Tiếng Guitar Trong Ký Túc Xá

Chương 3: Nơi Bước Chân Dừng Lại

/25


Mở cửa, chui mình ra khỏi nhà tắm thì trời lại bắt đầu mưa. Mấy ngày nóng nực và oi bức bị màn mưa xối đi đâu sạch sẽ, chúngkhẽ trốn mình xuống dưới đất, rồi cũng bị lôi lên, toả hơi khó chịu.

Mặc cho mấy thằng bạn cùng phòng nhìn tôi có vẻ trách cái tội ăn mánh lẻ khi vượt mặt chúng đi một bước dài với cô bạn phòng đối diện, nhưng tôi vẫn cứ mặc kệ làm ngơ. Cây ngay không sợ chết đứng, với lại chuyện của Yên đã đủ khiến tôi phải toàn tâm suy nghĩ rồi.

Thằng Tuấn với thằng Việt đang ngồi ở giường ngay dưới tôi, chọt lên:

- Ê,Thương tìm mày kìa!

- Thương nào?

- Phòng bên!

- Tao không quen ai tên Thương cả!

- Thế có quen ai tên Thương mượn áo không thằng quỷ!

Thằng Tuấn ở dưới bồi thêm, tôi nhe răng cười hình hịch. Đúng là rảnh rỗi sinh ra suy nghĩ cực đoan, có đúng mỗi cái việc nhưvậy mà cũng suy nghĩ đoán mò lung tung. Để mặc mấy thằng bạn, tôi khởi động lại cái điện thoại rồi lặng lẽ mở tin nhắn ra đọc.

“Nãy trời mưa, Tín có bị ướt mưa không vậy?”.

“Cũng có, lâu rồi cũng tắm mưa cho nó hồn nhiên”.

“Cẩn thận ốm phát ...điên luôn giờ”.

“Tín mà điên chắc có kẻ thương tiếc lắm”.- Tôi cười khẩy trước cái tin nhắn đầy tính gợi ý của mình.. Không biết Yên sẽ phản ứng thế nào đây?

Tuyệt nhiên, năm phút rồi lại mười phút trôi qua, cái điện thoại của tôi vẫn không chịu reo lên tiếng chuông báo quen thuộc. Không tin vào thính giác của mình, tôi kiểm tra lại tin nhắn xem đã có hay chưa.

Vừa kịp lúc, chiếc điện thoại cũng rung lên trong tay tôi.

“Yên đi ăn cơm đây, mai còn đi học nữa”.

Vậy đấy, dường như Yên có chút gì đó lảng tránh tôi, và tôi cảm giác Yên ngày xưa dường đi mất đi một chút tính cách nào đó.

Chán nản, tôi nằm lăn ra ngủ, đến khi mấy thằng bạn cùng phòng đập dậy đi ăn cơm tối. Chúng nó thấy mặt tôi như thằng vừa mất sổ gạo nên cũng chẳng thèm lôi cái vụ “yêu nhau cởi áo trao nhau” ra mà chọc nữa.

Trở về phòng, tôi lại leo lên giường vắt tay lên trán suy nghĩ. Ngoài kia, bất kể mưa gió ra sao thì tiếng đàn thằng Trung lại vang lên réo rắt. Và tôi biết rằng, sẽ có những nữ sinh viên dòm ra trông người nghệ sĩ của dãy trọ cho mà xem.

- Ê,Tín?

- Gì?

- Thương kìa mày!

- Không rảnh, đang bận.

- Bận gì mày?

Thằng Trung thò đầu lên đập tôi ra xem cảnh lạ, nó thấy tôi nằm như thằng bị sốt thì ra vẻ đầy quan tâm.

- Bận thở!

- Bố khỉ, em Thương ra xem đàn kìa!

Tôi ngẩng đầu dậy xem thằng Tuấn nói có đúng sự thật hay không? Ừ, thì phòng bên cả sáu người đang ngó sang nhìn thằng Trung thật. Cô gái, à quên người ta có tên nhỉ? Thương ngồi giữa cũng chống cằm lắng nghe.

“Cũng như mọi người khác thôi! ”.

Tôi bỏ mặc thằng Tuấn thả lưng xuống giường cái rầm rồi nằm nghĩ ngợi lung tung. Hết thở dài, thở ngắn, rồi xoay ngang xoay dọc. Cuối cùng, chẳng hiểu từ bao giờ, tôi chìm vào giấc ngủ. Và ngoài kia,những tiếng cười vang lên khe khẽ lúc tôi mơ màng.

Buổi sáng dậy, thằng Tuấn được mặc sức ngủ ngon vì nó không có tiết. Còn tôi, lặng lẳng rời khỏi phòng, khe khẽ đóng cửa không đánh động mấy đứa khác. Chẳng hiểu tối qua chúng nó trò chuyện đấy mấy giờ tối mà giờ này thằng nào thằng đấy ngủ say như chết. Khoác balo cũ lên vai,tôi hít một hơi dài.

- Bạn gì ơi, chờ Thương đi học với kìa?

Theo quán tính tôi quay về phòng đối diện. Khỏi phải nói tôi sợ mấy bà tám này như thế nào, từ hôm qua tới giờ, cứ hễ thấy mặt tôi ở đâu là chọc cho bằng được mới thôi. Thấy thế tôi đi thật nhanh, càng nhanh càng tốt.

- Bạn ấy ngại kìa Thương ơi! - Tiếng bà tám nào đó vẫn còn với theo kịp tôi.

Trước giờ tôi vẫn thích tự do tự tại, một mình độc hành hơn là phải vướng bận một ai. Cứ thử nghĩ tôi phải hộ tống một cô nương từ kí túc xá lên đến trường là tôi đã không chịu nổi rồi. Huống gì, có khi đi chung mà cả buổi cũng chưa thốt được ra tiếng nào thì tôi lại vạn phần chẳng ham lãnh trọng trách. Thôi kệ, mang tiếng nhát gái miễn sao mình thấy thoải mái là được.

Hôm nay, có thể là ngày cực khổ, nhìn cái lịch học mà tôi ngán dài lên tới cổ. Từ bảy giờ kém cho tới mười hai giờ kém, trong khi không có giờ giải lao thì đúng là cực hình. Tuy nhiên, nghe tên môn có vẻ là những môn cơ sở quan trọng nên tôi tuyệt nhiên không dám chểnh mảng.

Cái bàn gần cuối cạnh cửa sổ của tôi thì không ai chiếm đóng, nhưng có vẻ cô bạn phòng đối diện thì không giữ được vị trí của mình. Loay hoay nhìn toàn thể lớp, rồi cuối cùng ngồi ngay sau lưng tôi. Cảm giác ngột ngạt không thể diễn tả được.

Bước vào giảng đường đại học, tôi bắt đầu hiểu hết khả năng hát ru sinh viên là như thế nào. Hai tiếng trôi qua, đã xuất hiện vài chục chiến sĩ không chịu nổi khả năng công phá của sóng âm thanh vang đều gục tại bàn say sưa giấc nồng. Tôi thì khá hơn xíu khi chỉ liên tục gật đầu rồi bừng tỉnh giấc.

Cuối cùng, cũng như đại đa số, tôi đầu hàng buông xuôi, gục mặt xuống bàn và đánh một giấc, mặc cho tiếng Giảng viên vẫn văng vẳng bên tai. Đáng lẽ giấc ngủ của tôi sẽ kết thúc khi cả lớp kéo nhau về, nếu chiếc điện thoại không reo vang.

Tin nhắn, người gửi: Ngữ Yên. Tôi lồm cồm gượng mình dậy, cố dụi mắt xem có chuyện gì mà hôm nay Yên lại chủ động như vậy.

“Chúng ta là bạn phải không?”.

“Ừ, là bạn”. Tôi vội vã nhấn nút send mà không suy xét, chỉ mong chúng tôi được nói chuyện lâu hơn. Rồi chợt nhận ra mình có thiếu sót, tôi nhắn thêm một tin nữa.

“Hơn cả bạn bè nữa”.

“Ừ”! Yên nhắn tin lại cho tôi gọn lỏn. Chỉ là những chữ cái thôi mà tôi cảm thấy rằng, Yên đang buồn sầu nhiều lắm.

“Có chuyện gì vậy? Sao lại hỏi như vậy?”.

“Vậy với Dung cũng như Yên đúng không?”. Lần này tin nhắn dài hơn, nhưng đồng nghĩa nó khiến cho tôi bàng hoàng cũng nhiều hơn.

“Không phải? Dung chỉ là bạn mà thôi! ”.

“Vậy tình cảm Tín với Dung chỉ là tình cảm của những người bạn hay sao?”.

Tôi đọc tin nhắn và thất thần. Đúng là Yên dịu dàng có chút gì đó thay đổi, là do hoàn cảnh hay là do những suy nghĩ dồn nén lại nay mới có dịp bùng phát. Tôi chẳng điều khiển nổi cơ thể mình nữa, vô tình thúc cùi chỏ tay làm rớt cuốn vở. Chẳng thèm lượm lên, cũng chẳng để ý rằng cả lớp đang ngoái lại nhìn xem thằng sinh viên nào vừa gây ra tiếng ồn. Chỉ một việc duy nhất tôi còn ý thức là lùa tay lên bàn phím chiếc điện thoại thật nhanh.

“Hiện tại là không? Yên nói như vậy là không tin tưởng nữa sao?”.

“Có thể lúc này Yên cảm thấy như vậy thôi! ”.

Những ngón tay dừng lại, không tin nhắn trả lời. Tôi nhìn thật kỹ, thật kỹ từng chữ một. Không phải là mơ, và nếu là mơ đó cũng không phải là giấc mơ ngọt ngào. Giá như Yên đừng chủ động nhắn tin cho tôi, giá như tôi không chủ động kéo dài cuộc nói chuyện. Giá như tôi ngủ quên trên giảng đường luôn đi, giá như...

Nhưng khi ta nói giá như, có nghĩa là ta đã phạm một sai lầm không đáng có...còn hiện tại nó khác xa với điều ta mong muốn.

Gom sách vở, gom bút trên bàn tống lẹ vào chiếc balo, tôi đi ra phía cửa lớp. Không có bất kỳ trở ngại nào với giảng viên, bởi vì phương châm của chương trình tín chỉ: “ Không cần phải gò ép học, ai thích học thì học”. Tôi chạy thật nhanh, dưới cái nóng oi bức và kịp nhảy lên chiếc xe bus số mười vừa lăn bánh.

Ngồi trên xe, ngắm đường xá qua gương. Chiếc gương chỉ phản chiếu lại những kỉ niệm thời hai đứa tôi học ở trường cấp III,những hình ảnh trắng đen kí ức liên tục lướt qua mắt tôi, nhanh, chóng vánh, để lại nhiều nuối tiếc.

Đúng cái trạm mà tôi đã chọn, tôi nhảy xuống, chạy thật nhanh về cái hẻm quen thuộc ở nhà Yên. Hớt hải bấm số điện thoại, tín hiệu liên lạc thành công.

“Bắt máy đi Yên, cầm máy lên nào”.

Tôi sốt ruột đi đi lại lại ở cái hẻm mà Yên ở trọ, liên tục gọi số Yên, nhưng sau đó lại thở dài. Không ai bắt máy, khiến lòng tôi càng nóng như lửa đốt.

Tôi thẩn thờ ngồi dưới tán cây ở đầu hẻm, cứ như thế ngồi chờ. Ừ, có thể Yên ở giảng đường, và không để ý điện thoại thì sao, biết đâu cô ấy sẽ liên lạc khi nhìn thấy hàng chục cuộc gọi nhỡ như vậy chứ.

Mặt trời đứng bóng, những tán cây ôm trọn một thằng con trai đợi chờ.

Cứ thế, tôi ngồi đợi. Thẫn thờ nhìn những dòng xe cộ vùn vụt lao qua trong vô định. Không có cái dáng hiền dịu và gương mặt quen thuộc , không có, không hề có.

Thời tiết còn giúp thêm Yên thử thách bản thân tôi, tôi nghĩ là như vậy. Trời bắt đầu mưa lâm thâm, rồi nặng hạt hơn. Xuyên qua những tán cá lây rơi xuống chạm vào gương mặt tôi.

- Vào trong này ngồi này con! - Bà chủ quán nước cạnh đó lên tiếng.

Ngay cả với sự vật xung quanh, tôi mất đi cảm xúc.

Cơn mưa khiến bầu trời tối nhanh hơn thường lệ, và kiên nhẫn ngày hôm nay của tôi đã đến mức kiệt quệ. Khẽ gật đầu cảm ơn bà chủ quán nước quan tâm, tôi bước đi nặng trịch dưới cơn mưa giăng khắp trời.

Một chuyến xe bus nữa, và tôi là người bị ướt, nhưng chẳng ai để tâm đến tôi cả. Khi tôi ngồi hàng ghế cuối thì cái bộ dạng ẩm ướt của tôi cũng chẳng ai muốn làm hành khách ngồi kế bên.

Tôi cứ nhìn nhìn ra tấm kính cạnh mình, nhìn những dòng nước đang chảy xuống, nhoè cả khung cảnh bên ngoài. Có sao đâu, có hề hấn gì không, bởi vì với tôi mọi thứ đều vô vị như nhau.

Phải chăng đây là cảm giác bị đánh mất niềm tin!

- Này bạn!

Có cánh tay nào đó đang khẽ kéo cái tay áo ướt của tôi. Tôi quay lại, nhận ra một khuôn mặt, cũng vô vị nốt. Chỉ có đôi mắt là trong veo sau gọng kính mà có lần tôi đã vô tình nhìn thấy lúc cô nàng trồng cây mà thôi.

- Gì nữa vậy? - Tôi tỏ ra khó chịu, hi vọng đừng ai đụng chạm đến mình.

- Cuốn vở lúc sáng bạn làm rơi! - Cô gái ấy tỏ vẻ bối rối.

Nhìn cuốn vở với cái kí hiệu đặc trưng của mình ở bìa trước, tôi đón lấy không quên gật đầu cảm ơn rồi lại lãng tránh. Có vẻ như chúng tôi tình cờ gặp nhau quá nhiều, lúc nãy lại bị tôi gắt gỏng, Thương cảm tưởng rằng tôi đang nhắc nhở cô nàng:

“Đừng bám theo tôi nữa?”.

- Chị mình vừa sinh em bé, nên ngày nào mình cũng lên thăm cả!

Tôi cũng cảm thấy chút bất ngờ:

- Chúc...mừng nhé! - Rồi lại quay lại với tấm kính vô vị và những giọt mưa.

Suốt chặng đường đi, không ai nói với ai một câu gì, chỉ có tiếng tôi thở dài khe khẽ.

Về đến phòng, cái cảnh ngày hôm qua lại tiếp diễn. Chỉ có điều lần này người bị ướt là tôi nên chúng nó càng thêm phần khó hiểu về mối quan hệ giữa hai đứa đối diện phòng nhau. Nhưng lần này tôi phớt lờ tất cả, chẳng giải thích, chẳng kêu oan. Tất cả đều vô vị.

- Này thì mánh lẻ này!

Tôi tiếp lưng xuống đất từ những cái túm chay túm chân của lũ bạn đánh cái rầm xuống nền nhà tắm. Tiếng chốt cửa bên ngoài lại vang lên, phạm nhân vào tù an toàn. Ngửa mặt lên nhìn qua nửa tấm trần nhà để hở, ngắm những đám mây đang bay. Màu đen có lẽ là thứ duy nhất không vô vị. Tôi muốn nằm như vậy để ngắm thứ đồng cảm với mình.

Nhưng bản tính con trai phải mạnh mẽ cứng rắn, quan niệm của tôi là như vậy. Tôi đứng dậy, xối nước ào ào lên cả người. Hết xô này đến xô khác.

Giá như nước có thể gột rữa được tất cả nỗi buồn. Phải chăng mọi thứ đã kết thúc,kết thúc của sự khởi đầu.

Bọn bạn trong phòng thấy tôi hành động như kẻ rồ dại cũng không dám đùa dai, mở cửa phòng tắm thả tù nhân. Tôi thay quần áo và leo lên giường, tựa lưng vào tường, nghe nhạc từ chiếc máy mp3.

Một lần nữa, ca khúc Đêm thấy ta là thác đổ lại có dịp phát huy công dụng của nó sau khi bị bỏ xó quá lâu.

Bên kia tiếng mấy mụ bà tám lại vang lên:

- “Bạn gì ơi, bạn làm gì mà con Thương nó buồn vậy?”.

Tôi tiếp tục giả vờ như không quan tâm, cắm nốt chiếc tai phone vào cái tai còn lại:

“Vô vị, Thương với chả ghét, vô vị”.

Tôi chọn giấc ngủ làm nơi trốn tránh sự vô vị của hiện tại, trong giấc mơ, tôi đang bước trong sân trường vắng lặng, nghe ca khúc When you believe, co chân sút hòn đá trúng chiếc xe của Yên.

Những ngày tiếp theo, tôi vẫn lên giảng đường đều đặn. Và cứ hễ giảng viên thu dọn đồ ra về thì tôi có lẽ là người thứ hai rời khỏi lớp. Chuyến xe bus số mười lại đưa tôi lên quận mười.

Và sau chuyến xe ấy, công việc của tôi là gọi điện thoại, chờ đợi rồi lặng lẽ ra về, theo một kịch bản tương tự nhau. Lên chuyến xe đi về kí túc xá cùng với Thương, chuyến xe cuối cùng. Nhưng có một điều tôi hiểu rõ rằng, sự kiên nhẫn của tôi đã gần như đi đến cạn kiệt. Cho đến một ngày, tôi không còn đón xe bus sau những giờ học, và bà chủ quán đầu hẻm Yên ở cũng không còn thấy sự hiện diện của tôi. Bỏ cuộc, thất bại, dù như thế nào cũng được, vì vốn dĩ tôi là như thế. Tôi như một nhân vật trong cuốn tiểu thuyết ngôn tình lãng mạn thường thấy, nhưng nếu họ có kết cục viên mãn thì tôi hoàn toàn ngược lại.

Một dấu chấm hết, trọn vẹn không tì vết. Một dấu chấm hết cho mọi nỗ lực.

Chưa bao giờ tôi nói yêu Yên, vì vậy, khi cắt đứt cũng chưa từng có hai chữ chia tay.

Tôi lặng lẽ đi trông thấy, vì có lẽ bản thân đã dành quá nhiều tình cảm cho Yên. Không tham gia đánh bài chống đối bảo vệ, cũng mặc kệ luôn trò nghệ thuật của thằng Trung, không cười khi thấy thằng Việt đội nón bảo hiểm múa côn. Không quan tâm xem có ai đi đằng sau hay không? Chỉ có duy nhất đá banh là niềm an ủi duy nhất đối với tôi.

Mỗi lần ra sân, được chạy thục mạng, được máu lửa trong các pha tranh chấp, tôi lại là mình trên sân cỏ, lại là kẻ mỉm cười hiếu thắng. Và chỉ có tôi những khoảng thời gian như thế, Yên dường như mới vụt tan, như chưa từng xuất hiện trong kí ức của tôi.

Tôi không bình thường, nhưng không đồng nghĩa với việc tất cả đều bất thường. Rồi một ngày, Thương lại xuất hiện ở cái băng ghế đá quen thuộc. Sự xuất hiện của Thương làm cho thằng Hùng như muốn đào cái lỗ để chui xuống cho bớt xấu hổ. Hết trận là nó đi thẳng về kí túc xá của nó, chứ chẳng ở lại tám chuyện với tôi như mọi dạo.

Tôi cũng rời sân banh, ngang qua cái băng ghế đá nơi Thương ngồi. Không có gì ngoài việc đi thẳng.

- Tín!

- ...! - Tôi nheo mắt ngoái lại nhìn.

Và bất ngờ thay, cô bạn cùng lớp lại muốn đi cùng với tôi về kí túc. Lần này cái phép tính có kết quả C=0. Nhưng tôi không quan tâm, vì dù có đi chung, chúng tôi cũng chẳng có gì để nói quá nhiều.

Thương đi cạnh bên tôi, bối rối, dường như có điều gì muốn nói. Tôi cũng mặc không quan tâm, vì mọi thứ với tôi là nhạt nhẽo, tôi sống ở nơi đây ngoài việc học và mở miệng nói vài câu với tụi bạn cùng phòng, được xỏ giày đi đá banh thì còn lại đã không còn gì quan trọng nữa rồi.

- Trung vừa mới...!

“Trung à?”.- Tôi thầm nghĩ trong lòng, và không tự chủ được bản thân quay mặt lại.

- Gửi lời kết bạn?

- Ừ, rồi sao...! - Tôi tò mò.

- Tín thấy Trung sao? - Cô nàng hơi đỏ mặt.

- Tốt tính, nghệ sĩ, biết quan tâm bạn bè, chỉ biết được từng đó! - Tôi thẳng tưng nhận xét.

- Ừ...cảm ơn nhé!

- Không có gì! - Tôi lại quay lưng đi tiếp, và thán phục thằng Trung nhanh tay nhanhchân.

- Tại Thương coi Tín là bạn nên mới...!

- Không sao đâu! - Tôi vẫn đi trước trả lời lại.

Tôi không biết cảm xúc của Thương như thế nào,nhưng tôi thật sự ganh tỵ, ganh tỵ với những người có tình cảm với nhau. Ganh tỵ để tự thương hại chính mình!

Bước chân tôi vẫn đi, nhưng trong lòng tôi đã dừng lại. Tôi thở dài thườn thượt!


/25

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status