Bạch Giản Trúc nhìn Long Tức Thần giới xa xa, từ bên trái bắt đầu đếm lại, trực tiếp đi tới ngọn núi thứ mười bốn. Trên đường gặp ba con Viêm long, đều bị hắn giết chết.
Ngọn núi lửa trước mắt không khác với các ngọn núi khác, cũng bốc lên khói xám trắng, chẳng qua là không phun trào thôi. Bốn phía hoang vắng, không có một ngọn cỏ, ngoài Viêm long ra thì không có một loại yêu thú nào.
Ba tháng trước hắn đã thấy Kim Phi Dao hẹn hắn tới đây trên Thế Đạo Kinh. Trận quyết đấu này hắn đã chờ thật lâu, thầm muốn sớm kết thúc, sau đó có thể chính đại quang minh đi tìm Phi nhi. Bạch Giản Trúc cũng không sợ không tìm thấy Phi nhi, lúc trước cứu hắn là người của Thế Đạo Kinh, chỉ cần đi tìm bọn họ là có thể hỏi thăm ra tình huống của Phi nhi. Từ ngày đó tới giờ hắn vẫn chưa đi tìm, sợ bản thân không khống chế được mà đi gặp nàng, đến lúc đó lại không có cách nào giao đãi cho nàng.
Lần này, không phải ngươi tử thì là ta mất mạng!
Bạch Giản Trúc lạnh lùng nhìn ngọn núi lửa phía trước, Kim Phi Dao chờ hắn ở đây, chỉ cần giết nàng là có thể trở về tìm Phi nhi. Trăm năm nay hắn không ngừng giết hại chỉ vì tiến giai trong sinh tử. Kết quả của sự nỗ lực đó là vì đoạt lại mạng của mình, còn có cả Phi nhi…
Thần thức quét qua ngọn núi, hắn lập tức tìm được người muốn tìm, có người đang ở chỗ miệng núi lửa. Bạch Giản Trúc bay thẳng tới đó, thấy Kim Phi Dao đang ngồi trên một tảng đá màu đen giữa khói đặc cuồn cuộn.
“Ngươi tới quá chậm, có muốn điều tức một cái hay không?” Kim Phi Dao nhìn hắn cười nói.
Bạch Giản Trúc vươn tay, cây Hư Thanh trúc liền xuất hiện trong tay, sau đó hắn lạnh giọng nói: “Bắt đầu đi!”
“Kỳ thực không cần phải đánh, ta cũng có thể trực tiếp nhận thua. Vì sao chúng ta nhất định phải đánh tới ngươi chết ta sống chứ, hẳn là không nhiều thù oán lắm.” Kim Phi Dao bẹt bẹt miệng, bất đắc dĩ nói.
“Động thủ đi.” Bạch Giản Trúc lạnh lùng cầm Hư Thanh trúc như trước, chỉ muốn nàng mau mau ra tay.
Kim Phi Dao lắc đầu đứng lên, bên người là tiểu Thông Thiên Như Ý, sau đó trên tay dấy lên Minh hỏa, “Ngươi sẽ hối hận.”
“Liều chết một trận chiến, ta không hối hận!” Bạch Giản Trúc cầm Hư Thanh trúc, lớn tiếng đáp.
“Không phải ta khiêu khích ngươi, tùy ngươi đi.” Nghe khẩu khí của hắn là biết hắn hiểu lầm, Kim Phi Dao bất đắc dĩ, đầu óc người này quá cứng nhắc, lại cho rằng nàng khiêu khích hắn, giễu cợt hắn không biết tự lượng sức mà tới khiêu chiến nàng.
Hiểu lầm của hai người ngay từ lần đầu tiên gặp mặt đã bắt đầu, dùng ngôn ngữ không thể giải quyết, vậy thì chỉ có thể dùng võ lực. Hôm nay nếu một người không chết thì xem ra chuyện này không có cách giải quyết.
Tiếng nói vừa dứt, Thông Thiên Như Ý bên người Kim Phi Dao liền hóa thành một mũi tên ngắn, lao thẳng tới Bạch Giản Trúc, mà Hư Thanh trúc trong tay Bạch Giản Trúc hoa lên, trong không trung xuất hiện một mặt kính màu xanh, hắn nhanh chóng tiến vào mặt kính. Thông Thiên Như Ý đánh vào hư không, Kim Phi Dao cũng cảm thấy không gian phía sau có dị dộng, trốn tránh đã không kịp, toàn thân nàng nhất thời hóa thành Minh hỏa, Hư Thanh trúc trực tiếp đâm xuyên Minh hỏa, từ lưng đâm lại.
Thật nhanh!
Kim Phi Dao cầm Hư Thanh trúc đang xuyên thấu qua thân thể, Minh hỏa theo Hư Thanh trúc tiến tới Bạch Giản Trúc, hắn mạnh mẽ kéo Hư Thanh trúc, chấn động làm rớt Minh hỏa rồi lui ra ngoài. Vừa lui ra ngoài, tay kia của Bạch Giản Trúc lập tức ném tới một đạo thanh quang.
Thanh quang hình thành trúc diệp đầy trời, phòng thủ bốn phía, sau đó Hư Thah trúc trong tay Bạch Giản Trúc huy gạt, lưỡi dao hình bán nguyệt màu xanh liền phá không mà đến, không lưu tình chút nào đánh thẳng vào Kim Phi Dao.
“Có ý tứ!” Kim Phi Dao khẽ cắn môi cười nói, Bạch Giản Trúc tiến bộ không nhỏ nha.
Nàng nhanh chóng bắt lấy Thông Thiên Như Ý, tùy ý biến hóa rồi dẫn Minh hỏa lên cản, lưỡi dao bán nguyệt và Minh hỏa va chạm, phát ra một tiếng nổ, công kích văng ra đánh thành một cái hố to trên miệng núi lửa. Kim Phi Dao lấy Thông Thiên Như Ý làm bính, Minh hỏa là đao, hóa thành một thanh khảm đao.
Kim Phi Dao không lấy quyền sáo Thú Bạo ra, dùng thứ đó Bạch Giản Trúc chỉ cần liếc mắt một cái có thể nhận ra thân phận nàng, hiện tại không phải lúc cho hắn biết. Để giải quyết chuyện hai người, tạm thời không thể cho hắn biết.
Dẫn theo Minh hỏa khảm đao, Kim Phi Dao phá vỡ trúc diệp thanh quang phía trước, chém tới Bạch Giản Trúc. Bạch Giản Trúc cũng lấy trúc làm kiếm, đón đỡ khảm đao của Kim Phi Dao. Hắc quang và thanh quang chạm nhau, pháp bảo chạm vào nhau, không ngừng phát ra tiếng nổ vang, dư ba văng ra chung quanh, một tảng đá lớn rơi xuống, lập tức bị nham thạch nóng chảy cắn nuốt.
Thanh âm bùm bùm không ngừng, hai người thi nhau chém xuống, song phương đều mang quyết tâm tất sát đối phương, xuống tay không một tia do dự, chiêu chiêu chế mệnh. Máu tươi vẩy ra, Bạch Giản Trúc trong lúc ngăn khảm đao còn phải phân tâm đón đỡ trọng quyền của Kim Phi Dao, mỗi lần một quyền rơi xuống, nội tạng liền giống như muốn vỡ tan, đánh cho hắn không ngừng phun máu tươi.
Kim Phi Dao trong lúc đỡ Hư Thanh trúc cũng đồng thời phải chú ý pháp thuật công kích của Bạch Giản Trúc. Đông Ngọc Hoàng phái chủ tu pháp thuật, trong quá trình công kích, Bạch Giản Trúc còn có thể thoải mái tự nhiên thả ra mấy pháp thuật nhỏ. Tuy phần lớn không phải là pháp thuật công kích mà chỉ là pháp thuật giam cầm hoặc mê thần nhưng loại này trong lúc chiến đấu lại có tác dụng rất lớn, Kim Phi Dao trúng chiêu vài lần, bị thanh kiếm Hư Thanh trúc cắt cho một thân vết thương.
“Đáng giận!” lại bị một pháp thuật giam cầm đánh tới, bả vai Kim Phi Dao bị Hư Thanh trúc đâm thủng, nàng đá Bạch Giản Trúc một cước, bay nhanh về phía sau.Tuy đã tính đến nhưng nàng vẫn không nghĩ tới trình độ thực chiến của Bạch Giản Trúc lại thuần thục như thế. Từng tiểu pháp thuật phóng ra đều được dày công tính toán, không sớm cũng không muộn, Kim Phi Dao chủ yếu công kích gần người, ngược lại còn bị trúng chiêu vài lần. Hoa chiêu cũng không ít, xem ra không thể cứ tiêu hao dần như vậy.
Kim Phi Dao lập tức sử dụng Tan thuật, toàn thân nhất thời biến thành hình nhân thú, nàng thu hồi khảm đao Minh hỏa và Thông Thiên Như Ý, lấy hai đấm đón đánh Bạch Giản Trúc.
Đối mặt với biến thân nửa người nửa thú của nàng, Bạch Giản Trúc cau mày, trước kia còn chỉ biến thành thú thân, giờ lại người thú chẳng phân biệt được. Làm người, làm thú vật đều không thể tự đánh giá, sa đọa càng ngày càng sâu, vậy thì để ta đưa ngươi ra đi, giải thoát cho ngươi thôi.
Hư Thanh trúc trong tay hắn đại phóng thanh quang, trên trúc côn trụi lủi bắt đầu sinh ra lá trúc mỏng manh, linh khí ngày càng nồng nặc, cảm giác áp bách cũng gia tăng.
Kim Phi Dao phi thân đi qua, giơ nắm tay đánh tới, mượn lực lượng Thao Thiết đúng là khác với và rồi. Bạch Giản Trúc dùng thuẫn chắn mà vẫn bị đánh ra trăm trượng, toàn thân run lên, nội tạng đau đớn đến mất cảm giác, từ lỗ mũi có máu chảy ra. Nhưng Hư Thanh trúc trong tay hắn đã bắt đầu mọc lá, Kim Phi Dao cảm thấy một áp lực lớn ập đến.
Lập tức, Hư Thanh trúc bay vào không trung, thanh trúc dâng cao như hải triều, đè ép tới. Kim Phi Dao huy quyền mà lên, không ngừng nện xuống cành trúc, chặt đứt từng cành từng cành, cành trúc căn bản không hề dừng lại, liên tục công kích tới. Đột nhiên, phía sau truyền đến cảm giác nguy hiểm, đồng tử nàng mạnh mẽ có rụt lại, trên tay lập tức đeo quyền sáo Thú Bạo, xoay người đấm về phía sau.
“Phụp!”
Biển thanh trúc thối lui, ngực trái Kim Phi Dao bị Hư Thanh trúc đâm thủng, mà quyền sáo Thú Bạo bên tay phải nàng đã đâm vào Bạch Giản Trúc, máu tươi theo thú nha phun ra.
“Ngươi là… Phi nhi?” lúc quyền sáo Thú Bạo xuất hiện, Bạch Giản Trúc cũng đã thấy được, tuy lúc trước mắt hắn không nhìn thấy gì nhưng vẫn dùng thần thức nhìn thấy. Quyền sáo kia phát ra hơi thở quỷ dị, còn có phương pháp công kích nhìn một lần cũng đã ghi tạc sâu trong đầu hắn. Lúc đó hắn muốn thu tay đã không còn kịp nữa, Hư Thanh trúc vẫn đâm vào. Trái tim sao? Hẳn là phải lệch một chút mới đúng.
Kim Phi Dao thu hồi Tan thuật, lộ ra sắc mặt trắng bệch, Thú Bạo ngừng hút máu. Nàng nhìn Bạch Giản Trúc, nhếch miệng cười: “Vừa rồi ta đã nói ngươi sẽ hối hận mà.”
“Điều đó là không thể! Ngươi gạt ta! Ngươi không có khả năng là Phi nhi, không có khả năng!” môi Bạch Giản Trúc run rẩy, hắn cảm thấy đầu đau kịch liệt, tê thanh liệt phế hô lên.
Kim Phi Dao nhìn hắn, hơi hơi mị mắt, sau đó mở miệng nói: “Ta thua! Mạng của ngươi hiện tại là của ngươi.”
“Mạng!” Bạch Giản Trúc đột nhiên phản ứng lại, bản thân ở đây đánh nhau là vì cái gì? Đây không phải là kết quả mà hắn muốn. Tình hình hiện tại hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của hắn, sự tình không phải là như vậy!
Nhìn gương mặt trắng bệch vì bị thương của Kim Phi Dao, trong đầu hắn giống như đèn kéo quân, không ngừng hiện ra hình ảnh lúc hắn và Kim Phi Dao gặp gỡ, còn có bóng đen của Phi nhi. Hai thân ảnh không ngừng luân phiên xuất hiện, cuối cùng chồng lên nhau, Phi nhi chính là Kim Phi Dao, Kim Phi Dao cũng là Phi nhi, các nàng ngay từ đầu chính là một người.
“Ngươi gạt ta…” Bạch Giản Trúc nhận được đả kích quá lớn, hai mắt dại ra, đột nhiên lẩm bẩm nói.
“Ta cùng lắm đã lừa của ngươi mấy viên thuốc trị thương nhị phẩm thôi.” Kim Phi Dao cười, tay dùng sức rút Hư Thanh trúc ra. Sau đó, quyền sáo Thú Bạo cũng tách ra khỏi người Bạch Giản Trúc, cả người nàng liền rơi xuống miệng núi lửa, lập tức lẫn vào khói đen.
Mà lúc này Bạch Giản Trúc còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ ngơ ngác nhìn nàng rơi xuống, trong đầu trống rỗng, ngay cả ý nghĩ cứu hay không cứu cũng không có, toàn thân cứng ngắc, nửa điểm phản ứng cũng không làm được.
Kim Phi Dao rơi vào trong khói đen, từ bên cạnh lập tức bay ra hai bóng đen, giữ nàng lại.
“Người này xuống tay thật độc ác.” Hoa Uyển Ti nhìn vết thương chỗ ngực trái Kim Phi Dao, hung hăng mắng.
“Không sao, ta nghiêng người một chút, không đâm trúng tim, chúng ta đi mau!” Kim Phi Dao cau mày, lên tiếng trả lời.
“Uhm.” Mập Mạp phi thân rơi thẳng xuống nham thạch nóng chảy, hai tay đánh lên nham thạch, nham thạch đột nhiên vặn vẹo, một không gian trống rỗng xuất hiện. Ba người lập tức chui vào, trống rỗng biến mất, nham thạch nóng chảy lại khôi phục nguyên dạng.
Đúng lúc này, Bạch Giản Trúc phản ứng lại, hắn vội dùng thần thức đảo qua phía dưới lại không phát hiện nửa dấu hiệu của sinh mệnh. Hắn ngây ngẩn cả người, đã chậm?
Sau một lát, trên ngọn núi lửa thứ mười bốn ở Long Tức Thần giới truyền đến tiếng gào tê tâm liệt phế, bầu trời giăng kín những đám mây màu đỏ tươi, một trận mưa đỏ như máu từ trên trời giáng xuống, nhuộm một phần ba núi lửa ở Long Tức Thần giới thành màu đỏ.
Bạch Giản Trúc tại nơi đây, lúc này, bước vào Luyện Hư kỳ.
Ngọn núi lửa trước mắt không khác với các ngọn núi khác, cũng bốc lên khói xám trắng, chẳng qua là không phun trào thôi. Bốn phía hoang vắng, không có một ngọn cỏ, ngoài Viêm long ra thì không có một loại yêu thú nào.
Ba tháng trước hắn đã thấy Kim Phi Dao hẹn hắn tới đây trên Thế Đạo Kinh. Trận quyết đấu này hắn đã chờ thật lâu, thầm muốn sớm kết thúc, sau đó có thể chính đại quang minh đi tìm Phi nhi. Bạch Giản Trúc cũng không sợ không tìm thấy Phi nhi, lúc trước cứu hắn là người của Thế Đạo Kinh, chỉ cần đi tìm bọn họ là có thể hỏi thăm ra tình huống của Phi nhi. Từ ngày đó tới giờ hắn vẫn chưa đi tìm, sợ bản thân không khống chế được mà đi gặp nàng, đến lúc đó lại không có cách nào giao đãi cho nàng.
Lần này, không phải ngươi tử thì là ta mất mạng!
Bạch Giản Trúc lạnh lùng nhìn ngọn núi lửa phía trước, Kim Phi Dao chờ hắn ở đây, chỉ cần giết nàng là có thể trở về tìm Phi nhi. Trăm năm nay hắn không ngừng giết hại chỉ vì tiến giai trong sinh tử. Kết quả của sự nỗ lực đó là vì đoạt lại mạng của mình, còn có cả Phi nhi…
Thần thức quét qua ngọn núi, hắn lập tức tìm được người muốn tìm, có người đang ở chỗ miệng núi lửa. Bạch Giản Trúc bay thẳng tới đó, thấy Kim Phi Dao đang ngồi trên một tảng đá màu đen giữa khói đặc cuồn cuộn.
“Ngươi tới quá chậm, có muốn điều tức một cái hay không?” Kim Phi Dao nhìn hắn cười nói.
Bạch Giản Trúc vươn tay, cây Hư Thanh trúc liền xuất hiện trong tay, sau đó hắn lạnh giọng nói: “Bắt đầu đi!”
“Kỳ thực không cần phải đánh, ta cũng có thể trực tiếp nhận thua. Vì sao chúng ta nhất định phải đánh tới ngươi chết ta sống chứ, hẳn là không nhiều thù oán lắm.” Kim Phi Dao bẹt bẹt miệng, bất đắc dĩ nói.
“Động thủ đi.” Bạch Giản Trúc lạnh lùng cầm Hư Thanh trúc như trước, chỉ muốn nàng mau mau ra tay.
Kim Phi Dao lắc đầu đứng lên, bên người là tiểu Thông Thiên Như Ý, sau đó trên tay dấy lên Minh hỏa, “Ngươi sẽ hối hận.”
“Liều chết một trận chiến, ta không hối hận!” Bạch Giản Trúc cầm Hư Thanh trúc, lớn tiếng đáp.
“Không phải ta khiêu khích ngươi, tùy ngươi đi.” Nghe khẩu khí của hắn là biết hắn hiểu lầm, Kim Phi Dao bất đắc dĩ, đầu óc người này quá cứng nhắc, lại cho rằng nàng khiêu khích hắn, giễu cợt hắn không biết tự lượng sức mà tới khiêu chiến nàng.
Hiểu lầm của hai người ngay từ lần đầu tiên gặp mặt đã bắt đầu, dùng ngôn ngữ không thể giải quyết, vậy thì chỉ có thể dùng võ lực. Hôm nay nếu một người không chết thì xem ra chuyện này không có cách giải quyết.
Tiếng nói vừa dứt, Thông Thiên Như Ý bên người Kim Phi Dao liền hóa thành một mũi tên ngắn, lao thẳng tới Bạch Giản Trúc, mà Hư Thanh trúc trong tay Bạch Giản Trúc hoa lên, trong không trung xuất hiện một mặt kính màu xanh, hắn nhanh chóng tiến vào mặt kính. Thông Thiên Như Ý đánh vào hư không, Kim Phi Dao cũng cảm thấy không gian phía sau có dị dộng, trốn tránh đã không kịp, toàn thân nàng nhất thời hóa thành Minh hỏa, Hư Thanh trúc trực tiếp đâm xuyên Minh hỏa, từ lưng đâm lại.
Thật nhanh!
Kim Phi Dao cầm Hư Thanh trúc đang xuyên thấu qua thân thể, Minh hỏa theo Hư Thanh trúc tiến tới Bạch Giản Trúc, hắn mạnh mẽ kéo Hư Thanh trúc, chấn động làm rớt Minh hỏa rồi lui ra ngoài. Vừa lui ra ngoài, tay kia của Bạch Giản Trúc lập tức ném tới một đạo thanh quang.
Thanh quang hình thành trúc diệp đầy trời, phòng thủ bốn phía, sau đó Hư Thah trúc trong tay Bạch Giản Trúc huy gạt, lưỡi dao hình bán nguyệt màu xanh liền phá không mà đến, không lưu tình chút nào đánh thẳng vào Kim Phi Dao.
“Có ý tứ!” Kim Phi Dao khẽ cắn môi cười nói, Bạch Giản Trúc tiến bộ không nhỏ nha.
Nàng nhanh chóng bắt lấy Thông Thiên Như Ý, tùy ý biến hóa rồi dẫn Minh hỏa lên cản, lưỡi dao bán nguyệt và Minh hỏa va chạm, phát ra một tiếng nổ, công kích văng ra đánh thành một cái hố to trên miệng núi lửa. Kim Phi Dao lấy Thông Thiên Như Ý làm bính, Minh hỏa là đao, hóa thành một thanh khảm đao.
Kim Phi Dao không lấy quyền sáo Thú Bạo ra, dùng thứ đó Bạch Giản Trúc chỉ cần liếc mắt một cái có thể nhận ra thân phận nàng, hiện tại không phải lúc cho hắn biết. Để giải quyết chuyện hai người, tạm thời không thể cho hắn biết.
Dẫn theo Minh hỏa khảm đao, Kim Phi Dao phá vỡ trúc diệp thanh quang phía trước, chém tới Bạch Giản Trúc. Bạch Giản Trúc cũng lấy trúc làm kiếm, đón đỡ khảm đao của Kim Phi Dao. Hắc quang và thanh quang chạm nhau, pháp bảo chạm vào nhau, không ngừng phát ra tiếng nổ vang, dư ba văng ra chung quanh, một tảng đá lớn rơi xuống, lập tức bị nham thạch nóng chảy cắn nuốt.
Thanh âm bùm bùm không ngừng, hai người thi nhau chém xuống, song phương đều mang quyết tâm tất sát đối phương, xuống tay không một tia do dự, chiêu chiêu chế mệnh. Máu tươi vẩy ra, Bạch Giản Trúc trong lúc ngăn khảm đao còn phải phân tâm đón đỡ trọng quyền của Kim Phi Dao, mỗi lần một quyền rơi xuống, nội tạng liền giống như muốn vỡ tan, đánh cho hắn không ngừng phun máu tươi.
Kim Phi Dao trong lúc đỡ Hư Thanh trúc cũng đồng thời phải chú ý pháp thuật công kích của Bạch Giản Trúc. Đông Ngọc Hoàng phái chủ tu pháp thuật, trong quá trình công kích, Bạch Giản Trúc còn có thể thoải mái tự nhiên thả ra mấy pháp thuật nhỏ. Tuy phần lớn không phải là pháp thuật công kích mà chỉ là pháp thuật giam cầm hoặc mê thần nhưng loại này trong lúc chiến đấu lại có tác dụng rất lớn, Kim Phi Dao trúng chiêu vài lần, bị thanh kiếm Hư Thanh trúc cắt cho một thân vết thương.
“Đáng giận!” lại bị một pháp thuật giam cầm đánh tới, bả vai Kim Phi Dao bị Hư Thanh trúc đâm thủng, nàng đá Bạch Giản Trúc một cước, bay nhanh về phía sau.Tuy đã tính đến nhưng nàng vẫn không nghĩ tới trình độ thực chiến của Bạch Giản Trúc lại thuần thục như thế. Từng tiểu pháp thuật phóng ra đều được dày công tính toán, không sớm cũng không muộn, Kim Phi Dao chủ yếu công kích gần người, ngược lại còn bị trúng chiêu vài lần. Hoa chiêu cũng không ít, xem ra không thể cứ tiêu hao dần như vậy.
Kim Phi Dao lập tức sử dụng Tan thuật, toàn thân nhất thời biến thành hình nhân thú, nàng thu hồi khảm đao Minh hỏa và Thông Thiên Như Ý, lấy hai đấm đón đánh Bạch Giản Trúc.
Đối mặt với biến thân nửa người nửa thú của nàng, Bạch Giản Trúc cau mày, trước kia còn chỉ biến thành thú thân, giờ lại người thú chẳng phân biệt được. Làm người, làm thú vật đều không thể tự đánh giá, sa đọa càng ngày càng sâu, vậy thì để ta đưa ngươi ra đi, giải thoát cho ngươi thôi.
Hư Thanh trúc trong tay hắn đại phóng thanh quang, trên trúc côn trụi lủi bắt đầu sinh ra lá trúc mỏng manh, linh khí ngày càng nồng nặc, cảm giác áp bách cũng gia tăng.
Kim Phi Dao phi thân đi qua, giơ nắm tay đánh tới, mượn lực lượng Thao Thiết đúng là khác với và rồi. Bạch Giản Trúc dùng thuẫn chắn mà vẫn bị đánh ra trăm trượng, toàn thân run lên, nội tạng đau đớn đến mất cảm giác, từ lỗ mũi có máu chảy ra. Nhưng Hư Thanh trúc trong tay hắn đã bắt đầu mọc lá, Kim Phi Dao cảm thấy một áp lực lớn ập đến.
Lập tức, Hư Thanh trúc bay vào không trung, thanh trúc dâng cao như hải triều, đè ép tới. Kim Phi Dao huy quyền mà lên, không ngừng nện xuống cành trúc, chặt đứt từng cành từng cành, cành trúc căn bản không hề dừng lại, liên tục công kích tới. Đột nhiên, phía sau truyền đến cảm giác nguy hiểm, đồng tử nàng mạnh mẽ có rụt lại, trên tay lập tức đeo quyền sáo Thú Bạo, xoay người đấm về phía sau.
“Phụp!”
Biển thanh trúc thối lui, ngực trái Kim Phi Dao bị Hư Thanh trúc đâm thủng, mà quyền sáo Thú Bạo bên tay phải nàng đã đâm vào Bạch Giản Trúc, máu tươi theo thú nha phun ra.
“Ngươi là… Phi nhi?” lúc quyền sáo Thú Bạo xuất hiện, Bạch Giản Trúc cũng đã thấy được, tuy lúc trước mắt hắn không nhìn thấy gì nhưng vẫn dùng thần thức nhìn thấy. Quyền sáo kia phát ra hơi thở quỷ dị, còn có phương pháp công kích nhìn một lần cũng đã ghi tạc sâu trong đầu hắn. Lúc đó hắn muốn thu tay đã không còn kịp nữa, Hư Thanh trúc vẫn đâm vào. Trái tim sao? Hẳn là phải lệch một chút mới đúng.
Kim Phi Dao thu hồi Tan thuật, lộ ra sắc mặt trắng bệch, Thú Bạo ngừng hút máu. Nàng nhìn Bạch Giản Trúc, nhếch miệng cười: “Vừa rồi ta đã nói ngươi sẽ hối hận mà.”
“Điều đó là không thể! Ngươi gạt ta! Ngươi không có khả năng là Phi nhi, không có khả năng!” môi Bạch Giản Trúc run rẩy, hắn cảm thấy đầu đau kịch liệt, tê thanh liệt phế hô lên.
Kim Phi Dao nhìn hắn, hơi hơi mị mắt, sau đó mở miệng nói: “Ta thua! Mạng của ngươi hiện tại là của ngươi.”
“Mạng!” Bạch Giản Trúc đột nhiên phản ứng lại, bản thân ở đây đánh nhau là vì cái gì? Đây không phải là kết quả mà hắn muốn. Tình hình hiện tại hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của hắn, sự tình không phải là như vậy!
Nhìn gương mặt trắng bệch vì bị thương của Kim Phi Dao, trong đầu hắn giống như đèn kéo quân, không ngừng hiện ra hình ảnh lúc hắn và Kim Phi Dao gặp gỡ, còn có bóng đen của Phi nhi. Hai thân ảnh không ngừng luân phiên xuất hiện, cuối cùng chồng lên nhau, Phi nhi chính là Kim Phi Dao, Kim Phi Dao cũng là Phi nhi, các nàng ngay từ đầu chính là một người.
“Ngươi gạt ta…” Bạch Giản Trúc nhận được đả kích quá lớn, hai mắt dại ra, đột nhiên lẩm bẩm nói.
“Ta cùng lắm đã lừa của ngươi mấy viên thuốc trị thương nhị phẩm thôi.” Kim Phi Dao cười, tay dùng sức rút Hư Thanh trúc ra. Sau đó, quyền sáo Thú Bạo cũng tách ra khỏi người Bạch Giản Trúc, cả người nàng liền rơi xuống miệng núi lửa, lập tức lẫn vào khói đen.
Mà lúc này Bạch Giản Trúc còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ ngơ ngác nhìn nàng rơi xuống, trong đầu trống rỗng, ngay cả ý nghĩ cứu hay không cứu cũng không có, toàn thân cứng ngắc, nửa điểm phản ứng cũng không làm được.
Kim Phi Dao rơi vào trong khói đen, từ bên cạnh lập tức bay ra hai bóng đen, giữ nàng lại.
“Người này xuống tay thật độc ác.” Hoa Uyển Ti nhìn vết thương chỗ ngực trái Kim Phi Dao, hung hăng mắng.
“Không sao, ta nghiêng người một chút, không đâm trúng tim, chúng ta đi mau!” Kim Phi Dao cau mày, lên tiếng trả lời.
“Uhm.” Mập Mạp phi thân rơi thẳng xuống nham thạch nóng chảy, hai tay đánh lên nham thạch, nham thạch đột nhiên vặn vẹo, một không gian trống rỗng xuất hiện. Ba người lập tức chui vào, trống rỗng biến mất, nham thạch nóng chảy lại khôi phục nguyên dạng.
Đúng lúc này, Bạch Giản Trúc phản ứng lại, hắn vội dùng thần thức đảo qua phía dưới lại không phát hiện nửa dấu hiệu của sinh mệnh. Hắn ngây ngẩn cả người, đã chậm?
Sau một lát, trên ngọn núi lửa thứ mười bốn ở Long Tức Thần giới truyền đến tiếng gào tê tâm liệt phế, bầu trời giăng kín những đám mây màu đỏ tươi, một trận mưa đỏ như máu từ trên trời giáng xuống, nhuộm một phần ba núi lửa ở Long Tức Thần giới thành màu đỏ.
Bạch Giản Trúc tại nơi đây, lúc này, bước vào Luyện Hư kỳ.
/725
|