được.”
Nhưng nhìn ra bốn phía, vẻ tươi cười của nàng liền ngưng lại, trăm tên tu sĩ Hóa Thần kỳ kia không nói một lời đã tung hết pháp bảo pháp thuật ra, toàn bộ đánh về hướng nàng.
“Hùng ca, đi mau!” Kim Phi Dao vẫn còn nhắc nhở Hùng Thiên Khôn một tiếng, thân mình run lên, hô một cái biến thành Thao Thiết cao mười trượng, nhân lúc xoay người, đuôi nàng phẩy một cái quét qua người Hùng Thiên Khôn. Một cái quét này đã trực tiếp quét hắn ra ngoài, sau đó nàng mở cái miệng khổng lồ ra, phun ra một đường hắc minh rộng một trượng về phía trăm loại công kích kia.
Hắc minh lao ra, đánh vào công kích của nhóm tu sĩ, chỉ nhìn thấy thải quang vô hạn của các công kích dừng lại một chút, lại tiếp tục xuyên qua hắc minh, nhào tới Kim Phi Dao. Muốn lấy sức một người đối kháng lực trăm người quả thực là quá ngây thơ.
Lúc này Thông Thiên Như Ý bay ra khỏi hắc minh, kết thành pháp thuẫn hình hai nửa vòng tròn, gắn vào phía trước Kim Phi Dao, công kích cũng bay nhanh tới. Hùng Thiên Khôn bị Kim Phi Dao quét ra ngoài, mắt thấy công kích sắp bổ nhào lên người Kim Phi Dao, hắn rống lớn một tiếng: “Vân lão!”
Nhưng Vân lão lại không theo ý nguyện của hắn, thuấn di không xuất hiện, lúc này chỉ nghe ầm một tiếng, công kích vọt tới chỗ Kim Phi Dao đứng, trong không trung lóe lên quang mang chói mắt, sóng công kích khuếch tán, ánh sáng cũng qua đi, chỗ nàng đứng lúc nãy đã rỗng tuếch, không lưu lại cái gì.
Lấy hay là không lấy? Trong lòng nàng bắt đầu do dự. Thứ này là thứ mà tu sĩ Luyện Hư kỳ thích nhất, xem ra mục tiêu của trăm tên tu sĩ Hóa Thần kia đều là thứ này, mà tám phần cũng là vì hiến cho tu sĩ Luyện Hư kỳ, nếu không cũng sẽ không nói Nhật Nguyệt môn có quy củ không cho một mình tới gần nơi này.
Không ngờ lại là tài liệu lôi tính, Kim Phi Dao không dám khẳng định lấy đi thứ này có thể chạy thoát hay không, có lẽ có một tên Luyện Hư kỳ đang ở đâu đó nhìn chằm chằm cũng nên. Cắn răng một cái, nàng vô cùng đau đớn hô lên: “Hùng ca, chúng ta đi.”
Hùng Thiên Khôn sửng sốt, không ngờ nàng lại không cần vật ấy, muốn tay không rời đi. Trong lòng hắn đại hỉ, như vậy thì nàng sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng, vì thế hắn nhanh chóng theo nàng bay ra phía ngoài.
Vì hoa sen vẫn đang nở, Kim Phi Dao không tranh cướp gì, người người đều nhìn thấy cho nên không ai xuất thủ ngăn nàng. Ánh mắt mọi người đều tập trung trên hoa sen, chớp cũng không chớp.
Thấy căn bản không có người đến giết mình, Kim Phi Dao chạy ra khỏi vòng vây liền ngừng lại, lưu luyến không rời nhìn bông sen. Hùng Thiên Khôn chấn động nhìn nàng, vội vàng đưa tay kéo nàng một cái: “Muội định làm gì?”
Kim Phi Dao lạnh nhạt nhìn hắn, nói: “Dù sao cũng phải biết đây là thứ gì, nếu không có khả năng buổi tối ta sẽ không ngủ yên, cả ngày đều nhớ kỹ chuyện này.”
Hùng Thiên Khôn nhìn nàng, sốt ruột nói: “Muội căn bản không cần ngủ, chúng ta mau chạy đi thôi. Bọn họ có thể đang chờ bảo vật xuất thế, lát nữa chắc chắn sẽ có hỗn chiến, chúng ta hãy nhân lúc này mà rời đi.”
“Ta đã rời khỏi đường nổi, chỉ cần không tham gia cướp đoạt thì đứng nhìn hẳn là không có vấn đề gì.” Kim Phi Dao đúng lý hợp tình nói, mắt thấy bảo vật như vậy đã đặt ở dưới mông mình vài lần, làm sao có thể rời đi như vậy.
“Muội tuyệt đối không được tranh cướp, nhìn vài lần là phải đi.” Hùng Thiên Khôn không còn cách nào, chỉ phải đồng ý đứng cùng nàng xem náo nhiệt.
Đóa hoa sen kia đã hoàn toàn nở ra, từng tia tử lôi lóe lên không ngừng, chúng tu sĩ cũng chỉ quan khán, không thấy ai tiến lên động thủ. Kim Phi Dao nhìn trái nhìn phải một cái, không để ý Hùng Thiên Khôn ngăn cản, tha thiết chờ mong hỏi một gã tu sĩ: “Đạo hữu, xin hỏi đây là cái gì vậy?”
Người nọ cũng không quay đầu lại, mắng: “Không biết mà ngươi còn dám ngồi lên, mau mau cút đi, nếu lúc nãy không phải ngươi đi nhanh thì đã sớm bị mọi người đánh chết rồi.”
“Đừng có lãnh đạm như vậy chứ, ta chỉ xem náo nhiệt thôi, tuyệt đối sẽ không ra tay tranh cướp. Hơn nữa, ta cũng nhìn ra được đó là tài liệu lôi tính, chỉ là muốn biết tên, khỏi phải sau này nói ra cũng không biết mình ngồi lên cái gì.” Đối mặt với tu sĩ lạnh lùng kia, Kim Phi Dao không hề nổi giận, vẫn cười cười nói nói như trước.
Hùng Thiên Khôn lại sớm một bụng tức giận, bọn người kia cũng dám lạnh nhạt với nàng, hắn âm thầm nhớ kỹ diện mạo người kia, tìm được cơ hội sẽ cho hắn trả giá vì thái độ của mình.
“Phiền chết, đây là Tử Quang liên, có thể tránh ra chưa?” hiện tại là lúc Tử Quang liên xuất thế, hắn nhận mệnh của sư tôn, đến đây cướp Tử Quang liên. Hiện tại không thể phân tâm, hắn liền hung thần ác sát nói tên cho Kim Phi Dao, cảnh cáo không cho nàng tiếp tục phiền hà mình nữa.
Kim Phi Dao bĩu môi, bất mãn lui về phía sau, sau đó truyền âm cho Hùng Thiên Khôn: “Đây là Tử Quang liên, là hoa sen, huynh hiểu ý ta không?”
“Không hiểu, hoa sen thì sao?” Hùng Thiên Khôn mờ mịt nhìn nàng.
Kim Phi Dao bất đắc dĩ trừng mắt nhìn hắn, “Hoa sen đều sẽ kết hạt, huynh đã gặp bông hoa sen nào chỉ kết một hạt chưa?”
“Chưa từng!”
“Cho nên nói, lát nữa Tử Quang liên sẽ kết xuất rất nhiều hạt sen, ta đoán ít nhất cũng hơn ba hạt. Đến lúc đó chính là cơ hội nhặt tiện nghi, nhiều hạt sen để tranh đoạt như vậy, không có khả năng tất cả mọi người đều xông đến cướp của một người, đó chính là cơ hội của đôi ta. Lát nữa huynh hãy tự chăm sóc bản thân, ta sẽ rất bận.” Kim Phi Dao vui tươi hớn hở cười nói.
Hùng Thiên Khôn quả thực không biết phải nói gì, mới chưa được bao lâu nàng đã thay đổi chủ ý. Vậy còn không bằng vừa rồi cứ canh giữ ở dưới sân, hái toàn bộ Tử Quang liên đi, tiện hơn là chạy đi rồi quay lại cướp.
Hắn nói suy nghĩ trong lòng với Kim Phi Dao, muốn để nàng hiểu rõ, cả trăm người tới cướp mấy hạt sen, cơ hội vô cùng nhỏ, còn không bằng sớm rời đi một chút, lần nữa tìm một thần giới thưa người mà an tâm tu luyện.
Kim Phi Dao lườm, chỉ vào bình đài nói: “Bông hoa này bây giờ còn chưa nở hết, hạt sen còn chưa xuất hiện. Nếu cứ ở dưới đó chỉ sợ hiện tại đã sớm bị đám tu sĩ kia đánh cho một trận. Ta không có bản lĩnh chống lại công kích của nhiều người như vậy, huynh có sao?”
Hùng Thiên Khôn bị nàng hỏi cho không biết nói gì, chỉ ngóng trông nàng không có cơ hội lấy được hạt Tử Quang liên, như vậy sẽ không có nguy hiểm, sau đó hai người lại có thể tìm một địa phương không người ở mấy năm.
Nếu Vân lão biết ý nghĩ hiện tại của hắn thì chắc chắn sẽ tức chết đi được, nếu không cũng sẽ nhắc nhở hắn, tốt nhất hãy giết chết Kim Phi Dao, tránh nhiễu loạn tâm tư.
Tử Quang liên nở ra xinh đẹp lóa mắt, cũng biến mất rất nhanh, mới chỉ qua thời gian nửa chén trà, những cánh hoa màu trắng xanh lần lượt khô vàng rồi rơi xuống, ở giữa xuất hiện một đài sen có tử lôi vờn quanh. Khiến Kim Phi Dao thất vọng lại làm Hùng Thiên Khôn cao hứng là trong đài sen Tử Quang liên này lại chỉ có một hạt sen to bằng quả trứng gà.
Hạt sen lộ một nửa ra ngoài, trên mặt có hoa văn màu tìm, tản mát ra quang mang nhàn nhạt, phi thường xinh đẹp. Nó vừa xuất hiện, nhất thời không khí chung quanh trở nên căng thẳng, tất cả tu sĩ đều tiết linh lực ra ngoài, chuẩn bị cướp đoạt.
Thấy chỉ có một hạt sen, Kim Phi Dao mắng: “Hoa sen gì vậy, không chút thành thật làm tròn bổn phận gì cả, cứ kết một đống hạt sen là được, còn chỉ kết một hạt làm gì.”
Hùng Thiên Khôn cười thầm lôi kéo nàng lui về sau, hiện tại chỉ có một hạt sen, kể cả Kim Phi Dao có tham cũng không có cơ hội đi đoạt. Nhưng kéo vài cái, Kim Phi Dao vẫn còn tha thiết chờ mong nhìn chằm chằm đài sen, trong đầu tràn đầy ý nghĩ hạt Tử Quang liên này có thể đổi được bao nhiêu linh thạch, căn bản không có ý bỏ đi.
Đúng lúc này, đài sen bắt đầu từ trắng xanh biến thành vàng, hạt xen đột nhiên phá đài mà ra, kéo tử lôi vèo một cái bay ra ngoài. Tài liệu tuyệt phẩm đặc thù đều có linh tính mà không phải là vật chết.
Hạt sen bay tán loạn trong không trung, gặp tu sĩ tiến lên ngăn cản liền chuyển hướng, dị thường cơ trí. Mà các tu sĩ cũng đem hết các loại pháp bảo đã chuẩn bị từ trước ra, cả không trung nhoang nhoáng đủ màu đủ dạng, tất cả đều là pháp bảo đang phi vũ.
Vì không có người cướp được hạt sen nên tạm thời không có ai công kích nhau, mục đích của mọi người chỉ có một, đó là trước tiên cướp được hạt Tử Quang liên rồi nói.
Kim Phi Dao bị Hùng Thiên Khôn cứng rắn kéo ra ngoài, không cho nàng đi tham gia cướp đoạt. Kim Phi Dao phiền chán chỉ vào hạt sen, miệng không ngừng nói: “Huynh xem, lại đổi hướng rồi. Nếu không rời đi thì vị trí kia vừa khéo là chỗ ta đứng lúc trước, giơ tay là có thể nắm được. Hùng ca, lá gan huynh quá nhỏ, lấy ra dũng khí lúc đi giựt tiền người khác đi, nếu hiến thứ này cho tu sĩ Luyện Hư thì chắc chắn dù có làm phải chuyện có lỗi gì cũng được tha thứ.”
Hùng Thiên Khôn nỗ lực không nghe lời Kim Phi Dao, chỉ sợ nàng nói thêm vài câu là bản thân sẽ chiều theo, để nàng đi mạo hiểm.
Nhưng có vài việc dù có tận lực tránh cũng không tránh được. Hùng Thiên Khôn không muốn để Kim Phi Dao tham dự chuyện này, kéo nàng đi ra rất xa đám người. Ngay cả Kim Phi Dao cũng phải mếu, phi thường bất mãn buông tha, thoạt nhìn thì sự việc đã không còn quan hệ với hai người nữa.
Nhưng Tử Quang liên đang bay tán loạn trong đám người không biết có phải cảm thấy người chung quanh quá nhiều, không có chỗ nào có thể chạy thoát hay không mà đột nhiên nhanh chóng xuyên qua bên cạnh một gã tu sĩ, bay qua đám người, vụt một tiếng bay vội tới hướng Kim Phi Dao.
Kim Phi Dao khẽ nhếch iệng nhìn hạt Tử Quang liên đang thẳng tắp bay tới, hư không một trảo liền dùng linh lực bao vây hạt Tử Quang liên, hút về bên người. Hạt Tử Quang liên dùng sức giãy dụa, muốn đào thoát khỏi tay nàng, nhưng Kim Phi Dao lại nhanh nhẹn lấy ra một hộp ngọc, ném nó vào. Dùng linh lực khóa lại, thiếp một tấm phù giam cầm rồi ném hộp ngọc vào túi càn khôn.
Hùng Thiên Khôn ngây ra như phỗng nhìn nàng, hoàn toàn không ngờ còn có một màn này. Trăm tên tu sĩ kia cũng nhìn cảnh này, từ lúc Tử Quang liên rơi vào tay Kim Phi Dao, sau đó bị cất vào túi càn khôn chỉ mất thời gian hai hơi thở, ngay cả bộ dáng còn chưa thấy rõ đã bị nàng thu đi.
Điều này làm cho mọi người nhất thời sửng sốt, đợi thấy rõ hai người này thì lửa giận tron lòng bốc cao. Lại là hai người này, vừa rồi còn giả vờ không biết, quả nhiên là có chuẩn bị mà tới.
Kim Phi Dao theo phản xạ có điều kiện thu hạt Tử Quang liên vào túi càn khôn xong mới giật mình kinh hỉ, cười nói: “Đây là vận may cứt chó gì nha, vậy mà lại tự động đưa lên cửa. Ông trời đã định trước vật ấy là của ta, vừa rồi còn trốn cái gì, cứ đứng ở sân tao nhã lấy đi là được.”
Nhưng nhìn ra bốn phía, vẻ tươi cười của nàng liền ngưng lại, trăm tên tu sĩ Hóa Thần kỳ kia không nói một lời đã tung hết pháp bảo pháp thuật ra, toàn bộ đánh về hướng nàng.
“Hùng ca, đi mau!” Kim Phi Dao vẫn còn nhắc nhở Hùng Thiên Khôn một tiếng, thân mình run lên, hô một cái biến thành Thao Thiết cao mười trượng, nhân lúc xoay người, đuôi nàng phẩy một cái quét qua người Hùng Thiên Khôn. Một cái quét này đã trực tiếp quét hắn ra ngoài, sau đó nàng mở cái miệng khổng lồ ra, phun ra một đường hắc minh rộng một trượng về phía trăm loại công kích kia.
Hắc minh lao ra, đánh vào công kích của nhóm tu sĩ, chỉ nhìn thấy thải quang vô hạn của các công kích dừng lại một chút, lại tiếp tục xuyên qua hắc minh, nhào tới Kim Phi Dao. Muốn lấy sức một người đối kháng lực trăm người quả thực là quá ngây thơ.
Lúc này Thông Thiên Như Ý bay ra khỏi hắc minh, kết thành pháp thuẫn hình hai nửa vòng tròn, gắn vào phía trước Kim Phi Dao, công kích cũng bay nhanh tới. Hùng Thiên Khôn bị Kim Phi Dao quét ra ngoài, mắt thấy công kích sắp bổ nhào lên người Kim Phi Dao, hắn rống lớn một tiếng: “Vân lão!”
Nhưng Vân lão lại không theo ý nguyện của hắn, thuấn di không xuất hiện, lúc này chỉ nghe ầm một tiếng, công kích vọt tới chỗ Kim Phi Dao đứng, trong không trung lóe lên quang mang chói mắt, sóng công kích khuếch tán, ánh sáng cũng qua đi, chỗ nàng đứng lúc nãy đã rỗng tuếch, không lưu lại cái gì.
/725
|