Ba người bàn bạc cẩn thận, cảm thấy chuyện này có thể làm, tuy nhiên tính tiền theo từng cái bánh bao thì không được tốt, phải tính theo tầng mới được. Nếu tu sĩ chỉ ăn vài cái rồi không ăn nữa, nàng đi đường xa như vậy lại gặp bạo lôi vũ thì sẽ bị lỗ.
Thập Phục Địa Ngục có thể hấp mười tầng bánh, kể cả bán theo tầng thì ăn hết cũng phải trả một tầng mà ăn không hết cũng phải thu bằng ấy linh thạch. Tạm thời định giá một tầng bánh bao một trăm vạn khối linh thạch. Vốn một tầng mười lăm cái bánh bao bằng nắm tay, hiện tại làm nhỏ đi, biến thành năm mươi cái bằng long nhãn.
Chỉ cần số lượng nhiều thì tu sĩ sẽ cảm thấy không đắt lắm, một trăm vạn liền mua được năm mươi cái. Kỳ thực tính ra thì độ lớn nhỏ còn chưa bằng mười lăm cái trước kia.
Vì thế, ba người liền vui vẻ chạy ra sau tìm Thái Hạo Diễn, trình bày ý tưởng kiếm linh thạch cho hắn nghe, chủ yếu là tới hỏi hắn xem có thể đi ra ngoài hay không. Thái Hạo Diễn căn bản không hứng thú với việc buôn bán, khả năng tính toán của hắn cũng không phải dùng để tính toán sổ sách, chỉ cần có thể giao linh thạch ra thì mặc kệ các nàng muốn làm sao cũng được.
Lúc này Kim Phi Dao cũng biết được đồ án trên mu bàn tay nàng không phải cứ ra khỏi trấn Tố Vị là sẽ chết, mà là Thái Hạo Diễn muốn nàng chết lúc nào thì nàng sẽ chết lúc đó, không hạn chế địa điểm.
Chỉ cần có thể đi ra ngoài là được, còn chuyện có bị Thái Hạo Diễn giết hay không thì Kim Phi Dao lại không sốt ruột. Phục Hy là một bộ tộc thượng cổ vô cùng cao quý, nói lời giữ lời chính là kiêu ngạo của bọn hắn, lật lọng không phải là việc bọn hắn sẽ làm.
Kế hoạch quyết định xong, Kim Phi Dao lại nhìn Hoa Uyển Ti và Mập Mạp: “Ta đi đưa bánh bao, hai người các ngươi thì ở đây ăn ăn ngủ ngủ cộng thêm tu luyện sao?”
“Đương nhiên không. Chúng ta cũng phải kiếm linh thạch chứ. Tuy nhiên, có thể tu luyện đương nhiên phải tu, tu vi cao mới kiếm được nhiều linh thạch nha.” Hoa Uyển Ti vỗ vỗ vai nàng an ủi.
“Các ngươi kiếm thế nào?” Kim Phi Dao không hiểu hỏi. Tu vi còn thấp hơn nàng, chẳng lẽ lại học Thạch Sở nấu cơm?
Hoa Uyển Ti đi đến phía trước Bách Vị lâu, nơi này cũng không khác các trấn nhỏ khác, có rất nhiều bàn đá nhỏ để các tu sĩ tới giao dịch. Nàng nhìn Bách Vị lâu, nói: “Mạch Nương đã chết, sinh ý của Bách Vị lâu chắc chắn sẽ xuống dốc không phanh, lúc này không phải nên có một mỹ nhân tới làm chưởng quầy, dùng sắc dụ hấp dẫn khách nhân sao?”
“Ngươi là chưởng quầy, ta đưa bánh bao, có phải nhầm vị trí rồi không? Vậy Mập Mạp thì sao? Chẳng lẽ làm chạy bàn? Nơi này có nhiều con rối như vậy, không cần phải dùng hắn chứ.” Kim Phi Dao chau mày nhìn Hoa Uyển Ti, Thái Hạo Diễn đã nói Bách Vị lâu này do nàng và Thạch Sở cùng quản lý, hiện tại nàng biến thành tiểu nhị, mà chưởng quầy lại thành Hoa Uyển Ti. Thạch Sở đang đau nỗi đau mất nữ nhân, căn bản không tham dự với các nàng, vẫn còn ngồi trên nóc nhà ngắm lôi kia.
“Mập Mạp còn có tác dụng khác. Không phải tay nghề của hắn rất khéo sao? Vừa vặn có thể luyện chế các thứ để bán. Địa bàn nơi này đều là của chúng ta, mở cái quán lớn một chút để tu sĩ đi qua đều mua một ít về, cũng có thể kiếm được không ít linh thạch.” Hoa Uyển Ti đã sớm nghĩ xong việc cho Mập Mạp, sao có thể để hắn nhàn rỗi đi chơi được.
Kim Phi Dao lại không coi trọng chuyện này, “Đồ tu sĩ dùng đều là tự luyện ra, hơn nữa tu sĩ nơi này phần lớn đều ở một mình, ngày thường nhàn rỗi không có việc gì chắc chắn sẽ luyện chế các thứ để giết thời gian, ai còn bỏ linh thạch ra mua mấy thứ đê giai chứ. Linh bảo tuyệt phẩm không chừng còn có thể tự luyện, ai thèm để ý đồ của chúng ta!”
“Ai bảo luyện pháp bảo? Chúng ta luyện những thứ mà tu sĩ không luyện chứ.” Hoa Uyển Ti tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, đắc ý nói.
“Đừng có thừa nước đục thả câu, ngươi nói xem rốt cục là thứ gì!” Kim Phi Dao thật không biết có thứ gì mà tu sĩ lại không luyện lại có thể bán, ngay cả thứ mà tu sĩ không luyện thì ai sẽ bỏ linh thạch ra mua?
Tìm một cái ghế đá ở bên cạnh ngồi xuống, Hoa Uyển Ti vuốt bàn đá, hỏi: “Ngươi cảm thấy cái bàn này thế nào?”
“Quá xấu, tùy tiện dùng thôi.” Kim Phi Dao thuân miệng đáp, cái bàn đá kia chỉ là dùng pháp bảo chém bốn phía đi là thành, mấy thứ kiểu này trước kia mỗi lần đổi chỗ ở nàng đều làm một lần.
Di ngón tay theo đường viền thô ráp của bàn đá, Hoa Uyển Ti chậm rãi nói: “Ngay cả tu sĩ Đại Thừa kỳ cũng chỉ làm bàn đá, chứng tỏ người cẩn thận tỉ mỉ đi tạo hình đồ vật là rất ít, mọi người đều rất qua loa đại khái với nhưng thứ nằm ngoài tu luyện. Trước kia lúc ở hạ giới vì có các đệ tử cho nên có thể sử dụng các loại đồ vật tinh xảo xa hoa, một khi lên tới Độ Thiên giới thì bọn họ chỉ có thể tự mình động thủ. Không phải cứ tu vi cao là có thể làm ra đồ dùng xinh đẹp, hơn nữa cũng không có tâm tư này.”
“Thỉnh thoảng có người thích cái đẹp cũng sẽ làm ra nhưng lại không bán cho người khác. Mập Mạp rất khéo tay, chúng ta liền luyện chế ra những đồ dùng, gia cụ tinh xảo hoa mỹ, ví như đũa từ xương ma thú trắng như ngọc, đầu đũa điêu rồng nằm trong mây, ngươi nói tu sĩ đi qua nhìn thấy thứ xinh đẹp như vậy, giá lại không đắt, chẳng lẽ lại không mua về?” Hoa Uyển Ti cười cười, giống như đã nhìn thấu đám nam nhân không hiểu hưởng thụ cuộc sống này.
Vừa rồi, lúc ở nơi ở của Thái Hạo Diễn, nàng đã quan sát bốn phía cẩn thận. Nói là đại khí, rộng mở còn không bằng nói là đơn sơ. Không có một gia cụ xinh đẹp nào, thoạt nhìn giống như nơi ở tạm vậy. Rõ ràng là nơi ở mấy ngàn năm, kể cả hàng năm đều bế quan thì cũng không thể sống như vậy được.
Mập Mạp nghe vậy, cảm thấy nếu làm theo lời Hoa Uyển Ti thì lượng công việc của hắn không nhỏ nha. Còn tưởng rằng có thể đợi trong Bách Vị lâu, lăn lộn trong phòng bếp ăn ăn ngủ ngủ, không ngờ lại còn phải đi làm cu li, mặt hắn liền xị xuống.
Kim Phi Dao vỗ tay một cái, kích động nói: “Uyển Ti, ngươi thật sự quá thông minh, cái này mà cũng nghĩ ra được. Đúng vậy, chúng ta không chỉ làm bát đũa mà cả trà cụ nữa. Còn có thể làm bàn cờ, bàn, giường, tủ, đế Dạ Quang thạch phải điêu thành bộ dáng thần thú, thánh thú, tiên nữa gì đó, nhỏ thì bằng bàn tay, to thì bằng một người.”
Nàng thật sự là quá kích động, vừa nghĩ đến những tu sĩ ăn ở đơn sơ kia là đã thấy rất nhiều linh thạch cho nàng kiếm rồi. Vì thế, Kim Phi Dao nghĩ ngợi, vỗ vỗ Mập Mạp, nói: “Mập Mạp, chuyện này đều phải dựa vào ngươi. Tài liệu ta sẽ kiếm, ngươi chỉ cần làm ra sản phẩm là được. Trước tiên phải đổi số bàn đá này đã, làm cho khí thế một chút, trên người ta vẫn còn một ít linh thạch hạ phẩm, ngươi khảm chút hoa văn lên sàn, biến nơi này thành nơi làm tu sĩ lóa mắt.”
Mập Mạp cực kỳ oan uổng, phi thường muốn đổi chỗ với Kim Phi Dao để nàng đi luyện chế mấy thứ phiền toái kia còn hắn thì đi đưa bánh bao. Nhưng ông trời chính là không công bằng như vậy, hắn học bao nhiêu lần cũng không làm được bánh bao, chỉ biết ăn.
Không đợi hắn đồng ý, Kim Phi Dao nghĩ tới cái gì, lại vui vẻ nói: “Mập Mạp, còn có thể khiêu chiến cả luyện vải nữa, luyện chế đám da thú linh tinh này, biến chúng thành vải dệt xinh đẹp, như vậy thì ngay cả khăn trải bàn hay ga giường chúng ta cũng có thể làm được. Đương nhiên, còn có cả đệm nữa, thứ đó tương đối thích hợp với những người vừa xuất quan, tìm một cái sạp mà dựa vào, muốn bao nhiêu thoải mái thì có bấy nhiêu!”
“Lão đại, nhiều viêc như vậy ta làm đến bao giờ a?” Mập Mạp nghe vậy thì bất mãn la lên, luyện khí là đủ rồi, lại còn bắt dệt vải nữa. Làm ga giường cái gì chứ, làm sao có thể bắt hắn đi hầu hạ đám lão gia đó chứ!
“Cứ từ từ, ngươi cũng không thể để người khác mua một cái sạp hoa lệ về mà lại trải tấm da thú lên chứ? Tận lực đi, dù sao ngươi cũng nhàn rỗi.” Kim Phi Dao chẳng hề để ý cười nói, việc này thật đúng là đơn giản, hóa ra nàng lại có nhiều cách kiếm linh thạch như vậy. Đáng tiếc lại là kiếm tiền cho người khác.”
Đã là chưởng quầy của Bách Vị lâu, Hoa Uyển Ti cảm thấy cần phải nói chuyện với Thạch Sở. Kim Phi Dao không phải là chủ sự, nàng chỉ có thể bị sai đi làm việc cho nên mọi sự vụ của Bách Vị lâu còn cần bản thân nói với Thạch Sở.
Nhưng Thạch Sở vẫn ngồi trên nóc nhà không chịu xuống nói chuyện, Hoa Uyển Ti đành phải tự mình đi lên một chuyến, có một số việc không phải cứ thương cảm là có thể giải quyết. Hơn nữa, nghe từ ý trong lời nói của Thái Hạo Diễn thì Thạch Sở cũng không thể tùy tiện rời đi, nếu không thì đã không giao Bách Vị lâu cho hắn. Như vậy thì mọi người nên cùng ngồi bàn bạc một lần, nếu Bách Vị lâu không kiếm được linh thạch thì sẽ không thể báo cáo kết quả công tác với Thái Hạo Diễn kia.
Kim Phi Dao kéo Mập Mạp đi tới vườn rau ăn thử, bánh bao khó ăn sẽ không có ai mua, huống chi còn phải thu nhỏ bánh lại, những cái này đều cần thời gian.
Hoa Uyển Ti ngồi trên nóc nhà cùng Thạch Sở cả một đêm, đến lúc đi xuống thì đi tìm Kim Phi Dao ngay, mở miệng liền nói: “Phi Dao, có phiền toái!”
“Chuyện gì?” lúc này Kim Phi Dao đang hưng trí lấy thịt thú trong túi càn khôn ra đặt trong giới tử quỹ của phòng bếp, bên trong đó có thể bỏ vào rất nhiều thịt thú, vừa vặn có thể dọn túi càn khôn của nàng.
“Thạch Sở nói hắn ngoài tạp nồi ra thì những thứ nấu ra đều rất khó ăn. Mười món ăn lúc trước đưa lên cho ngươi đều là do Mạch Nương làm từ trước rồi để sẵn ở đó, nếu có người muốn ăn thì mới bưng lên.” Hoa Uyển Ti thở dài nói, như vậy là Bách Vị lâu đã không còn đầu bếp rồi.
Kim Phi Dao mở to mắt, không thể tin nhìn nàng, sau một lúc lâu thì nổi giận mắng: “Làm cái gì vậy chứ! Đã bỏ thêm hương liệu rồi mà còn không nấu cơm! Hóa ra lại làm thức ăn sẵn ở đó, bảo sao lại không cho người ta chọn món ăn, căn bản không chọn được! Tốn nhiều linh thạch như vậy chỉ để ăn đồ ăn cũ từ hôm qua, không đúng, không biết là từ bao lâu rồi mới đúng!”
“Nghe nói có vài món còn làm từ tháng trước, nếu không thì sao phải dùng đến cái nồi to như vậy chứ.” Hoa Uyển Ti chỉ chỉ vào cái nồi có thể ném mười người vào nấu mà nói.
“Gian thương a…” sau khi biết nội tình, Kim Phi Dao thật sự là hết chỗ nói nổi, loại chuyện này mà cũng làm ra được, nấu một đống lớn, sau đó chia thành mấy trăm bàn, lại gửi trong giới tử quỹ, chờ có khách là để con rối bưng ra.
“Ngươi đừng tức giận, luyện chế một phần mỹ thực nhanh thì vài ngày, lâu thì một tháng cũng là bình thường. Nấu ra trước như vậy cũng là vì không có cách nào khác. Hiện tại phải làm sao? Thạch Sở vẫn chỉ biết nấu mấy thứ trước đây chúng ta ăn thôi, Bách Vị lâu cũng không thể đổi thành Bách Vị Bánh Bao lâu được.” Hoa Uyển Ti nhìn nàng tức giận thì cười nói.
Kim Phi Dao sờ sờ tóc, nhìn lướt qua phòng bếp, sau đó thuận miệng nói: “Vậy mở trà lâu đi, để tu sĩ tới đây tán gẫu tâm sự, hẹn hò đi săn ma thú… Trang trí lại Bách Vị lâu, hết thấy lấy nhã, tinh, quý làm chuẩn, ta và Thạch Sở sẽ cân nhắc làm điểm tâm, làm cho xinh đẹp là được. Phải làm cho mọi người tới là vì không khí và hoàn cảnh nơi đây chứ không phải vì hương vị!”
“Ngươi thực sự có tiềm lực gian thương nha.” Hoa Uyển Ti lập tức minh bạch, đây là đi thưởng thức nha.
Thập Phục Địa Ngục có thể hấp mười tầng bánh, kể cả bán theo tầng thì ăn hết cũng phải trả một tầng mà ăn không hết cũng phải thu bằng ấy linh thạch. Tạm thời định giá một tầng bánh bao một trăm vạn khối linh thạch. Vốn một tầng mười lăm cái bánh bao bằng nắm tay, hiện tại làm nhỏ đi, biến thành năm mươi cái bằng long nhãn.
Chỉ cần số lượng nhiều thì tu sĩ sẽ cảm thấy không đắt lắm, một trăm vạn liền mua được năm mươi cái. Kỳ thực tính ra thì độ lớn nhỏ còn chưa bằng mười lăm cái trước kia.
Vì thế, ba người liền vui vẻ chạy ra sau tìm Thái Hạo Diễn, trình bày ý tưởng kiếm linh thạch cho hắn nghe, chủ yếu là tới hỏi hắn xem có thể đi ra ngoài hay không. Thái Hạo Diễn căn bản không hứng thú với việc buôn bán, khả năng tính toán của hắn cũng không phải dùng để tính toán sổ sách, chỉ cần có thể giao linh thạch ra thì mặc kệ các nàng muốn làm sao cũng được.
Lúc này Kim Phi Dao cũng biết được đồ án trên mu bàn tay nàng không phải cứ ra khỏi trấn Tố Vị là sẽ chết, mà là Thái Hạo Diễn muốn nàng chết lúc nào thì nàng sẽ chết lúc đó, không hạn chế địa điểm.
Chỉ cần có thể đi ra ngoài là được, còn chuyện có bị Thái Hạo Diễn giết hay không thì Kim Phi Dao lại không sốt ruột. Phục Hy là một bộ tộc thượng cổ vô cùng cao quý, nói lời giữ lời chính là kiêu ngạo của bọn hắn, lật lọng không phải là việc bọn hắn sẽ làm.
Kế hoạch quyết định xong, Kim Phi Dao lại nhìn Hoa Uyển Ti và Mập Mạp: “Ta đi đưa bánh bao, hai người các ngươi thì ở đây ăn ăn ngủ ngủ cộng thêm tu luyện sao?”
“Đương nhiên không. Chúng ta cũng phải kiếm linh thạch chứ. Tuy nhiên, có thể tu luyện đương nhiên phải tu, tu vi cao mới kiếm được nhiều linh thạch nha.” Hoa Uyển Ti vỗ vỗ vai nàng an ủi.
“Các ngươi kiếm thế nào?” Kim Phi Dao không hiểu hỏi. Tu vi còn thấp hơn nàng, chẳng lẽ lại học Thạch Sở nấu cơm?
Hoa Uyển Ti đi đến phía trước Bách Vị lâu, nơi này cũng không khác các trấn nhỏ khác, có rất nhiều bàn đá nhỏ để các tu sĩ tới giao dịch. Nàng nhìn Bách Vị lâu, nói: “Mạch Nương đã chết, sinh ý của Bách Vị lâu chắc chắn sẽ xuống dốc không phanh, lúc này không phải nên có một mỹ nhân tới làm chưởng quầy, dùng sắc dụ hấp dẫn khách nhân sao?”
“Ngươi là chưởng quầy, ta đưa bánh bao, có phải nhầm vị trí rồi không? Vậy Mập Mạp thì sao? Chẳng lẽ làm chạy bàn? Nơi này có nhiều con rối như vậy, không cần phải dùng hắn chứ.” Kim Phi Dao chau mày nhìn Hoa Uyển Ti, Thái Hạo Diễn đã nói Bách Vị lâu này do nàng và Thạch Sở cùng quản lý, hiện tại nàng biến thành tiểu nhị, mà chưởng quầy lại thành Hoa Uyển Ti. Thạch Sở đang đau nỗi đau mất nữ nhân, căn bản không tham dự với các nàng, vẫn còn ngồi trên nóc nhà ngắm lôi kia.
“Mập Mạp còn có tác dụng khác. Không phải tay nghề của hắn rất khéo sao? Vừa vặn có thể luyện chế các thứ để bán. Địa bàn nơi này đều là của chúng ta, mở cái quán lớn một chút để tu sĩ đi qua đều mua một ít về, cũng có thể kiếm được không ít linh thạch.” Hoa Uyển Ti đã sớm nghĩ xong việc cho Mập Mạp, sao có thể để hắn nhàn rỗi đi chơi được.
Kim Phi Dao lại không coi trọng chuyện này, “Đồ tu sĩ dùng đều là tự luyện ra, hơn nữa tu sĩ nơi này phần lớn đều ở một mình, ngày thường nhàn rỗi không có việc gì chắc chắn sẽ luyện chế các thứ để giết thời gian, ai còn bỏ linh thạch ra mua mấy thứ đê giai chứ. Linh bảo tuyệt phẩm không chừng còn có thể tự luyện, ai thèm để ý đồ của chúng ta!”
“Ai bảo luyện pháp bảo? Chúng ta luyện những thứ mà tu sĩ không luyện chứ.” Hoa Uyển Ti tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, đắc ý nói.
“Đừng có thừa nước đục thả câu, ngươi nói xem rốt cục là thứ gì!” Kim Phi Dao thật không biết có thứ gì mà tu sĩ lại không luyện lại có thể bán, ngay cả thứ mà tu sĩ không luyện thì ai sẽ bỏ linh thạch ra mua?
Tìm một cái ghế đá ở bên cạnh ngồi xuống, Hoa Uyển Ti vuốt bàn đá, hỏi: “Ngươi cảm thấy cái bàn này thế nào?”
“Quá xấu, tùy tiện dùng thôi.” Kim Phi Dao thuân miệng đáp, cái bàn đá kia chỉ là dùng pháp bảo chém bốn phía đi là thành, mấy thứ kiểu này trước kia mỗi lần đổi chỗ ở nàng đều làm một lần.
Di ngón tay theo đường viền thô ráp của bàn đá, Hoa Uyển Ti chậm rãi nói: “Ngay cả tu sĩ Đại Thừa kỳ cũng chỉ làm bàn đá, chứng tỏ người cẩn thận tỉ mỉ đi tạo hình đồ vật là rất ít, mọi người đều rất qua loa đại khái với nhưng thứ nằm ngoài tu luyện. Trước kia lúc ở hạ giới vì có các đệ tử cho nên có thể sử dụng các loại đồ vật tinh xảo xa hoa, một khi lên tới Độ Thiên giới thì bọn họ chỉ có thể tự mình động thủ. Không phải cứ tu vi cao là có thể làm ra đồ dùng xinh đẹp, hơn nữa cũng không có tâm tư này.”
“Thỉnh thoảng có người thích cái đẹp cũng sẽ làm ra nhưng lại không bán cho người khác. Mập Mạp rất khéo tay, chúng ta liền luyện chế ra những đồ dùng, gia cụ tinh xảo hoa mỹ, ví như đũa từ xương ma thú trắng như ngọc, đầu đũa điêu rồng nằm trong mây, ngươi nói tu sĩ đi qua nhìn thấy thứ xinh đẹp như vậy, giá lại không đắt, chẳng lẽ lại không mua về?” Hoa Uyển Ti cười cười, giống như đã nhìn thấu đám nam nhân không hiểu hưởng thụ cuộc sống này.
Vừa rồi, lúc ở nơi ở của Thái Hạo Diễn, nàng đã quan sát bốn phía cẩn thận. Nói là đại khí, rộng mở còn không bằng nói là đơn sơ. Không có một gia cụ xinh đẹp nào, thoạt nhìn giống như nơi ở tạm vậy. Rõ ràng là nơi ở mấy ngàn năm, kể cả hàng năm đều bế quan thì cũng không thể sống như vậy được.
Mập Mạp nghe vậy, cảm thấy nếu làm theo lời Hoa Uyển Ti thì lượng công việc của hắn không nhỏ nha. Còn tưởng rằng có thể đợi trong Bách Vị lâu, lăn lộn trong phòng bếp ăn ăn ngủ ngủ, không ngờ lại còn phải đi làm cu li, mặt hắn liền xị xuống.
Kim Phi Dao vỗ tay một cái, kích động nói: “Uyển Ti, ngươi thật sự quá thông minh, cái này mà cũng nghĩ ra được. Đúng vậy, chúng ta không chỉ làm bát đũa mà cả trà cụ nữa. Còn có thể làm bàn cờ, bàn, giường, tủ, đế Dạ Quang thạch phải điêu thành bộ dáng thần thú, thánh thú, tiên nữa gì đó, nhỏ thì bằng bàn tay, to thì bằng một người.”
Nàng thật sự là quá kích động, vừa nghĩ đến những tu sĩ ăn ở đơn sơ kia là đã thấy rất nhiều linh thạch cho nàng kiếm rồi. Vì thế, Kim Phi Dao nghĩ ngợi, vỗ vỗ Mập Mạp, nói: “Mập Mạp, chuyện này đều phải dựa vào ngươi. Tài liệu ta sẽ kiếm, ngươi chỉ cần làm ra sản phẩm là được. Trước tiên phải đổi số bàn đá này đã, làm cho khí thế một chút, trên người ta vẫn còn một ít linh thạch hạ phẩm, ngươi khảm chút hoa văn lên sàn, biến nơi này thành nơi làm tu sĩ lóa mắt.”
Mập Mạp cực kỳ oan uổng, phi thường muốn đổi chỗ với Kim Phi Dao để nàng đi luyện chế mấy thứ phiền toái kia còn hắn thì đi đưa bánh bao. Nhưng ông trời chính là không công bằng như vậy, hắn học bao nhiêu lần cũng không làm được bánh bao, chỉ biết ăn.
Không đợi hắn đồng ý, Kim Phi Dao nghĩ tới cái gì, lại vui vẻ nói: “Mập Mạp, còn có thể khiêu chiến cả luyện vải nữa, luyện chế đám da thú linh tinh này, biến chúng thành vải dệt xinh đẹp, như vậy thì ngay cả khăn trải bàn hay ga giường chúng ta cũng có thể làm được. Đương nhiên, còn có cả đệm nữa, thứ đó tương đối thích hợp với những người vừa xuất quan, tìm một cái sạp mà dựa vào, muốn bao nhiêu thoải mái thì có bấy nhiêu!”
“Lão đại, nhiều viêc như vậy ta làm đến bao giờ a?” Mập Mạp nghe vậy thì bất mãn la lên, luyện khí là đủ rồi, lại còn bắt dệt vải nữa. Làm ga giường cái gì chứ, làm sao có thể bắt hắn đi hầu hạ đám lão gia đó chứ!
“Cứ từ từ, ngươi cũng không thể để người khác mua một cái sạp hoa lệ về mà lại trải tấm da thú lên chứ? Tận lực đi, dù sao ngươi cũng nhàn rỗi.” Kim Phi Dao chẳng hề để ý cười nói, việc này thật đúng là đơn giản, hóa ra nàng lại có nhiều cách kiếm linh thạch như vậy. Đáng tiếc lại là kiếm tiền cho người khác.”
Đã là chưởng quầy của Bách Vị lâu, Hoa Uyển Ti cảm thấy cần phải nói chuyện với Thạch Sở. Kim Phi Dao không phải là chủ sự, nàng chỉ có thể bị sai đi làm việc cho nên mọi sự vụ của Bách Vị lâu còn cần bản thân nói với Thạch Sở.
Nhưng Thạch Sở vẫn ngồi trên nóc nhà không chịu xuống nói chuyện, Hoa Uyển Ti đành phải tự mình đi lên một chuyến, có một số việc không phải cứ thương cảm là có thể giải quyết. Hơn nữa, nghe từ ý trong lời nói của Thái Hạo Diễn thì Thạch Sở cũng không thể tùy tiện rời đi, nếu không thì đã không giao Bách Vị lâu cho hắn. Như vậy thì mọi người nên cùng ngồi bàn bạc một lần, nếu Bách Vị lâu không kiếm được linh thạch thì sẽ không thể báo cáo kết quả công tác với Thái Hạo Diễn kia.
Kim Phi Dao kéo Mập Mạp đi tới vườn rau ăn thử, bánh bao khó ăn sẽ không có ai mua, huống chi còn phải thu nhỏ bánh lại, những cái này đều cần thời gian.
Hoa Uyển Ti ngồi trên nóc nhà cùng Thạch Sở cả một đêm, đến lúc đi xuống thì đi tìm Kim Phi Dao ngay, mở miệng liền nói: “Phi Dao, có phiền toái!”
“Chuyện gì?” lúc này Kim Phi Dao đang hưng trí lấy thịt thú trong túi càn khôn ra đặt trong giới tử quỹ của phòng bếp, bên trong đó có thể bỏ vào rất nhiều thịt thú, vừa vặn có thể dọn túi càn khôn của nàng.
“Thạch Sở nói hắn ngoài tạp nồi ra thì những thứ nấu ra đều rất khó ăn. Mười món ăn lúc trước đưa lên cho ngươi đều là do Mạch Nương làm từ trước rồi để sẵn ở đó, nếu có người muốn ăn thì mới bưng lên.” Hoa Uyển Ti thở dài nói, như vậy là Bách Vị lâu đã không còn đầu bếp rồi.
Kim Phi Dao mở to mắt, không thể tin nhìn nàng, sau một lúc lâu thì nổi giận mắng: “Làm cái gì vậy chứ! Đã bỏ thêm hương liệu rồi mà còn không nấu cơm! Hóa ra lại làm thức ăn sẵn ở đó, bảo sao lại không cho người ta chọn món ăn, căn bản không chọn được! Tốn nhiều linh thạch như vậy chỉ để ăn đồ ăn cũ từ hôm qua, không đúng, không biết là từ bao lâu rồi mới đúng!”
“Nghe nói có vài món còn làm từ tháng trước, nếu không thì sao phải dùng đến cái nồi to như vậy chứ.” Hoa Uyển Ti chỉ chỉ vào cái nồi có thể ném mười người vào nấu mà nói.
“Gian thương a…” sau khi biết nội tình, Kim Phi Dao thật sự là hết chỗ nói nổi, loại chuyện này mà cũng làm ra được, nấu một đống lớn, sau đó chia thành mấy trăm bàn, lại gửi trong giới tử quỹ, chờ có khách là để con rối bưng ra.
“Ngươi đừng tức giận, luyện chế một phần mỹ thực nhanh thì vài ngày, lâu thì một tháng cũng là bình thường. Nấu ra trước như vậy cũng là vì không có cách nào khác. Hiện tại phải làm sao? Thạch Sở vẫn chỉ biết nấu mấy thứ trước đây chúng ta ăn thôi, Bách Vị lâu cũng không thể đổi thành Bách Vị Bánh Bao lâu được.” Hoa Uyển Ti nhìn nàng tức giận thì cười nói.
Kim Phi Dao sờ sờ tóc, nhìn lướt qua phòng bếp, sau đó thuận miệng nói: “Vậy mở trà lâu đi, để tu sĩ tới đây tán gẫu tâm sự, hẹn hò đi săn ma thú… Trang trí lại Bách Vị lâu, hết thấy lấy nhã, tinh, quý làm chuẩn, ta và Thạch Sở sẽ cân nhắc làm điểm tâm, làm cho xinh đẹp là được. Phải làm cho mọi người tới là vì không khí và hoàn cảnh nơi đây chứ không phải vì hương vị!”
“Ngươi thực sự có tiềm lực gian thương nha.” Hoa Uyển Ti lập tức minh bạch, đây là đi thưởng thức nha.
/725
|