Cầm tăm mĩ mãn xỉa răng, Kim Phi Dao nhìn Hải Lam Âm vừa song tu về, sắc mặt trắng bệch, chậm rãi nói: “Ngươi hết bận rồi chứ? Chuyện Nhậm gia ngươi nghĩ thế nào?”
Hải Lam Âm vừa trở về đã được người Bách Vị lâu đỡ lấy thì thầm một phen, sau đó sắc mặt nàng trở nên trắng bệch, đờ đẫn đi lên lầu. Ngày ấy hàn huyên một hồi nàng liền đi, để Kim Phi Dao ở đây ăn. Nhưng không ngờ lúc nàng đi thức ăn đã nhiều như vậy mà nàng vừa rời khỏi thì sau lưng Kim Phi Dao đã ăn sạch bách đồ ăn.
Kể cả có thêm hương liệu lạ thì chỉ cần có thể tăng tu vi là Kim Phi Dao và Mập Mạp liền buông bụng ra sống chết ăn uống. Ăn đến mức Bách Vị lâu kinh hãi vô cùng, nguyên liệu nấu ăn cơ hồ bị nàng ăn hết sạch, đầu bếp thiếu chút nữa thì ngất xỉu. Ba ngày vừa hết, Hải Lam trở về liền lập tức cản nàng lại.
Hải Lam Âm day day huyệt thái dương, tuy nàng biết Kim Phi Dao là Thao Thiết, dạ dày sẽ không quá nhỏ, nhưng có thể ăn nhiều như vậy vẫn nằm ngoài dự kiến của nàng, lúc này nàng mới phát hiện mình đã nghĩ quá đơn giản, cũng may là mấy người Bách Vị lâu không thể làm gì nàng.
Chuyện Nhâm gia… Hải Lam Âm không có cách nào, đành phải ngồi xuống nói: “Ta không có cách nào cả, ta cần rất nhiều người, chỉ cần ta báo thù xong thì kể cả phải giúp Bách Vị lâu cũng không cần nhiều người như vậy nữa. Hiện giờ chủ yếu là vì ta còn phải tăng tu vi, không bằng đợi ta báo thù xong hoặc là Nhậm gia giúp ta báo thù, đến lúc đó ta sẽ không cướp người với bọn hắn nữa.”
“Báo thù sao, vậy ngươi cứ đợi chút đi, hiện tại thế lực của Nhật Nguyệt môn quá lớn.” Kim Phi Dao cũng không nói ra chuyện bọn họ muốn nuốt chửng Nhật Nguyệt môn, tuy nhiên bây giờ Tân Long môn đã là người của Nhật Nguyệt môn, mặc kệ thế nào cũng phải phá hủy nanh vuốt này.
“Đã đợi nhiều năm như vậy, giờ cũng chỉ có đợi.” Hải Lam Âm chua sót lắc đầu, xem ra đã đợi đến mức sắp hết sạch hy vọng.
“Đừng lo lắng, sẽ có một ngày như vậy.” ăn của người ta ba ngày, kiểu gì cũng phải nói vài câu hay, Kim Phi Dao liền ân cần khuyên nhủ.
Dù sao chuyện Nhậm gia cũng không có cách giải quyết, nàng và Mập Mạp lại ăn no căng cả bụng rồi, nàng liền cáo từ Hải Lam Âm để trở về. Nhâm Hiên Chi nghe xong lời Kim Phi Dao thì trầm mặc một hồi rồi đi chơi cùng Hoa Uyển Ti, giống như chuyện này chưa từng xảy ra vậy.
Nghĩ hắn có âm mưu gì đó, Kim Phi Dao quấn quýt lấy hắn hỏi kết quả, Nhâm Hiên Chi chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Tuy ngươi không nói nàng cần nhiều nam nhân như vậy làm gì nhưng chỉ với lực hút linh lực siêu cấp như nàng thì chúng ta đã không cần hợp tác rồi.”
“Vì sao?” Kim Phi Dao hỏi.
“Người sắp chết còn có thể cướp địa bàn được bao lâu chứ, có cần hợp tác không?” Nhâm Hiên Chi chỉ nói ra một câu như vậy rồi đưa Hoa Uyển Ti đi du hồ.
Kim Phi Dao híp mắt, hô lên với hai người Nhâm Hiên Chi phía xa: “Uyển Ti muốn tăng tu vi phải dùng linh thạch, có lẽ sau khi nàng Hóa Thần kỳ thì thân thể sẽ có khác biệt, ngươi có muốn lấy linh thạch thượng phẩm ra cho nàng tu luyện không?”
“Không cần thiết!” Nhâm Hiên Chi không quay đầu, vươn tay vẫy vẫy.
“Không cần thiết?” Kim Phi Dao hoàn toàn không thể lý giải loại sự tình này, cuối cùng nghĩ nghĩ, nhận định là Nhâm Hiên Chi keo kiệt, không muốn lấy linh thạch cho Hoa Uyển Ti dùng.
Mập Mạp từ lúc tiến vào Thần Thú kỳ đã dựa vào đan dược để tiến giai, tuy bánh bao khó ăn nhưng còn thoải mái hơn đan dược. Về chuyện này thì Kim Phi Dao không lo lắng, chỉ có chút phiền phức với tu vi của Hoa Uyển Ti, nàng không coi như người, nếu chỉ tăng tu vi lên thì căn bản không có gì nghiêm trọng, chỉ cần linh thạch là đủ, tu vi đầy sẽ tự tiến giai, nàng cũng nên sớm lên Hóa Thần kỳ thôi.
Hiện tại mỗi ngày Hoa Uyển Ti tu luyện bằng linh thạch trung phẩm, một ngày hai mươi khối. Số lượng không quá lớn nhưng nhiều năm cộng lại cũng không phải con số nhỏ, hơn nữa Kim Phi Dao luôn loạn dùng linh thạch, đây đúng là chuyện cần phải nghĩ. Nếu muốn làm nàng sớm tiến giai, Kim Phi Dao e rằng phải cho nàng dùng linh thạch thượng phẩm mới được. Trước tiên mỗi ngày một khối, như vậy tu vi hẳn là sẽ tăng tương đối nhanh.
Có điều, Kim Phi Dao sờ sờ túi càn khôn trống rỗng, đột nhiên cảm thấy Bách Vị lâu dùng Mê Vị phấn nấu cơm gạt người, kiếm được nhiều tiền thật sự là đáng ghét quá đỗi.
Kiến Giáp Tinh, Kim Phi Dao đến phải mắng chúng nó là kiến Giả Tinh, nàng phải lấy đá do Mập Mạp thải ra cho Ân Nguyệt làm giới tử cảnh vực, đồ ăn của kiến Giáp Tinh liền giảm đi. Quả nhiên trên đời không có cái gì tiện nghi. Không ăn đá thì không kéo linh thạch, ăn thì giới tử cảnh vực lại không có tài liệu, sao lại phiền toái như vậy chứ.
Phải nghĩ cách kiếm linh thạch, còn phải kiếm được nhiều. Làm nhiệm vụ quá phiền toái, dựa vào Thế Đạo Kinh căn bản không thể làm giàu. Kim Phi Dao bất mãn lầu bầu, cũng không nghĩ xem vì sao người khác dựa vào Thế Đạo Kinh là có thể giàu đến nứt đố đổ vách, chỉ có nàng là càng làm càng nghèo. Không chịu tiết kiệm lại đi trách thù lao Thế Đạo Kinh thấp.
Tạm thời tiếp tục cho Hoa Uyển Ti dùng linh thạch trung phẩm, Kim Phi Dao thường xuyên mang Mập Mạp đi khắp Thủy Tạ Thần giới thử các loại thực vật. Tất cả thực vật có ở Thủy Tạ Thần giới đều bị Mập Mạp thử qua, ngay cả bèo ở đáy hồ Hoa Khê hay trong thủy đạo trong thành Khê Thần, cỏ dại trên đường, tất cả đều bị Kim Phi Dao lấy cho Mập Mạp ăn.Mập Mạp sau khi trúng độc của thụ mẫu thì năng lực kháng độc tăng lên vô cùng lớn, tuy mấy thứ này không thể độc chết hắn nhưng việc bị bắt ăn hết cái này đến cái khác cũng khiến hắn cảm thấy khó có thể chịu được. Sau vài lần phản đối bị đánh, hắn liền nhận mệnh, mày cũng không nhăn một cái ăn hết, sau đó báo một tiếng có độc hoặc không độc, thứ nào mà có nhiều linh khí thì hắn nhấp nháp thêm một chút.
Về sau, Mập Mạp cơ hồ chỉ cần đặt thực vật gần miệng, không cần phải ăn là có thể nhận ra có độc hay không, linh khí nhiều hay ít, hương vị ra sao. Khắp Thủy Tạ Thần giới đã không còn thứ gì mà hắn chưa ăn, dần dần còn tạo thành thói quen tùy chỗ nhặt cỏ ăn.
Thời gian trôi qua cực nhanh, tám mươi năm cứ thế qua đi, Kim Phi Dao và Mập Mạp dưới tác dụng của bánh bao, một kẻ đến Thần Thú trung kỳ, một người tới Hóa Thần hậu kỳ. Cũng là do thể chất hai người này khác người thường chứ cứ ăn như vậy thì đã sớm béo như cự thú, đi cũng không đi nổi rồi.
Trước kia cũng có người làm linh thực vì ham muốn năng lực gia tăng tu vi của linh thực, liều mạng ép buộc bản thân ăn uống. Tuy tu vi tăng lên rất nhanh nhưng hắn cũng trở thành một người béo múp, ngồi dưới đất không đứng dậy nổi, bề ngang đạt tới ba trượng, căn bản không tìm thấy mắt, mũi ở chỗ nào, dù đi tới đâu mọi người cũng chỉ nhìn thấy một đống thịt trắng như tuyết lù lù trên đất thôi.
Không cần nói có thể phi thăng hay không, ngay cả việc có thể sống hay không cũng là việc khó. Mà cuối cùng, hắn cứ như vậy béo mà chết, người nhặt xác còn không biết đầu của hắn ở chỗ nào, đành phải phóng hỏa thiêu toàn bộ. Hỏa vừa thiêu, toàn bộ thịt liền rũ ra, phải thiêu đủ ba ngày thì khối thịt này mới bị đốt thành bụi.
Chuyện này cũng trở thành trò cười của mọi người. Tiết chế trở thành việc tất yếu, bất luận chuyện tốt thế nào mà không biết tiết chế thì cuối cùng cũng không có kết cục tốt, chuyện tốt biến thành chuyện xấu. Bởi vậy, dù Nhậm gia có được phương pháp tiến giai tốt mà không sử dụng quá độ.
Nhàn hạ thoải mái sống tám mươi năm, Linh Lung lâu của Kim Phi Dao đón tiếp một người, trường bào bay bay, mặt che dưới mũ áo choàng. Kim Phi Dao theo dõi hắn một hồi rồi cho hắn vào trong Thập Nhị Yêu Linh trận.
Người này vừa tiến vào Thập Nhị Yêu Linh trận liền quỳ xuống hành đại lễ với Kim Phi Dao, bỏ mũ trùm ra, lộ ra một thân phù văn. Kim Phi Dao căng thẳng trong lòng, không tốt, phiền toái tới cửa!
Sau đó liền thấy người kia mở miệng: “Tham kiến Kim bệ hạ!”
“Ngươi là ai?” Kim Phi Dao choáng váng cả đầu, tư tế Yêu tộc lại tìm tới cửa, chắc chắn không có chuyện gì tốt.
“Cách lão tư tế ở Lưu Bàn sơn Thần giới phái ta tới. Ta tên là Phân, là tư tế mới nhậm chức chưa được trăm năm.” Phân tư tế lên tiếng trả lời.
Lão nhân đáng chết! Khóe miệng Kim Phi Dao giật giật, bảo hắn đứng lên, căn bản không dám hỏi hắn tìm mình có chuyện gì. Cau mày suy nghĩ nửa ngày, Thế Đạo Kinh tháng trước cũng không thấy viết Yêu tộc xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ có yến hội nào đó nhất định bệ hạ phải đi?
Thấy Kim Phi Dao cứ như vậy ngồi trên cỏ với hắn, nửa ngày không rên một tiếng, Phân tư tế mới nhớ lời dặn của Cách lão tư tế, chủ động mở miệng nói: “Kim bệ hạ, lần này Yêu tộc gặp nguy hiểm lớn, cần ngươi tự thân xuất mã.”
“A!” Kim Phi Dao nghe, không phải là ăn cơm a! Nguy hiểm lớn? Vừa nghe đã biết không phải là chuyện tốt, nàng ấp úng nói: “Nguy hiểm lớn gì?”
“Hiện tại Nhật Nguyệt môn đã bắt đầu hoài nghi Yêu tộc muốn tiến Cơ Toàn sơn, cảm thấy những việc xảy ra với môn hạ là nhằm vào bọn họ cho nên Cơ Toàn sơn đã đưa ra ý kiến, nói Yêu tộc quá mức càn rỡ, phải đánh áp Yêu tộc, yêu cầu đuổi Yêu tộc khỏi Thần cấp giới một lần nữa. Quyết nghị đã ra, Nhật Nguyệt môn xuất binh, vài môn phái làm phó thủ tấn công Yêu tộc.” Phân tư tế mở miệng nói ra đại sự, Kim Phi Dao kinh ngạc nhìn hắn, vậy hai tộc Nhân, Ma hợp tác với Yêu tộc đâu?
“Không phải là có người hợp tác với chúng ta sao? Vì sao lần này không phản đối quyết nghị? Chẳng lẽ là phản bội?” nàng không hiểu hỏi.
Phân tư tế bất đắc dĩ đáp: “Lần này Nhật Nguyệt môn nghi ngờ có người ở hai tộc Nhân, Ma liên thủ với Yêu tộc cho nên cố ý đưa ra như vậy. Bây giờ bọn họ còn chưa bại lộ thân phận cho nên chỉ phải đồng ý, nhưng trong số binh mã xuất thủ thì cũng không có nhiều người liên thủ với chúng ta. Mà ý tứ của bọn họ cũng là nếu Yêu tộc chúng ta không thể trụ vững dưới công kích của Nhật Nguyệt môn thì bọn họ cũng không cần phải hợp tác với chúng ta nữa, vì vậy chuyện lần này cần tự thân chúng ta giải quyết. Dù là suy nghĩ cho đại cục hay là vì tiếp tục hợp tác, lần này đều phải dựa vào chính chúng ta.”
Kim Phi Dao im lặng một chút rồi nói: “Không phải còn có rất nhiều vương Luyện Hư kỳ sao? Bọn họ hẳn là có thể chống lại được công kích của Nhật Nguyệt môn. Bọn họ tu vi cao, hơn nữa người Yêu tộc cũng nhiều, thế lực Nhật Nguyệt môn dù lớn cũng chỉ là một môn phái, chẳng lẽ toàn tộc chúng ta còn sợ bọn họ hay sao? Vậy các ngươi nhất định phải bảo vệ Yêu tộc, ta chỉ cần tiến giai đến Luyện Hư kỳ là sẽ ra tiền tuyết, vì Yêu tộc xuất lực.”
“Bên dưới Nhật Nguyệt môn có rất nhiều môn phái nhỏ, lần này lại còn thả tiếng gió, nói các môn phái ở Linh cấp giới chỉ cần phối hợp chèn ép Yêu tộc ở Linh cấp giới là có thể phát triển thế lực trên Thần cấp giới, nếu công lao lớn còn trực tiếp chia địa bàn, đây là ưu việt cực lớn cho nên không ít môn phái ở Linh cấp giới đã liên thủ, muốn cùng nhau đối phó Yêu tộc.” Phân tư tế nhìn Kim Phi Dao, không cho nàng cơ hội được không đếm xỉa đến.
“Không phải là các ngươi muốn ta đi đầu đối kháng Nhật Nguyệt môn đó chứ!” Kim Phi Dao đột nhiên nhớ tới lời Nhâm Hiên Chi, toàn bộ Thần cấp giới và Linh cấp giới hiện tại chỉ ó một bệ hạ Yêu tộc, đó chính là nàng.
Hải Lam Âm vừa trở về đã được người Bách Vị lâu đỡ lấy thì thầm một phen, sau đó sắc mặt nàng trở nên trắng bệch, đờ đẫn đi lên lầu. Ngày ấy hàn huyên một hồi nàng liền đi, để Kim Phi Dao ở đây ăn. Nhưng không ngờ lúc nàng đi thức ăn đã nhiều như vậy mà nàng vừa rời khỏi thì sau lưng Kim Phi Dao đã ăn sạch bách đồ ăn.
Kể cả có thêm hương liệu lạ thì chỉ cần có thể tăng tu vi là Kim Phi Dao và Mập Mạp liền buông bụng ra sống chết ăn uống. Ăn đến mức Bách Vị lâu kinh hãi vô cùng, nguyên liệu nấu ăn cơ hồ bị nàng ăn hết sạch, đầu bếp thiếu chút nữa thì ngất xỉu. Ba ngày vừa hết, Hải Lam trở về liền lập tức cản nàng lại.
Hải Lam Âm day day huyệt thái dương, tuy nàng biết Kim Phi Dao là Thao Thiết, dạ dày sẽ không quá nhỏ, nhưng có thể ăn nhiều như vậy vẫn nằm ngoài dự kiến của nàng, lúc này nàng mới phát hiện mình đã nghĩ quá đơn giản, cũng may là mấy người Bách Vị lâu không thể làm gì nàng.
Chuyện Nhâm gia… Hải Lam Âm không có cách nào, đành phải ngồi xuống nói: “Ta không có cách nào cả, ta cần rất nhiều người, chỉ cần ta báo thù xong thì kể cả phải giúp Bách Vị lâu cũng không cần nhiều người như vậy nữa. Hiện giờ chủ yếu là vì ta còn phải tăng tu vi, không bằng đợi ta báo thù xong hoặc là Nhậm gia giúp ta báo thù, đến lúc đó ta sẽ không cướp người với bọn hắn nữa.”
“Báo thù sao, vậy ngươi cứ đợi chút đi, hiện tại thế lực của Nhật Nguyệt môn quá lớn.” Kim Phi Dao cũng không nói ra chuyện bọn họ muốn nuốt chửng Nhật Nguyệt môn, tuy nhiên bây giờ Tân Long môn đã là người của Nhật Nguyệt môn, mặc kệ thế nào cũng phải phá hủy nanh vuốt này.
“Đã đợi nhiều năm như vậy, giờ cũng chỉ có đợi.” Hải Lam Âm chua sót lắc đầu, xem ra đã đợi đến mức sắp hết sạch hy vọng.
“Đừng lo lắng, sẽ có một ngày như vậy.” ăn của người ta ba ngày, kiểu gì cũng phải nói vài câu hay, Kim Phi Dao liền ân cần khuyên nhủ.
Dù sao chuyện Nhậm gia cũng không có cách giải quyết, nàng và Mập Mạp lại ăn no căng cả bụng rồi, nàng liền cáo từ Hải Lam Âm để trở về. Nhâm Hiên Chi nghe xong lời Kim Phi Dao thì trầm mặc một hồi rồi đi chơi cùng Hoa Uyển Ti, giống như chuyện này chưa từng xảy ra vậy.
Nghĩ hắn có âm mưu gì đó, Kim Phi Dao quấn quýt lấy hắn hỏi kết quả, Nhâm Hiên Chi chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Tuy ngươi không nói nàng cần nhiều nam nhân như vậy làm gì nhưng chỉ với lực hút linh lực siêu cấp như nàng thì chúng ta đã không cần hợp tác rồi.”
“Vì sao?” Kim Phi Dao hỏi.
“Người sắp chết còn có thể cướp địa bàn được bao lâu chứ, có cần hợp tác không?” Nhâm Hiên Chi chỉ nói ra một câu như vậy rồi đưa Hoa Uyển Ti đi du hồ.
Kim Phi Dao híp mắt, hô lên với hai người Nhâm Hiên Chi phía xa: “Uyển Ti muốn tăng tu vi phải dùng linh thạch, có lẽ sau khi nàng Hóa Thần kỳ thì thân thể sẽ có khác biệt, ngươi có muốn lấy linh thạch thượng phẩm ra cho nàng tu luyện không?”
“Không cần thiết!” Nhâm Hiên Chi không quay đầu, vươn tay vẫy vẫy.
“Không cần thiết?” Kim Phi Dao hoàn toàn không thể lý giải loại sự tình này, cuối cùng nghĩ nghĩ, nhận định là Nhâm Hiên Chi keo kiệt, không muốn lấy linh thạch cho Hoa Uyển Ti dùng.
Mập Mạp từ lúc tiến vào Thần Thú kỳ đã dựa vào đan dược để tiến giai, tuy bánh bao khó ăn nhưng còn thoải mái hơn đan dược. Về chuyện này thì Kim Phi Dao không lo lắng, chỉ có chút phiền phức với tu vi của Hoa Uyển Ti, nàng không coi như người, nếu chỉ tăng tu vi lên thì căn bản không có gì nghiêm trọng, chỉ cần linh thạch là đủ, tu vi đầy sẽ tự tiến giai, nàng cũng nên sớm lên Hóa Thần kỳ thôi.
Hiện tại mỗi ngày Hoa Uyển Ti tu luyện bằng linh thạch trung phẩm, một ngày hai mươi khối. Số lượng không quá lớn nhưng nhiều năm cộng lại cũng không phải con số nhỏ, hơn nữa Kim Phi Dao luôn loạn dùng linh thạch, đây đúng là chuyện cần phải nghĩ. Nếu muốn làm nàng sớm tiến giai, Kim Phi Dao e rằng phải cho nàng dùng linh thạch thượng phẩm mới được. Trước tiên mỗi ngày một khối, như vậy tu vi hẳn là sẽ tăng tương đối nhanh.
Có điều, Kim Phi Dao sờ sờ túi càn khôn trống rỗng, đột nhiên cảm thấy Bách Vị lâu dùng Mê Vị phấn nấu cơm gạt người, kiếm được nhiều tiền thật sự là đáng ghét quá đỗi.
Kiến Giáp Tinh, Kim Phi Dao đến phải mắng chúng nó là kiến Giả Tinh, nàng phải lấy đá do Mập Mạp thải ra cho Ân Nguyệt làm giới tử cảnh vực, đồ ăn của kiến Giáp Tinh liền giảm đi. Quả nhiên trên đời không có cái gì tiện nghi. Không ăn đá thì không kéo linh thạch, ăn thì giới tử cảnh vực lại không có tài liệu, sao lại phiền toái như vậy chứ.
Phải nghĩ cách kiếm linh thạch, còn phải kiếm được nhiều. Làm nhiệm vụ quá phiền toái, dựa vào Thế Đạo Kinh căn bản không thể làm giàu. Kim Phi Dao bất mãn lầu bầu, cũng không nghĩ xem vì sao người khác dựa vào Thế Đạo Kinh là có thể giàu đến nứt đố đổ vách, chỉ có nàng là càng làm càng nghèo. Không chịu tiết kiệm lại đi trách thù lao Thế Đạo Kinh thấp.
Tạm thời tiếp tục cho Hoa Uyển Ti dùng linh thạch trung phẩm, Kim Phi Dao thường xuyên mang Mập Mạp đi khắp Thủy Tạ Thần giới thử các loại thực vật. Tất cả thực vật có ở Thủy Tạ Thần giới đều bị Mập Mạp thử qua, ngay cả bèo ở đáy hồ Hoa Khê hay trong thủy đạo trong thành Khê Thần, cỏ dại trên đường, tất cả đều bị Kim Phi Dao lấy cho Mập Mạp ăn.Mập Mạp sau khi trúng độc của thụ mẫu thì năng lực kháng độc tăng lên vô cùng lớn, tuy mấy thứ này không thể độc chết hắn nhưng việc bị bắt ăn hết cái này đến cái khác cũng khiến hắn cảm thấy khó có thể chịu được. Sau vài lần phản đối bị đánh, hắn liền nhận mệnh, mày cũng không nhăn một cái ăn hết, sau đó báo một tiếng có độc hoặc không độc, thứ nào mà có nhiều linh khí thì hắn nhấp nháp thêm một chút.
Về sau, Mập Mạp cơ hồ chỉ cần đặt thực vật gần miệng, không cần phải ăn là có thể nhận ra có độc hay không, linh khí nhiều hay ít, hương vị ra sao. Khắp Thủy Tạ Thần giới đã không còn thứ gì mà hắn chưa ăn, dần dần còn tạo thành thói quen tùy chỗ nhặt cỏ ăn.
Thời gian trôi qua cực nhanh, tám mươi năm cứ thế qua đi, Kim Phi Dao và Mập Mạp dưới tác dụng của bánh bao, một kẻ đến Thần Thú trung kỳ, một người tới Hóa Thần hậu kỳ. Cũng là do thể chất hai người này khác người thường chứ cứ ăn như vậy thì đã sớm béo như cự thú, đi cũng không đi nổi rồi.
Trước kia cũng có người làm linh thực vì ham muốn năng lực gia tăng tu vi của linh thực, liều mạng ép buộc bản thân ăn uống. Tuy tu vi tăng lên rất nhanh nhưng hắn cũng trở thành một người béo múp, ngồi dưới đất không đứng dậy nổi, bề ngang đạt tới ba trượng, căn bản không tìm thấy mắt, mũi ở chỗ nào, dù đi tới đâu mọi người cũng chỉ nhìn thấy một đống thịt trắng như tuyết lù lù trên đất thôi.
Không cần nói có thể phi thăng hay không, ngay cả việc có thể sống hay không cũng là việc khó. Mà cuối cùng, hắn cứ như vậy béo mà chết, người nhặt xác còn không biết đầu của hắn ở chỗ nào, đành phải phóng hỏa thiêu toàn bộ. Hỏa vừa thiêu, toàn bộ thịt liền rũ ra, phải thiêu đủ ba ngày thì khối thịt này mới bị đốt thành bụi.
Chuyện này cũng trở thành trò cười của mọi người. Tiết chế trở thành việc tất yếu, bất luận chuyện tốt thế nào mà không biết tiết chế thì cuối cùng cũng không có kết cục tốt, chuyện tốt biến thành chuyện xấu. Bởi vậy, dù Nhậm gia có được phương pháp tiến giai tốt mà không sử dụng quá độ.
Nhàn hạ thoải mái sống tám mươi năm, Linh Lung lâu của Kim Phi Dao đón tiếp một người, trường bào bay bay, mặt che dưới mũ áo choàng. Kim Phi Dao theo dõi hắn một hồi rồi cho hắn vào trong Thập Nhị Yêu Linh trận.
Người này vừa tiến vào Thập Nhị Yêu Linh trận liền quỳ xuống hành đại lễ với Kim Phi Dao, bỏ mũ trùm ra, lộ ra một thân phù văn. Kim Phi Dao căng thẳng trong lòng, không tốt, phiền toái tới cửa!
Sau đó liền thấy người kia mở miệng: “Tham kiến Kim bệ hạ!”
“Ngươi là ai?” Kim Phi Dao choáng váng cả đầu, tư tế Yêu tộc lại tìm tới cửa, chắc chắn không có chuyện gì tốt.
“Cách lão tư tế ở Lưu Bàn sơn Thần giới phái ta tới. Ta tên là Phân, là tư tế mới nhậm chức chưa được trăm năm.” Phân tư tế lên tiếng trả lời.
Lão nhân đáng chết! Khóe miệng Kim Phi Dao giật giật, bảo hắn đứng lên, căn bản không dám hỏi hắn tìm mình có chuyện gì. Cau mày suy nghĩ nửa ngày, Thế Đạo Kinh tháng trước cũng không thấy viết Yêu tộc xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ có yến hội nào đó nhất định bệ hạ phải đi?
Thấy Kim Phi Dao cứ như vậy ngồi trên cỏ với hắn, nửa ngày không rên một tiếng, Phân tư tế mới nhớ lời dặn của Cách lão tư tế, chủ động mở miệng nói: “Kim bệ hạ, lần này Yêu tộc gặp nguy hiểm lớn, cần ngươi tự thân xuất mã.”
“A!” Kim Phi Dao nghe, không phải là ăn cơm a! Nguy hiểm lớn? Vừa nghe đã biết không phải là chuyện tốt, nàng ấp úng nói: “Nguy hiểm lớn gì?”
“Hiện tại Nhật Nguyệt môn đã bắt đầu hoài nghi Yêu tộc muốn tiến Cơ Toàn sơn, cảm thấy những việc xảy ra với môn hạ là nhằm vào bọn họ cho nên Cơ Toàn sơn đã đưa ra ý kiến, nói Yêu tộc quá mức càn rỡ, phải đánh áp Yêu tộc, yêu cầu đuổi Yêu tộc khỏi Thần cấp giới một lần nữa. Quyết nghị đã ra, Nhật Nguyệt môn xuất binh, vài môn phái làm phó thủ tấn công Yêu tộc.” Phân tư tế mở miệng nói ra đại sự, Kim Phi Dao kinh ngạc nhìn hắn, vậy hai tộc Nhân, Ma hợp tác với Yêu tộc đâu?
“Không phải là có người hợp tác với chúng ta sao? Vì sao lần này không phản đối quyết nghị? Chẳng lẽ là phản bội?” nàng không hiểu hỏi.
Phân tư tế bất đắc dĩ đáp: “Lần này Nhật Nguyệt môn nghi ngờ có người ở hai tộc Nhân, Ma liên thủ với Yêu tộc cho nên cố ý đưa ra như vậy. Bây giờ bọn họ còn chưa bại lộ thân phận cho nên chỉ phải đồng ý, nhưng trong số binh mã xuất thủ thì cũng không có nhiều người liên thủ với chúng ta. Mà ý tứ của bọn họ cũng là nếu Yêu tộc chúng ta không thể trụ vững dưới công kích của Nhật Nguyệt môn thì bọn họ cũng không cần phải hợp tác với chúng ta nữa, vì vậy chuyện lần này cần tự thân chúng ta giải quyết. Dù là suy nghĩ cho đại cục hay là vì tiếp tục hợp tác, lần này đều phải dựa vào chính chúng ta.”
Kim Phi Dao im lặng một chút rồi nói: “Không phải còn có rất nhiều vương Luyện Hư kỳ sao? Bọn họ hẳn là có thể chống lại được công kích của Nhật Nguyệt môn. Bọn họ tu vi cao, hơn nữa người Yêu tộc cũng nhiều, thế lực Nhật Nguyệt môn dù lớn cũng chỉ là một môn phái, chẳng lẽ toàn tộc chúng ta còn sợ bọn họ hay sao? Vậy các ngươi nhất định phải bảo vệ Yêu tộc, ta chỉ cần tiến giai đến Luyện Hư kỳ là sẽ ra tiền tuyết, vì Yêu tộc xuất lực.”
“Bên dưới Nhật Nguyệt môn có rất nhiều môn phái nhỏ, lần này lại còn thả tiếng gió, nói các môn phái ở Linh cấp giới chỉ cần phối hợp chèn ép Yêu tộc ở Linh cấp giới là có thể phát triển thế lực trên Thần cấp giới, nếu công lao lớn còn trực tiếp chia địa bàn, đây là ưu việt cực lớn cho nên không ít môn phái ở Linh cấp giới đã liên thủ, muốn cùng nhau đối phó Yêu tộc.” Phân tư tế nhìn Kim Phi Dao, không cho nàng cơ hội được không đếm xỉa đến.
“Không phải là các ngươi muốn ta đi đầu đối kháng Nhật Nguyệt môn đó chứ!” Kim Phi Dao đột nhiên nhớ tới lời Nhâm Hiên Chi, toàn bộ Thần cấp giới và Linh cấp giới hiện tại chỉ ó một bệ hạ Yêu tộc, đó chính là nàng.
/725
|