Nghĩ nghĩ, Kim Phi Dao muốn bế quan đến đại viên mãn trước rồi mới dùng Phi Thiên đan đánh sâu vào Hợp Thể kỳ, mà Hoa Uyển Ti hiện tại có thể ngủ trên linh thạch hút linh lực, như vậy vẫn cần thời gian. Tính như vậy, chỉ có Mập Mạp dùng Nữ Oa huyết mới thích hợp là người đầu tiên đánh sâu vào Hợp Thể kỳ.
“Kể cả ngươi có tiến giai đến Hợp Thể kỳ cũng phải nghe lời ta!” đây là lần đầu tiên tu vi mình thấp hơn Mập Mạp, Kim Phi Dao không phục nói.
Mập Mạp liếc nàng một cái: “Ngươi nói cái gì vậy? Ta đã nghe lời ngươi bao giờ? Trước kia tu vi thấp hơn cũng không nghe, càng không nói đến hiện tại tu vi cao hơn ngươi.”
“Đồ đầu heo nhà ngươi, nói chút lời dễ nghe an ủi ta một cái không được sao!” Kim Phi Dao tức giận mắng.
“Ta là ếch, không phải là heo. Ngươi đừng làm ảnh hưởng ta tiến giai, mau mau đứng sang bên cạnh đi.” Mập Mạp đắc ý dào dạt nói.
Kim Phi Dao hừ một tiếng, để hắn đắc ý đủ đi, đợi lát nữa bị sét đánh cho chết khiếp: “Ngươi đừng có dùng ở trong này, đi ra ngoài đi, lúc tiến giai Hợp Thể kỳ ai biết được có sét đánh hay không.”
Mập Mạp không hiểu nhìn nàng: “Điều đó là không có khả năng! Ta lúc biến hóa đã vượt qua lôi kiếp, dùng hình người tiến giai làm sao có thể có lôi kiếp được, hẳn là thiên tượng mới đúng.”
“Nói như vậy hình như cũng có chút đúng, tuy nhiên ngươi vẫn nên đi sang một bên, nếu thực sự có lôi kiếp thì ngươi hãy mau mau cút đi.” Kim Phi Dao cảm thấy cũng có khả năng này, liền để hắn dùng Nữ Oa huyết ở trong cấm chế.
“Ngươi thiếu tâm nhãn a! Thời điểm mấu chốt như vậy làm sao ta có thể trèo ra, phân tâm một cái tẩu hỏa nhập ma thì sao!” Mập Mạp tức giận quát, nói thế là sao chứ, gia hỏa này càng ngày càng không đáng tin.
Kim Phi Dao nhún vai: “Cùng lắm thì ngươi một lần nữa biến thành ếch Bàn Vân, đến lúc đó có thể ngậm cành hoa canh giữ ở cửa, ta cũng không để ý đâu.”
“Đại gia ta là Thái Tử thú!” Mập Mạp hừ lạnh một tiếng, khó chịu nói.
Lúc này, Hoa Uyển Ti lười biếng nói: “Các ngươi vô nghĩa nhiều quá, mau bắt đầu đi!”
“Ếch thúc thúc, ngươi nhất định phải tiến giai đến Hợp Thể kỳ nha, ta còn chờ ngươi dẫn ta đi xem Thụ tộc!” Tiểu Uyển đứng một bên dùng sức đẩy hắn, Hoa phu nhân thì chau mày, phi thường lo lắng cho Mập Mạp, Niệm Khê chỉ mỉm cười nhìn hắn. Biểu cảm của những người này cứ như là người cả nhà đưa hắn lên chiến trường vậy, kiểu biểu cảm gì cũng có.
“Đã biết!” Mập Mạp không đi ra cửa trấn mà đi sang một góc. Cửa chính còn để cho người ra vào, ngồi ở đó nhốt người ta bên ngoài cũng không tốt, vẫn nên ở bên cạnh thì hơn. Không có người, kể cả là có lôi kiếp đánh xuống thì cũng không có tổn thất gì.
Bày một cấm chế tránh người khác quấy rầy, Mập Mạp liền ngồi xuống. Thấy trong trấn không có người ngoài, hắn liền lấy cái bình đựng Nữ Oa huyết ra. Nhìn chằm chằm cái chai một hồi, hắn mở phăng nắp chai, nuốt giọt Nữ Oa huyết xuống. Ăn xong, hắn lập tức tiến nhập trạng thái nhập định, lẳng lặng ngồi đó lâm vào minh tưởng.
Cũng không biết Nữ Oa huyết này làm người ta tiến giai thế nào, mọi người không ai rời đi, cứ như vậy đứng bên cạnh xem. Một canh giờ, ba canh giờ, mười canh giờ trôi qua, mọi người từ đứng chuyển sang ngồi, tay chống cằm nhìn Mập Mạp trong cấm chế không có chút động tĩnh nào.
“Làm sao có thể chậm như vậy chứ? Không phải thứ này ăn vào nên lập tức có phản ứng sao? Phải gây tình huống kịch liệt, ra chút hiệu quả mới đúng nha. Chẳng lẽ bị Vương Dạ lừa, đây kỳ thực là máu của hắn? Lúc đó trong miệng hắn có máu, khó nói là dùng cái này để đối phó ta. Gia hỏa đáng giận, may mà ta đã lấy toàn bộ Bàn Cổ điện về, nếu không thì lỗ lớn.” Kim Phi Dao rốt cục đợi phát chán, lại không thể ném hắn lại đây, còn Hoa Uyển Ti thì không buông tha chút thời gian rảnh nào, để Mập Mạp cho Kim Phi Dao trông coi, nàng thả một khối linh thạch to bằng chậu rửa mặt xuống, ngồi lên trên đó hấp thu linh khí.
Mấy người Hoa phu nhân hiện tại đã là con rối, loại chuyện như ngủ là hoàn toàn không cần, lại vì lo lắng cho Mập Mạp mà ngồi hết ở đây. Hoa phu nhân không hề thấy nhàm chán, lúc đầu còn khẩn trương nhìn chằm chằm Mập Mạp, bây giờ đã có chút lơi lỏng. Tiểu Uyển bắt đầu cầm dao nhỏ, nhặt một mảnh xương thú bằng bàn tay lên, học Mập Mạp điêu các thứ giết thời gian. Niệm Khê thì giống như năm đó, ngồi một chỗ ngơ ngác nhìn Mập Mạp, người khác thật hoài nghi đầu óc nàng đã sớm bay đến cửu tiêu vân ngoại rồi.
Nhìn một vòng, Kim Phi Dao đột nhiên cảm thấy người của nàng toàn là quái nhân, không một ai bình thường.
Ngay lúc nàng đang miên man suy nghĩ chợt nghe Hoa phu nhân che miệng phát ra một tiếng thét kinh hãi, Kim Phi Dao liền nhìn qua, “Sao?”
“Mập nhi đổ máu!” Hoa phu nhân vươn một tay chỉ vào Mập Mạp trong cấm chế, kinh hoảng nói.
Kim Phi Dao vội nhìn về phía Mập Mạp, mới thấy chỉ trong chớp mắt mà Mập Mạp đã đổ máu khắp người từ lúc nào, có máu chảy ra cả từ trong ngũ quan của hắn, trông rất giống lúc trúng độc. Máu vẫn không ngừng chảy xuống, hắn lại không chút phản ứng, tùy ý máu tươi dũng mãnh tiến ra.
“Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ! Mập nhi sẽ chết mất!” Hoa phu nhân gấp gáp đứng dậy, níu lấy Kim Phi Dao sốt ruột nói.
“Bình tĩnh một chút, hiện tại đang trong lúc tiến giai, nếu ta nhúng tay thì hắn sẽ chết nhanh hơn. Chảy nhiều máu như vậy… có thể là đang thay máu, cái gọi là thoát thai hoán cốt có lẽ chính là như thế này.” Kim Phi Dao cào cào tóc, nghiêm cẩn nói với Hoa phu nhân.
Hoa phu nhân sửng sốt, quay đầu nhìn Mập Mạp, trong mắt tràn đầy nghi vấn và lo lắng. Nàng coi Mập Mạp như con đẻ, nhìn thấy máu chảy nhiều như vậy đương nhiên là cảm thấy vạn phần đáng sợ.
“Ta cảm thấy hẳn là như thế, ngươi nói đi?” Kim Phi Dao quay đầu nhìn sang Hoa Uyển Ti, hỏi.
Hoa Uyển Ti cau mày nhìn chằm chằm Mập Mạp, ngoài chảy máu ra thì tất cả đều rất tốt. Hơi thở không loạn cũng không có dấu hiệu thần thức bất định, sẽ không thể vì mất máu quá nhiều mà chết, khả năng lớn nhất là do Nữ Oa huyết. Vì thế, nàng liền không quá khẳng định nói: “Hiện tại cũng không biết phải giúp hắn thế nào, có lẽ làm máu ngừng chảy thì hắn sẽ không tiến giai được đến Hợp Thể kỳ. Đây không phải là phương pháp tiến giai chính thống, có lẽ gây ra dị tượng này cũng là bình thường. Chúng ta cứ theo dõi tiếp, có lẽ chảy hết máu sẽ thành người ếch khô, giống như Ân Nguyệt vậy.”
“Nói cũng đúng, chỉ cần có thể tiến giai đến Hợp Thể kỳ thì thành thây khô Mập Mạp cũng không tệ.” Kim Phi Dao gật đầu, chuyện này hình như có thể làm như vậy.
Hoa phu nhân hoảng sợ nhìn các nàng, sau đó ngồi phịch xuống đất, thương tâm khóc lên. Mập nhi lần này sợ là khó giữ tính mạng, thực sự sẽ thành thây khô rồi. Tiểu Uyển cũng ném con dao và mảnh xương trong tay đi, bổ nhào vào lòng Hoa phu nhân, lớn tiếng khóc: “Ta không muốn ếch thúc thúc biến thành thây khô, như vậy bụng sẽ không mềm, cả người khô quắt ngồi lên sẽ rất cứng, hơn nữa lại không đáng yêu.”
“Ta nghĩ Mập Mạp chắc chắn sẽ đương trường tức giận đến tẩu hỏa nhập ma, chúng ta nói như vậy thì thôi đi, ngay cả Tiểu Uyển cũng ghét bỏ hắn, thật sự là đáng thương nha. Đại khái là bình thường hắn làm người không tốt cho nên mới rơi vào kết cục này.” Hoa Uyển Ti nói xong liền hé miệng cười.
Tiếng nói vừa dứt liền thấy trên người Mập Mạp chảy ra càng nhiều máu hơn, khoảnh đất dưới thân đã tích một bãi máu lớn. Kim Phi Dao nheo mắt, đang lúc cảm thấy có lẽ phải xuất thủ cầm máu thì trên người Mập Mạp bắt đầu xuất hiện dị tượng.
Máu tươi dưới đất bay lên, vây quanh Mập Mạp, biến ảo thành hoa sen máu. Hoa sen và đài sen đều có, còn có lá sen rất lớn bao lấy Mập Mạp. Máu tươi chậm rãi quay cuồng, thoạt nhìn tuy rất kinh diễm nhưng cũng tràn đầy huyết tinh khí. Hoa sen máu giằng co nửa khắc thì linh khí thiên địa đột nhiên dồn dập lưu động, hình thành lốc xoáy chung quanh Mập Mạp, linh khí không ngừng tuôn vào Mập Mạp và hoa sen máu, hoa sen máu không ngừng lay động trong gió xoáy, lá sen cũng nghiêng ngả, chỉ có thân hình Mập Mạp là ổn ổn đứng trên hoa sen máu.
Gió xoáy thổi cho người ta không mở được mắt, lúc linh khí đạt tới mức nồng đậm, trong mắt mọi người chỉ xẹt qua một đường huyết quang, trước mắt tràn đầy huyết sắc giống như trên đồng tử bị xuất huyết vậy. Đợi huyết sắc thối lui, ánh vào mi mắt không còn là hoa sen màu máu nữa. Bông sen máu vây quanh Mập Mạp đã lui đi huyết sắc, hoa sen máu biến thành tinh liên, trong suốt lấp lánh, lóe ra quang mang bảy màu. Mập Mạp cũng mở mắt, quay sang các nàng, dữ dằn cười: “Lời nói vừa rồi ta đã nghe được, có muốn ta thu thập các ngươi không?”
“…” nhìn Mập Mạp đã Hợp Thể kỳ, Kim Phi Dao dừng một chút, đột nhiên hai mắt rưng rưng nói: “Mập Mạp, ngươi không sao thật là tốt. Lúc trước ngươi chảy máu đầy người làm ta gấp muốn chết, nhưng vì Hoa phu nhân và Tiểu Uyển còn thương tâm hơn, nếu ta cũng hoảng thì có khả năng sẽ làm các nàng sợ hãi. Ta chỉ có thể nói mấy lời gây cười để không khí bớt khẩn trương thôi. Quả nhiên, ta làm như vậy là đúng, mọi người đều không sao, ngươi cũng tiến giai đến Hợp Thể kỳ, đây đúng là việc vui nha.”
Mập Mạp chau mày nhìn lão đại của mình, hắn đã sớm tính toán rồi, lần đầu tiên tu vi cao hơn nàng, nhất định phải đòi lại những lần bị nàng đánh trước kia. Nàng thì hay rồi, thật không biết xấu hổ, còn làm ra thủ đoạn như vậy, nhưng như vậy thì sao chứ? Hắn sẽ không mắc lừa, nhất định phải đòi lại, để xem nàng sau này còn dám bắt nạt hắn nữa hay không.
“Đúng rồi, ngươi đã tiến giai Hợp Thể kỳ, về sau trấn Tố Vị liền giao cho ngươi quản lý. Ta phải đi bế quan đánh sâu vào Hợp Thể kỳ. Đây là Bổ Thiên thạch ta nhặt về, cả phương pháp luyện chế cũng ghi lại trong giấy thủy nguyệt. Trong thời gian ta bế quan ngươi luyện hết Bổ Thiên thạch đi, những cái khác thì chờ ta trở lại rồi làm cũng được, ta đi đây.” Kim Phi Dao nhanh nhẹn lấy ra một cái túi càn khôn, ném lên người Hoa phu nhân, nói xong liền vỗ mông chạy mất.
“Lão đại! Ngươi đợi một chút cho ta, ngươi để ta đánh một chút rồi hãy chạy chứ!” dị tượng trên người Mập Mạp còn chưa biến mất, hắn lúc này không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn Kim Phi Dao chạy. Gào lên vài tiếng cũng chỉ có thể thấy Kim Phi Dao bay lên tầng cao nhất của Bách Vị lâu, đóng rầm cửa sổ lại, bày Thập Nhị Yêu Linh trận, phong bế cả mái nhà.
Hoa Uyển Ti chưa từng ngược đãi Mập Mạp cho nên cũng không chạy, nhìn bộ dáng ủ rũ của hắn liền mở miệng nói: “Ta cũng phải đi đánh sâu vào Hợp Thể kỳ, chuyện của Bách Vị lâu từ nay giao cho ngươi. Lần Nguyệt Dương trước đã có khá nhiều tu sĩ đặt gia cụ, ngươi bớt chút thời gian làm cho bọn họ đi. Về Bách Vị lâu, bánh bao đã chuẩn bị xong, ngươi và mấy người Hoa phu nhân quản lý cho tốt. Hiện tại tâm tư Thạch Sở hoàn toàn không nằm ở đây, ngươi tốt nhất cũng nên học tạp nồi, sau này Bách Vị lâu phải dựa vào ngươi.”
“Có lầm không vậy? Các ngươi lại ném hết mọi việc cho ta, làm sao ta làm hết được!” Mập Mạp khó chịu mắng, hơi thở nhất thời bất ổn, hoa sen bắt đầu lộn xộn làm hắn sợ tới mức vội vàng ổn định tâm tình.
Hoa Uyển Ti mỉm cười, ôn hòa hỏi; “Ngươi hiện tại đã là tu sĩ Hợp Thể kỳ, là người có tu vi cao nhất trong chúng ta, đương nhiên ngươi phải là chủ sự. Dù sao bình thường ngươi cũng quá nhàn rỗi, sau này phải nhờ vào vị Thái Tử thú uy phong lẫm lẫm là ngươi rồi.” nói xong, nàng cũng xoay người phiêu nhiên rời đi, chiếm tầng thứ tám của Bách Vị lâu, bế quan hấp linh thạch.
“Đám hỗn đản các ngươi!” uy phong của Mập Mạp mới mở đầu đã bị tiêu diệt, đành phải phát ra tiếng hét không cam tâm về phía Bách Vị lâu.
“Kể cả ngươi có tiến giai đến Hợp Thể kỳ cũng phải nghe lời ta!” đây là lần đầu tiên tu vi mình thấp hơn Mập Mạp, Kim Phi Dao không phục nói.
Mập Mạp liếc nàng một cái: “Ngươi nói cái gì vậy? Ta đã nghe lời ngươi bao giờ? Trước kia tu vi thấp hơn cũng không nghe, càng không nói đến hiện tại tu vi cao hơn ngươi.”
“Đồ đầu heo nhà ngươi, nói chút lời dễ nghe an ủi ta một cái không được sao!” Kim Phi Dao tức giận mắng.
“Ta là ếch, không phải là heo. Ngươi đừng làm ảnh hưởng ta tiến giai, mau mau đứng sang bên cạnh đi.” Mập Mạp đắc ý dào dạt nói.
Kim Phi Dao hừ một tiếng, để hắn đắc ý đủ đi, đợi lát nữa bị sét đánh cho chết khiếp: “Ngươi đừng có dùng ở trong này, đi ra ngoài đi, lúc tiến giai Hợp Thể kỳ ai biết được có sét đánh hay không.”
Mập Mạp không hiểu nhìn nàng: “Điều đó là không có khả năng! Ta lúc biến hóa đã vượt qua lôi kiếp, dùng hình người tiến giai làm sao có thể có lôi kiếp được, hẳn là thiên tượng mới đúng.”
“Nói như vậy hình như cũng có chút đúng, tuy nhiên ngươi vẫn nên đi sang một bên, nếu thực sự có lôi kiếp thì ngươi hãy mau mau cút đi.” Kim Phi Dao cảm thấy cũng có khả năng này, liền để hắn dùng Nữ Oa huyết ở trong cấm chế.
“Ngươi thiếu tâm nhãn a! Thời điểm mấu chốt như vậy làm sao ta có thể trèo ra, phân tâm một cái tẩu hỏa nhập ma thì sao!” Mập Mạp tức giận quát, nói thế là sao chứ, gia hỏa này càng ngày càng không đáng tin.
Kim Phi Dao nhún vai: “Cùng lắm thì ngươi một lần nữa biến thành ếch Bàn Vân, đến lúc đó có thể ngậm cành hoa canh giữ ở cửa, ta cũng không để ý đâu.”
“Đại gia ta là Thái Tử thú!” Mập Mạp hừ lạnh một tiếng, khó chịu nói.
Lúc này, Hoa Uyển Ti lười biếng nói: “Các ngươi vô nghĩa nhiều quá, mau bắt đầu đi!”
“Ếch thúc thúc, ngươi nhất định phải tiến giai đến Hợp Thể kỳ nha, ta còn chờ ngươi dẫn ta đi xem Thụ tộc!” Tiểu Uyển đứng một bên dùng sức đẩy hắn, Hoa phu nhân thì chau mày, phi thường lo lắng cho Mập Mạp, Niệm Khê chỉ mỉm cười nhìn hắn. Biểu cảm của những người này cứ như là người cả nhà đưa hắn lên chiến trường vậy, kiểu biểu cảm gì cũng có.
“Đã biết!” Mập Mạp không đi ra cửa trấn mà đi sang một góc. Cửa chính còn để cho người ra vào, ngồi ở đó nhốt người ta bên ngoài cũng không tốt, vẫn nên ở bên cạnh thì hơn. Không có người, kể cả là có lôi kiếp đánh xuống thì cũng không có tổn thất gì.
Bày một cấm chế tránh người khác quấy rầy, Mập Mạp liền ngồi xuống. Thấy trong trấn không có người ngoài, hắn liền lấy cái bình đựng Nữ Oa huyết ra. Nhìn chằm chằm cái chai một hồi, hắn mở phăng nắp chai, nuốt giọt Nữ Oa huyết xuống. Ăn xong, hắn lập tức tiến nhập trạng thái nhập định, lẳng lặng ngồi đó lâm vào minh tưởng.
Cũng không biết Nữ Oa huyết này làm người ta tiến giai thế nào, mọi người không ai rời đi, cứ như vậy đứng bên cạnh xem. Một canh giờ, ba canh giờ, mười canh giờ trôi qua, mọi người từ đứng chuyển sang ngồi, tay chống cằm nhìn Mập Mạp trong cấm chế không có chút động tĩnh nào.
“Làm sao có thể chậm như vậy chứ? Không phải thứ này ăn vào nên lập tức có phản ứng sao? Phải gây tình huống kịch liệt, ra chút hiệu quả mới đúng nha. Chẳng lẽ bị Vương Dạ lừa, đây kỳ thực là máu của hắn? Lúc đó trong miệng hắn có máu, khó nói là dùng cái này để đối phó ta. Gia hỏa đáng giận, may mà ta đã lấy toàn bộ Bàn Cổ điện về, nếu không thì lỗ lớn.” Kim Phi Dao rốt cục đợi phát chán, lại không thể ném hắn lại đây, còn Hoa Uyển Ti thì không buông tha chút thời gian rảnh nào, để Mập Mạp cho Kim Phi Dao trông coi, nàng thả một khối linh thạch to bằng chậu rửa mặt xuống, ngồi lên trên đó hấp thu linh khí.
Mấy người Hoa phu nhân hiện tại đã là con rối, loại chuyện như ngủ là hoàn toàn không cần, lại vì lo lắng cho Mập Mạp mà ngồi hết ở đây. Hoa phu nhân không hề thấy nhàm chán, lúc đầu còn khẩn trương nhìn chằm chằm Mập Mạp, bây giờ đã có chút lơi lỏng. Tiểu Uyển bắt đầu cầm dao nhỏ, nhặt một mảnh xương thú bằng bàn tay lên, học Mập Mạp điêu các thứ giết thời gian. Niệm Khê thì giống như năm đó, ngồi một chỗ ngơ ngác nhìn Mập Mạp, người khác thật hoài nghi đầu óc nàng đã sớm bay đến cửu tiêu vân ngoại rồi.
Nhìn một vòng, Kim Phi Dao đột nhiên cảm thấy người của nàng toàn là quái nhân, không một ai bình thường.
Ngay lúc nàng đang miên man suy nghĩ chợt nghe Hoa phu nhân che miệng phát ra một tiếng thét kinh hãi, Kim Phi Dao liền nhìn qua, “Sao?”
“Mập nhi đổ máu!” Hoa phu nhân vươn một tay chỉ vào Mập Mạp trong cấm chế, kinh hoảng nói.
Kim Phi Dao vội nhìn về phía Mập Mạp, mới thấy chỉ trong chớp mắt mà Mập Mạp đã đổ máu khắp người từ lúc nào, có máu chảy ra cả từ trong ngũ quan của hắn, trông rất giống lúc trúng độc. Máu vẫn không ngừng chảy xuống, hắn lại không chút phản ứng, tùy ý máu tươi dũng mãnh tiến ra.
“Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ! Mập nhi sẽ chết mất!” Hoa phu nhân gấp gáp đứng dậy, níu lấy Kim Phi Dao sốt ruột nói.
“Bình tĩnh một chút, hiện tại đang trong lúc tiến giai, nếu ta nhúng tay thì hắn sẽ chết nhanh hơn. Chảy nhiều máu như vậy… có thể là đang thay máu, cái gọi là thoát thai hoán cốt có lẽ chính là như thế này.” Kim Phi Dao cào cào tóc, nghiêm cẩn nói với Hoa phu nhân.
Hoa phu nhân sửng sốt, quay đầu nhìn Mập Mạp, trong mắt tràn đầy nghi vấn và lo lắng. Nàng coi Mập Mạp như con đẻ, nhìn thấy máu chảy nhiều như vậy đương nhiên là cảm thấy vạn phần đáng sợ.
“Ta cảm thấy hẳn là như thế, ngươi nói đi?” Kim Phi Dao quay đầu nhìn sang Hoa Uyển Ti, hỏi.
Hoa Uyển Ti cau mày nhìn chằm chằm Mập Mạp, ngoài chảy máu ra thì tất cả đều rất tốt. Hơi thở không loạn cũng không có dấu hiệu thần thức bất định, sẽ không thể vì mất máu quá nhiều mà chết, khả năng lớn nhất là do Nữ Oa huyết. Vì thế, nàng liền không quá khẳng định nói: “Hiện tại cũng không biết phải giúp hắn thế nào, có lẽ làm máu ngừng chảy thì hắn sẽ không tiến giai được đến Hợp Thể kỳ. Đây không phải là phương pháp tiến giai chính thống, có lẽ gây ra dị tượng này cũng là bình thường. Chúng ta cứ theo dõi tiếp, có lẽ chảy hết máu sẽ thành người ếch khô, giống như Ân Nguyệt vậy.”
“Nói cũng đúng, chỉ cần có thể tiến giai đến Hợp Thể kỳ thì thành thây khô Mập Mạp cũng không tệ.” Kim Phi Dao gật đầu, chuyện này hình như có thể làm như vậy.
Hoa phu nhân hoảng sợ nhìn các nàng, sau đó ngồi phịch xuống đất, thương tâm khóc lên. Mập nhi lần này sợ là khó giữ tính mạng, thực sự sẽ thành thây khô rồi. Tiểu Uyển cũng ném con dao và mảnh xương trong tay đi, bổ nhào vào lòng Hoa phu nhân, lớn tiếng khóc: “Ta không muốn ếch thúc thúc biến thành thây khô, như vậy bụng sẽ không mềm, cả người khô quắt ngồi lên sẽ rất cứng, hơn nữa lại không đáng yêu.”
“Ta nghĩ Mập Mạp chắc chắn sẽ đương trường tức giận đến tẩu hỏa nhập ma, chúng ta nói như vậy thì thôi đi, ngay cả Tiểu Uyển cũng ghét bỏ hắn, thật sự là đáng thương nha. Đại khái là bình thường hắn làm người không tốt cho nên mới rơi vào kết cục này.” Hoa Uyển Ti nói xong liền hé miệng cười.
Tiếng nói vừa dứt liền thấy trên người Mập Mạp chảy ra càng nhiều máu hơn, khoảnh đất dưới thân đã tích một bãi máu lớn. Kim Phi Dao nheo mắt, đang lúc cảm thấy có lẽ phải xuất thủ cầm máu thì trên người Mập Mạp bắt đầu xuất hiện dị tượng.
Máu tươi dưới đất bay lên, vây quanh Mập Mạp, biến ảo thành hoa sen máu. Hoa sen và đài sen đều có, còn có lá sen rất lớn bao lấy Mập Mạp. Máu tươi chậm rãi quay cuồng, thoạt nhìn tuy rất kinh diễm nhưng cũng tràn đầy huyết tinh khí. Hoa sen máu giằng co nửa khắc thì linh khí thiên địa đột nhiên dồn dập lưu động, hình thành lốc xoáy chung quanh Mập Mạp, linh khí không ngừng tuôn vào Mập Mạp và hoa sen máu, hoa sen máu không ngừng lay động trong gió xoáy, lá sen cũng nghiêng ngả, chỉ có thân hình Mập Mạp là ổn ổn đứng trên hoa sen máu.
Gió xoáy thổi cho người ta không mở được mắt, lúc linh khí đạt tới mức nồng đậm, trong mắt mọi người chỉ xẹt qua một đường huyết quang, trước mắt tràn đầy huyết sắc giống như trên đồng tử bị xuất huyết vậy. Đợi huyết sắc thối lui, ánh vào mi mắt không còn là hoa sen màu máu nữa. Bông sen máu vây quanh Mập Mạp đã lui đi huyết sắc, hoa sen máu biến thành tinh liên, trong suốt lấp lánh, lóe ra quang mang bảy màu. Mập Mạp cũng mở mắt, quay sang các nàng, dữ dằn cười: “Lời nói vừa rồi ta đã nghe được, có muốn ta thu thập các ngươi không?”
“…” nhìn Mập Mạp đã Hợp Thể kỳ, Kim Phi Dao dừng một chút, đột nhiên hai mắt rưng rưng nói: “Mập Mạp, ngươi không sao thật là tốt. Lúc trước ngươi chảy máu đầy người làm ta gấp muốn chết, nhưng vì Hoa phu nhân và Tiểu Uyển còn thương tâm hơn, nếu ta cũng hoảng thì có khả năng sẽ làm các nàng sợ hãi. Ta chỉ có thể nói mấy lời gây cười để không khí bớt khẩn trương thôi. Quả nhiên, ta làm như vậy là đúng, mọi người đều không sao, ngươi cũng tiến giai đến Hợp Thể kỳ, đây đúng là việc vui nha.”
Mập Mạp chau mày nhìn lão đại của mình, hắn đã sớm tính toán rồi, lần đầu tiên tu vi cao hơn nàng, nhất định phải đòi lại những lần bị nàng đánh trước kia. Nàng thì hay rồi, thật không biết xấu hổ, còn làm ra thủ đoạn như vậy, nhưng như vậy thì sao chứ? Hắn sẽ không mắc lừa, nhất định phải đòi lại, để xem nàng sau này còn dám bắt nạt hắn nữa hay không.
“Đúng rồi, ngươi đã tiến giai Hợp Thể kỳ, về sau trấn Tố Vị liền giao cho ngươi quản lý. Ta phải đi bế quan đánh sâu vào Hợp Thể kỳ. Đây là Bổ Thiên thạch ta nhặt về, cả phương pháp luyện chế cũng ghi lại trong giấy thủy nguyệt. Trong thời gian ta bế quan ngươi luyện hết Bổ Thiên thạch đi, những cái khác thì chờ ta trở lại rồi làm cũng được, ta đi đây.” Kim Phi Dao nhanh nhẹn lấy ra một cái túi càn khôn, ném lên người Hoa phu nhân, nói xong liền vỗ mông chạy mất.
“Lão đại! Ngươi đợi một chút cho ta, ngươi để ta đánh một chút rồi hãy chạy chứ!” dị tượng trên người Mập Mạp còn chưa biến mất, hắn lúc này không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn Kim Phi Dao chạy. Gào lên vài tiếng cũng chỉ có thể thấy Kim Phi Dao bay lên tầng cao nhất của Bách Vị lâu, đóng rầm cửa sổ lại, bày Thập Nhị Yêu Linh trận, phong bế cả mái nhà.
Hoa Uyển Ti chưa từng ngược đãi Mập Mạp cho nên cũng không chạy, nhìn bộ dáng ủ rũ của hắn liền mở miệng nói: “Ta cũng phải đi đánh sâu vào Hợp Thể kỳ, chuyện của Bách Vị lâu từ nay giao cho ngươi. Lần Nguyệt Dương trước đã có khá nhiều tu sĩ đặt gia cụ, ngươi bớt chút thời gian làm cho bọn họ đi. Về Bách Vị lâu, bánh bao đã chuẩn bị xong, ngươi và mấy người Hoa phu nhân quản lý cho tốt. Hiện tại tâm tư Thạch Sở hoàn toàn không nằm ở đây, ngươi tốt nhất cũng nên học tạp nồi, sau này Bách Vị lâu phải dựa vào ngươi.”
“Có lầm không vậy? Các ngươi lại ném hết mọi việc cho ta, làm sao ta làm hết được!” Mập Mạp khó chịu mắng, hơi thở nhất thời bất ổn, hoa sen bắt đầu lộn xộn làm hắn sợ tới mức vội vàng ổn định tâm tình.
Hoa Uyển Ti mỉm cười, ôn hòa hỏi; “Ngươi hiện tại đã là tu sĩ Hợp Thể kỳ, là người có tu vi cao nhất trong chúng ta, đương nhiên ngươi phải là chủ sự. Dù sao bình thường ngươi cũng quá nhàn rỗi, sau này phải nhờ vào vị Thái Tử thú uy phong lẫm lẫm là ngươi rồi.” nói xong, nàng cũng xoay người phiêu nhiên rời đi, chiếm tầng thứ tám của Bách Vị lâu, bế quan hấp linh thạch.
“Đám hỗn đản các ngươi!” uy phong của Mập Mạp mới mở đầu đã bị tiêu diệt, đành phải phát ra tiếng hét không cam tâm về phía Bách Vị lâu.
/725
|