Hoàng Vũ Lương ngồi trên lầu Trấn Sơn, chịu đựng mùi thối từ người Khổng Vinh, nếu không phải còn cần dùng đến bản lĩnh luyện yêu của hắn thì đã sớm một cước đá hắn xuống dưới rồi.
“Mau lên, sao người ta muốn còn chưa tới?” Khổng Vinh đứng ngồi không yên, đi tới đi lui, cứ hết một vòng lại thúc giục Hoa Nguyên Tử.
Từ lúc hắn bước lên lầu, đầu mày của Hoa Nguyên Tử chưa hề giãn ra lần nào, bị thúc giục liền tức giận mắng: “Đợi không được thì ngươi trở về phía sau núi đi, đi tới đi lui ở đây ầm ĩ chết người, không thấy Hoàng trưởng lão còn ngồi đây sao?”
Khổng Vinh đành phải đặt mông ngồi xuống, cười cười nói với Hoàng Vũ Lương: “Hoàng trưởng lão, khi nào thì lại có thể đưa một thực hồn thần thú nữa đến? Dùng yêu hồn của hậu duệ thần thú để luyện yêu rất khó thành công, trực tiếp dùng thần thú là tốt nhất. Chỉ là thực hồn mấy lần trước đưa tới đều đã chết hết, nếu mang được nữa tới thì quá tốt.”
“Thứ này khả ngộ không thể cầu, lúc đó nếu không phải con Chu Tước này đang tập kích tu sĩ khác thì ta cũng không thể phát hiện ra hắn là Chu Tước. Một cái này cũng đủ cho ngươi chơi thật lâu, chỉ hy vọng lần này ngươi có thể làm ra cái gì đó, đừng có lại làm ra một đống vô dụng khiến người ta ghê tởm để báo cáo kết quả công tác.” Hoàng Vũ Lương nghiên giọng cảnh cáo hắn.
“Lần này chắc chắn sẽ không, ta nhất định dùng con Chu Tước này làm ra ít nhất mười tên người Chu Tước.” Khổng Vinh vỗ ngực cam đoan, lập tức lại nghĩ tới mình đang muốn người, quay sang thúc giục Hoa Nguyên Tử.
“Si nhân!” Hoa Nguyên Tử tức giận mắng một tiếng, nếu không phải Nhật Nguyệt môn muốn làm nhân thú thì Vạn Thú sơn trang của nàng cần gì phải đi làm những việc vặt vãnh này. Mỗi ngày lại làm ra một đống gia hỏa xấu xí vô dụng, không những phải cung cấp yêu thú còn phải tìm tu sĩ thích hợp. Mà Nhật Nguyệt môn lại chẳng cần quan tâm cái gì, chỉ quăng xuống cái mệnh lệnh là xong, thật sự quá đáng giận.
Nhưng Vạn Thú sơn trang của nàng nếu không có Nhật Nguyệt môn ở phía sau làm chỗ dựa thì năm đó cũng không thể từ một cửa hàng nhỏ biến thành linh thú điếm lớn nhất Thần cấp giới. Thật sự là không thể vẹn cả đôi đường, muốn phát tài lại bị quản chế, cảm giác này thật sự rất không tốt.
Nhất là tên điên Khổng Vinh này, muốn luyện yêu thì cứ luyện, có nhất thiết phải làm cho bên trong thối thành như vậy hay không? Nghĩ đến thứ mùi thối làm thế nào cũng không xử lý được ở phía sau núi, Hoa Nguyên Tử lại cảm thấy một thân khó chịu. Ngay cả bọn họ nếu muốn đến Luyện Yêu đường phía sau núi cũng phải đi từ bên ngoài cấm chế vào, thông đạo này dù chết cũng không bước vào một bước.
“Lần này nếu ngươi thật sự có thể luyện ra nhân thú hoàn chỉnh thì ta sẽ cung cấp cho ngươi tài liệu tốt, ngươi thấy tu sĩ Nguyên Anh kỳ thế nào?” Hoàng Vũ Lương nhìn gương mặt bẩn thỉu của Khổng Vinh, đưa ra một dụ hoặc lớn.
Quả nhiên, Khổng Vinh vừa nghe thấy có thể có tu sĩ Nguyên Anh kỳ liền kích động nhảy dựng lên. Những tu sĩ bị xử dưới tay hắn cao nhất cũng chỉ Kết Đan kỳ, có thể cầm tu sĩ Nguyên Anh ra nghiên cứu chính là nguyện vọng cả đời của hắn. Còn tưởng rằng phải đợi bản thân tự tiến giai đi bắt sống tu sĩ Nguyên Anh, không ngờ lại có cơ hội này, có liều mạng cũng nhất định phải luyện hóa ra nhân thú Chu Tước.
“Hoàng trưởng lão thật hào phóng, nếu lần này thật sự có thể luyện ra nhân thú Chu Tước thì vị trí phó đường chủ Thập Tứ đường chính là của Hoàng trưởng lão rồi.” Hoa Nguyên Tử nhẹ nhàng cười nói, chỉ cần Hoàng Vũ Lương lên làm đường chủ Thập Tứ đường thì Vạn Thú sơn trang của nàng sau này sẽ càng thoải mái.
“Cho nên các ngươi hãy làm thật tốt cho ta, về sau còn có ưu việt lớn hơn nữa chờ các ngươi.” Hoàng Vũ Lương nở nụ cười lạnh lẽo, để cướp được vị trí phó đường chủ Thập Tứ đường, hắn đã cực lực thuyết phục tổng đường Nhật Nguyệt môn để mình làm Luyện Yêu đường ở Vạn Thú sơn trang. Chỉ cần có thể tan hợp lực lượng của thần thú lên người tu sĩ, lại khống chế thần thức của họ, làm cho bọn họ trở thành đội ngũ giết người biết nghe lời thì không cần nói vị trí phó đường chủ, có lẽ vị trí đường chủ cũng có thể nắm lấy, đến lúc đó thì Thập Tứ đường chính là của mình.
Ba người đã thỏa thuận được thứ mình cần, cảm thấy tiền đồ thật tươi sáng, sảng khoái nói không nên lời.
Đột nhiên, một luồng khói nhẹ nhàng bay ra từ cửa đá, mang theo mùi thối nồng nặc. Ba người lập tức đứng dậy nhìn xuống chỗ cửa đá, Khổng Vinh cả kinh kêu lên: “Không tốt, cháy rồi.”
Nghĩ đến những kiệt tác đáng yêu của mình trong địa lao, Khổng Vinh phi thân nhảy xuống, kết xuất một linh quang che phủ lên người rồi vèo một cái chui vào trong thạch đạo.
Hoàng Vũ Lương và Hoa Nguyên Tử nhìn nhau một cái rồi quyết định đi vào Luyện Yêu đường từ ngoài cấm chế, bọn họ không muốn đi vào thạch đạo vừa hẹp vừa thối lại đầy khói kia.
“Chắc chắn là do con tiểu thú vừa chạy vào kia làm cháy, đều tại tên Khổng Vinh không đóng cửa, vừa vặn thiêu đốt đám bảo bối ghê tởm của hắn thành than đi, để bên trong không còn vừa bẩn vừa thối không chỗ đặt chân nữa.” Hoa Nguyên Tử không cảm thấy việc này có gì nghiêm trọng, cùng lắm chỉ là không cẩn thận làm lửa cháy, làm vài pháp thuật hệ nước là có thể dập tắt.
Trong Luyện Yêu đường có người ở, lửa nhỏ như vậy căn bản không cần sốt ruột, nghĩ vậy nên hai người cũng không vội đi qua mà phái người đi nhìn xem đám rác vô dụng kia có phải đã thiêu xong rồi hay không.Kim Phi Dao không ngờ trong viện này không chỉ có sáu tu sĩ Trúc Cơ kỳ.
Bởi vì Kim Phi Dao và Mập Mạp đã phóng hỏa thiêu hành lang, hoàn toàn không quản đường lui cho nên Hoa Uyển Ti đã tức giận vươn tay bóp cổ các nàng. Nhưng bóp thì bóp, vẫn không có cách nào đi ra ngoài, ba người đành phải loanh quanh tìm kiếm.
Cái sân này ngoài cánh cửa xuống thông đạo dưới đất thì còn có ba cánh cửa nhỏ. Các nàng nhìn nhìn rồi đi mở cửa. Sau cánh cửa thứ nhất cũng là một cái sân lớn, bên trong có rất nhiều yêu thú, bộ dạng đều rất bình thường, ngoài việc hơi bẩn thì vẫn chưa bị gia công. Bên trong cánh cửa thứ hai lại là một sân lớn chứa tu sĩ, trong đó có tới hai mươi mấy tu sĩ. Lúc Hoa Uyển Ti đẩy cửa ra, bên trong đã thi hoành khắp nơi, những người còn sống thì không hỏi ra được cái gì, cuối cùng cũng cùng nhau giải quyết.
Cánh cửa thứ ba là Kim Phi Dao đi vào, nghĩ rằng nơi ở của người lẫn linh thú đều đã xem, cánh cuối cùng này hẳn là không cần suy nghĩ nhiều lắm, chắc chắn là những tu sĩ đáng thương bị bắt tới. Thừa dịp này, bản thân còn có thể làm anh hùng, vì thế nàng liền dùng lực đá văng cửa, mạnh mẽ vọt vào trong sân.
Chờ đợi nàng không phải là vẻ mặt chờ cứu tinh của tu sĩ mà là một đám yêu thú cao lớn, nửa người nửa thú phi thường cường tráng. Khác trong địa lao, đám này tuy rằng vẫn xấu muốn chết nhưng lại không có cảm giác ngốc nghếch ngây dại, chẳng qua trong mắt họ tràn ngập điên cuồng, hơi thở giết hại ập vào mặt mà tới.
Kim Phi Dao quyết định, sau này dù đi tới chỗ nào cũng phải mở cái mũi ra. Thối cũng phải chịu, nếu ngửi thấy chỗ này nhiều hương vị thực hồn thần thú như vậy, nàng làm sao có thể trực tiếp vọt vào, lâm vào tình cảnh khiến người ta rối rắm thế này được.
Năm mươi mấy nhân thú đủ mọi kiểu dáng bao vây quanh Kim Phi Dao. Vị trí nàng nhảy vào thực quá tốt, chẳng qua không phải là cứu tinh mà giống như thịt viên rơi vào trong sân, vừa đúng ở giữa bầy nhân thú. Thật sự quá tiện, đám nhân thú không cần làm gì đã lập tức vây quanh nàng.
Kim Phi Dao nhìn lướt qua, số lượng nhân thú tuy nhiều nhưng tu vi cao nhất cũng chỉ Kết Đan kỳ, xem ra người nơi này cũng không giàu có cho lắm, ngay cả tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng không bắt được. Nếu là năm mươi mấy nhân thú Nguyên Anh kỳ với sự điên cuồng không cần sống này thì nàng còn có thể phải giằng co đôi chút chứ như hiện tại thì đơn giản là nàng đơn phương giết hại.
Gia hỏa nửa người nửa sói ở gần nàng nhất đánh tới trước tiên, tu vi Kết Đan hậu kỳ, là kẻ có tu vi cao nhất ở đây. Hắn giơ lợi trảo mang theo ba lưỡi dao long lánh ngân quang, trực tiếp bổ tới mặt Kim Phi Dao.
Kim Phi Dao còn không đặt Kết Đan kỳ ở trong mắt, nàng cũng không cần dùng pháp bảo gì, chỉ là dùng linh lực kết xuất một hộ thuẫn cản lại.
Tiếng va chạm vang lên, Kim Phi Dao lại bị đâm cho lui về phía sau vài bước, nện vào đám nhân thú đứng phía sau. Phía sau lập tức vang lên tiếng công kích, nàng nhanh chóng kết xuất Minh hỏa ngăn chặn công kích.
Không đúng! Kim Phi Dao có chút kinh ngạc nhìn lướt qua bốn phía, lực lượng của bọn người kia không chỉ là Kết Đan kỳ, rõ ràng đã sắp tiếp cận Nguyên Anh kỳ, nhất là vài tên tu vi thoạt nhìn ở Kết Đan hậu kỳ kia thì lực lượng đã ngang ngửa Nguyên Anh kỳ, xem ra là do hiệu quả của thực hồn, kể cả tu vi thấp cũng vọt lên cao.
Thực hồn làm cho thực lực ký chủ cao hơn người có tu vi tương đương khá nhiều, xem ra mang người ra làm nhân thú cũng có hiệu quả tăng cường.
“Tất cả đều là thực hồn? Ngay cả yêu đan cũng không có, không có chút tác dụng nào!” trên người Kim Phi Dao mạnh mẽ toát ra yêu khí, sử dụng Tan thuật hóa thành nhân thú, hét lớn một tiếng về phía những người kia, giơ lợi chưởng mang theo Minh hỏa xông lên. Lợi chưởng hóa thành bóng đen, nơi nó đi qua thi hoành khắp nơi, huyết nhục tung tóe.
Mập Mạp cõng Chu Tước đừng ngoài cửa nhìn vào, thấy tình hình bên trong vô cùng thê thảm thì lẩm bẩm: “Xem ra nơi này không cần ta hỗ trợ.” Sau đó liền cõng Chu Tước lui ra ngoài, một lần nữa quay lại gian phòng của tu sĩ kia để tìm đường ra.
Hoa Uyển Ti cũng đứng ở cửa nhìn nàng, hiện trường đánh nhau hỗn loạn, xác nhân thú đã xếp thành núi dưới chân Kim Phi Dao. Nàng đang đứng trên đỉnh núi, dùng nắm tay đầy lông xù vỗ ngực, gầm rú với đám nhân thú phía dưới, nhìn thế nào cũng thấy nàng giống một yêu thú.
“Ta cũng đi bên cạnh nhìn xem.” Hoa Uyển Ti dừng một chút rồi cũng lầu bầu xoay người rời đi, mục tiêu chính là chung quanh huyết trì, những nhân thú đó cứ ném hết cho Kim Phi Dao, để một mình nàng thích ý đi.
Theo kinh nghiệm nhiều năm chạy trốn thì hiện trường càng hỗn loạn càng tốt, Hoa Uyển Ti ngẩng đầu nhìn cấm chế, một mảnh sương trắng mờ mịt, từ nơi này đi ra ngoài chính là chờ bị nhốt, mà đầu đường kia thì hỏa diễm đã toát ra, tuy loại hỏa diễm phổ thông này chỉ cần làm linh quang che phủ lại thêm chút pháp thuật là có thể đi qua, nhưng lửa lớn như vậy, chắc chắn đối phương sẽ biết. Thạch đạo là không thể đi, mà cấm chế này… Tối hôm qua tu sĩ Luyện Hư kỳ trực tiếp mở cấm chế đi vào, nói vậy nhân mã của Vạn Thú sơn trang sẽ từ nơi này đến.
“Mau lên, sao người ta muốn còn chưa tới?” Khổng Vinh đứng ngồi không yên, đi tới đi lui, cứ hết một vòng lại thúc giục Hoa Nguyên Tử.
Từ lúc hắn bước lên lầu, đầu mày của Hoa Nguyên Tử chưa hề giãn ra lần nào, bị thúc giục liền tức giận mắng: “Đợi không được thì ngươi trở về phía sau núi đi, đi tới đi lui ở đây ầm ĩ chết người, không thấy Hoàng trưởng lão còn ngồi đây sao?”
Khổng Vinh đành phải đặt mông ngồi xuống, cười cười nói với Hoàng Vũ Lương: “Hoàng trưởng lão, khi nào thì lại có thể đưa một thực hồn thần thú nữa đến? Dùng yêu hồn của hậu duệ thần thú để luyện yêu rất khó thành công, trực tiếp dùng thần thú là tốt nhất. Chỉ là thực hồn mấy lần trước đưa tới đều đã chết hết, nếu mang được nữa tới thì quá tốt.”
“Thứ này khả ngộ không thể cầu, lúc đó nếu không phải con Chu Tước này đang tập kích tu sĩ khác thì ta cũng không thể phát hiện ra hắn là Chu Tước. Một cái này cũng đủ cho ngươi chơi thật lâu, chỉ hy vọng lần này ngươi có thể làm ra cái gì đó, đừng có lại làm ra một đống vô dụng khiến người ta ghê tởm để báo cáo kết quả công tác.” Hoàng Vũ Lương nghiên giọng cảnh cáo hắn.
“Lần này chắc chắn sẽ không, ta nhất định dùng con Chu Tước này làm ra ít nhất mười tên người Chu Tước.” Khổng Vinh vỗ ngực cam đoan, lập tức lại nghĩ tới mình đang muốn người, quay sang thúc giục Hoa Nguyên Tử.
“Si nhân!” Hoa Nguyên Tử tức giận mắng một tiếng, nếu không phải Nhật Nguyệt môn muốn làm nhân thú thì Vạn Thú sơn trang của nàng cần gì phải đi làm những việc vặt vãnh này. Mỗi ngày lại làm ra một đống gia hỏa xấu xí vô dụng, không những phải cung cấp yêu thú còn phải tìm tu sĩ thích hợp. Mà Nhật Nguyệt môn lại chẳng cần quan tâm cái gì, chỉ quăng xuống cái mệnh lệnh là xong, thật sự quá đáng giận.
Nhưng Vạn Thú sơn trang của nàng nếu không có Nhật Nguyệt môn ở phía sau làm chỗ dựa thì năm đó cũng không thể từ một cửa hàng nhỏ biến thành linh thú điếm lớn nhất Thần cấp giới. Thật sự là không thể vẹn cả đôi đường, muốn phát tài lại bị quản chế, cảm giác này thật sự rất không tốt.
Nhất là tên điên Khổng Vinh này, muốn luyện yêu thì cứ luyện, có nhất thiết phải làm cho bên trong thối thành như vậy hay không? Nghĩ đến thứ mùi thối làm thế nào cũng không xử lý được ở phía sau núi, Hoa Nguyên Tử lại cảm thấy một thân khó chịu. Ngay cả bọn họ nếu muốn đến Luyện Yêu đường phía sau núi cũng phải đi từ bên ngoài cấm chế vào, thông đạo này dù chết cũng không bước vào một bước.
“Lần này nếu ngươi thật sự có thể luyện ra nhân thú hoàn chỉnh thì ta sẽ cung cấp cho ngươi tài liệu tốt, ngươi thấy tu sĩ Nguyên Anh kỳ thế nào?” Hoàng Vũ Lương nhìn gương mặt bẩn thỉu của Khổng Vinh, đưa ra một dụ hoặc lớn.
Quả nhiên, Khổng Vinh vừa nghe thấy có thể có tu sĩ Nguyên Anh kỳ liền kích động nhảy dựng lên. Những tu sĩ bị xử dưới tay hắn cao nhất cũng chỉ Kết Đan kỳ, có thể cầm tu sĩ Nguyên Anh ra nghiên cứu chính là nguyện vọng cả đời của hắn. Còn tưởng rằng phải đợi bản thân tự tiến giai đi bắt sống tu sĩ Nguyên Anh, không ngờ lại có cơ hội này, có liều mạng cũng nhất định phải luyện hóa ra nhân thú Chu Tước.
“Hoàng trưởng lão thật hào phóng, nếu lần này thật sự có thể luyện ra nhân thú Chu Tước thì vị trí phó đường chủ Thập Tứ đường chính là của Hoàng trưởng lão rồi.” Hoa Nguyên Tử nhẹ nhàng cười nói, chỉ cần Hoàng Vũ Lương lên làm đường chủ Thập Tứ đường thì Vạn Thú sơn trang của nàng sau này sẽ càng thoải mái.
“Cho nên các ngươi hãy làm thật tốt cho ta, về sau còn có ưu việt lớn hơn nữa chờ các ngươi.” Hoàng Vũ Lương nở nụ cười lạnh lẽo, để cướp được vị trí phó đường chủ Thập Tứ đường, hắn đã cực lực thuyết phục tổng đường Nhật Nguyệt môn để mình làm Luyện Yêu đường ở Vạn Thú sơn trang. Chỉ cần có thể tan hợp lực lượng của thần thú lên người tu sĩ, lại khống chế thần thức của họ, làm cho bọn họ trở thành đội ngũ giết người biết nghe lời thì không cần nói vị trí phó đường chủ, có lẽ vị trí đường chủ cũng có thể nắm lấy, đến lúc đó thì Thập Tứ đường chính là của mình.
Ba người đã thỏa thuận được thứ mình cần, cảm thấy tiền đồ thật tươi sáng, sảng khoái nói không nên lời.
Đột nhiên, một luồng khói nhẹ nhàng bay ra từ cửa đá, mang theo mùi thối nồng nặc. Ba người lập tức đứng dậy nhìn xuống chỗ cửa đá, Khổng Vinh cả kinh kêu lên: “Không tốt, cháy rồi.”
Nghĩ đến những kiệt tác đáng yêu của mình trong địa lao, Khổng Vinh phi thân nhảy xuống, kết xuất một linh quang che phủ lên người rồi vèo một cái chui vào trong thạch đạo.
Hoàng Vũ Lương và Hoa Nguyên Tử nhìn nhau một cái rồi quyết định đi vào Luyện Yêu đường từ ngoài cấm chế, bọn họ không muốn đi vào thạch đạo vừa hẹp vừa thối lại đầy khói kia.
“Chắc chắn là do con tiểu thú vừa chạy vào kia làm cháy, đều tại tên Khổng Vinh không đóng cửa, vừa vặn thiêu đốt đám bảo bối ghê tởm của hắn thành than đi, để bên trong không còn vừa bẩn vừa thối không chỗ đặt chân nữa.” Hoa Nguyên Tử không cảm thấy việc này có gì nghiêm trọng, cùng lắm chỉ là không cẩn thận làm lửa cháy, làm vài pháp thuật hệ nước là có thể dập tắt.
Trong Luyện Yêu đường có người ở, lửa nhỏ như vậy căn bản không cần sốt ruột, nghĩ vậy nên hai người cũng không vội đi qua mà phái người đi nhìn xem đám rác vô dụng kia có phải đã thiêu xong rồi hay không.Kim Phi Dao không ngờ trong viện này không chỉ có sáu tu sĩ Trúc Cơ kỳ.
Bởi vì Kim Phi Dao và Mập Mạp đã phóng hỏa thiêu hành lang, hoàn toàn không quản đường lui cho nên Hoa Uyển Ti đã tức giận vươn tay bóp cổ các nàng. Nhưng bóp thì bóp, vẫn không có cách nào đi ra ngoài, ba người đành phải loanh quanh tìm kiếm.
Cái sân này ngoài cánh cửa xuống thông đạo dưới đất thì còn có ba cánh cửa nhỏ. Các nàng nhìn nhìn rồi đi mở cửa. Sau cánh cửa thứ nhất cũng là một cái sân lớn, bên trong có rất nhiều yêu thú, bộ dạng đều rất bình thường, ngoài việc hơi bẩn thì vẫn chưa bị gia công. Bên trong cánh cửa thứ hai lại là một sân lớn chứa tu sĩ, trong đó có tới hai mươi mấy tu sĩ. Lúc Hoa Uyển Ti đẩy cửa ra, bên trong đã thi hoành khắp nơi, những người còn sống thì không hỏi ra được cái gì, cuối cùng cũng cùng nhau giải quyết.
Cánh cửa thứ ba là Kim Phi Dao đi vào, nghĩ rằng nơi ở của người lẫn linh thú đều đã xem, cánh cuối cùng này hẳn là không cần suy nghĩ nhiều lắm, chắc chắn là những tu sĩ đáng thương bị bắt tới. Thừa dịp này, bản thân còn có thể làm anh hùng, vì thế nàng liền dùng lực đá văng cửa, mạnh mẽ vọt vào trong sân.
Chờ đợi nàng không phải là vẻ mặt chờ cứu tinh của tu sĩ mà là một đám yêu thú cao lớn, nửa người nửa thú phi thường cường tráng. Khác trong địa lao, đám này tuy rằng vẫn xấu muốn chết nhưng lại không có cảm giác ngốc nghếch ngây dại, chẳng qua trong mắt họ tràn ngập điên cuồng, hơi thở giết hại ập vào mặt mà tới.
Kim Phi Dao quyết định, sau này dù đi tới chỗ nào cũng phải mở cái mũi ra. Thối cũng phải chịu, nếu ngửi thấy chỗ này nhiều hương vị thực hồn thần thú như vậy, nàng làm sao có thể trực tiếp vọt vào, lâm vào tình cảnh khiến người ta rối rắm thế này được.
Năm mươi mấy nhân thú đủ mọi kiểu dáng bao vây quanh Kim Phi Dao. Vị trí nàng nhảy vào thực quá tốt, chẳng qua không phải là cứu tinh mà giống như thịt viên rơi vào trong sân, vừa đúng ở giữa bầy nhân thú. Thật sự quá tiện, đám nhân thú không cần làm gì đã lập tức vây quanh nàng.
Kim Phi Dao nhìn lướt qua, số lượng nhân thú tuy nhiều nhưng tu vi cao nhất cũng chỉ Kết Đan kỳ, xem ra người nơi này cũng không giàu có cho lắm, ngay cả tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng không bắt được. Nếu là năm mươi mấy nhân thú Nguyên Anh kỳ với sự điên cuồng không cần sống này thì nàng còn có thể phải giằng co đôi chút chứ như hiện tại thì đơn giản là nàng đơn phương giết hại.
Gia hỏa nửa người nửa sói ở gần nàng nhất đánh tới trước tiên, tu vi Kết Đan hậu kỳ, là kẻ có tu vi cao nhất ở đây. Hắn giơ lợi trảo mang theo ba lưỡi dao long lánh ngân quang, trực tiếp bổ tới mặt Kim Phi Dao.
Kim Phi Dao còn không đặt Kết Đan kỳ ở trong mắt, nàng cũng không cần dùng pháp bảo gì, chỉ là dùng linh lực kết xuất một hộ thuẫn cản lại.
Tiếng va chạm vang lên, Kim Phi Dao lại bị đâm cho lui về phía sau vài bước, nện vào đám nhân thú đứng phía sau. Phía sau lập tức vang lên tiếng công kích, nàng nhanh chóng kết xuất Minh hỏa ngăn chặn công kích.
Không đúng! Kim Phi Dao có chút kinh ngạc nhìn lướt qua bốn phía, lực lượng của bọn người kia không chỉ là Kết Đan kỳ, rõ ràng đã sắp tiếp cận Nguyên Anh kỳ, nhất là vài tên tu vi thoạt nhìn ở Kết Đan hậu kỳ kia thì lực lượng đã ngang ngửa Nguyên Anh kỳ, xem ra là do hiệu quả của thực hồn, kể cả tu vi thấp cũng vọt lên cao.
Thực hồn làm cho thực lực ký chủ cao hơn người có tu vi tương đương khá nhiều, xem ra mang người ra làm nhân thú cũng có hiệu quả tăng cường.
“Tất cả đều là thực hồn? Ngay cả yêu đan cũng không có, không có chút tác dụng nào!” trên người Kim Phi Dao mạnh mẽ toát ra yêu khí, sử dụng Tan thuật hóa thành nhân thú, hét lớn một tiếng về phía những người kia, giơ lợi chưởng mang theo Minh hỏa xông lên. Lợi chưởng hóa thành bóng đen, nơi nó đi qua thi hoành khắp nơi, huyết nhục tung tóe.
Mập Mạp cõng Chu Tước đừng ngoài cửa nhìn vào, thấy tình hình bên trong vô cùng thê thảm thì lẩm bẩm: “Xem ra nơi này không cần ta hỗ trợ.” Sau đó liền cõng Chu Tước lui ra ngoài, một lần nữa quay lại gian phòng của tu sĩ kia để tìm đường ra.
Hoa Uyển Ti cũng đứng ở cửa nhìn nàng, hiện trường đánh nhau hỗn loạn, xác nhân thú đã xếp thành núi dưới chân Kim Phi Dao. Nàng đang đứng trên đỉnh núi, dùng nắm tay đầy lông xù vỗ ngực, gầm rú với đám nhân thú phía dưới, nhìn thế nào cũng thấy nàng giống một yêu thú.
“Ta cũng đi bên cạnh nhìn xem.” Hoa Uyển Ti dừng một chút rồi cũng lầu bầu xoay người rời đi, mục tiêu chính là chung quanh huyết trì, những nhân thú đó cứ ném hết cho Kim Phi Dao, để một mình nàng thích ý đi.
Theo kinh nghiệm nhiều năm chạy trốn thì hiện trường càng hỗn loạn càng tốt, Hoa Uyển Ti ngẩng đầu nhìn cấm chế, một mảnh sương trắng mờ mịt, từ nơi này đi ra ngoài chính là chờ bị nhốt, mà đầu đường kia thì hỏa diễm đã toát ra, tuy loại hỏa diễm phổ thông này chỉ cần làm linh quang che phủ lại thêm chút pháp thuật là có thể đi qua, nhưng lửa lớn như vậy, chắc chắn đối phương sẽ biết. Thạch đạo là không thể đi, mà cấm chế này… Tối hôm qua tu sĩ Luyện Hư kỳ trực tiếp mở cấm chế đi vào, nói vậy nhân mã của Vạn Thú sơn trang sẽ từ nơi này đến.
/725
|