“Thực thần, sao ngươi không ăn? Không phải ngươi đợi mấy trăm năm chỉ để ăn được một miếng thôi sao? Nếu ngươi không ăn thì chúng ta ăn hết đó.” Kim Phi Dao gió cuốn mây tan xử lý thức ăn trên bàn, ngẩng đầu thuận miệng hỏi một tiếng.
Thực thần ngồi tại đó, không ăn gì, vẻ mặt tịch mịch nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì. Biểu cảm này kết hợp với một thân thịt béo của hắn thực khiến người ta cảm thấy phi thường quái dị.
Kim Phi Dao thấy bộ dáng tiểu nữ nhân của hắn thì quay đầu hô lên với phục vụ ngoài cửa: “Phiền toái, mang lên một bát sủi cảo Ngọc Dung đi.”
Món này nàng đã xem qua, ra giá sáu ngàn khối linh thạch trung phẩm một bát, chút ấy thì nàng vẫn mua được.
“Bao nhiêu đồ ngon thì không ăn. Ta và Mập Mạp ăn trước, ăn xong bữa này chỉ sợ sẽ tăng lên một, hai trăm năm tu vi ấy.” Kim Phi Dao nói thầm, tay vẫn không ngừng lại, nhanh chóng nhét thức ăn vào miệng.
Không ngờ thức ăn của Bách Vị lâu thực sự là quá ngon, hơn nữa ăn xuống còn có vô số linh khí thoải mái vô cùng tuôn vào Thức Hải. Không cần phải ngồi xuống hấp thu, dẫn đường cho chúng nó tiến vào Thức Hải giống như đan dược, những linh khí trong các món ăn tự mình tiến vào Thức Hải, hơn nữa hương vị lại vô cùng ngon, so với ăn đan dược thì tốt hơn nhiều.
Một lát sau, một bát sủi cảo Ngọc Dung được bưng lên, đặt xuống trước mặt thực thần. Kim Phi Dao gọi rất nhiều đồ ăn, một bàn không thể bày hết được cho nên cả ba cái bàn bên cạnh đều bị nàng chiếm. Hiện tại nàng đã sớm đổi chỗ, ngồi ở một cái bàn khác, vừa ăn vừa nói: “Thực thần, những món khác ngươi không ăn thì thôi, cái này coi như tiền công đi.”
Mập Mạp cũng ngồi ở một bàn khác, không rên một tiếng ăn uống, thực thần gì đó đã bị hắn ném lên cửu tiêu vân ngoại từ lâu rồi. Dạ dày của nó không to bằng Kim Phi Dao cho nên phải thừa dịp nàng còn chưa ăn xong mà mau chóng thử mỗi món một miếng, chỉ có đồ ngốc mới ngồi ăn một món mãi không thôi.
Thực thần nhìn bát sủi cảo Ngọc Dung trước mặt, giống bát sủi cảo hắn ăn năm đó như đúc, đột nhiên nổi hưng trí, cắn một miếng. Sau đó hắn thở dài, buông đũa xuống, không chịu ăn miếng thứ hai.
Một lát sau hắn nói: “Ăn xong bữa này ta muốn đi.”
“Đi? Đi đâu?” Kim Phi Dao sửng sốt, quay đầu ngạc nhiên nhìn hắn.
“Đương nhiên là rời đi, ngươi tự mình tu luyện đi.” Thực thần sâu kín nói.
Đây là đại sự nha! Kim Phi Dao nhảy trở về, vẻ mặt kinh ngạc hỏi: “Thực thần, ngươi đi rồi ta làm sao bây giờ? Ngươi không nấu đồ cho ta ăn thì ta phải lấy cái gì để tăng tu vi? Chẳng lẽ hoàn toàn phải dựa vào hấp thu linh khí thiên địa hay sao?”
Thực thần trừng mắt nhìn nàng, tức giận mắng: “Ngươi không thể học người khác, tự luyện chế đan dược, tự tu luyện sao? Ta cũng không phải gia gia của ngươi, còn phải ngày ngày nấu cơm giúp ngươi tu luyện nữa à?”
Kim Phi Dao dừng một chút, chầm chậm nói: “Ông ngoại ta cũng họ Thạch.”
“…” thực thần nhìn nàng, nửa ngày không nói ra lời, cuối cùng hừ lạnh một tiếng, “Họ Thạch cũng vô dụng, dù sao ăn xong bữa này ta cũng sẽ đi, tự ngươi giải quyết việc của mình cho tốt.”
“Đừng tuyệt tình như vậy chứ, đan dược vừa đắt lại vừa khó ăn. Đang yên đang lành sao ngươi lại muốn đi?” Kim Phi Dao định cố tình gây sự mà nói động thực thần, đột nhiên giật mình, chất vấn hỏi: “Không phải là ngươi sẽ không làm đồ ăn nữa mà định tìm một chỗ khổ tu, muốn sớm tới Hợp Thể kỳ, đi Độ Thiên giới tìm đại tiểu thư Bách Vị lâu đó chứ?”
“Đó là việc của ta, không cần ngươi quản.” thực thần phụng phịu nói.
“Oa, ngươi cũng quá cố chấp, chỉ vì một lần tỷ thí mà cần phải như vậy sao!” Kim Phi Dao cười quái dị nhìn hắn, ha ha nói: “Ý đồ của ngươi hẳn là có vấn đề, không đơn thuần như vậy!”
Thực thần giương mắt nhìn nàng, thái độ kiên quyết: “Mặc kệ ngươi nói thế nào, ta đều sẽ đi.”
“Thật là mất mặt, bị ngươi làm cho tâm tình thật kém, khẩu vị cũng không có.” Kim Phi Dao uể oải nằm sấp trên bàn, đưa tay nhón bánh bao cho vào miệng, một miếng một cái bánh bao ăn không ngừng. Chỉ một lát, hai mươi mấy cái bánh bao đã bị nàng ăn sạch, sau đó nàng lại thở dài một tiếng, thoạt nhìn giống như thật sự không muốn ăn.
“Ta dạy cho ngươi cách làm thế nào để làm đồ ăn thay thế đan dược, sau này ngươi có thể tự mình làm.” Thực thần trầm mặc nhìn nàng một lúc lâu, đột nhiên mở miệng nói.
“Hả?” Kim Phi Dao ngẩng đầu nhìn hắn, có chút không hiểu hỏi: “Nấu cơm còn cần phải dạy?”
“Đồ ăn trước kia ngươi làm có công hiệu này không?” thực thần không giải thích, chỉ hỏi ngược lại.
Kim Phi Dao nghiêng đầu nghĩ, “Gia tăng tu vi thì có một chút, chẳng qua không nhiều lắm, đại bộ phận là bản thân nguyên liệu nấu ăn đã mang linh khí. Còn loại đồ ăn có công hiệu rõ ràng như thế này thì căn bản là không có.”
“Đó là đương nhiên, da thịt yêu thú cũng có chứa linh khí mà tu sĩ có thể hấp thu, giống như linh thảo vậy, nhưng chúng cũng tràn ngập yêu khí, cần phải trải qua nấu nướng để chuyển biến thành linh khí. Cách nấu bình thường cũng có thể làm yêu khí chuyển biến nhưng chuyển biến rất ít.” Thực thần cẩn thận giảng giải cho Kim Phi Dao.
Kim Phi Dao nghiêm cẩn lắng nghe, thỉnh thoảng còn gật đầu. Theo như lời thực thần nói thì tu sĩ ích cốc thực ra không có gì tốt cho thân thể, đương nhiên chỗ hỏng cũng không có bao nhiêu, nhưng bình thường ăn gì đó, chỉ cần có linh khí là có thể bổ sung linh lực cho cơ thể. Đặc biệt là những đồ ăn đã được nấu nướng tỉ mỉ, sử dụng rất nhiều loại nguyên liệu có linh khí, nấu nướng cho tan hợp là có thể trở thành thứ thay thế cho đan dược. Hơn nữa, hiệu quả lại tốt hơn đan dược, dược dù sao cũng là ba phần độc.
Chỉ có một chút không tốt là, ngoài phiền toái ra thì đồ ăn không tiện lưu trữ. Đan dược thì chỉ cần luyện chế ra, bỏ vào bình ngọc phong kín lại là mấy trăm năm cũng không bị giảm tác dụng. Còn đồ ăn thì không được, tuy hiệu quả tốt hơn đan dược nhưng đa phần đều sang ngày thứ hai là mất hiệu quả, món nào để được lâu lắm cũng chỉ gần mười ngày, đây đã là cực hạn.
Hơn nữa, chỉ cần là tu sĩ thì ai cũng luyện đan, chỉ là thủ pháp và thiên phú khác nhau thôi. Tự mình làm vài lô đan dược ăn chắc chắn không thành vấn đề, phối phương cũng có thể mua được dễ dàng.
Tu sĩ biết nấu nướng lại rất ít, rất nhiều cách làm chỉ có bản thân bọn họ biết, muốn tan hợp hết linh khí trong nguyên liệu nấu ăn cần có kỹ xảo cao siêu, mấy thứ này đều là bí mật bất truyền.
Thực thần ngồi tại đó, không ăn gì, vẻ mặt tịch mịch nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì. Biểu cảm này kết hợp với một thân thịt béo của hắn thực khiến người ta cảm thấy phi thường quái dị.
Kim Phi Dao thấy bộ dáng tiểu nữ nhân của hắn thì quay đầu hô lên với phục vụ ngoài cửa: “Phiền toái, mang lên một bát sủi cảo Ngọc Dung đi.”
Món này nàng đã xem qua, ra giá sáu ngàn khối linh thạch trung phẩm một bát, chút ấy thì nàng vẫn mua được.
“Bao nhiêu đồ ngon thì không ăn. Ta và Mập Mạp ăn trước, ăn xong bữa này chỉ sợ sẽ tăng lên một, hai trăm năm tu vi ấy.” Kim Phi Dao nói thầm, tay vẫn không ngừng lại, nhanh chóng nhét thức ăn vào miệng.
Không ngờ thức ăn của Bách Vị lâu thực sự là quá ngon, hơn nữa ăn xuống còn có vô số linh khí thoải mái vô cùng tuôn vào Thức Hải. Không cần phải ngồi xuống hấp thu, dẫn đường cho chúng nó tiến vào Thức Hải giống như đan dược, những linh khí trong các món ăn tự mình tiến vào Thức Hải, hơn nữa hương vị lại vô cùng ngon, so với ăn đan dược thì tốt hơn nhiều.
Một lát sau, một bát sủi cảo Ngọc Dung được bưng lên, đặt xuống trước mặt thực thần. Kim Phi Dao gọi rất nhiều đồ ăn, một bàn không thể bày hết được cho nên cả ba cái bàn bên cạnh đều bị nàng chiếm. Hiện tại nàng đã sớm đổi chỗ, ngồi ở một cái bàn khác, vừa ăn vừa nói: “Thực thần, những món khác ngươi không ăn thì thôi, cái này coi như tiền công đi.”
Mập Mạp cũng ngồi ở một bàn khác, không rên một tiếng ăn uống, thực thần gì đó đã bị hắn ném lên cửu tiêu vân ngoại từ lâu rồi. Dạ dày của nó không to bằng Kim Phi Dao cho nên phải thừa dịp nàng còn chưa ăn xong mà mau chóng thử mỗi món một miếng, chỉ có đồ ngốc mới ngồi ăn một món mãi không thôi.
Thực thần nhìn bát sủi cảo Ngọc Dung trước mặt, giống bát sủi cảo hắn ăn năm đó như đúc, đột nhiên nổi hưng trí, cắn một miếng. Sau đó hắn thở dài, buông đũa xuống, không chịu ăn miếng thứ hai.
Một lát sau hắn nói: “Ăn xong bữa này ta muốn đi.”
“Đi? Đi đâu?” Kim Phi Dao sửng sốt, quay đầu ngạc nhiên nhìn hắn.
“Đương nhiên là rời đi, ngươi tự mình tu luyện đi.” Thực thần sâu kín nói.
Đây là đại sự nha! Kim Phi Dao nhảy trở về, vẻ mặt kinh ngạc hỏi: “Thực thần, ngươi đi rồi ta làm sao bây giờ? Ngươi không nấu đồ cho ta ăn thì ta phải lấy cái gì để tăng tu vi? Chẳng lẽ hoàn toàn phải dựa vào hấp thu linh khí thiên địa hay sao?”
Thực thần trừng mắt nhìn nàng, tức giận mắng: “Ngươi không thể học người khác, tự luyện chế đan dược, tự tu luyện sao? Ta cũng không phải gia gia của ngươi, còn phải ngày ngày nấu cơm giúp ngươi tu luyện nữa à?”
Kim Phi Dao dừng một chút, chầm chậm nói: “Ông ngoại ta cũng họ Thạch.”
“…” thực thần nhìn nàng, nửa ngày không nói ra lời, cuối cùng hừ lạnh một tiếng, “Họ Thạch cũng vô dụng, dù sao ăn xong bữa này ta cũng sẽ đi, tự ngươi giải quyết việc của mình cho tốt.”
“Đừng tuyệt tình như vậy chứ, đan dược vừa đắt lại vừa khó ăn. Đang yên đang lành sao ngươi lại muốn đi?” Kim Phi Dao định cố tình gây sự mà nói động thực thần, đột nhiên giật mình, chất vấn hỏi: “Không phải là ngươi sẽ không làm đồ ăn nữa mà định tìm một chỗ khổ tu, muốn sớm tới Hợp Thể kỳ, đi Độ Thiên giới tìm đại tiểu thư Bách Vị lâu đó chứ?”
“Đó là việc của ta, không cần ngươi quản.” thực thần phụng phịu nói.
“Oa, ngươi cũng quá cố chấp, chỉ vì một lần tỷ thí mà cần phải như vậy sao!” Kim Phi Dao cười quái dị nhìn hắn, ha ha nói: “Ý đồ của ngươi hẳn là có vấn đề, không đơn thuần như vậy!”
Thực thần giương mắt nhìn nàng, thái độ kiên quyết: “Mặc kệ ngươi nói thế nào, ta đều sẽ đi.”
“Thật là mất mặt, bị ngươi làm cho tâm tình thật kém, khẩu vị cũng không có.” Kim Phi Dao uể oải nằm sấp trên bàn, đưa tay nhón bánh bao cho vào miệng, một miếng một cái bánh bao ăn không ngừng. Chỉ một lát, hai mươi mấy cái bánh bao đã bị nàng ăn sạch, sau đó nàng lại thở dài một tiếng, thoạt nhìn giống như thật sự không muốn ăn.
“Ta dạy cho ngươi cách làm thế nào để làm đồ ăn thay thế đan dược, sau này ngươi có thể tự mình làm.” Thực thần trầm mặc nhìn nàng một lúc lâu, đột nhiên mở miệng nói.
“Hả?” Kim Phi Dao ngẩng đầu nhìn hắn, có chút không hiểu hỏi: “Nấu cơm còn cần phải dạy?”
“Đồ ăn trước kia ngươi làm có công hiệu này không?” thực thần không giải thích, chỉ hỏi ngược lại.
Kim Phi Dao nghiêng đầu nghĩ, “Gia tăng tu vi thì có một chút, chẳng qua không nhiều lắm, đại bộ phận là bản thân nguyên liệu nấu ăn đã mang linh khí. Còn loại đồ ăn có công hiệu rõ ràng như thế này thì căn bản là không có.”
“Đó là đương nhiên, da thịt yêu thú cũng có chứa linh khí mà tu sĩ có thể hấp thu, giống như linh thảo vậy, nhưng chúng cũng tràn ngập yêu khí, cần phải trải qua nấu nướng để chuyển biến thành linh khí. Cách nấu bình thường cũng có thể làm yêu khí chuyển biến nhưng chuyển biến rất ít.” Thực thần cẩn thận giảng giải cho Kim Phi Dao.
Kim Phi Dao nghiêm cẩn lắng nghe, thỉnh thoảng còn gật đầu. Theo như lời thực thần nói thì tu sĩ ích cốc thực ra không có gì tốt cho thân thể, đương nhiên chỗ hỏng cũng không có bao nhiêu, nhưng bình thường ăn gì đó, chỉ cần có linh khí là có thể bổ sung linh lực cho cơ thể. Đặc biệt là những đồ ăn đã được nấu nướng tỉ mỉ, sử dụng rất nhiều loại nguyên liệu có linh khí, nấu nướng cho tan hợp là có thể trở thành thứ thay thế cho đan dược. Hơn nữa, hiệu quả lại tốt hơn đan dược, dược dù sao cũng là ba phần độc.
Chỉ có một chút không tốt là, ngoài phiền toái ra thì đồ ăn không tiện lưu trữ. Đan dược thì chỉ cần luyện chế ra, bỏ vào bình ngọc phong kín lại là mấy trăm năm cũng không bị giảm tác dụng. Còn đồ ăn thì không được, tuy hiệu quả tốt hơn đan dược nhưng đa phần đều sang ngày thứ hai là mất hiệu quả, món nào để được lâu lắm cũng chỉ gần mười ngày, đây đã là cực hạn.
Hơn nữa, chỉ cần là tu sĩ thì ai cũng luyện đan, chỉ là thủ pháp và thiên phú khác nhau thôi. Tự mình làm vài lô đan dược ăn chắc chắn không thành vấn đề, phối phương cũng có thể mua được dễ dàng.
Tu sĩ biết nấu nướng lại rất ít, rất nhiều cách làm chỉ có bản thân bọn họ biết, muốn tan hợp hết linh khí trong nguyên liệu nấu ăn cần có kỹ xảo cao siêu, mấy thứ này đều là bí mật bất truyền.
/725
|