“Tôi chịu ảnh hưởng bởi cơ thể của em, cho nên sau này mỗi ngày chúng ta đều có thể kết hợp.”
“Không thể nào!”
Tiêu Địch cười khổ, vốn dĩ cậu còn cho rằng sau khi được thả thì kỳ động dục của Tĩnh cũng sẽ trôi qua, mình liền có thể thoát được một kiếp.
Tận lực lùi thân thể về phía sau, vốn định kêu Thiên Tâm đưa cậu chạy thoát để trốn tránh Tĩnh cầu hoan. Không ngờ tới ý định của cậu đã bị Tĩnh nhìn ra.
“Thiên Tâm phong tỏa phi thuyền J2 không cho phép thực hiện mệnh lệnh.”
“Xác nhận mệnh lệnh! Kích hoạt sử dụng mật mã.”
“Thiên Tâm đưa tớ ra biển đi.”
Vốn Tiêu Địch nghĩ rằng khi ra biển sẽ có rất nhiều người không mặc quần áo nên cũng không có gì kỳ lạ. Hơn nữa nhiều người như vậy Tĩnh cũng sẽ không tiện đuổi theo.
Thế nhưng không nghĩ tới Thiên Tâm lại cự tuyệt thi hành mệnh lệnh.
“Cự tuyệt chấp hành, thỉnh nhập mật mã.”
“Thiên Tâm.”
Ngay cả tâm muốn khóc Tiêu Địch cũng đều có luôn rồi.
“Cậu bé à, Thiên Tâm cũng không có biện pháp nào khác, tướng quân đã có mệnh lệnh phong tỏa phi thuyền J2 rồi.”
Tĩnh chuyển đầu Tiêu Địch lại đối mặt với mình.
“Sau này thời gian chúng ta ở cùng với nhau sẽ rất dài, ít nhất cũng có hai trăm năm, em không có khả năng cứ tiếp tục tránh né như vậy đâu.”
“Nếu được thì em sẽ tiếp tục trốn tránh, dù gì người chịu đau cũng đâu phải anh.”
“Tin tưởng tôi, tôi đã tìm được phương pháp giải quyết rồi, tôi đảm bảo lần này sẽ không đau nữa đâu.”
“Nếu như lại đau, em sẽ tố cáo anh đấy, cái tội anh sử dụng bạo lực gia đình, hơn nữa nhất định em sẽ không cùng anh ngồi tù đâu.”
“Được.”
Tĩnh một bên an ủi Tiêu Địch, một bên mở ra thuốc bôi trơn đặc chế trong tay, đổ một chút vào mặt sau của Tiêu Địch, dùng ngón tay thử thăm dò, cảm giác được nơi đó hơi mở rộng, một ngón, rồi hai ngón… .
Đến khi Tĩnh cảm thấy không còn sai biệt lắm, y lên tiếng hỏi Tiêu Địch.
“Đau không?”
“Không đau.”
“Vậy là tốt rồi.”
Tĩnh nhấc lên một chân của Tiêu Địch, động thân đi vào.
“A…ưm…”
Nhắm thẳng vào chỗ sâu nhất mà trừu sáp, Tĩnh cảm giác ngập tràn thỏa mãn.
“Anh dùng cái gì với em vậy?”
“Cái đó thuần thiên nhiên, sẽ không gây bất cứ thương tổn gì cho cơ thể em, nó chỉ có tác dụng trong thời gian giới hạn, sau đó thân thể của em sẽ khôi phục về nguyên trạng.”
“A!”
Tuy cửa vào được mở rộng nhưng cũng không làm ảnh hưởng gì đến cảm giác kích thích ở bên trong, cái vật vừa thô vừa to của Tĩnh đâm thẳng vào một điểm bên trong của Tiêu Địch, đem đến cho cậu cảm giác choáng váng cùng vui thích.
“Không thể nào!”
Tiêu Địch cười khổ, vốn dĩ cậu còn cho rằng sau khi được thả thì kỳ động dục của Tĩnh cũng sẽ trôi qua, mình liền có thể thoát được một kiếp.
Tận lực lùi thân thể về phía sau, vốn định kêu Thiên Tâm đưa cậu chạy thoát để trốn tránh Tĩnh cầu hoan. Không ngờ tới ý định của cậu đã bị Tĩnh nhìn ra.
“Thiên Tâm phong tỏa phi thuyền J2 không cho phép thực hiện mệnh lệnh.”
“Xác nhận mệnh lệnh! Kích hoạt sử dụng mật mã.”
“Thiên Tâm đưa tớ ra biển đi.”
Vốn Tiêu Địch nghĩ rằng khi ra biển sẽ có rất nhiều người không mặc quần áo nên cũng không có gì kỳ lạ. Hơn nữa nhiều người như vậy Tĩnh cũng sẽ không tiện đuổi theo.
Thế nhưng không nghĩ tới Thiên Tâm lại cự tuyệt thi hành mệnh lệnh.
“Cự tuyệt chấp hành, thỉnh nhập mật mã.”
“Thiên Tâm.”
Ngay cả tâm muốn khóc Tiêu Địch cũng đều có luôn rồi.
“Cậu bé à, Thiên Tâm cũng không có biện pháp nào khác, tướng quân đã có mệnh lệnh phong tỏa phi thuyền J2 rồi.”
Tĩnh chuyển đầu Tiêu Địch lại đối mặt với mình.
“Sau này thời gian chúng ta ở cùng với nhau sẽ rất dài, ít nhất cũng có hai trăm năm, em không có khả năng cứ tiếp tục tránh né như vậy đâu.”
“Nếu được thì em sẽ tiếp tục trốn tránh, dù gì người chịu đau cũng đâu phải anh.”
“Tin tưởng tôi, tôi đã tìm được phương pháp giải quyết rồi, tôi đảm bảo lần này sẽ không đau nữa đâu.”
“Nếu như lại đau, em sẽ tố cáo anh đấy, cái tội anh sử dụng bạo lực gia đình, hơn nữa nhất định em sẽ không cùng anh ngồi tù đâu.”
“Được.”
Tĩnh một bên an ủi Tiêu Địch, một bên mở ra thuốc bôi trơn đặc chế trong tay, đổ một chút vào mặt sau của Tiêu Địch, dùng ngón tay thử thăm dò, cảm giác được nơi đó hơi mở rộng, một ngón, rồi hai ngón… .
Đến khi Tĩnh cảm thấy không còn sai biệt lắm, y lên tiếng hỏi Tiêu Địch.
“Đau không?”
“Không đau.”
“Vậy là tốt rồi.”
Tĩnh nhấc lên một chân của Tiêu Địch, động thân đi vào.
“A…ưm…”
Nhắm thẳng vào chỗ sâu nhất mà trừu sáp, Tĩnh cảm giác ngập tràn thỏa mãn.
“Anh dùng cái gì với em vậy?”
“Cái đó thuần thiên nhiên, sẽ không gây bất cứ thương tổn gì cho cơ thể em, nó chỉ có tác dụng trong thời gian giới hạn, sau đó thân thể của em sẽ khôi phục về nguyên trạng.”
“A!”
Tuy cửa vào được mở rộng nhưng cũng không làm ảnh hưởng gì đến cảm giác kích thích ở bên trong, cái vật vừa thô vừa to của Tĩnh đâm thẳng vào một điểm bên trong của Tiêu Địch, đem đến cho cậu cảm giác choáng váng cùng vui thích.
/42
|