“Một con, hai con, bốn con… mười một con.” Kim Phi Dao đếm ngón tay, tính xem đã giết được bao nhiêu ma thú để nghĩ xem có nên đi tìm Vương Dạ để hắn lại giết thêm một con không.
Vương Dạ mắt lạnh nhìn nàng, mệt đến tay đều run lên, nếu còn nói muốn một lần nữa liền giết chết nàng.
“Tiền bối, chúng ta xuất phát đi, ngươi hẳn là mệt mỏi rồi.” may mà Kim Phi Dao không tiếp tục cầu hắn tiếp tục đi giết ma thú nữa. Chút nhãn lực ấy nàng vẫn có, rõ ràng có thể nhìn ra sắc mặt Vương Dạ không tốt, lúc này mà còn đi bảo hắn giết ma thú thì chỉ sợ hắn sẽ giết nàng.
Mục tiêu của hai người là trấn Tố Vị, là nơi mà Vương Dạ an bày cho Mạch Nương lúc được đón lên Độ Thiên giới năm trăm năm trước. Vì để nàng mở Bách Vị lâu, Vương Dạ đã làm ra cấm chế kia từ ba trăm năm trước đó, lúc nàng đến thì cấm chế đã rất tốt, các loại đồ ăn, linh quả và gia vị đã được trồng sẵn, tiêu phí không ít tâm tư của hắn.
Vì cái này mà Tố Tố còn ầm ĩ một trận với hắn, phải đưa ra một pháp bảo tuyệt phẩm thì Vương Dạ mới làm Tố Tố bình tĩnh lại. Lúc đó hắn còn thấy may mắn là việc này không bị Lỵ Uyển Nhi biết, nếu không lại phải giao ra một pháp bảo tuyệt phẩm mới được. Tuy nhiên, đến hiện tại Vương Dạ lại hối hận, nếu lúc đó cũng đưa một pháp bảo tuyệt phẩm đến chỗ Lỵ Uyển Nhi kia thì bây giờ lại thu được thêm một thứ nữa.
Trên một thôn trấn, Vương Dạ đeo mặt nạ đi mua không ít đồ, Kim Phi Dao thì không mua gì. Vương Dạ mua từ đan lô đến linh thảo, còn có cả linh phù và một ít pháp bảo trụ cột, cuối cùng đương nhiên không thể thiếu một bộ Thiểm Liêm trận. Ngoài mười ngày nguyệt dương kia thì bình thường rất ít khi có thể gặp được vụ mua bán lớn như vậy, con rối bán hàng cười đến sắp rụng răng.
Vương Dạ vét sạch các thứ trên người, không chỉ linh thạch mà cả tài liệu lấy được trên người ma thú cũng mang ra trao đổi hết. Nếu không phải Kim Phi Dao mang vẻ mặt cảnh giác, cộng thêm biểu cảm đáng thương vạn phần ngồi một bên thì có khi hắn đã gọi nàng cho mượn ít linh thạch để dùng rồi.
Nhìn hắn vét sạch túi càn khôn, Kim Phi Dao đau lòng muốn chết, đây là số ma thú bọn hắn săn được suốt nửa năm nay, linh thạch đã lên đến ngàn vạn, tài liệu thì vì Kim Phi Dao chưa xử lý cho nên chỉ cần có thể dùng liền giữ lại hết, đựng đầy gần mười cái túi càn khôn.
Nhìn con rối kia, Kim Phi Dao cũng cảm giác được hắn đang vui vẻ. Mở một trấn nhỏ làm ăn thật tốt, sinh ý tự động đưa lên cửa, nàng liền có ý tưởng đến Hợp Thể kỳ sẽ làm một địa bàn, cứ lưu lạc chung quanh cũng không phải cách hay. Hiện tại không có thực lực, đợi đến lúc tiến giai Hợp Thể kỳ sẽ đi làm chuyện này.
Đáng cao hứng là sau khi rời khỏi trấn nhỏ kia, Kim Phi Dao rốt cục tiến giai. Vốn tiến giai Luyện Hư trung kỳ là một việc làm người ta vô cùng vui vẻ, ở Thần cấp giới đã có thể đăng tin lên Thế Đạo Kinh, còn có thể mời khách tới ăn một bữa tiệc, thu được hạ lễ lớn. Đáng tiếc, nơi đây là Độ Thiên giới, tu vi của Kim Phi Dao trong mắt mọi người là không đáng nhắc đến, ngay cả người tốt Vương Dạ cũng không nói một câu chúc mừng với nàng.
Rõ ràng là tiến giai lại không có chút không khí vui mừng nào, Kim Phi Dao đành phải đổ tức giận lên người Mập Mạp và Hoa Uyển Ti, bắt bọn họ cũng phải tiến giai nhanh một chút, không thể cứ mãi không dùng được, không cần phải cao hơn nàng nhưng cũng phải được như nàng mới được.
Hiện tại cách trấn Tố Vị ngày càng gần, Kim Phi Dao càng có loại cảm giác Vương Dạ tìm được người sẽ vứt bỏ bản thân, thừa dịp này, nàng dùng sức kêu hắn ra ngoài giết ma thú. Cũng may trình độ xem sắc mặt của nàng rất lợi hại cho nên chưa lần nào chọc giận Vương Dạ.
“Tiền bối, ngươi đối với nữ nhân thật tốt, thật là ít gặp trong giới tu sĩ nha.” Sau khi Kim Phi Dao biết trấn Tố Vị là do Vương Dạ đặc biệt làm ra cho Mạch Nương thì quả thực là hết chỗ nói rồi. Liễu Cơ thân là con gái nuôi nên mới cho nhiếu thứ như vậy, vậy mà vị đại tiểu thư Bách Vị lâu này cũng được hắn xử lý cho mọi vấn đề, nam nhân này thật quá nhàn.
Nghĩ nghĩ, Bố Dao cũng chuyên môn ăn nữ nhân, còn Vương Dạ lại chuyên môn để nữ nhân ăn, hai người thật tương phản, lại có cảm giác đối nghịch vì giận lẫy. Còn có việc mà Kim Phi Dao vẫn chưa trực tiếp hỏi, coi như không nghĩ tới, đó là chỉ có tu sĩ Đại Thừa kỳ mới tạo ra được thôn trấn, nếu không cũng sẽ vì lực uy hiếp quá kém mà người tới giao dịch sẽ không an phận. Nếu Vương Dạ đã có thể làm trấn cho Mạch Nương mở Bách Vị lâu thì chứng tỏ trước kia hắn ít nhất cũng là tu sĩ Đại Thừa kỳ. Năm trăm năm trước những tu sĩ vây đánh hắn xuống tay thật ác độc, trực tiếp đánh người ta từ Đại Thừa kỳ, đánh cho phải giả dạng làm quả trứng năm trăm năm mới khôi phục đến Hợp Thể hậu kỳ.
Đây là việc mà Vương Dạ không muốn bị người biết đến nhất. Kim Phi Dao thật thông minh vì đã tránh vấn đề này, chỉ cần ngưỡng mộ tu vi hiện tại của hắn là được.
Nghe xong lời ca ngợi của nàng, Vương Dạ thật tiêu sái nói; “Nữ nhân không phải là để yêu thương sao? Chỉ có loại người rác rưởi coi nữ nhân là đồ chơi mới có thể ăn nữ nhân, dùng nữ nhân, cuối cùng còn không chịu trách nhiệm mà chạy trốn.”
Kim Phi Dao nghe, cảm thấy không biết rốt cục Vương Dạ và Bố Dao có thâm cừu đại hận như thế nào nữa… Hơn nữa, lời này nghe qua tuy rất cảm động nhưng cẩn thận nghĩ lại thì hoàn toàn có loại cảm giác, ngươi đùa bỡn nữ nhân, ta sủng ái nữ nhân, xem chúng ta ai được hoan nghênh hơn vậy.
Trong lòng nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng thì nàng vẫn nịnh hót; “Có thể được tiền bối yêu thương hẳn là nữ nhân hạnh phúc nhất trên đời. Trong tu chân giới tựa hồ nam nữ chẳng phân biệt được như thế này thì người đi che chở cho nữ nhân như tiền bối là quá ít. Những người khác không chiếm tiện nghi đã là tốt lắm rồi, nào có tốt bụng như tiền bối.”
“Ngươi muốn được ta yêu thương sao?” Vương Dạ đột nhiên tà tà cười nói.
“Muốn chứ, ai không muốn thì chính là vương bát đản.” Kim Phi Dao dùng sức gật đầu, có tiện nghi mà không chiếm thì đúng là vương bát đản. Đi theo Vương Dạ có người giết ma thú cho, không cần động nửa ngón tay cũng được chia linh thạch, việc tốt như thế này làm gì có ai không muốn.
“Vậy ngươi làm con gái nuôi của ta đi.” Vương Dạ mị cười nói.
“Con gái nuôi?” Kim Phi Dao sửng sốt, có phải người này luyến nữ phích không vậy? Liễu Cơ vừa chết liền tìm con gái nuôi khác. Tuy nhiên, nghe nói quan hệ giữa Liễu Cơ kia và hắn không được minh bạch, có chút quái dị nha.
Thấy Kim Phi Dao thất thần không nói chuyện, Vương Dạ tiếp tục tà cười, nói: “Mạch Nương cũng là con gái nuôi của ta. Ngoài các nàng ta còn có các con gái nuôi khác. Ở Thần cấp giới thì nhiều hơn một chút, tuy nhiên cũng có không ít người vừa đến Hợp Thể kỳ là ta liền đón các nàng lên đây, ví như Tố Tố, Lỵ Uyển Nhi, vân vân. Chỉ là đã năm trăm năm trôi qua, nếu các nàng đều không có việc gì thì ở Độ Thiên giới ta đã có mười sáu nữ nhi, ngươi có nhiều tỷ tỷ như vậy, không cần phải lo lắng gì cả.”
“…” Kim Phi Dao lúc này thật sự không có lời nào để nói, người này nhận con gái nuôi hoàn toàn là do hứng thú nha! Do dự một chút, nàng cẩn thận hỏi: “Phải bồi cha nuôi ngủ không?”
Vốn tưởng rằng với loại vấn đề này Vương Dạ sẽ đáp uyển chuyển một chút, lại không ngờ hắn phi thường thẳng thắn nói: “Phải!”
“A!” Kim Phi Dao vừa nghe liền không đồng ý, thế này thì khác gì bán mình đổi ưu việt. Lang đại nhân bá đạo như vậy mà còn chưa yêu cầu hầu ngủ, dựa vào cái gì mà lại phải hầu ngủ một người có nhiều con gái nuôi như vậy chứ.
“Bố Dao không cho kẻ nào ưu việt gì đều có thể tùy tiện ngủ. Dựa vào cái gì mà ta che chở, chiếu cố cho các nàng như vậy lại không thể chạm vào?” Vương Dạ chau mày, khinh thường nói.
“Nói cũng đúng, thế là hoàn toàn không hợp lý. Hắn chỉ dựa vào việc bản thân trông đáng yêu một chút, giả vờ thảm một chút là có thể khiến cho nhiều nữ nhân như vậy đồng tình. Ta cũng khinh bỉ hắn!” Kim Phi Dao rất đồng ý với đánh giá của Vương Dạ về Bố Dao, dựa vào cái gì mà Bố Dao có thể làm cho người ta cam tâm tình nguyện cho hắn chiếm tiện nghi mà bản thân lại không được? Bằng vào chuyện này, Bố Dao đã là người đáng giận nhất trên đời.
Vương Dạ rất hài lòng với thái độ của Kim Phi Dao, thật sự là thức thời nha. Vì thế hắn nói: “Vậy ngươi làm con gái nuôi của ta đi, tiến giai Hợp Thể kỳ hoàn toàn không là vấn đề, muốn cái gì ta cũng làm ra cho ngươi.”
“Cám ơn tiền bối, ta cảm thấy hiện tại cũng tốt rồi. Dù sao cha ta vẫn còn, nếu như để hắn biết ta chưa được hắn đồng ý đã nhận cha nuôi thì hắn sẽ giết chết ta.” Kim Phi Dao dùng ngón tay xẹt qua cổ, lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
“Cha ngươi là ai?” Vương Dạ nhướng mày, cuồng vọng hỏi.
Kim Phi Dao nghĩ nghĩ, thành thật nói: “Ma tộc Lang đại nhân.”
“Lang?” Vương Dạ nhíu mày suy nghĩ, lại hoàn toàn không biết người kia là ai, liền hỏi: “Sao ta lại chưa nghe nói bao giờ?”
Chưa nghe nói đến? Kim Phi Dao sửng sốt một cái, đột nhiên hiểu ra, Lang đại nhân mới lên Độ Thiên giới ba trăm năm trước, khi đó Vương Dạ vẫn còn đang ở trong trứng. Hơn nữa, lúc hắn nổi danh ở Thần cấp giới thì Vương Dạ đã đang thu con gái nuôi trên Độ Thiên giới rồi, tự nhiên không quan tâm dưới Thần cấp giới có nhân vật ưu tú nào mới lên, cho nên hắn căn bản không biết Lang đại nhân là ai.
Vậy phải làm sao bây giờ? Nói là vừa mới lên Độ Thiên giới ba trăm năm thì e rằng sẽ bị Vương Dạ nhạo báng. Kim Phi Dao nhìn chung quanh, cố ý nhỏ giọng nói: “Hắn là người cha tiện nghi của ta thôi, nương ta sau khi hoài tiểu hài tử mới gả cho hắn. Bởi vì thân phận của cha ta rất cao cho nên hắn không có cách nào, chỉ có thể đội cái nón xanh này. Hiện tại nếu biết ta lại tìm thêm một người cha nữa thì lòng tự trọng chắc chắn bị tổn thương, vậy thì quá thảm.”
Không ngờ cha lại thay đổi, lại là một người có thân phận rất cao, làm cho người ta mang thai lại cho người khác đội nón xanh… Vương Dạ đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt xẹt qua thần sắc oán hận: “Cha ngươi là Bố Dao?”
“Tiền bối, ngươi đang nói cài gì vậy!” Kim Phi Dao giận dữ nói.
“Không phải? Vậy cha ngươi là ai?” Vương Dạ đã sắp hết kiên nhẫn, trong lòng đã năm phần cảm thấy Kim Phi Dao là nữ nhi của Bố Dao.
Hít một hơi thật sâu, Kim Phi Dao nghiêm nhị nói: “Cha ta tên là Tiêu Bảo, là cường đại ở Thần cấp giới.”
“…” Vương Dạ không tiếng động nhìn Kim Phi Dao, trong mắt tràn đầy chất vấn.
Hỏng bét! Kim Phi Dao cả kinh, chẳng lẽ Độ Thiên giới và Thần cấp giới giống nhau, biết đến Kính huynh căn bản không được vài người? Vậy thì phiền toái rồi, vốn chỉ không muốn làm con gái nuôi của hắn, làm sao có thể đánh lạc sang làm nữ nhi của Bố Dao chứ. Người này và Bố Dao có ân oán kỳ quái, nếu hắn thực sự coi nàng là nữ nhi của Bố Dao, một tát chụp chết nàng thì sao!
Lúc này, Vương Dạ lạnh giọng hỏi: “Ngươi có chứng cứ gì?”
A, ý là có nghe nói? Kim Phi Dao vui vẻ trong lòng, nhanh nhẹn lấy ra Linh giới Du Cảnh kính, “Tiền bối, ngươi xem, đây là cha Tiêu Bảo để lại cho ta. Đừng thấy nó chỉ là cái bản đồ mà nhầm, kỳ thực nó là trận bàn cấm chế đã làm Thần cấp giới mệt nhọc mấy nghìn năm đấy. Cấm chế áp chế Yêu tộc, không cho lên Thần cấp giới đều là do hắn bảo ta mở, vì cha ta trở về gấp cho nên chỉ dạy ta vài trận pháp đơn giản. Hơn nữa, nếu không phải là Tiêu Bảo thì làm gì có ai có thể làm cho con rối sinh ra Thức Hải chứ, trận pháp đó cũng là cha ta cho ta.”
Nhìn Kim Phi Dao giơ tấm gương kia lên, lại đắc ý dào dạt chỉ vào Hoa Uyển Ti, Vương Dạ nhất thời trầm mặc
Vương Dạ mắt lạnh nhìn nàng, mệt đến tay đều run lên, nếu còn nói muốn một lần nữa liền giết chết nàng.
“Tiền bối, chúng ta xuất phát đi, ngươi hẳn là mệt mỏi rồi.” may mà Kim Phi Dao không tiếp tục cầu hắn tiếp tục đi giết ma thú nữa. Chút nhãn lực ấy nàng vẫn có, rõ ràng có thể nhìn ra sắc mặt Vương Dạ không tốt, lúc này mà còn đi bảo hắn giết ma thú thì chỉ sợ hắn sẽ giết nàng.
Mục tiêu của hai người là trấn Tố Vị, là nơi mà Vương Dạ an bày cho Mạch Nương lúc được đón lên Độ Thiên giới năm trăm năm trước. Vì để nàng mở Bách Vị lâu, Vương Dạ đã làm ra cấm chế kia từ ba trăm năm trước đó, lúc nàng đến thì cấm chế đã rất tốt, các loại đồ ăn, linh quả và gia vị đã được trồng sẵn, tiêu phí không ít tâm tư của hắn.
Vì cái này mà Tố Tố còn ầm ĩ một trận với hắn, phải đưa ra một pháp bảo tuyệt phẩm thì Vương Dạ mới làm Tố Tố bình tĩnh lại. Lúc đó hắn còn thấy may mắn là việc này không bị Lỵ Uyển Nhi biết, nếu không lại phải giao ra một pháp bảo tuyệt phẩm mới được. Tuy nhiên, đến hiện tại Vương Dạ lại hối hận, nếu lúc đó cũng đưa một pháp bảo tuyệt phẩm đến chỗ Lỵ Uyển Nhi kia thì bây giờ lại thu được thêm một thứ nữa.
Trên một thôn trấn, Vương Dạ đeo mặt nạ đi mua không ít đồ, Kim Phi Dao thì không mua gì. Vương Dạ mua từ đan lô đến linh thảo, còn có cả linh phù và một ít pháp bảo trụ cột, cuối cùng đương nhiên không thể thiếu một bộ Thiểm Liêm trận. Ngoài mười ngày nguyệt dương kia thì bình thường rất ít khi có thể gặp được vụ mua bán lớn như vậy, con rối bán hàng cười đến sắp rụng răng.
Vương Dạ vét sạch các thứ trên người, không chỉ linh thạch mà cả tài liệu lấy được trên người ma thú cũng mang ra trao đổi hết. Nếu không phải Kim Phi Dao mang vẻ mặt cảnh giác, cộng thêm biểu cảm đáng thương vạn phần ngồi một bên thì có khi hắn đã gọi nàng cho mượn ít linh thạch để dùng rồi.
Nhìn hắn vét sạch túi càn khôn, Kim Phi Dao đau lòng muốn chết, đây là số ma thú bọn hắn săn được suốt nửa năm nay, linh thạch đã lên đến ngàn vạn, tài liệu thì vì Kim Phi Dao chưa xử lý cho nên chỉ cần có thể dùng liền giữ lại hết, đựng đầy gần mười cái túi càn khôn.
Nhìn con rối kia, Kim Phi Dao cũng cảm giác được hắn đang vui vẻ. Mở một trấn nhỏ làm ăn thật tốt, sinh ý tự động đưa lên cửa, nàng liền có ý tưởng đến Hợp Thể kỳ sẽ làm một địa bàn, cứ lưu lạc chung quanh cũng không phải cách hay. Hiện tại không có thực lực, đợi đến lúc tiến giai Hợp Thể kỳ sẽ đi làm chuyện này.
Đáng cao hứng là sau khi rời khỏi trấn nhỏ kia, Kim Phi Dao rốt cục tiến giai. Vốn tiến giai Luyện Hư trung kỳ là một việc làm người ta vô cùng vui vẻ, ở Thần cấp giới đã có thể đăng tin lên Thế Đạo Kinh, còn có thể mời khách tới ăn một bữa tiệc, thu được hạ lễ lớn. Đáng tiếc, nơi đây là Độ Thiên giới, tu vi của Kim Phi Dao trong mắt mọi người là không đáng nhắc đến, ngay cả người tốt Vương Dạ cũng không nói một câu chúc mừng với nàng.
Rõ ràng là tiến giai lại không có chút không khí vui mừng nào, Kim Phi Dao đành phải đổ tức giận lên người Mập Mạp và Hoa Uyển Ti, bắt bọn họ cũng phải tiến giai nhanh một chút, không thể cứ mãi không dùng được, không cần phải cao hơn nàng nhưng cũng phải được như nàng mới được.
Hiện tại cách trấn Tố Vị ngày càng gần, Kim Phi Dao càng có loại cảm giác Vương Dạ tìm được người sẽ vứt bỏ bản thân, thừa dịp này, nàng dùng sức kêu hắn ra ngoài giết ma thú. Cũng may trình độ xem sắc mặt của nàng rất lợi hại cho nên chưa lần nào chọc giận Vương Dạ.
“Tiền bối, ngươi đối với nữ nhân thật tốt, thật là ít gặp trong giới tu sĩ nha.” Sau khi Kim Phi Dao biết trấn Tố Vị là do Vương Dạ đặc biệt làm ra cho Mạch Nương thì quả thực là hết chỗ nói rồi. Liễu Cơ thân là con gái nuôi nên mới cho nhiếu thứ như vậy, vậy mà vị đại tiểu thư Bách Vị lâu này cũng được hắn xử lý cho mọi vấn đề, nam nhân này thật quá nhàn.
Nghĩ nghĩ, Bố Dao cũng chuyên môn ăn nữ nhân, còn Vương Dạ lại chuyên môn để nữ nhân ăn, hai người thật tương phản, lại có cảm giác đối nghịch vì giận lẫy. Còn có việc mà Kim Phi Dao vẫn chưa trực tiếp hỏi, coi như không nghĩ tới, đó là chỉ có tu sĩ Đại Thừa kỳ mới tạo ra được thôn trấn, nếu không cũng sẽ vì lực uy hiếp quá kém mà người tới giao dịch sẽ không an phận. Nếu Vương Dạ đã có thể làm trấn cho Mạch Nương mở Bách Vị lâu thì chứng tỏ trước kia hắn ít nhất cũng là tu sĩ Đại Thừa kỳ. Năm trăm năm trước những tu sĩ vây đánh hắn xuống tay thật ác độc, trực tiếp đánh người ta từ Đại Thừa kỳ, đánh cho phải giả dạng làm quả trứng năm trăm năm mới khôi phục đến Hợp Thể hậu kỳ.
Đây là việc mà Vương Dạ không muốn bị người biết đến nhất. Kim Phi Dao thật thông minh vì đã tránh vấn đề này, chỉ cần ngưỡng mộ tu vi hiện tại của hắn là được.
Nghe xong lời ca ngợi của nàng, Vương Dạ thật tiêu sái nói; “Nữ nhân không phải là để yêu thương sao? Chỉ có loại người rác rưởi coi nữ nhân là đồ chơi mới có thể ăn nữ nhân, dùng nữ nhân, cuối cùng còn không chịu trách nhiệm mà chạy trốn.”
Kim Phi Dao nghe, cảm thấy không biết rốt cục Vương Dạ và Bố Dao có thâm cừu đại hận như thế nào nữa… Hơn nữa, lời này nghe qua tuy rất cảm động nhưng cẩn thận nghĩ lại thì hoàn toàn có loại cảm giác, ngươi đùa bỡn nữ nhân, ta sủng ái nữ nhân, xem chúng ta ai được hoan nghênh hơn vậy.
Trong lòng nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng thì nàng vẫn nịnh hót; “Có thể được tiền bối yêu thương hẳn là nữ nhân hạnh phúc nhất trên đời. Trong tu chân giới tựa hồ nam nữ chẳng phân biệt được như thế này thì người đi che chở cho nữ nhân như tiền bối là quá ít. Những người khác không chiếm tiện nghi đã là tốt lắm rồi, nào có tốt bụng như tiền bối.”
“Ngươi muốn được ta yêu thương sao?” Vương Dạ đột nhiên tà tà cười nói.
“Muốn chứ, ai không muốn thì chính là vương bát đản.” Kim Phi Dao dùng sức gật đầu, có tiện nghi mà không chiếm thì đúng là vương bát đản. Đi theo Vương Dạ có người giết ma thú cho, không cần động nửa ngón tay cũng được chia linh thạch, việc tốt như thế này làm gì có ai không muốn.
“Vậy ngươi làm con gái nuôi của ta đi.” Vương Dạ mị cười nói.
“Con gái nuôi?” Kim Phi Dao sửng sốt, có phải người này luyến nữ phích không vậy? Liễu Cơ vừa chết liền tìm con gái nuôi khác. Tuy nhiên, nghe nói quan hệ giữa Liễu Cơ kia và hắn không được minh bạch, có chút quái dị nha.
Thấy Kim Phi Dao thất thần không nói chuyện, Vương Dạ tiếp tục tà cười, nói: “Mạch Nương cũng là con gái nuôi của ta. Ngoài các nàng ta còn có các con gái nuôi khác. Ở Thần cấp giới thì nhiều hơn một chút, tuy nhiên cũng có không ít người vừa đến Hợp Thể kỳ là ta liền đón các nàng lên đây, ví như Tố Tố, Lỵ Uyển Nhi, vân vân. Chỉ là đã năm trăm năm trôi qua, nếu các nàng đều không có việc gì thì ở Độ Thiên giới ta đã có mười sáu nữ nhi, ngươi có nhiều tỷ tỷ như vậy, không cần phải lo lắng gì cả.”
“…” Kim Phi Dao lúc này thật sự không có lời nào để nói, người này nhận con gái nuôi hoàn toàn là do hứng thú nha! Do dự một chút, nàng cẩn thận hỏi: “Phải bồi cha nuôi ngủ không?”
Vốn tưởng rằng với loại vấn đề này Vương Dạ sẽ đáp uyển chuyển một chút, lại không ngờ hắn phi thường thẳng thắn nói: “Phải!”
“A!” Kim Phi Dao vừa nghe liền không đồng ý, thế này thì khác gì bán mình đổi ưu việt. Lang đại nhân bá đạo như vậy mà còn chưa yêu cầu hầu ngủ, dựa vào cái gì mà lại phải hầu ngủ một người có nhiều con gái nuôi như vậy chứ.
“Bố Dao không cho kẻ nào ưu việt gì đều có thể tùy tiện ngủ. Dựa vào cái gì mà ta che chở, chiếu cố cho các nàng như vậy lại không thể chạm vào?” Vương Dạ chau mày, khinh thường nói.
“Nói cũng đúng, thế là hoàn toàn không hợp lý. Hắn chỉ dựa vào việc bản thân trông đáng yêu một chút, giả vờ thảm một chút là có thể khiến cho nhiều nữ nhân như vậy đồng tình. Ta cũng khinh bỉ hắn!” Kim Phi Dao rất đồng ý với đánh giá của Vương Dạ về Bố Dao, dựa vào cái gì mà Bố Dao có thể làm cho người ta cam tâm tình nguyện cho hắn chiếm tiện nghi mà bản thân lại không được? Bằng vào chuyện này, Bố Dao đã là người đáng giận nhất trên đời.
Vương Dạ rất hài lòng với thái độ của Kim Phi Dao, thật sự là thức thời nha. Vì thế hắn nói: “Vậy ngươi làm con gái nuôi của ta đi, tiến giai Hợp Thể kỳ hoàn toàn không là vấn đề, muốn cái gì ta cũng làm ra cho ngươi.”
“Cám ơn tiền bối, ta cảm thấy hiện tại cũng tốt rồi. Dù sao cha ta vẫn còn, nếu như để hắn biết ta chưa được hắn đồng ý đã nhận cha nuôi thì hắn sẽ giết chết ta.” Kim Phi Dao dùng ngón tay xẹt qua cổ, lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
“Cha ngươi là ai?” Vương Dạ nhướng mày, cuồng vọng hỏi.
Kim Phi Dao nghĩ nghĩ, thành thật nói: “Ma tộc Lang đại nhân.”
“Lang?” Vương Dạ nhíu mày suy nghĩ, lại hoàn toàn không biết người kia là ai, liền hỏi: “Sao ta lại chưa nghe nói bao giờ?”
Chưa nghe nói đến? Kim Phi Dao sửng sốt một cái, đột nhiên hiểu ra, Lang đại nhân mới lên Độ Thiên giới ba trăm năm trước, khi đó Vương Dạ vẫn còn đang ở trong trứng. Hơn nữa, lúc hắn nổi danh ở Thần cấp giới thì Vương Dạ đã đang thu con gái nuôi trên Độ Thiên giới rồi, tự nhiên không quan tâm dưới Thần cấp giới có nhân vật ưu tú nào mới lên, cho nên hắn căn bản không biết Lang đại nhân là ai.
Vậy phải làm sao bây giờ? Nói là vừa mới lên Độ Thiên giới ba trăm năm thì e rằng sẽ bị Vương Dạ nhạo báng. Kim Phi Dao nhìn chung quanh, cố ý nhỏ giọng nói: “Hắn là người cha tiện nghi của ta thôi, nương ta sau khi hoài tiểu hài tử mới gả cho hắn. Bởi vì thân phận của cha ta rất cao cho nên hắn không có cách nào, chỉ có thể đội cái nón xanh này. Hiện tại nếu biết ta lại tìm thêm một người cha nữa thì lòng tự trọng chắc chắn bị tổn thương, vậy thì quá thảm.”
Không ngờ cha lại thay đổi, lại là một người có thân phận rất cao, làm cho người ta mang thai lại cho người khác đội nón xanh… Vương Dạ đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt xẹt qua thần sắc oán hận: “Cha ngươi là Bố Dao?”
“Tiền bối, ngươi đang nói cài gì vậy!” Kim Phi Dao giận dữ nói.
“Không phải? Vậy cha ngươi là ai?” Vương Dạ đã sắp hết kiên nhẫn, trong lòng đã năm phần cảm thấy Kim Phi Dao là nữ nhi của Bố Dao.
Hít một hơi thật sâu, Kim Phi Dao nghiêm nhị nói: “Cha ta tên là Tiêu Bảo, là cường đại ở Thần cấp giới.”
“…” Vương Dạ không tiếng động nhìn Kim Phi Dao, trong mắt tràn đầy chất vấn.
Hỏng bét! Kim Phi Dao cả kinh, chẳng lẽ Độ Thiên giới và Thần cấp giới giống nhau, biết đến Kính huynh căn bản không được vài người? Vậy thì phiền toái rồi, vốn chỉ không muốn làm con gái nuôi của hắn, làm sao có thể đánh lạc sang làm nữ nhi của Bố Dao chứ. Người này và Bố Dao có ân oán kỳ quái, nếu hắn thực sự coi nàng là nữ nhi của Bố Dao, một tát chụp chết nàng thì sao!
Lúc này, Vương Dạ lạnh giọng hỏi: “Ngươi có chứng cứ gì?”
A, ý là có nghe nói? Kim Phi Dao vui vẻ trong lòng, nhanh nhẹn lấy ra Linh giới Du Cảnh kính, “Tiền bối, ngươi xem, đây là cha Tiêu Bảo để lại cho ta. Đừng thấy nó chỉ là cái bản đồ mà nhầm, kỳ thực nó là trận bàn cấm chế đã làm Thần cấp giới mệt nhọc mấy nghìn năm đấy. Cấm chế áp chế Yêu tộc, không cho lên Thần cấp giới đều là do hắn bảo ta mở, vì cha ta trở về gấp cho nên chỉ dạy ta vài trận pháp đơn giản. Hơn nữa, nếu không phải là Tiêu Bảo thì làm gì có ai có thể làm cho con rối sinh ra Thức Hải chứ, trận pháp đó cũng là cha ta cho ta.”
Nhìn Kim Phi Dao giơ tấm gương kia lên, lại đắc ý dào dạt chỉ vào Hoa Uyển Ti, Vương Dạ nhất thời trầm mặc
/725
|