Sáng sớm hôm sau, Kim Phi Dao đứng chờ ở cửa, Ma tộc cũng đang chờ xuất phát, chỉ chờ Lang đại nhân ra lệnh một tiếng sẽ đi công phá đại môn Tân Long môn.
Rốt cục, Lang đại nhân mặc bộ trang phục du long đi ra, khôi giáp linh tinh lúc nào cần thì hóa ra, không cần mặc luôn trên người. Hắn ra ngoài trướng, gật đầu với ma nhân bên cạnh, người nọ liền lớn tiếng quát một tiếng; “Xuất phát!”
“Hiện tại kỵ sao?” Kim Phi Dao khoanh tay đứng một bên, thấy Ma tộc bắt đầu xuất phát liền hỏi.
Hải Lam Âm không rên một tiếng đứng ở một bên, đối với Kim Phi Dao đã là triệt để hết chỗ nói rồi.
“Đeo cái này vào trước!” Lang đại nhân cũng không muốn nàng lập tức biến thân mà lấy ra một chiếc vòng cổ xâu từ mười tám hạt châu màu đen, đưa cho nàng.
Kim Phi Dao tò mò nhận lấy. Mười tám hạt châu đen bóng được khắc rỗng, mà những hoa văn chạm rỗng này lại không thể làm người ta cao hứng nổi. Trên mỗi hạt châu đều có vân văn đầu lâu, tuy chỉ bé bằng móng tay nhưng nếu cẩn thận đếm thì có thể thấy trên mỗi hạt châu đều có mười tám cái. Thủ pháp không phải tinh xảo đến cực hạn nhưng bộ dáng tổng thể rất khó coi, đã tối như mực lại toàn là đầu lâu, đeo thứ này lên cổ chắc chắn sẽ làm người ta tưởng là tà tu.
Hơn nữa, khuynh hướng cảm xúc của thứ này còn đặc biệt quen thuộc, Kim Phi Dao vuốt lên cứ có cảm giác quen thuộc, vì thế nàng liền hỏi: “Lang đại nhân, đây là cái gì?”
“Bách Cốt châu, dùng để phòng ngự.” Lang đại nhân mặt không biểu cảm nói.
“Nhìn thế nào cũng không tìm ra phẩm giai, không phải là sẽ không có hiệu quả đó chứ?” Kim Phi Dao cẩn thận nhìn, vẫn đeo lên cổ, tà tu thì không đến nỗi giống nhưng màu sắc tối như mực, thực không có chút mỹ cảm.
Lang đại nhân hơi hơi ngẩng đầu, không giải thích nhiều cho nàng về vấn đề này mà là đi thẳng tới phía trước, nhìn tư thế là chuẩn bị lên chiến trường. Kim Phi Dao bẹt bẹt miệng, đi theo phía sau hắn, Hải Lam Âm và Mập Mạp cũng theo sát phía sau. Đi được vài chục bước, Kim Phi Dao đột nhiên ngừng lại, sờ sờ hạt châu trên cổ: “Lang đại nhân, đây không phải là sừng của ta đó chứ?”
Lang đại nhân ở phía trước dừng lại, quay đầu nói: “Coi như ngươi còn không quá ngu ngốc.”
“Ngươi lấy sừng ta điêu thành hạt châu!” Kim Phi Dao kinh ngạc nhìn hắn, nếu không phải thứ này có hơi thở quen thuộc thì nàng cũng không thể nghĩ ra nó chính là cái sừng mấy trăm năm trước bị chém đứt của mình.
Tuy nhiên, nàng lại không khách khí nói: “Lang đại nhân, ngươi thật là nhàn rỗi nha, thứ này không phải là tự ngươi điêu đó chứ! Ba trăm hai mươi tư cái đầu lâu, phải điêu mất bao lâu?”
“Không muốn thì đưa cho ta!” Lang đại nhân cũng không khách khí nói.
Kim Phi Dao vội lấy tay che Bách Cốt châu, bộ dáng đề phòng cướp, “Không, thứ này vốn là của ta, hiện tại là vật quy nguyên chủ. Hai cái sừng lớn như vậy, không có khả năng chỉ có một chuỗi được, đúng không?”
“Còn một cái ở đây.” Lang đại nhân chìa tay, một thanh chủy thủ màu đen dài một chưởng liền hiện ra. Chủy thủ tỏa sáng ánh sáng đen, tạo hình phi thường khác biệt, có lăng có giác có xỉ.
Thứ này lập tức hấp dẫn ánh mắt Kim Phi Dao, nàng chậc lưỡi nghênh đón: “Thứ này thật đẹp, sừng của ta phẩm chất không tệ nha, muốn nhã cũng được, muốn hung cũng xong. Chẳng lẽ cái này cũng là đưa ta?”
Lang đại nhân thu chủy thủ lại, quét mắt nhìn nàng một cái, xoay người, ném lại một câu “đi mau” rồi đi mất.
Kim Phi Dao khẽ cắn môi, dậm dậm chân khó chịu mắng: “Rõ ràng là lấy từ ta, kể cả là do ngươi luyện chế thì cũng phải đưa ta mới đúng.”
Nhưng Lang đại nhân căn bản không để ý đến nàng, đã đi rất xa. Mập Mạp hâm mộ nói: “Thật tốt, vừa có vòng cổ vừa có thú yên, ngươi thật may mắn. Dù sao ngươi cũng có thú yên rồi, đưa vòng cổ cho ta đi. Ngươi lại cắt sừng xuống, thỉnh Lang đại nhân điêu cho cái khác.”
“Nằm mơ đi, đây là đồ của ta! Không bằng ngươi cống hiến một khối da Thái Tử thú, khó nói có thể làm được một cái váy mềm mại hiếu kính ta đó!” Kim Phi Dao tức giận mắng.
Mập Mạp rụt cổ, không cam tâm lải nhải vài câu, tiếp tục đi theo sau.
Hôm nay Hải Lam Âm không nói một câu. Từ lúc tới nơi này nàng đã phần lớn thời gian là trầm mặc, hiện tại lại càng không nói một lời, chuyện gì cũng đều chờ người khác nói cho nàng. Thấy ý chí tinh thần nàng sa sút, Kim Phi Dao đi đến bên cạnh, lấy khuỷu tay huých nàng một cái, tò mò hỏi: “Ngươi đang làm gì vậy? Một lát nữa phải đối chiến với bọn Long Hưng, đến lúc đó ta phải cùng Lang đại nhân đi đối phó hai gã Luyện Hư kỳ, không thể đi giết Long Hưng và Lý Y được. Nếu ngươi còn không lên tinh thần, bọn họ bị các Ma nhân khác giết mất thì ta không cản được đâu.”
Nhưng Hải Lam Âm vẫn cúi đầu không rên một tiếng đi tới, Kim Phi Dao cúi người nhìn, nàng vậy mà khóc. Kim Phi Dao mờ mịt nhìn nàng, hung hăng lấy khuỷu tay thúc vào lưng nàng, làm cho Hải Lam Âm đang cúi đầu khóc giật mình, ôm thắt lưng ngồi xổm xuống. Sau đó Kim Phi Dao mới chậm rãi hỏi: “Khóc cái gì? Có chuyện gì thì nói, đừng có khóc sướt mướt trước mặt ta, ta ghét nhất là loại chuyện này.”
“Ta cảm thấy thực có lỗi với ngươi.” Hải Lam Âm khụt khịt, nhỏ giọng nói.
“Thiết, sao lại là chuyện này?” Kim Phi Dao bất đắc dĩ lắc đầu, tới gần nắm bả vài nàng, kéo nàng đứng lên, sau đó cau mày khó chịu hỏi: “Ngươi suốt này nhắc đến chuyện này rốt cục là muốn làm gì? Nhìn ta thấy khó chịu sao?”
Hải Lam Âm vội lắc đầu: “Không phải, ta chỉ là không tiếp thụ được ngươi như vậy. Nếu không phải vì ta thì ngươi sẽ không bị người ta khi dễ như thế, ta là thật tâm khổ sở.”
“Ngươi có bệnh à!” Kim Phi Dao nới tay, cũng không quay đầu lại bỏ đi.
Mập Mạp lắc đầu, lão khí hoành thu vỗ vỗ Hải Lam Âm: “Được rồi, sắp đến thời điểm báo thù rồi, ngươi đừng có khóc nữa. Nàng thích làm tọa kỵ thì ngươi cứ để nàng làm. Lão đại còn không thương tâm khổ sở, ngươi thương tâm khổ sở cái gì!”
“Nhưng…” Hải Lam Âm còn định nói cái gì đó lại bị Mập Mạp ngắt lời: “Ngươi phân rõ ràng một cái xem đâu là việc ngươi cần làm nhất, đừng có rối rắm ở một vấn đề nhỏ như thế này được không? Nếu ngươi không muốn báo thù thì tùy ngươi, dù sao chúng ta cũng chỉ là tiện đường giúp ngươi một tay, nếu chính ngươi không nắm lấy cơ hội thì chúng ta cũng không có cách nào. Bảo trọng!”
Nói xong, Mập Mạp chạy đi, đuổi kịp Kim Phi Dao. Sau đó, hắn nói với Kim Phi Dao: “Ngươi có muốn giải thích với nàng một chút không? Ngươi cam tâm tình nguyện làm tọa kỵ chẳng qua là muốn dính hào quang của Lang đại nhân cộng thêm chút ưu việt thôi. Ta thấy nàng cảm thấy khổ sở thay cho ngươi đó, hình như rất thống khổ.”
Kim Phi Dao thở dài: “Ta lại không đau khổ, nàng thống khổ cái gì chứ! Hơn nữa, ta nói lúc nào là ta muốn mượn lực của Lang đại nhân đi chung quanh kiếm ưu việt?”
“Ngươi không có ý này?” Mập Mạp không tin nhìn nàng.
“Được rồi, ta quả thật có ý này, ai bảo lão gia hỏa tư tế kia lại đồng ý việc này, còn chúc mừng ta làm gì? Vậy thì vừa vặn nhờ lực của Lang đại nhân, ta nhặt hết các thứ trên đường đi. Tên Ân Nguyệt kia quá keo kiệt, chỉ làm việc cho ta mà không cấp ưu việt. Hắn cả ngày tươi cười, ngoài miệng nói toàn lời dễ nghe nhưng thật ra là tên vắt cổ chày ra nước. Như chuyện ở Tân Long môn, nếu hắn ở đó thì chắc chắn hai khối linh thạch giấu dưới gầm giường kia cũng bị hắn lấy đi. Nếu ta trở về Yêu tộc thì tám phần cũng bị phân công hành động cùng hắn, làm việc không công cho hắn còn không bằng làm việc cho Lang đại nhân. Lang đại nhân tài đại khí thô, chắc chắn không thiếu ưu việt, ít nhất là vừa tới đã kiếm được một chuỗi Bách Cốt châu.” Kim Phi Dao chậc lưỡi nói, quả nhiên chuyện gì cũng không lừa được Mập Mạp, người này quá đáng khinh.
Mập Mạp dừng một chút, lại hỏi: “Bách Cốt châu này không phải là điêu từ sừng của ngươi sao? Đây chỉ có thể xem như là trả lại ngươi thôi.”
“Ngươi ngốc à, nếu hắn không điêu thì ta lấy ở đâu ra?” Kim Phi Dao lườm Mập Mạp. Bí cảnh phía sau Tân Long môn mới là mục tiêu của nàng, không biết bên trong có thứ tốt gì mà có thể làm cho Nhật Nguyệt môn phải phái hai tu sĩ Luyện Hư đến coi chừng. Phải thừa dịp kiếm thật nhiều đồ trước Hợp Thể kỳ mới được, nàng không muốn lên Độ Thiên giới phải đi xin cơm.
“Vậy Hải Lam Âm thì sao?” Mập Mạp hỏi.
“Mặc kệ nàng, đã dẫn đường tới bước này rồi, chẳng lẽ ta còn phải đẩy nàng, lôi kéo tay nàng đi báo thù nữa sao? Ta không có hứng thú với báo thù, đó là chính nàng muốn làm, nếu không thể báo cho thỏa thích thì người khó chịu chính là nàng.” Kim Phi Dao nhún nhún vai nói, nhân sinh của mỗi người đều khác nhau, bản thân không nắm chắc thì không thể trách người khác không kéo mình theo. Hơn nữa, nàng cũng đã kéo nhiều rồi, cũng không thể cả đời dựa vào người khác được.
Hải Lam Âm thương cảm đứng ở kia, lại phát hiện không có ai để ý đến mình, không ai hiểu được nội tâm buồn khổ của mình. Mắt thấy mọi người đã chuẩn bị xong, tùy thời có thể xuất phát, nàng cắn môi đi lên.
Lúc nàng đi lên liền thấy trước mặt xuất hiện một con yêu thú lông đen cao gần mười trượng, toàn thân tỏa ra hắc khí, chân trước đeo quyền sáo, lợi trảo dày đặc lộ ra bên ngoài. Phía trên mỗi quyền sáo còn có hai cây răng thú, chính bốn cây răng thú đã nhuộm Đạo Đài sơn thành màu đỏ.
Lúc này, nó ngửa đầu rống lên một tiếng với bầu trời, một áp lực bức người liền ập tới, làm người ta cảm nhận được một cảm giác phi thường hung mãnh.
Đây là lần thứ ba Hải Lam Âm nhìn thấy Kim Phi Dao hóa thân thành Thao Thiết. Lần đầu tiên là ở Thủy Tạ Thần giới, khi đó hóa thân cũng không cao, không có lực uy hiếp cường đại thế này, cảm giác rất giống một yêu thú đã đói bụng. Lần thứ hai là ở trên quảng trường của Kim Khôn môn, còn chưa kịp thấy rõ thì nàng đã khôi phục hình người. Đây là lần thứ ba, nàng không nhịn được mà kinh thán, ngoài bộ dáng hung hãn ra thì chỉ với một thân sát lục chi khí kia đã khiến cho những người tu vi thấp không thể chịu nổi.
Ánh mắt Hải Lam Âm dừng lại trên lưng Thao Thiết, thứ đó không thể coi là thú yên được, đó là một chiến giáp. Chiến giáp màu đen mang hoa văn bạc, kéo dài từ đầu tới lưng, ngay cả hai bên sườn cũng treo mấy khôi giáp hình vảy cá. Trên đầu có một mũi nhọn dài gần một trượng, trên cổ có một vòng hạt châu màu đen, mỗi viên châu rộng gần ba thước, vân văn chạm rỗng và đầu lâu che kín trên hạt châu tựa hồ đang hít thở yêu khí màu đen tỏa ra từ người Thao Thiết.
Chiến giáp xa hoa như vậy làm sao có thể chỉ luyện chế trong vòng vài ngày được, đó là pháp bảo thượng phẩm nha…
Rốt cục, Lang đại nhân mặc bộ trang phục du long đi ra, khôi giáp linh tinh lúc nào cần thì hóa ra, không cần mặc luôn trên người. Hắn ra ngoài trướng, gật đầu với ma nhân bên cạnh, người nọ liền lớn tiếng quát một tiếng; “Xuất phát!”
“Hiện tại kỵ sao?” Kim Phi Dao khoanh tay đứng một bên, thấy Ma tộc bắt đầu xuất phát liền hỏi.
Hải Lam Âm không rên một tiếng đứng ở một bên, đối với Kim Phi Dao đã là triệt để hết chỗ nói rồi.
“Đeo cái này vào trước!” Lang đại nhân cũng không muốn nàng lập tức biến thân mà lấy ra một chiếc vòng cổ xâu từ mười tám hạt châu màu đen, đưa cho nàng.
Kim Phi Dao tò mò nhận lấy. Mười tám hạt châu đen bóng được khắc rỗng, mà những hoa văn chạm rỗng này lại không thể làm người ta cao hứng nổi. Trên mỗi hạt châu đều có vân văn đầu lâu, tuy chỉ bé bằng móng tay nhưng nếu cẩn thận đếm thì có thể thấy trên mỗi hạt châu đều có mười tám cái. Thủ pháp không phải tinh xảo đến cực hạn nhưng bộ dáng tổng thể rất khó coi, đã tối như mực lại toàn là đầu lâu, đeo thứ này lên cổ chắc chắn sẽ làm người ta tưởng là tà tu.
Hơn nữa, khuynh hướng cảm xúc của thứ này còn đặc biệt quen thuộc, Kim Phi Dao vuốt lên cứ có cảm giác quen thuộc, vì thế nàng liền hỏi: “Lang đại nhân, đây là cái gì?”
“Bách Cốt châu, dùng để phòng ngự.” Lang đại nhân mặt không biểu cảm nói.
“Nhìn thế nào cũng không tìm ra phẩm giai, không phải là sẽ không có hiệu quả đó chứ?” Kim Phi Dao cẩn thận nhìn, vẫn đeo lên cổ, tà tu thì không đến nỗi giống nhưng màu sắc tối như mực, thực không có chút mỹ cảm.
Lang đại nhân hơi hơi ngẩng đầu, không giải thích nhiều cho nàng về vấn đề này mà là đi thẳng tới phía trước, nhìn tư thế là chuẩn bị lên chiến trường. Kim Phi Dao bẹt bẹt miệng, đi theo phía sau hắn, Hải Lam Âm và Mập Mạp cũng theo sát phía sau. Đi được vài chục bước, Kim Phi Dao đột nhiên ngừng lại, sờ sờ hạt châu trên cổ: “Lang đại nhân, đây không phải là sừng của ta đó chứ?”
Lang đại nhân ở phía trước dừng lại, quay đầu nói: “Coi như ngươi còn không quá ngu ngốc.”
“Ngươi lấy sừng ta điêu thành hạt châu!” Kim Phi Dao kinh ngạc nhìn hắn, nếu không phải thứ này có hơi thở quen thuộc thì nàng cũng không thể nghĩ ra nó chính là cái sừng mấy trăm năm trước bị chém đứt của mình.
Tuy nhiên, nàng lại không khách khí nói: “Lang đại nhân, ngươi thật là nhàn rỗi nha, thứ này không phải là tự ngươi điêu đó chứ! Ba trăm hai mươi tư cái đầu lâu, phải điêu mất bao lâu?”
“Không muốn thì đưa cho ta!” Lang đại nhân cũng không khách khí nói.
Kim Phi Dao vội lấy tay che Bách Cốt châu, bộ dáng đề phòng cướp, “Không, thứ này vốn là của ta, hiện tại là vật quy nguyên chủ. Hai cái sừng lớn như vậy, không có khả năng chỉ có một chuỗi được, đúng không?”
“Còn một cái ở đây.” Lang đại nhân chìa tay, một thanh chủy thủ màu đen dài một chưởng liền hiện ra. Chủy thủ tỏa sáng ánh sáng đen, tạo hình phi thường khác biệt, có lăng có giác có xỉ.
Thứ này lập tức hấp dẫn ánh mắt Kim Phi Dao, nàng chậc lưỡi nghênh đón: “Thứ này thật đẹp, sừng của ta phẩm chất không tệ nha, muốn nhã cũng được, muốn hung cũng xong. Chẳng lẽ cái này cũng là đưa ta?”
Lang đại nhân thu chủy thủ lại, quét mắt nhìn nàng một cái, xoay người, ném lại một câu “đi mau” rồi đi mất.
Kim Phi Dao khẽ cắn môi, dậm dậm chân khó chịu mắng: “Rõ ràng là lấy từ ta, kể cả là do ngươi luyện chế thì cũng phải đưa ta mới đúng.”
Nhưng Lang đại nhân căn bản không để ý đến nàng, đã đi rất xa. Mập Mạp hâm mộ nói: “Thật tốt, vừa có vòng cổ vừa có thú yên, ngươi thật may mắn. Dù sao ngươi cũng có thú yên rồi, đưa vòng cổ cho ta đi. Ngươi lại cắt sừng xuống, thỉnh Lang đại nhân điêu cho cái khác.”
“Nằm mơ đi, đây là đồ của ta! Không bằng ngươi cống hiến một khối da Thái Tử thú, khó nói có thể làm được một cái váy mềm mại hiếu kính ta đó!” Kim Phi Dao tức giận mắng.
Mập Mạp rụt cổ, không cam tâm lải nhải vài câu, tiếp tục đi theo sau.
Hôm nay Hải Lam Âm không nói một câu. Từ lúc tới nơi này nàng đã phần lớn thời gian là trầm mặc, hiện tại lại càng không nói một lời, chuyện gì cũng đều chờ người khác nói cho nàng. Thấy ý chí tinh thần nàng sa sút, Kim Phi Dao đi đến bên cạnh, lấy khuỷu tay huých nàng một cái, tò mò hỏi: “Ngươi đang làm gì vậy? Một lát nữa phải đối chiến với bọn Long Hưng, đến lúc đó ta phải cùng Lang đại nhân đi đối phó hai gã Luyện Hư kỳ, không thể đi giết Long Hưng và Lý Y được. Nếu ngươi còn không lên tinh thần, bọn họ bị các Ma nhân khác giết mất thì ta không cản được đâu.”
Nhưng Hải Lam Âm vẫn cúi đầu không rên một tiếng đi tới, Kim Phi Dao cúi người nhìn, nàng vậy mà khóc. Kim Phi Dao mờ mịt nhìn nàng, hung hăng lấy khuỷu tay thúc vào lưng nàng, làm cho Hải Lam Âm đang cúi đầu khóc giật mình, ôm thắt lưng ngồi xổm xuống. Sau đó Kim Phi Dao mới chậm rãi hỏi: “Khóc cái gì? Có chuyện gì thì nói, đừng có khóc sướt mướt trước mặt ta, ta ghét nhất là loại chuyện này.”
“Ta cảm thấy thực có lỗi với ngươi.” Hải Lam Âm khụt khịt, nhỏ giọng nói.
“Thiết, sao lại là chuyện này?” Kim Phi Dao bất đắc dĩ lắc đầu, tới gần nắm bả vài nàng, kéo nàng đứng lên, sau đó cau mày khó chịu hỏi: “Ngươi suốt này nhắc đến chuyện này rốt cục là muốn làm gì? Nhìn ta thấy khó chịu sao?”
Hải Lam Âm vội lắc đầu: “Không phải, ta chỉ là không tiếp thụ được ngươi như vậy. Nếu không phải vì ta thì ngươi sẽ không bị người ta khi dễ như thế, ta là thật tâm khổ sở.”
“Ngươi có bệnh à!” Kim Phi Dao nới tay, cũng không quay đầu lại bỏ đi.
Mập Mạp lắc đầu, lão khí hoành thu vỗ vỗ Hải Lam Âm: “Được rồi, sắp đến thời điểm báo thù rồi, ngươi đừng có khóc nữa. Nàng thích làm tọa kỵ thì ngươi cứ để nàng làm. Lão đại còn không thương tâm khổ sở, ngươi thương tâm khổ sở cái gì!”
“Nhưng…” Hải Lam Âm còn định nói cái gì đó lại bị Mập Mạp ngắt lời: “Ngươi phân rõ ràng một cái xem đâu là việc ngươi cần làm nhất, đừng có rối rắm ở một vấn đề nhỏ như thế này được không? Nếu ngươi không muốn báo thù thì tùy ngươi, dù sao chúng ta cũng chỉ là tiện đường giúp ngươi một tay, nếu chính ngươi không nắm lấy cơ hội thì chúng ta cũng không có cách nào. Bảo trọng!”
Nói xong, Mập Mạp chạy đi, đuổi kịp Kim Phi Dao. Sau đó, hắn nói với Kim Phi Dao: “Ngươi có muốn giải thích với nàng một chút không? Ngươi cam tâm tình nguyện làm tọa kỵ chẳng qua là muốn dính hào quang của Lang đại nhân cộng thêm chút ưu việt thôi. Ta thấy nàng cảm thấy khổ sở thay cho ngươi đó, hình như rất thống khổ.”
Kim Phi Dao thở dài: “Ta lại không đau khổ, nàng thống khổ cái gì chứ! Hơn nữa, ta nói lúc nào là ta muốn mượn lực của Lang đại nhân đi chung quanh kiếm ưu việt?”
“Ngươi không có ý này?” Mập Mạp không tin nhìn nàng.
“Được rồi, ta quả thật có ý này, ai bảo lão gia hỏa tư tế kia lại đồng ý việc này, còn chúc mừng ta làm gì? Vậy thì vừa vặn nhờ lực của Lang đại nhân, ta nhặt hết các thứ trên đường đi. Tên Ân Nguyệt kia quá keo kiệt, chỉ làm việc cho ta mà không cấp ưu việt. Hắn cả ngày tươi cười, ngoài miệng nói toàn lời dễ nghe nhưng thật ra là tên vắt cổ chày ra nước. Như chuyện ở Tân Long môn, nếu hắn ở đó thì chắc chắn hai khối linh thạch giấu dưới gầm giường kia cũng bị hắn lấy đi. Nếu ta trở về Yêu tộc thì tám phần cũng bị phân công hành động cùng hắn, làm việc không công cho hắn còn không bằng làm việc cho Lang đại nhân. Lang đại nhân tài đại khí thô, chắc chắn không thiếu ưu việt, ít nhất là vừa tới đã kiếm được một chuỗi Bách Cốt châu.” Kim Phi Dao chậc lưỡi nói, quả nhiên chuyện gì cũng không lừa được Mập Mạp, người này quá đáng khinh.
Mập Mạp dừng một chút, lại hỏi: “Bách Cốt châu này không phải là điêu từ sừng của ngươi sao? Đây chỉ có thể xem như là trả lại ngươi thôi.”
“Ngươi ngốc à, nếu hắn không điêu thì ta lấy ở đâu ra?” Kim Phi Dao lườm Mập Mạp. Bí cảnh phía sau Tân Long môn mới là mục tiêu của nàng, không biết bên trong có thứ tốt gì mà có thể làm cho Nhật Nguyệt môn phải phái hai tu sĩ Luyện Hư đến coi chừng. Phải thừa dịp kiếm thật nhiều đồ trước Hợp Thể kỳ mới được, nàng không muốn lên Độ Thiên giới phải đi xin cơm.
“Vậy Hải Lam Âm thì sao?” Mập Mạp hỏi.
“Mặc kệ nàng, đã dẫn đường tới bước này rồi, chẳng lẽ ta còn phải đẩy nàng, lôi kéo tay nàng đi báo thù nữa sao? Ta không có hứng thú với báo thù, đó là chính nàng muốn làm, nếu không thể báo cho thỏa thích thì người khó chịu chính là nàng.” Kim Phi Dao nhún nhún vai nói, nhân sinh của mỗi người đều khác nhau, bản thân không nắm chắc thì không thể trách người khác không kéo mình theo. Hơn nữa, nàng cũng đã kéo nhiều rồi, cũng không thể cả đời dựa vào người khác được.
Hải Lam Âm thương cảm đứng ở kia, lại phát hiện không có ai để ý đến mình, không ai hiểu được nội tâm buồn khổ của mình. Mắt thấy mọi người đã chuẩn bị xong, tùy thời có thể xuất phát, nàng cắn môi đi lên.
Lúc nàng đi lên liền thấy trước mặt xuất hiện một con yêu thú lông đen cao gần mười trượng, toàn thân tỏa ra hắc khí, chân trước đeo quyền sáo, lợi trảo dày đặc lộ ra bên ngoài. Phía trên mỗi quyền sáo còn có hai cây răng thú, chính bốn cây răng thú đã nhuộm Đạo Đài sơn thành màu đỏ.
Lúc này, nó ngửa đầu rống lên một tiếng với bầu trời, một áp lực bức người liền ập tới, làm người ta cảm nhận được một cảm giác phi thường hung mãnh.
Đây là lần thứ ba Hải Lam Âm nhìn thấy Kim Phi Dao hóa thân thành Thao Thiết. Lần đầu tiên là ở Thủy Tạ Thần giới, khi đó hóa thân cũng không cao, không có lực uy hiếp cường đại thế này, cảm giác rất giống một yêu thú đã đói bụng. Lần thứ hai là ở trên quảng trường của Kim Khôn môn, còn chưa kịp thấy rõ thì nàng đã khôi phục hình người. Đây là lần thứ ba, nàng không nhịn được mà kinh thán, ngoài bộ dáng hung hãn ra thì chỉ với một thân sát lục chi khí kia đã khiến cho những người tu vi thấp không thể chịu nổi.
Ánh mắt Hải Lam Âm dừng lại trên lưng Thao Thiết, thứ đó không thể coi là thú yên được, đó là một chiến giáp. Chiến giáp màu đen mang hoa văn bạc, kéo dài từ đầu tới lưng, ngay cả hai bên sườn cũng treo mấy khôi giáp hình vảy cá. Trên đầu có một mũi nhọn dài gần một trượng, trên cổ có một vòng hạt châu màu đen, mỗi viên châu rộng gần ba thước, vân văn chạm rỗng và đầu lâu che kín trên hạt châu tựa hồ đang hít thở yêu khí màu đen tỏa ra từ người Thao Thiết.
Chiến giáp xa hoa như vậy làm sao có thể chỉ luyện chế trong vòng vài ngày được, đó là pháp bảo thượng phẩm nha…
/725
|