Đi qua hỗ trợ, nói thì dễ nhưng bên kia đều là tu sĩ Luyện Hư kỳ, muốn giúp cũng phải xem thực lực đối thủ mới được.
Kim Phi Dao cân nhắc một cái, phân thân đối phó với nam nhân Luyện Hư hậu kỳ, tuy có bóng đen mạc danh kỳ diệu chạy tới hỗ trợ nhưng nhìn vẫn nguy hiểm vô cùng. Càng miễn bàn chuyện cái bóng đen kia giống như căn bản không làm gì cả, chỉ dán lại bên cạnh phân thân hắc ma giống như một con chó đực thời kỳ động dục, thoạt nhìn cực kỳ đáng khinh.
Vẫn là bên Lang đại nhân đối phó nữ nhân Luyện Hư trung kỳ tốt hơn, nữ nhân kia nhìn có vẻ không phải là đối thủ của Lang đại nhân, nàng đi qua đó đẩy một phen là có thể ăn hôi thanh danh giết tu sĩ Luyện Hư kỳ.
Vì thế, Kim Phi Dao liền mang theo Mập Mạp bay qua chỗ Lang đại nhân, muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Mà lúc này, các Ma nhân khác đang vây quanh cửa Tân Long môn, dùng sức công kích cấm chế. Đã có người tìm ra mắt trận, bọn họ liền ra sức đánh vào cấm chế. Người bên trong cũng không ngồi chờ chết, các loại pháp thuật pháp bảo liên tục ném ra làm cho các Ma nhân có chút bó buộc chân tay, đánh cấm chế nửa ngày vẫn không vỡ.
Hải Lam Âm đứng trong đám Ma nhân, nhìn Tân Long môn xa xa, đã thấy sư huynh Long Hưng và phụ thân Lý Y. Nhiều năm không gặp, bọn họ sống vẫn tiêu diêu tự tại như trước, tu vi cao, thần thái cũng tốt hơn gấp trăm lần, pháp bảo dùng rất tốt. Bám vào Nhật Nguyệt môn quả nhiên cuộc sống tốt hẳn lên, càng trở nên sôi động náo nhiệt.
Nàng phi thường hận bọn hắn, hiện tại nhìn thấy càng cảm thấy từng đợt phẫn nộ dâng lên trong lòng. Trong lòng nàng vốn ngoài hận ra còn có một tia cảm xúc quái dị khác, nhưng đột nhiên nhìn thấy Kim Phi Dao xa xa, bên tai vang lên lời nói của nàng, Hải Lam Âm lắc đầu xua loại cảm xúc kia đi, trong lòng ngoài hận ra vẫn là hận.
Thấy cấm chế đánh mãi không vỡ, công kích bên trong vẫn không yếu đi chút nào, nàng nghĩ nghĩ rồi bay lên phía trước, đứng ở tiền phương. Vị trí đó của Hải Lam Âm đặc biệt dễ thấy, người trong Tân Long môn chắc chắn có thể nhìn thấy nàng.
Hải Lam Âm cho rằng Long Hưng và Lý Y thấy nàng xuất hiện thì sẽ ngừng công kích, ít nhất cũng phải nói vài lời, nhưng khiến nàng không ngờ là công kích bên trong không hề yếu bớt, đối phương cũng không gọi nàng một tiếng, tựa như không biết nàng vậy.
Như vậy làm cho Hải Lam Âm không thể nhịn được nữa, nàng lại bay ra phía trước một bước, hô lớn lên: “Long Hưng! Ngươi đi ra cho ta!”
Công kích không ngừng nhưng bên trong sau một hồi trầm mặc, rốt cục có thanh âm quen thuộc truyền đến: “Ngươi còn sống?”
Rốt cục cũng nghe thấy thanh âm này, tim Hải Lam Âm đập mạnh, không biết là vì hận ý hay vì cái gì khác. Nàng cắn răng, hô lên với người nói: “Long Hưng, hôm nay ta tới là để trả thù. Ngươi đã hại ta thành thảm như vậy, hôm nay ta nhất định phải đem ngươi bầm thây vạn đoạn!”
“Chỉ bằng ngươi? Tu vi Hóa Thần trung kỳ, thời gian ngắn như vậy, nhìn là biết dùng đường ngang ngõ tắt. Ngươi không tìm một chỗ mà sống qua ngày đi lại còn dám đưa lên cửa tìm chết!” Long Hưng hừ lạnh một tiếng, vừa rồi hắn đã thấy nàng đi ra nhưng hắn khinh thường việc phải nói chuyện với nàng, không ngờ nàng còn dám lên mặt. Cho rằng như vậy có thể làm chúng ta mềm lòng, một lần nữa đón nàng về hay sao? Thật sự là đồ phế vật vô dụng!
Lý Y cũng ở đây, hắn đã có tu vi Hóa Thần hậu kỳ. Vốn hắn và Long Hưng cũng không thể tiến giai nhanh như vậy, nhưng nhờ có tôn tử Long Kế Tường của hắn nịnh bợ Nhật Nguyệt môn mới làm cho bọn họ kiếm được không ít ưu việt. Tu vi cũng là nhờ có thân phận này mà kiếm được rất nhiều đan dược, vậy mới tiến giai được như hiện giờ. Chỉ cần giúp Nhật Nguyệt môn coi chừng nơi này thì sau này muốn tiến giai Luyện Hư kỳ sẽ được Nhật Nguyệt môn trợ giúp, đến lúc dó còn không phải là nước chảy thành sông?
Hắn cũng cho là Hải Lam Âm đã chết, chỉ với tính cách và năng lực sống dở tệ của nàng thì chắc chắn không sống được ở bên ngoài bao lâu. Nhưng thật không ngờ lại tiến giai được tới Hóa Thần trung kỳ, hơn nữa nhìn các thứ trên người cũng không quá tệ, xem ra đã gặp được quý nhân giúp đỡ.
Đối với nữ nhi này hắn không có nửa điểm yêu thích, tựa như là hắn bị cưỡng hôn, bắt buộc sinh tiều hài tử với tặc nhân vậy. Rõ ràng là chính hắn tự nguyện sinh, còn luôn cảm thấy người ta thiếu nợ hắn. Sự hiện diện của Hải Lam Âm lúc nào cũng như nhắc nhở hắn, hắn trước kia chính là một nam nhân dựa vào nữ nhân để qua ngày. Loại cảm giác này thật sự khiến hắn không thoải mái.
“Hóa Thần trung kỳ… Vậy thì hôm nay đừng nghĩ đến chuyện rời đi!” Lý Y đứng bên cạnh đứa con bảo bối, lạnh giọng nói.
Long Hưng vốn đã tràn ngập sát ý đối với Hải Lam Âm, hắn mới giải quyết xong nữ nhân kia chưa được bao lâu, nếu hiện tại để nữ nhi của đường chủ Nhất đường biết hắn còn một thê tử chưa chết, chỉ sợ sẽ khó xử lý. Chuyện tốt không chịu làm lại luôn luôn xuất hiện ở thời điểm hắn muốn đề cao thực lực và quyền lực, ngươi là do ông trời cố ý làm ra để khiến ta không sống tốt được hay sao!
Hai thân nhân dùng ánh mắt lạnh như băng lạnh lùng quét lên người Hải Lam Âm, chỉ có điều bên ngoài có rất nhiều Ma nhân, bọn họ phải canh giữ nơi này, nếu không thì đã sớm mở cấm chế lao ra ngoài rồi. Cấm chế này tuy có thể để công kích đánh ra ngoài nhưng cũng hấp thu hơn nửa lực công kích, muốn ở trong này giết nàng là không dễ dàng. Đây có thể nói là kẻ thù gặp nhau đỏ mắt, song phương đều muốn giết chết đối phương lại chỉ có thể nhìn nhau, không thể đánh vài cái cho đến nơi đến chốn.Hải Lam Âm thầm nghĩ chờ bọn họ đi ra thì nàng sẽ đối phó với hai người bọn họ, dù gì cũng đã chuẩn bị vài thập niên, nhất định phải chờ một kích kia.
“A!” lúc này, nữ nhân cưỡi cá chép kia bị Hắc Ma thương của Lang đại nhân đâm trúng, nàng phân thần!
Kim Phi Dao chạy tới giúp chân thân Lang đại nhân đối phó với cô gái này chủ yếu là vì nàng mới Luyện Hư trung kỳ, tương đối mà nói thì dễ đối phó hơn. Nhưng nàng lại không đánh lại nàng ta cho nên tuy là tới hỗ trợ lại đứng từ rất xa, chỉ để Mập Mạp thỉnh thoảng ném độc lên người nàng, ảnh hưởng sự chú ý của nàng.
Hành động của Mập Mạp chính là mạo hiểm sinh mệnh, hễ không cẩn thận sẽ bị nữ nhân kia thẹn quá thành giận đánh tới, lòng rất không muốn nhưng lại chỉ có thể kiên trì. Hắn còn hung tợn trừng Kim Phi Dao, ngại nàng sợ chết không dám tiến lên. Kim Phi Dao lại giơ móng vuốt ra nói: “Chúng ta đánh không lại cho nên chỉ có thể nhiễu loạn nàng. Chỉ cần làm nàng phân tâm thì sẽ bị Lang đại nhân đánh chết, ngươi chỉ cần chuyên tâm phóng độc là được, ta sẽ dùng lực lượng lớn nhất hấp dẫn lực chú ý của nàng!”
Đã nói đến tận đây, Mập Mạp đành phải chạy đi hỗ trợ, mà Kim Phi Dao thì phiêu phù bất định, dưới chân dẫm yêu khí màu đen, bắt đầu quấy nhiễu nàng kia.
Chỉ thấy náng há mồm phun ra cả con cá, sau đó ôm vào ngực, bắt đầu cạy vảy. Vảy cá vừa cứng vừa xinh đẹp, mỗi một chiếc vảy lòe lòe tỏa sáng dưới ánh mặt trời. Mỗi lần cạy được một cái vảy, nàng lại dùng móng vuốt lật đi lật lại dưới ánh mặt trời, sau đó lại nhét vào miệng.
Kim Phi Dao cạy chậm rãi, từng chiếc từng chiếc, dị thường nhàn nhã, giống như bên cạnh không hề có đánh nhau và nàng đang ngồi bên hồ xử lý con cá vừa câu lên được vậy.
Động tác của nàng làm nàng kia tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, đây là cá chép Kim Dương lớn lên cùng nàng từ nhỏ, phi thường thông nhân tính lại rất nghe lời, còn có một cái tên rất dễ nghe là Cẩm Lý. Hiện tại con cá đã sống cùng nàng hơn một nghìn năm cứ như vậy bị giết, còn khiêu khích cạy vảy ngay bên cạnh, trong lòng nàng tức giận không chịu nổi. Nếu không phải ứng phó Lang ma đầu thì nàng đã sớm xông lên chụp chết Kim Phi Dao rồi.
Đối với loại việc trào phúng này, Kim Phi Dao luôn làm rất thuận buồm xuôi gió. Cạy sạch vảy cá, nàng lôi ra một viên yêu đan nhiều màu, giơ lên so so dưới ánh mặt trời, quả nhiên rất xinh đẹp. Nhanh nhẹn thu hồi vào túi càn khôn, nàng rốt cục bắt đầu làm chuyện đứng đắn.
Chỉ thấy nàng dùng Hoa Tiêu thuật làm ra nước, bỏ hết nội tạng cá chép đi, rửa lại sạch sẽ. Dùng yêu khí khống chế cá chép phiêu phù giữa không trung, lòng bàn tay nàng dấy lên Minh hỏa màu đen, bắt đầu nướng cá.
Không nhìn nàng! Không nhìn nàng! Nữ tu sĩ kia cắn môi, đặt hết lực chú ý lên Lang, giờ không phải lúc được phép phân tâm. Tiểu hài tử đáng chết kia vẫn không ngừng ném độc, nếu để ta tóm được các ngươi thì đừng hy vọng sống tốt!
Dùng Minh hỏa nướng cá khá nhanh, chỉ chốc lát đã xong xuôi, Kim Phi Dao ngậm lấy cá, chạy tới chỗ bọn họ. Vọt tới một chỗ cách đó không xa, nàng ngừng lại, nói với nữ nhân kia: “Không cho muối nên có khi hơi khó ăn, tuy nhiên thịt lại rất nhiều, ngươi có muốn nếm thử không?”
Sau đó, cũng mặc kệ nàng kia có phản ứng hay không, nàng ngồi luôn bên cạnh ăn cá chép ngon lành. Chỉ một lát sau đã ăn sạch cả con cá, nàng lại cầm khung xương sáng như tuyết lên chải lông, vỗ vỗ bụng hài lòng nói: “Nhặt ngư? Cái tên này đúng là hay, để người khác nhặt được ngư ăn. Tiền bối thật sự là lợi hại, từ lâu trước kia đã nói cho người khác biết con cá này có thể tùy tiện nhặt về ăn. Đa tạ!”
“Ngươi đừng có khinh người quá đáng!” nữ tu sĩ rốt cục không nhịn được nữa, ném một pháp bảo về phía Lang đại nhân rồi xoay người thả ra một pháp thuật vĩ đại vào Kim Phi Dao. Linh thú là gì? Đó là đồng bạn luôn luôn ở cùng nhau, sinh tử đồng hành, là bằng hữu an ủi ngươi khi buồn rầu, là hậu thuẫn kiên cường cho ngươi lúc hiểm nguy.
Nhìn pháp thuật đủ để chụp chết mình kia, Kim Phi Dao không động đậy, pháp thuật này là một đợt sóng vĩ đại, hiện tại dù chạy cũng không trốn thoát. Vòng cổ trên cổ nàng lại mạnh mẽ hút yêu khí, một đầu hắc thú lại xuất hiện, đánh về phía sóng biển. Sóng biển phô thiên cái địa đè ép tới, hai tay Kim Phi Dao che chở phía trước, toàn bộ yêu khí lẫn linh lực trên người được thả ra, nghênh đón một kích này.
Sóng biển áp qua rồi rơi thẳng xuống Linh cấp giới, nếu phía dưới có người ở thì chắc chắn sẽ được nghênh đón một cơn mưa lớn. Mà Kim Phi Dao thì ngoài lông toàn thân ẩm ướt ra thì không hề bị gì khác, hắc thú xuất hiện từ vòng cổ đã đánh sóng biển ra một cái động, nàng vừa vặn chui vừa cái động kia, cho nên không bị công kích.
Mà nàng kia cũng vì bị phân thần nên bị Lang đại nhân nhấc Hắc Ma thương đâm thấu tim, Nguyên Anh lao ra liền bị Minh hỏa thiêu chết.
“Thật tốt quá, đây là ta xử lý.” Kim Phi Dao thấy vậy thì lập tức hưng phấn hô lên.
Kim Phi Dao cân nhắc một cái, phân thân đối phó với nam nhân Luyện Hư hậu kỳ, tuy có bóng đen mạc danh kỳ diệu chạy tới hỗ trợ nhưng nhìn vẫn nguy hiểm vô cùng. Càng miễn bàn chuyện cái bóng đen kia giống như căn bản không làm gì cả, chỉ dán lại bên cạnh phân thân hắc ma giống như một con chó đực thời kỳ động dục, thoạt nhìn cực kỳ đáng khinh.
Vẫn là bên Lang đại nhân đối phó nữ nhân Luyện Hư trung kỳ tốt hơn, nữ nhân kia nhìn có vẻ không phải là đối thủ của Lang đại nhân, nàng đi qua đó đẩy một phen là có thể ăn hôi thanh danh giết tu sĩ Luyện Hư kỳ.
Vì thế, Kim Phi Dao liền mang theo Mập Mạp bay qua chỗ Lang đại nhân, muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Mà lúc này, các Ma nhân khác đang vây quanh cửa Tân Long môn, dùng sức công kích cấm chế. Đã có người tìm ra mắt trận, bọn họ liền ra sức đánh vào cấm chế. Người bên trong cũng không ngồi chờ chết, các loại pháp thuật pháp bảo liên tục ném ra làm cho các Ma nhân có chút bó buộc chân tay, đánh cấm chế nửa ngày vẫn không vỡ.
Hải Lam Âm đứng trong đám Ma nhân, nhìn Tân Long môn xa xa, đã thấy sư huynh Long Hưng và phụ thân Lý Y. Nhiều năm không gặp, bọn họ sống vẫn tiêu diêu tự tại như trước, tu vi cao, thần thái cũng tốt hơn gấp trăm lần, pháp bảo dùng rất tốt. Bám vào Nhật Nguyệt môn quả nhiên cuộc sống tốt hẳn lên, càng trở nên sôi động náo nhiệt.
Nàng phi thường hận bọn hắn, hiện tại nhìn thấy càng cảm thấy từng đợt phẫn nộ dâng lên trong lòng. Trong lòng nàng vốn ngoài hận ra còn có một tia cảm xúc quái dị khác, nhưng đột nhiên nhìn thấy Kim Phi Dao xa xa, bên tai vang lên lời nói của nàng, Hải Lam Âm lắc đầu xua loại cảm xúc kia đi, trong lòng ngoài hận ra vẫn là hận.
Thấy cấm chế đánh mãi không vỡ, công kích bên trong vẫn không yếu đi chút nào, nàng nghĩ nghĩ rồi bay lên phía trước, đứng ở tiền phương. Vị trí đó của Hải Lam Âm đặc biệt dễ thấy, người trong Tân Long môn chắc chắn có thể nhìn thấy nàng.
Hải Lam Âm cho rằng Long Hưng và Lý Y thấy nàng xuất hiện thì sẽ ngừng công kích, ít nhất cũng phải nói vài lời, nhưng khiến nàng không ngờ là công kích bên trong không hề yếu bớt, đối phương cũng không gọi nàng một tiếng, tựa như không biết nàng vậy.
Như vậy làm cho Hải Lam Âm không thể nhịn được nữa, nàng lại bay ra phía trước một bước, hô lớn lên: “Long Hưng! Ngươi đi ra cho ta!”
Công kích không ngừng nhưng bên trong sau một hồi trầm mặc, rốt cục có thanh âm quen thuộc truyền đến: “Ngươi còn sống?”
Rốt cục cũng nghe thấy thanh âm này, tim Hải Lam Âm đập mạnh, không biết là vì hận ý hay vì cái gì khác. Nàng cắn răng, hô lên với người nói: “Long Hưng, hôm nay ta tới là để trả thù. Ngươi đã hại ta thành thảm như vậy, hôm nay ta nhất định phải đem ngươi bầm thây vạn đoạn!”
“Chỉ bằng ngươi? Tu vi Hóa Thần trung kỳ, thời gian ngắn như vậy, nhìn là biết dùng đường ngang ngõ tắt. Ngươi không tìm một chỗ mà sống qua ngày đi lại còn dám đưa lên cửa tìm chết!” Long Hưng hừ lạnh một tiếng, vừa rồi hắn đã thấy nàng đi ra nhưng hắn khinh thường việc phải nói chuyện với nàng, không ngờ nàng còn dám lên mặt. Cho rằng như vậy có thể làm chúng ta mềm lòng, một lần nữa đón nàng về hay sao? Thật sự là đồ phế vật vô dụng!
Lý Y cũng ở đây, hắn đã có tu vi Hóa Thần hậu kỳ. Vốn hắn và Long Hưng cũng không thể tiến giai nhanh như vậy, nhưng nhờ có tôn tử Long Kế Tường của hắn nịnh bợ Nhật Nguyệt môn mới làm cho bọn họ kiếm được không ít ưu việt. Tu vi cũng là nhờ có thân phận này mà kiếm được rất nhiều đan dược, vậy mới tiến giai được như hiện giờ. Chỉ cần giúp Nhật Nguyệt môn coi chừng nơi này thì sau này muốn tiến giai Luyện Hư kỳ sẽ được Nhật Nguyệt môn trợ giúp, đến lúc dó còn không phải là nước chảy thành sông?
Hắn cũng cho là Hải Lam Âm đã chết, chỉ với tính cách và năng lực sống dở tệ của nàng thì chắc chắn không sống được ở bên ngoài bao lâu. Nhưng thật không ngờ lại tiến giai được tới Hóa Thần trung kỳ, hơn nữa nhìn các thứ trên người cũng không quá tệ, xem ra đã gặp được quý nhân giúp đỡ.
Đối với nữ nhi này hắn không có nửa điểm yêu thích, tựa như là hắn bị cưỡng hôn, bắt buộc sinh tiều hài tử với tặc nhân vậy. Rõ ràng là chính hắn tự nguyện sinh, còn luôn cảm thấy người ta thiếu nợ hắn. Sự hiện diện của Hải Lam Âm lúc nào cũng như nhắc nhở hắn, hắn trước kia chính là một nam nhân dựa vào nữ nhân để qua ngày. Loại cảm giác này thật sự khiến hắn không thoải mái.
“Hóa Thần trung kỳ… Vậy thì hôm nay đừng nghĩ đến chuyện rời đi!” Lý Y đứng bên cạnh đứa con bảo bối, lạnh giọng nói.
Long Hưng vốn đã tràn ngập sát ý đối với Hải Lam Âm, hắn mới giải quyết xong nữ nhân kia chưa được bao lâu, nếu hiện tại để nữ nhi của đường chủ Nhất đường biết hắn còn một thê tử chưa chết, chỉ sợ sẽ khó xử lý. Chuyện tốt không chịu làm lại luôn luôn xuất hiện ở thời điểm hắn muốn đề cao thực lực và quyền lực, ngươi là do ông trời cố ý làm ra để khiến ta không sống tốt được hay sao!
Hai thân nhân dùng ánh mắt lạnh như băng lạnh lùng quét lên người Hải Lam Âm, chỉ có điều bên ngoài có rất nhiều Ma nhân, bọn họ phải canh giữ nơi này, nếu không thì đã sớm mở cấm chế lao ra ngoài rồi. Cấm chế này tuy có thể để công kích đánh ra ngoài nhưng cũng hấp thu hơn nửa lực công kích, muốn ở trong này giết nàng là không dễ dàng. Đây có thể nói là kẻ thù gặp nhau đỏ mắt, song phương đều muốn giết chết đối phương lại chỉ có thể nhìn nhau, không thể đánh vài cái cho đến nơi đến chốn.Hải Lam Âm thầm nghĩ chờ bọn họ đi ra thì nàng sẽ đối phó với hai người bọn họ, dù gì cũng đã chuẩn bị vài thập niên, nhất định phải chờ một kích kia.
“A!” lúc này, nữ nhân cưỡi cá chép kia bị Hắc Ma thương của Lang đại nhân đâm trúng, nàng phân thần!
Kim Phi Dao chạy tới giúp chân thân Lang đại nhân đối phó với cô gái này chủ yếu là vì nàng mới Luyện Hư trung kỳ, tương đối mà nói thì dễ đối phó hơn. Nhưng nàng lại không đánh lại nàng ta cho nên tuy là tới hỗ trợ lại đứng từ rất xa, chỉ để Mập Mạp thỉnh thoảng ném độc lên người nàng, ảnh hưởng sự chú ý của nàng.
Hành động của Mập Mạp chính là mạo hiểm sinh mệnh, hễ không cẩn thận sẽ bị nữ nhân kia thẹn quá thành giận đánh tới, lòng rất không muốn nhưng lại chỉ có thể kiên trì. Hắn còn hung tợn trừng Kim Phi Dao, ngại nàng sợ chết không dám tiến lên. Kim Phi Dao lại giơ móng vuốt ra nói: “Chúng ta đánh không lại cho nên chỉ có thể nhiễu loạn nàng. Chỉ cần làm nàng phân tâm thì sẽ bị Lang đại nhân đánh chết, ngươi chỉ cần chuyên tâm phóng độc là được, ta sẽ dùng lực lượng lớn nhất hấp dẫn lực chú ý của nàng!”
Đã nói đến tận đây, Mập Mạp đành phải chạy đi hỗ trợ, mà Kim Phi Dao thì phiêu phù bất định, dưới chân dẫm yêu khí màu đen, bắt đầu quấy nhiễu nàng kia.
Chỉ thấy náng há mồm phun ra cả con cá, sau đó ôm vào ngực, bắt đầu cạy vảy. Vảy cá vừa cứng vừa xinh đẹp, mỗi một chiếc vảy lòe lòe tỏa sáng dưới ánh mặt trời. Mỗi lần cạy được một cái vảy, nàng lại dùng móng vuốt lật đi lật lại dưới ánh mặt trời, sau đó lại nhét vào miệng.
Kim Phi Dao cạy chậm rãi, từng chiếc từng chiếc, dị thường nhàn nhã, giống như bên cạnh không hề có đánh nhau và nàng đang ngồi bên hồ xử lý con cá vừa câu lên được vậy.
Động tác của nàng làm nàng kia tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, đây là cá chép Kim Dương lớn lên cùng nàng từ nhỏ, phi thường thông nhân tính lại rất nghe lời, còn có một cái tên rất dễ nghe là Cẩm Lý. Hiện tại con cá đã sống cùng nàng hơn một nghìn năm cứ như vậy bị giết, còn khiêu khích cạy vảy ngay bên cạnh, trong lòng nàng tức giận không chịu nổi. Nếu không phải ứng phó Lang ma đầu thì nàng đã sớm xông lên chụp chết Kim Phi Dao rồi.
Đối với loại việc trào phúng này, Kim Phi Dao luôn làm rất thuận buồm xuôi gió. Cạy sạch vảy cá, nàng lôi ra một viên yêu đan nhiều màu, giơ lên so so dưới ánh mặt trời, quả nhiên rất xinh đẹp. Nhanh nhẹn thu hồi vào túi càn khôn, nàng rốt cục bắt đầu làm chuyện đứng đắn.
Chỉ thấy nàng dùng Hoa Tiêu thuật làm ra nước, bỏ hết nội tạng cá chép đi, rửa lại sạch sẽ. Dùng yêu khí khống chế cá chép phiêu phù giữa không trung, lòng bàn tay nàng dấy lên Minh hỏa màu đen, bắt đầu nướng cá.
Không nhìn nàng! Không nhìn nàng! Nữ tu sĩ kia cắn môi, đặt hết lực chú ý lên Lang, giờ không phải lúc được phép phân tâm. Tiểu hài tử đáng chết kia vẫn không ngừng ném độc, nếu để ta tóm được các ngươi thì đừng hy vọng sống tốt!
Dùng Minh hỏa nướng cá khá nhanh, chỉ chốc lát đã xong xuôi, Kim Phi Dao ngậm lấy cá, chạy tới chỗ bọn họ. Vọt tới một chỗ cách đó không xa, nàng ngừng lại, nói với nữ nhân kia: “Không cho muối nên có khi hơi khó ăn, tuy nhiên thịt lại rất nhiều, ngươi có muốn nếm thử không?”
Sau đó, cũng mặc kệ nàng kia có phản ứng hay không, nàng ngồi luôn bên cạnh ăn cá chép ngon lành. Chỉ một lát sau đã ăn sạch cả con cá, nàng lại cầm khung xương sáng như tuyết lên chải lông, vỗ vỗ bụng hài lòng nói: “Nhặt ngư? Cái tên này đúng là hay, để người khác nhặt được ngư ăn. Tiền bối thật sự là lợi hại, từ lâu trước kia đã nói cho người khác biết con cá này có thể tùy tiện nhặt về ăn. Đa tạ!”
“Ngươi đừng có khinh người quá đáng!” nữ tu sĩ rốt cục không nhịn được nữa, ném một pháp bảo về phía Lang đại nhân rồi xoay người thả ra một pháp thuật vĩ đại vào Kim Phi Dao. Linh thú là gì? Đó là đồng bạn luôn luôn ở cùng nhau, sinh tử đồng hành, là bằng hữu an ủi ngươi khi buồn rầu, là hậu thuẫn kiên cường cho ngươi lúc hiểm nguy.
Nhìn pháp thuật đủ để chụp chết mình kia, Kim Phi Dao không động đậy, pháp thuật này là một đợt sóng vĩ đại, hiện tại dù chạy cũng không trốn thoát. Vòng cổ trên cổ nàng lại mạnh mẽ hút yêu khí, một đầu hắc thú lại xuất hiện, đánh về phía sóng biển. Sóng biển phô thiên cái địa đè ép tới, hai tay Kim Phi Dao che chở phía trước, toàn bộ yêu khí lẫn linh lực trên người được thả ra, nghênh đón một kích này.
Sóng biển áp qua rồi rơi thẳng xuống Linh cấp giới, nếu phía dưới có người ở thì chắc chắn sẽ được nghênh đón một cơn mưa lớn. Mà Kim Phi Dao thì ngoài lông toàn thân ẩm ướt ra thì không hề bị gì khác, hắc thú xuất hiện từ vòng cổ đã đánh sóng biển ra một cái động, nàng vừa vặn chui vừa cái động kia, cho nên không bị công kích.
Mà nàng kia cũng vì bị phân thần nên bị Lang đại nhân nhấc Hắc Ma thương đâm thấu tim, Nguyên Anh lao ra liền bị Minh hỏa thiêu chết.
“Thật tốt quá, đây là ta xử lý.” Kim Phi Dao thấy vậy thì lập tức hưng phấn hô lên.
/725
|