“Mập Mạp hẳn là bị thứ này đánh thành như vậy, thật sự là phát lớn.” Kim Phi Dao không dám tới gần lôi cô này quá, đứng xa xa nhìn nó, nhìn thế nào cũng cảm thấy nó xinh đẹp.
Tử Quang liên cái gì, so sánh với thứ này căn bản không là gì cả, đây mới là tài liệu lôi tính chân chính nha. Lấy đến là có thể luyện được một pháp bảo phi thường tốt, lên Độ Thiên giới hẳn là không có vấn đề gì.
Nghĩ nghĩ, Kim Phi Dao nhắm mắt lại, thả thần thức ra ngoài, xem xét bốn phía xem có yêu thú hoặc lôi cô nào khác không. Trận hỏa thiêu này kéo dài bốn mươi ngày, yêu thú bình thường đã sớm bị đốt thành tro, nhưng đây là mật cảnh bên trong nham thạch, ai biết có thứ gì chịu được hỏa diễm hay không.
Một khắc sau, Kim Phi Dao mở mắt, ngoài bụi trúc ra thì ở những nơi mà thần thức của nàng có thể tới đều không phát hiện bất luận thứ gì khả nghi, ngay cả lôi cô này cũng chỉ có một gốc thôi.
Vì thế, Kim Phi Dao liền lấy tiểu đảo nổi ra, để Hoa Uyển Ti đưa Mập Mạp vào trong đảo chữa thương, nàng thì đi vòng quanh lôi cô. Lôi tính của thứ này quá lớn, trực tiếp lấy xuống chỉ sợ bảo quản không tốt, xem ra chỉ có thể luyện nó thành pháp bảo ngay tại đây mới được. Phải luyện thành pháp bảo gì đây? Chuyện này cần phải suy nghĩ cho rõ ràng.
Vì lôi cô, Kim Phi Dao liền cùng Mập Mạp và Hoa Uyển Ti ở lại trong mật cảnh kỳ quái này. Bởi vì bốn phía quá tối, nàng dùng minh quang bong bóng bao vây Thái Dương trân châu lại, để bọn nó trôi nổi ở những chỗ mà thần thức của nàng có thể vươn tới. Ba mươi mấy viên trân châu và Dạ Quang thạch chiếu sáng cả một vùng.
Dưới chân là những bụi trúc thật dày, dùng thần thức xem xét xuống dưới, Kim Phi Dao phát hiện phía dưới các bụi trúc còn có không ít rễ phong trúc, sâu trong lòng đất còn phát hiện có nước ngầm, chỉ cần có đất, nước và những bụi rễ kia thì phong trúc mọc lại một lần nữa chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Nói đến cũng kỳ quái, nơi này rõ ràng là phần mộ Viêm long, Viêm long chỉ cần cảm thấy sắp chết thì mặc kệ thế nào cũng sẽ cố duy trì bay tới nơi này. Thế nhưng từ sau khi mấy người Kim Phi Dao đi vào thì lại không thấy có một Viêm long xuất hiện, tuy rằng bớt việc nhưng lại khiến người ta cảm thấy có chút nghi hoặc.
Tuy nhiên, chỉ cần không có ngoại nhân tiến vào cướp lôi cô thì Kim Phi Dao cũng không quản nhàn sự này. Nhân dịp nơi này còn không có người khác, phi thường yên tĩnh, ba người các nàng liền bắt đầu an tâm qua ngày, coi chừng lôi cô, coi như bế quan ở trong này.
Kim Phi Dao đem hết túi càn khôn cướp được trong trận chiến đấu này ra. Liễu Cơ có thể nói là được sủng ái vô cùng, linh thạch thượng phẩm, trung phẩm đựng đầy năm cái túi càn khôn, còn dùng mười gói to đựng linh thạch cực phẩm, ngần này cũng đủ cho Hoa Uyển Ti dùng mỗi ngày không ngừng tới trăm năm. Các loại thú cốt thượng phẩm, tinh thạch, huyền thiết cũng đựng đầy túi, pháp bảo nhồi vào một cái túi càn khôn. Linh thảo đan được là nhiều nhất, riêng hộp ngọc đựng linh thảo đã có trên ba trăm cái.
Nhìn đống của cải, ba người trợn mắt há mồm, đây không phải là đoạt của một người mà là quét sạch mấy chục môn phái mới có khả năng lấy được nhiều thứ như vậy. Tựa hồ về sau không cần phải đi làm công nữa, chỉ cần an tâm tu luyện, sau đó sớm tiến giai Luyện Hư kỳ, một hơi tu đến Hợp Thể kỳ, tiến vào Độ Thiên giới là được.
Có nhiều tài sản như vậy mà Liễu Cơ còn không trốn, Kim Phi Dao nhịn không được cảm thấy khinh bỉ: “Liễu Cơ này là heo hay sao, đổi là ta thì đã sớm chạy không ảnh rồi. Nhiều thứ như vậy mà đều tiện nghi ta, lúc đó còn có một nửa số túi càn khôn không lấy đi, có lẽ càng có nhiều đồ tốt.”
“Nàng biết chạy đi đâu? Không có Nhật Nguyệt môn thì nàng không là gì cả. Mang theo nhiều thứ như vậy sẽ chỉ tổ làm người đuổi giết.” Hoa Uyển Ti đứng một bên nói, tuy vừa rồi nàng cũng bị nhiều thứ như vậy làm chấn động nhưng dựa vào tâm trí thành thục, rất nhanh đã tỉnh táo lại. Ở cùng hai kẻ giống như chưa từng trải việc đời là Mập Mạp và Kim Phi Dao thì phải có người bảo trì bình tĩnh mới được.
Kim Phi Dao chẳng hề để ý nhún vai, khinh thường nói: “Đó là nàng vô dụng. Ngươi xem, mấy trăm năm nay ta đã chạy trốn bao nhiêu lần, đắc tội bao nhiêu người, không phải còn sống rất tốt sao? Có đôi khi đi đến trước mặt người khác mà họ còn không nhớ nổi ta là ai, việc này có gì khó đâu.”
“Ngươi đương nhiên dễ chạy rồi, bắt được ngươi thì ngoài việc giết ngươi ra lại chẳng kiếm được ưu việt gì. Liễu Cơ lại khác, mang theo nhiều tài vật như vậy, kể cả người khác không đi giết nàng thì chỉ sợ thân tín của nàng lúc biết Vương Dạ không biết tung tích cũng sẽ gạt bỏ nàng thôi.” Hoa Uyển Ti nói.
“Cho nên ta mới nói làm người phải khiêm tốn, hiện tại chúng ta giàu có như vậy rồi, sau này càng phải thêm khiêm tốn, ngàn vạn lần không thể để người ta phát hiện chúng ta có tiền.” Kim Phi Dao hắc hắc cười nói.
“Ngươi còn muốn giả nghèo thế nào nữa? Chúng ta thoạt nhìn đã rất nghèo rồi.” Hoa Uyển Ti cau mày nhìn nàng, Quạ Đen trông y như bộ quần áo vải bố, còn muốn giả nghèo thế nào nữa.
Kim Phi Dao lại chỉ vào nàng mà nói: “Chủ yếu là ngươi, Chu Tước y của ngươi quá hoa lệ, không bằng luyện vài mụn vá lên đi?”
“Ngươi có chết cũng đừng nghĩ đến chuyện động vào quần áo của ta. Ngươi đã thấy ai làm mụn vá trên quần áo hoa lệ chưa? Chỉ có kẻ có bệnh mới làm như vậy, không cho ngươi động vào ta!” Hoa Uyển Ti vừa nghe liền hếch mày cảnh cáo.
“Hừ! Nữ nhân coi trọng ngoại hình!” Kim Phi Dao hừ một tiếng, lấy túi càn khôn ra bắt đầu thu hồi tài vật trên đất. Lên Độ Thiên giới còn phải dựa vào mấy thứ này, nên sớm tiến giai Luyện Hư kỳ thôi. Cái gì cũng đã chuẩn bị tốt, chỉ thiếu tu vi!
Trải qua thảo luận, Kim Phi Dao không lập tức luyện chế lôi cô mà quyết định bế quan đánh sâu vào Luyện Hư kỳ trước. Có nhiều đan dược như vậy, Kim Phi Dao lại phối hợp với tài liệu còn lại trên người để làm bánh bao, nhất định có thể tiến giai đến Luyện Hư kỳ. Còn về tâm ma, nàng sẽ có thứ đó sao?
Lần bế quan này kéo dài ba trăm năm, phần mộ Viêm long vì được Thái Dương trân châu chiếu sáng, phong trúc mọc phi thường nhanh, chưa tới sáu mươi năm đã mọc khắp mật cảnh. Tiểu đảo nổi giấu trong rừng trúc, phong trúc cao cao che kín nó, chỉ dùng mắt thường thì không dễ phát hiện.
Thái Dương trân châu và Dạ Quang thạch đã không cần để trong minh quang bong bóng nữa mà là treo trực tiếp trên phong trúc, ánh sáng xuyên qua cành trúc, chiếu xuống mặt đất thành vô số bóng dáng kỳ dị.
Ba trăm năm, Hoa Uyển Ti hấp thu một lượng lớn linh lực trong linh thạch, cộng thêm mấy trăm hồn phách Viêm long, đã tiến giai đến Hóa Thần trung kỳ. Mập Mạp vì tranh ăn với Kim Phi Dao mà học được cách luyện đan, tự cầm linh thảo luyện thành đan dược ăn. Kim Phi Dao vốn còn mắng hắn vài câu, sau này phát hiện hắn luyện còn tốt hơn mình liền không nói nữa, hễ không có đan dược liền đi tìm Mập Mạp để hỏi. Ngoài linh thảo trong mấy mẫu dược diền trong tiểu đảo nổi là không cho hắn động vào, còn các linh thảo cướp được nàng đều để Mập Mạp tùy ý dùng.
Vì thế, Mập Mạp dùng đan dược đẩy bản thân đến Hóa Thần hậu kỳ, tiếp sau đó là củng cố tu vi. Tiến giai như vậy là nhanh, nhưng củng cố tu vi cho tốt cũng là một chuyện vô cùng quan trọng, nếu không thì căn cơ sẽ bất ổn, tu vi thoạt nhìn cao hơn người khác nhưng thực lực lại kém xa.
Bọn họ cả ngày ăn bậy như vậy, mãi cho tới một ngày, Kim Phi Dao mở túi càn khôn ra sờ, phát hiện ra toàn bộ số linh thảo lấy được ở chỗ Liễu Cơ không còn chút nào. Điều này làm cho nàng chấn động, tại sao có thể như vậy, vậy mà đã ăn hết rồi, rốt cục đã qua bao lâu?
Nhìn bộ dáng khiếp sợ của Kim Phi Dao, Mập Mạp ở một bên hắc hắc cười nói: “Đã sớm ăn sạch, ba trăm năm rồi còn gì. Hơn mười gốc linh thảo luyện một lò đan, hai người mỗi ngày ăn hai viên, có thể duy trì đến bây giờ đã xem như tiết kiệm.”
“Có lầm không vậy! Ta còn chưa tiến giai Luyện Hư kỳ mà đã ăn sạch cả đan dược…” Kim Phi Dao cầm túi càn khôn trống trơn, sau một lúc lâu sửng sốt, đột nhiên nghĩ tới linh thạch. Không có đan dược thì hấp thu linh khí trong linh thạch cũng được, linh thạch cũng không thể đều bị Hoa Uyển Ti dùng hết được!
Vì thế, nàng nhanh chóng lấy túi càn khôn đựng linh thạch ra xem, nhẹ nhàng thở ra, bên trong còn không ít linh thạch, nếu chỉ chọn linh thạch cực phẩm dùng thì hẳn là đủ cho nàng.
“Nếu không phải kiến Giáp Tinh tiến giai thì chỉ sợ linh thạch cũng không còn đâu.” Hoa Uyển Ti đi tới, giải thích cho nàng.
“Không thể nào! Nhiều linh thạch như vậy cơ mà, bụng ngươi cũng đựng được nhiều thật.” Kim Phi Dao đột nhiên phát giác nàng đang nuôi hai cái tàu há mồm, một cái nuốt linh thạch một cái nuốt linh thảo, đổi thành tu sĩ khác thì đã sớm ném hai kẻ này đi rồi.
Tuy nhiên, nàng lại chú ý tới lời Hoa Uyển Ti, vội hỏi: “Kiến Giáp Tinh tiến giai? Chuyện khi nào vậy? Hiện tại mỗi ngày kéo được bao nhiêu?”
“Đây này!” Hoa Uyển Ti chỉ vào một khoảng đất rộng mười mẫu trong hàng rào trúc.
Kim Phi Dao nhìn vào trong, phát hiện bên trong có năm thứ gì đó cao như con ngựa, cẩn thận nhìn lại, đó không phải là kiến Giáp Tinh thì là cái gì! Ngoài bộ dáng to lớn hơn trước không biết bao nhiêu lần thì ngay cả toàn thân cũng trở nên lóng lánh như tinh thạch. Năm con kiến Giáp Tinh này đã khác hoàn toàn bộ dáng ban đầu, nếu mang ra ngoài chỉ sợ người khác không thể nhận biết đây là thứ gì.
“Tiến giai khi nào vậy? Hiện tại chúng nó ăn gì?” nàng nhìn nửa ngày, chỉ cảm thấy thứ này căn bản không phải là kiến, hoàn toàn là năm khối linh thạch khổng lồ biết di động.
“Tiến giai từ ba mươi năm trước, sau khi tiến giai thì không thích ăn gì. Ném Luân Hồi thạch cho chúng nó chúng nó cũng không ăn, cứ hút linh khí như tu sĩ vậy, linh thạch cũng kéo rất ổn định, mỗi ngày một khối linh thạch thượng phẩm.” Hoa Uyển Ti nói.
Kim Phi Dao nghĩ nghĩ, lúc trước vì để dành Luân Hồi thạch bán cho Ân Nguyệt, cắt đứt nguồn thức ăn của chúng nó, hiện tại không ra được khỏi đây liền không cần tồn trữ Luân Hồi thạch, Mập Mạp ném hết cho kiến Giáp Tinh ăn. Hai trăm bảy mươi năm ăn Luân Hồi thạch của Thần Thú kỳ, trực tiếp ăn thành như vậy. Một ngày năm khối linh thạch thượng phẩm, đây cũng không phải là số lượng nhỏ, vậy không phải chứng tỏ nàng có thể yên tâm dùng linh thạch cực phẩm? Uyển Ti dùng thượng phẩm là được, đến Độ Thiên giới dù không có linh thạch dùng thì một ngày vẫn có sẵn năm khối.
“Ta cảm thấy kiến Giáp Tinh như bây giờ mới là bình thường, hấp thu linh khí thiên địa vào trong bụng, sau đó cô đọng lại thành linh thạch. Nói không chừng trên Thần cấp giới có rất nhiều loại yêu thú như thế này, người nơi đó căn bản không thiếu linh thạch dùng.” Hoa Uyển Ti nhìn năm con kiến Giáp Tinh sáng lấp lánh, nói ra phỏng đoán trong lòng.
“Mặc kệ cái này, chỉ cần chúng ta có linh thạch dùng là được. Ta muốn đi bế quan, các ngươi trông chừng lôi cô cho ta, cũng đừng để người nào nhảy ra cướp đi.” Kim Phi Dao cúi đầu ôm hết linh thạch cực phẩm vào ngực, xoay người vội vã đi bế quan.
Mọi người đều tiến giai, kể cả nàng tư chất không tốt, tốn ba trăm năm ăn đan dược cùng bánh bao, còn có linh thạch để dùng mà không tiến giai nổi thì chết đi cho rồi, khỏi phải truyền ra ngoài mất mặt xấu hổ.
Tử Quang liên cái gì, so sánh với thứ này căn bản không là gì cả, đây mới là tài liệu lôi tính chân chính nha. Lấy đến là có thể luyện được một pháp bảo phi thường tốt, lên Độ Thiên giới hẳn là không có vấn đề gì.
Nghĩ nghĩ, Kim Phi Dao nhắm mắt lại, thả thần thức ra ngoài, xem xét bốn phía xem có yêu thú hoặc lôi cô nào khác không. Trận hỏa thiêu này kéo dài bốn mươi ngày, yêu thú bình thường đã sớm bị đốt thành tro, nhưng đây là mật cảnh bên trong nham thạch, ai biết có thứ gì chịu được hỏa diễm hay không.
Một khắc sau, Kim Phi Dao mở mắt, ngoài bụi trúc ra thì ở những nơi mà thần thức của nàng có thể tới đều không phát hiện bất luận thứ gì khả nghi, ngay cả lôi cô này cũng chỉ có một gốc thôi.
Vì thế, Kim Phi Dao liền lấy tiểu đảo nổi ra, để Hoa Uyển Ti đưa Mập Mạp vào trong đảo chữa thương, nàng thì đi vòng quanh lôi cô. Lôi tính của thứ này quá lớn, trực tiếp lấy xuống chỉ sợ bảo quản không tốt, xem ra chỉ có thể luyện nó thành pháp bảo ngay tại đây mới được. Phải luyện thành pháp bảo gì đây? Chuyện này cần phải suy nghĩ cho rõ ràng.
Vì lôi cô, Kim Phi Dao liền cùng Mập Mạp và Hoa Uyển Ti ở lại trong mật cảnh kỳ quái này. Bởi vì bốn phía quá tối, nàng dùng minh quang bong bóng bao vây Thái Dương trân châu lại, để bọn nó trôi nổi ở những chỗ mà thần thức của nàng có thể vươn tới. Ba mươi mấy viên trân châu và Dạ Quang thạch chiếu sáng cả một vùng.
Dưới chân là những bụi trúc thật dày, dùng thần thức xem xét xuống dưới, Kim Phi Dao phát hiện phía dưới các bụi trúc còn có không ít rễ phong trúc, sâu trong lòng đất còn phát hiện có nước ngầm, chỉ cần có đất, nước và những bụi rễ kia thì phong trúc mọc lại một lần nữa chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Nói đến cũng kỳ quái, nơi này rõ ràng là phần mộ Viêm long, Viêm long chỉ cần cảm thấy sắp chết thì mặc kệ thế nào cũng sẽ cố duy trì bay tới nơi này. Thế nhưng từ sau khi mấy người Kim Phi Dao đi vào thì lại không thấy có một Viêm long xuất hiện, tuy rằng bớt việc nhưng lại khiến người ta cảm thấy có chút nghi hoặc.
Tuy nhiên, chỉ cần không có ngoại nhân tiến vào cướp lôi cô thì Kim Phi Dao cũng không quản nhàn sự này. Nhân dịp nơi này còn không có người khác, phi thường yên tĩnh, ba người các nàng liền bắt đầu an tâm qua ngày, coi chừng lôi cô, coi như bế quan ở trong này.
Kim Phi Dao đem hết túi càn khôn cướp được trong trận chiến đấu này ra. Liễu Cơ có thể nói là được sủng ái vô cùng, linh thạch thượng phẩm, trung phẩm đựng đầy năm cái túi càn khôn, còn dùng mười gói to đựng linh thạch cực phẩm, ngần này cũng đủ cho Hoa Uyển Ti dùng mỗi ngày không ngừng tới trăm năm. Các loại thú cốt thượng phẩm, tinh thạch, huyền thiết cũng đựng đầy túi, pháp bảo nhồi vào một cái túi càn khôn. Linh thảo đan được là nhiều nhất, riêng hộp ngọc đựng linh thảo đã có trên ba trăm cái.
Nhìn đống của cải, ba người trợn mắt há mồm, đây không phải là đoạt của một người mà là quét sạch mấy chục môn phái mới có khả năng lấy được nhiều thứ như vậy. Tựa hồ về sau không cần phải đi làm công nữa, chỉ cần an tâm tu luyện, sau đó sớm tiến giai Luyện Hư kỳ, một hơi tu đến Hợp Thể kỳ, tiến vào Độ Thiên giới là được.
Có nhiều tài sản như vậy mà Liễu Cơ còn không trốn, Kim Phi Dao nhịn không được cảm thấy khinh bỉ: “Liễu Cơ này là heo hay sao, đổi là ta thì đã sớm chạy không ảnh rồi. Nhiều thứ như vậy mà đều tiện nghi ta, lúc đó còn có một nửa số túi càn khôn không lấy đi, có lẽ càng có nhiều đồ tốt.”
“Nàng biết chạy đi đâu? Không có Nhật Nguyệt môn thì nàng không là gì cả. Mang theo nhiều thứ như vậy sẽ chỉ tổ làm người đuổi giết.” Hoa Uyển Ti đứng một bên nói, tuy vừa rồi nàng cũng bị nhiều thứ như vậy làm chấn động nhưng dựa vào tâm trí thành thục, rất nhanh đã tỉnh táo lại. Ở cùng hai kẻ giống như chưa từng trải việc đời là Mập Mạp và Kim Phi Dao thì phải có người bảo trì bình tĩnh mới được.
Kim Phi Dao chẳng hề để ý nhún vai, khinh thường nói: “Đó là nàng vô dụng. Ngươi xem, mấy trăm năm nay ta đã chạy trốn bao nhiêu lần, đắc tội bao nhiêu người, không phải còn sống rất tốt sao? Có đôi khi đi đến trước mặt người khác mà họ còn không nhớ nổi ta là ai, việc này có gì khó đâu.”
“Ngươi đương nhiên dễ chạy rồi, bắt được ngươi thì ngoài việc giết ngươi ra lại chẳng kiếm được ưu việt gì. Liễu Cơ lại khác, mang theo nhiều tài vật như vậy, kể cả người khác không đi giết nàng thì chỉ sợ thân tín của nàng lúc biết Vương Dạ không biết tung tích cũng sẽ gạt bỏ nàng thôi.” Hoa Uyển Ti nói.
“Cho nên ta mới nói làm người phải khiêm tốn, hiện tại chúng ta giàu có như vậy rồi, sau này càng phải thêm khiêm tốn, ngàn vạn lần không thể để người ta phát hiện chúng ta có tiền.” Kim Phi Dao hắc hắc cười nói.
“Ngươi còn muốn giả nghèo thế nào nữa? Chúng ta thoạt nhìn đã rất nghèo rồi.” Hoa Uyển Ti cau mày nhìn nàng, Quạ Đen trông y như bộ quần áo vải bố, còn muốn giả nghèo thế nào nữa.
Kim Phi Dao lại chỉ vào nàng mà nói: “Chủ yếu là ngươi, Chu Tước y của ngươi quá hoa lệ, không bằng luyện vài mụn vá lên đi?”
“Ngươi có chết cũng đừng nghĩ đến chuyện động vào quần áo của ta. Ngươi đã thấy ai làm mụn vá trên quần áo hoa lệ chưa? Chỉ có kẻ có bệnh mới làm như vậy, không cho ngươi động vào ta!” Hoa Uyển Ti vừa nghe liền hếch mày cảnh cáo.
“Hừ! Nữ nhân coi trọng ngoại hình!” Kim Phi Dao hừ một tiếng, lấy túi càn khôn ra bắt đầu thu hồi tài vật trên đất. Lên Độ Thiên giới còn phải dựa vào mấy thứ này, nên sớm tiến giai Luyện Hư kỳ thôi. Cái gì cũng đã chuẩn bị tốt, chỉ thiếu tu vi!
Trải qua thảo luận, Kim Phi Dao không lập tức luyện chế lôi cô mà quyết định bế quan đánh sâu vào Luyện Hư kỳ trước. Có nhiều đan dược như vậy, Kim Phi Dao lại phối hợp với tài liệu còn lại trên người để làm bánh bao, nhất định có thể tiến giai đến Luyện Hư kỳ. Còn về tâm ma, nàng sẽ có thứ đó sao?
Lần bế quan này kéo dài ba trăm năm, phần mộ Viêm long vì được Thái Dương trân châu chiếu sáng, phong trúc mọc phi thường nhanh, chưa tới sáu mươi năm đã mọc khắp mật cảnh. Tiểu đảo nổi giấu trong rừng trúc, phong trúc cao cao che kín nó, chỉ dùng mắt thường thì không dễ phát hiện.
Thái Dương trân châu và Dạ Quang thạch đã không cần để trong minh quang bong bóng nữa mà là treo trực tiếp trên phong trúc, ánh sáng xuyên qua cành trúc, chiếu xuống mặt đất thành vô số bóng dáng kỳ dị.
Ba trăm năm, Hoa Uyển Ti hấp thu một lượng lớn linh lực trong linh thạch, cộng thêm mấy trăm hồn phách Viêm long, đã tiến giai đến Hóa Thần trung kỳ. Mập Mạp vì tranh ăn với Kim Phi Dao mà học được cách luyện đan, tự cầm linh thảo luyện thành đan dược ăn. Kim Phi Dao vốn còn mắng hắn vài câu, sau này phát hiện hắn luyện còn tốt hơn mình liền không nói nữa, hễ không có đan dược liền đi tìm Mập Mạp để hỏi. Ngoài linh thảo trong mấy mẫu dược diền trong tiểu đảo nổi là không cho hắn động vào, còn các linh thảo cướp được nàng đều để Mập Mạp tùy ý dùng.
Vì thế, Mập Mạp dùng đan dược đẩy bản thân đến Hóa Thần hậu kỳ, tiếp sau đó là củng cố tu vi. Tiến giai như vậy là nhanh, nhưng củng cố tu vi cho tốt cũng là một chuyện vô cùng quan trọng, nếu không thì căn cơ sẽ bất ổn, tu vi thoạt nhìn cao hơn người khác nhưng thực lực lại kém xa.
Bọn họ cả ngày ăn bậy như vậy, mãi cho tới một ngày, Kim Phi Dao mở túi càn khôn ra sờ, phát hiện ra toàn bộ số linh thảo lấy được ở chỗ Liễu Cơ không còn chút nào. Điều này làm cho nàng chấn động, tại sao có thể như vậy, vậy mà đã ăn hết rồi, rốt cục đã qua bao lâu?
Nhìn bộ dáng khiếp sợ của Kim Phi Dao, Mập Mạp ở một bên hắc hắc cười nói: “Đã sớm ăn sạch, ba trăm năm rồi còn gì. Hơn mười gốc linh thảo luyện một lò đan, hai người mỗi ngày ăn hai viên, có thể duy trì đến bây giờ đã xem như tiết kiệm.”
“Có lầm không vậy! Ta còn chưa tiến giai Luyện Hư kỳ mà đã ăn sạch cả đan dược…” Kim Phi Dao cầm túi càn khôn trống trơn, sau một lúc lâu sửng sốt, đột nhiên nghĩ tới linh thạch. Không có đan dược thì hấp thu linh khí trong linh thạch cũng được, linh thạch cũng không thể đều bị Hoa Uyển Ti dùng hết được!
Vì thế, nàng nhanh chóng lấy túi càn khôn đựng linh thạch ra xem, nhẹ nhàng thở ra, bên trong còn không ít linh thạch, nếu chỉ chọn linh thạch cực phẩm dùng thì hẳn là đủ cho nàng.
“Nếu không phải kiến Giáp Tinh tiến giai thì chỉ sợ linh thạch cũng không còn đâu.” Hoa Uyển Ti đi tới, giải thích cho nàng.
“Không thể nào! Nhiều linh thạch như vậy cơ mà, bụng ngươi cũng đựng được nhiều thật.” Kim Phi Dao đột nhiên phát giác nàng đang nuôi hai cái tàu há mồm, một cái nuốt linh thạch một cái nuốt linh thảo, đổi thành tu sĩ khác thì đã sớm ném hai kẻ này đi rồi.
Tuy nhiên, nàng lại chú ý tới lời Hoa Uyển Ti, vội hỏi: “Kiến Giáp Tinh tiến giai? Chuyện khi nào vậy? Hiện tại mỗi ngày kéo được bao nhiêu?”
“Đây này!” Hoa Uyển Ti chỉ vào một khoảng đất rộng mười mẫu trong hàng rào trúc.
Kim Phi Dao nhìn vào trong, phát hiện bên trong có năm thứ gì đó cao như con ngựa, cẩn thận nhìn lại, đó không phải là kiến Giáp Tinh thì là cái gì! Ngoài bộ dáng to lớn hơn trước không biết bao nhiêu lần thì ngay cả toàn thân cũng trở nên lóng lánh như tinh thạch. Năm con kiến Giáp Tinh này đã khác hoàn toàn bộ dáng ban đầu, nếu mang ra ngoài chỉ sợ người khác không thể nhận biết đây là thứ gì.
“Tiến giai khi nào vậy? Hiện tại chúng nó ăn gì?” nàng nhìn nửa ngày, chỉ cảm thấy thứ này căn bản không phải là kiến, hoàn toàn là năm khối linh thạch khổng lồ biết di động.
“Tiến giai từ ba mươi năm trước, sau khi tiến giai thì không thích ăn gì. Ném Luân Hồi thạch cho chúng nó chúng nó cũng không ăn, cứ hút linh khí như tu sĩ vậy, linh thạch cũng kéo rất ổn định, mỗi ngày một khối linh thạch thượng phẩm.” Hoa Uyển Ti nói.
Kim Phi Dao nghĩ nghĩ, lúc trước vì để dành Luân Hồi thạch bán cho Ân Nguyệt, cắt đứt nguồn thức ăn của chúng nó, hiện tại không ra được khỏi đây liền không cần tồn trữ Luân Hồi thạch, Mập Mạp ném hết cho kiến Giáp Tinh ăn. Hai trăm bảy mươi năm ăn Luân Hồi thạch của Thần Thú kỳ, trực tiếp ăn thành như vậy. Một ngày năm khối linh thạch thượng phẩm, đây cũng không phải là số lượng nhỏ, vậy không phải chứng tỏ nàng có thể yên tâm dùng linh thạch cực phẩm? Uyển Ti dùng thượng phẩm là được, đến Độ Thiên giới dù không có linh thạch dùng thì một ngày vẫn có sẵn năm khối.
“Ta cảm thấy kiến Giáp Tinh như bây giờ mới là bình thường, hấp thu linh khí thiên địa vào trong bụng, sau đó cô đọng lại thành linh thạch. Nói không chừng trên Thần cấp giới có rất nhiều loại yêu thú như thế này, người nơi đó căn bản không thiếu linh thạch dùng.” Hoa Uyển Ti nhìn năm con kiến Giáp Tinh sáng lấp lánh, nói ra phỏng đoán trong lòng.
“Mặc kệ cái này, chỉ cần chúng ta có linh thạch dùng là được. Ta muốn đi bế quan, các ngươi trông chừng lôi cô cho ta, cũng đừng để người nào nhảy ra cướp đi.” Kim Phi Dao cúi đầu ôm hết linh thạch cực phẩm vào ngực, xoay người vội vã đi bế quan.
Mọi người đều tiến giai, kể cả nàng tư chất không tốt, tốn ba trăm năm ăn đan dược cùng bánh bao, còn có linh thạch để dùng mà không tiến giai nổi thì chết đi cho rồi, khỏi phải truyền ra ngoài mất mặt xấu hổ.
/725
|