Tiếng Ngân Rung Của Quỷ

Chương 45: chương 45

/53


Thanh Hoành khiêu khích:

– Anh cứ xóa thoải mái, đằng nào trong hòm thư điện tử và trong các kho lưu trữ tài liệu trên mạng, ở mọi nơi mọi chỗ em đều đã lưu lại bức ảnh này. Anh có bản lĩnh thì cứ việc tìm chúng mà xóa hết đi. À, phải rồi, còn cả trong đầu em nữa, bức ảnh này đã được thăng cấp vào loại tài liệu cơ mật hàng đầu trong não bộ của em. Anh có thể xóa ảnh trong đầu em không?

Bàn tay đang xóa ảnh của Cửu Thiều run lên:

– Xem ra em đã quên anh “dạy dỗ” em thế nào lúc ở trên tàu.

Thanh Hoành nằm bò trong lòng anh, đổi giọng nũng nịu:

– Không được đâu! Xương sườn của em chưa lành, ngoài ra em còn bị chấn động não bộ mức độ nhẹ nữa, bác sĩ bảo không được vận động mạnh.

Cánh tay Cửu Thiều đang giơ lên, định dạy cho cô một bài học, nghe thấy vậy chỉ vỗ nhẹ vào lưng cô:

– Em đó!

Cô điều chỉnh tư thế, khoan khoái gối đầu lên đùi anh:

– Chúng ta giao hẹn trước nhé, đã là kỳ nghỉ thì không được suy nghĩ những chuyện phức tạp, đau đầu.

Từ lúc họ quyết định yêu nhau đến nay, bao nhiêu chuyện xảy ra liên tiếp, họ hầu như không có thời gian để hẹn hò như những cặp tình nhân thông thường khác. Mặc dù cuộc sống của họ đầy kịch tính, đầy màu sắc, nhưng dù có dạ dày bằng sắt cũng không thể nhồi nhét một lượng lớn thịt thà cá mú như thế mỗi ngày, rồi họ sẽ thèm những món cơm canh đạm bạc.

Cửu Thiều vuốt tóc cô:

– Ngay cả Ám Hoa cũng phải có lúc nghỉ ngơi chứ.

– Còn anh thì sao?

Câu hỏi của cô chẳng đâu vào đâu, nhưng anh vẫn hiểu:

– Anh cũng cần nghỉ ngơi. Anh không cần tìm kiếm sự phấn khích bằng việc phạm tội như hắn, những khi nhàm chán, anh có thể đến thư viện, lôi mấy cuốn từ điển tiếng Latinh ra học thuộc lòng.

Thanh Hoành mở mắt nhìn anh:

– Hôm nay em đã được xem bức hình anh chụp hồi học tiến sĩ bên Đức, lúc đó anh cười rất tươi.

– Đó là bức hình thầy hướng dẫn gửi cho anh, nhưng khi đó thầy đã ở vào giai đoạn cuối của căn bệnh ung thư dạ dày.

– Cửu Thiều khẽ nói.

– Có một thứ nghịch lý mà người ta vẫn thường nói, rằng bác sĩ không chữa khỏi bệnh của chính mình. Thầy hướng dẫn của anh vốn là chuyên gia về bệnh ung thư, vậy mà cuối cùng thầy không thể qua khỏi. Khi ấy anh thường nghĩ, những việc người khác cần đến mười năm để thực hiện, anh chỉ mất ba năm, vậy thời gian dư ra anh sẽ làm gì.

Cô vội ngồi dậy, đối diện với anh:

– Những lúc đối mặt với các vụ án, anh có nghĩ, nếu đổi lại là anh, anh sẽ không để lại bất cứ sơ hở hay manh mối nào?

– Đúng là anh từng có suy nghĩ đó, nhưng anh cũng biết đó là suy nghĩ nguy hiểm. Vì thế anh đã lựa chọn công việc này, anh phải luôn luôn nhắc nhở và kiểm soát bản thân, không được vượt giới hạn cho phép.

Đây là lần đầu cô và anh trò chuyện về một chủ đề nghiêm túc như vậy, có lẽ vì họ đã ngày càng xích lại gần nhau, nên anh sẵn lòng tâm sự với cô nhiều điều riêng tư. Cô ngẫm ngợi một lát, nói:

– Nếu sau này anh có ý nghĩ đó, hãy cho em biết, em sẽ ngăn anh lại.

Anh nhìn cô một lát, đột nhiên mỉm cười:

– Em ngăn anh bằng gì nào?

Nhưng cô đã quay đi làm việc khác, không có ý định trả lời câu hỏi của anh. Anh bất giác thở dài, từ ngày quen cô đến nay, anh thấy mình càng lúc càng hay thở dài, nhưng anh lại không nỡ cắt bỏ cảm xúc bất lực ngọt ngào ấy. Điều này giống như việc ta đang đi trên đường, có người nhắc nhở ta chú ý cái ổ gà to tướng ở phía trước, nhưng ta vẫn hăm hở thụt xuống cái hố ấy mà không biết vì sao.

Thanh Hoành mở hộp, cuối cùng cô đã biết món quà mà bà Trác Ninh mua tặng con trai là bộ quần áo nhãn hiệu Dior Homme kẻ ca rô, ống tay áo thêu hình con ong chăm chỉ.

– Em thấy thẩm mỹ của mẹ rất đặc biệt đó chứ.

Cô tin chắc chiếc đồng hồ vàng bắt mắt anh đeo hồi đi tàu Đông Thái Bình Dương, và vì nó bị Tô Quỳ phán đoán anh là trai bao, chính là món quà mẹ anh tặng.

– Sao em không nói thẳng thẩm mỹ của bà rất tồi?

– Bác ấy còn tặng em một chiếc váy nữa.

Thanh Hoành mở chiếc váy cho anh xem.

– Cũng gợi cảm lắm chứ, xẻ cao thế này mà.

– … Anh xin rút lại câu nói vừa nãy, anh thấy mẹ anh chọn váy ngủ sexy cũng không tồi đâu.

Thanh Hoành vừa nhắm mắt liền thấy mình lạc vào một thế giới huyền ảo kỳ quái, mơ hồ.

Cô đang bước đi giữa dòng người xuôi ngược, trên đầu là chiếc đèn chùm bằng pha lê rực sáng. Cô không ngờ cô lại trở về nhà hát năm xưa, nơi đã xảy ra vụ nổ kinh hoàng. Có người chạy qua, va vào người cô, cô quay lại nhìn, và bắt gặp gương mặt của Tần Tấn dưới chiếc mũ lưỡi trai kéo thấp. Nhưng cô chưa kịp làm gì thì hắn đã chĩa súng vào cô:

– Những kẻ phát hiện ra thân phận của tôi đều phải chịu kết cục này.

Lúc hắn nói câu đó, gương mặt hắn đột nhiên biến đổi thành gương mặt những người quen của cô, cuối cùng dừng lại ở gương mặt khôi ngô, tuấn tú với nụ cười dịu dàng, và đôi lúm đồng tiền hấp dẫn, chính là gương mặt rạng rỡ trong bức hình chụp ở bãi trượt tuyết cô từng thấy. Rồi bỗng cô nghe thấy một tiếng “pằng”, ngực anh thủng một lỗ nhỏ, máu huyết trào ra, càng lúc càng xối xả.

Cô nhìn thấy kẻ bắn anh từ sau lưng.

– Không… đừng!

Thanh Hoành giật mình kêu thất thanh:

– Không…

Cửu Thiều bị tiếng hét của cô đánh thức, anh vội trở mình ôm chặt lấy cô:

– Sao thế? Em gặp ác mộng à?

Thanh Hoành vùng thoát khỏi cánh tay anh:

– Không, em không muốn như vậy…

– Em đã mơ thấy gì?

Mặc cho cô ra sức vùng thoát, anh vẫn siết chặt cô trong lòng.

– Nói anh nghe, em đã mơ thấy gì?

Từ lâu, anh vẫn biết chấn thương tâm lý sau vụ nổ của cô chưa hoàn toàn bình phục, bởi vì trong lòng cô vẫn còn canh cánh một mối hận chưa được giải tỏa, đó chính là Ám Hoa. Nếu không bắt được hắn, e rằng mãi mãi cô không thể thanh thản. Nhưng gần đây, tình hình có vẻ trở nên nghiêm trọng dù bề ngoài cô vẫn tỏ ra bình thường, đó chính là tình trạng nguy hiểm nhất của cô.

Thanh Hoành gối lên vai anh:

– Em không muốn anh gặp nguy hiểm…

– Em mơ thấy anh gặp nguy hiểm?

– Cửu Thiều vỗ về, an ủi cô:

– Nói anh nghe, em thấy anh gặp nguy hiểm gì?

– Có người bảo anh chính là Ám Hoa, và người đó bắn anh.

– Em tin anh là Ám Hoa không?

Thanh Hoành lắc đầu, câu nói của cô trở nên lộn xộn:

– Gã đó chĩa súng vào Tần Tấn, nhưng cuối cùng người trúng đạn lại là anh.

Sau khi nói ra câu này cô mới chợt hiểu vì sao mấy ngày qua cô cứ nơm nớp lo sợ. Hôm đó, Hình Mẫn đứng cách họ không xa và nổ súng bắn Tần Tấn, viên đạn chỉ đi lệch một chút xíu là trúng Cửu Thiều.

Cửu Thiều liền hiểu ra, anh thì thầm vào tai cô:

– Tiểu Hoành, đầu tiên em phải hiểu điều này, nếu chúng ta không tin tưởng lẫn nhau thì nói gì cũng vô nghĩa. Anh tin tưởng em, và tin tưởng đồng đội của anh, bao gồm cả đội trưởng Hình Mẫn. Anh tin tưởng ông ấy, kể từ vụ án trên tàu Đông Thái Bình Dương trở về sau, anh buộc phải tin tưởng ông ấy. Bởi vì một khi không còn niềm tin, thì sự hy sinh của bao người trước đó, gồm cả cậu anh đều trở thành vô nghĩa.

– Nhưng bây giờ chỉ còn lại anh và ông ấy.

Thẩm Dật hầu như đã không còn là đối tượng tình nghi nữa, nếu anh ta là Ám Hoa, chắc chắn sẽ trở thành tâm điểm của vụ án, nhưng kết quả cuối cùng không phải như vậy. Vậy nên giờ đây, đối tượng tình nghi cao nhất chỉ còn lại hai người là anh và Hình Mẫn.

– Đúng, những ngày tháng tiếp theo đây sẽ rất khó khăn đối với anh.

– Cửu Thiều cụp mắt.

– Nhưng dẫu vậy anh vẫn buộc phải tin tưởng ông ấy. Bởi vì cả anh và ông ấy đều tham gia vào kế hoạch này ngay từ đầu, vì thế bọn anh phải sát cánh chung vai cùng chiến đấu. Nếu ngay cả anh cũng nghi ngờ ông ấy, thì toàn bộ kế hoạch của bọn anh sẽ thất bại thảm hại.

Thanh Hoành im lặng không nói, rất lâu sau cô mới thì thầm:

– Em hiểu rồi, sau khi kết thúc kỳ nghỉ, em sẽ đến tập đoàn dược phẩm Tinh Triển để lấy toàn bộ nội dung thí nghiệm và danh sách những người tham gia dự án nghiên cứu phát triển trong suốt một năm trước khi xảy ra vụ nổ. Em nghĩ rồi, năm đó hai sự kiện đã xảy ra trong cùng một khoảng thời gian, không thể có sự trùng hợp ngẫu nhiên như vậy, có lẽ chúng ta sẽ tìm được manh mối gì đó.

Anh tươi cười:

– Thôi được rồi, em ngủ đi, anh vào phòng vệ sinh một lát.

Mặc dù đã cố kìm chế, nhưng giọng nói của anh vẫn hơi run.

Thanh Hoành lập tức hiểu ra vấn đề, cô với tay bật đèn ngủ ở đầu giường, ánh đèn khiến cô hơi nhức mắt.

Cô nhìn chăm chăm vạt áo ngủ của anh thì thấy có vệt máu.

Biết cô đã phát hiện ra, anh cười bảo:

– Lúc em vùng vẫy, động tác hơi mạnh.

– Hộp thuốc ở đâu?

– Trong ngăn kéo cuối cùng.

Thanh Hoành đi chân trần xuống đất, cô tìm thấy hộp thuốc, giúp anh xắn tay áo và bôi thuốc cầm máu. Cửu Thiều cởi áo đưa cho cô:

– Nếu giặt không sạch vết máu thì vứt đi, đừng để mẹ anh nhìn thấy.

Thanh Hoành cầm áo ngủ mang đi ngâm nước, vệt máu chưa khô thì dễ giặt sạch hơn. Cô quay về giường ngủ, với tay tắt đèn.

– Nếu ngày mai mẹ anh hỏi vì sao ban đêm phải giặt quần áo thì làm thế nào?

Cửu Thiều kéo chăn đắp cho cô:

– Mẹ bắt anh ngủ ở sofa trong phòng đọc sách, nhưng anh không chịu. Giặt quần áo thì cần gì phải giải thích.

– Sao em không biết chuyện bác ấy bắt anh ra sofa ngủ?

Cửu Thiều kéo chăn lên đắp, anh nằm ngửa, đáp:

– Còn nhiều chuyện em không biết đâu.

Có vẻ như anh đang gắng gượng chịu đau, trong chốc lát trán anh đã lấm tấm mồ hôi.

Thanh Hoành trở mình, nhìn anh:

– Em đi lấy thuốc giảm đau cho anh nhé?

– Không cần đâu, chưa đến mức ấy.

– Em hát ru anh ngủ nhé?

Anh mỉm cười:

– Hát ru thì miễn, một bản tình ca thì được.

– Thực tế là chúng ta đã hát cặp với nhau rồi, chính trong buổi liên hoan của đội anh đó.

Thanh Hoành thấy anh trò chuyện với cô vài câu thì không còn chú ý đến với vết thương nữa, bèn tiếp tục tán gẫu:

– Nhưng phải công nhận mọi người trong đội của anh rất vui…

– Lần đó… lẽ nào em không nhận ra buổi liên hoan ấy được tổ chức là vì em?

Thanh Hoành thật thà đáp:

– Lúc đầu thì không nhưng về sau thì em biết. Có điều, hôm sau, anh đuổi theo Tiêu Nguyệt lúc ở hiện trường vụ án, hành động đó của anh suýt nữa đã giết chết mọi ý nghĩ của em về anh. Vì em ngại phiền phức, thà ngay từ đầu làm người xa lạ còn hơn tương lai phải chịu cảnh đau khổ vì sự rối rắm, phức tạp của tình cảm.

Cửu Thiều trầm ngâm một lúc, đột nhiên anh rút tay ra khỏi chăn, nắm lấy tay cô:

– Anh đuổi theo là vì muốn nói rõ với cô ấy, anh không ngờ lúc anh đi đến thì cô ấy lại bỏ chạy, nên anh đành đuổi theo.

Thanh Hoành cười, bảo:

– Nhưng điều lạ lùng là, em phải lòng anh chính vì em nhìn thấy chiếc nhẫn ấy.

Cô từng gặp rất nhiều người giống mình, mặc dù không tới mức chán chường cuộc sống này, nhưng vì đã trải qua bao sóng gió, bao biến cố, nên từ lâu không còn rung động trước bất cứ điều gì. Cô luôn cảm thấy các cuộc hôn nhân xuất phát từ tình yêu hoặc viện cớ tình yêu đều bấp bênh, chẳng có gì chắc chắn.

Tình yêu vốn chỉ là thứ cảm xúc nhất thời, đã là cảm xúc nhất thời thì có thể kéo dài trong bao lâu? Một tháng, nửa năm, hay một năm? Cô thậm chí còn chẳng dám nghĩ về điều này.

Nhưng cô lại thấy rung động trước tình cảm sâu đậm mà chiếc nhẫn bạc đơn độc, lẻ loi ấy truyền tải. Bởi vì đó là thứ mà cô hằng khao khát, và luôn luôn thiếu thốn.

– Anh nghĩ…

– Cửu Thiều khổ sở lựa lời giải thích:

– Anh cho rằng chuyện tình cảm của con người, cho dù khởi đầu có thế nào, nếu như một trong hai người muốn chấm dứt thì nên nói cho rõ ràng, không nên trốn tránh. Vì thế, Tiểu Hoành à, nếu một ngày nào đó em cảm thấy không thể yêu anh được nữa, em nhất định phải cho anh biết…

Tất nhiên, nếu em có thể cho anh cơ hội sửa sai thì không có gì tuyệt hơn.

Thanh Hoành nắm lấy ngón tay anh:

– Em thấy hôm nay anh nói rất nhiều… Vâng, em hứa.

Hơi thở vừa nhanh vừa gấp của anh đã dần ổn định trở lại, dần biến thành nhịp thở dài, đều đều. Có lẽ anh đã rất mệt, nên chìm vào giấc ngủ rất nhanh.

Nhưng Thanh Hoành thì bắt đầu mất ngủ.

Gần sáng cô thấy anh trở mình, hình như anh không được yên giấc. Cô nhổm người dậy, ôm khẽ vai anh, áp sát vào người anh. Dù đang say trong giấc ngủ, anh vẫn hơi chau mày, có lẽ do cơn đau nơi vết thương hành hạ.

Cô nhớ lại lúc Tần Tấn chĩa súng vào anh, mỗi động tác của anh đều nhanh, mạnh và chuẩn xác khiến cô có cảm giác mình đã nhìn nhầm, không phải anh bị thương thật sự. Nhưng dù anh mạnh mẽ, kiên cường đến đâu, anh cũng chỉ là một con người bằng da bằng thịt như bao người khác. Nghĩ vậy nên cô cảm thấy anh trong mắt cô khác với những người khác. Cô bắt đầu học cách hiểu anh.

Thanh Hoành đặt ngón tay lên má anh, khẽ vuốt ve, làn da anh mới mềm mịn, êm ái làm sao.

Cô thấy mình thật nực cười, cứ thế ngắm nghía mãi không chán dung mạo của anh trong giấc ngủ. Cảm giác này không ngôn từ nào có thể diễn tả nổi.

Nhưng dường như số phận đã an bài, không cho họ có được dù chỉ một buổi sáng yên ổn.

Sáng sớm vào phòng đọc sách kiểm tra, không thấy ai, bà Trác Ninh nổi cơn thịnh nộ. Bà lao thẳng vào phòng ngủ trên tầng hai, gật đầu mỉm cười với Thanh Hoành lúc này đã áo quần chỉnh tề.

– Bác vào tính sổ với Tiêu Cửu Thiều, cháu chỉ cần đứng bên quan sát là được.

Thanh Hoành có khoảng ba giây rơi vào trạng thái hoàn toàn trống rỗng, chờ khi cô kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì tấm chăn phủ trên người Cửu Thiều đã bị lật tung, mẹ anh kéo tay anh lôi xềnh xệch ra khỏi giường.

– Mẹ đã nói bao nhiêu lần con phải ngủ ở phòng đọc sách, nhường giường cho Tiểu Hoành, sao không chịu nghe lời hả? Người ta là khách, vết thương chưa lành hẳn, con ép người ta làm “việc” đó, có phải tinh trùng của con vọt lên não rồi không?

– Bác ơi, anh ấy không hề có ý đó.

Thanh Hoành sượng cả mặt, vội ra tay ngăn lại. Cô sợ nếu bà Trác Ninh cứ kéo tay anh như thế, vết thương của anh sẽ toác ra và chảy máu.

– Tiểu Hoành, cháu cứ tránh sang một bên.

Bà Trác Ninh cuộn tròn cuốn tạp chí, đập tới tấp vào gáy con trai.

– Đã nói cả trăm lần là không được làm chuyện ấy trước khi kết hôn! Con chỉ cốt bản thân được sung sướng mà không thèm nghĩ đến cảm nhận của phụ nữ à? Con cảm thấy con có xấu xa không hả?

Vết thương nhức buốt hành hạ Cửu Thiều suốt đêm, giờ lại bị mắng chửi thậm tệ, anh bực mình gắt lên:

– Sao mẹ không đi mà kiểm tra ngày đăng ký kết hôn của bố mẹ rồi đem so với ngày sinh của con. Mẹ không đủ tư cách nói những lời này.

Bà Trác Ninh nổi cơ tam bành:

– Mẹ nhặt con từ thùng rác đem về nuôi đấy, bây giờ mẹ thấy hối hận vì đã nhặt nhầm người, sao ngày đó mẹ không ôm Tiểu Hoành về nuôi nhỉ?

Thanh Hoành không thể không can mẹ con họ:

– Bác ơi, đêm qua anh ấy đã đau nhức suốt đêm, xin bác đừng giận nữa…

Bà Thanh Hoành nhướn mày:

– Cháu cứ bênh nó như thế, rồi tới khi cháu bụng mang dạ chửa trước ngày cưới, bao nhiêu lời đường mật lúc xưa sẽ tan thành mây khói, những hứa hẹn đẹp đẽ như là tổ chức đám cưới trên du thuyền gì gì sẽ bị huỷ bỏ, đến lúc ấy cháu sẽ hối hận cho xem.

Giờ thì Thanh Hoành đã hiểu, có lẽ mẹ Cửu Thiều đã có thai anh trước lúc cưới, giấc mơ tổ chức hôn lễ trên du thuyền tan thành mây khói, vì thế bà mới trút giận lên con trai.

Thế mà Cửu Thiều vẫn tiếp tục thêm dầu vào lửa:

– Mẹ muốn cãi lộn thì tìm bố mà thanh toán, đừng chia rẽ tình cảm của tụi con.

– Im ngay! Thật uổng công mẹ nuôi nấng, chăm bẵm con lớn bằng nhường này. Mẹ thà đi nuôi cái cục thịt còn hơn, cục thịt còn có thể ăn được.

Bà vừa xoay người liền liếc thấy chiếc áo ngủ trên bồn rửa tay. Và thế là bà lại tìm được lý do để tiếp tục bốc hỏa:

– Còn dám chối không làm gì nữa không, không làm gì mà phải giặt đồ ngủ à?

May lúc đó bố Cửu Thiều đã loẹt quẹt dép lê lên dàn hòa. Ông vừa kéo tay vợ ra ngoài, vừa quay đầu lại bảo:

– Con cũng nên kiểm điểm bản thân đi, lớn bằng ngần ấy vẫn đấu khẩu với mẹ.

Thanh Hoành nhìn theo bóng họ khuất dạng chỗ cầu thang lên xuống, cô quay đầu lại, hai người nhìn nhau một lát, không nhịn nổi nữa, cô phì cười. Cửu Thiều nhướn mày:

– Em cười cái gì?

Cô sán lại, véo má anh:

– Sếp Tiêu ơi, anh thật đáng yêu. Nếu trước kia em nhận ra anh đáng yêu thế này, nhất định em sẽ thầm thương trộm nhớ anh.

Cửu Thiều hỏi lại:

– Bây giờ em vẫn đang thầm thương trộm nhớ anh đấy thôi!

-Hả?

– Thanh Hoành thoáng sững sờ, nhưng cô lập tức tươi cười đáp lại:

– Đúng vậy, em đây đang yêu thầm anh.

– Vậy thì giả định khi nãy của em không còn giá trị, bởi vì em đang yêu thầm anh.

Thanh Hoành vắt óc suy nghĩ, không biết phải nói thế nào mới khiến anh cứng họng, nhưng cô không nghĩ ra được đáp án, bèn quay người lại, bảo:

– Em đi nhé…

– …Em sao thế, không lẽ chỉ vì một câu nói ấy mà…

Thanh Hoành ngoảnh lại và bắt gặp gương mặt “khó đỡ” của anh, anh cố gắng duy trì vẻ lạnh lùng thường thấy nhưng dường như không thành công. Cô vờ thở dài thườn thượt:

– Xem anh kìa, cứ nghĩ tận đâu đâu. Ý em là em phải về nhà một chuyến. Đã bao ngày em không về qua nhà, chắc bụi đã dày lên cả tấc. Vả lại, dù gì em cũng phải đi chúc Tết dì Trần, dì đã chăm sóc em từng ấy năm trời.

Cô định về một mình, vì vết thương của anh vẫn chưa lành, nhưng anh nằng nặc đòi lái xe đưa cô về. Nhà dì Trần nằm ở khu phố cổ trong trung tâm thành phố, việc dừng đỗ xe ở tiểu khu này là cả một vấn đề nan giải.

Cửu Thiều lái xe vòng vèo một hồi cuối cùng cũng tìm được chỗ đỗ.

Anh dừng xe, nằm bò trên vô lăng nghỉ ngơi một lúc, sau đó mới ngoảnh sang, bảo:

– Em dẫn đường, anh đi với em.

Thanh Hoành lo lắng khi thấy những tia máu vằn lên trong mắt anh, anh đau đớn, mệt mỏi là thế vẫn cố sức chạy khắp nơi cùng cô, cô nói:

– Em chỉ lên chúc vài câu thôi, anh cứ chờ em ở đây.

Cửu Thiều không buồn đôi co với cô, anh mở cửa, xuống xe.

Thanh Hoành đành bỏ cuộc, đi theo anh. Khu vực này tuy rất khó đỗ xe, nhưng bù lại hàng quán sầm uất, đầy đủ, không thiếu thứ gì. Cô nhanh chóng tìm được một siêu thị, liền vào trong mua một hộp đồ hải sản, cô còn chu đáo nhét vào hộp quà mấy tấm thẻ siêu thị. Cửu Thiều gợi ý để anh xách đồ giúp cô, nhưng cô cự tuyệt thẳng thừng:

– Em là người bỏ tiền mua quà, nhưng nếu anh xách lên tặng, dì Trần sẽ nghĩ món quà này do anh mua, như thế thì thiệt cho em quá.

Cô tìm kiếm một hồi mới tìm thấy số nhà dì Trần.

– Thì ra em là kẻ “mù đường”.

– Cửu Thiều chỉ ra khuyết điểm của cô không nể nang.

– Đây đâu phải lần đầu em tới khu này, thế mà cứ tìm đi tìm lại vòng vèo.

– Đúng thế, em là kẻ “mù đường” đấy, anh định cắn em à?

– Cãi cùn không giúp người ta tiến bộ đâu!

– Anh thậm chí vẫn còn tâm trạng săm soi câu chữ của cô:

– Em dùng từ “cắn” là dành cho môi hay vị trí nào khác?

Thanh Hoành vội ngăn anh lại:

– Em xin anh đừng hủy hoại hình ảnh của bản thân như thế!

May mà căn hộ của dì Trần đã xuất hiện trước mặt họ. Thanh Hoành gõ cửa, và không quên cảnh cáo anh:

– Em cảnh cáo anh nhé, dì Trần là một phụ nữ truyền thống, bảo thủ, lát nữa anh không được nói lung tung trước mặt dì ấy.

Mặc dù cô vẫn luôn công nhận chỉ số EQ của Cửu Thiều vượt xa cô, có điều, xưa nay anh thường không “ngán” phá hoại ấn tượng tốt về mình trong lần đầu gặp gỡ của mọi người. Thế cho nên đến tận bây giờ, anh chỉ “”gặt hái” được những lời bình luận về bản thân đại loại như “Tay đó tính tình thật cổ quái!”

Dì Trần mở cửa, trông thấy họ thì buông lời trách:

– Cháu cũng biết tới thăm dì cơ đấy. Dì tưởng cháu quên dì là ai rồi!

– Sao thế được!

– Thanh Hoành lập tức “dâng” lời đường mật:

– Cháu có thể quên bất cứ ai nhưng tuyệt đối không thể quên dì. Chỉ tại thời gian trước cháu đi du lịch giải khuây, hôm qua mới về đến nhà.

Ánh mắt cô dừng lại trên chiếc bàn ăn đã bày sẵn ba chiếc bát và ba đôi đũa. Cô hỏi:

– Dì ơi, dì có khách à?

– Ừ, cô ấy là hàng xóm ở tầng trên, đến kèm Tư Triều học bài.

Dì Trần chuẩn bị vào bếp lấy thêm bát đũa:

– Cũng sắp đến giờ ăn rồi, hai cháu ở lại dùng bữa với dì, càng đông người càng vui.

Thanh Hoành vội từ chối:

– Dạ thôi dì ơi, tụi cháu còn có việc phải đi. Cháu chỉ ghé qua thăm dì một lát thôi, cháu phải đi đây.

Cô đặt hộp quà lên bàn rồi lập tức rút lui:

– Cháu sẽ đến thăm dì sau.

Biết cô có việc phải đi, dì Trần cũng không ép họ ở lại, dì bảo:

– Dì lúc nào cũng lo lắng cho cháu, ngày trước, hồi bố mẹ cháu còn sống, họ cưng chiều cháu là thế, giờ họ không còn nữa, dì cứ lo cháu sẽ chết đói.

Thanh Hoành âm thầm kiểm điểm bản thân, lẽ nào cô diễn kịch quá xuất sắc, khiến dì Trần đinh ninh cô không biết cách chăm sóc bản thân, thậm chí có thể bỏ đói chính mình. Cô đang định hứa hẹn sẽ cố gắng chăm sóc bản thân thật tốt, thì thấy Cửu Thiều bước lên một bước, trịnh trọng đáp:

– Cháu sẽ chăm sóc Tiểu Hoành chu đáo.

Dì Trần chừng như chỉ chờ câu nói này của anh, dì tươi cười vỗ vai anh:

– Lần trước gặp cháu dì đã rất mến cháu, vừa đẹp trai lại tốt tính. Thanh Hoành kén chọn đến đâu mà gặp người như cháu cũng không thể chê được điều gì.

Cô chưa bao giờ kén chọn! Năm xưa, thậm chí cô còn sẵn lòng nhận lời lấy Tạ Doãn Luy, mà không phải vì anh ta có người anh trai là Tạ Doãn Thiệu.

Mặc tay cô đang giữ chặt cổ tay mình, Cửu Thiều vẫn hiên ngang bổ sung thêm một câu:

– Cháu không để cô ấy chết đói trong nhà đâu.

Tết âm lịch nhanh chóng qua đi.

Vừa kết thúc kỳ nghỉ Cửu Thiều lập tức đến cơ quan. Đợt trước, Thanh Hoành “được” Hình Mẫn cho nghỉ phép vô thời hạn, vì thế cô quyết định không quay lại cơ quan trả phép. Tuy cô cũng tự thấy mình không phải người giỏi ăn nói, khéo giao tiếp, nhưng cũng có thể xem là người quan hệ xã giao khá tốt. Mặc dù trước kia, cô thường không để tâm đến việc Hình Mẫn xem thường năng lực làm việc của mình, nhưng giờ đây, sau bao nhiêu biến cố, cô thấy mình không thể tiếp tục đối diện với Hình Mẫn bằng tâm thế, bằng thái độ như xưa được nữa.

Thấy cô không chịu đến cơ quan, Cửu Thiều cũng không nài ép, nhưng trước lúc ra khỏi cửa, anh ôm cô, mỉm cười, bảo:

– Em ở nhà chờ anh về.

Cửu Thiều vào thang máy từ tầng hầm để xe, anh gặp không ít các đồng nghiệp trong cơ quan, và nhận thấy ánh mắt họ nhìn anh rất lạ.

Nhưng anh xem như không, anh đi thẳng đến phòng làm việc của mình. Từ bàn làm việc của anh nhìn qua ô cửa kính là có thể thấy ngay chỗ ngồi của Tần Tấn, chỉ có điều, vị trí đó sẽ bỏ trống vĩnh viễn.

Anh xoay chiếc bút máy trong tay, chìm vào suy tư.

Bỗng có tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của anh. Anh ngẩng lên và thấy Hình Mẫn đang đứng ngoài cửa, bên cạnh ông là một chàng trai trẻ, có lẽ kém anh vài ba tuổi, đó là một gương mặt trẻ đầy nhiệt huyết và chân thành.

Cửu Thiều đứng lên mời khách:

– Mời vào.

Hình Mẩn kéo ghế, ngồi xuống vị trí đối diện với anh.

– Xin giới thiệu với cậu, đây là Trần Thù, được điều đến từ phòng ban dưới cơ sở, cậu ấy sẽ thay thế vị trí của Tần Tấn.

Chàng trai tên Trần Thù tươi cười chào hỏi:

– Sếp Tiêu, xin anh giúp đỡ!

Cửu Thiều biết Trần Thù, cậu ta chính là người năm xưa bị Thanh Hoành loại khỏi vòng lựa tuyển trong cuộc thi sát hạch vào Cục cảnh sát. Lần đó, cục trưởng Lăng là người có tiếng nói quyết định. Anh mỉm cười lịch sự:

– Tôi biết cậu, mời ngồi.

Anh đến bên máy uống nước, lấy cốc giấy rót trà mời họ. Hình Mẫn quan sát từng cử động của anh và hỏi:

– Vết thương của cậu đã đỡ chưa?

Cửu Thiều tươi cười niềm nở. Anh vẫn đóng bộ sơ mi trắng comple đen như thường lệ, vóc dáng của anh vẫn chuẩn như ngày nào, chỉ có điều anh gầy đi trông thấy so với hồi trước khi xảy ra vụ nổ trên tàu Đông Thái Bình Dương.

– Tôi bình phục khá nhanh.

Hình Mẫn nhìn xoáy vào anh, như thể muốn đọc ra điều sơ hở trên gương mặt anh.

– Thế sao? Nhưng tôi lại thấy hình như tinh thần của cậu không được tốt lắm.

Cửu Thiều chẳng lấy làm khó chịu trước câu nói châm biếm của Hình Mẫn, anh thản nhiên đặt cốc trà xuống trước mặt khách:

– À, chỉ tại thận của tôi hư chút thôi.

Trần Thù tái mặt, Hình Mẫn xanh mặt.

May lúc đó đột nhiên có người gõ cửa:

– Thưa anh, giám đốc mời anh lên gặp.

/53

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status